21/12/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ tam thập tứ chương: Đàm phán 

    "Tiểu Tu nhi, ngươi đã đến rồi." Đường Phong nhìn thấy thiếu niên xuất hiện, bình tĩnh lên tiếng chào đón, xem ra phía Vũ Văn Đoan đã được giải quyết .

    "Ân, Phong thúc, ngồi đi." Vũ Văn Tu đáp, sau đó đi thẳng về phía ghế chủ tọa, bình thản ngồi xuống. Có những vị trí, hắn không muốn ngồi, không có nghĩa là không thể ngồi, không có nghĩa là không dám ngồi. Sau khi yên vị, hắn nhìn lướt qua những gương mặt lạ lẫm quanh bàn, vẻ mặt mềm mại mà nghiêm trang, "Thực xin lỗi, có chút việc chậm trễ."

     Một khuôn mặt quen thuộc ánh vào trong mắt hắn, khiến Vũ Văn Tu thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, “Đã lâu không gặp, tổ phụ."

    "Ta cũng không nghĩ tới hôm nay gặp được ngươi ở đây, Tu nhi, Ngạn nhi đâu?" Nơi khóe mắt già nua của Vũ Văn Nghị thoáng hiện một tia sáng lạnh rồi lập tức bị thu liễm, nhưng cũng đã kịp bị Vũ Văn Tu bắt giữ được.

     Câu nói của Vũ Văn Nghị khiến khắp tòa kinh ngạc, “Tu nhi” hẳn là con trai độc nhất của Vũ Văn Ngạn - Vũ Văn Tu, cũng có nghĩa là Thiếu chủ của Vũ Văn gia tộc.

     Vũ Văn Tu thản nhiên cười, "Gần đây thân thể của gia phụ không quá tốt, cho nên hôm nay ta mời mọi người đến, chính là muốn nhờ mọi người giúp đỡ gia phụ làm chút việc nhỏ."

    "Thiếu chủ quả nhiên là thiếu niên xuất anh hùng, có điều nếu Vũ Văn đại đương gia đã có chuyện cần chúng ta trợ giúp, có lẽ Đại đương gia cũng nên xuất đầu lộ diện một chút?" Một giọng già nua lên tiếng, ý tứ khinh thường không nói cũng biết.

     Vũ Văn Tu nghe hiểu nhưng mặt không lộ vẻ gì, toàn thân tản mát ra một vẻ trầm tĩnh khó dò. Vũ Văn Thần cùng Đường Phong cũng đều không lên tiếng.

    "Lão tiên sinh, ta nghĩ rằng ngài đã hiểu sai, đây không phải ta và các người nói chuyện, mà là Vũ Văn tập đoàn đang cùng các người nói chuyện. Về tư cách hiện diện của ta ở đây, các vị có gì thắc mắc, Thần thúc là người đại diện của Vũ Văn tập đoàn sẽ giúp các vị giải đáp. Nếu các vị cảm thấy không tiện ở lại, xin mời tự nhiên rời khỏi. Vũ Văn Tut a tuyệt đối không cản đường!"

     Chỉ thấy Vũ Văn Tu vỗ tay vang một tiếng, hai hắc y nhân cao lớn xuất hiện, nghiêm túc canh giữ tại cửa chờ mệnh lệnh. Khắp tòa yên lặng đến cứng đờ.

    "Ha ha ha ha." Vũ Văn Nghị đột nhiên cất tiếng cười to, "Không hổ là cháu của ta." Vũ Văn Tu bình tĩnh nhìn vị tổ phụ thâm sâu vô đáy của mình, thiển cười như cảm ơn khích lệ. Vũ Văn Nghị thở dài, khoan thai đứng dậy, "Vậy bản nhân còn có việc, đi trước ."

    "Tổ phụ đi thong thả! Người tới, thay ta đưa tổ phụ." Vũ Văn Tu không đứng dậy, yên vị trên ghế mà nói.

     Những người có mặt trên cuộc họp đưa mắt nhìn hai người, ánh mắt đầy phức tạp. Thoạt nhìn có vẻ Vũ Văn Nghị thực không nể mặt đứa cháu này, mà Vũ Văn thái tử gia đối với tiền nhiệm gia chủ - nội tổ phụ của hắn cũng ngạo mạn vô lễ. Nhưng nếu nói Vũ Văn Nghị quả thực muốn hạ mã uy với hắn, thì chẳng phải lúc đầu người lớn tiếng thừa nhận hắn là Thái tử gia cũng là ông ta? Và nếu nói Vũ Văn Tu đối với nội tổ phụ của mình ngạo mạn vô lễ, vậy cũng phải xem hắn dựa vào cái gì để dám làm như vậy? Nhất thời, Vũ Văn Tu trong mắt của bọn họ chợt trở nên thâm sâu khó dò. Bọn họ không hề quên rằng Vũ Văn gia tộc chưa bao giờ chấp nhận cho một kẻ bạc nhược chỉ dựa vào huyết thống ngồi lên ghế gia chủ, trước đây Vũ Văn Ngạn là như vậy, và bây giờ, có lẽ vị thiếu niên Thái tử gia này cũng là như vậy... ?

    "Còn có ai muốn đi?" Vũ Văn Tu khoan thai lên tiếng.

     Không ai lên tiếng. Vũ Văn Tu cũng yên tĩnh chờ đợi. Đối với việc mọi người chậm chạp đưa ra quyết định, hắn không nóng nảy, bởi vì hắn biết, so với việc đứng dậy rời khỏi đây đồng nghĩa với tỏ rõ thái độ bất hợp tác với Vũ Văn tập đoàn, hoặc ít nhất cũng là bất hợp tác với Thái tử gia hắn, việc ngồi yên lấy tĩnh quan kỳ biến có lợi hơn nhiều cho bọn họ. Dù sao hắn cũng chỉ nói cần thương lượng hợp tác, mà không phải buộc bọn họ phải lựa chọn cái gì, ở đây đều là những con cáo già, hắn không tin bọn họ không nhìn ra mánh khóe. Cho dù bọn họ có thiếu tin cậy hắn, thì trừ phi có chỗ dựa vững chắc để trở mặt với Vũ Văn gia, không ai muốn đưa mình thiệp hiểm. Dù sao bọn họ cũng không phải là “nội tổ phụ” của hắn! Vũ Văn Tu thầm cười nhạt.

     Qua một đoạn thời gian, không có ai đứng lên, Vũ Văn Tu gật đầu ra hiệu với Đường Phong, Đường Phong hiểu ý, hướng về phía thủ vệ ra hiệu quan bế cửa phòng họp*. Nội dung của cuộc họp lần này rất quan trọng, vì thế công tác bảo mật làm được rất sâm nghiêm. (* Ý nói bắt đầu “thiết quân luật”, nội bất xuất, ngoại bất nhập, không đơn thuần chỉ là đóng cửa phòng.)

    "Các vị không cần căng thẳng, lần này Thiếu chủ mời mọi người đến là rất thành khẩn mong các vị giúp đỡ một chút chuyện nhỏ." Đường Phong lên tiếng, tươi cười ôn hòa. Tại Vũ Văn gia, những việc làm ăn buôn bán với “bạch đạo” sẽ do Vũ Văn Thần đứng ra đại diện, còn những công tác liên quan đến hắc đạo sẽ do Đường Phong đứng ra lên tiếng, đây là điều mà hết thảy mọi người đều hiểu lòng không tuyên. Chỉ cần nhìn thấy Đường Phong đứng ra, mọi người liền ít nhiều biết chuyện lần này dính dáng đến "những việc không thể nói rõ", mà “chuyện nhỏ” theo lời của hắn cũng chưa chắc thực là “chuyện nhỏ”!  

    "Thỉnh cầu của chúng ta cũng rất đơn giản, chúng ta cần các vị cho mượn 10% công ty cổ phần dùng một chút." Đường Phong nói, vẻ mặt ôn hòa như thể không phải đang “mượn” 10% cổ phần mà là 10 đồng đi mua điếu thuốc lá.

     Ba! Một trung niên nam nhân bật người đứng dậy, kích động đến run rẩy, "Các người đùa cái gì vậy? 10% cổ phần? Đây là cướp bóc!"

     Vũ Văn Tu nhìn về phía ông ta, chưa nói gì, nhưng đã có bảo tiêu áp đến hai bên ông ta, ấn người này ngồi xuống.

      Đường Phong vẫn ôn hòa cười nói, "Chúng ta không đùa, ngài không cần kích động, đây thực sự chỉ là mượn dùng mà thôi, sau này sẽ trả lại bao gồm cả lợi tức." Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Vũ Văn tập đoàn cùng các vị trước nay giao tình không thiển, tin rằng các vị sẽ không ngại giúp đỡ Vũ Văn tập đoàn một chút chuyện nhỏ.” Mấy chữ “giao tình không thiển” hắn thừa nhận mình cố ý nhấn giọng.

    "Các ngươi...... đây là uy hiếp!" Một người khác sắc mặt trắng nhợt nhìn về phía Vũ Văn Tu, không biết là giận hay là sợ.

     Vũ Văn Tu vẫn lặng im không nói.

    "Ngài nói nặng lời! Chúng ta chỉ nói sự thật. Từ trước đến nay hai bên vẫn hợp tác cùng có lợi, thường khi Vũ Văn tập đoàn cũng mang đến cho các vị không ít lợi ích, lẽ nào đến lúc chúng ta cần trợ giúp lại phải dùng đến uy hiếp các vị mới chịu xuất thủ? Như vậy các vị cũng không khỏi quá bạc tình!" Đường Phong ung dung, từng lời như dao cắm phập vào trọng điểm.

    "... Cũng không phải chúng ta không chịu trợ giúp, mà là ... mỗi người trong chúng ta đưa ra 10% cổ phần, gộp lại... con số cũng không khỏi quá lớn chút? Liệu ta có thể hỏi ... Thiếu chủ định dùng số cổ phần này vào việc gì?" Một người khác thận trọng lên tiếng. Mỗi người ở đây đều là bá chủ một phương, sản nghiệp mênh mông không chỉ có ở trong nước, 10% của mỗi người cộng lại, nói “không khỏi quá lớn” đúng là vẫn còn khiêm tốn, nó có thể rung chuyển cả kinh tế toàn cầu thôi!

     Đường Phong nhất thời im lặng, chính hắn và Vũ Văn Thần cũng nghi vấn, không hiểu Vũ Văn Tu cần dùng số cổ phần này vào việc gì.

     Vũ Văn Tu khẽ thở dài một tiếng, hắn không trả lời vào trọng tâm câu hỏi mà nhìn về phía người đàn ông râu tóc bạc phơ được mệnh danh là “Cổ thần” ngồi gần đó: "Mr.Jack, ngài đang ngủ hay sao?"

    "Không có." Ông ta mở mắt, chậm rãi nhìn về phía hắn.

    "Vậy câu trả lời của ngài là gì?" Vũ Văn Tu cũng hết sức chăm chú cùng ông ta mặt đối mặt.

    "..... Ta đồng ý."

    "Sao ngài không hỏi nguyên nhân?" Vũ Văn Tu mỉm cười.

    "Không vì sao cả." “Cổ thần” lại khép mắt lại, dáng vẻ bình thản, đuôi mắt lại như già nua đi vài phần.

     Vũ Văn Tu cười cười, cũng không gạn hỏi.

     Hắn nhìn về phía những người khác, không nhanh không chậm nói: “Ta chỉ có thể cam đoan mục đích sử dụng cổ phần của Vũ Văn tập đoàn chỉ là để giải quyết chút việc tư. Các vị chịu khẳng khái giúp đỡ, cũng chính là đã cho Vũ Văn Tu một cái ân tình, Vũ Văn Tu cũng không phải là một kẻ tri ân không biết báo đáp, tin rằng rồi đây các vị sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của Vũ Văn Tu ngày hôm nay.”

     Hắn nói được thâm tình uyển chuyển, mọi người đều hiểu chuyện này đến đây là chấm dứt, Vũ Văn gia tuyệt đối sẽ không cung cấp cho bọn họ lý do, hơn nữa, cái “việc tư” cần đến một số cổ phần khổng lồ như vậy sẽ gây ra họa gì ... cũng không ai dám đi phỏng đoán. Cái bọn họ biết chắc là, hôm nay không cho mượn cũng không được. Vì thế họ nhìn nhau, gật đầu, không ai phản đối.

    "Tốt lắm." Vũ Văn Tu hân hoan nở nụ cười, tỏ vẻ thân thiết thêm vài phần, hào phóng nói, "Như vậy hiệp thương đã xong, mọi người thoải mái một chút, Vũ Văn Tu đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng, mọi người xin mời tận tình hưởng thụ."

     Tất cả lục tục đứng lên, trước khi rời đi, “Cổ thần” nhìn hắn một cái, lạnh lùng thốt ra một câu: "Ngươi quả thật là con trai của Vũ Văn Ngạn."

     Vũ Văn Tu nghiêng mình tỏ vẻ cảm ơn, chờ mọi người rời khỏi hết, hắn mới trầm nét mặt, tựa vào bên bàn nhìn ra ngoài ban công. Vũ Văn Thần cùng Đường Phong đứng ở sau lưng hắn. "Ta biết các ngươi muốn hỏi ta cần số cổ phần đó để làm gì." Vũ Văn Tu thong thả nói, thanh âm mang theo tiếng thở dài.

    "Vậy tiểu Tu nhi, ngươi cần nó để làm gì, không thể nói cho thúc thúc biết sao?" Vũ Văn Thần hỏi.

    "... Cũng không phải không thể, ta chỉ muốn dùng nó để nắm lấy một người ...” Hắn nhẹ giọng như nỉ non, “Ta chỉ muốn hắn sâu sắc hiểu được rằng, chạm đến Vũ Văn Ngạn... là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn! Ta chỉ muốn hắn hiểu rằng, có những chuyện ... không thể ân hận, có những thứ còn tồi tệ hơn cả cái chết. Ta muốn ... hắn trả một cái giá thật lớn!"  Những lời của hắn thốt ra thực nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như cái hôn ôn nhu của tình nhân, đặc biệt ôn nhu khi nàng cầm dao thống thẳng vào lồng ngực ngươi!

     Vũ Văn Thần cùng Đường Phong rùng mình nhìn nhau. Họ đều đã hiểu hắn muốn làm gì. Hắn muốn làm điều mà hơn 5 năm trước đây Vũ Văn Ngạn từng muốn làm, nhưng hôm nay, cách làm của hắn bá đạo nhiều lắm, cũng liều lĩnh và đáng sợ hơn nhiều lắm!

    "Thiếu chủ, Vũ Văn Đoan tiên sinh đang chờ ngài." Một thủ hạ đến phía sau cung kính thông báo.

    "Đến đây." Vũ Văn Tu khẽ cười, "Chúng ta đi xem hắn mang đến cho chúng ta thứ gì."

7 nhận xét:

  1. em Tu gắng lên a cho bọn nó một bài học đi

    Trả lờiXóa
  2. càng lúc càng hay nga...quyết định com...hắc hắc...thật sự vì kìm lòng ko đậu...tại bây giờ đọc từng chương, còn trước kia đọc 1 lúc, quá tải nhớ ko hết, ko có com...thật có lỗi nga...
    bé Tu càng ngày càng cường nga....ko bik chừng nào Ngạn ca tỉnh đây..

    Trả lờiXóa
  3. cố lên nàng . ta rất thích tr này nha

    Trả lờiXóa
  4. Thật là oách. Ngưỡng mộ nha!!
    Khiế em Tu cứ thế này ai dám sờ mó vào cái nhad họ Vũ này nữa a!!!

    Thanks tỉ tỉ!!!
    Em yêu tỉ nhiều!!!

    Trả lờiXóa
  5. oa~ Tu nhi oai thiệt~ ths nàng nhiều lắm, chờ chương mới của nàng

    Trả lờiXóa
  6. @ cả nhà: Ờ thì bạn đã từng bảo là đa số những bộ bạn thích thì cứ từ 1/3 đến 1/2 trở về sau mí "gay cấn" mừ... TT^TT Tính ra thì Huyết Liên tồn tại dài nhất trong blog của ta cho đến lúc này, cảm ơn các nàng đã duy trì, đó là động lực để ta tiếp tục làm mà không Drop! *Cúi cúi*
    P/s KaNna_Dy: Lâu òi mí gặp lại mụi đấy nhé! *Lườm*

    Trả lờiXóa
  7. 2 chu thoi...."kich tinh"..."hap dan"..."wa hay"....sao ta iu edit truyen nay the nhi^^...co len...ta rat mong cho nhung chap tiep theo...tks edit nhieu nha

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment