Đã bán mình còn dựng đền thờ*
(* Ngày xưa thủ tiết liệt nữ thường được dựng đền thờ phụng, câu nói trên chỉ sự khinh bỉ với những người phụ nữ đã dâm loạn còn tỏ vẻ trinh liệt.)
Nhờ phúc cách trị liệu dã man của Leicester, ba ngày sau Tô
Viễn đã có thể về khu ngục giam M. Trong ngục giam không có việc vui gì, vì thế
cảnh ngộ của anh vẫn đang bị những tù phạm - đặc biệt là tân nhân khu M - nói
say sưa.
Theo lời bọn họ nói thì đơn giản là: Tiểu tử kia đánh Tiết quản
giáo tơi bời, chọc giận Tam Bạch Nhãn, còn khiêu khích Ngục trưởng, vài tội cùng
phạt, nhất định sẽ sống không dễ chịu, nhẹ thì cấm đoán, nặng thì tử hình. Dù
sao chỗ này cũng hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài, chỉ cần ngục trưởng cho
phép, bất luận hình phạt gì đều có thể lập tức chấp hành. Bọn họ không nghĩ tới
là, Tô Viễn “nghỉ ngơi” trong khu y tế ba ngày, liền đã bình yên trở lại.
Nói không kinh ngạc là giả, tù phạm trong tòa trong ngục giam
sở dĩ sợ hãi Úc Thần cũng là bởi tất cả những ai làm y khó chịu đều gặp tai họa.
Không lâu trước đây trong số các tù phạm mới đến có một người âm thầm mài nhọn
chuôi bàn chải đánh răng dùng để đối kháng quản giáo, sau khi bị phát hiện người
này đã bị đưa lên ghế điện. Úc Thần không truy cứu chuyện trên người hắn rõ
ràng có dấu vết bị quản giáo ngược đãi, cũng không cho hắn ta có cơ hội giải
thích, y muốn ai chết vốn không cần nêu lý do.
Mà đám tù nhân đã lên hàng “nguyên lão” trong ngục lại càng
biết rõ thủ đoạn của Úc Thần, khi tòa ngục giam này phát triển đến K khu*, Úc
Thần đến tiếp quản. Y đến lần đầu liền thiết lập chế độ -- “quét dọn” theo quý**!
Y không muốn nuôi sống nhiều người như vậy, vì thế từng quý phải thanh trừ một
ít phạm nhân y thấy không hữu dụng - những người tuổi già thể nhược, cự tuyệt lao
động , mất đi giá trị lợi dụng -- y đều quyết đoán xử lý sạch. (* các khu
nhà giam sắp xếp theo bảng chữ cái, chữ cái tăng dần đồng nghĩa quy mô của ngục
giam tăng dần, khi Úc Thần tiếp quản thì ngục giam đã có 9 khu nhà giam từ A-K;
** 3 tháng =1quý )
Nghe nói lúc ấy cả ngục giam bạo loạn, vài phạm nhân lớn tuổi
của khu A và khu B liên hợp lại đối kháng sự độc tài của Úc Thần, các sự kiện bạo
lực trong ngục giam diễn ra tầng tầng lớp lớp, quản giáo mấy lần áp chế không nổi,
còn bị thương không ít. Mấy nhóm người trong các khu nhà giam trắng trợn ganh
đua xem ai khiêu khích mãnh liệt hơn, mấy địa bàn của các “nguyên lão” có thể
nói là khói thuốc súng tràn ngập.
Nhưng mà bạo loạn như vậy tựa hồ chưa đem đến cho Úc Thần bao
nhiêu phiền não, hắn sống chết mặc bay ba ngày, chờ bọn họ đều hưng phấn lên,
sau đó tự mình đi vào trong đám người bạo loạn. Đám tù nhân nảy sinh ác độc, đoạt
vũ khí chế bạo của quản giáo công kích y. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, lưỡi đao trong
tay y không tiếng động chặt bỏ không biết bao nhiêu cánh tay, xung quanh tiếng kêu
thảm thiết không ngừng, máu tươi nóng hầm hập phun đẫm người y.
Y giơ tay chém xuống, đầu vài cái thủ lĩnh liền lăn xuống dưới
chân y. Đó là lần đầu tiên và là lần duy nhất ngục giam nhìn thấy hắn dùng vũ
khí lạnh giết người, về sau bọn họ cũng đều biết, Úc Thần chán ghét máu, nhưng lúc
ấy, bọn họ quả thật nhìn thấy y đang hưởng
thụ. Máu đỏ tươi tung tóe ướt y phục, tóc, lông mi... của y, máu theo thân thể y
cùng lưỡi đao chảy xuống, tất cả mọi người có mặt tài đương trường run như cầy
sấy.
Y đứng ở nơi đó nhàn nhạt hỏi: “Còn ai có ý kiến, tới nói với
ta.” Trong mắt vẻ khinh thường rõ rành
rành.
Không người nào dám động. Còn có ai dám động?
Từ đó về sau, khu A khu B và vài khu lâu đời thanh thế rơi xuống
ngàn trượng. Vốn bọn họ ở trong ngục giam lâu nhất, quân số lại khổng lồ nhất,
trong tù đi ngang đều không người dám trông nom, nhưng Úc Thần đã dìm sự kiêu
ngạo của bọn họ xuống tận đáy vực. Nếu dùng một hệ thống sinh thái để hình dung
ngục giam này, vậy thì bọn họ đã từ vị trí đứng đầu trong chuỗi thực vật thoắt
cái rơi xuống đến tầng chót.
Trải qua mấy quý “quét
dọn”, cùng với tù phạm mới không ngừng tiến vào, ngục giam bị thay máu. Hiển
nhiên, Úc Thần chưa bao giờ đem những bạo loạn kia để vào lòng, đây chẳng qua
là “lối tắt” để y lập uy, chấn nhiếp ngục giam. Và sự thật là đã thành công, y
củng cố được địa vị của mình ở ngục giam, vững vàng đứng ở tầng cao nhất của
chuỗi thực vật.
Thử hỏi, đắc tội người như vậy, còn có đường sống sao?
Thế nhưng Tô Viễn quả thực hoàn hảo không tổn hao gì trở lại,
ngay cả cấm đoán đều không có, điều này khiến người ta không thể không sinh
nghi. Liên hệ đến ngày đó ngục trưởng tại trong phòng thẩm vấn có cử chỉ đầy ái
muội với anh, một ít lời nói ác ý hèn mọn cứ như vậy truyền ra.
******
Ngục giam là địa phương nào?
Ngục giam là một địa phương mà trống rỗng và khao khát cùng
nhau tồn tại.
Sự trống rỗng buồn chán của việc bị giam cầm, sự khao khát bởi
bị giam cầm ... tất cả chậm rãi bành trướng, lên men, cuối cùng nổi lên thành bạo
lực, hoặc là dục vọng.
******
Tô Viễn nằm ở trên giường dưỡng thần, những tù nhân mới như bọn
họ còn cần phải tiếp nhận quản giáo, theo như “tiền sử” đánh tơi bời Tiết quản
giáo của anh đến xem, tân quản giáo tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lao hữu cùng phòng với anh tên là Vương Quyết, hai người quan
hệ không thế nào tốt đẹp, vừa mới vào ngục liền diễn cảnh cạnh tranh. Vương Quyết
trước kia đại khái là phú nhị đại*, bỏ tù còn chú ý cái này chú ý cái kia, sai
sử Tô Viễn cho hắn châm trà đưa nước, Tô Viễn một câu “Mày tàn tật? Não tàn thì
đi khám bệnh cho tao!” Khiến hắn nổi giận, lúc tranh chấp Tô Viễn một đạp đạp
tan giường của hắn, bởi vậy anh đã vào thẩm thất.
Hai người vốn không trò chuyện với nhau bao giờ, nhưng hôm
nay Vương Quyết nghe nói một chuyện, nhịn không được lôi ra châm chọc khiêu
khích một phen.
“Tô Viễn, không nghĩ đến mày rất có bản sự.” Vương Quyết nói
,“Gây họa lớn như vậy còn không bị trách phạt, xem ra mày quan hệ với ngục trưởng
không tệ a.”
Tô Viễn mặc kệ hắn.
“Ra vẻ ta đây cái gì nữa, đừng cho là tao không biết chút thủ
đoạn này của mày. Tuy không ai nói rõ, nhưng trong ngục giam loại chuyện này thiếu
gì, chỉ có điều không có người như mày, dày mặt vô sỉ trực tiếp đi trêu chọc ngục
trưởng!”
Càng nghe càng không đâu vào đâu, Tô Viễn nhíu mày:“Cái gì thủ
đoạn, cái gì trêu chọc?”
Vương Quyết cười nhạo một tiếng: “Tao nghe bọn hắn nói, nữ tù
bên kia thường có thể đi bò ngục trưởng giường, cho nên mỗi lần quý “quét dọn” nữ
tù đều rất ít, hừ, đừng nói mày không hiểu, mày bán mình còn chuẩn bị lập đền
thờ?”
Tô Viễn suy nghĩ một lát lập tức hiểu được, nhưng anh một
chút cũng không ngờ tới mình cùng Úc Thần quan hệ truyền ra ngoài liền biến thành
bộ dạng này. Nói thật, đêm hôm đó trường đàm khiến anh cảm thấy Úc Thần cũng
không khủng bố như lời đồn, y cũng không phải trời sinh đã là sát nhân cuồng,
chẳng qua là gian thương một lòng theo đuổi ích lợi cá nhân.
Bị nói đến nhục nhã như vậy, Tô Viễn giận quá thành cười: “Như
thế nào? Mày không phục? Hâm mộ ghen tị hận thì chính mày cũng làm như vậy a!
Trước hết để cho người ta quật vài chục roi, tao xem mày làm thế nào để bán cho
ngục trưởng!”
Leicester nói không sai, anh không hé miệng có thể khiến người
bên cạnh buồn chết, anh vừa hé miệng liền khiến người bên cạnh giận điên! Loại
cay nghiệt này là gia truyền.
Vương Quyết bị chẹn họng nghẹn cứng, “mày” nửa ngày cũng
không nghẹn ra nửa chữ tiếp theo. Quả thực bất luận kẻ nào bị roi quật thê thảm
như vậy cũng sẽ không có khí lực đi làm giao dịch thể xác, nhưng hắn không thể
nào tin Tô Viễn mệnh tốt như vậy.
“Rốt cuộc mày đã nói với ngục trưởng những gì để gã ta bao
che mày như vậy?”
Tô Viễn khẽ nói:“Không nói gì, các người tưởng tượng Úc Thần quá
đáng sợ, nói không chừng gã ta là người tốt a.”
“Người tốt?!” Vương Quyết trừng lớn mắt,“Người tốt sẽ một đêm
san bằng khu cũ phạm? Người tốt sẽ không cần hỏi rõ đúng sai liền đưa người lên
ghế điện? Người tốt liền đồng ý nữ tù ngầm nịnh nọt mình như vậy?”
Tô Viễn liếc Vương Quyết như thể đang nhìn ngu ngốc: “Những điều
đó liên quan gì đến chúng ta? Anh ta coi như là biết thương cảm phạm nhân , ăn
ngon ăn mặc ấm, chỉ có điều gắn thiết bị truy tìm vào trong thân thể mỗi người,
hạn chế tự do mà thôi. Tao nghe lời anh ta đến xin lỗi Tiết Luật, chẳng phải anh
ta đã tha thứ tao? Còn cho ta đưa nước đưa thuốc, người tốt a......” Là người tốt,
là nhận thấy anh còn có giá trị lợi dụng, gặp dịp thì chơi ... người tốt.
Vương Quyết mộng. Đưa nước đưa thuốc? Bất luận từ góc độ nào
đến xem, Úc Thần cũng không giống người biết làm loại chuyện này. Vương Quyết nhìn
không ra Tô Viễn đang lừa gạt hắn, vài câu chế nhạo không ích lợi gì, cắn răng
nói:“Mày cho tao là ngốc a, loại chuyện ma quỷ này ai sẽ tin! Cho dù gã ta bỏ
qua mày, vậy cũng chỉ có thể nói là mạng mày tốt, mày vinh hạnh!”
Tô Viễn dở khóc dở cười.
Vinh hạnh...... Thật sự là gặp quỷ vinh hạnh.
Dùng
cả đời bị giam cầm đến ứng phó loại này vinh hạnh, còn không bằng chết thống
khoái.
Thích miệng lưỡi anh Tô Viễn quá, mở mồm ra là có kẻ tức chết :D
Trả lờiXóaAnh Viễn đúng là... Không mở miệng ra thì thôi, mở miệng ra thì có khối kẻ tức điên thật. Ta quả thật kết miệng lưỡi của anh,
Trả lờiXóaanh viễn nói câu nào là khiến người khác bó tay ko nói lại đc a
Trả lờiXóa