"Ngươi đùa gì vậy." Vũ Văn Thần đã sớm nhìn Vũ Văn Đoan không vừa mắt, bùng nổ là chuyện sớm muộn, người không chọc ta thì ta đâu có chọc đến người, đó đúng là nói cho loại tình huống này.
"Nhìn ta giống như đang đùa hay sao?" Vũ Văn Đoan bình tĩnh nhìn quanh, dường như rất có tự tin.
Dạ Ức đứng im không lên tiếng, thế nhưng ở một góc độ không ai nhìn thấy, trong mắt cô ta ánh lên vẻ lo lắng, một chút u buồn.
Vũ Văn Tu rời khỏi sô pha, trực tiếp ngồi lên đùi Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Ngạn cũng hết sức phối hợp với động tác của Vũ Văn Tu, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn, sau đó thản nhiên hôn đôi môi ngọt ngào chủ động dâng lên.
Vũ Văn Tu cười cười, xem ra người hiểu thấu hắn, ngoại trừ người nam nhân hắn yêu này, có lẽ thế giới không có người thứ hai nữa.
Vũ Văn Thần nhìn thấy hai người chẳng biết kiêng nể tình huống như thế thì không khỏi buồn bực, trước mặt bao nhiêu người thế này cũng không sợ truyền ra đi... Mà Duẫn Yêu thì lại hàm chứa vẻ hâm mộ cùng vui sướng, trong mắt cô bé, xứng đôi với tiểu Tu vĩ đại của cô cũng chỉ có thể là một bậc đại cường giả như Vũ Văn đại đương gia!
Vũ Văn Đoan nhìn thấy hai con người ngạo thị thế gian đang ở trước mắt gã cố ý trình diễn hôn môi, miệng cười nhưng mắt không cười. "Trách không được... Giờ thì ta hiểu vì sao Lý Lăng của Zero lại mê mẩn vì ngươi như vậy, Vũ Văn Tu." Nghe như hắn chỉ là đang nói một chuyện có thật, đang vạch trần một chân tướng.
Đột nhiên nghe cái tên Zero từ trong miệng Vũ Văn Đoan thốt ra, ngoài Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu, những người khác đều ngốc lăng vài giây. Nếu như trước đó bọn họ đối với Vũ Văn Đoan chỉ có nghi ngờ, đề phòng cùng khó chịu, thì giờ đây, việc gã đề cập đến những kẻ đã gây ra vụ ám sát Vũ Văn Tu năm năm trước với một giọng điệu đầy thân cận đã khiến họ đưa hắn liệt vào danh sách kẻ thù! Bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng căng thẳng, có lẽ chỉ thiếu một mồi lửa là bùng nổ!
Những lời Vũ Văn Đoan thốt ra khiến cho Vũ Văn Ngạn khẽ cứng người... Y nhận ra thì ra bảo bối nhà mình có sức mê hoặc nhân tâm lớn như vậy! Xem ra chờ sự tình chấm dứt, y cần phải hảo hảo “thanh tẩy” một chút bọn ruồi bọ bay lởn vởn xung quanh Tu nhi bấy lâu nay. Y cũng cân nhắc về việc có thể đem Vũ Văn Tu nhốt lại, miễn cho tên tiểu yêu tinh này nơi nơi gieo tình, hắn đời này kiếp này cũng chỉ có thể có Vũ Văn Ngạn y một người, sinh tử cùng tùy, ai cũng đừng nghĩ chen chân vào!
Vũ Văn Tu tất nhiên là không đọc được ý nghĩ tối tăm của y, cho rằng nghe thấy cái tên Zero khiến y nhớ đến chuyện cũ mà động nộ bèn đưa tay qua dịu dàng nắm lấy bàn tay dày rộng của y, nhiệt độ từ lòng bàn tay ấm vào đến tận tâm can, Vũ Văn Ngạn nhẹ siết lấy tay hắn, trái tim của họ lẳng lặng hòa chung nhịp đập.
Sắc mặt Vũ Văn Tu trầm xuống, hắn nhìn thẳng Vũ Văn Đoan và nói: “Xem ra giá trị con người ta rất cao... Bất quá, ta cũng không phải món hàng, do đó theo như ngươi nói thì nơi này quả thật không có thứ gì của ngươi.”
Vũ Văn Đoan cũng vẫn thong dong: “Nói hay lắm, Vũ Văn Ngạn có đứa con như ngươi quả thực là phúc khí sâu.”
"Cảm ơn." Thanh âm Vũ Văn Ngạn băng lãnh vô tình, “Nếu ngươi cũng nghĩ thế thì tốt hơn hết đừng có chủ ý gì với hắn, ta vốn không nề hà chuyện quét sạch những kẻ tính toán hắn khỏi mặt đất. ”
"Nga, vậy sao? Chẳng lẽ ý của ngươi là hôm nay chính là ngày ta biến mất khỏi thế gian?"
Vũ Văn Ngạn nhìn không ra hỉ nộ, bàn tay vuốt ve sau lưng thiếu niên dựa trong lòng mình, đáp lại, "Nếu ngươi còn không chịu nói ngươi cần gì ở Vũ Văn gia, như vậy ta cũng có thể phá lệ đưa tiễn ngươi một đoạn đường rời khỏi thế gian."
Người khôn không nói tiếng lóng, Vũ Văn Ngạn cũng không ưa nói đùa, tuy y không nộ rõ hỉ nộ nhưng bầu không khí băng lãnh chèn ép đến khó thở đủ để Vũ Văn Đoan biết y cũng không có mấy kiên nhẫn nhàm chán với gã. Vũ Văn Đoan đưa tay sờ lên mặt nạ, phun ra mấy chữ: “Nơi này nợ ta ngai vị Đại đương gia.”
"Quả nhiên là ý đồ này!" Vũ Văn Thần đứng bật dậy, móc súng chỉ thẳng vào gã.
"Thần, cất súng đi." Vũ Văn Ngạn nhấc tách cà phê lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, "Quả nhiên là ngươi..."
Duẫn Yêu một bàn tay đè lại khẩu súng của Vũ Văn Thần, một tay đặt lên vai hắn an ủi, ý bảo hắn ngồi xuống trước đã.
"Vậy ngươi có thể đem nó trả lại cho ta không?" Vũ Văn Đoan vẫn nhìn chằm chằm về phía Vũ Văn Ngạn.
"Có thể a." Vũ Văn Ngạn thản nhiên thốt ra một câu tình thiên phích lịch!
"Chẳng lẽ ngươi không hề lưu luyến nó?" Vũ Văn Đoan dĩ nhiên tràn ngập hoài nghi.
"Nếu nó quả thực là của ngươi, ta giữ lại làm gì? Huống chi... ta đã có thứ ta thực sự muốn." Ánh mắt y dừng lại trên thiếu niên đang nằm trong lòng mình, bình thản tuyên bố. Vì Vũ Văn gia, y đã mất đi quá nhiều... Đối với cái cơ nghiệp này, y đã phân không ra yêu hận. Mối thù cũ chưa nguôi, lại chồng thêm nỗi hận mới... May mà, người này y mất đi mà phục lại được, giờ đây chỉ cần có hắn ở bên, y cũng mệt mỏi cuốn tiến vào vòng lục đục tranh danh đoạt lợi này.
"Nga?" Vũ Văn Đoan nhìn theo ánh mắt y, nhìn đến thiếu niên thản nhiên mỉm cười như hoa như ngọc trong lòng y, gã cười nhạt, "Xem ra mị lực của Vũ Văn thiếu gia không thể coi thường! Có điều ta thật tò mò, các ngươi chẳng lẽ không thấy xấu hổ, không thấy nhục nhã một chút nào sao? Mối quan hệ của các ngươi là trời đất không dung, thế nhân phỉ nhổ, các ngươi thật sự dám tuyên bố mối quan hệ này?"
"Yêu chính là yêu, chuyện tình cảm của hai người bọn họ dung không đến một ngoại nhân như ngươi xen miệng." Duẫn Yêu phẫn nộ thốt lên. Cô bé không chấp nhận có kẻ ở trước mặt mình sỉ nhục tiểu Tu, sỉ nhục Vũ Văn gia, bài xích tình cảm của tiểu Tu và Ngạn thúc.
Vũ Văn Đoan hơi sửng sốt: "Ngươi là...?"
"Cô ta là tiểu thư của Vũ Văn gia, là nghĩa nữ của ta." Vũ Văn Thần lạnh lùng lên tiếng.
"Thì ra là thế, nhưng..." Vũ Văn Đoan ý vị thâm trường nhìn Vũ Văn Thần, nhưng gã chưa nói xong đã bị Vũ Văn Tu cắt ngang.
"Có lẽ phải cảm ơn Đoan Tu tổng tài tiên sinh quan ái, bất quá, ngươi thấy chúng ta cần để ý đến ánh mắt của thế nhân hay sao, hoặc là... ngươi đã nghe thấy ai nói gì? " Vũ Văn Tu mỉm cười, bình tĩnh hất trả lại vấn đề cho Vũ Văn Đoan, khiến gã nhất thời nghẹn giọng, không biết phải nói gì. Đúng vậy, Vũ Văn đại đương gia cùng người kế thừa của y... những kẻ giẫm chân kinh tứ tòa như họ, cần để ý đến thế nhân nói gì hay sao? Hơn nữa, đời này, kẻ thức thời nhiều lắm, vô duyên vô cớ cũng không có người tình nguyện lo chuyện thiên hạ để rước họa vào thân.
Vũ Văn Ngạn cao hứng, y thực sự cao hứng! Y không phải là không có lo lắng qua cảm nhận của Vũ Văn Tu đối với ánh mắt của người ngoài nhìn họ. Thiên hạ nghĩ gì về y, y không màng, nhưng y không hi vọng hắn bị tổn thương vì mối quan hệ của họ. Nhưng sự bình thản đối mặt của hắn lúc này đây khiến y hiểu mọi lo lắng của y chỉ là dư thừa. Tuy y không bộc lộ ra ngoài, nhưng giờ đây y so với khi đứng trước bất cứ sự việc gì khác đều phải cao hứng!
"Vũ Văn Đoan, ngươi không hiểu ‘tình’." Vũ Văn Ngạn liếc thoáng qua Dạ Ức trầm mặc đứng sau lưng Vũ Văn Đoan, lại nhìn về phía sắc mặt xám xịt của gã, đột nhiên nói ra mấy lời này.
" ‘Tình’? Vậy sao?" Vũ Văn Đoan lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu, giễu cợt: “ Vậy chẳng lẽ Vũ Văn ngạn ngươi hiểu ‘tình’ hay sao? Nếu ngươi hiểu, như vậy 20 năm trước, ngươi sẽ cùng người liên thủ giết Âu Dương Mỹ sao? Ngươi sẽ tra tấn những người liên can đến sự việc năm đó khiến họ sống không bằng chết sao? Ngươi sẽ vô tình đến tàn sát không chút nương tay sao? Làm tất cả những việc đó rồi, ngươi còn có mặt mũi lên tiếng dạy ta hiểu ‘tình’?"
Cấm kị, Vũ Văn Đoan vô cùng đơn giản nói ra cấm kị của Vũ Văn Ngạn, có lẽ là vì chọc giận, có lẽ chính là lơ đãng, hoặc có thể là vì cần phải phát tiết...
"Mẫu thân ngươi đáng chết, bọn họ đáng nhận được sự trừng phạt xứng tội." Vũ Văn Ngạn nhắm lại hai mắt, bình tĩnh đáp lời, bình tĩnh đối mặt với món nợ quá khứ.
Vũ Văn Tu tựa sát vào ngực y, giơ tay ôm lấy y. "Có ta ở đây, cùng ngươi." Hắn nhẹ giọng nói.
Vũ Văn Đoan nhún vai, "Ngai vị Đại đương gia tạm thời để cho Vũ Văn Ngạn ngươi ngồi, ta không cần ngươi tặng, ta muốn đích thân đoạt lại, khi đó, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng."
Y quay sang Dạ Ức nói: "Đi thôi, mục đích của chúng ta đã đạt tới."
"Không tiễn." Vũ Văn Thần lạnh lùng.
Lúc rời đi, Dạ Ức liếc nhìn lại Vũ Văn Tu, vừa vặn hắn cũng ngước nhìn họ, sau đó cô ta lẳng lặng rời đi theo Vũ Văn Đoan. Trong cuộc chơi này, cô ta chỉ là một quân cờ, có thể có có thể không, con tim đầy vướng bận đã được cô ta che giấu thực sự tốt lắm...
"Nếu ta chết..." Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy Vũ Văn Tu, nhẹ giọng nói, trong phòng khách thoáng chốc chỉ còn lại họ.
"Thiên đường, địa ngục, nhân gian, ở đâu ngươi cũng có ta cùng tùy." Vũ Văn Tu nhắm mắt lại, hít thở mùi vị thanh mát độc hữu của Vũ Văn Ngạn, thế giới như chỉ còn lại mùi vị băng lãnh thanh tao ấy ôm trùm lấy hắn.
Duẫn Yêu đứng ngoài cửa, tựa đầu lên cánh tay Vũ Văn Thần, khẽ nói, "Thần thúc, ngươi nói tiểu Tu và Ngạn thúc... bọn họ có thể thuận lợi tiếp tục bên nhau hay không? Ta thật sự hy vọng bọn họ được bình an."
Vũ Văn Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, " Người Vũ Văn gia, một khi đã quyết làm chuyện gì, cho dù chết cũng sẽ không buông tay."
Vũ Văn Thần biết, Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu không phải là những con người bình thường, họ thuộc về loại người có thể tự sáng tạo ra vận mệnh của mình và điều khiển nó. Hắn cũng tin tưởng chân tình của bọn họ không dễ gì bị chia cắt.
Thành phố sinh hoạt trong nhật thăng nguyệt trầm, cũng đang mơ giấc mơ của nhật thăng nguyệt trầm...
"Nhìn ta giống như đang đùa hay sao?" Vũ Văn Đoan bình tĩnh nhìn quanh, dường như rất có tự tin.
Dạ Ức đứng im không lên tiếng, thế nhưng ở một góc độ không ai nhìn thấy, trong mắt cô ta ánh lên vẻ lo lắng, một chút u buồn.
Vũ Văn Tu rời khỏi sô pha, trực tiếp ngồi lên đùi Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Ngạn cũng hết sức phối hợp với động tác của Vũ Văn Tu, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn, sau đó thản nhiên hôn đôi môi ngọt ngào chủ động dâng lên.
Vũ Văn Tu cười cười, xem ra người hiểu thấu hắn, ngoại trừ người nam nhân hắn yêu này, có lẽ thế giới không có người thứ hai nữa.
Vũ Văn Thần nhìn thấy hai người chẳng biết kiêng nể tình huống như thế thì không khỏi buồn bực, trước mặt bao nhiêu người thế này cũng không sợ truyền ra đi... Mà Duẫn Yêu thì lại hàm chứa vẻ hâm mộ cùng vui sướng, trong mắt cô bé, xứng đôi với tiểu Tu vĩ đại của cô cũng chỉ có thể là một bậc đại cường giả như Vũ Văn đại đương gia!
Vũ Văn Đoan nhìn thấy hai con người ngạo thị thế gian đang ở trước mắt gã cố ý trình diễn hôn môi, miệng cười nhưng mắt không cười. "Trách không được... Giờ thì ta hiểu vì sao Lý Lăng của Zero lại mê mẩn vì ngươi như vậy, Vũ Văn Tu." Nghe như hắn chỉ là đang nói một chuyện có thật, đang vạch trần một chân tướng.
Đột nhiên nghe cái tên Zero từ trong miệng Vũ Văn Đoan thốt ra, ngoài Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu, những người khác đều ngốc lăng vài giây. Nếu như trước đó bọn họ đối với Vũ Văn Đoan chỉ có nghi ngờ, đề phòng cùng khó chịu, thì giờ đây, việc gã đề cập đến những kẻ đã gây ra vụ ám sát Vũ Văn Tu năm năm trước với một giọng điệu đầy thân cận đã khiến họ đưa hắn liệt vào danh sách kẻ thù! Bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng căng thẳng, có lẽ chỉ thiếu một mồi lửa là bùng nổ!
Những lời Vũ Văn Đoan thốt ra khiến cho Vũ Văn Ngạn khẽ cứng người... Y nhận ra thì ra bảo bối nhà mình có sức mê hoặc nhân tâm lớn như vậy! Xem ra chờ sự tình chấm dứt, y cần phải hảo hảo “thanh tẩy” một chút bọn ruồi bọ bay lởn vởn xung quanh Tu nhi bấy lâu nay. Y cũng cân nhắc về việc có thể đem Vũ Văn Tu nhốt lại, miễn cho tên tiểu yêu tinh này nơi nơi gieo tình, hắn đời này kiếp này cũng chỉ có thể có Vũ Văn Ngạn y một người, sinh tử cùng tùy, ai cũng đừng nghĩ chen chân vào!
Vũ Văn Tu tất nhiên là không đọc được ý nghĩ tối tăm của y, cho rằng nghe thấy cái tên Zero khiến y nhớ đến chuyện cũ mà động nộ bèn đưa tay qua dịu dàng nắm lấy bàn tay dày rộng của y, nhiệt độ từ lòng bàn tay ấm vào đến tận tâm can, Vũ Văn Ngạn nhẹ siết lấy tay hắn, trái tim của họ lẳng lặng hòa chung nhịp đập.
Sắc mặt Vũ Văn Tu trầm xuống, hắn nhìn thẳng Vũ Văn Đoan và nói: “Xem ra giá trị con người ta rất cao... Bất quá, ta cũng không phải món hàng, do đó theo như ngươi nói thì nơi này quả thật không có thứ gì của ngươi.”
Vũ Văn Đoan cũng vẫn thong dong: “Nói hay lắm, Vũ Văn Ngạn có đứa con như ngươi quả thực là phúc khí sâu.”
"Cảm ơn." Thanh âm Vũ Văn Ngạn băng lãnh vô tình, “Nếu ngươi cũng nghĩ thế thì tốt hơn hết đừng có chủ ý gì với hắn, ta vốn không nề hà chuyện quét sạch những kẻ tính toán hắn khỏi mặt đất. ”
"Nga, vậy sao? Chẳng lẽ ý của ngươi là hôm nay chính là ngày ta biến mất khỏi thế gian?"
Vũ Văn Ngạn nhìn không ra hỉ nộ, bàn tay vuốt ve sau lưng thiếu niên dựa trong lòng mình, đáp lại, "Nếu ngươi còn không chịu nói ngươi cần gì ở Vũ Văn gia, như vậy ta cũng có thể phá lệ đưa tiễn ngươi một đoạn đường rời khỏi thế gian."
Người khôn không nói tiếng lóng, Vũ Văn Ngạn cũng không ưa nói đùa, tuy y không nộ rõ hỉ nộ nhưng bầu không khí băng lãnh chèn ép đến khó thở đủ để Vũ Văn Đoan biết y cũng không có mấy kiên nhẫn nhàm chán với gã. Vũ Văn Đoan đưa tay sờ lên mặt nạ, phun ra mấy chữ: “Nơi này nợ ta ngai vị Đại đương gia.”
"Quả nhiên là ý đồ này!" Vũ Văn Thần đứng bật dậy, móc súng chỉ thẳng vào gã.
"Thần, cất súng đi." Vũ Văn Ngạn nhấc tách cà phê lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, "Quả nhiên là ngươi..."
Duẫn Yêu một bàn tay đè lại khẩu súng của Vũ Văn Thần, một tay đặt lên vai hắn an ủi, ý bảo hắn ngồi xuống trước đã.
"Vậy ngươi có thể đem nó trả lại cho ta không?" Vũ Văn Đoan vẫn nhìn chằm chằm về phía Vũ Văn Ngạn.
"Có thể a." Vũ Văn Ngạn thản nhiên thốt ra một câu tình thiên phích lịch!
"Chẳng lẽ ngươi không hề lưu luyến nó?" Vũ Văn Đoan dĩ nhiên tràn ngập hoài nghi.
"Nếu nó quả thực là của ngươi, ta giữ lại làm gì? Huống chi... ta đã có thứ ta thực sự muốn." Ánh mắt y dừng lại trên thiếu niên đang nằm trong lòng mình, bình thản tuyên bố. Vì Vũ Văn gia, y đã mất đi quá nhiều... Đối với cái cơ nghiệp này, y đã phân không ra yêu hận. Mối thù cũ chưa nguôi, lại chồng thêm nỗi hận mới... May mà, người này y mất đi mà phục lại được, giờ đây chỉ cần có hắn ở bên, y cũng mệt mỏi cuốn tiến vào vòng lục đục tranh danh đoạt lợi này.
"Nga?" Vũ Văn Đoan nhìn theo ánh mắt y, nhìn đến thiếu niên thản nhiên mỉm cười như hoa như ngọc trong lòng y, gã cười nhạt, "Xem ra mị lực của Vũ Văn thiếu gia không thể coi thường! Có điều ta thật tò mò, các ngươi chẳng lẽ không thấy xấu hổ, không thấy nhục nhã một chút nào sao? Mối quan hệ của các ngươi là trời đất không dung, thế nhân phỉ nhổ, các ngươi thật sự dám tuyên bố mối quan hệ này?"
"Yêu chính là yêu, chuyện tình cảm của hai người bọn họ dung không đến một ngoại nhân như ngươi xen miệng." Duẫn Yêu phẫn nộ thốt lên. Cô bé không chấp nhận có kẻ ở trước mặt mình sỉ nhục tiểu Tu, sỉ nhục Vũ Văn gia, bài xích tình cảm của tiểu Tu và Ngạn thúc.
Vũ Văn Đoan hơi sửng sốt: "Ngươi là...?"
"Cô ta là tiểu thư của Vũ Văn gia, là nghĩa nữ của ta." Vũ Văn Thần lạnh lùng lên tiếng.
"Thì ra là thế, nhưng..." Vũ Văn Đoan ý vị thâm trường nhìn Vũ Văn Thần, nhưng gã chưa nói xong đã bị Vũ Văn Tu cắt ngang.
"Có lẽ phải cảm ơn Đoan Tu tổng tài tiên sinh quan ái, bất quá, ngươi thấy chúng ta cần để ý đến ánh mắt của thế nhân hay sao, hoặc là... ngươi đã nghe thấy ai nói gì? " Vũ Văn Tu mỉm cười, bình tĩnh hất trả lại vấn đề cho Vũ Văn Đoan, khiến gã nhất thời nghẹn giọng, không biết phải nói gì. Đúng vậy, Vũ Văn đại đương gia cùng người kế thừa của y... những kẻ giẫm chân kinh tứ tòa như họ, cần để ý đến thế nhân nói gì hay sao? Hơn nữa, đời này, kẻ thức thời nhiều lắm, vô duyên vô cớ cũng không có người tình nguyện lo chuyện thiên hạ để rước họa vào thân.
Vũ Văn Ngạn cao hứng, y thực sự cao hứng! Y không phải là không có lo lắng qua cảm nhận của Vũ Văn Tu đối với ánh mắt của người ngoài nhìn họ. Thiên hạ nghĩ gì về y, y không màng, nhưng y không hi vọng hắn bị tổn thương vì mối quan hệ của họ. Nhưng sự bình thản đối mặt của hắn lúc này đây khiến y hiểu mọi lo lắng của y chỉ là dư thừa. Tuy y không bộc lộ ra ngoài, nhưng giờ đây y so với khi đứng trước bất cứ sự việc gì khác đều phải cao hứng!
"Vũ Văn Đoan, ngươi không hiểu ‘tình’." Vũ Văn Ngạn liếc thoáng qua Dạ Ức trầm mặc đứng sau lưng Vũ Văn Đoan, lại nhìn về phía sắc mặt xám xịt của gã, đột nhiên nói ra mấy lời này.
" ‘Tình’? Vậy sao?" Vũ Văn Đoan lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu, giễu cợt: “ Vậy chẳng lẽ Vũ Văn ngạn ngươi hiểu ‘tình’ hay sao? Nếu ngươi hiểu, như vậy 20 năm trước, ngươi sẽ cùng người liên thủ giết Âu Dương Mỹ sao? Ngươi sẽ tra tấn những người liên can đến sự việc năm đó khiến họ sống không bằng chết sao? Ngươi sẽ vô tình đến tàn sát không chút nương tay sao? Làm tất cả những việc đó rồi, ngươi còn có mặt mũi lên tiếng dạy ta hiểu ‘tình’?"
Cấm kị, Vũ Văn Đoan vô cùng đơn giản nói ra cấm kị của Vũ Văn Ngạn, có lẽ là vì chọc giận, có lẽ chính là lơ đãng, hoặc có thể là vì cần phải phát tiết...
"Mẫu thân ngươi đáng chết, bọn họ đáng nhận được sự trừng phạt xứng tội." Vũ Văn Ngạn nhắm lại hai mắt, bình tĩnh đáp lời, bình tĩnh đối mặt với món nợ quá khứ.
Vũ Văn Tu tựa sát vào ngực y, giơ tay ôm lấy y. "Có ta ở đây, cùng ngươi." Hắn nhẹ giọng nói.
Vũ Văn Đoan nhún vai, "Ngai vị Đại đương gia tạm thời để cho Vũ Văn Ngạn ngươi ngồi, ta không cần ngươi tặng, ta muốn đích thân đoạt lại, khi đó, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng."
Y quay sang Dạ Ức nói: "Đi thôi, mục đích của chúng ta đã đạt tới."
"Không tiễn." Vũ Văn Thần lạnh lùng.
Lúc rời đi, Dạ Ức liếc nhìn lại Vũ Văn Tu, vừa vặn hắn cũng ngước nhìn họ, sau đó cô ta lẳng lặng rời đi theo Vũ Văn Đoan. Trong cuộc chơi này, cô ta chỉ là một quân cờ, có thể có có thể không, con tim đầy vướng bận đã được cô ta che giấu thực sự tốt lắm...
"Nếu ta chết..." Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy Vũ Văn Tu, nhẹ giọng nói, trong phòng khách thoáng chốc chỉ còn lại họ.
"Thiên đường, địa ngục, nhân gian, ở đâu ngươi cũng có ta cùng tùy." Vũ Văn Tu nhắm mắt lại, hít thở mùi vị thanh mát độc hữu của Vũ Văn Ngạn, thế giới như chỉ còn lại mùi vị băng lãnh thanh tao ấy ôm trùm lấy hắn.
Duẫn Yêu đứng ngoài cửa, tựa đầu lên cánh tay Vũ Văn Thần, khẽ nói, "Thần thúc, ngươi nói tiểu Tu và Ngạn thúc... bọn họ có thể thuận lợi tiếp tục bên nhau hay không? Ta thật sự hy vọng bọn họ được bình an."
Vũ Văn Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, " Người Vũ Văn gia, một khi đã quyết làm chuyện gì, cho dù chết cũng sẽ không buông tay."
Vũ Văn Thần biết, Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu không phải là những con người bình thường, họ thuộc về loại người có thể tự sáng tạo ra vận mệnh của mình và điều khiển nó. Hắn cũng tin tưởng chân tình của bọn họ không dễ gì bị chia cắt.
Thành phố sinh hoạt trong nhật thăng nguyệt trầm, cũng đang mơ giấc mơ của nhật thăng nguyệt trầm...
__________
temmm! trời ơi, có truyện mới rồi, ta thực mún ôm nàng ghê a~~~ ths nàng lắm lắm, ta chưa đọc nữa, đợi đọc xong ta comm tiếp ^^
Trả lờiXóauhm, chương này chỉ thấy "tình" của Ngạn Ka và Tu nhi là ấm áp ^^, vẫn chưa thấy sống gió gì, không khí trong chương này mờ mịt quớ hơ nàng
Trả lờiXóaCông việc thi cử của nàng sao rồi, tìm lại bài được chưa nàng, ta hi vọng, nàng sẽ thuận lợi vượt qua, tốt nghiệp thật tốt *iu nàng*
anh Ngạn làm ta rất cảm động a, từ bỏ công ty vì em , quá đáng yêu
Trả lờiXóaTên Đoan này cuối cùng xuất hiện là để dằn mặt à, ai chứ hai cha con Vũ Văn này mà dằn mặt chỉ tổ rước lấy nhục mà thôi. Đúng chóc mà, có ai xem lời của hắn ra gì đâu.
Trả lờiXóaHắn muốn chức vị, Ngạn cũng ko thèm nếu đó là của hắn, nhưng công sức bỏ ra, đâu phải nói muốn là lấy, nhất là đó ko phải vị trí của hắn nữa, toàn nói hươu nói vượn.
Duẫn Yêu chính thức là hủ nữ mạnh mẽ nha, dám đứng ra mắng mỏ tên Đoan này nữa. Từ hâm mộ Tu nhi, cô gái này đã trở thành hủ nữ (dường như hủ nữ thường sủng thụ nhỉ).
Tu nhi là ai cơ chứ, Ngạn cũng phí công lo lắng chuyện Tu nhi sợ miệng đời rồi.
@ http: Nhìn chung truyện này diễn biến khá chậm, ^^ À, ta liên lạc với giảng viên dạy bộ môn đó của ta, cô bảo để cô xem lại cho. Hi vọng mọi thứ sẽ ổn cả! ^^ Iu nàng! *Hun hun nè*
Trả lờiXóa@ tiểu Dieu: Ka ka ka... Rồi đây nàng sẽ càng ngày càng thấy ảnh đáng iu! ^^
Ta thích Duẫn Yêu a. Liệu có ai hợp với cô bé không nhỉ (dù đây là danmei, nhưng ai cấm ta lo cho Duẫn Yêu chứ, hị hị)
Trả lờiXóa@ ixora: Tiểu Yêu đã được sắp vào hàng "hủ nữ" a ^^, ka ka ka... Mà hủ nữ này có vẻ thẹn thùng đáng iu lắm, hổng "hổ báo" như tụi tỷ mụi mình ^^
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: Ai a? Rồi nàng sẽ biết, sắp rồi, sắp rồi! ^^
Ngot ngao,cam dong hanh phuc...Ta that ko bjet faj noj j voj cam xuc hjen taj nua uj
Trả lờiXóa