20/12/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ tam thập tam chương: Giải độc

     Ánh mặt trời lẳng lặng rơi trên ô cửa sổ, cho dù đang là mùa đông, ánh nắng chiều lại vẫn sáng ngời, sáng đến khiến người ta cay mắt, mà người nằm trên giường sắc mặt vẫn trắng nhợt.

     Vũ Văn Tu nhìn vào mắt Dương Vân, chậm rãi buông tay, "Vì sao lại trúng độc?"

     Mọi người nhìn thấy Vũ Văn Tu khôi phục bình tĩnh thì thầm thở phào, lần đầu tiên họ thấy hắn thất thố như vậy, và tất cả đều biết nguyên nhân của sự kích động ấy là người đang nằm trên giường lúc này.

    "Theo kết quả kiểm tra của ta thì độc tố đã xâm nhập qua một trong những miệng vết thương trên thân thể Ngạn, ngấm vào trong máu rồi lan ra khắp cơ thể."

    "..... Hảo, thật hảo!" Lửa giận tràn ra trên khuôn mặt Vũ Văn Tu, khiến khuôn mặt thanh tú như thiên thần tràn ngập sát khí, "Tìm cách cứu hắn!"

    "Vân, ngươi mau tìm cách đi." Vũ Văn Thần cũng không kiềm chế được lo âu.

    "Ta tận lực." Dương Vân thở dài, "Nhưng e rằng Ngạn chỉ có thể chịu đựng được không quá 24 giờ nữa."

    "Ngươi chỉ cần nghĩ cách làm ra thuốc giải độc, những chuyện khác, có cần cứ nói, ta sẽ giải quyết." Vũ Văn Tu lạnh lùng.

    Cúi xuống bên cạnh Vũ Văn Ngạn đang nằm thiêm thiếp trên giường, ánh mắt hắn tràn ngập đau xót lẫn ôn nhu, "Vũ Văn Ngạn, ngươi nghe cho rõ, ngươi tốt nhất kiên cường lên cho ta, nếu không ta sẽ không tha thứ ngươi."

     Vũ Văn Thần liếc nhìn Đường Phong, bọn họ đều có thể đoán được sắp tới Vũ Văn Tu sẽ làm gì, nhưng chuyện này họ không thể ngăn cản được.

    "Thần thúc, ngươi giúp ta liên hệ người của Vũ Văn gia và các đối tác làm ăn của Vũ Văn gia tại Mỹ, khoảng một giờ sau ta có chuyện cần thương lượng với bọn họ..... Tiểu Yêu,” Hắn nhìn về phía cô gái, nhợt nhạt cười, “Ngươi giúp ta liên hệ Ảnh, ta cần nắm được hành tung của Lý Lăng.” Nhận được cái gật đầu của cô, hắn nói tiếp, "Phong thúc, liên lạc với Vũ Văn Đoan, ta muốn gặp hắn."

    "Vũ Văn Đoan?" Vũ Văn Thần kinh ngạc.

    "Dù sao trong tay chúng ta cũng có thứ mà hắn cần, bây giờ chúng ta lại cần sự trợ giúp của hắn.” Hắn khép mắt lại, giữa hai đầu lông mày lộ vẻ mệt mỏi, “Yên tâm, ta biết chừng mực.”

    "Ngươi muốn hắn giúp ngươi làm gì?" Đường Phong hỏi.

    "Đến lúc đó các ngươi sẽ biết......".

    ***

    Khi Dạ Ức nhận được sự liên lạc từ Vũ Văn gia, Vũ Văn Đoan cũng có mặt ở cạnh đó, "Ông chủ, Vũ Văn Tu muốn gặp ngài." Dạ Ức diện vô biểu tình thông báo."..... Được!" Vũ Văn Đoan mỉm cười, tựa hồ không chút ngạc nhiên. Gã giữ vững tư thế ung dung đó đi gặp mặt nhóm người Vũ Văn Tu, hai bên gặp mặt nhau nhưng không nói một lời, thời gian chậm rãi trôi qua, áp lực đè nặng lên gian phòng khách. Vũ Văn Đoan âm thầm đánh giá thiếu niên ngồi đối diện với mình, khác với vẻ lười biếng thiên kiều bá mị lần trước khi gã gặp hắn bên cạnh Vũ Văn Ngạn, lúc này từ thiếu niên tỏa ra một loại khí chất lãnh ngạo trầm tĩnh, phảng phất, gã như thấy Vũ Văn Ngạn đang ngồi trước mặt mình.

    "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, trong vòng một giờ, ta muốn có công thức của thứ độc dược Zero mới nghiên cứu ra gần đây." Vũ Văn Tu bình thản lên tiếng. Tuy không biết rõ loại độc dược mà Vũ Văn Ngạn trúng là gì, nhưng nếu Vũ Văn gia cũng không hề tra được thông tin gì về nó thì chỉ có thể là thứ thuốc Zero đang trong giai đoạn nghiên cứu, chưa từng đem ra sử dụng.

    "Ha ha ha." Vũ Văn Đoan tựa hồ nghe được một chuyện gì đó hết sức nực cười, gã nhìn Vũ Văn Tu, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu,"Ta không nghe lầm đi, bảo ta đi Zero lấy công thức, ha ha ha, Vũ Văn Tu, ngươi quá đề cao ta đi, ta cũng không phải là vạn năng."

     Vũ Văn Tu lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt không chút xao động, "Vậy thì lúc này ngươi hãy làm cho mình bớt vô dụng đi một chút."

     Vũ Văn Đoan nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn hắn, "Cứ cho là ta có thể làm được, nhưng dựa vào cái gì ta phải làm chuyện này?"

    "Mẹ kiếp, đừng chơi trò tung hứng ở đây, Vũ Văn Đoan! Ngươi thực sự cho rằng chúng ta không thể làm gì được ngươi?" Vũ Văn Thần nghiến răng.

    "Ngươi không có tư cách nói chuyện ở đây, đường đệ." Vũ Văn Đoan nhìn lướt qua Vũ Văn Thần, cười lạnh một tiếng, "Ta chỉ nói chuyện với Vũ Văn đại đương gia."

    "Ngươi......"

    "Thần thúc!" Vũ Văn Tu bình thản nghiêng mặt nhìn Vũ Văn Thần, "Giao cho ta đi."

     Vũ Văn Thần nén giận không lên tiếng nữa.

     Vũ Văn Tu nhìn về phía Vũ Văn Đoan, nói tiếp, "Ngươi có vẻ coi trọng cái vị trí Đại đương gia, nhưng thực đáng tiếc là ta không có cảm tình với ba chữ này, người đang ngồi đây nói chuyện với ngươi cũng không phải là Vũ Văn đại đương gia, mà là ta, Vũ Văn Tu, ngươi có thể lựa chọn bỏ đi hoặc tiếp tục theo ta thương lượng, tùy ngươi. Nhưng nếu ngươi ở lại, ngươi có thể biết được điều này... " Dừng lại một chút, Vũ Văn Tu ung dung thản nhiên nói, "Lần này xem như Vũ Văn Tu ta đã thiếu ngươi một phần ân tình. Ngày sau nhất định báo đáp."

     Vũ Văn Đoan cười nhìn người thiếu niên trước mắt, "Ngươi rất thú vị! Nhưng thực sự là trong chuyện này ta không có một chút lợi ích nào, hơn nữa ta chán ghét Vũ Văn Ngạn, ta không định cứu hắn."

    Vũ Văn Tu vẫn không xao động, "Ngươi cần cái gì?"

    "Ta cần cái gì, chẳng lẽ ngươi không biết thật sao?" Vũ Văn Đoan ngả người về phía trước, ngón tay đưa ra nâng cằm thiếu niên, mỉm cười nhìn vào khuôn mặt khuynh diễm của hắn.

     Vũ Văn Tu quay đầu đi, ngón tay Vũ Văn Đoan lập tức ngượng ngùng dừng lại giữa không trung. Hắn bình thản đáp, "Vậy thì không cần thương lượng nữa”.

    "Xem ra ngươi cũng không cần tính mạng của Vũ Văn Ngạn như ngươi tỏ vẻ?" Vũ Văn Đoan rút tay về, châm chọc nói.

    "Để cứu hắn, muốn ta lấy tính mạng ra đổi cũng có thể! Nhưng nếu muốn ta thuộc về người khác, ta lực bất tòng tâm..... " Vũ Văn Tu nhìn thẳng vào trong mắt Vũ Văn Đoan, ánh mắt tựa như đang cười, lại tràn đầy quả quyết tuyệt đối không thể lay chuyển "Vì tất cả của ta đã thuộc về hắn, thứ lỗi cho!"

     Vũ Văn Thần gật gật đầu, lão ca độc chiếm dục rất mạnh.

    " Vũ Văn Ngạn thuật có phúc." Vũ Văn Đoan chậm rãi ngồi ngả ra tựa ghế, nhìn Vũ Văn Tu, có chút bất đắc dĩ, "Ta thực ghen tị hắn."

    "Đổi cái yêu cầu." Vũ Văn Tu chậm rãi nói, "Nếu ngươi không có điều kiện gì khác, chúng ta đây liền cáo từ ."

    "Có thể, ta có thể giúp ngươi!" Vũ Văn Đoan khẽ vuốt nửa bên mặt nạ lạnh lẽo, "Nhưng ngươi nhớ rõ, Vũ Văn Tu, ngươi đã thừa nhận thiếu ta một phần ân tình, sau này, cho dù ta có yêu cầu gì ngươi cũng phải đáp ứng."

    "Ta Vũ Vă Tu nói không nuốt lời, trừ bỏ muốn ta, những yêu cầu khác của ngươi ta đều tận lực thỏa mãn." Vũ Văn Tu nói, "Địa chỉ của chúng ta hẳn là ngươi cũng biết, có tin tức lập tức đưa đến đó."

     Vũ Văn Đoan không nói gì thêm, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng dáng thiếu niên rời đi.

    "Gọi cho Lý Lăng." Vũ Văn Đoan lạnh lùng nói.

    “Dạ.” Dạ Ức tiếp nhận mệnh lệnh.

   Trên đường rời khỏi nơi ở của Vũ Văn Đoan, Vũ Văn Thần dường như vẫn chưa hết băn khoăn, "Tiểu Tu, vì sao phải nhờ đến Vũ Văn Đoan? Chúng ta cũng có thể điều tra ra. Hơn nữa ta cảm thấy trông cậy vào hắn ta quả thực là mạo hiểm!"

    "Ta biết chúng ta cũng có thể điều tra ra, " Vũ Văn Tu đáp, “Nhưng không có gì chắc chắn chúng ta sẽ điều tra được trong vòng 24 giờ, sau khi ta và Ngạn thiện sấm căn cứ huấn luyện của Zero, bọn họ chắc chắn sẽ tăng mạnh phòng ngự với bên ngoài. Lúc này chúng ta chỉ có thể dựa vào nội bộ Zero tự thương lượng với nhau để lấy được công thức.” Hắn dừng chân lại, xoay người, nhìn thẳng vào Vũ Văn Thần, ánh mắt kiên nghị, "Vũ Văn Tu ta kiếp này, thứ duy nhất không thể đem ra đánh đổ chính là Vũ Văn Ngạn, cho nên ta phải tranh thủ hết thảy mọi thứ có thể tranh thủ."

     Vũ Văn Thần lặng im nhìn hắn, không nói, ánh mắt của hắn lúc này không cần bất cứ ai đồng tình, và cũng không cho bất cứ ai phản đối.

    "Thiếu chủ, khách đã đến." Một thủ hạ cung kính đến bên hai người, bẩm báo .

    "Ân, đi thôi." Vũ Văn Tu gật đầu.

4 nhận xét:

  1. ta khóc không ra nước mắt mất nàng ơi ngày nào ta cũng vào nhà nàng đúng 3 lần T.T

    Trả lờiXóa
  2. @ nặc danh; TT^TT Ta nghe nàng nói mà ta cũng muốn khóc không ra nước mắt ... vì một reader ngày nào cũng vào nhà ta đúng 3 lần mà ta vẫn không biết tên! TT^TT Ta vừa đi học vừa đi làm nên thời gian ngồi máy không có nhiều. Khuyến khích nàng (nếu có thể)nên vào nhà ta khoảng tầm 2h chiều (nếu ta up ban ngày) HOẶC 10h - 10h30' tối (nếu ta up tối), đó là những tầm chắc chắn ta đã up truyện rồi. Gàn đây ta hông thức khuya được, chứ hồi trước ta chuyên up lúc 2h sáng nè, ^^
    Tiện đây cũng nhắc lại lun kẻo các nàng quên: Trong trường hợp bận rộn ta sẽ nghỉ up từ 1-3 ngày, không có thông báo, và sẽ thông báo trước nếu nghỉ +3 ngày.

    Trả lờiXóa
  3. hichic chờ chương này thật lâu nga...càng ngày càng thích bé Tu...thích mấy em thụ giỏi mà lãnh như vậy..rất xứng với anh công nha...

    Trả lờiXóa
  4. @ Rinluvce: Lần đầu tiên nàng đến đây "tám" nha??? ^-^ Hi! Ta cũng rất thích mấy bé thụ cường, mà mấy bé biết ngọt ngào với "chồng", lạnh lùng cường ngạo với kẻ thù ta càng thích!^^ Đó là lý do vì sao so với nhiều bộ khác, Huyết Liên còn nhiều chỗ khá "non tay", nhưng ta vẫn chọn để edit nà! ^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment