8/9/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ thập lục chương: Không bao giờ buông tay khỏi ngươi. (Thượng )
    
    "Thế nào?" Vũ Văn Đoan ngồi ngay ngắn ở trong xe thể thao, lo lắng nhìn Dạ Ức, lông mày cau chặt lại, chỉ mong dự cảm của gã là sai lầm, bằng không...

     Dạ Ức cảm giác được sự lo lắng và phẫn nộ của gã, cô ta nói: "Chúng ta không liên hệ được, hơn nữa... "

    "Hơn nữa cái gì... " Vũ Văn Đoan xiết chặt nắm tay, rống giận, gã sợ hãi, đúng vậy, gã đang sợ hãi, hoàn toàn sợ hãi.

    "Bình tĩnh một chút." Dạ Ức nhìn gã, tay khẽ đẩy gọng kính: "Vũ Văn tập đoàn bị xâm nhập, không có nguồn tin chính xác về thương vong."

    "Hư ~~~~" Nghe lời này, Vũ Văn Đoan dần dần bình tĩnh lại, bàn tay đè lên trái tim bối rối, thở dài, đúng vậy, tên kia là Vũ Văn Ngạn, y sẽ không dễ dàng chết ở trên tay người khác.

    " Có điều, trước mắt trên tầng lầu kia phát sinh cái gì cũng không ai biết, tựa hồ có người ngăn trở." Dạ Ức nhắm mắt lại, nghe tiếng thở của Vũ Văn Đoan mang theo một loại cảm giác nặng nề.

    "Ân, ta đã biết, nhanh lên." Vũ Văn Đoan trầm giọng, gã tựa hồ đang chờ đợi, ngón tay đã sớm niết trắng cả khớp xương, có lẽ đã lâu, gã tựa hồ quên mất cảm giác đau là thế nào, cũng như 20 năm trước tâm khi lòng gã chết ...

     Bên kia, Vũ Văn Ngạn vẫn trầm mặc nhìn hàng rào sắt, vẻ mặt không rõ hỉ giận, nhưng chắc chắn một chút lo lắng hay sợ hãi đều không có. Dường như y đang nghĩ đến gì đó, lại dường như y chẳng nghĩ gì cả.

    "Xe cảnh sát sẽ lập tức tới đây, ngươi xử lý bọn họ. Trước tiên sơ tán người của mười tầng lầu gần nhất ra khỏi, đóng nguồn điện lại, sau đó giao cho quản lý các tầng dưới sơ tán toàn bộ nhân viên ra khỏi toà building. Gọi Nguyệt đi để ý động tĩnh xung quanh, gặp kẻ khả nghi bắt sống, không bắt sống được liền giết, không cần chờ lệnh." Vũ Văn Ngạn nói, về phần nói với ai, chắc chắn chỉ còn có một mình Duẫn Yêu đang đứng ngoài hàng rào. Vũ Văn Thần lo lắng hết nhìn lão ca lại nhìn nghĩa nữ, muốn nói mà lại thôi.

    Vũ Văn Tu tựa hồ nhận ra tâm trạng bối rối của Vũ Văn Thần, hắn ôn nhu nói: "Tiểu Yêu không thể vĩnh viễn trốn dưới sự che chở của ngươi a, Thần thúc, hiện tại là một cơ hội tốt để cô bé lớn lên."

     Không sai, bắt đầu từ khi Duẫn Yêu trở thành nghĩa nữ của hắn, cô bé không còn là một thiếu nữ bình thường nữa, trên vai cô phải gánh vác những trọng trách xứng đáng là người của Vũ Văn gia, chỉ là hắn luyến tiếc nụ cười tươi tắn và ánh mắt trong trẻo của cô bé, thầm nghĩ gìn giữ nó lâu hơn một chút... "Tiểu Yêu vẫn là một đứa nhỏ. Ta không muốn cô bé gặp nguy hiểm." Vũ Văn Thần lẩm bẩm, hắn biết lý do không chỉ đơn thuần có vậy, nếu Duẫn Yêu gặp nguy hiểm... chỉ nghĩ đến thôi hắn đã thấy tâm thần hoảng hốt. Không biết từ bao giờ cô bé đã đi sâu vào lòng hắn đến thế, hoặc là cô bé giống như không khí xung quanh hắn, mọi ngày đều hít thở thì không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ đến khi mất đi mới thấy không thể sống mà thiếu nó được.

    Vũ Văn Tu cười cười, nhìn thoáng qua Vũ Văn Ngạn, ánh mắt truyền đạt hết thảy, phải chăng đã đến thời điểm bọn họ cần phải hiểu rõ lòng mình?

    Vũ Văn Tu là người quan sát rất tinh tế, bắt đầu từ ngày trở lại Vũ Văn gia, hắn liền lập tức nhận ra sự kỳ diệu trong mối quan hệ của tiểu muội muội mình với Thần thúc. Không phải là mối quan hệ giữa cha và con gái, không phải mối quan hệ giữa ca ca với muội muội, cũng không đơn thuần là mối quan hệ bằng hữu vong niên... Sự hài hòa tự nhiên và thân mật giữa họ khiến người ta không khỏi liên tưởng theo một hướng khác đi... Có điều bản thân hai người đó lại hoàn toàn không có ý thức... Thực sự rất giống hắn đối với Vũ Văn Ngạn khi xưa.

    "Tiểu Yêu đã không còn nhỏ nữa, cũng đã 15, mà về mặt tâm lý cô bé cũng như một cô gái 17, 18 tuổi rồi, ta tin rằng cô ấy biết chắc mình muốn gì và cần phải làm gì." Vũ Văn Tu vỗ nhẹ bả vai Vũ Văn Thần, chấn an hắn.

    "Ta đi?" Duẫn Yêu hỏi lại, tuy giọng nói trấn định nhưng ánh mắt không khỏi có chút bối rối. Chưa nói đến một mình cô có thể giải quyết được tất cả tình huống phát sinh lúc này hay không, chỉ riêng nghĩ đến an nguy của những người thân yêu nhất đều dựa vào một câu nói, một hành động của mình cũng đủ khiến cho cô gặp phải áp lực to lớn.

    "Ân." Vũ Văn Ngạn không nhắc lại. Điều đó cũng có nghĩa là không thương lượng, không thay đổi.

    "Nhưng..." Duẫn Yêu muốn nói lại nghẹn lời.

    "Không có nhưng." Vũ Văn Ngạn lạnh nhạt khoanh tay trước ngực, "Ngươi là người của Vũ Văn gia, Vũ Văn gia đào tạo ngươi bao nhiêu năm qua cũng không phải để ngươi ăn không ngồi không, huống hồ, ở Vũ Văn gia không có trẻ con và người lớn, chỉ có kẻ mạnh hoặc kẻ yếu. Chuyện này nếu ngươi còn làm không xong thì sau này cũng đừng nghĩ đến còn sống sót được ở Vũ Văn gia."

    "Ca ~~~" Vũ Văn Thần nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Duẫn Yêu, muốn ngăn cản Vũ Văn Ngạn, không cho y nói tiếp, nhưng hắn lại bị Vũ Văn Tu ngăn lại.

    "Ngươi không làm cũng không sao, dù sao Vũ Văn gia cũng không phải nhờ có ngươi mới tồn tại được qua trò khôi hài ngày hôm nay, nhưng nếu hôm nay ngươi né tránh, thì nhớ kỹ cho ta, đây là lần thứ nhất ngươi tự tay đẩy ân nhân của ngươi, thân nhân của ngươi vào chỗ chết. Mà theo ta được biết, 6 năm trước khi ngươi được mang về Vũ Văn gia, ý nguyện của ngươi cũng không phải là như vậy?"

    Duẫn Yêu sững sờ. 6 năm trước, từ khi mẫu thân tạ thế, cô luôn được tiểu Tu chăm sóc và bảo vệ, sau này tiểu Tu ra đi, lại là Thần thúc đến quan tâm chăm sóc cô. Đã không chỉ một lần, cô muốn được bảo vệ tiểu Tu, hận mình không thể bảo vệ tiểu Tu, và còn cả người nam nhân hiền hòa luôn lo lắng cho cô kia nữa... Không, cô không thể để cho họ gặp chuyện. Họ là tất cả những gì mà cô có...

   Duẫn Yêu chậm rãi siết chặt bàn tay mảnh mai rồi lại thả lỏng, cô hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, kiên định nói: "Ta đã biết, Ngạn thúc! Ta sẽ tận lực."

    Vũ Văn Tu cười cười, tay khoác lên cánh tay Vũ Văn Ngạn, nghiêng đầu tựa vào vai y, nhìn Duẫn Yêu ôn nhu cổ động: "Tiểu Yêu, cố lên, chúng ta tin tưởng ngươi." Vũ Văn Tu tự nhiên hiểu được dụng ý của Vũ Văn Ngạn khi để cho Duẫn Yêu mà không phải ai khác đi giải quyết chuyện này, nhưng trong lòng cũng không khỏi  thầm oán, nam nhân này vĩnh viễn cường ngạnh như vậy, sẽ không biết dùng lời nói uyển chuyển hơn một chút với tiểu cô nương hay sao?

    Duẫn Yêu lại đưa mắt nhìn về phía Vũ Văn Thần, trong mắt mãn đầy là thâm tình cùng lo lắng. Vũ Văn Thần cũng nhìn lại cô và nói:

    "Ta cũng tin tưởng ngươi."

     Nghe Vũ Văn Thần nói vậy, lồng ngực Duẫn Yêu bỗng nóng lên, không biết là vì cảm động hay vì gì khác.

    "Còn không đi?" Vũ Văn Ngạn lạnh lùng lên tiếng, tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí dịu ngọt xung quanh.

     ***

    Nhìn theo Duẫn Yêu đi vào thang máy đóng cửa lại, Vũ Văn Tu xiết nắm tay, đấm vào ngực Vũ Văn Ngạn: "Ngươi thực không chút xót thương ép tiểu Yêu đi làm chuyện nguy hiểm như vậy? Vô nhân tính!" Vũ Văn Ngạn cầm lấy bàn tay thanh mảnh đấm trên ngực mình, lôi kéo, một tay ôm lấy thắt lưng hắn, thản nhiên nói: "Ta thực hay không ngươi còn không hiểu?"

     Vũ Văn Tu đáy mắt hàm tiếu, nghiến răng thốt ra từng chữ: "Ta - chính - là  - không - hiểu." Lúc này hai người tựa hồ quên rằng quanh họ còn có người khác, cũng quên họ đang ở vào hoàn cảnh nào.

    "Nga?" Vũ Văn Ngạn nhướng mi, không hiểu sao? "Xem ra chúng ta “trao đổi” còn chưa đủ, vậy ta giúp cho ngươi hiểu." Nói xong, nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Vũ Văn Tu dán chặt vào mình, nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.

    Vũ Văn Tu nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ thình lình phóng đại, sau đó đôi môi ấm áp ép sát lên môi mình, hắn mãn mắt đều là tiếu ý, hé miệng khẽ cắn một cái.

    "Hiểu chưa?" Vũ Văn Ngạn không lấy hành vi “cuồng nhiệt” đó làm phiền, vuốt qua đôi môi mềm mại khẽ hỏi.

    Vũ Văn Tu liếc y một cái coi thường, nói: “Ngươi đối với tiểu Yêu quá lãnh tuyệt.”

    Vũ Văn Thần nghe lời này thì không khỏi gật đầu, không sai không sai, lão ca nhà mình chính là không hiểu ôn nhu, không đúng, tiểu Tu nhi là ngoại lệ.

    "Ôn nhu của ta chỉ dành cho một mình ngươi." Vũ Văn Ngạn mặt không đỏ khí không suyễn, khẽ hôn lên mái tóc hắn.

     Nghe Vũ Văn Ngạn nói lời này, Lăng cùng Ảnh không khỏi nổi da gà, đây là Vũ Văn đại đương gia hay sao?  Mà Vũ Văn Thần lại huýt sáo lảnh lót, đào đào lỗ tai, xác định xem mình có phải là huyễn nghe hay không.

    "Uy, các ngươi tán tỉnh cũng phải chọn thời gian cùng địa điểm đi."

    Vũ Văn Tu cũng không rảnh để ý đến kẻ nào đó “kém miếng khó chịu”.

    "Bắt đầu rồi." Hắn khẽ nói. "Cái gì bắt đầu rồi?" Vũ Văn Thần ngơ ngẩn.

    "Thần thúc, ngươi nghe." Vũ Văn Tu đặt một ngón tay lên môi, ánh mắt chăm chú.

     Ngoài cửa sổ, từng đợt còi xe cảnh sát vang lên.

     Vào lúc đó, ở dưới lầu, người của Vũ Văn tập đoàn vừa đặt điện thoại xuống, quay lại báo cáo Duẫn Yêu: “Tiểu thư, đã gọi cho Sở trưởng Sở cảnh sát. Họ sẽ lập tức điều xe quay về.”

    Quả nhiên tiếng còi xe dừng lại chưa lâu, nấn ná một lúc liền nối đuôi nhau chạy đi xa dần. Vũ Văn Thần nhìn lại Vũ Văn Tu, lại thấy hắn mày chau chưa giãn. “Tiểu Tu nhi?”

    "Còn có... Thần thúc. Ta nói là cái âm thanh “đó” kìa... " Vũ Văn Tu chỉ chỉ vách tường, sau đó ngước nhìn Vũ Văn Ngạn, "Đường Phong, Dương Vân hẳn là lập tức tới đây đi."

    "Ân." Vũ Văn Ngạn đáp, " Cái gì cũng không gạt được ngươi."

    Vũ Văn Tu cười nhẹ, nhưng rất nhanh sắc mặt lại trầm xuống, "Nơi này không thể ở lâu."

    "Đúng vậy." Vũ Văn Ngạn nhắm mắt lại, nói ra một chữ như thể giải thích sự khó hiểu của Vũ Văn Thần, "Bom."

__________

6 nhận xét:

  1. Temm nha~
    Ths nàng đã có chương mới ^^
    Chương này là sự nhận thức của Thần ca và Duẫn Yêu ha~ Tiếc là hok có cp của Thần thúc và ai đó nhí nhảnh như Thần hết,
    Dù sao, ta vữn thix Thần ca lắm ^^
    Lại rắc rối rồi, bommm ư, ta xem 2 bạn chẻ của chúng ta sẽ làm gì, cơ mà, vữn cứ hôn nhau thắm thiết, lại còn đưa qua đẩy lại "hiểu chưa?" hiểu rì cơ, 2 bợn, hiểu zằng 2 bạn dù chốn nào đều "mi" nhau thắm thiết thế a~~~ *lon ton chạy* hắc hắc ^^
    Ths nàng, dù trong hoàn cảnh nào, 2 bợn chẻ vữn cứ vô tứ hết a~~~~ :">~

    Trả lờiXóa
  2. Phong bì nha *hú hét*
    SS hôm bữa vừa thấy bận nay lại post liên tục, em phục ss thật rồi. SS thật chăm chỉ ko giống như em *thở dài*

    Kết 2 anh nhà này lắm nha. Mùi mẫ đến nỗi da gà a!~!!

    Trả lờiXóa
  3. @ http: Ta đoán tác giả cho A Thần "thẳng" để còn có đứa con làm con thừa tự cho Ngạn kaka với Tu nhi chứ! ^^ Cong hết rồi lấy đâu ra đời sau?

    @ KaNna_Dy: Hờ hờ, cứ khi nào thở được là ss lại tích cực hành nghề ý mừ! ^^

    Trả lờiXóa
  4. 2 anh em nhà Vũ Văn ai cũng có người yêu hạnh phúc thật a

    Trả lờiXóa
  5. chúc nàng có 1 đêm trung thu thật vui vẻ và hạnh phúc nha nàng :">

    p/s : nàng có phải là yukina bên vns ???

    Trả lờiXóa
  6. @ longphivan: Hờ hờ, cái nick của ta bên VnS là Yukinari12. Chúc nàng trung thu vui vẻ! ^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment