Chết mòn
Cậu muốn chịu hình như thế nào? Làm thủ công hay lao động nặng?
Vấn đề này Tô Viễn nghe mà không hiểu, anh đã nghe nói tù phạm
ở đây đều phải tham gia lao động, cũng nghe nói nếu làm tốt sẽ có thưởng, có điều
anh không biết ở đây còn chia thành “thủ công” và “lao động nặng”, hơn nữa anh
còn có quyền lựa chọn hay sao? Cho dù thật sự có thể lựa chọn, nhưng vì sao Úc
Thần chỉ cho mình anh cái quyền đó? Cái này thì liên quan gì đến anh?
Úc Thần thấy Tô Viễn đầy vẻ hoài nghi nhìn chằm chằm mình, biết
thanh niên này nghĩ quá nhiều, y cũng không vội yêu cầu anh trả lời, chỉ nói
“Chờ ta một chút!” liền đứng lên đi vào phòng trong.
Lúc này Tô Viễn mới nhớ ra còn có nữ tù nhân ở trong đó,
không khỏi hừ một tiếng. Trong phòng truyền đến vài tiếng nói chuyện, Úc Thần
nhẹ nói câu gì, nữ tù kia cười ra tiếng. Kỳ thật Tô Viễn hoàn toàn không nghe
rõ lời của họ, có điều tiếng cười kia rơi vào tai anh khiến anh cảm thấy rất
không thoải mái, cứ như là bọn họ đang cười anh.
Tiếp theo một hồi tiếng thủy tinh lanh canh, sau đó giọng nữ
tù nũng nịu hỏi: “Ngục trưởng, cho em à?”
“Không, cho vị khách ở bên ngoài.” Giọng điệu của Úc Thần
mang theo trấn an, đáng tiếc y vẫn cự tuyệt, “Mặc quần áo tử tế trở về, ta mặc
kệ cô lấy nước hoa từ đâu ra, nhưng lập tức giao ra cho quản giáo, lần này ta
tha cho cô.”
Vài giây sau Úc Thần đẩy cửa đi ra, cầm một ly sữa trắng tinh
đặt trước mặt Tô Viễn:“Uống đi.”
Tô Viễn kinh ngạc nhìn một cô gái trẻ dáng người mỹ lệ chỉ mặc
đồ lót uyển chuyển đi ra theo y, ánh mắt cô ta thoáng nhìn qua Tô Viễn, tựa hồ
có chút ngoài ý muốn. Xoay người nhặt lên y phục của mình, cô gái không chút e
ngại, thản nhiên đứng tại chỗ mặc vào. Úc Thần đương nhiên không để ý, chỉ khổ
Tô Viễn, khuôn mặt anh đã hồng rực.
Tô Viễn vội vàng để ý đi hướng khác, kết quả liếc mắt vào ngay
cốc sữa trước mặt, lại nghĩ đó là thứ Úc Thần lấy ra từ trong kia, anh liền thấy
buồn nôn. Mặc dù lý trí cho anh lời giải thích rằng trong căn phòng đó có một tủ
lạnh bảo quản sữa, nhưng trí tưởng tượng của anh lại không thể không nghĩ đến
những điều dâm mĩ.
Không khí tràn ngập hương vị đặc trưng của một cuộc làm tình,
trước mặt lại tràn đầy một cốc sữa trắng đậm đặc, Tô Viễn sao có thể nuốt trôi
cho được. Anh liền lập tức đẩy cốc sữa ra xa: “Không uống! Ghê tởm chết!”
Phản ứng đột nhiên này của anh khiến cho nữ tù đang ung dung
mặc quần áo phải ngừng tay, kinh ngạc nhìn anh, nghĩ thầm người này ở đâu đến
đây, dám nói chuyện với ngục trưởng như vậy.
Úc Thần cũng không ngờ tới Tô Viễn sẽ làm ra phản ứng như vậy,
y tự nhận là y đã cho người thanh niên này sự đối đãi vô cùng rộng lượng. Nhìn
thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt đảo tứ phía của Tô Viễn, Úc Thần đột nhiên
hiểu rõ, nhịn không được cười ha ha: “Sữa mà thôi, cậu nghĩ đây là cái gì? Tô
Viễn a Tô Viễn, cho nên ta mới nói cậu quá non , kém quá xa, kém quá xa
......”
Kém ai quá xa ! Tô Viễn không phục, cả giận nói: “Tôi không
thèm tự so sánh mình với loại người cầm thú như anh! Tôi biết rõ đây là sữa! Hiện
tại tôi không muốn uống, được không? Nhìn thấy nó tôi liền ghê tởm như nhìn thấy
anh.”
Úc Thần ra hiệu cho nữ tù rời đi, thu liễm vui vẻ nói: “Cầm
thú? Chỉ có thế này cậu đã cho ta là cầm thú, cậu cũng quá coi thường ta, có điều,
cậu còn chưa đủ tư cách so sánh với loại cầm thú như ta. Ta cho cậu biết, người
mà cậu không sánh bằng có nhiều lắm. Tin hay không, ở trong tòa ngục giam này,
nếu không có ta cậu vốn không sống quá hai tháng.”
Cuồng vọng! Tô Viễn thầm xì một tiếng khinh miệt, mạng của
anh khi nào thì cần y đến bảo vệ! Hoang dâm! Bạo ngược! Độc tài!
Đáng tiếc những lời này anh đều không dám nói ra miệng. Úc Thần
nhìn thẳng vào mặt anh liền ngăn chặn tất cả mọi phẫn uất của anh.
Úc Thần nhìn thấy anh cắn chặt đôi môi mỏng liền biết anh
đang thầm tận tình chửi rủa mình, thậm chí còn nghĩ y xen vào việc người khác.
Tô Viễn muốn chết, có điều...... về công về tư, y đều muốn giữ lại mạng của Tô
Viễn, cái này cùng ý nguyện của Tô Viễn không liên quan gì đến nhau.
******
Quay lại vấn đề, Úc Thần lại hỏi một lần nữa: “Nghĩ xong
chưa? Thủ công hay là lao động nặng?”
Tô Viễn cười nhạo một tiếng: “Có cái gì khác nhau sao? Chẳng
phải đều ra sức kiếm tiền cho anh!”
Úc Thần khó được kiên nhẫn giải thích cho anh: “Thủ công công
tác rất ổn định, lặp lại các thao tác cơ giới, cũng không cần động não, nhưng tất
nhiên cũng không có ban thưởng; Còn lao động nặng thật sự rất khổ, rất ít người
làm được, nhưng có thể kiếm được rất nhiều ban thưởng, còn có tự do nhất định.”
Tự do.
Đối với tù phạm bình thường mà nói, e rằng đây là một cơ hội
vô cùng mê người. Đi ra khỏi bức tường cao ngất lạnh như băng này, hô hấp không
khí tươi mát, ngẫm lại đã cảm thấy thỏa mãn.
Tô Viễn tim đập mạnh, loạn nhịp trong chốc lát, sau đó tự giễu
cười rộ lên: “Anh chơi tôi a Úc Thần, anh tìm riêng tôi đến, cố ý nói với tôi
chuyện này, chẳng phải anh đã có quyết định sẵn rồi sao, cần gì phải hỏi tôi.”
“Phải, ta muốn cho cậu đi làm lao động nặng.” Úc Thần không
phủ nhận, “Nhưng tôi vẫn muốn cho cậu chọn, hiện tại cho ta đáp án đi.”
Tô Viễn cảnh giác nhìn y, anh không thể không cảnh giác, cách
làm dân chủ như vậy quá khả nghi, hoàn toàn không phải là tác phong của Úc Thần,
vì vậy anh cố ý nói: “Tốt lắm, anh muốn cho tôi di làm lao động nặng, tôi mạn
phép không đi. Nói thật cho anh biết, tôi không cần tự do, tôi không muốn đi ra
ngoài, một chút cũng không muốn, tôi muốn chết ở trong này!”
“Nếu như cậu đang hờn dỗi với ta, ta khuyên cậu nên suy nghĩ
kỹ.” Úc Thần bưng sữa uống một ngụm, lại liếm sữa dính thừa trên môi. Động tác
ngây thơ này xuất hiện ở y lại tạo thành một loại mị hoặc, y nói: “Ta hỏi lại lần
nữa, cậu chọn đi.”
“Thủ công.” Tô Viễn nói, “Tôi tình nguyện biến thành một cái
máy, không cần nghĩ cũng không theo đuổi mục tiêu gì, dứt khoát chết mòn ở
trong ngục giam này.”
Mấy lời này anh nói vẫn có mùi vị hờn dỗi, anh không muốn để
Úc Thần như nguyện, không cam lòng để y sắp đặt. Nhưng cũng không hoàn toàn là
hành động theo cảm tình, ở thế giới bên ngoài anh đã hai bàn tay trắng, còn có
gì đáng để hướng tới? Kỳ thật có một ý nghĩ gậm nhấm lương tâm của anh, anh cảm
thấy chính mình đã ép chị đi lên tuyệt lộ, khiến ba mẹ liên lụy mà chết, sự bất
lực của anh chính là món nợ tội lỗi không thể bù đắp. Cho nên, anh không cần tự
do.
“Được, vậy cậu cứ đi làm thủ công.” Úc Thần đáp dứt khoát khiến
anh có chút khó tin.
“A?” Thật dân chủ như vậy?
“Bằng điều kiện thân thể lúc này của cậu, làm lao động nặng
có vẻ quá sức, cậu có thể đi làm thủ công, có điều khi nào thay đổi ý kiến hãy
nói với quản giáo, ta sẽ sắp xếp.”
“Vì sao?” Tô Viễn nhịn không được hỏi,“Đừng nói là anh tôn trọng
ý kiến tù phạm, tôi không tin. Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì!”
“Ta muốn cậu chọn, bởi vì ta đã thấy do dự.” Úc Thần nói rất
lạnh nhạt, lại khiến cho trái tim Tô Viễn loạn lên.
Do dự...... Người này cũng sẽ do dự sao, lúc chém người y
không do dự, lúc nổ súng không do dự, một chuyện nhỏ như vậy lại làm y do dự?
Đó là nói đùa sao.
Tô Viễn hít sâu một hơi: “Úc Thần anh không cần giả làm minh
quân, anh không giống. Đừng tưởng rằng anh cho tôi chút ân huệ không coi được
là ân huệ như vậy tôi sẽ cảm kích anh, anh đừng tưởng rằng có thể dựa vào tôi
đào ra mật mã của chị tôi.”
“Cậu thật thú vị, một mặt nói muốn chết mòn ở trong này, một
mặt lại không ngừng đo lường ý đồ của ta.”
“Tôi...... Ngô!”
Tô Viễn còn nói chưa dứt lời đã bị Úc Thần ấn lên vết thương
trên bụng, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. Úc Thần nhíu mày: “Quả nhiên lại bị đánh,
không cần phải ngốc ngẩn người để bị đánh, có thể nhún nhường thì nhún nhường.
Với cá tính như cậu, chết mòn? Chính cậu cảm thấy cậu có thể sao?”
******
“Muốn uống sữa tươi liền tới tìm ta, ta mời cậu.”
Thanh âm của Úc Thần bị chặn lại phía sau cửa gỗ, ngả ngớn mà
vô sỉ.
Tô Viễn bị mang về M khu nhà tù. Anh đi lâu như vậy mới về,
chờ anh chính là lần lượt từng khuôn mặt hoặc hèn mọn hoặc cười dâm đãng. Đầu
tiên anh ngây người, vừa kịp phản ứng đã nghĩ ra thì ra mình bị nghĩ đến dơ bẩn
như vậy.
Làm sao có thể không tức giận, chỉ là anh không định nói gì.
Úc Thần, Úc Thần.
Cái tên này, con người này đi tới đi lui trong đầu anh, ném
cho anh từng câu đố. Y đang suy nghĩ gì, y muốn làm cái gì, y muốn dựa vào anh
để được đến cái gì, anh vẫn không hề hay biết.
Anh càng ngày càng không hiểu người này, rõ ràng tất cả đều nằm
trong tay y, rõ ràng y muốn gì được nấy, thế nhưng y lại bỗng hỏi đến ý nguyện
của anh.
Tô Viễn cũng càng ngày càng không hiểu chính mình, anh đã mất
hết tất cả, anh vốn không định mong ước thứ gì, thế nhưng cho đến bây giờ anh vẫn
không có cách nào biến mình thành một cỗ máy ngoan ngoãn nghe lời.
Bi ai nhất chính là, anh vẫn còn xem mình là người.
Úc Thần nói đúng vậy, anh không có khả năng để mình chết mòn.
******
Đêm dài.
Úc Thần cầm trong tay một cốc sữa đã cạn, từ tầng cao nhất của
ngục giam nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Ngón tay khẽ gõ vào cốc thủy tinh, phát ra thanh âm lách cách
có tiết tấu, như đang đếm thời gian trôi qua.
Hôm nay, trước khi nhìn thấy Tô Viễn, y quả thực đang do dự,
nhưng sau khi nói chuyện với người thanh niên ấy, y hoàn toàn mất hết băn
khoăn.
“Dật Thanh, ván cược này cậu ắt phải thua.” Úc Thần vui sướng
thuyết.
Lý Dật Thanh nhìn sang nửa bên khuôn mặt của y, nhìn hình dáng
được ánh nắng viền quanh của y, cười phản bác: “Cậu ta chọn thủ công, rõ ràng
là tôi thắng.”
“Hiện tại quả thực là cậu ta lựa chọn thủ công, nhưng nhất định
sẽ đổi ý. Cậu ta sẽ không cự tuyệt lời mời của ta, cậu ta sẽ đến bên cạnh ta,
phục tùng ta, ra sức cho ta.” Úc Thần nói một câu chắc chắn.
“Thật không......” Lý Dật Thanh hơi nhíu mi, thoáng thất thần,“Vậy
cứ xem như tôi thua a.”
Trước
lúc rời đi liếc mắt một cái, anh ta nhìn thấy trong mắt Úc Thần phản chiếu một
cõi tinh hải, sáng ngời mà hoang vu.
Dật Thanh này là sao ta 8-|
Trả lờiXóaTa không thích công hai lòng đâu :((
Dật Thanh là một nhân vật có vai trò đặc biệt trong "ván bài" của Úc Thần, anh cũng có tên trong một câu chuyện tình bi thảm làm ta day dứt mãi ngay cả khi đọc xong. TT^TT
XóaNhưng Úc Thần không từng có tình cảm với anh này chứ :-ss
XóaUhm, cái màn sữa tươi của e Tô Viễn làm ta ở trong lớp đọc trộm mà cứ phải gục mặt xuống cười. Ko bit nên e quá ngây thơ hay quá đen tối nữa...
Trả lờiXóa