Đôi huynh đệ khốn kiếp
4.1
Vu Linh Phi đầy đầu đầy mặt ướt sũng nước, thân thể bị lột
sạch trơn, nam nhân ném một tấm khăn vải thật to cho hắn, hiển nhiên là muốn hắn
dùng khăn quấn lấy thân thể, sau đó một tay tha lôi hắn ra khỏi phòng.
“Buông ta ra!”
Hắn rống lớn, nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, tay lại
càng bóp chặt, đau đến nỗi hắn có cảm giác tay mình muốn gãy.
Gã này cố ý, nhất định là cố ý !
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ta đổi nghề không bán
thân !” Loại này khách quen, loại này đức hạnh, mệt cho Đào Hồng còn chịu được.
Nam nhân đá văng cửa phòng, đẩy mạnh hắn vào bên
trong, ngay cả tấm khăn vải che thân của hắn cũng suýt chút nữa tụt xuống trước
cửa: “Không cần che che lấp lấp, mau làm đi !”
Thái độ của nam nhân khi nói chuyện với hắn tựa như
nói chuyện với một con cẩu, lại là một con cẩu gã ta ghét cay ghét đắng, thế
nhưng khi quay sang nói chuyện với người nằm trên giường, khẩu khí của gã ta lại
dịu đi.
“Nam tử hán đại trượng phu, thất hồn lạc phách như vậy
còn ra thể thống gì...... Người, ca đã thay ngươi mang đến, đêm nay phát tiết,
ngày mai tâm tình ngươi tự nhiên liền sảng khoái, hảo hảo cùng sồ nhi này ngoạn
ngoạn.”
Nam nhân lôi kéo Vu Linh Phi áp lên giường, Thiết Lạc
Hợp vừa vặn xoay người lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thiết Lạc Hợp “Di” một
tiếng, Vu Linh Phi thấy rõ người trước mắt, rốt cuộc nhịn không được chửi ầm
lên.
“Thiết Lạc Hợp, đêm qua ngươi đến quán chúng ta đương
tặc, hôm nay lại bảo người bắt ta mang đến đây, ra sao rắp tâm?”
“Đào Hồng, sao ngươi lại ở nơi này?” Ánh mắt hắn đi từ
đôi bàn chân trần của Vu Linh Phi lướt đến bộ ngực nõn nà nửa kín nửa hở:
“Ngươi, bộ dạng ngươi thế này là sao? Ta không hề có hứng thú với ngươi!”
Nam nhân chững người lại, sau đó nói ra điều mà gã ta
cho là đúng, “Đêm qua dầm mưa trở về, chẳng phải là vì này dâm đãng hạ lưu sồ
nhi kiêu căng ngạo mạn, không chịu bán cho ngươi? Hôm nay ca mang hắn đến, mặc
hắn muốn thiên kim vạn kim, ta đều sẽ ứng trả.”
“Ngươi làm cái quỷ gì?”
Thì ra đây là “giao hàng tận nhà” nha?
Vu Linh Phi giãy ra khỏi gọng kìm cứng rắn đang túm hắn.
Thiết Lạc Hợp cũng vội vàng xua tay, “Không phải hắn, ca,
ta sao có thể có hứng thú với Đào Hồng, hắn là kẻ thiên nhân chẩm*, vạn nhân ngủ,
thân mình bẩn như mực đen.” (*gối, ý nói có nhiều tình nhân nằm trong lòng)
Vừa nghe tên công tử kia dám ô nhục mình, Vu Linh Phi
giận dữ nhướng mày. Muốn so về dơ bẩn hạ lưu sao? Ai mới hạ tiện a, Vu Linh Phi
hắn 100% hạng xịn chưa bóc tem!
“Ta bẩn như mực đen, vậy kẻ trộm đạo như ngươi lại rất
cao thượng, nửa đêm lẻn vào trong quán của ta trộm tranh, ta không trói ngươi lại đưa đến nha môn đã muốn
xem như cho ngươi mặt mũi, hơn nữa, bằng vào những lời ngươi đã nói với A Phủng
ngươi sớm nên bị thiên đao vạn quả, ngươi nói ai mới là hạ tiện?”
“Trộm đạo?” Thanh âm của Thiết Dĩ Hình lạnh đi, Thiết
Lạc Hợp vừa nghe cả người liền khẽ run lên, Vu Linh Phi vừa xốc chiếc khăn lớn
lên vây bọc chặt chẽ lấy thân hình, vừa nhìn Thiết Lạc Hợp, khí thế bắt đầu cường
lên, thị phi đúng sai, hôm nay phải nói rõ ràng minh bạch.
“Đúng, trộm đạo, đêm qua hắn lẻn vào quán của chúng ta
trộm đồ.”
Thiết Dĩ Hình mắt lạnh nhìn về phía đệ đệ, Thiết Lạc Hợp
hiển nhiên rất sợ gã ta, mặt mũi trắng bệch.
Thiết Dĩ Hình vừa thấy vậy liền biết Vu Linh Phi nói
thật, sắc mặt càng thêm hàn khốc chuyển hướng Vu Linh Phi, Vu Linh Phi thở phì
phì nhìn y, Thiết Dĩ Hình thanh âm âm hàn đến cực điểm, hiển nhiên muốn hắn nuốt
lại những lời vừa nói.
“Thiết gia không ai trộm đạo!”
“Có, chính là ngươi đệ đệ Thiết Lạc Hợp.”
Uy vũ không khuất phục, có làm chính là có làm, trời
biết đất biết, trong quán người người đều biết.
Thiết Dĩ Hình giơ bàn tay lên, tựa hồ muốn giết người
diệt khẩu.
Vu Linh Phi bất chấp bất giá nào, thân hình càng xông
lên phía trước, ương ngạnh đặt mình dưới đại chưởng của Thiết Dĩ Hình, nâng lên
khuôn mặt xinh đẹp phẫn hận bất bình, tuy rằng bộ dạng mĩ diễm, khí thế có chút
không bằng người, nhưng luận võ miệng hắn cũng sẽ không nói thua đám người cổ đại
này.
“Ngươi giết được ta, chẳng lẽ giết được tất cả mọi người
trong quán? Giết được trời đất đã chứng giám sao?” Hắn còn so với trời đất, để xem
tên bá đạo này có dám man thiên khi địa hay không, người cổ đại chẳng phải tín
trời đất chứng dám tín vỡ đầu sao?
Quả nhiên, Thiết Lạc Hợp rốt cục thừa nhận, nhỏ giọng
nói: “Ca, thực xin lỗi, ta nhất thời mỡ heo mông tâm*, bức họa kia vẽ A Phủng,
hắn không chịu nói chuyện với ta, ta chỉ đành, đành phải......” (* mỡ che mắt,
làm điều rồ dại)
“Câm miệng, ngươi không trộm đạo! Đừng ở đây nói lời vô
nghĩa, đừng làm ô danh Thiết gia.”
Thanh âm cảnh cáo của y trầm lạnh cứng rắn như sắt như
thép, sau đó y lại túm lấy Vu Linh Phi đi về hướng một gian phòng khác, y hùng
hổ chạy dọc đâm ngang, khiến tấm khăn vải quấn trên người Vu Linh Phi lại sắp
tuột xuống.
Y sập lại cửa phòng cái rầm, cánh cửa rung lên bần bật,
mắt y nhìn chằm chằm Vu Linh Phi, tựa như muốn uy hiếp đem hắn phân thân toái cốt,
nghiền xương thành tro.
Vu Linh Phi bị người lăn qua lộn lại không kịp thở một
hồi, thân thể Đào Hồng lại không có mấy lạng thịt, vì thế hắn thở hổn hển ngã
ngồi trên mặt đất.
“Được rồi, hôm nay cho ngươi được như nguyện, chuyện của
Lạc Hợp đừng vội nhắc lại.”
Thiết Dĩ Hình vẻ mặt căm hận, dường như đang làm một
chuyện gì tâm không cam tình không muốn, chỉ là vì đệ đệ mới cố mà làm, y vươn một
tay kéo hắn, hại tấm khăn vải trên người hắn lại rơi ra, trong khi đó một tay
kia, y tự cởi tiết khố* của mình. (*quần lót)
A, mắt hắn phải mù! Bị ép phải nhìn sinh thực khí của
con lợn rừng kia là đủ rồi, ngay cả băng sơn khốc nam này cũng muốn lộ điểu điểu
cho hắn xem..... Sau khi hắn rơi vào thời cổ đại, rốt cuộc có bao nhiêu nam
nhân muốn thả điểu cho hắn xem nha? Vu Linh Phi thầm rên rỉ.
Hắn gặp vận đen, từ đường đường kiến trúc sư biến
thành nam kĩ bán rẻ tiếng cười mưu sinh cũng đành, nhưng đây là cái gì ác vận,
uống ngụm nước cũng bị giắt răng sao? Bị người tùy tiện bắt đi, sau lại bị ép
phải nhìn nam nhân kia..... khối thịt!
Mẹ ơi, hắn lạy chư thần chư phật, nhìn nhiều như vậy sẽ
bị tổn thương tâm lý a~
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?” Vu Linh Phi vừa giãy
giụa, vừa rống hỏi.
Bị tay bá đạo này vô duyên vô cớ bắt đi đã đủ xui, Thiết
Lạc Hợp còn vẻ mặt khinh thường cùng hắn phát sinh quan hệ, rồi sau đó gã nam
nhân hàn khốc vẻ mặt như sắp ăn đại tiện tự thoát quần thả điểu cho hắn xem.
“Đến đây đi, tốc chiến tốc thắng, gia không có nhiều thời
gian chờ ngươi hầu hạ.” (Này thì Đào Hồng như nguyện nhá! *Cười té ghế*)
Thiết Dĩ Hình lôi hắn lên trên đầu gối mình, y đã tụt
tiết khố, điểu của y to đến dọa người! Còn chưa hoàn toàn cương đã mang kích
thước khủng bố. Như để chứng minh Đào Hồng quả thực không có lực hấp dẫn với y,
bản thân y phải tự xoa bóp mấy lượt, đại điểu mới hơi hơi ngẩng đầu.
Hắn cả người trần trụi ngồi trên đùi một nam nhân đã cởi
quần lót, nam nhân kia còn ra vẻ muốn mau mau xong việc cho rảnh nợ.
Vu Linh Phi bị chấn kinh quá lớn, cả người cứng ngắc, hồi
lâu mới hoàn hồn, chỉ thấy Thiết Dĩ Hình rốt cục bán cương, hắn vốn định cố gắng
giãy ra khỏi sự kìm kẹp của y, lại bị y làm như hắn đang cố ý xoay eo bãi mông dâm
đãng, tên trời đánh thánh vật kia vừa lãnh đạm vừa khinh thường nói:
“Đừng nóng vội, chờ một lát ngươi sẽ được thích.”
Vu Linh Phi lúc này liếc thấy một chiếc gương đồng, chẳng
qua là cho nam nhân dùng, đúc khá lớn, vẻ bề ngoài cũng thô cuồng, hắn một tay
cầm còn cảm thấy khá nặng. Tiểu thí thí của hắn sắp bị “mất mạng”, hắn cũng
không muốn vừa đến cổ đại đã bị nam nhân dùng ..... chỗ đó thống đến thống đi
tra tấn.
Vì thế Vu Linh Phi giơ cao gương đồng, dùng phương
pháp quen thuộc, đập mạnh vào đầu đối phương!
Thiết Dĩ Hình không nghĩ tới hắn dám công kích y, bởi
vậy dù có võ nghệ cao cường y cũng không tránh kịp bị gương đồng đập phải, đau
đớn chóng váng muốn ngất.
Y ngã về phía sau, trán lại có máu rỉ ra, hai mắt y đỏ
bừng, hiển nhiên đã nổi lên sát ý.
Hai mắt Vu Linh Phi so với y còn đỏ, sát khí so với y
còn liệt, hắn cầm gương đồng loạn rống, đem nó làm kiếm đâm, đâm, đâm. Hắn hận bản
thân lúc học đại học tham gia câu lạc bộ vì sao không phải là học kiếm Tây, hoặc là kiếm Nhật, có thể hảo hảo giáo huấn gã
nhân tra này.
“Ngươi muốn cường bạo lương gia phụ nữ sao?”
Thiết Dĩ Hình nhanh nhẹn trốn khỏi sự công kích của hắn,
vẻ mặt kinh ngạc vô cùng. Khắp thiên hạ tối không có tư cách tự xưng lương gia
phụ nữ chính là Đào Hồng.
Ai chẳng biết hắn mới khoảng mười tuổi đã diễm danh
lan xa, ngủ quá nam nhân xếp đến hàng trăm, khiến cho người ta táng gia bại sản
có, bán nhi bán nữ có, thắt cổ tự sát lại càng không thiếu. Ngày ấy bất quá
nhìn thấy y kỵ mã trải qua, liền cứng rắn muốn y lên lầu, muốn y trở thành “nhập
mạc chi tân”, y vừa nhìn thấy bộ dáng tự cho mình là mị thái mười phần, câu dẫn
nam nhân bách phát bách trúng của hắn liền buồn nôn, nếu không phải vì đè xuống
chuyện Lạc Hợp đi trộm tranh, y sao có thể hạ mình cùng hắn giao hợp.
“Ngươi điên rồi sao? Ta muốn ngươi, ngươi còn không cảm
động đến rơi nước mắt chủ động hiến thân?” Y khinh thường nói: “Gia nha hoàn
người người xinh đẹp như hoa, ngươi này tàn hoa bại liễu, thiên nhân áp vạn
nhân kỵ sồ nhi......”
“Đầu ngươi có vấn đề a, ta với ngươi không thân chẳng
quen, làm sao phải hiến thân, nha hoàn của ngươi mĩ, ngươi thì đi tìm ngươi nha
hoàn, xin lỗi, ta đối với ngươi không cái kia ý tứ, ngươi muốn dùng thân thể của
ngươi đến che miệng ta, ngượng ngùng a, thân thể của ngươi không có giá trị giống
ngươi tưởng.”
Vu Linh Phi cắt ngang lời y. Đào Hồng có thể thật sự tiếp
rất nhiều khách nhân, nhưng hắn Vu Linh Phi đâu có!
Ánh mắt hắn kiên quyết, thái độ nói chuyện so với y
còn cao ngạo, lại còn lộ rõ biểu tình không chút hứng hứng thú với y, máu trên
trán Thiết Dĩ Hình còn đang hồn nhiên chảy, y phải dùng tay bịt lấy, trước mắt
sồ nhi lại dùng ánh mắt vừa kiên quyết vừa đùa cợt khiến y thiếu chút nữa giận
sôi lên.
Y đường đường là Thiết Dĩ Hình, vừa nói muốn nữ nhân,
nữ nhân liền chủ động xếp hàng đứng đầy sân Thiết Dĩ Hình, bị một dâm kĩ nói thành
thấp kém khất cái, mà hắn thì không thèm để mắt đến thân hình cường tráng của
y.
“Ngươi...... !”
Từ khi y tòng quân đến giờ, chưa có ai đủ sức làm bị
thương khuôn mặt y, không thể tưởng được thế nhưng sẽ bị......
Y còn chưa nghĩ ngợi xong, Thiết Lạc Hợp đã ở ngoài cửa
đập mạnh kêu to. “Ca, ...... Thả Đào Hồng trở về đi.” Thanh âm của hắn ta tràn
đầy sung sướng. “A Phủng đến đây, hắn nói nguyện ý làm thiếp của ta , chỉ cần
chúng ta để Đào Hồng bình an trở về.”
“Này rốt cuộc đang làm cái gì?” Thiết Dĩ Hình nhíu mày.
“Này tại làm bừa cái gì?”
Vu Linh Phi rên rỉ một tiếng, mặt còn nhăn nhó hơn Thiết
Dĩ Hình, hắn nhảy xuống khỏi cặp đùi cường tráng như đá cẩm thạch, nhặt lên khăn
vải quấn quanh người, dùng sức kéo cửa ra, Thiết Lạc Hợp đang ở ngoài cửa, A Phủng
vẻ mặt lãnh đạm đứng ở bên cạnh hắn ta.
“Ngươi suy nghĩ cái gì? A Phủng!” Hắn khàn cả giọng giận
dữ hỏi.
“Lạc Hợp công tử nói rất đúng, ta có thể gả tiến nhà
giàu làm thiếp, liền đã là tam sinh phúc khí, hôm nay đặc biệt đến bái biệt lão
bản, trả tiền chuộc thân, ta liền theo Lạc Hợp công tử nhập phòng*, mong lão bản
vì mọi người trong quán mà suy nghĩ, thành toàn tâm nguyện này của A Phủng.” (*làm thiếp)
Hắn sắc mặt trấn định, ngữ khí bình tĩnh, không hề lộ một
tia ủy khuất cùng gắng gượng, nghe vào tai thanh thanh lãnh lãnh, bừng tỉnh gió
thu hiu quạnh thổi qua mặt hồ.
Sáng nay lão bản bị bắt, hắn trong lòng biết rõ Thiết
đại tướng quân vì đệ đệ mới làm như vậy, nếu lão bản cùng Thiết gia đối nghịch,
lấy Thiết đại tướng quân thân phận cùng địa vị, muốn hủy lão bản rất đơn giản,
đáng thương nhất chính là mọi người trong quán, nếu không có lão bản, tựa như
đã không có chủ nhân, chỉ sợ sẽ phải lưu lạc đến những chỗ càng thấp kém.
Ta không ưa anh em nhà này tí nào =.=
Trả lờiXóaGhét cái mặt 8->
Vậy mới nói là hai anh em khốn kiếp mà!^^
Xóachưa thấy anh công nào tự kỷ như vậy , dám hốch hách như vậy coi sau này chỉnh ảnh như thế nào
Trả lờiXóaTội A Phủng ghê, thằng em rõ đáng ghét.
Trả lờiXóaMờ anh công tự kỷ quá cơ, Anh Phi phải xử nhiều vào,đè bẹp nhuệ khí của anh ấy đi