16/9/11

Huyết liên - Quyển 3

 Đệ thập bát chương: Không bao giờ buông tay khỏi ngươi (hạ)

Đường Phong xuất đạo sớm hơn Vũ Văn huynh đệ, lại nhiều năm một mình lăn lộn trong giới hắc đạo ở  Nam Mĩ, toàn bộ mạng lưới buôn bán vũ khí của Vũ Văn gia tại Nam Mĩ đều do hắn quản lý, do đó thân thủ cùng khí thế của hắn dĩ nhiên cường đại không cần nói cũng biết, không phải ai cũng có thể cùng hắn giao tranh được. Giới hắc đạo còn truyền tụng với nhau rằng thân thủ của Đường Phong tuyệt đối không dưới Vũ Văn đại đương gia, thực hư thế nào không ai nắm rõ, vì đa số những người được diện kiến thân thủ của hai người này đều đã hồn du địa phủ.

Gã sát thủ này không biết bản thân mình được tính là may mắn hay bất hạnh khi được “Đường gia” tự thân xuất thủ. Có điều gã biết, bản thân mình hôm nay lành ít dữ nhiều, chưa nói đến thân thủ của Đường Phong có thực sự cao thâm như đồng đạo đồn đãi hay không, nhưng sự xuất hiện của “đại tướng” Đường Phong tại đây cũng chứng minh rằng Vũ Văn Ngạn đã muốn đuổi tận giết tuyệt, hôm nay dù có thoát khỏi bàn tay của Đường Phong, cũng khó bảo toàn được mạng sống trở về.

Trong lúc đầu óc gã còn nhanh chóng xoay chuyển, Đường Phong đã đứng lại tại chỗ, thong thả hoạt động gân cốt và lên tiếng: "Uy, ta cho ngươi một cơ hội giữ lại mạng sống, muốn hay không a?" Dương Vân liếc nhìn hắn, tựa như muốn cảnh cáo hắn, Đường Phong lựa chọn làm như không thấy, "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết đại bản doanh của Zero ở đâu, ta hứa sẽ cho ngươi một con đường sống rời khỏi đây."

Gã sát thủ cười lạnh,"Đường gia ngài ngây thơ thật hay là giả vờ ngây thơ? Nếu nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay ta sống được rời khỏi đây, nhưng ngày tháng sau này sống còn khổ hơn chết." Zero không phải là một tổ chức sát thủ đơn thuần, nó tồn tại không chỉ để bồi dưỡng sát thủ, mục đích cuối cùng của nó là “đi đường ngầm” để lũng đoạn từng phần nền kinh tế thế giới, do đó nó có cấu trúc vô cùng đồ sộ, hệ lụy vô cùng lớn, đó cũng chính là lý do vì sao Vũ Văn gia không ngừng truy tìm đầu mối của nó suốt năm năm qua lại luôn bị đứt tuyến giữa đường. Để giữ vững và bảo mật guồng máy của tổ chức, việc hy sinh vài quân tiểu tốt đối với Zero mà nói không là gì cả.

"Nga?" Đường Phong nhướng mi, "Vậy xem ra thỏa thuận bất thành?" Nói xong, thân hình cao lớn của hắn nhoáng lên, thoắt cái đã áp sát đối thủ, cũng không biết hắn đã làm thế nào, chỉ nhìn thấy gã sát thủ không kịp cử động một ngón tay liền đã gục xuống sàn, miệng phun ra một búng máu.

Dương Vân cau mày đi đến trước mặt gã, thấy trên trán gã tươm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo đầy thống khổ, nhưng gã ta vẫn không thốt một lời, xem ra nếu không phải gã vốn rất quật cường thì là thủ đoạn tra tấn của Zero dành cho kẻ phản bội dã man đến người thường không thể tưởng tượng nổi mới khiến gã thà chết không chịu hé răng như thế.

“Ngươi định làm thế nào?” Dương Vân nhìn lại Đường Phong, hỏi. Đường Phong nhún vai: “Ta không định gánh tội nghiệt thay cho Vũ Văn Ngạn, chỉ vậy thôi.” Dương Vân sao không biết Đường Phong hậm hực cái gì, nhướng mày nhìn hắn, “Nhỏ mọn.” Đường Phong đá đá gã sát thủ đã mất hết sức chống cự nằm lăn lóc trên sàn, miệng nói: “Vân, ngươi cũng biết ta tuy không phải sát nhân cuồng nhưng cũng không phải cứu thế chủ, ... nói thực, nếu không phải tên khốn này vừa rồi cố ý nhắm bắn ngươi, ta còn định cho hắn chết thống khoái một chút, nhưng giờ thì để cho hắn sống cũng chưa hẳn đã không tốt... Có một vài kẻ, không cho hắn chịu giáo huấn một chút, hắn sẽ không biết thứ gì nên đụng, thứ gì không nên đụng!”

Dương Vân lườm hắn, trong lòng đầy mật ngọt nhu nhu: “Ta không sứt mẻ gì, đừng xem ta như búp bê trong tủ kính!”

Đường Phong tiến đến ôm eo hắn, nhéo mũi hắn, cười: “Ta lo lắng ngươi a! Chẳng lẽ ngươi không có?”

Dương Vân quàng tay ôm lại hắn, tuy rằng biết rõ thực lực của nhau, nhưng khi thấy đối phương đối diện với nguy hiểm trong lòng họ đều không tránh khỏi sợ hãi, quan tâm càng nhiều, sợ hãi càng nặng. Có câu “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” Bài học năm năm trước khiến cả hắn, cả Đường Phong và tất cả những ai chứng kiến sự việc ngày hôm đó đều hiểu rõ cái gọi là “vạn nhất”. Yêu nhau, vốn không phải là chuyện dễ dàng gì, Dương Vân thầm thở dài.

"Cẩn thận!" Đường Phong đang vỗ về người yêu trong lòng, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy ánh sáng chợt lóe, lập tức liền siết chặt lấy Dương Vân ngã sấp xuống, lăn đi vài vòng về phía chân tường. Khi hắn bật dậy nhìn qua góc cửa sổ liền thấy bóng người nhoáng qua trên tòa đại lâu ở gần đó. Đợi nghe thấy tiếng Dương Vân gọi hắn, quay đầu lại đã thấy gã sát thủ mới đây còn sống sờ sờ giờ đã biến thành cái xác không hồn với một lỗ thủng đỏ thẫm trên trán.

"Bắn không tồi." Đường Phong lẩm bẩm, bản thân hắn cũng hiểu hai chữ “không tồi” vẫn là quá tiết kiệm với tay súng này. Nếu kẻ đó nhắm vào không phải là đồng bọn của mình mà là bọn họ...

Dương Vân cũng nhận ra điều đó. Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra rằng tình huống phức tạp hơn dự kiến ban đầu rất nhiều, chỉ e rằng toàn bộ khu vực quanh đây đã bị người của Zero bao vây kín mít vòng trong vòng ngoài, bọn họ chỉ có thể vào mà không thể ra. Xem ra Vũ Văn Ngạn triệu tập Đường Phong đến đây quả thực là có lý của y. "Phong." Dương Vân lẩm bẩm, "Ngươi nói... Bọn họ có bình an ra khỏi đó được không?"

"Nếu không ra được, tên đó đã không là Vũ Văn Ngạn." Đường Phong ghì người yêu vào lòng, khẽ xoa xoa vai hắn chấn an. Chết tiệt Vũ Văn Ngạn, thì ra y gọi hắn đến đây không phải để làm lính đánh thuê, mà là để gánh lấy cục diện rối rắm này. Đợi y thoát khỏi đại lâu của Vũ Văn tập đoàn, hắn đã phải mở sẵn đại lộ thênh thang cho y vượt vòng vây. Mẹ kiếp, ngươi không nói trước ta thế nào biết nơi đây đã thành một cái lưới khổng lồ chỉ đợi tát võng, bây giờ đến ta còn không biết phải thoát khỏi đây bằng cách nào, ngươi nói ta phải làm sao để mang các ngươi ra??? Đường Phong nghiến răng gào lên trong lòng.

.......

"Thế nào?" Vũ Văn Đoan lên tiếng, trong thanh âm không giấu được một tia lo lắng. Dạ Ức đáp, "Bọn họ bị nhốt ở đỉnh tầng, hơn nữa bên trong có thuốc nổ."

"...." Vũ Văn Đoan trầm mặc, cũng không hỏi Dạ Ức làm thế biết những chuyện đó. Dưới chiếc mặt nạ, tâm tình của gã được che giấu thật sâu.

......

Trên tòa building của Vũ Văn tập đoàn, câu hỏi của Vũ Văn Thần vẫn chưa được hồi đáp. Cuối cùng, vẫn là Vũ Văn Tu có vẻ hảo tâm giảng giải cho hắn: "Thần thúc, ngươi nói nếu cắt điện chúng ta sẽ có lợi gì?"
Vũ Văn Thần ngẩn người vài giây, sau đó tựa hồ thông suốt , "Đúng vậy, tiểu Yêu ngắt điện sẽ giúp vô hiệu hóa cả dòng điện trên hàng rào này. Nhưng chúng ta nghĩ đến cắt điện, chẳng lẽ người khác không nghĩ tới hay sao? Cho dù chúng ta chủ động ngắt điện, nhưng sau một phút hệ thống cung cấp điện dự phòng cho toàn bộ tòa nhà sẽ tự động cung cấp điện trở lại. Mà chúng ta thì không thể yêu cầu cho nó ngừng chạy... " Cả tòa building bị cắt điện đột ngột, không cần nói cũng biết sẽ tạo ra oanh động thế nào. Lúc này không thể để cục diện rối rắm náo loạn hơn nữa.

Vũ Văn Ngạn liếc mắt nhìn hắn: "Chẳng lẽ ngươi thiếu tự tin đến thế sao?"

Vũ Văn Tu mỉm cười: "Chúng ta chỉ cần một phút là đủ rồi, đợi chúng ta vào được thang máy, điện cũng nên được cung cấp trở lại a."

Hắn nói nghe được nhẹ nhàng, nhưng vấn đề ở chỗ trước khi ngắt điện, thang máy phải được mở cửa trước mặt họ, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết quả bom sẽ không cho họ thời gian để đứng chờ thang máy! Hơn nữa, vấn đề trọng yếu nhất là, bọn họ làm thế nào để ra khỏi cái lồng sắt này??? Đáp lại ánh mắt đầy lo âu của hắn, Vũ  Văn Tu mỉm cười lắc lắc ngọn tiểu đao trên tay: "Thần thúc, hôm nay cho ngươi "làm quen" một lần nữa với vị "chiến hữu" đắc lực này của ta a!"

Vũ Văn Tu nói rồi liền cởi áo quấn lấy cánh tay, sau đó nắm lấy tiểu đao xuyên qua khe hở của hàng rào, nhấn nút thang máy. Dòng điện bức thẳng về phía hắn, nhưng Vũ Văn Tu không lùi lại, mọi người hồi hộp nhìn những con số nhấp nháy sáng trên cửa thang máy, mỗi một giây dài như một thế kỷ. Cuối cùng, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Vũ Văn Tu hất chiếc áo ra, chặn không cho thang máy đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng rụt tay về. Vũ Văn Thần thoáng nghe thấy tiếng mình thở phào, lại nhìn sang lão ca, thấy y mặt không đổi sắc thì biết ngay y cũng đã đoán đến nước này nên mới không ngăn cản tiểu Tu nhi phạm hiểm. Vấn đề là hắn chưa từng thấy bọn họ bàn bạc gì với nhau a???

Hiện tại, họ chỉ còn chờ tiểu Yêu ngắt nguồn điện.

......

Lúc đó, Nguyệt cùng Duẫn Yêu đang cố gắng thoát khỏi vòng vây của những hắc y nhân. Nhìn thấy trước mắt chưa thể lập tức thoát khỏi mấy nơi này, Duẫn Yêu lên tiếng gọi Nguyệt: “Nguyệt, tỷ nhanh đi thông báo nhân viên rút khỏi nơi này."

"Tiểu thư..." Nguyệt vừa lo ứng phó quyền cước, vừa không yên lòng nhìn sang Duẫn Yêu.

"Nhanh đi, nơi này một mình ta là đủ rồi." Duẫn Yêu vung cước, đá bay khẩu súng khỏi tay một gã hắc y nhân, quay đầu lại giục: "Đi a."

Nguyệt cắn môi xoay người đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu: "Tiểu thư, cẩn thận." Nói xong, liều lĩnh phá vòng vây chạy về phía phòng radio. Ở phía sau, Duẫn Yêu nỗ lực yểm hộ cô chạy thoát.

Duẫn Yêu biết thực lực của mình cùng những nam nhân này có nhiều khoảng cách, mà sự chênh lệch lớn nhất chính là thực chiến, nhưng về phương diện tình cảm, cô không thể để Nguyệt ở lại cản đường cho mình chạy đi, có lẽ tiểu Tu và người ấy nữa... sẽ nói cô là đồ ngốc, có lẽ Ngạn thúc sẽ cảm thấy cô chưa đủ quyết đoán, chưa đủ trưởng thành, nhưng nếu để trưởng thành người ta phải hi sinh bằng hữu, chỉ cần còn cơ hội, cô sẽ vẫn lựa chọn như hôm nay!

Lần này xem như là lần đầu tiên Duẫn Yêu chính thức cầm súng giết người, đôi tay run run nhưng cô tuyệt không buông súng, tuyệt không bỏ chạy, như thể sau lưng cô không phải là một đoạn hành lang trống rỗng, mà là tất cả những người cô yêu thương nhất, cô cần bảo vệ...

.....

"Xin mọi người chú ý, xin mọi người  chú ý, nguồn điện xảy ra sự cố, đề nghị tất cả nhân viên trong mười tầng lầu cao nhất dừng toàn bộ công tác, lập tức xuống lầu 1 và lầu 2 chờ đợi sửa chữa... Xin được lặp lại, nguồn điện xảy ra sự cố...” Trong khi thanh âm của Nguyệt vang lên khắp các tầng lầu thì Duẫn Yêu mang theo một thân ướt máu khẩn cấp chạy về phía phòng cung cấp điện.

Không lâu sau đó, quả nhiên điện trong mười tầng lầu cao nhất đột nhiên tắt phụt.

Ở trên tầng chót, Vũ Văn Tu hiển nhiên nhận ra tiểu Yêu đã đắc thủ, hắn rút đao bắt đầu phá hàng rào. Ảnh và Lăng cũng tiến lên trợ thủ. Tiểu đao của Vũ Văn Tu là đặt riêng đặc chế, dù vậy cũng không phải kim cương, tất cả mọi người đều phải khẩn trương hết sức...

Khi trên hàng rào lộ ra khe hở vừa đủ cho một người xuyên qua, bọn họ không dám chậm trễ liền nhanh chóng lách mình đi ra ngoài. Thế nhưng khi nguồn điện hoạt động trở lại, tất cả hoảng hốt quay đầu lại nhìn...
Vũ Văn Ngạn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc này Vũ Văn Thần mới nhận ra trước đó y cũng không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mọi người lách ra ngoài.  Ánh mắt y nhìn vào bọn họ, kiên định, sau đó khi dừng lại trên khuôn mặt Vũ Văn Tu, y ôn nhu cười, tựa hồ là sinh ly tử biệt, tựa hồ là thản nhiên, tựa hồ, y đã sớm dự đoán được kết cục này.

"Không!" Vũ Văn Tu, ở phút cuối cùng, xuyên qua hàng rào tràn ngập điện, ôm chặt lấy Vũ Văn Ngạn lúc này sửng sốt không thua gì bất cứ ai đứng ngoài kia, Vũ Văn Thần vốn muốn giữ hắn lại, nhưng lại một lần nữa không kịp, cứ như vậy nhìn hắn sát bên người mà qua.

"Vì sao, vì sao ngươi không đi?" Vũ Văn Tu nhìn Vũ Văn Ngạn, trong đôi mắt trong veo tràn ngập vẻ mờ mịt cùng bi thương.

"Ngươi sống sót... là đủ rồi." Vũ Văn Ngạn ôm lấy hắn, thật chặt, như thể không dám lại buông ra, "Nhưng lúc này, ta đổi ý! Ta sẽ không bao giờ buông tay khỏi ngươi nữa!"

Vũ Văn Tu ngước mắt lên, trong vẻ kiên định tràn ngập nhu tình, "Vũ Văn Ngạn, ta nói cho ngươi biết, cho dù là tử, chúng ta cũng phải cùng một chỗ."

Sau đó, Vũ Văn Ngạn đem câu nói kế tiếp che lại ở trên môi Vũ Văn Tu, một nụ hôn bên bờ sinh tử...

Ngạn ka làm ta nhớ đến vị thuyền trưởng trong một câu chuyện mà ta đã đọc hồi nhỏ, ông là người đã ở lại cuối cùng với con tàu khi nó gặp nạn, và khi con tàu dần dần chìm xuống, người ta vẫn thấy bóng dáng ông đứng ở boong tàu, trong bộ quân phục màu trắng ...

2 nhận xét:

  1. oaaaaa
    chương nỳ hay quá ak
    bao giờ có chương týp zậy ss?????

    Trả lờiXóa
  2. Có rùi đó nàng, ^^ Ta vừa mí up xong!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment