13/2/13

[NĐK - Đệ nhất thiên] Đệ thập nhất chương

Tống Thư Dương

Tống Thư Dương  dùng ánh mắt cẩn thận dò xét người thanh niên trước mặt, phát giác người này đã thay đổi: Gầy hơn, vẻ ngây thơ trong ánh mắt cũng đã rút đi không ít, có điều từ khóe môi khẽ nhếch cũng có thể thấy phần cay nghiệt kia càng ma luyện càng trở nên sắc bén.
Hắn nhớ rõ, lúc trước người thanh niên này ra sức giãy dụa dưới tay thủ hạ của mình, rõ ràng chạy thoát thật hốt hoảng, lại không chút nào yếu thế, mà ngay cả khi bị đẩy đến tuyệt cảnh cũng có thể ngẩng đầu lên phản kháng. Tống Thư Dương cho rằng,  lúc đó cậu ta cậy mạnh giống như một con thỏ ngây thơ, là một kẻ yếu đuối không biết tự lượng sức.
Mà bây giờ người thanh niên này đã bất đồng, hắn thấy được sự mâu thuẫn ở cậu ta-- một mặt muốn chết, một mặt muốn sống. Sự mâu thuẫn này khiến cậu ta rơi vào trạng thái bàng hoàng, vì thế ánh mắt cậu ta mới đầy phức tạp, nội liễm rồi lại không ngăn cản được vẻ trương dương.
Vừa mới ngồi xuống, Tô Viễn liền cảm thấy từ đầu đến chân không thoải mái, cảnh giác nghênh tiếp nhá mắt của Tống Thư Dương, anh bất giác rùng mình, có cảm giác bị người soi X quang. Đối mặt người này, anh có một loại bản năng sợ hãi, khác với loại khí thế trực tiếp mà uy mãnh bức nhân của ngục trưởng, người này tựa như một tay thợ săn ẩn nấp từ một nơi nào đó kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, dụ dỗ con mồi chui đầu vào lưới.
“Tống tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Tô Viễn mở miệng trước, anh chân thành hy vọng cuộc nói chuyện này chấm dứt sớm một chút, để mình có thể đi ngủ ngon giấc.
Tống Thư Dương không vội trả lời vấn đề của anh, giống như quan tâm nói: “Nhìn cầu có vẻ rất mệt mỏi, vết thương trên cánh tay là quản giáo đánh phải không? Úc Thần đúng là không biết nể mặt ai, đối với vật chứng quan trọng như vậy cũng rất nghiêm khắc.”
Tô Viễn không nhịn được:“Ngài đến để nói chuyện phiếm với tôi? Ngại quá, tôi không quen ngài.”
Tống Thư Dương mỉm cười: “Thời gian không còn sớm, tôi cũng không vòng vo, lần này tôi tới là làm theo phép công, hỏi thăm xem liệu cậu đã nghĩ đến cách giải mã khối ru-bích kia chưa.”
Tô Viễn cảm thấy tức giận: “Aha! Fuck you! Các người cho rằng tôi là máy tính hay sao, đặt ở đây trông coi thêm mấy ngày là có thể phá giải nan đề? Chị tôi là thiên tài, tôi lại không có cái loại tư duy như quái vật kia để giải cái gì mật mã!”
“Thật không...... Cậu cũng thật bình tĩnh.” Tống Thư Dương nhẹ nhàng gõ đầu, ánh phản quang từ cặp kính che khuất ánh mắt của hắn,“Tôi nghĩ cậu có thể còn không quá rõ ràng tình huống của mình lúc này, vậy để tôi giải thích cho cậu một chút.”
Tô Viễn không biết hắn mưu tính gì, chỉ có thể bị ép nghe.
“Chị cậu rút gân cốt của Đế, đây là một sự kiện khiến chúng tôi không thể tưởng tượng được, nhưng cũng không phải là vì vậy mà chúng tôi sẽ sợ hãi. Bây giờ là một cục diện giằng co, chúng tôi không thể hủy chứng cớ trong hộp đen, hộp đen cũng sẽ không tự mình phát tán chứng cớ ra ngoài. Nhưng cục diện này sớm muộn gì sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó có cậu hay không sẽ không còn trọng yếu nữa. Vì thế tôi muốn cho cậu biết, thừa dịp cậu còn có chút tác dụng, có thể lập công chuộc tội là tốt nhất, đừng để rơi vào cùng một kết cục với cô chị tự cho mình là thông minh của cậu.”
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Tô Viễn nghe xong, cười đến không thở nổi.
“Cậu cười cái gì?” Tống Thư Dương vẫn tỏ ra khiêm tốn hữu lễ.
“Đương nhiên là cười các người, các người có nhân lực hùng hậu cũng đấu không lại bà chị ‘Tự cho là thông minh’ của tôi, đã vậy còn mặt dầy ở trước mặt tôi diễu võ dương oai.” Tô Viễn chống cái bàn đứng lên, nhìn thẳng tắp vào mắt Tống Thư Dương nói, “Bắt đầu từ cái ngày bị ngài bắt ấy, tôi vốn không mong có cái kết cục gì tốt đẹp, đừng nói tôi không biết mật mã, cho dù ngày nào đó tôi phát rồ mà nghĩ ra được, tôi cũng có thể lừa dối cho các người chạy vòng quanh cho vui. Tôi chết, kéo cả công ti của các người chôn cùng, tôi có thiệt gì đâu?”
Không ngờ tới người thanh niên này lại kiêu ngạo như vậy, vẻ mặt Tống Thư Dương có sự biến hóa. Dưới ánh đèn tù mù, đôi mắt trước mặt hắn sáng rực như sắp cháy lên, ánh sáng rừng rực lay động như ngọn lửa, mang theo sự khiêu khích đồng quy vu tận.
Rất nhanh, Tống Thư Dương lại khôi phục lý trí: “Cậu đã không cho tôi được câu trả lời, vậy tôi cũng không phí công đi khuyên bảo cậu. Bất quá có một việc tôi nghĩ cậu có quyền biết.”
Tô Viễn khinh thường  khiêu mi:“Thích nói thì nói a.”
Tống Thư Dương thâm ý nói:“Vài ngày trước, ngọc Phật của chị cậu đã mất tích.”
Tô Viễn cảm giác được trái tim của mình run lên, lập tức có vô số suy nghĩ tiến vào trong đầu anh, anh cố gắng hết sức để không lộ sơ hở, hừ một tiếng nói:“Cái này đâu liên quan tới tôi, các người liền một vật chứng đều bảo vệ không được là các người vô năng.”
Tống Thư Dương chỉ nhìn anh, không tiếp lời.
Tô Viễn đi ra cửa:“Còn có lời gì muốn nói thì nói đi, nếu không tôi sẽ trở về ngủ tiếp.”
“Hãy nghe tôi nói cuối cùng một câu,” Tống Thư Dương cao giọng,“Nói xong là cậu có thể đi.”
Tô Viễn xoay người, ôm cánh tay chờ hắn. Tống Thư Dương mỉm cười.
......
Trong bóng tối ánh đèn pin dần dần đi xa, Tống Thư Dương nhẹ gõ mặt bàn, tiếng vang ‘đốc đốc’ tại căn phòng yên tĩnh bị phóng đại gấp bội. Hắn lạnh giọng lẩm bẩm:“Úc Thần, là tôi xem nhẹ anh.”
******
Tô Viễn trở lại phòng giam liền ngã đầu nằm ngủ, cái gì cũng không nghĩ. Ngày hôm sau anh lại bị lôi dậy đi giám sát sảnh,  giao cho một đám hổ bông với chòm râu. So với ngày đầu tiên anh đã thuần thục rất nhiều. Vừa dán anh vừa tự nói với chính mình: Làm việc cho giỏi, làm việc cho giỏi, không nghĩ nhiều như vậy, những người kia đều là bệnh tâm thần, ta là máy móc, ta là máy móc......
Không ngừng tự thôi miên dẫn đến kết quả là, đầu óc của anh vẫn không tự chủ được, phân tích xong các loại tin tức thu được.
Đầu tiên, ngọc Phật Úc Thần cho anh là nhờ thông qua thủ đoạn bất chính có được, y thân là nhân viên cấp cao của Đế, chưa được cho phép đã tự ý mang đi vật chứng quan trọng, hơn nữa lại giao cho trọng phạm là anh.
Tiếp theo, ngày hôm qua Tống Thư Dương tới gặp anh là lén Úc Thần, đến thăm tù vào đêm hôm khuya khoắt như vậy, hiển nhiên là cố ý tránh khỏi tầm mắt của Úc Thần.
Ngoài ra, ngục giam là phạm vi quyền lực của Úc Thần , có điều ở đây cũng tồn tại không ít nhãn tuyến của Đế sắp xếp vào để theo dõi y, Tam Bạch Nhãn chính là một trong số đó, điều này cho thấy Đế cũng không hoàn toàn tin cậy Úc Thần.
Cuối cùng, tất cả những hoạt động âm thầm này của Đế, rất có thể Úc Thần đã phát giác, lần trước y nã một phát súng đối với Tam Bạch Nhãn chính là lời cảnh cáo với những kẻ giám thị y, một lời cảnh cáo công khai và thản nhiên.
......
Đợi đến lúc Tô Viễn ý thức được mình đang làm gì, anh đã đem ba chòm râu dán vào trong mắt con hổ bông. Anh ảo não túm lấy tóc mình, tự mắng mình ăn no rỗi việc, nghĩ nhiều thế làm gì vậy! Làm gì vậy! Vừa không được trả tiền, vừa không có đường sống! Anh đây là tự làm khổ mình hay thế nào!
Tối hôm qua, câu nói cuối cùng của Tống Thư Dương khiến anh vô duyên vô cớ sinh ra rất nhiều nghi kị, muốn bỏ không được để ý lại phiền, còn phiền phức hơn cả đám keo dính anh dán chồng chất một đống trước mắt. Thanh âm kia tựa như lưỡi rắn độc lạnh lẽo trêu chọc tâm trí anh:
Úc Thần có thể lừa được Đế, tất nhiên cũng có thể gạt được cậu.
******
Trong khi Tô Viễn còn đang rối rắm vì sao lũ hổ bông còn nhiều đến như vậy thì ở tầng cao nhất của ngục giam, Úc Thần đang nói chuyện qua điện thoại, giọng điệu tựa như đang trò chuyện với hảo hữu, vui vẻ hân hoan, nhưng câu câu chữ chữ lại như hưng sư vấn tội: “Tống Thư Dương, ai cho anh lá gan nhúng tay đến người của tôi?”
Tống Thư Dương ở đầu dây bên kia hòa hòa khí khí nói: “Cấp trên phân phó, dù thế nào tôi cũng phải ứng phó một chút, không phải sao?”
Úc Thần nói: “Anh tự ứng phó của anh, tôi không can thiệp, bất quá muốn động người của tôi, như thế nào cũng phải nói với tôi một tiếng hãy đến a. Vạn nhất có cái gì không nên đến lại theo đến, không nên ra lại đi ra ngoài, anh cảm thấy mình có thể gánh vác nổi sao?”
“Tôi biết rồi, lần sau tôi đến sẽ sớm báo cho anh biết.”
“Vậy là tốt rồi, a đúng rồi, còn có một chuyện anh cần chú ý, lần sau tôi sẽ đổi người dẫn đường cho anh, Tiễn Phong đã bị tôi xử lý xong.”
“...... Như vậy a, vậy xem ra anh lại cần thu mua tân thủ hạ , có cái gì khó khăn nhớ rõ cùng công ty báo cáo.”
“Nhất định. Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Úc Thần nện mạnh cái chén trong tay lên mặt bàn, sữa tràn ra từ những mảnh thủy tinh vỡ, uốn lượn như sông.
Lý Dật Thanh bước đến thu dọn, đem mảnh vỡ và sữa tươi đều dọn sạch. Anh nhìn Úc Thần, nói: “Anh càng không thể trầm tĩnh nhẫn nhịn, cục diện liền càng dễ rơi vào tay bọn họ. Chuyện như vậy cũng không phải mới xảy ra lần đầu, anh cũng không cần làm quá tuyệt tình.”
Lúc này Úc Thần đã tỉnh táo lại, y nhìn Lý Dật Thanh, thản nhiên nói: “Ta tự biết chừng mực.” Nói xong cũng vào nội thất.
Lý Dật Thanh nhặt lên tờ giấy trên mặt bàn, liếc mắt một cái liền châm lửa đốt.
Khói xanh lượn lờ, giấy trắng thành tro, Lý Dật Thanh thở dài một hơi: Úc Thần, hắn còn chưa đến, anh đã lên kế hoạch chuẩn bị cho hắn nhiều như vậy, lần này tôi cũng không đoán ra nổi anh muốn làm những gì.
******
Lại thêm một câu, từ ngày đó trở đi, trong ngục giam không ai nhìn thấy Tam Bạch Nhãn nữa, hôm sau một tân quản giáo đường đường chính chính xuất hiện, mọi người thân thiết  xưng hô hắn là -- Tứ Bạch Nhãn.

6 nhận xét:

  1. Chờ đợi mãi chờ đợi mãi cuối cùng cũng có chương mới :) Cảm ơn cậu nhiều nhiều.

    Năm mới mạnh khỏe và hạnh phúc nha. Luôn ủng hộ cậu XDDDD

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khách mới "lộ diện" nè! ^^ Chúc Năm mới nhiều niềm vui và may mắn nhé! Cảm ơn bạn nhiều~

      Xóa
  2. mừng quá nàng quay lại rồi.hihi..............
    ko biết nhân vật mới này có tác dụng gì a

    Trả lờiXóa
  3. Hu...Hu... Nàng đâu rồi... Đợi mòn cổ rồi nàng ơi, dnay nàng ham vui bỏ bê nhà cửa rồi ư. Hu...Hu... Ta sẽ khóc cho ngập lụt nhà nàng lun đóa

    Trả lờiXóa
  4. Úi, có hai người khóc mình nè. Iu quá cơ! Hun mỗi người một cái! Sorry, sau này ta sẽ không đi mà không từ biệt như zạy nữa, lại hun mỗi người một cái... ^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment