30/11/12

[NĐK - Đệ nhất thiên] Đệ nhị chương

Kẻ độc tài
__________________________________________________________________________________
Ba!
Khi roi thứ nhất của Tam Bạch Nhãn quật xuống, tất cả những tù phạm đứng ngoài vây xem đều kêu la phấn khích, rõ ràng loại vết thương có thể thấy được bằng mắt thường khiến bọn họ hưng phấn dị thường.
Roi kéo lê một vệt đỏ au rất bắt mắt trên bề mặt làn da, nhìn kỹ sẽ thấy vô vàn những đốm máu li ti đang ứa ra. Tô Viễn phải cắn chặt hàm răng mới không để tiếng kêu đau đớn thoát ra. Toi quật và điện giật mà đến những sự đau đớn bất đồng, cảm nhận của thân thể trở nên bén nhọn và sâu sắc hơn nhiều so với bị điện giật, cơn đau rát bỏng nhanh chóng kích thích thần kinh, những dấu roi hằn lại thời thời khắc khắc nhắc nhở anh về sự tra tấn này.
Ba! Ba! Ngay sau đó là roi thứ hai, roi thứ ba...... Người vây xem không nghe thấy thanh âm, nhưng từ máu thịt tràn ra từ vết thương, bọn họ hoàn toàn đạt đến khoái cảm khi quan sát người khác bị hành hạ. Máu chảy ra từ các vết thương trùng điệp, dinh dính trên thân thể thành từng vệt. Khi một vết roi hằn lên, cơ bắp của kẻ bị chịu hình lại căng cứng, cố gắng giảm bớt cảm nhận về sự đau đớn, máu và mồ hôi hòa vào nhau, tốc độ lăn xuống càng nhanh hơn, tạo thành từng vệt loang lổ nhìn mà sợ!
Vài tên mới đến trợn mắt há hốc mồm:“Sao, sao lại dùng roi?” Những màn xét xử trong phòng thẩm vấn bọn họ cũng đã được quan sát không ít, phần lớn chỉ là điện giật, đá đánh... chưa từng thấy qua dùng roi.
“Thật vô nhân đạo! Thời đại này là thời đại nào rồi mà còn dùng thủ đoạn này!” Cùng là người mới với nhau, bọn họ nhiều ít có chút cảm giác môi hở răng lạnh.
“Chúng mày lo lắng cái mẹ gì!” Từ phòng giam ở khu L kề bên vọng đến tiếng cười nhạt, “Loại chuyện như thế này còn phải xem tính tình, tao vào đây sắp 2 năm cũng chưa từng thấy ai bị dùng roi trừng phạt, thằng nhóc này không biết có tài cán gì điều động được cảm xúc của Tam Bạch Nhãn vọt lên cao như vậy, ngay cả cấm kỵ của Ngục trưởng cũng không thèm để ý.”
“Ý, ý là sao?”
“Ý là chúng mày có tu luyện thêm 800 năm cũng không có được cái biệt tài này.” Nguyễn Huy lại nhìn về phòng thẩm vấn, nhìn người thanh niên thương tích đầy mình lại không kêu rên nửa tiếng, lòng có chút trắc ẩn, lại thoáng liếc cái tay đánh đỏ mắt Tam Bạch Nhãn, hắn cau mày: “Hừ, chơi roi oai phong lắm sao, đánh đến bọt máu vụn thịt đầy đất, coi chừng lão đại mất hứng một chút liền cho mày đi đời!”
Hắn nói thầm xong, đang chuẩn bị quay đi nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy một đám nhốn nháo kích động la ó xung quanh dần dần tĩnh lặng như tờ. Tình huống này chỉ có một loại khả năng -- Người kia đã đến!
Nguyễn Huy lập tức dán sát lên song sắt, nhìn người nọ từng bước từng bước đến gần phòng thẩm vấn, nhàn nhã như đi dạo. Đột nhiên người nọ dừng bước, tựa hồ vừa mới phát hiện sự tĩnh lặng quanh y không mấy bình thường, y ngẩng đầu lên quét mắt nhìn toàn bộ nhà tù, từ khu A đến khu M, một gian cũng không lọt.
Y hơi ngẩng mặt, đường cong của cằm vẽ ra một góc cạnh bén nhọn, ánh mắt y không có bất cứ một cảm xúc gì, nhưng tất cả lại không khỏi run sợ. Khi ánh mắt của y quét đến khu K thì thoáng dừng lại một chút, không biết người nào đó ở khu K truyền đến tin tức gì cho y, đuôi lông mày y lại khẽ nâng lên.
Khi Người nọ nhìn về phía khu L, Nguyễn Huy vô thức tránh né đụng phải ánh mắt y, sau đó khi nhìn lại, hắn đã thấy y đứng ở trước cửa thủy tinh của phòng thẩm vấn.
Y đưa lưng về phía mọi người, cho nên không ai biết tình huống trong phòng thẩm vấn gây cho y cảm tưởng gì. Y không đi vào, thậm chí không động đậy.
Có vẻ như Tam Bạch Nhãn đã đánh đến mệt, xoay người đi lấy cốc nước trên bàn. Khi hắn vừa cầm cái cốc lên liền nghe thấy âm thanh thủy tinh nứt ra, trên mặt bàn ngay bên cạnh tay hắn xuất hiện một lỗ đạn đen ngòm.
Hắn kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy cả vách thủy tinh đều nứt thành hình tổ ong, vì thế không thể nhìn rõ phía bên ngoài, có điều chỉ cần liếc mắt hắn cũng đã nhận ra đó là ai, và cả khẩu Beretta trong tay người đó. Tam Bạch Nhãn lập tức sợ tới mức đánh rơi cái cốc trên tay, một thanh âm giòn vang phát ra, khiến vũng máu loãng trên mặt đất văng lên vài giọt.
“Cho anh mười phút, lập tức dọn dẹp nơi này sạch sẽ.” Người nọ nói.
Thanh âm xuyên qua thủy tinh vỡ vụn truyền vào trong phòng, Tam Bạch Nhãn hối hả vâng dạ, hầu như vừa chạy vừa lăn ra ngoài.
Người nọ nhìn bọt máu trên mặt đất, không khỏi nhíu mày. Y ghét máu, càng ghét loại thủ hạ tự cho là thông minh chuyên dùng hình phạt. Hiện tại cái gian phòng dơ bẩn này y một bước cũng không muốn tới gần.
Roi quật...... Loại này cũng có thể lôi ra dùng, y cảm thấy tò mò loại người nào có thể khiến Tam Bạch Nhãn hưng phấn đến thế.
Nhìn về phía người bị khóa trên cây trụ, thân thể bị lột sạch y phục, vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa, cho dù cách xa như vậy, y vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh đặc biệt của thứ chất lỏng sền sệt kia, đó là một loại hương vị vô cùng ngọt ngào, mùi vị khiến người ta trầm mê trong giết chóc, muốn ngừng mà không được, có điều ngửi thấy mãi rồi cũng sẽ thấy chán ngấy.
Tầm mắt y dừng lại trên khuôn mặt người bị tra tấn, những vết rạn nứt trên mặt kính khiến y không nhìn được rõ ràng, nhưng chỉ thoáng qua thôi y cũng đã nhận ra được khuôn mặt này.
 “A, là cậu!” - Y chợt nói.
Tô Viễn nhúc nhích mí mắt mỏi mệt rã rời, cố gắng nhìn về phía người mới xuất hiện: “Biết tôi?” Thấy người kia đứng ở ngoài không đi vào, anh khẽ nhích khóe miệng: “Ngài Ngục trưởng tôn kính, anh bị bệnh sạch sẽ quá mức hay quá nhát gan, không dám đi vào?”
Nghe lời nói mỉa mai cay nghiệt như vâyh, người nọ không tức giận, ngược lại còn cười: “Ta nhát gan. Ta nghe nói..... Có người muốn đánh ta bị chấn động não như Tiết quản giáo?”
Miệng nói như vậy nhưng y lại không chút e ngại đi vào trong phòng.
Mùi máu quá nồng nặc, người nọ cũng không để ý, y cầm lấy chìa khóa trên bàn mở còng cho Tô Viễn, sau đó cho anh ngã gục trên mặt bàn: “Xin chào Tô Viễn, ta là Úc Thần.”
******
Tiếng vọng của phát súng còn âm âm u u trong tai mỗi người, tất cả đều bị tiếng súng làm cho hoảng sợ. Tốc độ rút súng của Úc Thần quá nhanh, bóp cò cũng quyết đoán, huống chi là nhằm vào chính thuộc hạ của mình, như thế ngay cả người có gan lớn đến mấy cũng không khỏi hoảng sợ.
Khu K.
Sau song sắt một thanh niên đang đứng, cằm của anh ta hơi nhọn, sắc mặt nhợt nhạt, thoạt nhìn rất gày gò, tuy nhiên đôi mắt của anh ta rất sáng, thần thái thanh minh. Anh ta uống chén nước suông trong tay lại giống như đang thưởng thức một chén trà, tay trái nắm song sắt, nắm rất chặt, ngón tay và khớp xương căng hết cỡ. Nhìn Úc Thần đỡ phạm nhân kia lên mặt bàn, lại thất Tam Bạch Nhãn từ xa hối hả chạy tới, bỗng nhiên anh ta lộ ra nụ cười vui vẻ.
Chung Thừa Chí không hiểu nổi người này nghĩ gì, cũng không có ý định cố gắng tìm hiểu, hắn dùng cùi chỏ huých anh ta, hỏi: “Dật Thanh, cậu nói xem vì sao lão đại phải nổ súng? Nói thế nào thì Tam Bạch Nhãn cũng coi như là người một nhà, cần phát hỏa lớn vậy sao?”
Lý Dật Thanh quay mặt nhìn hắn, nói: “Ngài ấy không tức giận.” Thanh âm của anh ta rất bình thản, nghe vào tai rất thoải mái an tường.
Chung Thừa Chí gãi gãi đầu: “Không nổi giận? Không nổi giận làm to chuyện vậy làm gì?”
Lý Dật Thanh không hề chú ý đến chuyện xảy ra bên kia, anh ta buông cốc nước, trở về giường của mình, không đếm xỉa gì thốt ra một câu: “Là tôi bảo Ngài ấy nổ súng.”
Lời này khiến Chung Thừa Chí cứng người, bộ não toàn cơ bắp của hắn không vận chuyển kịp: “Sao cơ? Cậu bảo ngài ấy nổ súng? Tại sao?”
Lý Dật Thanh chẳng muốn giải thích, thuận miệng nói: “Tôi muốn thử xem Ngài ấy có nguyện ý nghe lời tôi hay không.”
Chung Thừa Chí nháy mắt, không sao hiểu nổi những cong cong quấn quấn trong đầu người này, nửa ngày nghẹn ra một câu: “Cậu có bệnh!”
Lý Dật Thanh khẽ cười một tiếng:“Phải, tôi có bệnh.”
Vừa rồi khi ánh mắt Úc Thần đảo qua khu K, Lý Dật Thanh đã dùng khẩu hình nói với y: Nổ súng.
Lúc đó Úc Thần nhướng mi, điều này cho thấy y từ chối cho ý kiến. Nhưng khi y nhìn thấy những gì diễn ra trong thẩm thất liền không chút do dự nổ súng, cũng không phải vì tức giận mà là chỉ trong nháy mắt đã có phán đoán chính xác, tiếp thu đề nghị của anh ta.
Có đôi khi Úc Thần chuyên quyền độc đoán không thể tưởng tượng được, nhưng y cũng không phải là người bảo thủ, Lý Dật Thanh đánh giá cao y về điểm này. Cho nên từ ngày đầu tiên nhận thức Úc Thần trở đi, anh ta liền quyết định phục tùng người này.
Thực ra ý đồ nổ súng của Úc Thần rất đơn giản -- kinh sợ. Đây là một cơ hội rất tốt, y lấy Tam Bạch Nhãn làm gương, giết gà dọa khỉ. bề ngoài thì do y ghét máu tươi mà đại phát lôi đình, trên thực tế, y đang lập uy với Tam Bạch Nhãn và chỗ dựa sau lưng gã ta.
Đối với y mà nói, trạn tra tấn bằng roi này chỉ là một mồi lửa. Y tiếp thu đề nghị của Lý Dật Thanh, lợi dụng Tam Bạch Nhãn, đồng thời cũng lợi dụng người bị thụ hình.
Tô Viễn không phải kẻ ngu ngốc, anh biết rõ, người như Úc Thần tuyệt đối sẽ không vì mọt tù nhân nào mà nổi giận. Thậm chí anh mơ hồ đoán được, bản thân mình e rằng chỉ là một vai diễn trong tay người này, giá trị tồn tại duy nhất chính là phối hợp y diễn xong suất diễn này.
Bởi vậy, anh lẳng lặng chấp nhận hành động ân cần dường như chân thành của Úc Thần -- nếu như “ném” cũng có thể coi là ân cần. Anh cười khổ.
Nụ cười khổ kia khiến hai hàng lông mày của Úc Thần lại nâng lên, sau đó lại giãn ra tỏ vẻ hiểu rõ: “...... Cậu rất thông minh.”
Tô Viễn nhún vai:“Ngục trưởng, anh cứu tôi, vậy anh muốn tôi cảm ơn anh như thế nào?”
Úc Thần nói: “Không cần, cậu đi gặp Tiết quản giáo nói lời xin lỗi là được.”
“Aha.” Tô Viễn không khỏi cười ra tiếng, “Xin lỗi hắn? Anh cho rằng đây là trẻ con đánh nhau sao? Nói một câu ‘Tôi xin lỗi!’ là xong việc?”
“Đương nhiên không, tính tình của Tiết quản giáo ta và cậu đều biết, cách xin lỗi tốt nhất chính là hắn nói gì cậu nghe nấy, bị hắn thuần phục là tốt rồi.”
Tô Viễn trừng mắt nhìn cặp mắt tràn đầy vẻ không sao cả của Úc Thần, anh hít sâu một hơi, nói: “Kỳ thật tôi vẫn là một người rất biết nghe lời, nhưng tôi là ‘người’, không phải con vật để hắn tùy tiện đùa bỡn.”
Úc Thần nghiêng người, cúi nhìn vào trong mắt anh, đôi mắt rõ ràng đã dao động lại không chịu lùi bước. Y hỏi: “Cậu vẫn còn cảm thấy mình là người?”
Tô Viễn ngẩn người, nhìn đi nơi khác rồi mới trả lời: “Phải.”
Một phút trầm mặc, trong lúc đó Tam Bạch Nhãn đã dẫn theo một đám người đến: “Ngục, ngục trưởng, ở đây dơ bẩn, ngài...... Tôi lập tức gọi người dọn sạch sẽ, lập tức!”

6 nhận xét:

  1. aaaaaaa
    Có vẻ chặng đường "ngược" còn xa mới hết :-s
    Anh công: tốt nhất anh có lý do chính đáng, bằng không sau này đừng có trách :-w

    Trả lờiXóa
  2. sao mới gặp nahu mà anh công đối xử thô bạo thế , ủng hộ em thụ ngc ảnh đi

    Trả lờiXóa
  3. Hai anh còn vờn nhau chán rùi mí iu. Đừng trách anh công trước tội nghiệp! ^^"

    Trả lờiXóa
  4. Ta thấy em ý chả vừa đâu. Chưa bit mèo nào cắn mỉu nào a. Nhưng ta thấy e í có tinh thần tự ngược a. Chả nhẽ em là M bẩm sinh (*lau mồ hôi*)

    Trả lờiXóa
  5. haiz.... yêu nhau lắm cắn nhau đau mà!
    Đặt cục gạch chờ xem thiên tình sử của 2 anh nàk

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment