Bà con ưi, ta mà bấn là ta xin ưu tiên up bài trước, trả lời comt sau nghen!
Sinh mệnh của con người giống như một thứ kỳ tích của Đấng sáng tạo. Khi một đứa trẻ đến với thế gian, làn da phấn nộn, tay chân mũm mĩm linh động, đặc biệt là cặp mắt trong suốt như nước khiến cho người ta sinh ra mơ màng vô tận, không biết ở sâu trong ánh mắt ấy là một thế giới ra sao? Nói cách khác, thế giới là thế nào, chúng ta khó lòng nói rõ, nhưng trong lòng mình lại biết rõ...
"Hôm nay ngươi đùa giỡn có chút quá phận đi!" Trong máy vang lên thanh âm lãnh khốc tuyệt tình, Vũ Văn Đoan cầm trong tay một ly rượu đỏ sóng sánh, bất đắc dĩ thở dài.
"Trò chơi thôi." Gã nhấp một ngụm hồng tửu, "Nhưng hôm nay ta thua. Vũ Văn Ngạn quả thực quá mức bình tĩnh, hắn bình tĩnh đến nỗi ta không biết hắn thực sự không đem ta làm đối thủ hay là hắn thực sự không quan tâm đến Vũ Văn gia thuộc về ai... Có điều, hắn đối với nhi tử của mình sâu nặng là điều có thật. Bất quá, về sau... " Vũ Văn Đoan buông ly hồng tửu, ánh mắt tràn đầy sắc bén và quyết liệt, "... ta sẽ không có lần thứ hai thất bại."
"Hừ, Vũ Văn Đoan, ngươi đùa hay nghiêm túc ta không có hứng thú muốn biết, nhưng chúng ta là đồng bọn, ta không hy vọng ngươi về sau ngươi tiếp tục chơi mấy trò ngây thơ để bứt dây động rừng, bằng không... " Người ở đầu dây không nói hết câu, nhưng ý tứ đã tràn ngập bất mãn.
"Tốt lắm, ta sai lầm rồi còn không được." Vũ Văn Đoan cười cười, giơ hai tay đầu hàng, "Nội gian tìm được chưa?" Gã ta lái câu chuyện về chính đề.
"Ta phát hiện có dấu vết để lại." Người nọ đáp, " Ngươi yên tâm, kẻ phản bội chúng ta chỉ có một con đường duy nhất..."
Lần này thì Vũ Văn Đoan cũng tỏ vẻ nhất trí, ánh mắt gã lạnh tanh, "Đúng vậy."
"Kế hoạch tiến hành bước tiếp theo, bọn họ đã thiếu kiên nhẫn ."
"Ta đã biết." Vũ Văn Đoan đáp, kết thúc cuộc trò chuyện. Căn phòng trở về yên tĩnh, gã nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt, khẽ lẩm nhẩm, "Ta thật sự không hiểu ‘tình’ sao?"
Dạ Ức tựa vào cửa, cuộc đối thoại giữa Vũ Văn Đoan với nhân vật giấu mặt kia, cô ta tự nhiên nghe rõ, ngay cả câu tự hỏi sau cùng có chút chua sót của gã. Cô ta chỉ có thể thật sâu thở dài, sau đóxoay người rời đi, trở về phòng mình.
Tin tức về sự xuất hiện của Vũ Văn Đoan tại Vũ Văn gia cũng không phai là bí mật. Lý Lăng đứng trước ‘chủ nhân’ của y, nói, "...Vũ Văn Đoan còn sống, hơn nữa theo nguồn tin của chúng ta thu nhận được, hắn đã bắt đầu hạ chiến thư với Vũ Văn Ngạn." Y cười lạnh một phen, trò chơi này y không định đạp chân vào, nhưng Vũ Văn Đoan tại Vũ văn gia ngang nhiên nói muốn Vũ Văn Tu, điều đó khiến y không hài lòng...
Nam nhân nhìn thấy nụ cười lạnh của Lý Lăng, không rõ có hiểu y đang nghĩ gì hay không, mấy ngón tay nắm trên đầu cây quải trượng khẽ gõ gõ, hai tròng mắt sáng quắc nhìn về phía trước, "Giám thị Vũ Văn Đoan, tiếp tục theo dõi động tĩnh phía Vũ Văn Ngạn... Nếu Vũ Văn Đoan có giá trị lợi dụng, vậy nghĩ biện pháp lôi kéo hắn." "Rõ, chủ nhân." Dừng một chút, người này giống như lâm vào trầm tư, sau đó rốt cục hạ quyết định, "Ngươi tự mình đi Trung Quốc một chuyến."
Lý Lăng ngây ra một lúc, sau đó lại nở nụ cười tà mị, "Lý Lăng, thuộc hạ trung thành của ngài, sẽ lập tức xuất phát."
Vũ Văn Tu, chủ nhân của ngươi lập tức sẽ đến bên cạnh ngươi, ngươi cả đời này chỉ có thể thuộc về ta, trừ phi ta không cần... Khóe miệng y nhích lên, ánh mắt trào dâng vẻ nhiệt tình cuồng loạn, La Tu, La Tu, cho dù ngươi đã đầu thai hay chỉ còn một mảnh linh hồn vất vưởng trên nhân gian, ngươi cũng nhất định không thoát khỏi tay ta! Không bao giờ nữa...
Nam nhân cất tiếng, "Đi xuống đi."
Lý Lăng lui xuống, nhìn theo bóng lưng gã, nam nhân lẩm bẩm, "Chỉ mong lần này ngươi có thể thuận lợi trở về." Trong lòng người này dậy lên cảm giác có điềm xấu, lần này cho Lý Lăng đi không biết là phúc hay là họa, có lẽ chỉ đợi vận mệnh an bài ...
"Thiếu chủ." Ảnh đứng sau lưng Vũ Văn Tu. Ngọn đèn lung linh hoa lệ, gian phòng vắng lặng, Vũ Văn Tu nghe thanh âm của Ảnh vang lên thì chậm rãi quay đầu, thân thể dựa vào vách thủy tinh phía sau lưng, hai tay ôm ngang người, ung dung nhìn Ảnh.
"Vũ Văn Ngạn không có ở đây, nói đi." Vũ Văn Tu ôn nhu cười nói, đối với Lăng, đối với Ảnh, đối với mấy người bên Vũ Văn Thần, hắn đều không có gì cần phải giấu diếm.
Ảnh đáp, " Thiếu chủ đúng là Thiếu chủ, chuyện gì cũng không giấu được ánh mắt của ngài."
"Tốt lắm, không cần khen tặng , nói trọng điểm."
"Ha hả." Ảnh cười gượng hai tiếng, " Thiếu chủ, ta muốn hỏi ngài..., ngài có thể không đáp..., nhưng thân là nam nhân yêu nhau, ngài thật sự không ngại ngần gì sao? Hơn nữa... hơn nữa... ngài cùng chủ nhân ...là phụ tử."
Vũ Văn Tu ánh mắt thâm thúy như có thể đem người trước mặt hắn hút vào trong, chậm rãi xoay người, hắn hỏi: "Thế thì đã sao?"
Ảnh im lặng, không phải anh không biết, cho dù là Vũ Văn Ngạn hay Vũ Văn Tu, ai trong số hai người bọn họ cũng không đem lễ giáo quy củ để vào mắt, thế nhưng tình thế bây giờ đang hết sức căng thẳng, bọn họ ở ngoài sáng lại tứ bề thọ địch, muốn không e ngại cũng rất khó, chỉ sợ cứng rắn mấy cũng khó tránh khỏi thương tổn...
"Ta biết các ngươi lo lắng, nhưng các ngươi cũng cần biết, ta sẽ không bao giờ buông tay với hắn nữa, và hắn cũng thế." Ngữ khí của Vũ Văn Tu thực kiên định, mặc kệ sơn băng địa liệt, hắn cùng với y sẽ không buông tay nữa, trái tim họ đã gắn kết chặt chẽ số phận của họ lại với nhau.
"...Thuộc hạ hiểu." Ảnh thầm thở dài, chuyện của chủ nhân anh sớm đã biết không nên hỏi đến, chính là trong lòng anh cũng có một người... Một người khiến anh cần có chỗ dựa, có niềm tin để theo đuổi...
Vũ Văn Tu nhìn dáng vẻ ngập ngừng bối rối của Ảnh, hồi tưởng lại những chuyện trước kia, khóe miệng lại cong lên, ý vị thâm trường nói, "Ảnh, trong tình yêu, bỏ lỡ là bỏ lỡ, không có ‘nếu như’, cho nên thời cơ đến cần phải nắm chắc ngươi liền nắm chắc, chúng ta không phải thần, vì thế... hảo hảo quý trọng đi."
Ảnh rời khỏi phòng, suy nghĩ mãi về lời nói đầy ẩn ý của Vũ Văn Tu. Một lúc tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ, ngây ngốc cười rộ lên .
"Hắn tựa hồ đã hiểu." Vũ Văn Tu cầm lấy bàn tay của Vũ Văn Ngạn, đầu nhẹ nhàng dựa vào ngực y, khẽ nói: "Lời nói của ta, ngươi cũng nghe thấy rồi."
"Ân." Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy hắn.
" Thế giới của ta chỉ có ngươi, thế giới của ngươi cũng chỉ có ta, sinh mệnh của chúng ta cũng thuộc về nhau, cho nên đừng buông tay, bởi vì như vậy... ta sẽ chết."
Vũ Văn Ngạn nghe lời thâm tình của Vũ Văn Tu, lòng không khỏi xao động, y nâng lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, ôn nhu hôn lên, rồi dừng lại trên đôi môi ướt át đỏ mọng, nhìn sâu vào trong mắt hắn, "Cho dù là ngươi có muốn buông ra, ta cũng sẽ không tha."
Ngữ khí kiên định, ánh mắt kiên định, bầu không khí nồng đậm hơi thở ái tình vây xung quanh hai người.
"Đem ngươi giao cho ta, được không?" Vũ Văn Ngạn ôm lấy thắt lưng hắn, ánh mắt nhìn chăm chú, vòng tay siết chặt lại như muốn đem hắn cùng mình hòa vào một thể.
Vũ Văn Tu đương nhiên biết tâm ý của y, y đã đợi hắn rất nhiều năm, tâm không hề thay đổi, vậy còn hắn? "Tâm đã sớm là của ngươi, thân thể ...tự nhiên cũng là của ngươi."
Tuy rằng Vũ Văn Tu nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Vũ Văn Ngạn nghe rõ mồn một. Trên khuôn mặt tuấn mỹ băng lãnh như thiên niên băng tuyết nở một nụ cười tuy mờ nhạt đến hầu như không thấy rõ nhưng ấm áp tựa xuân phong, nếu Vũ Văn Tu không vì đỏ hồng cả mặt không dám nhìn lên thì hắn đã có thể phát hiện ra ánh mắt tràn ngập sung sướng và nhu tình ngàn vạn của Vũ Văn Ngạn đang chăm chú nhìn vào mình. Vũ Văn Ngạn cúi xuống, đặt một nụ hôn thực nhẹ, thực nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn đỏ ửng kia, rồi không nói thêm gì nữa, Vũ Văn Tu cúi đầu vùi mặt vào trong ngực Vũ Văn Ngạn, hai người hạnh phúc ôm nhau đi về phía phòng ngủ.
"Phong, xem ra hôm nay Ngạn sẽ đem tiểu Tu nhi ăn a." Đầu hành lang có bóng người lấp ló, một kẻ nào đó hận mình sống quá lâu không sợ chết mà nói khẽ. Đường Phong nhéo nhéo mũi người yêu, cười đáp một tiếng “Ân.” Dương Vân xoa xoa mũi, nghĩ lại mà không khỏi nổi da gà, cái người vừa đứng bên cạnh tiểu Tu kia a, nhất định là trá hình Vũ Văn Ngạn, ôn nhu đến chảy ra một bãi xuân thủy, một chút cũng không giống băng lãnh đại đương gia! Đường Phong thì nhìn về phía cánh cửa, hiếm thấy có khi muốn bỏ đá xuống giếng. Lúc này hắn chỉ mong Vũ Văn Ngạn “thẳng tay không thương tiếc”, ai bảo tên tiểu yêu tinh kia hại hắn thật vất vả mới hống quay về được hũ dấm chua nhà mình. Thật muốn xem bộ mặt sáng sớm mai của Vũ Văn Tu tên tiểu yêu kia, ha hả...
Dương Vân là sinh vật đơn bào, căn bản không biết được tâm tư đen tối của người yêu, trong lòng còn đang mãn mãn nguyện nguyện chúc phúc cho Vũ Văn Ngạn, hy vọng về sau băng lãnh đại đương gia có cuộc sống “tính phúc” mỹ mãn.
Thời gian không dừng lại, bên kia, Vũ Văn Đoan đã nhận được tin báo, Lý Lăng đã an bài muốn cùng gã gặp mặt.
"Y nói gì?" Vũ Văn Đoan nhìn tấm thiếp bái phỏng* trên tay, cũng không có vẻ vui mừng hay ngạc nhiên, mà quanh thân tản mác hàn khí. (* Một dạng danh thiếp, gửi đến trước khi xuất hiện, thay cho lời thông báo hoặc lời hẹn gặp.)
"Y nói nếu y đã đến đây thì chúng ta cũng không thể cự tuyệt. " Dạ Ức đáp.
"Đây là phong cách của y." Vũ Văn Đoan lạnh lùng. "Vậy chuẩn bị đi, chúng ta phải đi hội ngộ vị đầu lĩnh này của Zero."
"Rõ." Dạ Ức cúi đầu.
Con đường vận mệnh không phải là bức tranh đã sớm được vẽ xong, mà là do mỗi người vừa đi vừa tự tô vẽ thêm mà thành, sinh mệnh rất đáng quý, nhưng cái giá phải trả cho tình yêu cũng rất cao, do đó, hãy quý trọng người trước mắt...
"Hôm nay ngươi đùa giỡn có chút quá phận đi!" Trong máy vang lên thanh âm lãnh khốc tuyệt tình, Vũ Văn Đoan cầm trong tay một ly rượu đỏ sóng sánh, bất đắc dĩ thở dài.
"Trò chơi thôi." Gã nhấp một ngụm hồng tửu, "Nhưng hôm nay ta thua. Vũ Văn Ngạn quả thực quá mức bình tĩnh, hắn bình tĩnh đến nỗi ta không biết hắn thực sự không đem ta làm đối thủ hay là hắn thực sự không quan tâm đến Vũ Văn gia thuộc về ai... Có điều, hắn đối với nhi tử của mình sâu nặng là điều có thật. Bất quá, về sau... " Vũ Văn Đoan buông ly hồng tửu, ánh mắt tràn đầy sắc bén và quyết liệt, "... ta sẽ không có lần thứ hai thất bại."
"Hừ, Vũ Văn Đoan, ngươi đùa hay nghiêm túc ta không có hứng thú muốn biết, nhưng chúng ta là đồng bọn, ta không hy vọng ngươi về sau ngươi tiếp tục chơi mấy trò ngây thơ để bứt dây động rừng, bằng không... " Người ở đầu dây không nói hết câu, nhưng ý tứ đã tràn ngập bất mãn.
"Tốt lắm, ta sai lầm rồi còn không được." Vũ Văn Đoan cười cười, giơ hai tay đầu hàng, "Nội gian tìm được chưa?" Gã ta lái câu chuyện về chính đề.
"Ta phát hiện có dấu vết để lại." Người nọ đáp, " Ngươi yên tâm, kẻ phản bội chúng ta chỉ có một con đường duy nhất..."
Lần này thì Vũ Văn Đoan cũng tỏ vẻ nhất trí, ánh mắt gã lạnh tanh, "Đúng vậy."
"Kế hoạch tiến hành bước tiếp theo, bọn họ đã thiếu kiên nhẫn ."
"Ta đã biết." Vũ Văn Đoan đáp, kết thúc cuộc trò chuyện. Căn phòng trở về yên tĩnh, gã nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt, khẽ lẩm nhẩm, "Ta thật sự không hiểu ‘tình’ sao?"
Dạ Ức tựa vào cửa, cuộc đối thoại giữa Vũ Văn Đoan với nhân vật giấu mặt kia, cô ta tự nhiên nghe rõ, ngay cả câu tự hỏi sau cùng có chút chua sót của gã. Cô ta chỉ có thể thật sâu thở dài, sau đóxoay người rời đi, trở về phòng mình.
Tin tức về sự xuất hiện của Vũ Văn Đoan tại Vũ Văn gia cũng không phai là bí mật. Lý Lăng đứng trước ‘chủ nhân’ của y, nói, "...Vũ Văn Đoan còn sống, hơn nữa theo nguồn tin của chúng ta thu nhận được, hắn đã bắt đầu hạ chiến thư với Vũ Văn Ngạn." Y cười lạnh một phen, trò chơi này y không định đạp chân vào, nhưng Vũ Văn Đoan tại Vũ văn gia ngang nhiên nói muốn Vũ Văn Tu, điều đó khiến y không hài lòng...
Nam nhân nhìn thấy nụ cười lạnh của Lý Lăng, không rõ có hiểu y đang nghĩ gì hay không, mấy ngón tay nắm trên đầu cây quải trượng khẽ gõ gõ, hai tròng mắt sáng quắc nhìn về phía trước, "Giám thị Vũ Văn Đoan, tiếp tục theo dõi động tĩnh phía Vũ Văn Ngạn... Nếu Vũ Văn Đoan có giá trị lợi dụng, vậy nghĩ biện pháp lôi kéo hắn." "Rõ, chủ nhân." Dừng một chút, người này giống như lâm vào trầm tư, sau đó rốt cục hạ quyết định, "Ngươi tự mình đi Trung Quốc một chuyến."
Lý Lăng ngây ra một lúc, sau đó lại nở nụ cười tà mị, "Lý Lăng, thuộc hạ trung thành của ngài, sẽ lập tức xuất phát."
Vũ Văn Tu, chủ nhân của ngươi lập tức sẽ đến bên cạnh ngươi, ngươi cả đời này chỉ có thể thuộc về ta, trừ phi ta không cần... Khóe miệng y nhích lên, ánh mắt trào dâng vẻ nhiệt tình cuồng loạn, La Tu, La Tu, cho dù ngươi đã đầu thai hay chỉ còn một mảnh linh hồn vất vưởng trên nhân gian, ngươi cũng nhất định không thoát khỏi tay ta! Không bao giờ nữa...
Nam nhân cất tiếng, "Đi xuống đi."
Lý Lăng lui xuống, nhìn theo bóng lưng gã, nam nhân lẩm bẩm, "Chỉ mong lần này ngươi có thể thuận lợi trở về." Trong lòng người này dậy lên cảm giác có điềm xấu, lần này cho Lý Lăng đi không biết là phúc hay là họa, có lẽ chỉ đợi vận mệnh an bài ...
"Thiếu chủ." Ảnh đứng sau lưng Vũ Văn Tu. Ngọn đèn lung linh hoa lệ, gian phòng vắng lặng, Vũ Văn Tu nghe thanh âm của Ảnh vang lên thì chậm rãi quay đầu, thân thể dựa vào vách thủy tinh phía sau lưng, hai tay ôm ngang người, ung dung nhìn Ảnh.
"Vũ Văn Ngạn không có ở đây, nói đi." Vũ Văn Tu ôn nhu cười nói, đối với Lăng, đối với Ảnh, đối với mấy người bên Vũ Văn Thần, hắn đều không có gì cần phải giấu diếm.
Ảnh đáp, " Thiếu chủ đúng là Thiếu chủ, chuyện gì cũng không giấu được ánh mắt của ngài."
"Tốt lắm, không cần khen tặng , nói trọng điểm."
"Ha hả." Ảnh cười gượng hai tiếng, " Thiếu chủ, ta muốn hỏi ngài..., ngài có thể không đáp..., nhưng thân là nam nhân yêu nhau, ngài thật sự không ngại ngần gì sao? Hơn nữa... hơn nữa... ngài cùng chủ nhân ...là phụ tử."
Vũ Văn Tu ánh mắt thâm thúy như có thể đem người trước mặt hắn hút vào trong, chậm rãi xoay người, hắn hỏi: "Thế thì đã sao?"
Ảnh im lặng, không phải anh không biết, cho dù là Vũ Văn Ngạn hay Vũ Văn Tu, ai trong số hai người bọn họ cũng không đem lễ giáo quy củ để vào mắt, thế nhưng tình thế bây giờ đang hết sức căng thẳng, bọn họ ở ngoài sáng lại tứ bề thọ địch, muốn không e ngại cũng rất khó, chỉ sợ cứng rắn mấy cũng khó tránh khỏi thương tổn...
"Ta biết các ngươi lo lắng, nhưng các ngươi cũng cần biết, ta sẽ không bao giờ buông tay với hắn nữa, và hắn cũng thế." Ngữ khí của Vũ Văn Tu thực kiên định, mặc kệ sơn băng địa liệt, hắn cùng với y sẽ không buông tay nữa, trái tim họ đã gắn kết chặt chẽ số phận của họ lại với nhau.
"...Thuộc hạ hiểu." Ảnh thầm thở dài, chuyện của chủ nhân anh sớm đã biết không nên hỏi đến, chính là trong lòng anh cũng có một người... Một người khiến anh cần có chỗ dựa, có niềm tin để theo đuổi...
Vũ Văn Tu nhìn dáng vẻ ngập ngừng bối rối của Ảnh, hồi tưởng lại những chuyện trước kia, khóe miệng lại cong lên, ý vị thâm trường nói, "Ảnh, trong tình yêu, bỏ lỡ là bỏ lỡ, không có ‘nếu như’, cho nên thời cơ đến cần phải nắm chắc ngươi liền nắm chắc, chúng ta không phải thần, vì thế... hảo hảo quý trọng đi."
Ảnh rời khỏi phòng, suy nghĩ mãi về lời nói đầy ẩn ý của Vũ Văn Tu. Một lúc tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ, ngây ngốc cười rộ lên .
"Hắn tựa hồ đã hiểu." Vũ Văn Tu cầm lấy bàn tay của Vũ Văn Ngạn, đầu nhẹ nhàng dựa vào ngực y, khẽ nói: "Lời nói của ta, ngươi cũng nghe thấy rồi."
"Ân." Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy hắn.
" Thế giới của ta chỉ có ngươi, thế giới của ngươi cũng chỉ có ta, sinh mệnh của chúng ta cũng thuộc về nhau, cho nên đừng buông tay, bởi vì như vậy... ta sẽ chết."
Vũ Văn Ngạn nghe lời thâm tình của Vũ Văn Tu, lòng không khỏi xao động, y nâng lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, ôn nhu hôn lên, rồi dừng lại trên đôi môi ướt át đỏ mọng, nhìn sâu vào trong mắt hắn, "Cho dù là ngươi có muốn buông ra, ta cũng sẽ không tha."
Ngữ khí kiên định, ánh mắt kiên định, bầu không khí nồng đậm hơi thở ái tình vây xung quanh hai người.
"Đem ngươi giao cho ta, được không?" Vũ Văn Ngạn ôm lấy thắt lưng hắn, ánh mắt nhìn chăm chú, vòng tay siết chặt lại như muốn đem hắn cùng mình hòa vào một thể.
Vũ Văn Tu đương nhiên biết tâm ý của y, y đã đợi hắn rất nhiều năm, tâm không hề thay đổi, vậy còn hắn? "Tâm đã sớm là của ngươi, thân thể ...tự nhiên cũng là của ngươi."
Tuy rằng Vũ Văn Tu nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Vũ Văn Ngạn nghe rõ mồn một. Trên khuôn mặt tuấn mỹ băng lãnh như thiên niên băng tuyết nở một nụ cười tuy mờ nhạt đến hầu như không thấy rõ nhưng ấm áp tựa xuân phong, nếu Vũ Văn Tu không vì đỏ hồng cả mặt không dám nhìn lên thì hắn đã có thể phát hiện ra ánh mắt tràn ngập sung sướng và nhu tình ngàn vạn của Vũ Văn Ngạn đang chăm chú nhìn vào mình. Vũ Văn Ngạn cúi xuống, đặt một nụ hôn thực nhẹ, thực nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn đỏ ửng kia, rồi không nói thêm gì nữa, Vũ Văn Tu cúi đầu vùi mặt vào trong ngực Vũ Văn Ngạn, hai người hạnh phúc ôm nhau đi về phía phòng ngủ.
"Phong, xem ra hôm nay Ngạn sẽ đem tiểu Tu nhi ăn a." Đầu hành lang có bóng người lấp ló, một kẻ nào đó hận mình sống quá lâu không sợ chết mà nói khẽ. Đường Phong nhéo nhéo mũi người yêu, cười đáp một tiếng “Ân.” Dương Vân xoa xoa mũi, nghĩ lại mà không khỏi nổi da gà, cái người vừa đứng bên cạnh tiểu Tu kia a, nhất định là trá hình Vũ Văn Ngạn, ôn nhu đến chảy ra một bãi xuân thủy, một chút cũng không giống băng lãnh đại đương gia! Đường Phong thì nhìn về phía cánh cửa, hiếm thấy có khi muốn bỏ đá xuống giếng. Lúc này hắn chỉ mong Vũ Văn Ngạn “thẳng tay không thương tiếc”, ai bảo tên tiểu yêu tinh kia hại hắn thật vất vả mới hống quay về được hũ dấm chua nhà mình. Thật muốn xem bộ mặt sáng sớm mai của Vũ Văn Tu tên tiểu yêu kia, ha hả...
Dương Vân là sinh vật đơn bào, căn bản không biết được tâm tư đen tối của người yêu, trong lòng còn đang mãn mãn nguyện nguyện chúc phúc cho Vũ Văn Ngạn, hy vọng về sau băng lãnh đại đương gia có cuộc sống “tính phúc” mỹ mãn.
Thời gian không dừng lại, bên kia, Vũ Văn Đoan đã nhận được tin báo, Lý Lăng đã an bài muốn cùng gã gặp mặt.
"Y nói gì?" Vũ Văn Đoan nhìn tấm thiếp bái phỏng* trên tay, cũng không có vẻ vui mừng hay ngạc nhiên, mà quanh thân tản mác hàn khí. (* Một dạng danh thiếp, gửi đến trước khi xuất hiện, thay cho lời thông báo hoặc lời hẹn gặp.)
"Y nói nếu y đã đến đây thì chúng ta cũng không thể cự tuyệt. " Dạ Ức đáp.
"Đây là phong cách của y." Vũ Văn Đoan lạnh lùng. "Vậy chuẩn bị đi, chúng ta phải đi hội ngộ vị đầu lĩnh này của Zero."
"Rõ." Dạ Ức cúi đầu.
Con đường vận mệnh không phải là bức tranh đã sớm được vẽ xong, mà là do mỗi người vừa đi vừa tự tô vẽ thêm mà thành, sinh mệnh rất đáng quý, nhưng cái giá phải trả cho tình yêu cũng rất cao, do đó, hãy quý trọng người trước mắt...
"Tâm đã sớm là của ngươi, thân thể ...tự nhiên cũng là của ngươi." Với câu nói này, tiểu yêu tinh đã đủ công lực biến hình thành hồ ly tinh(!) siêu cấp dụ thụ! Tiểu Tu a, đáng iu chít mứt!!! *Đỏ mặt* *Đỏ mặt*
____________
*hí hí* nếu không lầm, thì chương sau sẽ là những gì chúng ta mong đợi ~ Ngan ka thật sự đã đạt được giấc mộng sở hữu vĩnh viễn người mình yêu thương ~ Tu nhi, ta hi vọng, đừng để cho Phong kaka hí hửng khi thấy Tu nhi không đi nổi a~
Trả lờiXóaThs nàng, Yu, iu nàng hết sức *ôm* *ôm*, ta mong chương tới càng nhiều .... ^^
oa~ sao mất comm của ta thế này? hix hix :((
Trả lờiXóaThs nàng Yu, chương sau nếu không lầm thì là chương ta mong đợi nhứt lun oa~
Ta hi vọng, Tu nhi sẽ không làm Phong ka hí hửng vì bị thẳng tay quá trớn :))~
Mong chương sau của nàng, nhân tiện, tem là của ta~
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa@ http: Đọc nàng comt 4 cái lặp đi lặp lại nghe zui quá trời! Ka ka ka ka... ^0^ Yên tâm đê nàng, không phải comt lại đâu, ta vẫn thường xuyên kiểm tra hòm spam để lôi các comt kẹt vô trong đó ra mừ! ^^
Trả lờiXóa^^ ~
Trả lờiXóaChương sau là chương 9 này, theo như lời chủ nhà nói thì chương 9 sẽ là những gì mong đợi này. Cơ mà chủ nhà hay lừa tềnh lắm này, thế nên là ta vẫn cứ hối hộp một tay cầm hoa một tay cầm gạch này (gạch nhỏ xíu thôi hà ^^)
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: ... AAAAAAAAAAAA!!!!!!! Mưu sát chồng... *Ý, nhầm* ... bằng hữu aaaaaaaaaa!!!!! TT^TT Có lừa thì là tác giả lừa chứ, ta có quy định được nội dung đâu, oan a, oan a!!! *Ôm mặt khóc ròng*
Trả lờiXóaChà, cuối cùng thì Ngạn cũng chờ đợi đến lúc Tu nhi đủ lớn để ăn nha, bõ công vò võ chờ vợ bé nhỏ mà.
Trả lờiXóaẢnh lo lắng cho hai người quá, mà lại ko dám hỏi Ngạn, nên lò dò đi hỏi Tu nhi, Tu nhi từ lúc bắt đầu lựa chọn Ngạn, hồi xưa đã ko hối hận rồi, huống hồ bây giờ, trải qua chia ly bao lâu như thế, có được cơ hội tái hợp sao lại vì thiên hạ dòm ngó mà buông tay người yêu được chứ. Ngạn lại càng ko.
Mà Tu nhi ko ngờ nha, có thể nói rằng "nếu ngươi buông tay, ta sẽ chết", rồi "tâm đã là của ngươi, thân thể tự nhiên cũng là của ngươi". Ngạn đã chờ muốn ko kịp, còn nghe như thế nữa, ko bỏ hết mặt mũi mà vác Tu nhi ù chạy vô phòng là may lắm rồi.
Vân lúc nào cũng bị gọi là sinh vật đơn bào nha, bởi vậy nên mới bị Tu nhi nói một câu là giận dỗi chạy mất, Phong phải chạy theo dỗ mãi mới xong. Coi bộ ngày hôm sau Phong chắc ko có cơ hội thấy Tu nhi đi ko nổi rồi, dù sao Ngạn có tham lam thế nào cũng phải lo cho Tu nhi mà.
Lý Lăng càng ngày càng chắc chắn việc Tu nhi có mang chút gì của La Tu nha, làm như hắn muốn có là có được vậy hà.
Người cài vào theo dõi Mộc Viêm là ai nhỉ, biết được chi tiết cả chuyện Mộc Viêm bảo muốn có Tu nhi luôn nữa.
Mình tò mò về "chủ nhân" của Lý Lăng quá, xem ra đối với mọi người, chủ nhân cao nhất của Zero là Lý Lăng, người này cũng ẩn thân kỹ dữ nha.
@ ixora: Bác Ảnh bác ý lo cho "sếp" chỉ có 50% thui a, 50% còn lại là bác ý lo cho duyên số của mình với Lăng à, ka ka ka ka ka... Tội nghiệp, iu lâu vậy rùi mà chưa dám ngỏ lời...^^
Trả lờiXóabạn ơi sao mình không zô chương 9 được vậy bạn bạn có thể coi lại link giùm mình được không tks bạn nhiều
Trả lờiXóa@ nặc danh: TT^TT Đó là vì ta quên dẫn link đến chương 9 a! TT^TT So sorry! Ta đã sửa rồi! Chúc nàng đọc vui vẻ! ^^
Trả lờiXóa