Khai mạc chấn kinh thành
3.1
Vu Linh Phi cau mày. Hai, ba mươi người chen chúc
trong phòng của hắn, hắn còn chưa biết hết tên những người này, vì thế yêu cầu
từng người một, tự giới thiệu tên tuổi. Hành động này khiến mọi người châu đầu
ghé tai, xì xào bàn tán, cho rằng hắn bị bạch phiến quý công tử làm cho sợ hãi
đến thần trí không rõ.
Đợi tất cả đều báo tên xong, hắn miễn cưỡng nhớ đuợc
hơn một nửa, đứa nhỏ vẫn đi theo hầu hạ hắn tên là Phong Niệu, đứa nhỏ lúc nào
cũng bình tĩnh trầm ổn tên là A Phủng, đứa nhỏ thiếu chút nữa bị tên lính khốn
kiếp bắt nạt tên là Lục Trúc.
“Hôm nay ta tuyên bố rõ ràng: về sau chúng ta sẽ không
làm nghề bán xuân nữa, người nào muốn tiếp tục theo nghề ta sẽ không ngăn cản,
ta sẽ cố gắng hết sức giúp các ngươi, muốn theo nghiệp cũ đứng sang bên tay
trái, không muốn đứng sang bên tay phải.” Hắn tỏ ra vô cùng rộng lượng.
Những người vốn đứng bên tay phải không nhúc nhích,
nhưng đứng bên tay trái cũng không nhúc nhích, tất cả đều mếu máo. Thậm chí đôi
mắt vốn ngập nuớc của Lục Trúc cũng đã chảy ra nước mắt.
“Đều… đều do ta… Nếu ta nhẫn nại một chút thì cũng sẽ
không gây ra đại hoạ, ta đã hại thanh lâu không thể tiếp tục hoạt động đuợc nữa.”
Đứa nhỏ vừa nói lời này, cặp mày liễu của Vu Linh Phi lập
tức dương lên, hiển nhiên là bị tức chết.
Phong Niệu là người đầu tiên quỳ xuống, còn lôi kéo Lục
Trúc cùng quỳ, coi như thông minh chính mình tự mình vả miệng bồi tội. “Lão bản,
thực xin lỗi, ngài đừng nóng giận, đều là chúng ta sai, muốn đánh phải không......”
Hắn còn chưa nói xong, Vu Linh Phi liền bắt đầu bùm
bùm quát mắng, “Muốn mắng là nhất định phải mắng, nhịn cái gì? Ai kêu các ngươi
nhịn, lần tới có nam nhân huých các ngươi một sợi lông tơ, các ngươi phải kêu đến
phá nóc nhà cho ta, thân thể các ngươi là của các ngươi , không ai có quyền sờ
tới sờ lui, có hiểu hay không?”
Những đứa nhỏ ngốc nghếch này, đầu đuợc nặn từ thứ gì
ra không biết? Bã đậu hay sao? Hay là kẹo đường? Nói ra toàn những lời đáng ăn
đòn….
Mọi người nhìn nhau, không ai hiểu gì.
Vu Linh Phi mắng xong thấy bọn họ không hiểu, nghĩ rằng
có thể họ đã quen sống như vậy rồi, bằng không nếu họ quyết tâm thì không có
khách nữa, ai còn muốn ở lại chỗ này, đành đợi về sau có thời gian hắn sẽ chậm
rãi giáo dục bọn nhỏ.
“Các ngươi biết làm gì?”
Hi vọng trong số này còn có người tay chân khéo léo,
chăm chỉ, hoặc là biết nấu nướng… Hai, ba ngày nay hắn đã nghĩ kỹ, để hai, ba
chục người vốn dĩ yếu đuối, từ truớc đến giờ chỉ biết dựa vào mỉm cười đưa mắt
kiếm ăn…đều có cơm ăn, ngẫm lại cũng chỉ có mở cửa hàng ăn uống.
“Biết kẹp lấy nam nhân nhiệt vật, sau đó......”
Vu Linh Phi xua tay ngăn lại,“Không phải chuyện này,
lúc trước ở nhà các ngươi đã làm việc gì?”
Hắn hỏi, kết quả câu trả lời khiến hắn giật mình. Có lẽ
bởi vì cha không thương, mẹ không thích, hơn nữa tự biết thân phận thấp kém, bọn
họ hầu như việc gì đều biết làm, hi vọng không trở thành gánh nặng cho gia
đình, vì thế giặt đồ, nấu ăn, đốn củi… tất cả đều không thành vấn đề.
Có người thậm chí nghề mộc cũng biết, bởi vì nếu cửa sổ
hỏng, dưỡng phụ dưỡng mẫu mắng chửi, họ chỉ biết cuộn mình lui thành một vòng,
cho nên ngay từ khi đồ mộc trong nhà còn chưa hỏng, họ sẽ cố gắng tu bổ. Có mấy
nguời còn kiếm ngay miếng gỗ làm điêu khắc cho hắn xem, khiến cằm Vu Linh Phi
suýt rơi xuống dưới, cảm thán những nguời này đều có thiên phú nghệ thuật.
“Các ngươi......”
“Chúng ta biết chúng ta rất vô dụng.”
Bọn họ người người sầu mi khổ kiểm. Những việc này vốn
không kiếm đuợc mấy đồng, nếu như thanh lâu không còn hoạt động nữa, lão bản
bán rẻ họ ra ngoài, có lẽ họ sẽ rơi xuống những kỹ viện càng thấp kém. Tuy rằng
lão bản truớc đây yêu tiền hà khắc, nhưng trong lâu ít nhất còn có trật tự,
khách nhân cũng đều có chút của cải, tính tình cũng tử tế không đến nỗi nà , nếu
là bị bán trao tay….. Vừa nghĩ đến những tháng ngày khổ cực sau này, bọn họ bèn
rơi nước mắt.
Vu Linh Phi còn đang nói tiếp phần chưa nói xong.“…quá
tuyệt vời.”
“Cái gì?” Hai, ba mươi người tất cả đều trừng lớn mắt.
Gần đây lão bản rất quái lạ, thường nói những lời chẳng
ai hiểu ra sao, thậm chí người như hắn còn ngang nhiên rống giận với quan binh,
còn vì bênh vực Lục Trúc mà sẵn sàng bạo lực tướng hướng, đánh cho tên quan
binh kia kêu cha gọi mẹ.
Hắn nắm chặt gương đồng xông ra, mặt chưa trang điểm,
tóc chưa búi chỉnh, ra mặt đối đầu với quan binh, trong nháy mắt đó sát khí
cùng thần khí uy phong lẫm lẫm quả thực như thiên binh hạ phàm.
Mọi người trong khoảnh khắc đó đều cảm thấy có thứ gì
nhồi đầy vào quả tim vốn đã bầm dập của mình, căng trướng, nhoi nhói, lại ấm
áp, từ khi sinh ra chật vật sống đến tận bây giờ, đã có ai đã mạnh mẽ đứng ra
vì họ như vậy.
“Các ngươi quá tuyệt vời, mỗi người đều là thiên tài,
có cách rồi, thật sự là trời không tuyệt đường người nha, tài năng thiết kế của
ta nhất định có thể phát huy.”
Hắn đi qua đi lại, vẻ mặt thập phần cao hứng, mọi người
không biết hắn đang cao hứng cái gì, cũng không hiểu hắn thì thào tự nói cái
gì.
“Có đôi khi người ta ăn cơm không chỉ để no bụng, mà
còn là để hưởng thụ không khí. Vì thế có người sẵn sàng tiêu nhiều tiền để đến
những nhà hàng sang trọng để ăn uống. Nếu chúng ta có thể dụng tâm trang trí tạo
ra một không gian ăn uống độc nhất vô nhị, lại làm thêm mấy thứ đồ ăn vặt mới lạ,
mời chào được những khách có tiền, chỉ cần tạo được danh tiếng, về sau công việc
buôn bán sẽ phát triển không ngừng. Hai, ba mươi người trong lâu muốn có cơm
ăn, phải kiếm khách có tiền mới được.”
“Lão bản, ngài
rốt cuộc đang nói cái gì?”
“Các ngươi ngoan, mọi người phân công nhau làm việc,
ai biết nấu ăn đứng vào ô thứ nhất, ai biết thêu thùa đứng vào ô thứ hai, ai biết
nghề mộc trạm trổ đứng vào ô thứ ba.”
Hắn vẽ các ô khác nhau lên mặt đất, số người đứng vào
ô thứ nhất là nhiều nhất, ô thứ hai có khoảng 10 người, ô thứ ba có 8 người, cuối
cùng chỉ có một người đứng bên ngoài, không có một ô vuông nào là hắn đủ điều
kiện để mại bước đi vào, đó chính là quốc sắc thiên hương rưng rưng đẫm lệ Lục
Trúc.
Hắn là người cuối cùng mà Đào Hồng chọn vào, tuy có nhan
sắc nhưng không làm gì ra hồn, ngay cả hầu hạ khách cũng lóng ngóng đến đổ rượu
vào người khách, vụng về đến khiến khách chửi ầm lên.
Đào Hồng tức giận đến nỗi mấy lần dùng roi trúc quật hắn
một trận, mắng hắn là đồ ăn hoang phá hoại, hắn cũng là một trong số ít những
tiểu quan không phục vụ khách qua đêm, bởi vì Đào Hồng vốn không dám để hắn chường
mặt ra, hắn vừa không biết làm nũng, vừa không có thủ đoạn, phái hắn hầu hạ
khách chỉ sợ thành đuổi khách đi.
Nghe nói Đào Hồng đang định tìm một đại gia giàu có
phá thân* cho hắn, tính toán làm một cú bộn, nói Lục Trúc là thanh quan** có lẽ
người ta còn chịu bỏ nhiều tiền cho hắn, chờ đến khi hắn bị phá thân, với bộ
dáng ngu dốt kia sẽ không còn ai điểm tên hắn đến hầu hạ nữa. (* xx lần đầu
tiên; kĩ nam còn zin)
“Thực xin lỗi, lão bản, ta không biết làm gì cả, việc
gì cũng làm không xong!”
Hắn là người nhạy cảm, vừa nói mắt đã ngập nước, lộp bộp
lộp bộp rơi xuống, ngày càng nhiều, so với mở vòi nước còn nhiều.
“Nói bậy, rõ ràng ngươi am hiểu hội họa.”
Thanh âm bình tĩnh của A Phủng vang lên, ánh mắt sáng
quắc nhìn chằm chằm Đào Hồng, dường như đang đợi hắn đưa ra quyết định.
Vu Linh Phi thầm cân nhắc, A Phủng này hẳn là đứa nhỏ
có chủ kiến cũng có năng lực nhất trong số những đứa nhỏ trong lâu, cũng rất có
tinh thần chính nghĩa, ít nhất hắn dám từ chối sự sủng ái của Thiết Lạc Hợp,
cho dù bị Đào Hồng làm khó dễ bắt đi tẩy thùng phân cũng không hề yếu đuối, bây
giờ còn ra mặt giúp Lục Trúc mưu đường sống, hắn tâm tính kiên cường, trừ bạo
giúp kẻ yếu, nới không chừng sau này sẽ có tương lai.
“Nhưng thứ đó không có tác dụng gì.” Lục Trúc càng
khóc thê thảm hơn, cảm thấy mình biết hội họa là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ.
“Ngươi vẽ rất tốt!”
A Phủng lấy tranh của Lục Trúc đến, Vu Linh Phi trợn
tròn mắt, tranh đẹp quá nha! Một đứa nhỏ có tài như vậy làm thế nào lưu lạc đến
kỹ viện?!
Đứa nhỏ này nếu ở thời hiện đại nhất định có thể mở
triển lãm tranh cá nhân, hơn nữa với nhan sắc tuyệt mĩ của hắn, danh hiệu “Mĩ
nhân họa sĩ” chắc chắn kiếm tiền, hắn hẳn phải nổi tiếng chạy khắp nơi ký tên mới
đúng.
Những gì hắn vẽ ra đẹp và trong trẻo, dường như không
dính chút bụi trần, người ta chỉ liếc mắt nhìn liền lập tức có thể ném đi mọi
phiền muộn, thật đẹp, đẹp đến nếu không dùng tranh của hắn đều cảm thấy thật có
lỗi với chính mình.
Chuyến này từ khâu quảng cáo đến trang trí nội thất đều
đã có nhân thủ đứng ra lo liệu, quả thực là trời muốn giúp hắn, hắn thiếu cái
gì Thượng đế lão nhân gia sẽ đưa cái đó. Hắn vụng trộm cười hì hì không ngừng,
hai - ba mươi người này hẳn là sẽ không lo không có cơm ăn.
“Lục Trúc ngươi lại đây, ta muốn vẽ một bức tranh lớn
như vậy, muốn đào hà cúc mai bốn bức......”
Hai tròng mắt ngập nước của Lục Trúc mở to, kinh hãi nhìn
hắn, dường như không hiểu nổi lời hắn nói, mà một giọt nước mắt vẫn còn treo
trên má hắn, như muốn rơi mà không rơi.
***
Vu Linh Phi đi nếm thử một lượt tất cả các món ăn vặt
bán ở xung quanh lâu, may mà thể chất Đào Hồng thuộc loại ăn mấy cũng không mập
bằng không chắc chắn hắn phải béo thêm mấy kg. Những thứ kia mùi vị không sai,
chỉ là hình thức rất nhàm chán, cháo là cháo, trứng là trứng, không có gì đẹp mắt,
rất mộc mạc.
Nếu là đồ ăn vặt ở hiện đại, người bán sẽ phải dùng bất
cứ phương pháp nào để biến hóa đa dạng, nói là ngọt, nhưng riêng bánh ngọt cũng
đã phải biến hóa vài trăm loại, càng đừng nói là các loại đồ ăn khác.
Nơi này không có cà phê, chỉ có trà, lúc trước trà
dùng trong lâu là Đào Hồng chọn, thuộc loại hạ đẳng, dù sao khách đến lâu là để
tìm một đêm phong lưu, một lúc ôn tồn, cũng không phải đến để thưởng thức trà,
ngược lại rượu có thể trợ hứng nên được chú ý hơn.
Trà trong lâu hương vị khó vào miệng, hắn uống một ngụm
đã muốn phun ra. Lúc trước hắn từng làm công ở một tiệm trà nổi tiếng, sau đó đặc
biệt kén chọn trà, thà uống nước sôi cũng không uống trà kém chất lượng, ngay cả
cốc uống trà, hắn thà dùng loại cốc bảo vệ môi trường chứ không bỏ một mao tiền
mua loại đồ uống nhân tạo, bị bạn bè đùa gọi là “cần kiệm quản gia”.
Kỳ thật cũng không
hoàn toàn là vì tiết kiệm, mà là vì đầu lưỡi đã bị hắn chiều hư, tựa như một
hai năm nay có công việc ổn định, hắn bắt đầu thuê căn phòng có bếp riêng, ngày
nghỉ liền tự xuống bếp làm đồ ăn, ngầu nhiên cũng sẽ đi xem thực đơn, làm một
vài món điểm tâm ngon miệng, lại pha một ấm trà ngon tự khao chính mình. Vì thế
nếu đã muốn mở trà điếm, hắn nhất định phải dùng trà từ trung đẳng trở lên, hắn
uống qua hơn trăm loại trà, mới cảm thấy vài loại thuần hương lại không đắt, liền
quyết định nhập hàng với số lượng lớn.
Hôm nay có hàng mới ha, mà có một số lỗi chính tả, ta sẽ nhặt hết (nếu có thể) để tạ lỗi bữa trước nghen:
Trả lờiXóađứa nhỏ vẫn dđ theo hầu hạ => đi
tưừkhi sinh ra chật vật => từ
đaâ có ai đã mạnh mẽ đứng ra vì họ như vậy.=> đâu
có tiềnmới được => có tiền mới được (thiếu dấu cách)
^^ thôi ta đọc chương tiếp đây
Sửa liền! Hun một cái! (^3^) Tiếp tục phát huy nhá! ^^
Xóa