13/2/13

[NĐK - Đệ nhất thiên] Đệ thập chương

Đêm khuya thăm tù

Tô Viễn đột nhiên bị bao phủ bởi một quầng bóng tối trên đỉnh đầu, anh vứt con hổ bông trong tay xuống, nhìn về phía người mới đến. Đó là một khuôn mặt màu đồng nâu, chưa nói đến anh tuấn, có điều cũng coi như ngay ngắn ưa nhìn, đôi mắt sáng như đuốc, có vẻ là một kẻ không tầm thường.
Nắng chiều sáng ngời ở phía sau lưng người kia, Tô Viễn híp híp mắt: “Anh là ai a? Chuyện gì?”
Nhìn đám hổ bông nằm rải rác trên mặt đất và cả thần sắc cảnh giác của chàng trai trẻ trước mắt, Chu Phàm nhất thời không có bất cứ một cử động nào. Hai người cứ như vậy mà giằng co nhìn nhau, cho đến khi Tô Viễn chợt nhớ đến công việc, lại bắt đầu bóp cổ lũ hổ bông.
Chu Phàm đột nhiên cười rộ lên. Hắn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, trực giác của hắn nó cho hắn biết, hắn hẳn phải thu nhận người này về dưới trướng.
Hắn hào phóng ngồi xuống bên cạnh Tô Viễn, nhặt lên một con hổ bông, nhìn nhìn và nói: “Nếu đi theo tôi, cậu sẽ không phải chịu khổ cực như vậy.”
Tô Viễn không dừng tay, vô cùng cẩn thận vân vê chòm râu để nó có thể dính vào đúng vị trí, sau đó mới miễn cưỡng đáp lời: “Anh có bệnh sao?”
“Tôi nói nghiêm túc.” Chu Phàm cường điệu.
Tô Viễn cười nhạo một tiếng: “Anh cho rằng anh là ai? Đi theo anh? Đi theo ai mà không giống nhau cả thôi, nơi này tất cả đều thuộc về Ngục trưởng , ngay cả mạng sống của chúng ta đều là của y, đi theo sau mông người này hay người kia thì có nghĩa lý gì đâu.”
Chu Phàm không nghĩ đến anh lại có thể bình tĩnh như vậy, hắn sửng sốt vài giây mới nói: “Cậu nói không sai, mọi thứ ở đây đều là của Ngục trưởng, nhưng ai nói chúng ta không thể tự chiếm lĩnh một phần trong lãnh địa của người ấy để bản thân sống thoải mái một chút?”
Nghe xong lời này, Tô Viễn liếc nhìn hắn: “Xem ra lá gan của anh rất lớn , mà anh cũng rất rỗi hơi sinh chuyện.”
Chu Phàm theo dõi hắn: “Một cuộc mua bán trăm lợi mà không có một hại, vì sao cậu không suy nghĩ một chút?”
“Không nghĩ.” Tô Viễn nói rất quyết đoán,“Thực xin lỗi, tôi không định đem mình ra làm mua bán. Hơn nữa tôi hoàn toàn không cho rằng bản thân tôi có thể làm gì có ích cho anh, vì thế anh cũng không cần nhiều lời, cẩn thận kẻo về sau hối không kịp.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng Tôn Thắng hô to gọi nhỏ: “Hắc, tiểu tử này ngứa da nhé, dám ăn nói kiểu đó với đại ca, chú mày biết hắn là ai sao?”
Tô Viễn liếc mắt nhìn hắn:“Vốn là không biết, nghe anh một gào to tôi đã biết.” Anh ngắm nghía cái kẻ đang đùa bỡn con hổ bông anh vừa dán râu, nói: “Chu Phàm, đại ca K khu.”
Không trách thái độ của Tô Viễn lãnh đạm như vậy, trong mắt anh, cái gì bang cái gì phái này đều là một tổ hợp thích tự ngược, rõ ràng đã có cựu bang của khu A và khu B làm tấm gương. Úc Thần một khi động kinh lên bóp chết bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến, một đống người ở trong tù gằng co chẳng qua là muốn cho cuộc sống của mình ở tù sảng khoái hơn, nếu không cẩn thận khiến Úc Thần nhìn ngứa mắt có lẽ cách chết cũng sẽ mới lạ hơn so với những người khác một chút.
Anh tin chắc rằng không có chuyện bánh tự nhiên từ trên trời rơi xuống, anh cũng không rảnh tâm trí mà đi khiêu chiến chuỗi thực vật* của ngục giam. (* = hệ thống quyền lực theo quy luật cá lớn nuốt cá bé của ngục giam)
“Đừng phiền tôi, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, đi thôi không tiễn.” Tô Viễn nói.
Chu Phàm cũng không giận, hắn vẫy tay một cái ra hiệu cho Tôn Thắng và Cố Vĩnh Nam ngồi xuống, hạ lệnh: “Giúp hắn dán mớ râu ria này đi.”
Tôn Thắng và Cố Vĩnh Nam thoáng cái đều phát mộng : Gì? Đại ca muốn bọn họ giúp tiểu tử này làm công?
Tô Viễn cũng giật mình, anh nhìn hai người đang ngây ra vì kinh ngạc, lại nhìn đống hổ bông còn lại, nhún vai: “Các người muốn giúp, tôi tất nhiên hết sức mừng rỡ, nhưng Chu Phàm, tôi sẽ không cảm kích một kẻ ăn no rỗi việc.”
Chu Phàm ha ha cười rộ lên:“Tôi phát hiện cái lưỡi cậu còn cay nghiệt hơn nhiều so với những gì quản giáo nói. Không sao cả, tôi bội phục cậu dám khiêu chiến quản giáo, ăn roi quật cũng không lên tiếng, những lời đồn không sạch sẽ về cậu và ngục trưởng tôi cũng không tin, tôi liền tin tiểu tử cậu là một hảo hán!”
Nói xong Chu Phàm cầm lấy một con hổ bông, vụng về dán râu cho nó, Tôn Cố hai người thấy đại ca nhà mình bận rộn tự nhiên cũng không dám lười biếng.
Tô Viễn làm việc không ngừng tay, trong lòng lại thầm nghĩ, này Chu Phàm không hổ là đại ca, có đủ độ lượng, có đủ hào sảng...... Fuck..... Ngón tay sao lại dính lên râu rồi!
Bốn nam nhân bóp cổ bốn con hổ bông dán râu cho chúng, ráng chiều màu cam chiếu lên lưng bọn họ trông rất buồn cười. Úc Thần bước vào thang máy, nhìn bức tranh khôi hài này cho đến khi bị mái tầng trệt che mất tầm nhìn. Y khẽ nhếch khóe môi, đếm: Một ngày.
******
Đã quá giờ cơm tối đến 4 tiếng, Tô Viễn vừa đói vừa mệt muốn ngất, khớp xương ngón tay đau nhức. Anh nằm vật trên giường, nghĩ đến ngày mai còn phải chịu tra tấn như vậy, cơ hồ muốn điên!
Bất quá, ngẫm lại cũng coi như tốt lắm, nghe nói nữ tù bên kia có nhiệm vụ trong hai ngày phải làm xong một cái áo lông, hoặc là một ngày may năm mươi chiếc nội y, việc như vậy nếu để cho anh làm, đêm nay anh sẽ dùng khăn trải giường thắt cổ tự sát.
Ý thức trở nên mông lung, anh như nghe thấy thanh âmÚc Thần trêu tức: Một ngày......
Một ngày...... Nếu như mỗi ngày mỗi ngày đều là như vậy , nếu như cuộc sống cứ như vậy nhất thành bất biến, nếu có một ngày anh phát hiện mình thật sự không hề biết thắc mắc tự hỏi, không hề biết bất mãn, chỉ biết lặp đi lặp lại lao động như một cỗ máy, khuất phục, tĩnh mịch, chậm rãi han rỉ, cho đến khi bất động, liệu anh có thể hối hận hay không?
Ai...... Nói không chừng, Úc Thần thật sự đã nhìn thấu anh.
“Uy! Đứng dậy! Tô Viễn! Con mẹ nó mày đứng lên cho tao!”
Thanh âm từ xa mà đến, càng ngày càng rõ rệt, nương theo lay động kịch liệt, Tô Viễn không thể không từ trong mộng cảnh giãy dụa tỉnh lại, mở to mắt, thích ứng với ánh đèn tái nhợt, anh trông thấy Vương Quyết đang muốn đạp vào mặt mình, vội vàng nghiêng người tránh ra, cả giận nói:“Mày làm gì!”
Vương Quyết thấy anh tỉnh, thu hồi chân, chỉ chỉ ngoài cửa: “Có người thăm tù, Tam Bạch Nhãn bảo mày đi ra ngoài. Con mẹ nó mày ngủ thế nào được như chết vậy, hại lão tử cũng phải lăn qua lăn lại tỉnh.” Đại khái là mệt ác, nói xong hắn lại bò lên trên giường ngủ.
Tô Viễn đi đến trước song sắt, Tam Bạch Nhãn mở cửa:“Đi thôi.”
Dụi dụi mắt, miễn cưỡng đem cơn buồn ngủ đè xuống, Tô Viễn hiện giờ rất đỗi phẫn nộ, thầm mắng ai không có việc gì hơn nửa đêm thăm tù...... Thăm tù?!
Lúc này anh mới thanh tỉnh lại, chính mình vô thân vô cố, ở bên ngoài cũng đã là người không tồn tại, làm sao có thể có người tới thăm tù? Huống chi là tại loại này quỷ dị thời gian, quỷ dị địa điểm! Đang nghĩ ngợi, ‘tát’ một tiếng, ánh đèn cả nhà tù đều tắt -- đã 11 giờ .
Tam Bạch Nhãn đi ở phía trước mắng câu gì, sau đó mở đèn pin. Ánh sáng chiếu lên con đường tối đen phía trước, Tô Viễn đi theo ánh sáng lắc lư ấy, vừa đi vừa vắt hết óc cân nhắc, nhưng vẫn là không có kết quả, anh không nhịn được, hỏi Tam Bạch Nhãn:“ Ai tìm tôi?”
Tam Bạch Nhãn đáp:“Đi thì biết, đừng lảm nhảm!”
Đi đến hết đại lâu, nơi đó là phòng thăm viếng, Tam Bạch Nhãn mở cửa, đẩy mạnh phía sau anh, sau đó lại gọi vài tay thủ vệ tại cửa ra vào. Bộ dạng này so với khi anh đi gặp ngục trưởng còn trịnh trọng.
******
Đây là lần đầu tiên Tô Viễn đến phòng thăm viếng, ở đây không có vách ngăn thủy tinh như anh tưởng tượng, chi có một cái bàn, hai cái ghế, đều là gỗ điêu khắc, đường cong mượt mà khiến người ta dễ dàng trầm tĩnh lại.
Một người đàn ông tao nhã lẳng lặng ngồi ở kia, hai tay đặt lên trên đầu gối, hai mắt kính bán nguyệt để lộ một đôi mắt biết cười. Người này lưu loát chào hỏi: “Tô Viễn, khỏe không, chúng ta lại gặp mặt.”
Tô Viễn ngẩn người một thoáng mới nhận ra hắn, không phải anh dễ quên, mà là ở lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, người đàn ông này cho anh một ấn tượng hoàn toàn bất đồng lúc này.
Khi đó người đàn ông này không đeo mắt kính, không mặc tây trang, ánh mắt sắc bén âm tàn của hắn không hề che lấp, khi đó hắn cầm một khẩu súng đè mạnh lên đầu anh, nói rằng: Thật chưa từng gặp qua kẻ bướng bỉnh như vậy.
Tô Viễn hít sâu một hơi, gian nan đáp lại lời hắn:“Xin chào, Tống tiên sinh.”

2 nhận xét:

  1. :* Yêu quá, có người chăm chỉ tết này *chụt* *chạy*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. *Xấu hổ* Tại tuần trước Tết người ta chưa up mừ *Xấu hổ* Đang làm tiếp chap Ngụy nương, chẳng bít có xong kịp trong tuần hông nữa!

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment