27/10/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ nhị thập tam chương: Nước Mĩ ( hạ )

"Duẫn Phong, chúng ta đã lâu không thấy." Vũ Văn Thần nghe thấy tiếng kêu của Duẫn Yêu, nhanh chóng xoay người né tránh cây đao phóng tới,  lạnh lùng nhìn Duẫn Phong.

    "Quả thật đã lâu." Vết sẹo trên mặt Duẫn Phong càng trở nên dữ tợn, Duẫn Yêu cảm thấy càng sợ hãi, cô không sao tin nổi người đàn ông trước mắt là cha mình.

     Vũ Văn Thần nắm lấy cánh tay cô, lôi cô về phía mình, vỗ nhẹ sau lưng cô chấn an: "Không sao cả, có ta ở đây." Ngữ khi ôn nhu đồng thời cũng đáng tin cậy không thể nghi ngờ.

     Duẫn Yêu nép sát vào hắn, hấp thu cảm giác an toàn và ấm áp.

    Vũ Văn Thần nhìn sang phía Duẫn Phong, "Ta nghĩ hôm nay ngươi xuất hiện ở đây không đơn giản là để gặp con gái của mình một lần đi?"

     Duẫn Yêu nghe hắn nói, thân mình không khỏi cứng đờ!

     Vũ Văn Thần cảm nhận được điều đó, hắn siết nhẹ lấy vai cô, ghì sát vào lòng mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi Duẫn Phong.

    "Nếu ta chỉ muốn gặp nó?" Duẫn Phong nhướng mày.

    "Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi mang cô bé đi." Vũ Văn Thần trầm giọng.

     Duẫn Phong nhìn về phía hai người hầu như ôm chặt lấy nhau, đột nhiên cười lạnh, "Ta tự hỏi Vũ Văn Ngạn từ lúc nào trở nên hảo tâm như vậy, lại đi thu dưỡng con gái của kẻ thù, thì ra là có người coi trọng nó mặt khác!"

    "Kẻ thù?" Duẫn Yêu lần thứ hai nghe thấy ý này. Cô hoang mang ngước mắt lên nhìn Vũ Văn Thần, hi vọng có được một lời giải đáp khiến cô yên lòng, nhưng đáp lại cô, Vũ Văn Thần im lặng.

    "Thần thúc, ngươi nói cho ta biết, ông ta nói không đúng sự thật, không đúng... " Vũ Văn Thần không lên tiếng, cô chỉ có thể làm người phá vỡ sự im lặng đầy bí mật ấy.

    "Tiểu Yêu......" Vũ Văn Thần chau mày khổ tâm, cánh tay buông ra rồi lại nhấc lên, nhưng cuối cùng chỉ có thể lơ lửng giữa không trung, "Thực xin lỗi."

    "Không......" Duẫn Yêu loạng choạng lùi lại, khẽ lắc đầu. Trong thế giới của họ, người ta “thu dưỡng cô nhi của kẻ thù” chỉ có hai muc đích: nếu không phải vì đã gây ra tội ác trời không dung đất không tha đối với kẻ địch, nhận nuôi cô nhi để tự bù đắp lương tâm hoặc che giấu tội ác trước con mắt người khác, thì chỉ vì đứa trẻ đó còn giá trị lợi dụng ... cô không muốn tin rằng mình lại rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào trong số đó...

    "Thì ra, câu chuyện loạn luân chi luyến của Vũ Văn gia kéo từ thân phụ tử đến nghĩa phụ tử... " Duẫn Phong cười lạnh mỉa mai.

     Vũ Văn Thần tận lực dứt bỏ ý định đi an ủi Duẫn Yêu, chậm rãi quay về phía Duẫn Phong, lạnh lùng nói: "Chuyện của Vũ Văn gia, không có chỗ cho người ngoài xen vào."

    " Nga?" Duẫn Phong nhướng mày, "Con bé là con ta!"

    "Ngươi không xứng." Vũ Văn Thần lập tức phủ nhận, "Bắt đầu từ ngày ngươi vứt bỏ mẹ con họ, ngươi sẽ không xứng."

    "Vậy ngươi xứng?" Duẫn Phong cười nhạt, "Ngươi, ca ca ngươi, đem bọn họ ra để uy hiếp ta ngày đó, ngươi còn có mặt mũi đối mặt với con bé sao? Ngươi thậm chí còn biến con bé thành tình nhân của ngươi, ngươi xứng làm cha nó sao?"

     Vũ Văn Thần hiểu, có những việc hắn đã làm là tội lỗi không thể vãn hồi, nhưng hắn chưa từng ân hận vì đã làm những việc đó, cũng không phải mỗi một con tin đều khiến hắn rung động! Nói đến loạn luân chi luyến, cho dù bọn họ quả thực là thân phụ tử, hắn có thể suốt đời chôn chặt ái tình mà không đụng đến cô, nhưng yêu là yêu, nó đã tồn tại và sẽ không ai phủ nhận nó được, huống chi họ chỉ là phụ tử trên danh nghĩa. Cô và hắn sẽ không chịu bất cứ ràng buộc gì nếu ngày mai hắn tuyên bố từ cô, hắn sẽ đơn giản chỉ là yêu một người con gái, có gì nhận không ra người mà phải e sợ?

    "Cho dù như vậy, ta vẫn sẽ không trao cô bé cho ngươi, Duẫn Phong, ta là người bảo hộ hợp pháp của cô bé, và ta yêu cô ấy!" Vũ Văn Thần nhắm mắt lại, kiên định nói.

    "Thần thúc......" Duẫn Yêu run lên.

    "Ta còn đang tưởng là ai, thì ra là Duẫn tiên sinh, nguyên Tổng tài của Duẫn thị tập đoàn." Vũ Văn Tu lững thững đi ra từ trong bóng tối, trong giọng nói mang theo một loại mỉa mai trêu cợt.

    "Tiểu Tu nhi, ca." Vũ Văn Thần thốt lên.

    "Động tĩnh lớn như vậy, xem ra lá gan của Duẫn Phong ngươi không nhỏ a." Vũ Văn Tu chậm rãi đi đến trước mặt Vũ Văn Thần, mà Vũ Văn Ngạn thì yên tĩnh đứng một bên, nhàn nhã như xem kịch vui.

     Duẫn Phong lùi lại một bước, vung tay ném mạnh về phía mặt đất, khói trắng bốc lên mù mịt.

    "Mới vậy đã chạy rồi?" Vũ Văn Tu tỏ vẻ bất đắc dĩ cười nói với Vũ Văn Ngạn.

    "Hắn còn có thể tới." Vũ Văn Ngạn lạnh nhạt, nhìn ngọn tiểu đao có dấu máu trên tay.

    "Ngươi thật thiếu kiên nhẫn." Vũ Văn Tu cười cười, thì ra khi khói trắng hoa lên, Vũ Văn Ngạn cũng đã xuất hiện sau lưng Duẫn Phong, từ trên người gã rút ra một ngọn tiểu đao, đam gã bị thương, Duẫn Phong vội vã bất chấp thương tích, rút dao bỏ chạy.

    "Hắn gia nhập Zero." Vũ Văn Ngạn nhìn đao, lạnh lùng nói.

    "Ân." Vũ Văn Tu ánh mắt thâm thúy nhìn vào thân đao, chốc lát lại quay đầu nhìn hai người kia, nở nụ cười nói với Vũ Văn Ngạn, " Đi thôi."

     Vũ Văn Ngạn gật gật đầu, mang Vũ Văn Tu trở về phòng, chỉ để lại hai con người rối rắm tự giải quyết tâm sự của mình.

    "Tiểu Yêu......" Vũ Văn Thần chậm rãi ngồi xuống, nhìn Duẫn Yêu chỉ thấy từng trận đau lòng, hắn không hề muốn thương tổn đến cô gái này, nhưng sự thật cũng đã thương tổn cô.

    "Thực xin lỗi." Vũ Văn Thần ôm chặt cô vào lòng, "Ta không nên lừa gạt ngươi."

     Duẫn Yêu nằm trong lòng Vũ Văn Thần, ấm áp vẫn như cũ, nhưng bi ai cũng đã nở rộ, cô luôn nghĩ mình là một cô công chúa hạnh phúc, nhưng hết thảy chính là một âm mưu.

    "Ngươi ghét ta sao?" Duẫn Yêu run rẩy lại chờ mong, "Thần thúc, ta muốn nghe lời nói thật."

     Vũ Văn Thần càng thêm siết chặt lấy cô, nhắm mắt lại, "Ta Vũ Văn Thần, đời này kiếp này, chỉ yêu một mình Duẫn Yêu, đến chết không thay đổi."

    Duẫn Yêu nghe thấy hắn nói vậy, nước mặt không kìm được rơi xuống tràn đầy trên mặt. Cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim Vũ Văn Thần, cảm nhận được hơi ấm và vòng tay tha thiết của hắn, cô giơ hai tay cũng ôm chặt lấy hắn.

    "Đến chết không thay đổi, cho dù ta là con gái của kẻ thù, cho dù... cuối cùng, có thể chúng ta sẽ phải trở mặt......" Duẫn Yêu thì thầm trong nước mắt.

     Vũ Văn Thần biết, bất luận kẻ nào ở vào tình huống như vậy đều khó có thể chấp nhận được ngay, cho dù lúc đầu ca ca hắn nhận chăm sóc cô bé phân nửa là vì tiểu Tu nhi ép buộc. Vũ Văn Thần nâng khuôn mặt cô bé lên, nhẹ nhàng lau nước mặt ướt đẫm trên mặt cô, sau đó dịu dàng hôn lên, nụ hôn tuy rất nhẹ nhưng đầy yêu thương và trìu mến.

    "Chúng ta sẽ không có ngày đó, bởi vì ta yêu ngươi." Vũ Văn Thần ôn nhu cười.

     Lúc này đây, Duẫn Yêu tựa hồ có thể hiểu được suy nghĩ của Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu, yêu thật là một loại hạnh phúc không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu có được phút này; nguyên lai yêu không cần biết đến ánh mắt của người khác, chỉ quan tâm đến ánh mắt của đối phương, cũng có thể vì nhau mà thay đổi tất cả......

     Vũ Văn Thần khẽ nắm tay cô, cảm nhận được sự thả lỏng của cô. Trong lòng lại thầm nghĩ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Duẫn Phong.

    ......

    "Tốt lắm, ta thắng." Vũ Văn Tu dựa vào người Vũ Văn Ngạn, cười nói.

     Vũ Văn Ngạn nhướng mi, "Như vậy ý ngươi là phải ở phía trên ta?" Đây không phải là hỏi lại, tựa hồ là đe dọa, Vũ Văn Tu ngươi kiếp này đừng mong làm như vậy.

     Vũ Văn Tu bất đắc dĩ cười cười, cho dù ta có lá gan, ngươi liệu sẽ có lòng? Chán ghét, xem ra, Vũ Văn Tu hắn kiếp này chỉ có thể làm thụ , thương thiên không nói gì.

    "Ngày mốt chúng ta đi thăm đại bản doanh của Zero." Vũ Văn Tu chỉnh sắc nói, nếu đã đến Mĩ, nỗi ám ảnh kia hắn không thể không đi giải quyết.

     Vũ Văn Ngạn nhìn hắn, ánh mắt có lo lắng, cũng có không đành lòng, nhưng nếu Vũ Văn Tu đã nói ra hắn muốn, như vậy cho dù xuống địa ngục, Vũ Văn Ngạn y cũng phải đi xem thử.

     Y gật đầu, sau đó cúi đầu cuốn lấy đôi môi mềm......

    .......
    "Duẫn Phong, dường như ngươi thất bại ." Lý Lăng tà cười.

     Duẫn Phong trừng mắt nhìn Lý Lăng, lạnh lùng, "Con bé đã bị tẩy não. Nhưng cũng không thể nói những gì con bé nghe thấy hôm nay sẽ không có tác dụng."

    "Vậy ta chờ." Lý Lăng tâm tình tốt, tiếp lời.

6 nhận xét:

  1. mong chị Yêu ko thay đổi a, nếu ko tội anh Thần a

    Trả lờiXóa
  2. @ tiểu Quyên: Ta cũng nghĩ tiểu Yêu không thay đổi đâu, có tiểu Tu nhi ở một bên "rình" hai người phát triển mừ... Tiểu Yêu muốn quẹo sang đường khác cũng còn phải hỏi xem tiểu Tu tiểu yêu tinh có nhường đường hông đã chứ, ka ka ka ka ... ^^

    Trả lờiXóa
  3. ths nàng đã có phần mới ta đợi đã nhìu ngày a~~~

    Trả lờiXóa
  4. ss oi tr ha qua ak :*
    iu ss lam
    ss up nhanh len ss nha

    Trả lờiXóa
  5. @ kyu: Mụi thích là ss mừng! ^^

    Trả lờiXóa
  6. ss ơi mụi muốn huyết liên :((((

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment