29/1/13

Ngụy nương trà lâu - Đệ tứ chương (2)



4.2

Đứa nhỏ ngốc nghếch này sao cần phải tự làm khổ chính mình còn phải cố ra vẻ bình thản nhẹ nhàng? Vu Linh Phi không thể hiểu nổi! Hắn vốn không xem mình như một “con người”, hay vì luôn tự ép mình chịu khổ mà sống mãi rồi thành quen?

“Mẹ nó, ta không chịu nổi nữa rồi! Ta không thể chịu nổi nữa rồi!”

Vu Linh Phi oa oa kêu, cơn tức giận khiến hắn như muốn bốc lửa! Chỉ bằng những gì Thiết Lạc Hợp đã nói, gã ta liền không xứng với A Phủng, hoàn hoàn toàn toàn không xứng, sự hi sinh này của A Phủng hắn không chấp nhận được! Ai muốn đứa nhỏ đó phải hi sinh?

Không cho ! Không cho !

Hắn không cho !

“A Phủng vô giá, Lạc Hợp công tử có nhiều tiền đến mấy ta cũng không bán, ta mở cửa hàng cần hắn làm phó giúp ta quản lý, không có hắn việc buôn bán của ta không thể tiếp tục hoạt động, hắn là báu vật vô giá của ta!” Vu Linh Phi lôi A Phủng từ bên cạnh Thiết Lạc Hợp sang phía mình.

Thiết Lạc Hợp kinh ngạc không khép miệng lại nổi, lập tức nhìn về phía ca ca mình, dường như có Thiết Dĩ Hình ở, mặc kệ chuyện khó khăn đến mấy y cũng có thể nhanh chóng giải quyết.

“Sao, định cưỡng bức lương gia phụ nữ làm thiếp sao?”

Vu Linh Phi ngẩng cao đầu, cố tỏ vẻ tối ác ngoan trừng mắt Thiết Dĩ Hình.

Thiết Dĩ Hình che trán, mắt nhìn về phía A Phủng.

Sồ nhi này bộ dạng coi như thượng đẳng, có khí chất lãnh liệt hiếm thấy, quả thực có chút đặc biệt, nhưng không bằng trước mắt Đào Hồng mỹ diễm lóa mắt, hắn chống eo, tấm khăn rộng trên người nửa bám nửa tụt, lộ ra một khoảng rộng da thịt trắng nõn mê người, rõ ràng đang làm ra tư thế chanh chua chửi đổng như đàn bà, nhưng điều khiến y chú ý lại là dưới hai bàn tay đang chống lưng kia, eo của hắn có vẻ bé xíu, thật mảnh mai, có lẽ chỉ cần một bàn tay y là có thể ôm trọn!

Bỗng nhiên có thứ gì đó lóe sáng lọt vào mắt Thiết Dĩ Hình. Y không chút hứng thú chuyển mắt nhìn sang phía sồ nhi tên A Phủng, phát hiện ra trên nền áo vải bình thường của hắn một ngọc bội trạm hình chim ưng, ưng mỏ ngẩng cao đầy kiêu hãnh, dường như đang hướng về phía trời cao vô hạn, mặc sức ngao du, bất cứ lúc nào cũng có thể xòe cánh bay đi.

Ánh mắt y lập tức trở nên lãnh lệ, y quay sang Thiết Lạc Hợp nói: “Này sồ nhi ngươi không thể lấy!”

“Cái gì?”

Thiết Lạc Hợp mở to miệng, không dám tin.

“Này sồ nhi đã có người để mắt.”

“Ca, ngươi thân là đại tướng quân thế nhưng ngay cả một sồ nhi cũng không thể giúp ta đưa quá môn, vậy ngươi sao có mặt mũi nhìn phụ thân đã khuất của ta?” Mắt Thiết Lạc Hợp phiếm hồng, dường như không chiếm được sẽ đại khóc đại náo.

“Đây là người Bát vương gia đã muốn, ngươi lấy đi được sao? Thật là làm loạn! Vì một sồ nhi khóc sướt mướt, phụ thân ngươi thấy mới có thể cảm thấy ngươi thực có lỗi với ngài.” Thiết Dĩ Hình lớn tiếng giáo huấn.

Lại nói tiếp, này đường đệ là bị y chiều hư, ngoại nhân nghĩ rằng hắn và Lạc Hợp là thân huynh đệ, kỳ thật phụ mẫu y đều qua đời sớm, y được thúc thúc thu dưỡng coi như trưởng tử nuôi nấng.

Kia ngọc ưng là dấu hiệu độc môn của Bát vương gia, tại triều làm quan , vừa thấy này tín vật liền giống như thấy Bát vương gia đích thân tới, không được mạo phạm.

Nghe xong lời này, ở đây tỉnh táo nhất vẫn là Vu Linh Phi , hắn tất nhiên nghe được ra Bát vương gia tám phần lại là hoàng thân quốc thích, bất quá hiện đại nhân đối với hoàng quyền khái niệm dù sao cũng còn mơ hồ, ngược lại khiến hắn tò mò hơn cả là quan hệ giữa Thiết gia huynh đệ, nhưng hắn cũng chưa tò mò đến mức đi hỏi.

“Không thể thế được, Bát vương gia là một quái nhân, cả ngày nhốt mình ở trong phủ, ngay cả Hoàng Thượng muốn gặp hắn đều không mấy khi gặp được, dựa vào tiên hoàng chi lệnh, hắn có thể không cần lâm triều, không muốn gặp ai là có thể không cần gặp, hắn sao có thể nhận thức A Phủng? !” Thiết Lạc Hợp một hơi hô đi ra.

Thấy ánh mắt Thiết Dĩ Hình theo dõi chằm chằm ngọc bội, Vu Linh Phi bèn nắm lấy một bên đai lưng của A Phủng.“Ai đưa cho ngươi thứ này?”

A Phủng giật mình nói:“Một người qua đường cho ta, hắn không thoải mái, ngồi xổm ở góc đường, ta giúp hắn xoa xoa lưng, cho hắn chút nước uống, sau khi hắn khá hơn, ta giới thiệu quán của chúng ta với hắn, hy vọng hắn tới cổ động, hắn cười nói hảo, còn nói khối ngọc này là ngọc bình an hắn cầu từ miếu được đến, muốn ta treo trên áo, ta thấy hình chim ưng điêu khắc thật khả ái, liền đeo .”

Mặc kệ như thế nào, trước hết cô giả oai vũ, người nọ có thật sự là Bát vương gia hay không không sao cả, ít nhất có ngọc bội này, bọn họ hẳn là có thể đi khỏi tướng quân phủ đại môn. Trong đầu Vu Linh Phi ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh.

“Chúng ta có thể đi rồi chứ, Thiết đại nhân?” Hắn đưa A Phủng chặt chẽ bảo hộ ở sau lưng, tựa như gà mái giấu gà con dưới cánh bảo vệ thật kín kẽ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vươn mỏ ra mổ bất cứ ai có ý định thương tổn con của mình, bộ dạng này có vẻ...... khả ái! Thiết Dĩ Hình biết mình hẳn phải đáp ứng hắn, nhưng này một khắc, y giống như có chút không muốn thả hắn đi.

Vào lúc Thiết Dĩ Hình bình tĩnh chuẩn bị mở miệng, có tiếng bước chân vội vã từ phía sau tiến lại, một phó dịch mồ hôi đầm đìa chạy đến bẩm báo: “Gia, Minh Châu sản tử nảy sinh vấn đề .”

“Cái gì?” Thiết Dĩ Hình biến sắc.

Vu Linh Phi hừ lạnh một tiếng,“Như thế nào, con của ngươi sắp ra đời?”

Gã ngựa đực này, cứ như thái độ y vừa đối đãi hắn, hẳn là y thuộc về loại hình nơi nơi gieo “giống”, không biết có nữ nhân nào ngốc đến nỗi sinh tiểu hài tử cho y. Vu Linh Phi âm thầm cảm thán thay cho nàng, chắc chắn nàng tám đời chưa từng thắp hương khấn Phật mới có thể cùng tên kiêu căng ngạo mạn này thành vợ thành chồng.

Tầm mắt của Thiết Dĩ Hình chuyển hướng về phía hắn, nói ra không thể tưởng tượng lời nói.“Có rất nhiều sồ nhi đều làm bà mụ, hẳn là ngươi cũng biết đỡ đẻ, lại đây.”

Hai bàn tay như gọng kìm của y lại bóp chặt lấy cổ tay hắn. Má ơi, hiện tại lại là chuyện gì thế này? Thân là sồ nhi sẽ ôm sơn ôm hải, cái gì đều phải biết làm hay sao?

“Ta không biết, ta không biết a !” Hắn vừa khẩn cấp lắc đầu vừa nói.

Nhưng Thiết Dĩ Hình hoàn toàn không nghe, nắm cứng tay hắn liền kéo hắn đi, hơn nữa bước chân còn sải cực dài, cực nhanh, rốt cuộc Vu Linh Phi cứ phải miệt mài cắm cổ đuổi theo y, A Phủng không biết nên làm như thế nào cho phải, tự nhiên cũng đi theo phía sau hắn, càng đừng nói còn chưa buông tha A Phủng Thiết Lạc Hợp .

Thiết Dĩ Hình cuối cùng dừng lại, Vu Linh Phi còn đang lấy làm quái lạ vì sao sẽ có nữ nhân ở lại một nơi giống chuồng trại, nhìn ra, nguyên lai là một con đại cẩu toàn thân tuyết trắng nhanh nhẹn dũng mãnh đang sinh tiểu cẩu, hình như là khó sinh, cho nên nó ô ô khẽ gọi, không ngừng thở gấp, nhìn thấy Thiết Dĩ Hình xuất hiện, nó còn khởi động bốn chân muốn chạy lại, có thể thấy được nó cùng Thiết Dĩ Hình thực thân.

“Minh Châu là con chó?” Vu Lịn Phi có cảm giác bị sét đánh xuống.

“Nhanh đến giúp nó sinh sản, ngươi phải biết cách đỡ đẻ đi !”

Thiết Dĩ Hình gấp đến độ chân tay luống cuống, ngồi xổm xuống sờ đầu ái khuyển, Minh Châu cũng tỏ vẻ đầy tín nhiệm ngẩng đầu khiến y ve vuốt.

Vừa rồi Vu Linh Phi còn đang hối hận hồi học đại học không tham gia Tây Dương kiếm hoặc kiếm đạo câu lạc bộ, bây giờ hắn lại cảm thấy may mắn vì mình từng làm giúp việc, những công việc hắn thường gặp được nhiều nhất là bảo mẫu và chăm sóc chó.

Mặc kệ bọn chó dù kiêu ngạo, gặp người đã kêu, xem người liền cắn, chủ nhân nói không có người ngoài ôm được nó, tất cả đều vừa thấy hắn ngồi xổm xuống giang tay ra liền vọt tới nhào vào lòng hắn, còn có chủ nhân vì thấy chó của mình quá quấn quýt hắn mà ghen tị nữa kia!

“Minh Châu thực hung hãn, chỉ chấp nhận ta sờ nó......” Thiết Dĩ Hình dặn dò, khẩu khí còn có chút tự hào.

Nói còn chưa dứt lời, Vu Linh Phi liền thò tay chạm vào bụng Minh Châu, Thiết Dĩ Hình còn chưa kịp quát bảo ái khuyển nghe lời thì đã thấy Minh Châu yên lặng bất động, Vu Linh Phi còn sờ soạng đầu nó, điều đó khiến Thiết Dĩ Hình cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nhưng Vu Linh Phi cũng không đếm xỉa tới y. “Ngoan cẩu cẩu, đến đây đi, cố gắng sinh hạ, đừng bỏ dở.”

Hắn hết sức giúp nó đẩy dạ con, nó ô ô kêu hai tiếng, Vu Linh Phi đương nhiên không đỡ đẻ bao giờ, nhưng dù sao vẫn có xem phim ảnh. Chẳng phải phụ nữ lúc sinh con phải hít thở hít thở, gọi là cái phương pháp hô hấp gì gì đó,  vì thế hắn hữu mô hữu dạng hô khẩu hiệu với cẩu nhi.

“Hô......” Ngừng một hồi,“Hấp......”

Vừa la hét hắn vừa giúp nó đẩy dạ con, mồ hôi đầm đìa, bất giác thời gian cứ thế trôi qua, sau một canh giờ, rốt cuộc Minh Châu sinh ra năm tiểu cẩu, còn vạt khăn quấn trên người hắn đã nhiễm huyết, lúc đứng lên hắn còn bị choáng váng lung la lung lay.

“Lão bản, ngươi thật lợi hại, tiểu cẩu đều sinh ra bình an!” A Phủng kinh hỉ thốt lên, bất cứ ai nhìn đến tân sinh mệnh sinh ra đều sẽ có một loại cảm thụ rằng tự nhiên thực kỳ diệu.

Minh Châu dùng khí lực còn sót lại để liếm các tiểu cẩu, tuy nhiên ánh mắt nó hướng về phía Vu Linh Phi đầy cảm xúc, dường như rất biết ơn. Đại cẩu này thật có linh tính, hắn nhìn mà tâm tình trở nên thư sướng.

Bước chân Vu Linh Phi thoáng loạng choạng, Thiết Dĩ Hình vươn một tay đỡ lấy eo hắn. Đúng như lúc trước y suy nghĩ, thắt lưng hắn chỉ cần hai bàn tay y xòe ra là có thể bao trùm, tuy vậy vẻ mặt y vẫn hàn khốc như cũ.

“Ngươi làm tốt lắm.”

“Vậy có thể đem quần áo đưa lại cho ta sao?”

Tâm tình hân hoan vui sướng của Vu Linh Phi biến mất, hắn dùng ánh mắt oán hận nhìn y. Ngợi khen cũng phải mang theo vẻ mặt cương thi, căn bản là không nhìn ra y có cảm tạ chi tình.

“Hừ, quần áo đương nhiên sẽ cho ngươi, bằng không ngươi quấn khăn vải đi ra khỏi tướng quân phủ đệ, toàn kinh thành đều phải lan truyền tin tức ta đã chơi đùa ngươi .”

Khóe miệng Vu Linh Phi co rút hai cái. Gã này nói nghe như bị người đồn thế là gã ta thật thiệt thòi biết bao nhiêu, hắn lại bắt đầu tiếc nuối vì sao hồi học đại học không học nhu đạo, hoặc là tham gia câu lạc bộ quyền anh, đem nam nhân này ném quá vai, hoặc là dùng một cú tả câu quyền, hẳn là mãn thích .

Bọn họ dời bước tiến vào một phòng khách, bên trong bài trí có nề nếp, dường như chuyên dùng chiêu đãi khách nhân , so với tiền thính lúc trước hắn bị mang vào còn muốn nghiêm trang khí phái, chỉ tiếc kết cấu quá cổ hủ, nếu là hắn, nhất định sẽ tìm cách làm nó trở nên thật phong cách, bên kia sẽ đặt một bình phong, nơi này sẽ đặt một bình hoa, lại treo thêm một tấm rèm buông lấp lánh..... nhất định sẽ vô cùng bắt mắt.

Thiết Dĩ Hình gọi hạ nhân đưa tới y phục lúc trước hắn mặc, sau khi hắn thu thập chỉnh tề đi ra, Thiết Dĩ Hình còn tỏ vẻ thi ân nói:“Hẳn là ngươi đã đói bụng, ta đã cho người xếp hàng mua điểm tâm nổi danh nhất kinh thành, xem như ngươi có vận khí tốt, vậy thưởng cho ngươi!”

Trên bàn đặt một đĩa bánh vòng, có hình tròn, nhưng lại không phải là tròn xoe, bởi vì không có khuôn đúc nên bánh vòng khó mà nặn được tròn xoe, bất quá ăn vào miệng vẫn tô tô hương hương .

Vu Linh Phi cùng A Phủng hai mặt nhìn nhau, sau đó Vu Linh Phi che miệng nở nụ cười, A Phủng sửng sốt, sau đó khóe miệng cũng ẩn ẩn phiếm ra tiếu ý.

Thiết Dĩ Hình tướng quân đại nhân đều ăn đồ ăn trong quán, điều đó cho thấy mỹ thực của quán được mọi người công nhận .

Thiết Dĩ Hình đang ăn một điểm tâm nhân đậu đỏ, nhân bánh còn dính trên môi y, xem ra người bị đói là y mới đúng.

“Có cái gì buồn cười ?” Y ác thanh ác khí. Thứ này ăn ngon thật, ăn ngon đến nỗi y tưởng một hơi tắc vài cái, bọn họ làm gì cười đến kỳ quái như vậy?

“Đa tạ tướng quân thưởng thức, nếu là tướng quân thích, chúng ta trở về rồi sẽ đưa đến cho ngài vài chiếc.”

“Hừ, ngươi biết thứ này phải xếp hàng bao lâu mới có không, nếu không phải ta sai vài gia đinh đi xếp hàng, cũng không mua được nhiều như vậy .”

Y nói chuyện duy trì nhất quán tác phong kiêu ngạo, hoàn toàn không đem người khác để vào trong mắt, Thiết Lạc Hợp ở bên cạnh vẫn nháy mắt, y hoàn toàn không phát hiện.

Vu Linh Phi cười nói:“Ta đương nhiên biết phải đứng đợi bao lâu, mỗi người chỉ có thể mua ba cái, mùi vị có ngọt có mặn, tướng quân hiện tại ăn là đậu đỏ vị, bản thân ta ưa mặn, bởi vì đây là điểm tâm quán của ta bán ra nha.”

Hăn nói xong, cái bánh vòng nhân đậu đỏ ăn được một nửa trên tay Thiết Dĩ Hình rơi xuống đất, vẻ mặt y sa sầm tuyệt đối là ngàn năm một thuở, sau này chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt này của y là có thể khiến Vu Linh Phi vui vẻ cả ngày, nửa đêm đều sẽ cười tỉnh.

3 nhận xét:

  1. CAI CHƯƠNG NÌ CÓ NHÌU ĐOẠN TA ĐỌC MÀ CƯỜI RŨ RƯỢI, KHI ANH PHI CHỬI THÌ ANH HÌNH KO NGHE MÀ CHỈ CHÚ Ý MỖI CÁI EO CON NHÀ NGƯỜI TA >> SẮC LANG NHA, RỒI THÌ ANH Ý TỰ KỈ VỤ MUA BÁNH MÀ HỚ NỮA CHỚ, CỨ NGHĨ MÀ KO NHỊN CƯỜI ĐC, ÔI ANH DĨ HÌNH TỰ KỶ QUÁ MỨC CƠ, MÀ EM PHI RỦA AI LÀM VK CK VỚI ANH HÌNH DO TÁM ĐỜI KO THẮP HƯƠNG KHẤN PHẬT THÌ E TỰ NÓI MÌNH RỒI ĐÓ.
    LÂU LẮM MỚI THẤY NANG UP TRUYỆN NHA, TA CHỜ MÒN RĂNG NGA...

    Trả lờiXóa
  2. đáng đời anh hình ai biểu kiêu ngạo cho lắm vào

    Trả lờiXóa
  3. Ôi chết cười, đem bánh ra khoe chủ quán =))

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment