18/1/13

[NĐK - Đệ nhất thiên] Đệ cửu chương


 Chậm vê râu hổ
Úc Thần tìm Tô Viễn nói chuyện sau năm ngày, các tân tù phạm bắt đầu được phân đi các đội để chịu hình. Như Tô Viễn đã lường trước, căn bản không có cái gì gọi là “trưng cầu dân ý”, tất cả đều đã được Tam Bạch Nhãn phân chia xong.
Đại bộ phận đều bị phân vào thủ công tổ, chỉ có một số ít tù phạm đặc biệt cường tráng bị phân đi lao động nặng, bọn họ có vẻ rất vui vẻ, chuyện này cũng khó trách, người nào cũng biết lao động nặng tuy khổ nhưng cũng có không ít ban thưởng, thuốc lá, đồ ăn thường xuyên có, lại được thêm nhiều thời gian giải lao ngoài phòng giam, thậm chí có thể tạm thay quản giáo quản lý các phạm nhân khác.
Ai cũng muốn có đặc quyền, bọn họ càng có nhiều quyền lực hơn những phạm nhân khác lại càng kiếm được nhiều “cống phẩm” hơn. Trong ngục giam, vài tên cầm đầu các băng nhóm có địa vị tương đối ổn định đều thuộc tổ lao động nặng. Từ khi các bang phái cũ trong ngục giam bị Úc Thần phá hủy, hiện tại có uy thế nhất trong ngục giam là băng Chu Phàm khu K. Bọn họ tác oai tác quái trước mặt các phạm nhân khác, nhưng lại đắn đo vừa đúng không để ngục trưởng phải “bận tâm”, có thể thấy bọn họ cũng không phải là loại hữu dũng vô mưu.
Có điều Tô Viễn không cần những thứ vô nghĩa kia, vì thế anh không nhận sự bố thí cơ hội đi làm lao động nặng của Úc Thần.
Như anh mong muốn, anh bị phân vào tổ thủ công, chỉ vừa đứng vào hàng ngũ liền nghe thấy người khác bàn luận về mình. Những người kia không kiêng kỵ gì, không cần ra vẻ che lấp, đứng ngay sau lưng anh mà hoa tay múa chân nói ra những câu chói tai.
Một thanh âm lành lạnh bay tới: “Có một số người thật lãng phí thời gian, hạ tiện vác mặt đi nịnh bợ, cuối cùng chẳng phải cũng giống như chúng ta thôi.”
Vương Quyết phụ hoạ theo đuôi: “Ha ha, đúng vậy, còn tưởng rằng có được đặc quyền gì, ngay cả lao động nặng còn không thể làm, có thể thấy ngục trưởng cũng không hiếm lạ gì lỗ đít của người nào đó a!”
Những cười cười nói nói thô tục đánh mạnh vào khả năng nhẫn nhịn của Tô Viễn, anh phải dùng hết toàn lực mới không vung nắm đấm lao vào bọn họ.
Tô Viễn anh đường đường chính chính, con mắt nào của bọn họ thấy anh đi đút lót ngục trưởng? Anh là tù nhân, anh không thể phản kháng, nhưng anh còn chưa hạ tiện đến mức đó! Lúc trước, bị đồn đại thế nào đi nữa, anh có thể nhịn được liền cố nhịn, nhưng không ngờ bây giờ lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, như thể quan hệ mờ ám bẩn thỉu giữa anh và ngục trưởng đã là sự thật chắc chắn, anh hận đến nghiến răng.
Tô Viễn nghiêng mặt liếc nhìn về phía sau lưng, không thể nhịn được nữa. “Hừ, trước kia tao chỉ biết đàn bà ưa luyên thuyên, không ngờ có một vài gã đàn ông đầu lưỡi so với đàn bà còn dài, không có việc gì liền yêu quan tâm lỗ đít người khác, quả nhiên sự ghen ghét khiến cho trí tưởng tượng của người ta đặc biệt phong phú. Chẳng lẽ là “phía trước” quá trống vắng nên muốn tìm việc vui ở “phía sau”? Đáng tiếc đáng tiếc, có người muốn cho mà không có ai muốn nhận!”
So về độ vô sỉ thì những lời này của Tô Viễn chỉ hơn chứ không kém, lại thêm ngữ khí bén nhọn cay nghiệt khiến người nghe cứng họng không đáp lại được. Nói không hơn thì muốn động thủ, mắt thấy Vương Quyết vung nấm đấm, Tô Viễn nghiêng người né qua đồng thời giữ chặt lấy cổ tay của hắn: “Bản thân nặng nhẹ bao nhiêu không biết sao lại còn muốn đánh với tao, có tin tao lại hủy giường của mày lần nữa không?”
Vừa mới dứt lời, đột nhiên anh lại thấy Vương Quyết thu hồi thế công, nhe răng cười nhìn về phía sau anh, Tô Viễn giật mình, quay lại quả nhiên trông thấy Tam Bạch Nhãn mang theo dùi cui chờ anh: “Vào thẩm thất mấy lần còn kiêu ngạo như vậy, chú mày hay quên hay thích bị người khác đánh?”
Vẻ hưng phấn trong mắt hắn khiến Tô Viễn nổi da gà, nếu có thể anh tuyệt đối không muốn lại rơi vào tay Tam Bạch Nhãn, cố gắng đè xuống mộtchút e sợ, anh nhìn thẳng vào Tam Bạch Nhãn nói: “Là bọn họ động thủ trước .”
Tam Bạch Nhãn không nghe anh giải thích, cũng không nhìn kẻ thực sự gây sự, vung dùi cui đánh vào bụng Tô Viễn, Tô Viễn cau mày, đang định cam chịu một đòn, nhưng không hiểu sao anh lại chợt nhớ tới lời người nọ: “Không cần phải ngốc ngẩn người bị người ta đánh, có thể nhường thì nhường......”
Trong một thoáng, thân thể của anh né tránh, không hoàn toàn tránh khỏi cú đánh, nhưng lại né khỏi trực diện, dùi cui chỉ sạt qua trước bụng. Tam Bạch Nhãn cảm giác là lạ, nhưng còn chưa nghĩ kỹ đã nghe Tô Viễn kêu rên một tiếng, một tay bụm lấy bụng, nhịn đau.
Đánh người này nhiều lần như vậy, Tam Bạch Nhãn chưa từng thấy anh yếu thế như vậy, không khỏi tâm tình khoan khoái, vốn còn muốn đánh vài cái nhưng dùi cui khẽ nhịp vài cái liền coi như xong: “Biết đau là tốt rồi, đừng sẹo vừa lành đã quên đau!”
Đợi hắn đi xa, Tô Viễn buông tay, cười lạnh một tiếng, lần này liền máu ứ đều không có, đau cái mao. Không để ý tới ánh mắt người bên ngoài khó hiểu lại căm hận, anh đi về phía phòng giam của mình, nhớ đến câu nói chợt hiện lên trong đầu mình lúc nãy, anh khẽ giật mình. Chẳng lẽ y muốn anh hiểu cần phải nhún nhường yếu thế sao? Y quan tâm? Hay y có mục đích khác? Anh là tù phạm trong tay hắn, hơn nữa lại là tù phạm hai bàn tay trắng không biết gì cả, tại sao y phải đối với anh..... tốt như vậy?
Nhận ra mình đang nghĩ vẩn vơ những gì, Tô Viễn thiếu chút nữa bật cười.
Người như Úc Thần vốn không có thiện ý, y tốt với ai, tất nhiên là muốn tìm được sự hồi báo gấp bội.
Điên rồi điên rồi, Tô Viễn cảm thấy mình bị đánh nhiều đến choáng váng, không phải một lòng muốn chết dần chết mòn trong ngục sao, còn quan tâm nhiều như vậy làm gì. Úc Thần là phần tử nguy hiểm, đấu không lại, chẳng lẽ còn tránh không khỏi sao.
******
Nhiệm vụ hôm nay là Tô Viễn là dán râu cho 200 con hổ bông.
Nhìn trước mặt hai bàn lớn chỉ nhựa, và bên cạnh là hổ bông xếp thành núi, anh run rẩy bắt đầu học làm thế nào để cắt, làm thế nào để dán.
Nói thật ra, đây quả là một thử thách lớn dành cho anh, từ nhỏ, năng lực thủ công của anh là đứng đầu trong lớp từ dưới đếm lên, anh gấp giấy chưa từng thành hình, cắt giấy chưa từng theo đường thẳng, nhựa cao su chỉ dùng để dính chặt các ngón tay lại với nhau, đáng xấu hổ nhất là, lúc học cao trung, anh được thầy giáo khen là thiên tài vật lý cuối cùng lại để một cái ròng rọc chạy xiên xẹo đập vào trán thầy. 
Khi đó Tô Hân là người luôn đứng sau lưng chèo chống giúp anh, chị giúp anh gấp con ếch nhỏ màu xanh, giúp anh cắt giấy thành hình xếp, giúp anh dán đèn lồng nhỏ, giúp anh...... trả tiền thuốc men cho thầy giáo.
Nhưng hôm nay, chị của anh sẽ không lại đến giúp anh, anh phải tự hoàn thành nhiệm vụ, nếu không muốn tăng ca, không có cơm ăn, không được ngủ.
Lơ đãng  sờ lên ngọc Phật trên ngực, Tô Viễn tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ miên man, mày mò đến trưa mới học xong làm thế nào không dính keo vào tay, sau đó sững sờ nhìn 181 con hổ bông chưa được dán râu, khóc không ra nước mắt.
Không ngoài sở liệu, đến lúc tan tầm, anh chỉ hoàn thành một phần tư nhiệm vụ theo quy định. Quản giáo kiểm tra đến anh liền dùng ánh mắt thương hại như nhìn đưa ngốc nhìn anh, một gậy đập lên lưng anh, mắng: “Cậu là heo sao! Heo đều nhanh hơn cậu! Tám tiếng chỉ dán được 50 con, làm cái gì! Làm tiếp cho lão tử! Làm không tốt thì chờ đến kỳ “quét dọn” đi chết đi!”
......
Vừa mới bắt đầu còn có vài tù phạm tăng ca cùng anh, về sau cả đại sảnh chỉ còn mình anh với quản giáo, quản giáo vừa xem TV vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh một cách bất mãn, ra vẻ sự ngu xuẩn của anh hại hắn cũng phải tăng ca theo.
Tô Viễn đem hết khả năng đi dán râu cho lũ hổ bông, thậm chí không rảnh bận tâm đến vết thương trên lưng và tay do bị quản giáo đánh. Vẫn còn khoảng 80 con....... Tô Viễn như thể nhìn thấy ánh rạng đông.
Chu Phàm mang theo vài tên huynh đệ ra công trường, đi ngang qua giám sát sảnh, trông thấy bên trong chỉ ngồi một thanh niên, đang chuyên chú bóp cổ một con hổ bông.
Phía sau hắn, Tôn Thắng nói: “Đại ca, tên kia gọi là Tô Viễn, chính là tân tù phạm lần trước bị Tam Bạch Nhãn cầm roi quất, nghe nói cưỡng cực kỳ.”
Chu Phàm nhíu mày:“Là hắn? Nhìn cũng rất có gan.”
Thấy Chu Phàm bước lên phía trước, cố ý đi trêu chọc người nọ, Cố Vĩnh Nam đứng một bên xen vào: “Đại ca, nghe nói hắn và ngục trưởng có quan hệ không quá bình thường, tốt nhất hay là không cần phải......”
Tôn Thắng khinh thường thuyết: “Hứ, sợ cái gì, mày xem hắn như vậy, muốn thật là có bản lĩnh liền rơi vào tình thế này?”
Cố Vĩnh Nam: “Không thể nói như vậy, bây giờ chúng ta còn không hiểu rõ lai lịch của hắn.”
Chu Phàm để mặc bọn họ tranh luận, sớm đã đi về phía giám sát sảnh, gã quản giáo đang xem TV trông thấy hắn đến, đứng lên hỏi: “Là anh a, có chuyện gì?”
Chu Phàm tươi cười nghênh đón, đưa cho gã ta hai điếu thuốc, chỉ hướng bên kia: “Không có gì, hiếu kỳ mà thôi, tới gặp mặt phần tử bất lương danh chấn khắp ngục giam.”
Quản giáo cũng không muốn cùng hắn làm xung đột, nhận hai điếu thuốc sẽ không quản nữa, chỉ dặn dò:“Kiềm chế chút, đừng làm cho tôi khó ăn khó nói với cấp trên.”
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực."

8 nhận xét:

  1. mộtchút => thiếu dấu cách
    roiquật => thiếu dấu cách
    --------------
    Chương này ấn tượng nhất là:
    - miệng lưỡi bạn Viễn
    - Công việc dán râu hổ

    Mà không biết có phải cố tình hay không mà ta cảm giác tác giả bẫy ở tên chương. Mới đầu đọc ta còn tưởng là anh Viễn bỡn cợt gì Úc Thần (hổ) ai ngờ =))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hun cái nào! ^3^ Văn phong của Hà Hán thuộc loại tưng tửng, hài hước ngầm, không nghiêm túc như người đọc tưởng đâu. Nàng mà đọc Tối chung lưu phóng thì đảm bảo nàng không bao giờ quên được cái tên "Hà Hán", hài của Hà Hán thông minh, cười vỡ bụng mà cũng khóc ra nước mắt. Đó là một trong những bộ tuyệt nhất mà tớ từng đọc.

      Xóa
  2. anh viễn quá hay nói mấy câu quá độc ai đỡ nổi .hi.hi........ko biết cái tên phàm đó định làm gì anh viễn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phàm không làm gì Viễn, chỉ để Úc đại nhân ghen vỡ mật thôi, ha ha ha ~^^

      Xóa
  3. Dnay nàng đi làm rồi à? Sao thấy chuyện châm ghê cơ. Hix... 2 anh cứ vờn nhau như vờn mèo ấy. Ko bit sẽ thế nào. Ấn tượng cái tính hậu đậu của em Viễn ghê cơ, :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừa, đi làm từ năm vừa rồi, mang mác dân "thanh niên" nên bị "quần" tơi tả! TT^TT Thanh niên không phải người sao trời!!!

      Xóa
    2. TOI NGHIỆP, BỊ QUẦN TẢ TƠI LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH, PHẤN ĐẤU THÀNH LÃO LÀNG ĐỂ QUẦN TƠI TẢ MẤY EM THANH NIÊN VÀO SAU ĐI ;))

      Xóa
  4. Titanium Necklace - Titsanium Art
    The Titsanium Diamond Necklace is ford escape titanium for sale a titanium mens rings solid titanium jewellery price of titanium style necklace made from a silver plate with the best quality silver stones. titanium earrings hoops Rating: ridge titanium wallet 5 · ‎2 reviews · ‎$2.99 · ‎In stock

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment