4/5/13

Ngụy nương trà lâu - Đệ thất chương (1)

Tối độc phụ nhân tâm

“Uông uông uông --”

Tiếng chó sủa cao vút truyền đến, sau đó Minh Châu hối hả lao đến bên cạnh hắn, nó há miệng sủa lớn, tư thế dũng mãnh nhanh nhẹn khiến tráng hán cũng phải e ngại lui ra sau hai bước, ba nữ nhân càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lui qua một bên.

Điềm Hà xúi giục: “Phu nhân, đây là cẩu của gia* nha, nhất định là tên sồ nhi ti tiện này nhiều ngày chăm sóc nó, khiến nó không biết tốt xấu, dám đến bênh vực hắn.” (* Kính xưng, chỉ Thiết Dĩ Hình)

Trung niên phụ nhân được gọi là “phu nhân” - Hà thị - rất sợ Minh Châu. Một con chó dựng thẳng hai chân lên còn cao hơn người, nhe răng hung hãn tựa như giống đại lang ở Bắc Cương, ai mà không sợ, huống chi là loại nữ nhân văn nhược cả đời chỉ biết nằm trên tơ lụa thêu hoa.

Vu Linh Phi thừa dịp này vội vàng bò lên, hốc mắt hắn nóng lên, hận không thể ôm Minh Châu cuồng nhiệt hôn vài cái. Này cẩu thực sự linh tính, biết hắn bị ác nhân ăn hiếp liền chạy tới cứu hắn.

Thấy phu nhân dao động, Điềm Hà lại càng ra sức rót mật bên tai. Nàng ở lại trong phủ lâu, lại là nha hoàn tâm phúc của phu nhân, sao có thể không nắm chắc tâm tư của Hà thị.

“Này súc sinh không biết tốt xấu, phản chủ đi giúp đỡ này tiện sồ, gia nếu biết cũng sẽ giận dữ xử phạt này súc sinh, phu nhân, nếu là không thừa cơ cảnh cáo này tiện sồ, hắn mỗi ngày đều đến, chỉ sợ bên ngoài liền đồn đãi nam nhân trong tướng quân phủ đều cùng hắn làm loạn, vì tướng quân phủ suy nghĩ, nhất định phải lập uy cho hạ nhân nhìn xem.”

Lập uy?

Hà thị cắn môi. Mấy năm nay Thiết Dĩ Hình thiếu niên đắc chí, trong tướng quân phủ từ cao đến thấp, nếu không phải vẫn còn nhớ nàng cũng là một trong những vị chủ nhân của tòa nhà này, chỉ sợ nhân tâm đều nghiêng về phía Thiết Dĩ Hình. Nàng tuy được xưng là phu nhân, nhưng ánh mắt mỗi người nhìn nàng đều không chút kính sợ, nhưng hễ nhắc đến Thiết Dĩ Hình thì mỗi người đều như hận không thể vì hắn mà hi sinh tính mạng, loại phân biệt đối xử này không phải là đồ ngốc đều có thể nhận ra.

“Lập uy” hai chữ lập tức đánh trúng vào nỗi đau âm ỉ không muốn người biết của Hà thị, nàng run run chỉ hướng Minh Châu nói:“Đánh chết súc sinh này cho ta, chó sủa chủ, không cần cũng thế !”

Tráng hán lấy một cây gậy thô to giơ lên muốn đánh, còn có người cầm dây thừng đến buộc cổ nó, Minh Châu ác ngoan cắn trả, hai người khác thấy vậy liền điên cuồng đánh nó, bị vây công như vậy Minh Châu dù hung dữ đến mấy cũng khó lòng chống trả.

“Không, đừng...!”

Vu Linh Phi hét lên. Tiểu cẩu nghe thấy tiếng Minh Châu gầm lên, cũng hiếu kì loạng choạng đi ra, mấy tráng hán đánh nghiện, nhất đòn liền đem một tiểu cẩu đánh văng, rơi bịch xuống đất, Vu Linh Phi kêu thảm thiết.

Hắn ôm lấy tiểu cẩu kia, trên tay toàn là máu, kia tiểu cẩu đương trường mất mạng, còn lại bốn con bị hắn cuống quýt vồ lấy ôm chặt vào lòng, tất cả đòn đánh đều rơi trên lưng hắn.

Hắn cảm thấy xương cốt muốn nứt, đau đến nghẹt thở, nữ nhân tên Điềm Hà đứng ở bên cạnh phu nhân, khóe môi cong lên, ánh mắt lạnh lẽo, chính là muốn nhìn thấy hắn bị đánh chết. Hắn làm gì để nàng thù hận sâu như vậy?

Hắn nhìn thấy Minh Châu lắc lắc cái chân bị đánh đau chạy đi, cảm thấy may mắn vì lúc này bọn họ đều chỉ để ý đến một mình hắn.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, phía dưới tiểu cẩu ô ô kêu, hắn ôm chặt hơn nữa, nếu lần này chết, liệu hắn có thể trở lại hiện đại không? Hay là lại bay tới nơi nào khác?

Vừa nghĩ đến A Phủng còn chưa biết sống chết thế nào, còn có Lục Trúc trẻ người non dạ, và cả thông minh hiểu biết Phong Miểu, hắn lại nhịn không được rơi nước mắt, tâm cũng thoáng yên ổn.

Cho dù hắn chết, hẳn là những người này cũng có thể đủ độc lập tự cường. Hắn mỗi ngày dù không ở trong quán, hết thảy vẫn ngay ngắn trật tự, sạch sẽ sáng sủa, Phong Miểu thông minh, trải qua mấy ngày huấn luyện, hiện tại tính toán sổ sách đã thuận tay, những người khác lại chỉ cần làm công việc sở trường, hẳn là có thể tự lo sinh hoạt.

Nếu ông trời đã đưa hắn đến thời đại này, mang diện mạo của Đào Hồng, vì những đứa nhỏ ngốc nghếch không biết phản kháng này làm chút gì đó có ích, vậy thì hắn cũng không so đo chuyện bị đồn đãi là kẻ dâm đãng dơ bẩn.

Có phải là hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, nên trở về thời hiện đại ?

Ít nhất rốt cuộc không phải nhìn thấy Thiết Dĩ Hình cuồng vọng vỗ đệm giường, ra vẻ cùng y phong lưu một đêm là bao nhiêu đại ân huệ.

Nghĩ đến Thiết Dĩ Hình, hắn lại như nghe thấy giọng y, trận mưa đòn trên lưng ngừng lại, có cái gì mềm mềm ẩm ướt chạm lên mặt hắn, là Minh Châu, mấy tiểu cẩu từ dưới người hắn chui ra ngoài, ngao ngao kêu. 

Thân thể hắn bị nhấc bổng lên, xương cốt toàn thân như nát vụn ra, đến phút cuối cùng, thứ hắn nhìn thấy lại là khuôn mặt của Thiết Dĩ Hình, những đường nét trên khuôn mặt lạnh lẽo đó biến dạng một cách buồn cười. 

Nếu không phải lưng hắn rất đau, hắn nhất định sẽ cười to, mặt y sao lại nhăn đến khó coi như vậy?

“Chưa hầu hạ gia chơi đùa, ngươi còn chưa thể chết được !”

Giọng điệu tự đại trắng trợn này đúng là giọng điệu của họ Thiết, có điều lúc này thanh âm của y trở nên khàn khàn như bị hạt cát mài qua.

Hắn muốn nhếch môi, nhưng khóe miệng chỉ tràn ra máu, còn thanh âm một chữ cũng không phát ra được. Hắn hôn mê bất tỉnh.

Thiết Dĩ Hình vốn là bị tức giận đến muốn cầm đao chém người! Đào Hồng trước kia không ngừng tìm cách câu dẫn y, hiện tại y nguyện ý, hắn lại nói chuyện ma quỷ không nói tiếng người để lừa gạt y, y chỉ cần nhìn thấy hắn khép nép cúi đầu, con mắt xoay tròn, liền biết ngay hắn đang nói dối!

Nếu hắn tốt tính lại thông tình đạt lý như vậy thì vào cái ngày A Phủng bị mang đi, trước mặt công tử cùng quan binh, ngay trên đường cái, hắn đã không rút giày ném y, lại càng sẽ không lạt mềm buộc chặt dụ y phát thèm, khiến y vừa yêu vừa hận để hắn dắt mũi bấy lâu nay.

Y đã có hân hạnh lĩnh giáo mọi tính xấu lẫn miệng lưỡi linh hoạt của Đào Hồng, còn giả vờ ngoan ngoãn cái rắm, rõ ràng coi y là ngốc tử!

Y kéo Điềm Hà vào phòng, vừa thấy bồn tắm gỗ còn bốc khói ấm thì càng thêm tức giận liền ra lệnh cho Điềm Hà dọn dẹp, mắt không thấy tâm không phiền!

Điềm Hà nắm khăn lụa, yêu kiều ngọt nị hỏi:“Gia, ngài còn thiếu gì sao?”

Quả thực hạ thân y đang có hưng trí, đang cần một đôi mềm mại ngọc thủ giúp y hạ hỏa, lại càng thiếu một nhụy hoa* non mềm thít chặt không buông. (“cúc hoa” hay ... gì gì “hoa” mọi người tự...chế.)

Lúc trước Đào Hồng đeo bám y, y còn chê bẩn, nhưng hiện giờ y muốn, người kia lại không chịu, mười năm hà đông mười năm hà tây*, thực khiến người tức hộc máu! (* Ý nói thế sự thay đổi thất thường)

“Dọn bồn tắm đi, không có việc gì nữa.”

Kia nữ nhân còn đứng ở nơi đó, một bước cũng không đi, y giương mắt nhìn nàng, nàng gọi là gì, nhất thời y nghĩ không ra. Đây là lần đầu tiên y thu nạp nha hoàn vào nội phòng*, lúc trước y sợ phiền lòng bởi nha hoàn trong phủ không ai là không trổ hết tâm cơ thủ đoạn để được vào trong phòng y hầu hạ, náo loạn những chuyện không đâu, cho nên y nghiêm chỉnh nói rõ, không thu nha hoàn vào nội phòng, muốn nữ nhân thì đi bên ngoài tìm. (* hầu hạ thêm khoản abc, nếu sinh được con sẽ có danh phận, nếu không sinh được thì mãi mãi chỉ là kẻ hầu người hạ.)

Mấy ngày này y bị Đào Hồng khiến cho phiền lòng nôn nóng, mới cố mà thu một nha hoàn vào phòng, nhưng này nha đầu yếu ớt vô dụng, ngay cả một bồn nước ấm đều không nâng đi được, hơn nữa nói chuyện kiều thanh kiều khí , nghe liền phiền.

“Gia~”

Kia nhuyễn miên đến khiến người nghe đều phát cáu thanh âm lại vang lên, y trợn mắt nhìn. Mấy tỳ nữ này suốt ngày gia đến gia đi, làm việc gì cũng không nên thân, thu vào phòng làm gì không biết, không bằng ra ngoài tìm nữ nhân ngủ còn bớt việc, gặp cái dáng vẻ mềm nhũn như côn trùng kia phía dưới của y cũng liền cứng không nổi!

“Ngươi về bên phu nhân hầu hạ đi.”

Nghe vậy, nàng kia khiếp sợ không thôi, bùm quỳ xuống, thanh âm nghẹn ngào, “Gia ~, Điềm Hà làm sai chỗ nào Điềm Hà sẽ sửa, thỉnh gia không cần đuổi ta đi ra ngoài.”

Ngày nàng được chọn tiến vào gia trong phòng, bao nhiêu nha hoàn vừa đố vừa tiện, kia trong nháy mắt, vui sướng tràn ngập trong nàng, đó là cảm giác sung sướng khi thấy mình hơn hẳn người khác được thỏa mãn.

Nàng biết mấy năm nay gia không thu nha hoàn vào nội phòng, chỉ tìm chút thấp hèn nữ nhân xuân phong một lần liền bỏ, mới đây gia nhắc đến chuyện cần nha hoàn vào nội phòng hầu hạ, nàng nhân có tư sắc xinh đẹp tuyệt trần, đã được phu nhân phái đến.

Nếu là qua mấy ngày nữa, nàng may mắn có thai, mẫu bằng tử quý, còn sợ không tranh được một danh phận sao? Tuy rằng gia tính tình lãnh mạc, nhưng đối nhị gia lại khoan dung hữu ái, nói vậy cũng là vì nghĩ đến Thiết gia đơn bạc, đối chính mình hài tử nhất định càng thêm yêu thương, thân thế thấp kém, nàng sẽ không được làm chính thất, nhưng thị thiếp hẳn không thành vấn đề đi.

Chỉ là mấy ngày nay tâm tư của gia không hề đặt ở nàng, lại cả ngày kiễng chân ngóng ra cổng hi vọng nào đó tiện nhân đi vào, nếu phải vào triều sớm liền hỏi hôm nay Đào Hồng có đến không? Vừa hồi phủ xuống ngựa liền hỏi hôm nay Đào Hồng còn ở không?

Cả ngày Đào Hồng Đào Hồng , nàng tưởng rằng đó là ý trung nhân của gia, sau khi nghe ngóng, nguyên lai là một bà mụ, hôm trước yêu khuyển Minh Châu của gia khó sinh, kia Đào Hồng cứu Minh Châu, do đó được gia khác mắt tướng đãi, hơn nữa Minh Châu mới sinh lần đầu, không có kinh nghiệm nuôi con, gia liền cho người mời Đào Hồng tới chiếu cố.

Nàng vốn tưởng rằng không có gì, không thể tưởng được chỉ cần Đào Hồng tại tướng quân phủ, gia liền ba ba tiến đến chỗ Minh Châu, nàng ở ngoài hành lang lén nhìn, nội tâm cả kinh.

Này bà mụ tuổi trẻ diễm lệ, giơ tay nhấc chân phong tình vạn chủng, thản nhiên cười càng là bách mị sinh, gia mê đến thần hồn điên đảo.

Lại hỏi thăm kĩ càng, nàng mới biết được người này đúng là diễm danh lan xa kinh thành đệ nhất hoa khôi Đào Hồng, một hạ lưu sồ nhi bị vô số nam nhân ngủ qua.

Vì tiểu cẩu mời Đào Hồng đến rõ ràng là lấy cớ, gia tưởng còn không phải việc kia sao? Mà này sồ nhi tuy được gia sủng ái, nhưng dù sao cũng chỉ là sồ nhi, ngoạn mấy ngày gia liền nên sinh ghét mới đúng, nàng căn bản không đem hắn trở thành uy hiếp, chỉ muốn cho hắn một hạ mã uy* để hắn biết trên biết dưới. (* ra oai “dằn mặt” người khác)

Kia sồ nhi cũng không dám tranh thủ tình cảm, ngoan ngoãn biết khó mà lui, nhưng hắn hành động ngược lại nhéo gia tâm can, hắn càng biểu hiện không cần, gia sắc mặt lại càng khó coi, này liền khiến nàng bắt đầu đứng ngồi không yên, có phải kia sồ nhi đang đùa lạt mềm buộc chặt?

Nàng còn đang cân nhắc suy tư, không thể tưởng được vừa vào trong phòng, gia liền muốn nàng quay về bên phu nhân hầu hạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment