10/5/13

Nhị điệp kỷ - Đệ Thập nhị chương

Ba ngày đàm phán

Bởi vì còn đang suy nghĩ quá nhiều chuyện, vì thế vào ngày làm việc tiếp theo, Tô Viễn lại tăng ca lần nữa, hơn nữa lần này tù phạm bị bắt ở lại tăng ca chỉ có một mình anh, có lẽ vì thế mà tay quản giáo nhìn anh bằng ánh mắt gần như oán độc.
Chu Phàm đứng ở bên ngoài phòng giám sát, nhìn người ở trong phòng loay hoay với một đống hổ bông chồng chất bên chân, hắn không khỏi bật cười. Đi vào, theo lệ thường chào hỏi quản giáo, sau đó đập vai Tô Viễn, Chu Phàm nói: “Chú mày trời sinh không phải để làm mấy thứ này, đưa đây, anh mày giúp!”
Tô Viễn ngạc nhiên nhìn hắn ngồi xuống thành thạo giải quyết đống hổ bông, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Anh nghĩ thầm chẳng lẽ người này nhàn rỗi đến không có việc gì làm hay sao? Trong tòa ngục giam này, người người đều cảm thấy ngày sống không yên, đều chỉ cố gắng làm cho xong việc của mình, công việc của tổ khuân vác lại đặc biệt mệt nhọc, nhưng người này dường như hoàn toàn không mệt nhọc, còn rảnh rỗi giúp đỡ anh?
Tô Viễn nhìn đồng hồ treo tường: “Chu Phàm, tổ khuân vác tan tầm chậm hơn tổ thủ công một giờ, anh làm thế này là trốn việc, không sợ tôi đi báo cáo?”
Chu Phàm cười: “Hừ, tôi đã sớm làm xong phần việc của mình, cậu nghĩ rằng cái ghế lão đại khu K của tôi có cũng như không sao?”
Tô Viễn a một tiếng, không cần nhiều lời thêm nữa, tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Chu Phàm dính bốn năm con hổ bông đã thấy chán ngấy, nhìn thấy còn thừa không nhiều, liền ngừng tay. Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Viễn, cảm thấy khuôn mặt của tiểu tử này không tồi! Mi nhãn anh khí, lông mi vừa dài vừa dày, khóe mắt khẽ cong vút lên tăng thêm vài phần mạnh mẽ, chóp mũi hơi vểnh có chút ngây thơ, đôi môi mỏng theo thói quen khẽ nhếch mang theo chút vẻ quật cường.
Nhớ tới tình trạng của Tô Viễn hôm bị Tam Bạch Nhãn lấy roi quật, Chu Phàm không khỏi đưa hai hình ảnh khớp lại với nhau. Lúc ấy hắn cũng nhìn anh từ một bên như thế này, chỉ thấy một khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi trào xuống trên thái dương, nhưng anh lại cắn chặt răng không rên một tiếng, để mặc cho da tróc thịt bong cũng không có chút ý định cầu xin, khi đó hắn đã nghĩ, hẳn là phải cùng người này kết giao bằng hữu.
Chu Phàm nghĩ tới đây, đột nhiên nói:“Tô Viễn, nếu muốn chuyển đến tổ khuân vác, tôi sẽ giúp cậu.”
Tô Viễn liếc hắn một cái, cảm thấy lời hắn nói rất khó hiểu. Thứ nhất, chuyện này từ trước đến giờ vốn do quản giáo định đoạt, hắn giúp cái gì giúp; Thứ hai, cho dù hắn thực sự có thể giúp, hắn lại không thân chẳng quen với anh, dựa vào cái gì đi giúp; Thứ ba, sao bỗng dưng lại đi mời người ta tiến vào tổ khuân vác, một gã sinh viên trói gà không chặt như anh có thể khuân vấc được cái gì?
Tô Viễn đang định mở miệng trào phúng vài câu, ai ngờ có người đoạt trước, hơn nữa người này vừa há miệng liền khiến cả hai đổ mồ hôi lạnh: “Khi nào thì việc phân công lao động của ngục giam này đến phiên tù phạm quyết định? Sao ta không được biết?”
Ánh mắt sắc bén của Úc Thần soi vào trong mắt Tô Viễn: “Không ngờ nhanh như vậy cậu đã bám lên được lão đại khu K, xem ra cậu đã quên những gì ta nói.”
Chu Phàm nghiêm chỉnh lại đề phòng nhìn y, khẽ gật đầu chào: “Ngục trưởng...”
“Anh nói cái gì? Tôi không nhớ rõ.” Tô Viễn nhíu mày đáp.
“Không nhớ rõ? Ta đã nói khi nào cậu thay đổi ý kiến hãy đến tìm ta, ta mời cậu uống sữa tươi.”
“......” Một hồi lặng im. (Anh biến thái không anh?=.=)
Chu Phàm đánh đánh giết giết đã nhiều, nhưng loại tình huống quái dị này hắn vẫn không thể nào đối mặt. Hắn vốn chỉ nghĩ Tô Viễn là loại chịu đau tốt, ý chí cường, hiện tại hắn phát hiện Tô Viễn hoàn toàn không chỉ là như thế, dám ngang nhiên giằng co với ngục trưởng, có thể nói là to gan lớn mật không coi ai ra gì. Không biết sau đó sẽ bị trách phạt như thế nào. Hắn còn đang băn khoăn lo lắng, ai ngờ Úc Thần nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nói: “Anh trở về đi. Giờ công hôm nay làm thiếu, ngày mai sẽ kéo dài để bổ sung.”  
“Anh ta đã hoàn thành phần việc được giao.” Tô Viễn giúp Chu Phàm giải thích, Chu Phàm vừa nghe liền hận không thể bịt lấy miệng anh.
Quả nhiên, Úc Thần hừ một tiếng:“Thật không, cái gì gọi là ‘hoàn thành’? Chưa tới giờ tan tầm tự tiện rời khỏi công tác, thì ra anh ngại công việc quá ít? Ngày mai ta sẽ cho bọn họ tăng gấp đôi lượng công việc cho anh.”
Tô Viễn trừng lớn mắt nhìn Chu Phàm, còn muốn nói tiếp, lại bị Chu Phàm liếc mắt ra hiệu nên đành phải câm miệng. Anh nghĩ mình đã rõ, thì ra người này nói dối anh, chẳng qua chỉ là lười biếng chạy đến chỗ này chơi.
Chu Phàm vội vàng nói: “Rõ, ngục trưởng, tôi đã biết.”
Chu Phàm rời đi, Úc Thần hỏi thẳng: “Nghĩ kỹ chưa, có đến tổ khuân vác hay không?”
Tô Viễn lời ít mà ý nhiều  đáp:“Không.”
Úc Thần không hỏi lại, y tiện tay đùa nghịch chòm râu của một con hổ bông, nói: “Đêm qua Tống Thư Dương đến tìm cậu nói chuyện phiếm? Cậu phải biết, có một số việc, Đế rất sốt ruột.”
“Tôi liền thích xem các người sốt ruột. Lại nói, chuyện này với chuyện anh muốn tôi vào tổ khuân vác có quan hệ gì? Vì sao anh muốn tôi thay đổi ý kiến?” Tô Viễn gai mắt nhìn thấy Úc Thần chà đạp thành phẩm mà mình thật vất vả làm tốt, vươn tay đoạt...
“Vì chính nghĩa.”
“Roạt --”
Tô Viễn bị câu này “chính nghĩa” lẫm nhiên làm cho phát run, rõ ràng sẩy tay lột xuống cả chòm râu của con hổ bông! Anh yên lặng ngẩng đầu nhìn Úc Thần, muốn nói: “Người như anh còn muốn nói chính nghĩa, định làm cho Super man tức chết sao?” rồi lại nuốt trở vào trong  bụng.
Úc Thần đang nói đùa, có điều y không cười.
“Tới a, ta chờ cậu.” Y chỉ nói như vậy.
******
Sáng sớm, bọn họ bị Tứ Bạch Nhãn gọi đến, nhiệm vụ của hôm nay là làm một trăm chiếc hộp giấy.
Trải qua hai ngày rèn luyện, cuối cùng tay nghề thủ công của Tô Viễn cũng thuần thục hơn một tít, có điều anh vừa làm vừa ngáp dài. Nhàm chán, quá nhàm chán , anh cảm giác mình thật sự muốn rỉ ra.
Một công đôi việc, trên tay bận bịu với đống bìa các - tông, trong lòng cũng thầm cân nhắc lời Úc Thần nói. Không phải cái câu “Vì chính nghĩa” rợn tóc gáy kia, mà là câu “Ta chờ ngươi”.
Khi y hứa hẹn với anh cũng là như vậy, “Chờ đến lúc cậu có thể giết ta......” Tô Viễn không khỏi suy nghĩ, y thật là một người giàu kiên nhẫn, hoặc là nói một kẻ cố chấp, chờ anh, có thể chờ đến cái gì a?
Tống Thư Dương cùng Úc Thần cùng một chiến tuyến , có điều bọn họ dường như đang chơi trò thi kiên nhẫn. Tô Viễn biết rõ, bọn họ muốn từ anh tìm được điều gì đó, có thể là mật mã, có thể không. Trong hai người bọn họ, lời ai cũng không thể tin được, vậy cuối cùng anh nên làm như thế nào? Không để ý, hay là đem hết khả năng......
“Ta nghĩ cho cậu tự chọn, bởi vì ta đã bắt đầu do dự.”
Thình lình, những lời này chui vào trong đầu anh, không biết vì sao trong anh nảy sinh một cảm giác không cam lòng mãnh liệt. Úc Thần do dự cho thấy sự nghi ngờ đối với anh, anh không muốn để cho sự bất lực của mình tiếp tục bị khuếch đại, anh không muốn rỉ ra ở trong vũng bùn.
Anh muốn sống, anh muốn sự thật.
Nghĩ tới đây, anh ném xuống công cụ trong tay, lớn tiếng gọi Tứ Bạch Nhãn.
Tứ Bạch Nhãn mang theo gậy quản giáo hùng hổ hỏi anh muốn làm gì, Tô Viễn khiêm cung hữu lễ nói: “Mong ngài giúp tôi chuyển lời đến ngục trưởng, tôi muốn uống sữa tươi.”
Mấy người xung quanh đó nghe anh nói đều ngẩn ngơ, cho là anh ăn nói điên khùng, họ thậm chí quên cả làm việc. Tứ Bạch Nhãn không quá kinh ngạc, hừ một tiếng nói: “Đi theo ta.”
Tô Viễn đứng ở trước mặt Úc Thần, một hơi uống cạn cả cốc sữa. Cái cốc đặt trên một tờ giấy giống như bản kế hoạch gì đó, Tô Viễn lưu ý liếc mắt, chỉ thấy trên đó ghi -- ba ngày đàm phán.
Ánh mắt chớp động, Tô Viễn khó có thể tin  nhìn qua chữ viết trên trang giấy......
Tính toán không lộ chút sơ hở, người này cơ hồ đem mỗi một bước đều tính toán tốt lắm. Y sớm biết anh sẽ thay đổi ý kiến, thậm chí ngay cả thời gian đều được tính toán tinh chuẩn.
Úc Thần gõ nhẹ mặt bàn đánh động Tô Viễn: “Hoan nghênh.”
Tô Viễn nhìn về phía hắn, vô ý thức đáp lại:“Đợi lâu.”
Họ nhìn nhau cười, trời xanh vạn dặm quang đãng.
******
Sau sự kiện hủy diệt của kỷ Permi, tất cả lại ngóc đầu trở lại.
Thánh thần lười biếng đã bắt đầu buông bỏ ý định chỉ tu bổ sai lầm, quyết định bắt tay vào sáng tạo từ đầu một thế giới mới.
Những gì chết ở trong sai lầm của quá khứ đã không thể sống dậy, chỉ những gì có thể sống sót ở thế giới mới, mới là chúa tể.
Đạo lý đó Úc Thần đã dạy cho Tô Viễn , mặc dù Tô Viễn không nói rõ, nhưng anh quả thực rất cảm kích. Chỉ là lúc ấy anh xem nhẹ , người có thể đơn giản vì anh sáng tạo một thế giới mới, cũng sẽ không keo kiệt phá hủy anh.
Sự kiên nhẫn của Úc Thần dài dằng dặc đến đáng sợ, Tô Viễn sợ hãi than, y có thể đem “Chờ cậu tới giết ta” nói thành một loại thâm tình.

4 nhận xét:

  1. quả nhiên anh thần rất hiểu anh viễn ..hihi.....................

    Trả lờiXóa
  2. Anh Úc Thần biến thái, cứ mỗi lần đọc tới cái câu sữa tươi là ta ... ==> Chả nhẽ mình quá đen tối rồi ư? ...

    Trả lờiXóa
  3. Hình như các anh công bá đạo thường có 1 vài sở thích biến thái, hic, sữa tươi, hic
    @bạn ở trên, hình như không phải chỉ mình bạn nghĩ tới... Ôi mình cũng đen tối :-ss

    Trả lờiXóa
  4. ta nghĩ ta càng đen tối hơn híc ta vừa nghe liền liên tưởng ôi sao ta quá đen tối cái này chắc hết cứu chữa ùi.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment