Vũ Văn Ngạn bất đắc dĩ nhìn thiếu niên đang nằm quay lưng về phía mình giận dỗi, cố gắng lôi kéo, rớt được ra một phần chăn bó chặt trên người hắn, thấy hắn vẫn không có phản ứng bèn ôn nhu sờ lên mái tóc đen dày của hắn, đầy yêu thương cùng đau tiếc, hạ giọng "Ta sai lầm rồi, còn không được!"
Vũ Văn Ngạn lần đầu tiên nhận sai với người khác, lại là dùng ngữ khí chân thành sủng nịch đến như vậy.
"Hừ!" Vũ Văn Tu lòng thầm cười lạnh, hôm qua suốt từ tối đến đêm, lại từ đêm đến gần sáng, lúc y lăn qua lăn lại hắn thừa sống thiếu chết sao không thấy y nhận sai, rồi khi y trêu chọc hắn, buộc hắn phải... cầu xin... sao không thấy y nhận sai? Hắn mặc kệ, hiện tại hắn chính là bệnh nhân! Người bệnh lớn nhất! Ký ức mới mẻ đầy xấu hổ và toàn thân tấc tấc đều đau nhức tê bại lúc này khiến hắn cương quyết không để ý đến Vũ Văn Ngạn, tên hỗn đản không biết “tiết chế” hai chữ viết thế nào ..... Mặt hắn nóng lên! Hắn sẽ không đáp lời! Ai để ý đến Vũ Văn Ngạn, kẻ đó là tiểu cẩu cẩu!
Hắn giận dỗi không đáp, Vũ Văn Ngạn cũng chỉ có thể thầm thở dài. Y biết tối qua mình ít nhiều cũng đã làm hắn bị thương, tuy rằng nếu trở lại một lần nữa, y biết mình cũng vẫn khó lòng kìm chế được... thậm chí lúc này đây, chỉ cần nhìn đến đầu vai oánh bạch của hắn, y cũng đã cảm thấy dụ hoặc vô cùng... Nhưng làm hắn bị thương không phải là điều y muốn. Tu nhi là báu vật y nâng trên tay , đau trong lòng, y sao nỡ nhìn hắn chịu nửa điểm thương tổn. Thôi thì cứ để hắn giận đi thôi!
Vũ Văn Ngạn buông thuốc mỡ giảm đau, cởi giày lên nằm trên giường, vươn tay âu yếm ôm lấy “kén tằm” mang tên Vũ Văn Tu, ghì vào lòng, trong thâm tâm tràn ngập hạnh phúc cùng mãn nguyện. Cuối cùng thì y cũng đã có được người này, cuối cùng thì Tu nhi cũng đã hoàn toàn là người của y!
Vũ Văn Tu cảm nhận được hơi ấm cùng hương vị quen thuộc bao quanh mình, hờn giận cùng xấu hổ chưa tiêu tan, giãy giụa muốn thoát ra. Nhưng Vũ Văn Ngạn ương ngạnh không thả, hắn đành ấm ức chịu khuất phục.
Thấy Vũ Văn Tu thỏa hiệp, Vũ Văn Ngạn lỏng vòng tay, cúi đầu vào cổ hắn, khẽ hít đầy lồng ngực mùi cỏ xanh thanh khiết ngọt ngào trên người Vũ Văn Tu, lại ôn nhu nói: "Thực xin lỗi, lần sau ta sẽ không như vậy."
Vũ Văn Tu lòng mềm nhũn. Giận thì có giận, nhưng lần đầu được cùng người mình yêu ân ái, lại được y ôn nhu thương tiếc, có ai không lòng tràn đầy mật ngọt? Trải qua nhị thế*, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nếm trải vị ngọt ái ân, lần đầu tiên hắn biết giao thân xác cho một người khác là chuyện khiến người hạnh phúc đến như vậy, ngọt ngào đến như vậy. (* hai kiếp)
Vũ Văn Ngạn lần đầu tiên nhận sai với người khác, lại là dùng ngữ khí chân thành sủng nịch đến như vậy.
"Hừ!" Vũ Văn Tu lòng thầm cười lạnh, hôm qua suốt từ tối đến đêm, lại từ đêm đến gần sáng, lúc y lăn qua lăn lại hắn thừa sống thiếu chết sao không thấy y nhận sai, rồi khi y trêu chọc hắn, buộc hắn phải... cầu xin... sao không thấy y nhận sai? Hắn mặc kệ, hiện tại hắn chính là bệnh nhân! Người bệnh lớn nhất! Ký ức mới mẻ đầy xấu hổ và toàn thân tấc tấc đều đau nhức tê bại lúc này khiến hắn cương quyết không để ý đến Vũ Văn Ngạn, tên hỗn đản không biết “tiết chế” hai chữ viết thế nào ..... Mặt hắn nóng lên! Hắn sẽ không đáp lời! Ai để ý đến Vũ Văn Ngạn, kẻ đó là tiểu cẩu cẩu!
Hắn giận dỗi không đáp, Vũ Văn Ngạn cũng chỉ có thể thầm thở dài. Y biết tối qua mình ít nhiều cũng đã làm hắn bị thương, tuy rằng nếu trở lại một lần nữa, y biết mình cũng vẫn khó lòng kìm chế được... thậm chí lúc này đây, chỉ cần nhìn đến đầu vai oánh bạch của hắn, y cũng đã cảm thấy dụ hoặc vô cùng... Nhưng làm hắn bị thương không phải là điều y muốn. Tu nhi là báu vật y nâng trên tay , đau trong lòng, y sao nỡ nhìn hắn chịu nửa điểm thương tổn. Thôi thì cứ để hắn giận đi thôi!
Vũ Văn Ngạn buông thuốc mỡ giảm đau, cởi giày lên nằm trên giường, vươn tay âu yếm ôm lấy “kén tằm” mang tên Vũ Văn Tu, ghì vào lòng, trong thâm tâm tràn ngập hạnh phúc cùng mãn nguyện. Cuối cùng thì y cũng đã có được người này, cuối cùng thì Tu nhi cũng đã hoàn toàn là người của y!
Vũ Văn Tu cảm nhận được hơi ấm cùng hương vị quen thuộc bao quanh mình, hờn giận cùng xấu hổ chưa tiêu tan, giãy giụa muốn thoát ra. Nhưng Vũ Văn Ngạn ương ngạnh không thả, hắn đành ấm ức chịu khuất phục.
Thấy Vũ Văn Tu thỏa hiệp, Vũ Văn Ngạn lỏng vòng tay, cúi đầu vào cổ hắn, khẽ hít đầy lồng ngực mùi cỏ xanh thanh khiết ngọt ngào trên người Vũ Văn Tu, lại ôn nhu nói: "Thực xin lỗi, lần sau ta sẽ không như vậy."
Vũ Văn Tu lòng mềm nhũn. Giận thì có giận, nhưng lần đầu được cùng người mình yêu ân ái, lại được y ôn nhu thương tiếc, có ai không lòng tràn đầy mật ngọt? Trải qua nhị thế*, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nếm trải vị ngọt ái ân, lần đầu tiên hắn biết giao thân xác cho một người khác là chuyện khiến người hạnh phúc đến như vậy, ngọt ngào đến như vậy. (* hai kiếp)
Nói rằng hắn hoàn toàn không có bóng ma trong chuyện chăn gối là giả, dù sao nỗi nhục nhã về thể xác trong kiếp trước cũng là một trong những vết sẹo khó quên trong ký ức hắn còn mang theo đến kiếp này. Nói rằng hắn quyết định ái ân với Vũ Văn Ngạn mà không có ngần ngại là giả, hắn sợ da thịt chi thân*, hắn sợ thứ cảm giác khoái lạc về thể xác, cho dù chỉ là một chút đến từ cưỡng ép, bởi sau mỗi lần thanh tỉnh hắn lại càng cảm thấy ghê tởm chính mình, nó nhấn chìm linh hồn hắn vào nhơ nhớp... Nhưng tất cả những thứ gánh nặng tâm hồn ấy lại được gỡ bỏ, được gột rửa chỉ sau một đêm! Vũ Văn Ngạn và tình yêu của y đã cho hắn thứ hạnh phúc trọn vẹn và mãn nguyện được dâng hiến, thứ cảm giác tự hào được thuộc về một người, từ trái tim đến thể xác. Sáng nay từ lúc mở mắt ra, hắn đã thanh thản vì biết, lúc này đây, một phần của quá khứ đã thực sự trở thành quá khứ. (* sự thân thiết về thân thể)
Dù lòng đầy mật ngọt được người yêu quan tâm yêu thương, hạ mình năn nỉ, nhưng hắn lại hạ không được mặt mũi đi nhìn người phía sau, nói trắng ra là da mặt mỏng! Hắn giữ vẻ lạnh lùng nhìn lại, trong lòng cũng giữ chút ý tưởng đùa dai xem thái độ của Vũ Văn Ngạn khi bị mình giận dỗi không tha thứ là thế nào. Cái tính hữu thù tất báo này của hắn đã ăn sâu vào trong xương tủy, có lẽ chính hắn cũng không ý thức được, mà Vũ Văn Ngạn lại yêu nhất cái tính tiểu yêu tinh ấy của hắn, dung túng không vạch rõ càng làm hắn sửa không được, cũng không muốn sửa.
Trong khi ở trong phòng, hai người vẫn đang chơi trò tình nhân giận dỗi thì ở bên ngoài đã có mấy người bắt đầu xì xầm bàn tán, đoán già đoán non chuyện của họ. " Thần thúc, ngươi nói hôm nay tiểu Tu có thể xuất hiện hay không a? Hôm qua hắn kêu lớn đến như vậy..." Duẫn Yêu đỏ mặt, lại lo lo lắng lắng nhỏ giọng hỏi Thần thúc của mình.
Vũ Văn Thần nhìn về phía cánh cửa đóng chặt trên lầu hai, khóe miệng cong lên,"Theo kinh nghiệm của ta, có lẽ là không thể." (Yu: *Giơ tay* Xin hỏi là kinh nghiệm ở vị trí top hay bottom ạ?)
"Ân? Kinh nghiệm trước kia?" Duẫn Yêu mở to hai mắt đầy tò mò, "Thần thúc, ngươi trước kia cũng... như vậy sao?"
Duẫn Yêu vừa nói ra, Vũ Văn Thần mới phát hiện mình lỡ lời. Vũ Văn Thần là một nam nhân bình thường, không có quan hệ với cùng phái, nhưng quan hệ khác phái vẫn phải có, nhưng lời này từ trong miệng một cô gái nhỏ vô tư hỏi ra, nghe vẫn... thật tội lỗi! (Yu: À, ra thế!)
Duẫn Yêu kéo kéo ống tay áo Vũ Văn Thần, "Thần thúc, ta hỏi ngươi a?"
Đứng trước sự truy vấn đầy tò mò pha lẫn háo hức muốn khám phá của Duẫn Yêu, Vũ Văn Thần cảm thấy thật đau đầu, mắt chuyển xung quanh, ấp a ấp úng "Ta, ta, ......"
"Hắn a, trước kia làm không biết bao nhiêu ‘chuyện tốt’!" Thanh âm đầy khoan khoái truyền vào trong tai hắn. "Đường Phong, đừng có nói lung tung." Vũ Văn Thần giận, nói, hắn thân là phụ thân, không muốn dạy hư đứa nhỏ a.
Đường Phong nhướng mi, ôm thắt lưng Dương Vân đi đến gần, lại nhéo nhéo cái mũi nhỏ của người yêu, cười nói: "Vân, ngươi nói xem ta có nói sai không?"
Dương Vân tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Phong, ngươi nói không sai."
"Các ngươi......" Vũ Văn Thần nghẹn lời.
"Thần thúc, ta đã biết." Duẫn Yêu cười, xoay người bỏ chạy .
"Uy, tiểu Yêu, ngươi biết cái gì , bọn họ nói lung tung, uy......"
"Ha ha ha ha." Đường Phong ngồi ở trên sô pha, cười sung sướng, bị Vũ Văn Thần gầm lên: "Đường Phong!"
Khác hẳn với bầu không khí rộn rã trong phòng khách của Vũ Văn gia, tại biệt thự riêng của mình, Vũ Văn Đoan đùa giỡn cái ly trong tay, xung quanh im ắng đến nặng nề khó thở. Ngồi trước mắt gã là một nam tử tuấn mỹ tà mị, chính là kẻ đứng đầu của Zero - Lý Lăng.
Lý Lăng thản nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét lạnh lùng của Vũ Văn Đoan, các loại ánh mắt của người đời nhìn y, y đã biết đến nhiều lắm, cũng không thấy phiền lòng, y cảm thấy mình chỉ cần phân biệt được hai loại: ánh mắt của người sống và ánh mắt của người chết là đủ. Lý Lăng ôm trong lòng một mỹ thiếu niên, thản nhiên đùa bỡn mái tóc của sủng nhi.
Vũ Văn Đoan liếc mắt nhìn qua thiếu niên kia, cũng không ý kiến gì, gã nói: " Lý tiên sinh, có chuyện mời nói thẳng."
Lý Lăng lười biếng dùng ánh mắt tà mị nhìn qua phía gia chủ, rồi lại nhìn thiếu niên trong lòng, tựa tiếu phi tiếu: "Vũ Văn tiên sinh khoái nhân khoái ngữ." Bắt được ánh mắt ra hiệu của Lý Lăng, thiếu niên miễn cưỡng rời khỏi lòng y, đứng dậy lùi ra phía sau, có chút oán hận nhìn về phía Vũ Văn Đoan. Vũ Văn Đoan thấy làm như không thấy, nhún vai cười nhẹ, "Nói đi, các ngươi Zero muốn như thế nào?"
"Cũng không có gì căng thẳng, hôm nay ta tới tìm ngươi chỉ là vì muốn cùng hợp tác thôi."
"Hợp tác?" Vũ Văn Đoan lặp lại, "Cùng sát thủ hợp tác, ta không biết mình có gì ưu đãi?"
Lý Lăng nhướng mày: "Ngươi cứ nói đi, Vũ Văn tiên sinh? Chẳng phải ngươi và Zero có cùng một cái gai trong mắt...?"
"Vũ Văn Ngạn." Vũ Văn Đoan tự nhiên thốt ra.
"Chính là hắn." Lý Lăng ngả người về phía sau, gần đây nghe thấy cái tên này chỉ càng khiến y không thoải mái.
Tuy đó chỉ là một chút cảm xúc lóe lên rồi qua nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt của Vũ Văn Đoan, gã khẽ cười: " Lý tiên sinh, ngươi có gì bất mãn?"
Lý Lăng cười nhạt, y đương nhiên bất mãn. Năm năm qua Vũ Văn Ngạn đuổi theo y như một cái bóng, âm hồn bất tán, việc lớn của Zero bị hủy trong tay Vũ Văn Ngạn cũng không phải là ít, tuy rằng không bắt được y nhưng cũng khiến y giận nghiến răng. Và người ấy, giờ đây đã trở về... bên cạnh hắn! Ánh mắt y không khỏi lạnh xuống mấy phần. Vũ Văn Ngạn là kẻ tử thù của y, y đã xác định chắc rồi, dù là về phương diện làm ăn hay vì người ấy... Y không diệt trừ Vũ Văn Ngạn không được! "Không có gì, chỉ là bỗng nghĩ đến một ít chuyện không vui."
"Nga? Vậy sao?" Vũ Văn Đoan cũng không truy vấn, lại làm như vô tình buông ra một câu: "Ta nghĩ có lẽ chuyện khiến Lý tiên sinh không vui liên quan đến Vũ Văn Ngạn và nhi tử của hắn, Vũ Văn Tu."
Lý Lăng nghe được Vũ Văn Tu ba chữ, sắc mặt liền biến đổi.
"Xem ra, Vũ Văn tiên sinh thực hiểu biết ta." Lý Lăng châm chọc.
"Ngươi cũng vậy." Vũ Văn Đoan thản nhiên nói.
Dạ Ức đứng một bên, ngầm thở dài. Không biết hai nam nhân xuất sắc đang ngồi kia có nhận ra hay không, nhưng dường như hết thảy mọi chuyện đều từ Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu mà ra, và bọn họ thì không ngừng chuyển quanh hai người đó mà vận động, mà rối bời, không có lối thoát. Trước đây như vậy, bây giờ vẫn vậy, và tương lai...
Trong lúc đó, không có ai để ý đến phía sau lưng Lý Lăng, mỹ thiếu niên siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy oán độc. Vũ Văn Tu! Lại là Vũ Văn Tu! Tất cả mọi người bên cạnh chủ nhân, bao gồm cả hắn, đều chỉ là thay thế phẩm, mà chính phẩm luôn là Vũ Văn Tu! Tuy hắn hiểu rõ đối với chủ nhân, hắn chỉ là một nam sủng, chỉ có thân thể là đáng giá, nhưng hắn không kìm lòng được, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên đã đem lòng yêu thương tà mị nam nhân kia, mà trong lòng y luôn chỉ có Vũ Văn Tu! Người này còn, hắn sẽ không bao giờ có thể chen chân vào trái tim của y! Vũ Văn Tu, chỉ có khi nào người này chết...
Tất nhiên hai nam nhân kia, không ai biết được bên cạnh họ có hắn với ý tưởng giết chóc điên cuồng đang nung nấu, vẫn đang bàn bạc chính sự. "Vũ Văn tiên sinh, chúng ta hợp tác hai bên sẽ chỉ cùng có lợi. Ngươi nghĩ thế nào?" Vũ Văn Đoan liếc nhìn y, khuôn mặt bị che lấp dưới mặt nạ, nhìn không ra thần sắc, mà ánh mắt lãnh đạm cũng không rõ hỉ nộ. Một lúc, gã thốt ra ba chữ: "Ta đồng ý."
"Vậy chúc cho chúng ta hợp tác ăn ý." Lý Lăng giơ chén rượu.
"Hợp tác ăn ý." Vũ Văn Đoan đáp lại, khóe môi cười cười.
.......
"Chủ nhân, Thiếu chủ đâu?" Lăng ngạc nhiên hỏi, cũng không để ý vấn đề mình hỏi có bao nhiêu “nhạy cảm”. Chuyện ... giữa chủ nhân và thiếu chủ đã trở thành “bí mật công khai” với những người thân thiết tin cẩn xung quanh họ, mà Lăng thì lại là một người tối vô tư, tối đơn thuần trong số đó. Nhận được câu hỏi, Vũ Văn Ngạn thoáng liếc về phía thủ hạ thân tín của mình một cái, cũng không nói nhiều, một lúc sau mới phun ra một chữ. "Ngủ."
Nghe ra một tia ôn nhu trong lời nói của Vũ Văn Ngạn, Lăng cười cười, thầm nghĩ Thiếu chủ cùng chủ nhân thật sự là trời sinh một đôi.
"Nói đi." Vũ Văn Ngạn không có ý định dây dưa ở đề tài này lâu.
"Theo thông tin vừa có được, hôm nay Vũ Văn Đoan cùng Zero gặp mặt, hơn nữa bọn họ đã quyết định hợp tác..."
Vũ Văn Ngạn im lặng, y biết còn phần tiếp theo.
"... đối phó Vũ Văn gia." Lăng lạnh lùng nói.
Vũ Văn Ngạn đặt tay lên lan can, mân mê một lúc rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, ra hiệu cho Lăng lui xuống. Lăng dường như muốn nói gì, cuối cùng lại thôi, im lặng đóng cửa thư phòng, lui ra ngoài. Còn lại một mình, Vũ Văn Ngạn cười lạnh, thầm nghĩ cuối cùng thì Zero cũng ra mặt, không uổng công y chờ đợi. Lần này là vì Vũ Văn Đoan xuất hiện, tuyên chiến, giúp y kéo con chuột ra khỏi hang, không biết là y nên căm giận hay cảm ơn vị ca ca đồng phụ dị mẫu cõng rắn về nhà này?
Trong khi ở trong phòng, hai người vẫn đang chơi trò tình nhân giận dỗi thì ở bên ngoài đã có mấy người bắt đầu xì xầm bàn tán, đoán già đoán non chuyện của họ. " Thần thúc, ngươi nói hôm nay tiểu Tu có thể xuất hiện hay không a? Hôm qua hắn kêu lớn đến như vậy..." Duẫn Yêu đỏ mặt, lại lo lo lắng lắng nhỏ giọng hỏi Thần thúc của mình.
Vũ Văn Thần nhìn về phía cánh cửa đóng chặt trên lầu hai, khóe miệng cong lên,"Theo kinh nghiệm của ta, có lẽ là không thể." (Yu: *Giơ tay* Xin hỏi là kinh nghiệm ở vị trí top hay bottom ạ?)
"Ân? Kinh nghiệm trước kia?" Duẫn Yêu mở to hai mắt đầy tò mò, "Thần thúc, ngươi trước kia cũng... như vậy sao?"
Duẫn Yêu vừa nói ra, Vũ Văn Thần mới phát hiện mình lỡ lời. Vũ Văn Thần là một nam nhân bình thường, không có quan hệ với cùng phái, nhưng quan hệ khác phái vẫn phải có, nhưng lời này từ trong miệng một cô gái nhỏ vô tư hỏi ra, nghe vẫn... thật tội lỗi! (Yu: À, ra thế!)
Duẫn Yêu kéo kéo ống tay áo Vũ Văn Thần, "Thần thúc, ta hỏi ngươi a?"
Đứng trước sự truy vấn đầy tò mò pha lẫn háo hức muốn khám phá của Duẫn Yêu, Vũ Văn Thần cảm thấy thật đau đầu, mắt chuyển xung quanh, ấp a ấp úng "Ta, ta, ......"
"Hắn a, trước kia làm không biết bao nhiêu ‘chuyện tốt’!" Thanh âm đầy khoan khoái truyền vào trong tai hắn. "Đường Phong, đừng có nói lung tung." Vũ Văn Thần giận, nói, hắn thân là phụ thân, không muốn dạy hư đứa nhỏ a.
Đường Phong nhướng mi, ôm thắt lưng Dương Vân đi đến gần, lại nhéo nhéo cái mũi nhỏ của người yêu, cười nói: "Vân, ngươi nói xem ta có nói sai không?"
Dương Vân tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Phong, ngươi nói không sai."
"Các ngươi......" Vũ Văn Thần nghẹn lời.
"Thần thúc, ta đã biết." Duẫn Yêu cười, xoay người bỏ chạy .
"Uy, tiểu Yêu, ngươi biết cái gì , bọn họ nói lung tung, uy......"
"Ha ha ha ha." Đường Phong ngồi ở trên sô pha, cười sung sướng, bị Vũ Văn Thần gầm lên: "Đường Phong!"
Khác hẳn với bầu không khí rộn rã trong phòng khách của Vũ Văn gia, tại biệt thự riêng của mình, Vũ Văn Đoan đùa giỡn cái ly trong tay, xung quanh im ắng đến nặng nề khó thở. Ngồi trước mắt gã là một nam tử tuấn mỹ tà mị, chính là kẻ đứng đầu của Zero - Lý Lăng.
Lý Lăng thản nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét lạnh lùng của Vũ Văn Đoan, các loại ánh mắt của người đời nhìn y, y đã biết đến nhiều lắm, cũng không thấy phiền lòng, y cảm thấy mình chỉ cần phân biệt được hai loại: ánh mắt của người sống và ánh mắt của người chết là đủ. Lý Lăng ôm trong lòng một mỹ thiếu niên, thản nhiên đùa bỡn mái tóc của sủng nhi.
Vũ Văn Đoan liếc mắt nhìn qua thiếu niên kia, cũng không ý kiến gì, gã nói: " Lý tiên sinh, có chuyện mời nói thẳng."
Lý Lăng lười biếng dùng ánh mắt tà mị nhìn qua phía gia chủ, rồi lại nhìn thiếu niên trong lòng, tựa tiếu phi tiếu: "Vũ Văn tiên sinh khoái nhân khoái ngữ." Bắt được ánh mắt ra hiệu của Lý Lăng, thiếu niên miễn cưỡng rời khỏi lòng y, đứng dậy lùi ra phía sau, có chút oán hận nhìn về phía Vũ Văn Đoan. Vũ Văn Đoan thấy làm như không thấy, nhún vai cười nhẹ, "Nói đi, các ngươi Zero muốn như thế nào?"
"Cũng không có gì căng thẳng, hôm nay ta tới tìm ngươi chỉ là vì muốn cùng hợp tác thôi."
"Hợp tác?" Vũ Văn Đoan lặp lại, "Cùng sát thủ hợp tác, ta không biết mình có gì ưu đãi?"
Lý Lăng nhướng mày: "Ngươi cứ nói đi, Vũ Văn tiên sinh? Chẳng phải ngươi và Zero có cùng một cái gai trong mắt...?"
"Vũ Văn Ngạn." Vũ Văn Đoan tự nhiên thốt ra.
"Chính là hắn." Lý Lăng ngả người về phía sau, gần đây nghe thấy cái tên này chỉ càng khiến y không thoải mái.
Tuy đó chỉ là một chút cảm xúc lóe lên rồi qua nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt của Vũ Văn Đoan, gã khẽ cười: " Lý tiên sinh, ngươi có gì bất mãn?"
Lý Lăng cười nhạt, y đương nhiên bất mãn. Năm năm qua Vũ Văn Ngạn đuổi theo y như một cái bóng, âm hồn bất tán, việc lớn của Zero bị hủy trong tay Vũ Văn Ngạn cũng không phải là ít, tuy rằng không bắt được y nhưng cũng khiến y giận nghiến răng. Và người ấy, giờ đây đã trở về... bên cạnh hắn! Ánh mắt y không khỏi lạnh xuống mấy phần. Vũ Văn Ngạn là kẻ tử thù của y, y đã xác định chắc rồi, dù là về phương diện làm ăn hay vì người ấy... Y không diệt trừ Vũ Văn Ngạn không được! "Không có gì, chỉ là bỗng nghĩ đến một ít chuyện không vui."
"Nga? Vậy sao?" Vũ Văn Đoan cũng không truy vấn, lại làm như vô tình buông ra một câu: "Ta nghĩ có lẽ chuyện khiến Lý tiên sinh không vui liên quan đến Vũ Văn Ngạn và nhi tử của hắn, Vũ Văn Tu."
Lý Lăng nghe được Vũ Văn Tu ba chữ, sắc mặt liền biến đổi.
"Xem ra, Vũ Văn tiên sinh thực hiểu biết ta." Lý Lăng châm chọc.
"Ngươi cũng vậy." Vũ Văn Đoan thản nhiên nói.
Dạ Ức đứng một bên, ngầm thở dài. Không biết hai nam nhân xuất sắc đang ngồi kia có nhận ra hay không, nhưng dường như hết thảy mọi chuyện đều từ Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu mà ra, và bọn họ thì không ngừng chuyển quanh hai người đó mà vận động, mà rối bời, không có lối thoát. Trước đây như vậy, bây giờ vẫn vậy, và tương lai...
Trong lúc đó, không có ai để ý đến phía sau lưng Lý Lăng, mỹ thiếu niên siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy oán độc. Vũ Văn Tu! Lại là Vũ Văn Tu! Tất cả mọi người bên cạnh chủ nhân, bao gồm cả hắn, đều chỉ là thay thế phẩm, mà chính phẩm luôn là Vũ Văn Tu! Tuy hắn hiểu rõ đối với chủ nhân, hắn chỉ là một nam sủng, chỉ có thân thể là đáng giá, nhưng hắn không kìm lòng được, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên đã đem lòng yêu thương tà mị nam nhân kia, mà trong lòng y luôn chỉ có Vũ Văn Tu! Người này còn, hắn sẽ không bao giờ có thể chen chân vào trái tim của y! Vũ Văn Tu, chỉ có khi nào người này chết...
Tất nhiên hai nam nhân kia, không ai biết được bên cạnh họ có hắn với ý tưởng giết chóc điên cuồng đang nung nấu, vẫn đang bàn bạc chính sự. "Vũ Văn tiên sinh, chúng ta hợp tác hai bên sẽ chỉ cùng có lợi. Ngươi nghĩ thế nào?" Vũ Văn Đoan liếc nhìn y, khuôn mặt bị che lấp dưới mặt nạ, nhìn không ra thần sắc, mà ánh mắt lãnh đạm cũng không rõ hỉ nộ. Một lúc, gã thốt ra ba chữ: "Ta đồng ý."
"Vậy chúc cho chúng ta hợp tác ăn ý." Lý Lăng giơ chén rượu.
"Hợp tác ăn ý." Vũ Văn Đoan đáp lại, khóe môi cười cười.
.......
"Chủ nhân, Thiếu chủ đâu?" Lăng ngạc nhiên hỏi, cũng không để ý vấn đề mình hỏi có bao nhiêu “nhạy cảm”. Chuyện ... giữa chủ nhân và thiếu chủ đã trở thành “bí mật công khai” với những người thân thiết tin cẩn xung quanh họ, mà Lăng thì lại là một người tối vô tư, tối đơn thuần trong số đó. Nhận được câu hỏi, Vũ Văn Ngạn thoáng liếc về phía thủ hạ thân tín của mình một cái, cũng không nói nhiều, một lúc sau mới phun ra một chữ. "Ngủ."
Nghe ra một tia ôn nhu trong lời nói của Vũ Văn Ngạn, Lăng cười cười, thầm nghĩ Thiếu chủ cùng chủ nhân thật sự là trời sinh một đôi.
"Nói đi." Vũ Văn Ngạn không có ý định dây dưa ở đề tài này lâu.
"Theo thông tin vừa có được, hôm nay Vũ Văn Đoan cùng Zero gặp mặt, hơn nữa bọn họ đã quyết định hợp tác..."
Vũ Văn Ngạn im lặng, y biết còn phần tiếp theo.
"... đối phó Vũ Văn gia." Lăng lạnh lùng nói.
Vũ Văn Ngạn đặt tay lên lan can, mân mê một lúc rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, ra hiệu cho Lăng lui xuống. Lăng dường như muốn nói gì, cuối cùng lại thôi, im lặng đóng cửa thư phòng, lui ra ngoài. Còn lại một mình, Vũ Văn Ngạn cười lạnh, thầm nghĩ cuối cùng thì Zero cũng ra mặt, không uổng công y chờ đợi. Lần này là vì Vũ Văn Đoan xuất hiện, tuyên chiến, giúp y kéo con chuột ra khỏi hang, không biết là y nên căm giận hay cảm ơn vị ca ca đồng phụ dị mẫu cõng rắn về nhà này?
P/s http: Nàng đọc phần ta reply cái comt của nàng ở chương 9 đi nghen!
___________
*quay trai*
Trả lờiXóa*quay phai*
i hi hi hum nay minh duoc boc tem ~ :">
cai canh Tieu Tu Nhi gian doi that la dang iu qua di ~ tim hong bay phap phoi a ~
@ shioji2712: Ka ka ka, xung quanh hai anh nì tim lúc nào cũng lởn vởn bay! ^^
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa*gật gật* tim bay đập thẳng mặt lun a ~ =]]
Trả lờiXóaHồi chiều lên nhà bạn đọc nên ko com được nên bây giờ lên ngồi xí xọn với ss đây!!!
Trả lờiXóaCông nhận ss dạo này làm việc chăm chỉ ghê chắc công việc của ss dạo này tốt lắm nhỉ!!!!!
Mà ss sao lại post bài giờ dân tình đi ngủ thế ạ làm em ko giật tem được bây giờ đành ngồi nhai xé phong bì vậy *cắn nuốt* *ực ực*
Mà chap này tim hồng phấp phới thiệt, em tu càng ngày càng trẻ con hết mặt lạnh nghiên chỉnh oài. Ca ca Ngạn có vẻ càng ngày càng nuông chiều em Tu nên em ấy bây giờ mới có cái tính nhõng nhẽo ấy ấy nhỉ!!
Truyện hay lắm cảm ơn ss nhiều!! SS FIGHTING!!!
@ KaNna_Dy: Hờ hờ, cứ lúc nào tranh thủ được là ss lại tranh thủ, cho nên ss quăng post bừa bãi lắm, gần đây ss còn up sớm đấy, chứ hồi trước ss chuyên up từ 22h00- 02h00 kìa! ^^
Trả lờiXóaSs sẽ tiếp tục FIGHTING ^^, tối nay chừng 9, 10h ss sẽ up chap cuối của Vô Tình, chuẩn bị ra mắt bộ mới : Cửu cung Tế và Lưỡng sinh hoa khai thì. Mụi mụi dành thời gian đến cổ động bộ mới cho ss nhé! *Hun mụi mụi*
Qua chap này thấy tên công nào cũng xảo quyệt như nhau :((
Trả lờiXóaThấy thương tiểu Tu nhi nhiều quá
@ tiểu phudu: Có lẽ hông bị... lang sói "nhập thân" thì chẳng làm được công chăng???
Trả lờiXóa"Hắn mặc kệ, hiện tại hắn chính là bệnh nhân! Người bệnh lớn nhất! Mặt hắn nóng lên! Hắn sẽ không đáp lời! Ai để ý đến Vũ Văn Ngạn, kẻ đó là tiểu cẩu cẩu! "
Trả lờiXóaTu nhi làm nũng yêu ơi là yêu luôn, ai biểu ngày hôm trước lăn qua lăn lại Tu nhi từ đêm tới sáng, Tu nhi ko vừa giận vừa xấu hổ sao được (mà phần xấu hổ nhiều hơn à), Ngạn chạy theo xin lỗi rối rít, thế mà vẫn suy nghĩ nếu có làm lại ngày hôm qua, cũng sẽ y chang, bó tay với Ngạn thiệt. Dường như anh công nào mỗi lần thấy em thụ cũng đổ thừa em thụ đang dụ dỗ, câu dẫn mình dù em thụ chỉ đi uống nước hay làm động tác linh tinh gì đó thôi. Sắc lang mà.
Tên Lý Lăng với Mộc Viêm này có muốn giành cũng ko có cửa, còn tên nam sủng kia nghĩ mình là ai mà bày đặt bảo rằng ko diệt được Tu nhi sẽ ko có được trái tim Lý Lăng chứ. Ba tên ko biết mình biết người.
Tu nhi ngủ nguyên ngày hôm sau luôn à, tội em ko, bị hành cả đêm mà.
^^, Yu lam ta iu qua a~ , ta tuong 2 ban Ngan va Tu nhi keo rem cai ret roi chu, ngo dau doc p/s cua nang ta moi chay lai ch9 de doc, hehe, vo cung cam ta nang ^^, thix ghe a~
Trả lờiXóachuong nay be Tu gian doi de thuong qua, muon beo ma be Tu ghe noi, ^^, sóng gió lại sắp nổi lên rồi ...
Ths nang 1 lan nua Yu iu wí~
@ http: TT^TT Lần sau nhớ có pass thì phải gỡ pass mà đọc nha nàng! TT^TT Hiếm thấy có ai "tình nguyện" đọc chay như nàng đấy! TT^TT
Trả lờiXóa^^, hêm phải a nàng, ta đâu có tình nguyện đọc chay, ta mong gần chết cái chương này a, hóng hớt mỏi cổ mà ~ thế nên mới cảm ơn nàng ríu rít vì đã p/s giúp ta lon ton chạy đi đọc lại ó chứ, chứ của hiếm thế này mà bỏ wa thì tiếc lắm ^^, hé hé, ta giựt tem chương đầu của Cửu Cung tuế, giờ đi đọc ây *iu nàng* ^^
Trả lờiXóa