23/11/12

[Nhị điệp kỷ đệ nhất thiên] - Đệ nhất chương

Trong phòng nội thẩm. 
__________________________________________________________________________________________________________________
 Phòng thẩm vấn rất sạch sẽ.
Khắp tòa ngục giam này đều rất sạch sẽ, nhưng lại dùng để giam một đám người bẩn thỉu.
Tất cả mọi người, từ quản giáo đến tù phạm, đều mặc quần áo sạch sẽ, ăn thực phẩm rất vệ sinh, ngủ trong chăn đệm ấm áp, nhưng tất cả bọn họ ..... đều dơ bẩn. Bọn họ không có tự do, linh hồn của bọn họ tràn đầy nhơ nhớp, bọn họ là cái xác không hồn.
Tô Viễn nghĩ như vậy, ánh mắt đạm mạc nhìn xem hết thảy diễn ra ngoài vách thủy tinh, anh biết mình cũng giống họ, kể từ giây phút anh đặt chân vào tòa ngục giam này, anh liền không thể nào trong sạch được nữa. Chỉ có điều, bây giờ danh sách tội trạng của anh lại tăng thêm một.
Nơi này là trong phòng nội thẩm, gian phòng này không giống với những gian phòng thẩm vấn thông thường, ở đây không thẩm vấn những kẻ tình nghi mà chỉ thẩm vấn những kẻ đã bị định tội. Khi một phạm nhân lại phạm sai lầm hắn ta sẽ bị đưa vào trong này tiếp nhận một vòng thẩm vấn mới, đây là quy định của ngục giam.
Phòng nội thẩm nằm ở giữa tòa ngục giam, không có vách tường bê tông, bốn phía đều là thủy tinh công nghiệp, vì thế đứng ở bất cứ vị trí nào trong tòa ngục giam này đều có thể nhìn rõ ràng tình hình ở bên trong. Giờ phút này Tô Viến bị khóa lên trụ bằng khóa sắt, không mảnh vải che thân, thân thể lõa lồ trước mặt tất cả mọi người, đường cong rất dẻo dai uyển chuyển, làn da trắng nõn, cơ bắp săn chắc...... rước lấy rất nhiều tiếng huýt sáo từ tầng trên đến tầng dưới.
Khuôn mặt Tô Viễn vẫn đạm mạc vô cảm. Anh rất thản nhiên, cái thân thể bị ép buộc tăng thêm tội nghiệt này còn có gì để giữ gìn? Tư ẩn? Ở cái nơi tồn tại vì tước đoạt mọi lợi ích của họ như thế này đem trò ngớ ngẩn này ra để nói, không thấy là buồn cười hay sao?
- Ai vậy? Có người nghị luận.
- Con dê non mới đến tháng trước, hắc hắc~, hình dạng không tồi.
- Nhìn qua còn rất non, có điều cũng là một tên không dễ chọc.
- Như thế nào?
- Mày không thấy sao, đến đây mới một tháng hắn đã đi vào phòng nội thẩm đến lần thứ ba, mày đã thấy có mấy thằng như vậy?
- Cái gì! Ba lần? Vậy chẳng phải hắn tàn phế chắc rồi? A, đáng tiếc một thân hình ngon lành như vậy.
- Tao nghe nói, lần này hắn còn đắc tội cả người kia nữa.
- Mày nói là ......
- Hừ, con dê non này e rằng phải đón án tử hình trước thời hạn.
“M0927......” Tam Bạch Nhãn - nhân viên thẩm vấn - cầm lấy hồ sơ của anh, nhìn thoáng qua, sau đó ‘táp’ một tiếng đập trở lại bàn, giọng điệu nghe có vẻ hả hê, “Tại sao lại là cậu nữa?”
Tô Viễn đưa ánh mắt đang nhìn ra phía ngoài vách kính trở lại trong phòng, nhìn chằm chằm người trước mặt, không nói một lời.
Tam Bạch Nhãn cũng không để ý thái độ của anh, hai lần thẩm vấn trước đã giúp hắn hiểu rõ tính tình của thằng ranh này -- không coi ai ra gì, ba gậy cùng đánh cũng không thả một cái rắm. Không sao cả, dù sao hắn cũng không mong đợi thằng ranh này nhận tội phục pháp cái gì, ở đây, bọn họ chỉ cần làm cho tù nhân nhận được sự trừng phạt xứng đáng là đủ rồi, còn lại mặc kệ. Bọn họ cũng không phải là nơi giáo dục lao động do chính phủ quản hạt, bọn họ là ngục giam do tư nhân thiết lập.
Ngục giam phi pháp.
Ánh mắt bạo ngược của Tam Bạch Nhãn quét qua quét lại trên người Tô Viễn, cuối cùng dừng lại tại mấy vết bầm tím trên eo bụng anh, cười rộ lên: “A ha, Tiết quản giáo ra tay thật nặng, cậu làm bao cát cho hắn ta tập luyện có vẻ rất đã nghiền?”
Lúc này Tô Viễn có phản ứng, khóe miệng anh kéo ra thành một góc cong cong, rõ ràng là đang cười.
“Cười cái gì!” Không hề được báo trước, côn điện nện thẳng vào vết thương cũ của anh, thân thể Tô Viễn lập tức run bắn lên.
Anh cắn chặt răng, mặt tái nhợt, không hề sợ hãi nhìn Tam Bạch Nhãn, chầm chậm nói: “Làm phiền ngài đọc bản báo cáo sự cố một cách cẩn thận.”
Tam Bạch Nhãn sửng sốt, đây là điều hắn vốn không để ý tới, lúc này trợ thủ đứng bên cạnh hắn huých huých hắn, đưa báo cáo đến, ý bảo hắn xem qua. Tam Bạch Nhãn giật lấy, thoáng nhìn qua, sắc mặt chợt biến.
******
Tội trạng mà M0927 phạm phải là phản kháng quản giáo, mà lại là quản giáo bạo lực nhất trong ngục giam - Tiết quản giáo. Tiết quản giáo là người phụ trách xử lý tội phạm mới, cái gọi là ‘xử lý’, chính là làm thế nào áp chế được lòng tự tôn của những người vừa mới tiến vào ngục giam, huấn luyện bọn họ phản xạ có điều kiện đối với sự quản giáo của ngục giam, giống như động vật trong đoàn xiếc thú vậy, thấy thức ăn sẽ hưng phấn, thấy trừng phạt liền sợ hãi.
Tiết Luật là quản giáo phi nhân tính nhất trong ngục giam, điều này được mọi người công nhận. Hắn xem con người là động vật, hắn xem chính mình là người thuần phục dã thú, chỉ cần không nghịch ý của ‘Người kia’, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn, hắn vô cùng hưởng thụ quá trình phá hủy một con người.
Mà lần này, kẻ đi thuần phục động vật lại bị kẻ mình định thuần phục đánh cho não chấn động, chính là người trước mắt này. Trên thực tế, Tô Viễn không phải là đối thủ của Tiết quản giáo, chỉ có điều anh không phản kháng bằng tay không, anh dùng vũ khí -- tay cầm của cánh cửa. Anh đón nhận mọi đòn đấm đá của Tiết quản giáo, lên đầu, lên mặt, lên bụng, tất cả anh đều yên lặng đón nhận, sau đó ấn Tiết quản giáo lên cạnh cửa, dùng toàn lực ôm đầu hắn dập lên.
Lúc ấy nửa hôn mê Tiết quản giáo còn ngoan độc để lại ‘lời nhắn’: “Người kia sẽ không bỏ qua cho mày, mày - xong - rồi!”
Tô Viễn lau máu tràn ra bên mép, giọng nói nhạt nhẽo: “Người kia đến đây cũng sẽ gặp chuyện như mày thôi, não chấn động!”
Tam Bạch Nhãn vui mừng, lời nói kiêu ngạo như vậy cũng dám thốt ra, người này điên thật rồi.
Lần đầu tiên Tô Viễn đi vào trong phòng thẩm vấn này là vì anh và bạn cùng phòng có tranh chấp, phá hủy giường của hắn ta, mắc tội phá hoại của công; lần thứ hai là ở căng tin, có người đoạt cơm của anh, anh đánh hắn ta, sau đó lại bị một đám người vây đánh, mắc tội nhiễu loạn trị an của ngục giam; Lần này đây, anh đánh Tiết quản giáo đến não chấn động, có điều tội danh mà anh bị phán quyết một cách chính thức không phải là ác ý đả thương người, mà là ‘khiêu khích quyền uy’. Ở nơi này, đây chính là trọng tội.
Côn điện lại nện lên người Tô Viễn, cơn đau kịch liệt khiến cơ bắp anh sinh ra co rút, mồ hôi lăn dài trên cơ bắp, cho thấy cảm giác thống khổ của chủ nhân.
Điện giật là hình phạt thường thấy nhất ở nơi này, nó tạo ra sự hỗn loạn thần kinh của người bị phạt, cơn đau đớn cũng khắc sâu, hơn nữa còn để lại dư vị khó quên. cách dùng Tam Bạch Nhãn thích nhất là đánh một lần, ngừng một lát, làm cho phạm nhân có đủ thời gian cảm nhận được sự đau đớn đến tận xương tủy, sau đó lại cho điện giật một lần nữa, rồi lại ngừng trong chốc lát.
Chơi nhiều lần như vậy, ngay cả sức lực để rên rỉ Tô Viễn cũng không còn, Tam Bạch Nhãn đột nhiên vứt côn điện xuống, dữ tợn nói: “Hừ, thật vô vị. Lại thêm vài cái sẽ khiến nọi tạng của mày hết chữa, vậy thì không tiếp tục chơi đùa được. Hai lần trước mày cũng chịu loại tra tấn này, xem ra đã thích ứng, có phải mày cũng thấy nó không có tính khiêu chiến?”
Tô Viễn không đáp, anh đang cố nhẫn nhịn. Anh nghĩ, cho dù thống khổ đến đâu cũng chỉ là lúc này mà thôi, chịu đựng qua được lúc này cũng sẽ lại là những tháng ngày bị giam cầm đằng đằng không có hạn cuối, chịu không nổi thì là triệt để giải thoát, bất kể thế nào với anh đều là chuyện tốt.
Dù sao anh không có gì để mất, dù sao anh cũng đã dơ bẩn đến mức này, dù sao toàn bộ thế giới của anh cũng đã sụp đổ, đã vậy thì cho bình đã mẻ lại vỡ tan tành luôn đi.
Đối với sự hờ hững của anh, Tam Bạch Nhãn đã sớm tập mãi thành thói quen, hắn dặn dò vài câu với trợ thủ, trợ thủ nhìn hắn, sắc mặt có vẻ ngần ngừ. Hắn nói: “Không sao đâu, cứ làm theo lời tao, Người kia sẽ không để ý, chỉ cần xong việc thanh lý sạch sẽ là ổn.”
Trợ thủ lĩnh mệnh đi ra ngoài.
“Biết hắn đi lấy thứ gì không?” Tam Bạch Nhãn ngồi lên mặt bàn, tiện tay đảo mấy tờ giấy, tâm trạng vui sướng lẩm bẩm, “Tao vẫn cảm thấy mấy loại tra tấn cổ xưa trên TV vẫn chiếu quả thật rất khiến người ta có khoái cảm, roi quật, xẻo mũi, đốt thịt..... Đều là hình phạt thấy máu, thấy máu mới đã nghiền. Tuy rằng có thể Người kia sẽ không thật thích, có điều ngài ấy cũng chưa từng cấm dùng, chẳng phải sao? Chỉ cần xử lý sạch sẽ, hẳn là ngài ấy cũng sẽ không trách tội.”
Tô Viễn cười nhạo một tiếng: “Một kẻ cả máu cũng sợ, thật không rõ các người kiêng kị gì ở hắn.”
Tam Bạch Nhãn khẽ nói: “Mày đúng là hết thuốc chữa. Sợ? Người kia còn sợ thứ gì trên đời? Ngài ấy chỉ là ghét máu, giống như một người ăn thịt suốt một tháng, chỉ ăn thịt, lại nhìn thấy thịt sẽ buồn nôn.”
Cách so sánh này khiến Tô Viễn ngây người.
Đến đây hơn một tháng, anh cũng đã gặp Người kia mấy lần. Người kia là kẻ thống trị ở đây, tương đương với ngục trưởng. Tuổi không quá 30, hình dáng rất tuấn lãng, cũng không mặc đồng phục, y mặc áo khoác màu đen, đi giày buộc dây, nhìn thoáng qua khá là tùy tính.
Trong ấn tượng của Tô Viễn, y luôn một mình xuất hiện, sau đó lại đột nhiên biến mất, nói là tuần tra lại không thấy y tra cái gì, vô tình bị hắn nhìn đến sẽ có cảm giác bị bàn chông cắm ở sau lưng.
Theo bản năng, anh tránh né tầm mắt của y, mặc dù anh không sợ y, nhưng có một chút anh cũng giống những người khác, đó là anh không dám nhìn thẳng vào y. Anh không muốn thừa nhận nhưng đây là sự thật. Kỳ thật chỉ cần sống ở đây lâu hơn chút nữa, anh sẽ biết vì sao tất cả mọi người đều sợ người kia.
Trên đời này có một loại người như thế, trời ban cho y sức thuyết phục, sự cường thế của y quyết định hết thảy, thản nhiên mà không thể chống cự. Bình thường thì loại người này được gọi là -- kẻ độc tài. 

14 nhận xét:

  1. sao mới vô chương đầu mà thụ bị hành thê thảm a

    Trả lờiXóa
  2. ^^ ta ưng truyện này rồi đấy. Anh thụ thật quật cường và khó chơi.
    Dạo này ta tìm yaoi dạng uke mạnh mẽ (nhưng không vai u thịt bắp). Cơ mà hu hu, ta search google nó ra cho ta cái thể loại bar*, sợ chết khiếp

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Yaoi thì bạn không kén bằng đam mỹ, mà dạng uke mạnh mẽ cũng hiếm lắm, tìm được uke không cường không nhược là quý lắm òi! TT^TT. Mà thể loại Bar* là gì thế???

      Xóa
  3. Chậc... Tội bạn thụ ghê cơ. Bị đánh đập dã man quá. Mà anh công lại còn là ác ma of ác ma nữa, ko bit e còn bị hành tới mức nào nữa đây >"<

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn công không phải quỷ súc tra công nên không chủ trương trừng phạt thể xác đâu, vì thế cả nhà không cần phải lo sợ về khoản ngược thân.

      Xóa
  4. Nàng ơi, Tô Viễn còn là sinh viên mà, nhỏ xíu, gọi "anh" thấy già quá, sao nàng hok edit là "cậu" ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trên 18 thì gọi là anh được rùi, đến hs cấp 3 đi thi đề thi còn ghi là "Anh/chị hãy..." còn gì! ^^ Hơn nữa, xét về khía cạnh chủ quan, hổng hỉu sao ta hông thích gọi nhân thụ là "cậu" tí nào, nghe ... bạch thỏ dễ sợ! Bạch thỏ thụ là loại ta nổi da gà nhất đấy!

      Xóa
  5. *nhảy nhót* Ngồi chờ anh công xuất hiện

    Trả lờiXóa
  6. Tớ muốn coi đệ nhị chương, nhưng máy bảo không hợp lệ, cho tớ hỏi làm sao để xem đây ợ. Kết iêm thụ này lắm cơ

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment