Lắng nghe tiếng máy xay cà phê nghiền nát hạt cà phê thành thứ thức uống ta vẫn ưa thưởng thức, đó là âm luật; thứ thức uống đậm đà đó được rót vào trong một chiếc cốc đựng cà phê tinh xảo, đó là âm nhạc. Bản thân âm nhạc là một loại nghệ thuật thuần túy, một người không ngừng tấu, một người khác không ngừng nghe, chỉ muốn loại nhịp điệu thuần khiết này tồn tại mãi mãi, nhưng có thứ gì có thể là mãi mãi? Làn điệu luôn luôn có một ngày khiến người nhàm chán, ca từ luôn luôn có một ngày trở nên cũ kỹ. Khi đó, chúng ta lại mang theo loại cảm giác gì mà đối mặt với sự lựa chọn?
Hai tay đan vào nhau, trên mặt vẫn mang theo nửa chiếc mặt nạ bằng bạc, Vũ Văn Đoan thư thái khép hờ mắt ngồi giữa khách sảnh, hoàn toàn không chú ý gì đến những ánh mắt đầy nghi kị xung quanh.
Dạ ức đứng phía sau Vũ Văn Đoan, hôm nay cô ta không mang kính mắt, cặp mắt chăm chú nhìn vào một góc phòng, giống như đang suy nghĩ toan tính tỉ mỉ điều gì.
"Vũ Văn Đoan, nói đi, mục đích của ngươi?" Vũ Văn Thần ngồi trước mặt gã, ánh mắt thâm thúy ước lượng người có khuôn mặt ba phần giống Vũ Văn Ngạn ngồi phía đối diện.
Vũ Văn Đoan không có động tĩnh, vẫn im lìm như pho tượng gỗ, chờ đợi một người khác xuất hiện, không cần nghĩ ai cũng đều biết, gã đang cố ý đợi Vũ Văn Ngạn.
"Nói chuyện a." Vũ Văn Thần cau mày.
Dạ Ức nhìn thấy Vũ Văn Đoan không hề động tĩnh, thầm thở dài, mỉm cười nói: "Chúng ta đến lần này không có địch ý, chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về chúng ta."
Vũ Văn Thần ngửa ra phía sau, tựa vào lưng ghế, cười lạnh: "Thứ thuộc về các ngươi? Ta không biết nơi này có thứ gì đó như vậy. Người tới! Tiễn khách!"
Vũ Văn Thần hạ lệnh trục khách không chút lưu tình. Hắn không có hứng thú muốn biết cái tên Vũ Văn Đoan người không giống người, quỷ không giống quỷ kia là cao nhân phương nào, chỉ biết thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, hơn nữa dáng vẻ mục hạ vô nhân của gã ta giữa chủ trạch Vũ Văn gia cũng cần phải được mài giũa bớt. Mặc kệ thân phận của gã ta thế nào, đại đương gia của Vũ Văn gia hiện giờ chỉ có một, đó là Vũ Văn Ngạn. Không có bất cứ kẻ nào có lòng dạ bất chính với đại đương gia được hoan nghênh trong Vũ Văn gia chủ trạch.
"Ta thấy lời này còn không tới phiên ngươi nói đi, Thần tiên sinh." Dạ Ức nghe ra giọng điệu bất thiện của Vũ Văn Thần, cũng tỏ vẻ lạnh nhạt lên tiếng.
"Vậy các ngươi tính xông vào Vũ Văn gia lục soát?" Vũ Văn Thần cười lạnh, nào có khách đến nhà nói chuyện với gia chủ như vậy? Hoặc là họ vốn không cho mình là ... khách? Nắm tay hắn siết cứng lại, ẩn ẩn lửa giận khó nén.
Duẫn Yêu đương nhiên nhận ra vẻ phẫn nộ của Vũ Văn Thần, cô bé không khỏi lo lắng, len lén kéo nhẹ tay áo hắn, nhỏ nhẹ nói: "Thần thúc, đừng nên tức giận, cẩn thận mắc bẫy bọn họ."
Vũ Văn Thần từ từ buông lỏng nắm tay, quay sang vỗ vỗ lên bàn tay Duẫn yêu, ý bảo mình ổn, không cần lo lắng, sau đó chậm rãi nói: "Ta lặp lại lần nữa, trong Vũ Văn gia hôm nay thiết tưởng không có thứ gì thuộc về Đoan Tu tổng tài, có lẽ tổng tài tiên sinh tìm nhầm chỗ rồi."
"Ta cũng muốn lặp lại một lần, ngươi không có tư cách đưa ra kết luận này." Dạ Ức vẫn lạnh lùng và ngạo mạn tuyên bố.
"Nếu hắn không có, ta đây có đi, " Một thanh âm băng lãnh đến tận xương, cũng tràn đầy ngạo thị vang lên. Không cần nhìn lại mọi người cũng có thể đoán người tới là ai. Có thể nói lời này, trong Vũ Văn gia ngoại trừ Đại đương gia Vũ Văn Ngạn còn có ai.
Đi theo phía sau y là một thiếu niên dung mạo thập phần tinh xảo, bề ngoài mỹ diễm giống y đến bảy phần, lại kém y vài phần băng lãnh, hơn y vài phần ung dung tao nhã, mặc một bộ hưu nhàn trang màu trắng tinh. Hai người đứng cạnh nhau, nhìn qua thập phần hoàn mỹ.
Vũ Văn Đoan mở mắt, nhìn chăm chú về phía họ, đặc biệt là thiếu niên ngời sáng như thiên thần đi theo phía sau Vũ Văn Ngạn.
"Đã lâu không thấy, Vũ Văn đương gia." Dạ Ức thấy nhân vật chính đã đến, bèn trở lại chính đề, "Mời ngài đem thứ thuộc về chúng ta giao ra đây."
Vũ Văn Ngạn thoáng liếc qua Dạ Ức, liền ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Thần, cũng không trả lời. Y lệnh cho người làm mang cho mình một cốc cà phê, sau đó cũng yên tĩnh nhìn ra ngoài.
Dạ Ức nghẹn ứ, dường như cũng nhận ra tự mình đòi mất mặt nên không nói thêm gì nữa. Không biết Vũ Văn Thần có tư cách trục khách hay không, nhưng chắc chắn Vũ Văn đại đương gia đã lộ diện, ở đây không có tư cách cho cô ta lên tiếng.
Vũ Văn Tu nhìn nhìn mọi người, lại nhìn nhìn Vũ Văn Ngạn, khóe miệng cong lên, cũng không nói gì, mềm người dựa vào Vũ Văn Ngạn, tay chống cằm, nhàn nhã nhìn lên trần nhà. Nói tóm lại, không ai biết họ hiện giờ đang nghĩ cái gì trong đầu. Vũ Văn Thần cùng Duẫn Yêu thấy hai phụ tử như vậy cũng đều lặng yên, chờ đợi.
Nước cà phê đen óng, sóng sánh trong tách bằng gốm sứ trắng tinh, hương khí ngào ngạt, nhiệt độ nóng ấm, thời gian chầm chậm trôi qua...
"Ha ha ha ha ...." Sau khoảng10 phút trầm mặc, cuối cùng Vũ Văn Đoan bật tiếng cười phá vỡ sự yên tĩnh. Vũ Văn Ngạn ngước mắt nhìn gã.
"Vũ Văn Ngạn, ngươi quả nhiên thú vị." Đây là câu đầu tiên kể từ lúc bước chân vào Vũ Văn gia, Vũ Văn Đoan mở miệng nói.
"Cảm ơn khích lệ." Vũ Văn Ngạn thong thả.
Tuy y là chủ, nhưng khách lại là khách không mời mà tới, vậy nên y cũng không thấy mình cần phải dùng lễ đãi khách. Người chủ động tìm đến đã không mở miệng, y cũng không cần phải mở miệng. Người chủ động tìm đến y mở miệng, y cũng không nhất thiết phải so đo. Suy cho cùng, y tự thân bồi tiếp đã là cho bọn họ mặt mũi lắm rồi, những thứ khác... y không quan tâm. Bởi vì y có quyền không quan tâm. Bởi vì ở đây y là chủ nhân, là vương giả. Y không coi Vũ Văn Đoan và Đoan Tu vào mắt, bọn họ cũng không thể làm gì, y chỉ là muốn chờ để xem diễn thôi, và quyết định hưởng ứng màn diễn thế nào là tùy ở tâm trạng của y. Vũ Văn Đoan đương nhiên nhận ra điều đó, dường như thứ bậc của hai bên đã được quyết định từ lúc gã quyết định tự mình tìm đến đây rồi.
"Tốt lắm, đều giằng co lâu như vậy, chúng ta trở lại chính đề, hy vọng Vũ Văn đại đương gia đem thứ thuộc về ta trả lại cho ta."
"Thứ thuộc về Đoan Tu tổng tài? Có thứ đó ở đây sao?" Vũ Văn Ngạn nhướng mi, ném trả câu hỏi lại cho Vũ Văn Đoan.
Vũ Văn Đoan cười cười, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh màu trắng tựa bên người Vũ Văn Ngạn, đột ngột chuyển chủ đề: "Ngươi chính là nhi tử của Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Tu đi?"
Vũ Văn Tu liếc nhìn về phía gã, ưu nhã nhìn vào trong cặp mắt xanh của Vũ Văn Đoan, khóe miệng cong lên, "Phải, mà cũng không phải."
Mấy chữ đó khiến hai bên có mặt đương trường, trừ Vũ Văn Ngạn, cảm thấy hồ đồ, phải chính là phải, không phải chính là không phải, cái gì là “Phải, mà cũng không phải”?
Vũ Văn Ngạn nghe, khẽ nhích môi cười, lòng thầm nhủ “tiểu yêu tinh”. Mà Vũ Văn Thần cùng Duẫn Yêu nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ.
"Phải, mà cũng không phải." Vũ Văn Đoan lặp lại những lời này, trong mắt hiện lên một tia hào quang, "Xem ra, người kế nghiệp của Vũ Văn đại đương gia cũng không đơn giản a."
"Cảm ơn khích lệ." Vũ Văn Tu hồn nhiên vui sướng lặp lại y chang câu nói của Vũ Văn Ngạn lúc nãy mà nhận lời ‘khen ngợi’, "Tổng tài tiên sinh, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Vũ Văn Đoan nhìn về phía thiếu niên, gật đầu, "Nguyện nghe này tường, Vũ Văn thiếu gia mời nói."
"Ngươi nói rồng cùng cùng thuồng luồng có khác nhau hay không?" Vũ Văn Tu nghiêng người, đầu cọ cọ đến trên vai Vũ Văn Ngạn, cuộn mình như con mèo áp sát vào y, cười mà đưa ra một câu hỏi hết sức ấu trĩ.
Vũ Văn Đoan nghe hỏi, sắc mặt không khỏi trầm xuống, "Bản chất khác nhau." Rồng được coi làsinh vật cao quý, chiếm cứ chín tầng mây, mà thuồng luồng tuy hung hãn, cũng chỉ có thể quanh năm vùi mình dưới nước sâu, không cất mình lên được, căn bản không thể so sánh với rồng.
"Nghịch ngợm." Vũ Văn Ngạn nhìn Vũ Văn Tu, nhu liễu nhu mái tóc đen mềm mại của hắn, trong giọng nói biểu hiện ra bất đắc dĩ, cũng có sủng nịch ngàn vạn. Hạ nhân của Vũ Văn gia nhìn thấy cảnh đó không khỏi nổi da gà, không thể tin được trước mắt chính là lãnh huyết Đại đương gia nhà mình.
Mà Vũ Văn Thần đối với Vũ Văn Tu chỉ có hai chữ kính phục! Ngoài Vũ Văn Tu ra, chẳng ai có năng lực và lá gan thay đổi lão ca hung dữ của hắn thành ra... như vậy.
Vũ Văn Đoan cũng không rời mắt khỏi hai phụ tử, khẽ cười, lại trở về chính đề: "Vũ Văn Ngạn, ta hôm nay đến cũng chỉ vì một vật, ngươi có thể cho ta."
"Vậy ta được lợi gì nếu cho ngươi?" Vũ Văn Ngạn cũng không ưa lòng vòng.
"Ta sẽ rời xa tầm mắt của ngươi, tập đoàn Đoan Tu cũng có thể giao cho ngươi." Vũ Văn Đoan đưa ra một điều kiện mê người, Vũ Văn Thần sửng sốt một chút, hắn không nghĩ ra Vũ Văn gia có thứ gì đủ khiến cho một người tất cả nghiệp đến trao đổi.
"Ngươi muốn gì?" Vũ Văn Thần thấy lão ca bất vi sở động, đành phải thốt lên.
"Hắn!" Ngón tay Vũ Văn Đoan chỉ về phía Vũ Văn Tu, thản nhiên nói.
Vũ Văn Ngạn như trước bình tĩnh vô ba, nhưng trong mắt lóe qua một tia âm tàn, mà thân là đương sự Vũ Văn Tu vẫn một bộ vân đạm phong khinh.
___________
Hừm, dám đụng vào đồ của anh à, anh đánh cho tòe mỏ. Người ta lâu thật lâu mới đoàn tụ, ở đây không có chỗ cho ruồi muỗi đâu nhé. Xùy xùy, đi đi...
Trả lờiXóaHaizz, thật sốt ruột đợi xem Ngạn ka phản ứng thế nào, ta là ta thích xem thiên hạ loạn he he
gì, bạn Đoan nghĩ gì mà phát ngôn ra câu ấy. Nàng ui, ta đi lâu ngày, nhảy vào hỏi nàng định edit típ bộ nào?
Trả lờiXóabạn Đoan muốn chết nên mới nói như vậy a. anh NGạn xử thằng đó đi ta ủng hộ 2 tay ..hi.......hi.........
Trả lờiXóaoa~ điều kiện thì hấp dẫn thiệt, cơ mà đổi lấy bé Tu nhi thì ... không cần nói cũng biết, 5 năm chờ đợi đã ám ảnh Ngan ka quá thể, làm sao đưa ra điều kiện gì kì cục vậy a~ giờ thì ta hiểu, sao cái tập đoàn kia mang tên Đoan TU, là có Tu nhi trong đó phải hok?
Trả lờiXóaTa chờ chương mới của nàng, Yu, để xem Ngạn ka sẽ phản ứng thế nào... hehe, sắp có sự vui lắm đây, mong nàng nhiều lắm, chương mới chương mới .... ^^
@ phudu: =.= Đến cái này mà cũng giống ta nữa...
Trả lờiXóa@ tiểu keke: Ta quyết rồi, ta sẽ làm bộ Lưỡng sinh hoa khai thì... Nó ít phiếu, nhưng ai bảo ta mê, mà nó là Cổ trang chi... Ta quyết làm Cổ trang lần này! Bà con iu Hiểu xuân thì đợi đợt kế zậy, ka ka ka ka ka... *mặt dày*
@ tiểu Dieu: À, thèng này chưa xử được, xử ngay giờ hết vui! Để nó ngo nghoe lên cao thêm tí nữa rồi đập bẹp cho ... khoái! Ô hô hô hô...
@ http: nàng yên tâm, thèng này nó... tung hỏa mù ý mà! =.= Tại nó tận mắt gặp em, choáng, rồi nó đương trường nổi máu tham thôi!
Có ý gì đây, tự nhiên bảo đòi lại một vật thuộc về mình, xong bảo là Tu nhi là sao đây nè? Ko lẽ Tu ko phải con của Ngạn mà của ông này hay sao chứ? Mình ko chịu đâu nha.
Trả lờiXóaXem Tu nhi từ đầu lúc xuất hiện thiệt là ngầu, Thần ơi là Thần, thân là thúc thúc mà còn ko có được nể mặt bằng cháu yêu à nha, chẳng những ko khiến được Đoan mất mặt như Tu nhi, mà cứ bị mụ Dạ Ức chơi xỏ hoài mới tức chứ.
Ta đang nghĩ, có thêm 1 mạng nữa ngoài Lí Lăng nhảy dzào cho nó dzui nhà dzui cửa *gãi cằm* dzậy cho Ngạn lão đại mới bỏ cái tính....chảnh đi, động chút là phóng cái "âm hàn khí" ra rồi chẳng thèm nói năng cái chi chi cả mà cứ.....đè bé Tu nhà ta ra cường hôn. Hắc hắc, nhiều đối thủ dzầy cho lão đại nhà ta phải lo o bế tiểu Tu nhi đi a hahahaha......
Trả lờiXóahaizzz.....nàng Yu, nhớ lôi cái com của ta ra, ta thấy nó đã mất tích.....
Trả lờiXóaHaha!!!Nhjeu ng vao danh pe qua nha...Ma vao hjt lun dj de Ngan ca xu ly 1lan cho xong
Trả lờiXóa