27/8/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ thập tam chương: Dụ dỗ thiếu nữ?
    
    "Đoan, bên kia đã bắt đầu hành động, ngươi phải cẩn thận hết thảy." Gương mặt tuấn tú, giọng điệu ôn nhu, lời lẽ quan tâm, tất cả đều bày ra trước mặt Vũ Văn Đoan, tất cả khiến gã không tin nổi, kinh ngạc hỏi lại: "Hôm nay ngươi sao vậy? Sao bỗng nhiên thay đổi đến mức này?" Vũ Văn Đoan còn khoa trương dụi dụi hai mắt, cẩn thận tỉ mỉ nhìn lại.

    "Ngươi hoài nghi ta đang diễn trò với ngươi? Ta còn phải diễn trò trước mặt ngươi hay sao?" Nam nhân thần bí có vẻ tức giận, thần thái lại trở nên băng lãnh như cũ.

    "Ok , hiện tại ta xác định ở trước mặt ta đúng là ngươi." Đôi tròng mắt màu lam của Vũ Văn Đoan lộ ra vẻ vui sướng, "Xem ra hôm nay tâm tình ngươi tốt lắm."

    "Đúng vậy." Nam nhân thần bí thoải mái thừa nhận, rồi bỗng nhiên người này lại đổi giọng khó chịu: "Xung quanh ngươi chuột cũng thật nhiều."

    Vũ Văn Đoan không khỏi thở dài, "Zero cũng không đơn giản."

    "Ta biết." Nam nhân thần bí nhắm mắt lại, thở dài, dường như ở hắn có rất nhiều bí mật đang được cất chứa, chỉ là chưa có ai vạch trần được lớp mặt nạ vô hình của hắn.

    Vũ Văn Đoan sờ lên làn da vẫn thường bị mặt nạ che lấp, ánh mắt hiện lên một tia bi ai, "Ngươi có tin tưởng ta không?"

     Nam nhân thần ôn nhu cười, không nói gì nhiều, hắn cầm lấy chiếc mặt nạ đặt ở một bên của Vũ Văn Đoan, "Ngươi nói, ta ngồi ở chỗ này để làm gì?"

     Câu trả lời đơn giản, nụ cười ôn nhu, đối với Vũ Văn Đoan, chút ít ấy đã là quá đủ rồi, gã chỉ mong bản thân mình ở trong lòng người kia có một chút địa vị. Thế nhưng, một tình yêu khắc cốt minh tâm, sinh tử cùng tùy, vĩnh viễn sẽ không thuộc về gã. Nếu họ gặp lại nhau sớm một chút, có phải gã sẽ trở thành người duy nhất chiếm lấy trái tim của hắn không?

    "Trong lòng ngươi có vị trí nào dành cho ta hay không?" Vũ Văn Đoan tựa hồ chờ mong một đáp án, thế nhưng người kia đã sớm rời đi, có lẽ gã chỉ muốn được nói ra băn khoăn của lòng mình, có lẽ, gã chỉ là đang tự hỏi mình...

    "Vấn đề này của ngươi hẳn là nên đối mặt với hắn mà hỏi." Không biết từ khi nào Dạ Ức đã đứng bên cạnh gã, thở dài, "Ngươi tội gì đâu?"

    Vũ Văn Đoan bất đắc dĩ cười cười, "Tội gì... chỉ có mình ta biết mà thôi."

    "Người hắn yêu không phải là ngươi." Dạ Ức lạnh lùng buông văn kiện trong tay, không để ý tới ánh mắt bị thương của Vũ Văn Đoan, cô ta lưu lại những lời này rồi thản nhiên ra khỏi phòng.

    Vũ Văn Đoan nhắm mắt lại, xiết chặt nắm tay, tựa hồ đang gian nan giãy dụa...

     ...

     Tòa building của Vũ Văn tập đoàn đứng ở trung tâm khu phố phồn hoa, sừng sững mà ngạo nghễ, thưởng thức nhịp đập của thế giới, tản ra khí phách cao ngạo bá chủ.

    Vũ Văn Tu nhìn tòa building này thì không khỏi nở nụ cười, cảm thấy nó rất có khí phách của Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn ngồi ở nơi này, nắm trong tay cơ nghiệp hùng hậu của Vũ Văn gia tộc, sừng sững trên đỉnh của thiên hạ, thâu tóm hắc bạch hai đạo, hô phong hoán vũ bao lâu nay, khiến cho Zero cũng phải đau đầu nhức óc.

    Hắn vừa bước vào, một nhân viên bảo an đã xuất hiện ngăn hắn lại: "Xin trình giấy chứng nhận hoặc thẻ công tác."

    "Nga?" Khóe miệng hắn cong lên, hắn thích thú nhìn người nhân viên này, cố ý hỏi lại: "Nếu ta không có?"

    "Thực xin lỗi, nếu cậu không có phận sự, mời đi chỗ khác. Nếu có giấy chứng nhận hoặc thẻ công tác, mời xuất trình, nếu không chúng tôi không thể để cậu đi lên."

    "Vậy ta không lên nữa, phiền ngươi gọi Vũ Văn Thần xuống dưới này a." Vũ Văn Tu cười, nói.

    "Cậu có hẹn trước hay không?" Bảo an tất nhiên không dám vì một thiếu niên lai lịch không rõ mà kinh động đến Tổng giám đốc.

    "Không có hẹn không gặp được hắn sao?"Vũ Văn Tu nhướng mày, " Nếu ta nhất định phải gặp hắn thì sao?"

    "Ân... " Vẻ ung dung tự tin của hắn dường như bắt đầu khiến cho nhận viên bảo an nghi hoặc, anh ta làm việc ở đây nhiều năm, tiếp kiến các công tử tiểu thư ra vào cũng nhiều, tuy thiếu niên này không ngồi danh xe, tiền hô hậu ủng, trang sức lộng lẫy... Nhưng cẩn tắc vô ưu, đắc tội các đại gia công tử không phải là việc nhân viên quèn như anh ta cáng đáng được. Thấy người này chần chờ, một nữ nhân viên tiếp tân vội lên tiếng đỡ lời: "Thực xin lỗi, vị thiếu gia này, Thần tiên sinh hiện tại không tiện tiếp khách. Nếu không có hẹn trước, cậu có thể để lại lời nhắn... "

    "Xem ra hắn thật sự quá bận bịu a, như vậy... " Vũ Văn Tu cười gian xảo, lấy điện thoại ra, chọn một dãy số rồi thản nhiên nói vào máy: "Xuống dưới a."

    "Nếu không có chuyện gì khác, cậu có thể đi rồi." Nhân viên bảo an nỗ lực tẫn trách.

    "Sau 30 giây nữa, ta tự nhiên sẽ đi." Vũ Văn Tu nhướng mày nhìn về phía thang máy.

    "Tiểu Tu nhi." Thanh âm kinh ngạc của Vũ Văn Thần vang lên ngay khi cửa thang máy mở ra. Chỉ đoán cũng biết nhận được cuộc gọi, biết cháu yêu đã tới, hắn liền vội vã bỏ hết công việc lao xuống dưới.

    "Đến đây." Vũ Văn Tu phất tay, ý bảo hắn lại đây, thấy xung quanh một đám nữ nhân viên mê gái chăm chú nhìn theo Vũ văn Thần thì thầm bật cười, thì ra Thần thúc của hắn cũng có không ít mị lực thôi.

     Vũ Văn Thần hưng phấn đi đến bên cạnh Vũ Văn Tu, sờ sờ đầu hắn, cười nói: "Sao đến mà không báo trước, Thần thúc cho người đón ngươi?"

    "Ngươi đem muội muội ta giấu ở đâu?" Vũ Văn Tu nheo mắt, lớn tiếng hỏi dẫn tới một đám mê gái ở xung quanh lập tức giỏng tai lại đây.

    "A?" Vũ Văn Thần tất nhiên không hiểu được ý tứ hắn ra làm sao, miệng mắt tròn vo.

    "Đại thúc, sáng nay ta tận mắt thấy muội muội ta cùng đi với ngươi, ngươi trả lại muội muội cho ta." Vũ Văn Tu mặt mũi đáng thương hề hề nhìn vào Vũ Văn Thần.

    "Tiểu... tiểu Tu, ngươi nói cái gì?" Vũ Văn Thần sờ sờ lên trán Vũ Văn Tu, thấy độ ấm bình thường, sau đó nhéo nhéo chính mình, thấy đau, lại càng phát mộng, không hiểu tiểu Tu nhi hiểu lầm cái gì?

    "Ngươi còn giả vờ? Mau trả lại muội muội cho ta, trả muội muội cho ta a." Vũ Văn Tu cười lạnh, một bộ căm tức phẫn nộ rõ ràng. Lập tức, hàng chục ánh mắt khinh bỉ vèo vèo ném về phía Vũ Văn Thần: "Thì ra Thần tiên sinh là người như vậy, nhìn không ra a."

    " Đúng vậy, đúng vậy, cư nhiên dụ dỗ lừa gạt thiếu nữ nhà lành, còn để ca ca người ta đến tận đây đòi người, thật là..." Người xung quanh nhỏ giọng nghị luận, Vũ Văn Thần đứng ngây người như tượng đá, mồ hôi lạnh lại xoàn xoạt rơi xuống.

     Đúng lúc đang chơi đùa hăng say, Vũ Văn Tu thấy điện thoại rung lên, nhìn dãy số liền nở một nụ cười ôn nhu. Người gọi tới là Vũ Văn Ngạn, xem ra Vũ Văn Thần đột ngột chạy đi đã làm kinh động đến Tổng tài đại nhân.

    "Đi lên." Thanh âm của Vũ Văn Ngạn vẫn lãnh liệt bá đạo như vậy, khiến hắn không khỏi thầm cảm thán cho nhân viên làm việc dưới quyền y. Một ngày nghe thấy vài lần giọng nói này họ không bị đau tim mới là lạ.

    "Ân, đợi một chút." Vũ Văn Tu ngắt điện thoại, quay sang tượng đá Vũ Văn Thần nói: "Thần thúc, chúng ta vừa đi vừa chậm rãi nói a."

    Hai người bước vào thang máy, Vũ Văn Thần trên trán vẫn còn tràn đầy mây đen, "Tiểu Tu nhi, ngươi có ý gì a?"

    "Không có gì, cao hứng thôi." Vũ Văn Tu trả lời một cách thực đương nhiên, lúc này hắn cũng không biết, chỉ vì một phút cao hứng của hắn ngày hôm nay đã khiến cho Vũ Văn Thần mất đến nửa năm chịu đựng sự khinh bỉ của nhân viên rồi mới lấy lại được thanh danh.

    "Cao hứng?" Vũ Văn Thần buồn bực nhìn cháu yêu, cố gắng vắt óc nghĩ xem mình lại vô tình đắc tội tên tiểu ác ma này lúc nào.

    "Ta không nói sai cho thúc a, thúc quả thật lừa gạt muội muội của ta." vẻ mặt đầy ý cười,Vũ Văn Tu nhìn Vũ Văn Thần.

    "Ta nào có." Vũ Văn Thần vội vã kêu oan.

    "Vậy ta hỏi thúc, tiểu Yêu có phải muội muội của ta hay không?"

    "Đúng, vậy thì sao?" Vũ Văn Thần vẫn ngây ngô không hiểu gì.

    "Vậy thúc có mang tiểu Yêu đến nơi này công tác hay không?"

    "Đúng là ta muốn cô bé sớm quen thuộc với công tác ở đây, sau này cũng thuận tiện tiếp quản một số công việc..." Tiểu bạch thỏ Vũ Văn Thần hồn nhiên bước vào bẫy rập.

    Vũ Văn Tu nhìn thang máy chậm rãi mở cửa, vỗ vỗ vai Vũ Văn Thần, cười nói: "Thần thúc, căn cứ luật bảo hộ trẻ vị thành niên, thuê lao động trẻ em vị thành niên là thuộc loại hành vi dụ dỗ bất chính."

     Nói xong, cười cười rời đi, chỉ còn lại Vũ Văn Thần lúc này lại tiếp tục ngẩn người, khóc tang mặt...
___________

7 nhận xét:

  1. Tu nhi hư nhé, lại ức hiếp Thần nữa rồi. Chung quy cũng chỉ vì bực mình vì ko được cho lên, mà vứt hết lên đầu Thần kìa, ôi, nửa năm bị nhân viên nhìn khinh bỉ, tội ko kìa.

    Tu nhi đã thế, "xuống dưới a", còn Ngạn thì "lên đây", hai cha con này tiết kiệm ngôn ngữ dữ dằn luôn.

    Nam nhân thần bí kia là ai mà Vũ Văn Đoan si mê dữ vậy nè, còn lúc lạnh lúc nóng nữa chứ, làm báo hại lúc trước mình còn có lúc nghi ngờ có khi nào là Tu nhi bị rơi xuống nước mất trí nhớ ko nữa, nhưng sau đó nghĩ lại thì ko thể nào :)

    Mai mốt Tu nhi mà sắp tới chắc Thần phải gọi điện để biết mà chạy xuống đón trước rồi, chứ cứ bị chơi vài vố thế này thì chết sớm mất thôi.

    Trả lờiXóa
  2. tội nghiệp anh Thần có 1 thằng cháu như em Tu a

    Trả lờiXóa
  3. ta thix những chương như thế này, rất là vui và nhẹ nhàng ~ thể nào Tu nhi cũng bị phạt a~ dám trốn nhà đi chơi, đến tổng doanh mà gặp "sếp" ^^, ta chờ chương tiếp của nàng nha Yu ^^

    Trả lờiXóa
  4. ta cũng thắc mắc cái nam nhân thần bí kia nha
    xác suất là tu nhi thì rất thấp
    có khi nào xuất hiện 1 nhân vật mới ko

    Trả lờiXóa
  5. @ cả nhà: Ta đọc lâu quá nên cũng quên béng mất cái tên giấu mặt kia là ai mứt rùi, ka ka ka... ^0^

    Trả lờiXóa
  6. @Yu: gian, gian quá, spoil trá hình kìa bà kon

    Trả lờiXóa
  7. @ tiểu phudu: Không spoil thì ta bị bảo là làm bà con hồi hộp, spoil thì bị lên án... *Lườm*

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment