Vũ Văn Đoan nhún nhún vai, "Tà mị, biến thái, lãnh khốc." Vũ Văn Đoan tổng kết cảm giác của mình về Lý Lăng.
"Chính là hắn." Nam nhân thần bí nói.
"Dường như ngươi rất quen thuộc với hắn?"
"Đúng là rất quen, nhưng cũng không quá thuộc." Nam nhân thần bí nhắm hai mắt lại, tựa hồ thực bất đắc dĩ.
Vũ Văn Đoan không hiểu được biểu tình trên mặt người nọ, cũng không đoán ra suy nghĩ trong đầu hắn, không hiểu được hàm ý trong câu nói của hắn. Trong thoáng chốc, gã có cảm giác mình chưa bao giờ quen biết người này.
Vũ Văn Đoan nở nụ cười, gã cười nhạo chính mình, kiếp này, người duy nhất gã muốn hiểu rõ, lại làm thế nào cũng không hiểu nổi.
"Ngươi cẩn thận một chút, Lý Lăng sẽ phái người giám thị ngươi, hắn muốn đồng bọn của hắn cần phải khiến hắn tin cậy, còn Vũ Văn gia cũng có người đang theo dõi ngươi, hãy chú ý, ta không muốn có kinh hỉ ngoài ý muốn. "
"Ngươi đang quan tâm ta sao?" Vũ Văn Đoan nhìn người trên màn hình, "Thì ra trong lòng ngươi, ta cũng có chút địa vị nhỏ nhoi."
"Vũ Văn Đoan." Nam nhân thần bí lạnh lùng thốt lên, trong giọng nói rõ ràng thể hiện sự bực bội.
Vũ Văn Đoan thở dài, giơ hai tay đầu hàng, "Ta nói đùa, nói đùa, đừng giận, nếu không ngươi sẽ thật không đáng yêu." Vũ Văn Đoan hướng về phía màn hình, nháy nháy mắt.
"Đủ rồi, đừng cười cợt nữa, ra không rảnh nghe ngươi nói đùa! Ngươi là đồng bọn của ta, ta đương nhiên không muốn cho ngươi nhặt xác quá sớm. Nhớ kỹ lấy!" Nói xong, nam nhân không chút do dự chấm dứt cuộc trò chuyện.
Vũ Văn Đoan lẳng lặng nhìn về phía màn hình tối om, rồi chợt đưa tay lên gỡ mặt nạ xuống, bóng tối che giấu tất cả, bao gồm cả khuôn mặt gã, gã ngẩng đầu, nhắm lại cặp mắt màu xanh lam, lẩm bẩm: "Là đồng bọn sao?"
Trầm mặc trong chốc lát, tiếng nức nở càng ngày càng nhỏ... Cho đến khi Lý Lăng mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Sủng vật của ta không phải là thứ phế vật!”
Thiếu niên ngăn lại tiếng nức nở, không dám xoay người lại nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, chỉ thấp giọng trả lời: "Ân."
"Tìm người giám thị Vũ Văn Đoan, ta muốn biết trong giai đoạn này hắn đã tiếp xúc với những ai." Lý Lăng thản nhiên, "Đi ra ngoài đi."
Thiếu niên không dám cãi lời, gian nan lại khẩn trương mặc quần áo, nhè nhẹ đi ra ngoài, lúc ra đến cửa còn lưu luyến quay đầu lại nhìn y, nhưng Lý lăng ngay cả liếc mắt cũng không cho hắn lấy một cái.
Vũ Văn Tu mặc một chiếc quần jean đơn giản, áo phông màu trắng, thả bước đi trên con đường tấp nập, bên tai đeo một chiếc tai nghe Bluetooth màu xanh, dọc theo đường đi dẫn lấy vô số ánh mắt ái mộ ngoái nhìn, không thua gì một tiểu minh tinh.
Các thân yêu chắc chắn muốn hỏi, Vũ Văn đại đương gia vì sao lại dễ dàng phóng xuất Vũ Văn Tu như vậy, đó là bởi vì thiếu niên thiên tài Vũ Văn Tu này về mặt giả vờ chính là nhất lưu, bởi vì hôm trước mây mưa thất thường, Vũ Văn Tu ở trên giường nằm thật lâu, hôm nay sáng sớm, Vũ Văn Ngạn nghĩ hắn còn không thoải mái cho nên sau khi tặng hắn một cái sớm an hôn liền cùng Vũ Văn Thần đi công ty xử lý công việc.
Khi Vũ Văn Ngạn chân trước bước đi, phía sau Vũ Văn Tu liền lập tức mở bừng mắt, khóe miệng cong lên, thân duỗi người, phóng xuống giường nhanh chóng mặc quần áo , thừa dịp hộ vệ không chú ý liền lẻn ra ngoài.
Cho đến tận lúc này, mỗi khi nghĩ lại những gì Vũ Văn Ngạn đã làm ... với mình... mặt hắn lại không ngừng đỏ bừng lên. Chết tiệt Vũ Văn Ngạn, y lấy ở đâu ra dư thừa tinh lực như vậy, mỗi lần làm xong lần một lại có lần hai, thậm chí còn có cảm giác càng làm càng không biết mệt.
Vũ Văn Tu càng nghĩ càng căm, ha hả, Vũ Văn Ngạn, không trả lại ngươi cả vốn lẫn lãi, ta sẽ không là con trai ngươi - Vũ Văn Tu! (Thì đã bao giờ anh là con người ta đâu!=.=)
"Đại ca ca, đại ca ca." Một tiểu nam hài từ đâu xuất hiện, nhéo nhéo góc áo Vũ Văn Tu, khờ dại nhìn hắn trong lúc hắn còn đang ngẫm nghĩ kế hoạch chỉnh nhân.
Vũ Văn Tu nghe thấy giọng trẻ con thánh thót dễ thương, cúi đàu lại nhìn thấy một tiểu nam hài, không khỏi mỉm cười, ngồi xổm xuống, sờ sờ mái đầu đáng yêu của cậu bé, cười nói: "Có chuyện gì vậy, có phải lạc đường hay không?"
Nam hài nhìn về phía sau, sau đó nhìn nhìn Vũ Văn Tu, lắc lắc đầu, ngón tay chỉ về phía một quán cà phê, "Có một thúc thúc thật tuấn tú bảo ta đến gọi ngươi đi vào."
"Thúc thúc tuấn tú?" Vũ Văn Tu chuyển ánh nhìn sắc bén theo hướng tay chỉ của cậu bé, sau đó lại ôn hòa nhìn cười: "Ca ca đã biết, đúng rồi, có muốn ăn kem ly không, ca ca mời ngươi nga."
Trẻ con chính là trẻ con, vừa nghe có kem ăn liền tâm động, ra sức gật gật đầu, liền tùy ý Vũ Văn Tu kéo tay đi vào quán cà phê.
"Cô ơi, cho một kem sô-cô-la." Vũ Văn Tu gọi đến lần thứ ba mới khiến thiếu nữ bán hàng giật mình, nhìn cô gái đỏ bừng mặt ngẩn người nhìn mình thì không khỏi thở dài, xem ra về sau phải mang mũ đeo kính, bằng không sẽ thực là phiền toái a!
"Của ngươi." Vũ Văn Tu đem kem ly đưa cho tiểu nam hài, sau đó ôn nhu cười, sờ sờ đầu cậu bé, "Mau về nhà đi."
Nam hài cảm ơn, hướng Vũ Văn Tu phất phất tay, sau đó sung sướng cầm cây kem chạy đi.
Vũ Văn Tu rùng mình, bắt đầu từ khi mới bước vào cửa, hắn liền cảm giác được một ánh mắt rừng rực soi vào mình, ánh mắt ấy bất luận là kiếp trước hay kiếp này hắn đều vô cùng quen thuộc. Hít sâu một hơi, hắn đi về phía ánh mắt phát ra. Trong một góc quán yên tĩnh, hắn nhìn thấy nam nhân tà mị kia. Kéo ghế ngồi xuống, hắn nhìn thẳng vào Lý Lăng.
"Đã lâu không gặp." Vũ Văn Tu dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói, từ khuôn mặt đến lời nói đều không mang theo một tia cảm tình.
Lý Lăng bưng tách cà phê, nhẹ nhàng uống một ngụm, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt lãnh diễm kia lấy một giây, có lẽ, sự ôn nhu của hắn chưa bao giờ là dành cho y.
"Thì ra Vũ Văn thiếu gia vẫn nhớ kỹ ta. Thật là vinh hạnh." Lý Lăng cười.
"Đã chết một lần, như thế nào có thể quên ngươi ." Ánh mắt hắn hiện lên hàn khí.
"Nga?" Lý Lăng nhướng mi, tâm tình tốt, tuy rằng hôm nay thực ngẫu nhiên mà gặp, nhưng chỉ cần gặp lại đã là hữu duyên, "Xem ra, thiếu gia đối với ta đã nhớ đến khắc cốt minh tâm." (Thèng này nó hoang tưởng nặng quá ròi! =”=)
Vũ Văn Tu cười lạnh, "Khắc cốt minh tâm sao? Đâu chỉ có là như vậy..."
"Ta đây thật sự có lỗi, làm cho Vũ Văn thiếu gia nhớ nhung mình như vậy lại không hề biết." Lý lăng cười tà, lại không giấu nhu tình, có điều nụ cười như vậy lại khiến Vũ Văn Tu buồn nôn.
"Đúng vậy a, ta giờ nào khắc nào cũng nhớ ngươi, nghĩ đến giờ phút được lấy mạng của ngươi, thật có chút chờ không nổi." Vũ Văn Tu cười lạnh.
Lý Lăng vốn định nói gì đó, thế nhưng khi ánh mắt chạm phải mép cổ áo của Vũ Văn Tu lại tối sầm lại, biểu tình rùng mình, dấu hôn tuy đã nhạt, nhưng vào trong mắt Lý lăng tay tình trường già đời này lại rõ ràng chói mắt vô cùng, xem ra Vũ Văn Ngạn động tác không chậm, thiếu niên này đã hoàn toàn thuộc về hắn.
"Xem ra các ngươi đã bước qua ranh giới cuối cùng của thứ ái tình cấm kỵ ấy." Lý Lăng nhếch môi cười lạnh băng, nhưng có thể lúc này chính y cũng không rõ lắm mình đang nói những gì.
"... Chuyện của ta khi nào thì đến lượt địch nhân đến quản?" Vũ Văn Tu nhướng mày.
"Địch nhân?" Lý Lăng tự nhủ, thì ra trong mắt hắn mình là địch nhân, những lời này... dường như ngày ấy hắn cũng đã từng nói qua, La Tu, thì ra ta cũng chỉ là địch nhân của ngươi, địch nhân mà ngươi muốn giết! La Tu, vì sao, ngay cả một chút cơ hội cũng không cho ta, chúng ta chỉ là địch nhân sao? Ngay cả khi chết, ngươi cũng không quên muốn giết ta. (Điên, có ai không hận kẻ đến giết mình?=”=)
Lý Lăng nhẹ nhàng ôm mặt, không ai thấy rõ biểu tình của y lúc này, là bi thương, là buồn bực, hay là...
Ngoài cửa sổ, trong một góc âm lãnh, một mĩ thiếu niên lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lý Lăng cùng Vũ Văn Tu, ánh mắt căm hận đến muốn giết người. Vì cái gì Lý Lăng luôn không để tâm đến sự tồn tại của hắn, cho dù hắn đã cố gắng biết bao nhiêu? Là vì cái kẻ tên gọi là Vũ Văn Tu kia sao?
_________
Phát huy phong độ, Yu cố lên! Mỗi ngày một chap
Trả lờiXóaHic, chương này, ấn tượng sâu sắc nhất của ta là tên Lý Lăng này cần làm một cuộc khảo sát về ... thần kinh. Người đâu mà hoang tưởng nặng :-ss Đọc mấy đoạn suy nghĩ của hắn không biết nên buồn cười hay ... buồn nôn nữa đây.
Trả lờiXóakakaka
Trả lờiXóata đã trở lại sau nửa tháng ăn chơi ngủ nghỉ ở quê nội
Yu thân ju có vui mừng khi gặp lại ta ko thế
haha
lần này chậm chân mất 3 chương ta sẽ chờ lần sau
mà công nhận lý lăng đúng là siêu cấp tự kỷ
rùng cả mình
cho mình hỏi nam nhân bí ẩn nói chuyện với Vũ Văn Đoan có phải là bạn Vũ Văn Tu ko?
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: Hey! Hey! Ta sẽ cố gắng! ^^
Trả lờiXóa@ tiểu Ha: Nửa tháng a? =.= Nàng đi về quê nội ăn chơi có nửa tháng a, cơ mà ta thấy nàng lặn khỏi nhà ta lâu hơn nửa tháng òi! *Lườm* *Lườm*
@ Nặc danh: Không phải đâu nàng, *thở dài* nàng đừng để tác giả lừa, cái "Đoan Tu" đó chẳng liên quan rì đến tiểu Tu nhà ta hết! Trùng tên, trùng tên thôi!
Ths nàng nha Yu, bao giờ được đọc HUyết Liên cũng cảm thấy xung xướng hết a~
Trả lờiXóa@ http: ^^
Trả lờiXóacác nàng iu quý! có ai biết cái dòng mở pass bằng đtdđ nó nằm chỗ nào k ạ???? chỉ ta vs! cảm ơn nh lắm ạ
Trả lờiXóa