11/10/11

Cửu cung Tế - Hạ bộ

Đệ tứ chương
-- Khuất Bình! Là Khuất Bình!
Móng tay của Hoàng Phủ Khuynh Kình khảm vào lòng bàn tay mà hắn không hề biết.
Hắn cũng không biết khi nào thì mình ra đến cửa thành nghênh đón, cũng không biết từ lúc nào Khuất Bình đã đứng trước mặt mình, hết thảy giống như hư ảo, giống như đang ở trong cảnh mộng.
Bộ dáng của Khuất Bình không mấy thay đổi, quần áo tuy bình thường, thế nhưng vô pháp che giấu loại khí chất đặc biệt trên người hắn, hắn vẫn y nguyên ưu nhã, y nguyên cao quý, y nguyên thâu phục nhân tâm, cũng giống như đứng sau một màn sương khói mờ ảo làm mờ ánh mắt Hoàng Phủ Khuynh Kình.
Hai người đối mặt thật lâu, cũng trầm mặc thật lâu, trong nháy một loại cảm khái cố nhân gặp lại du nhiên nhi sinh.
Người lên tiếng trước là Khuất Bình, hắn mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, thanh âm như mượt mà như châu báu, thấp trầm mà bình thản,Hoàng Phủ tướng quân, thật lâu không thấy.
Lúc này nhìn thấy Khuất Bình, nghe được thanh âm của hắn, Hoàng Phủ Khuynh Kình có cảm giác như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng mêm man, phảng phất mình đã đi qua một kiếp nhân sinh.
Hắn rốt cục thở dài một hơi, thấp giọng kêu,... Khuất đại nhân.
Một tiếng “Khuất đại nhân” khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc vạn phần, cũng khiếp sợ.
Nguyễn Đan Vân lúc này đang nằm trên lưng ngựa, nghe một tiếng “Khuất đại nhân” đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khuất Bình.
Trước khi đội kỵ binh trở về thành, Khuất Bình yêu cầu Thích tướng quân tiếp Nguyễn Đan Vân và Tần nhi cùng nhau trở về.
Đến lúc này hắn mới hiểu được cảm giác quen thuộc lúc trước là do đâu mà đến .
-- Khó trách a.
Khi đó Khuất Bình tùy tùy tiện tiện nói tên, hắn lại như thế nào liên tưởng đến người này đúng là Tả thừa tướng năm đó?
Thích tướng quân rốt cuộc cũng biết thân phận của Khuất Bình, hắn ngu ngơ nhìn sang, cảm giác được người trước mắt ẩn ẩn có một loại khí độ ung dung tôn quý, khó trách người này bình tĩnh gặp nguy không loạn, xử thế thanh lãnh, phong khinh vân đạm như thế.
-- Thì ra là hắn a. Người từng là Thái phó của Hoàng thượng, về sau trở thành Tả thừa tướng, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Khuất Bình không khỏi cười khổ nói, “Ta đã sớm không phải là “Đại nhân”, Hoàng Phủ tướng quân xin cứ gọi thẳng tên ta đi.”
Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn hắn chăm chú không chuyển mắt, đôi mắt sắc càng thêm vẻ thâm sâu nồng đượm một thứ tình cảm khó tả, rồi hắn trầm giọng chậm rãi nói, “Đại nhân có biết, vị trí Tả thừa tướng đến nay vẫn để trống, bởi vì trong lòng Hoàng thượng, đại nhân vĩnh viễn là Hoàng thượng Tả thừa tướng, Khuynh Kình tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua, Khuất Bình nghe được chuyện liên quan y từ miệng người khác, hơn nữa còn phát ra từ miệng của Hoàng Phủ Khuynh Kình, thế nhưng nội dung lại vẫn là về hắn.
... Hắn đây cũng là tội gì?” Khuất Bình nhịn không được rủ mắt nhẹ nhàng thở dài.
“Bởi vì đó là ngài a... Đại nhân.
Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng chỉ thấp giọng thì thào, thế nhưng từng chữ Khuất Bình đều nghe được rành mạch, hắn bỗng dưng ngước mắt lên nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
-- Bởi vì là ngài!
Những lời này làm hắn không biết phải trốn đến chỗ nào cho hết ngượng ngùng.
Khuất Bình không khỏi nhắm mắt.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy ngực mình căng cứng, đau đớn dị thường, cũng chua xót dị thường, nhất thời hắn không sao mở miệng được, mà ngay cả hô hấp đều giống như đã cứng lại.
Cũng ở giờ khắc này, hắn hiểu rõ mình vĩnh viễn không thoát khỏi chiếc võng mà Đông Phương Hạo đã giăng ra, đó là một loại ràng buộc, một loại trói buộc. Là cấm kỵ cũng tốt, là hủy diệt cũng được, cho dù nó sẽ đem hắn quấn quanh đến chết, hắn cũng sẽ không bao giờ cố thoát ra nữa.
-- A, Hạo nhi của hắn a...
Khóe môi Khuất Bình nổi lên một nụ cười đau xót.
Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn Khuất Bình, lúc này hắn phát hiện mình lại có thể dễ dàng nhận ra được một tia yếu ớt thoáng qua trên khuôn mặt Khuất Bình, đây là việc trước nay chưa từng có.
Một Khuất Bình như thế không khỏi khiến hắn tâm động, cũng khiến hắn càng thêm khẳng định một việc...
Hắn lẳng lặng nhìn Khuất Bình thật lâu, rốt cục vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa sang chuyện khác, “Đại nhân hẳn đã trải qua lặn lội đường xa, hay là trước hết hãy vào thành nghỉ ngơi a.
Khuất Bình mở mắt ra, lúc này ánh mắt hắn đã bình tĩnh như thường, hắn gật đầu nói, “Hảo...”
........
Tắm rửa thay quần áo dùng cơm xong, Hoàng Phủ Khuynh Kình liền mời Khuất Bình đến quân doanh đại trướng.
Khuất Bình vừa bước vào quân trướng, Thích Trữ Uy liền tiến ra nghênh tiếp, khom người bái thật sâu, nói, “Lần này nhờ có đại nhân tương trợ, quân ta một trăm kỵ binh mới may mắn đào thoát ngay trước mắt kẻ địch, những mạo phạm của Thích mỗ đối với đại nhân trước đây, kính xin đại nhân tha thứ.
Khuất Bình lắc đầu, ngữ điệu đạm nhạt, “Thích tướng quân nói quá lời, ở vào tình thế khi đó tướng quân cũng không thể không hoài nghi, huống hồ Khuất Bình đã sớm không phải Tả thừa tướng, không có gì mạo phạm để nói.”
Khuất Bình nói những lời này là thật tâm, cũng nhẹ nhàng bình thản, hắn chưa bao giờ cố làm ra vẻ Tả thừa tướng quyền cao chức trọng, dù cho năm đó còn ở trong Hoàng cung cũng vậy, hắn chỉ tận tâm tận trách với chức phận của mình.
Thích Trữ Uy lúc này mới dám ngẩng mặt lên.
Hắn vốn chỉ được biết đại danh lan xa của Tả thừa tướng, lại chưa từng gặp mặt người này, đêm qua lúc mới gặp tuy hắn có cảm thấy Khuất Bình thực đặc biệt, thế nhưng bởi vì không biết, cho nên không xem hắn là Tả thừa tướng mà đối đãi.
Hôm nay đã biết thân phận của Khuất Bình, mặc dù chính hắn còn không thừa nhận, thế nhưng Thích Trữ Uy vẫn cảm thấy trong mọi lời nói, cử chỉ của hắn đều có một sự uy nghiêm tự nhiên của một người thân là thừa tướng đại nhân.
“Thế nhưng vô luận nói như thế nào, tính mạng của một trăm danh kỵ binh vẫn nhờ có đại nhân mới có thể giữ lại được.” Thích Trữ Uy lại nói.
“Không sai, đại nhân. Hoàng Phủ Khuynh Kình ở đây thay mặt bọn họ tạ ơn đại nhân. Hoàng Phủ Khuynh Kình lập tức tiếp lời, vừa nói vừa hướng Khuất Bình thi lễ.
Hoàng Phủ tướng quân thỉnh miễn lễ.Khuất Bình vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy hắn, “Khuất Bình chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, chuyện bình định phản loạn sau này vẫn phải dựa vào nhị vị tướng quân.”
Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Xin đại nhân yên tâm, chuyện này Khuynh Kình tự nhiên toàn lực ứng phó, sẽ không cô phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.”
“Ân.” Khuất Bình nhẹ gật đầu, hắn biết rõ năng lực của Hoàng Phủ Khuynh Kình, cũng biết Hoàng Thượng có tin tưởng vào năng lực của Hoàng Phủ mới phái hắn tới nơi này.
Thích tướng quân, ngươi trước tiên trở về nghỉ ngơi thật tốt, hàm dưỡng tinh thần, đến lúc đó ta lại cùng ngươi thương thảo nên làm thế nào bày trận đối địch.Hoàng Phủ Khuynh Kình nói với Thích Trữ Uy.
“Rõ, đại tướng quân.” Thích Trữ Uy khom người hành lễ.
Đợi Thích Trữ Uy lui ra, Hoàng Phủ Khuynh Kình liền mời Khuất Bình ngồi xuống, thay hắn rót trà, sau đó mình mới ngồi xuống.
“Đại nhân hằn là có chuyện muốn hỏi ta đi?” Hắn nhìn Khuất Bình, hỏi.
Khuất Bình ngẩn người, biết hắn ý hữu sở chỉ, liền cười khổ thừa nhận, “Ngươi cũng biết người khiến ta để ý nhất chính là Hoàng thượng, lần này ta hồi kinh cũng vì nguyên nhân này.
Thấy hắn nói tự nhiên đến vậy, Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng khẽ giật mình, sau đó liền đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhíu nhíu mày nói, “Đại nhân, Hoàng thượng --
“Hắn thế nào?” Hoàng Phủ Khuynh Kình một thoáng ngập ngừng khiến cho Khuất Bình không khỏi lo âu.
Nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của Hoàng Phủ Khuynh Kình lúc này, hắn không khỏi nghĩ đến một đêm kia dây đàn bị đứt cùng mối tâm linh cảm ứng vốn có giữa hắn và Đông Phương Hạo, chẳng lẽ --
Là báo hiệu của điềm xấu?
Khuất Bình nghĩ như vậy, hai hàng lông mày lập tức chau nâng.
“Trên đường đi đến thành Thái Nguyên, ta nhận được tin báo Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, chỉ sợ lúc này Hoàng Thượng đã đến Yến sơn.” Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn Khuất Bình từ tốn nói.
“Ngự giá thân chinh? Khuất Bình lặp lại, bàn tay cũng siết chặt lại quanh chén trà một cách vô ý thức, hắn nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, trong đầu bay nhanh không biết bao nhiêu ý niệm, thế nhưng khi hỏi ra miệng lại chỉ có một câu: “Tại sao bỗng nhiên phải thân chinh?

Hoàng đế thân chinh chỉ có thể thắng không cho phép bại. Hắn cũng biết Đông Phương Hạo quyết không làm những chuyện không nắm chắc, thế nhưng dù sao quan tâm quá sẽ bị loạn, mà hôm nay hắn lại cùng y cách xa ngàn dặm...
Thần sắc Khuất Bình có chút phiêu hốt, hắn đặt chén lên môi, đáy lòng lại không ngừng nôn nóng.
Hắn thật muốn ngay bây giờ có thể nhìn thấy y!
Muốn nhìn thấy y bình an đứng trước mặt mình, muốn nhìn thấy y mang theo trên khóe môi vẻ mừng vui tinh nghịch ... Khuất Bình nhắm mắt cố gắng đè nén suy nghĩ và cảm xúc đang cuồn cuộn ập tới, hớp nhẹ một ngụm trà, chậm rãi buông chén lên bàn.
Hoàng Phủ Khuynh Kình sao có thể không nhận ra sự lo lắng của Khuất Bình, hắn lại nói, “Đại nhân, Hoàng thượng là chân long thiên tử, huống hồ năng lực và sự quyết đoán của Hoàng thượng ngài rõ ràng hơn bất cứ ai, ta tin tưởng Hoàng thượng nhất định có thể bình an đắc thắng hồi kinh.”
“Ân.” Khuất Bình gật đầu, nhẹ nở nụ cười, “Điểm ấy ta cũng biết, chỉ có điều vẫn cảm thấy lo lắng.
Trong lòng hắn cho dù có ngàn vạn lo âu cùng trăn trở cũng sẽ không biểu hiện trên mặt, thủy chung vẫn tỉnh táo lạnh nhạt.
Sau đó hắn nhìn sang Hoàng Phủ Khuynh Kình hỏi,Mông Cổ đột nhiên xâm lấn Trung Nguyên, chắc hẳn thế lực đã mạnh mẽ quy về một mối, theo ý ngươi, Hoàng thượng có tính toán gì không?
Khuất Bình không hổ là Khuất Bình, dù cho không hề hỏi đến việc trong triều, nhưng hắn vẫn luôn là người minh bạch nhất thế cục hiện nay, suy nghĩ xoay chuyển cũng vô cùng linh hoạt, dễ dàng nắm giữ đến đại cục, tựa như lúc trước hắn đem một trăm danh kỵ binh bình yên mang về thành Thái Nguyên, dù sao chức vị Tả thừa tướng này cũng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm .
Nghe hắn hỏi, Hoàng Phủ Khuynh Kình gật đầu hồi đáp, “Không sai, sự thật đúng như đại nhân nói, thủ lĩnh dân Mông Cổ - Ngạc Ngươi - thống nhất cả thảo nguyên, hơn nữa dã tâm bừng bừng, vì cướp lấy Trung Nguyên, sai đại quân áp đến Yến sơn, lại dùng mười vạn tinh binh vây khốn Phong Trữ, hơn nữa phái sứ thần đến nước ta tiến hành lừa bịp lợi dụ. Hoàng Thượng long nhan giận dữ, đem sứ thần giam lại, sau khi bãi triều liền cùng thần thương thảo nên như thế nào thu phục Mông Cổ, ai ngờ Phàn Dương thành lại nổi lên binh biến, vì vậy Hoàng Thượng đành phải phái thần đến nơi đây bình định phản loạn.
“Thì ra là như vậy.” Khuất Bình cúi đầu trầm ngâm, sau một lúc lại hỏi, “Hoàng Phủ tướng quân có thể chuẩn bị cho Khuất Bình chuẩn bị một con khoái mã sao?”
“Đại nhân? Hoàng Phủ Khuynh Kình cả kinh,  “Chẳng lẽ đại nhân muốn một mình đi Yến sơn?
“Ân.” Khuất Bình gật đầu.
Hoàng Phủ Khuynh Kình im lặng một lúc liền nói, “Hẳn là đại nhân tâm ý đã quyết, Khuynh Kình ngăn đón cũng không được , bất quá hôm nay chiến hỏa lan ra, đường xá xa xôi, dọc đường cũng không biết có thể gặp phải nguy hiểm gì, nếu như đại nhân nhất định phải đi, kính xin đại nhân để Khuynh Kình chọn vài danh hộ vệ bảo vệ an toàn cho đại nhân.
Thấy hắn thần sắc kiên quyết, Khuất Bình liền biết rõ không cách nào chối từ, vì vậy gật đầu đồng ý, “Như thế thì làm phiền Hoàng Phủ tướng quân.”
“Đại nhân định khi nào xuất phát?
“Càng nhanh càng tốt.
Hoàng Phủ Khuynh Kình gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó hắn đột nhiên lại nói, “Bất quá Khuynh Kình muốn mời đại nhân trước khi đi có thể đến gặp một người.
“Ai?” Khuất Bình không khỏi nghi hoặc hỏi.
Hoàng Phủ Khuynh Kình mỉm cười, không nói ra danh tự, chỉ nói một câu, “Đại nhân nhìn thấy thì sẽ biết.”
Nhìn tiếu dung ôn hòa trên mặt hắn, Khuất Bình không cảm thấy một tia ấm áp, chỉ có điều hắn không sao đoán được Hoàng Phủ Khuynh Kình muốn cho hắn gặp được ai.
..... Bởi vì hắn tuyệt đối không thể tưởng được Trường Bình lại trở thành thê tử của Hoàng Phủ Khuynh Kình, đây vốn là chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi.
“Huynh không thể tưởng được là ta? Trường Bình cười dịu dàng đứng ở trước mặt hắn, thanh âm như thường ngày ôn nhu nhã nhặn, thực sự so với trước kia càng đậm đà vẻ nữ tính ý nhị động lòng người.
“Không thể tưởng được.” Khuất Bình xác thực kinh ngạc, hắn lắc đầu cười khổ.
“Nghe Khuynh Kình nói huynh muốn lập tức đi Yến sơn?
“Ân. Tại sao công chúa lại ở chỗ này?” Khuất Bình hỏi.
“Gả chồng theo chồng a. Trường Bình dịu dàng cười, còn nói thêm,Khuynh Kình từng từng ưng thuận với ta, cả đời này đều làm bạn bên ta, bất ly bất khí, cho nên huynh ấy đi ở đâu tự nhiên ta cũng đến đó.”
Trường Bình nói thật là bình thản, Khuất Bình nghe thấy lại rung động vô cùng.
“Bất ly bất khí...” Khuất Bình ngẩng đầu lên, thì thào tự nói, sau đó hắn mỉm cười nhìn Trường Bình, “Được thấy công chúa có một nơi gửi gắm cuộc đời thật tốt như vậy, Khuất Bình cũng yên tâm.
Trường Bình nhìn hắn, tâm có chút chao đảo hoảng hốt. Hai năm qua hắn rời đi, nàng có Hoàng Phủ Khuynh Kình làm bạn, tuy vẫn thường xuyên nhớ tới hắn, thế nhưng nàng đã có thể dần dần đem hắn thu vào đáy lòng mình, lắng đọng lúc ban đầu yêu say đắm, đối với nàng mà nói, đó là một loại hồi ức quá mức tốt đẹp và đáng trân quý.
Thế nhưng dù sao cũng chỉ có ngắn ngủn hai năm, cuối cùng không thể chống đỡ lại mười năm yêu thương đơn phương, cho nên Trường Bình vẫn không khỏi có chút thất thần.
Có lẽ lần này gặp mặt chính là lời cáo biệt với lòng yêu say đắm trong dĩ vãng, bởi vìtương lai của nàng là cùng một người nam tử khác cùng nhau vượt qua, cùng hắn họa phúc cùng chung, sinh tử tùy tướng.
Đây cũng là tương lai mà nàng kỳ vọng.
Nàng không phải không biết đủ, bởi vì Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng là một nam tử xuất sắc hiếm có, bởi vì hắn nguyện ý làm bạn với nàng.
“Còn huynh thì sao?” Vì vậy Trường Bình hỏi Khuất Bình.
“Ta?” Khuất Bình sững sờ, lập tức cười khổ nói, “Ta chỉ hy vọng hắn không trách ta.
Trường Bình nở nụ cười, lông mày cùng mắt khom thành một đường cong rất đẹp, con mắt cũng tựa hồ lóe nên ánh sáng hạnh phúc dị thường, nàng nhẹ nhàng nói, “ Nếu huynh chịu trở về, hắn quyết không trách huynh.”
“Khẳng định như vậy?” Khuất Bình nhìn nàng như vậy cũng nhàn nhạt nở nụ cười.
“Ân. Trường Bình gật đầu.
Khuất Bình đột nhiên thở dài một tiếng, “Cho dù hắn không trách ta, ta cũng sẽ trách chính mình.”
“Khuất Bình, huynh thay đổi.
“Thật không?Khóe môi Khuất Bình tràn ra một nụ cười nhẹ.
Trường Bình nháy mắt mấy cái lại nói, “... trở nên so với trước kia đa tình chút ít.”
Ý Trường Bình nói đến “Đa tình” Khuất Bình tự nhiên hiểu, hắn bất đắc dĩ nhướng mi nhìn nàng, khóe môi tiếu dung không biến, “Công chúa chớ giễu cợt ta.
Trường Bình chỉ cười nhìn hắn, nàng cảm giác giờ phút này thần sắc của Khuất Bình cùng trước kia đã sinh động nhiều lắm.
“Huynh chịu trở về, không phải là chứng minh tốt nhất sao? Trường Bình nói.
Một chữ “Tình” vô cùng nan giải, mà một tình yêu chân chính động lòng người lại càng đáng quý.
Đối với sự thay đổi của Khuất Bình, Trường Bình rất vui vẻ, bởi vì nàng biết rõ --
Hoàng Thượng -- đã thật lâu đều không hề nở nụ cười.
Khuất Bình nhìn nàng trong chốc lát, rồi hắn chậm rãi dời đi ánh mắt, ánh mắt hướng đến nền trời xanh nhạt, chim nhạn xếp thành một cái thẳng tắp bay qua, liền để lại một mảnh không trung trống vắng.
“...... Hắn, có khỏe không?” Thanh âm của Khuất Bình cũng trở nên có chút xa vắng, phảng phất thì thào tự nói, tựa như đến từ không trung xa xăm.
Trường Bình không trả lời, giờ phút này nàng chỉ là lẳng lặng nhìn lại Khuất Bình, nhìn hai đầu lông mày khẽ chau lại đầy tình ý miên man, nàng biết rõ, hắn động tâm, bởi vì hắn xác thực đã yêu.
Yêu người thiếu niên chấp nhất không tha kia, yêu vị Đế vương cao cao tại thượng kia, hắn kỳ thật đã luôn luôn yêu -- đối với người kia, mặc dù không chỉ là yêu, nhưng tâm hồn bình lặng của hắn gợn sóng ái tình, những thứ tình cảm kia cùng một chỗ chất chồng mà đến, trở nên quá nặng, cũng quá đau nhức, thứ ái tình như vậy quyết không giống bất cứ một loại tình cảm gì từng có từ xưa đến nay, cũng sẽ không bởi vì người kia là Hoàng Thượng mà mới động tình, hoặc vì y là Hoàng Thượng mà phủ nhận.
Cho nên Trường Bình cảm thấy động dung đối với một Khuất Bình như vậy.
Đều là nam tử, cũng có trái với lẽ thường, muốn chạy trốn vốn là chuyện đơn giản, thế nhưng hắn lại đã trở lại, bởi vì không bỏ xuống được, cũng bởi vì yêu.
Bởi vì hắn đối mặt một cách thản nhiên, cho nên phần ái tình này cũng trở nên thật thản nhiên.
“Công chúa, ta phải đi. Thấy Hoàng Phủ Khuynh Kình dắt ngựa đi về phía này, Khuất Bình liền mỉm cười với Trường Bình và nói.
Trường Bình chỉ có gật đầu, nàng cũng hy vọng -- hắn cùng người kia, có thể sớm ngày tương kiến.
“Bảo trọng.” Cho nên nàng chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản này nhắn nhủ hắn, thế nhưng đáy mắt lưu luyến vẫn khó nén.
“Đại nhân một đường chú ý. Hoàng Phủ Khuynh Kình đem cương ngựa đưa cho Khuất Bình.
Khuất Bình gật đầu, xoay người lên ngựa.
Hoàng Phủ Khuynh Kình cùng Trường Bình sóng vai mà đứng.
Phía sau bọn họ, một đám mây bay bổng trôi tới, mềm mại ôn nhu. 

2 nhận xét:

  1. Chậc, vẫn phải nói là cái bộ này nó ngược quá thể. Mình in cả 2 bộ ra rồi đọc sau.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment