18/1/13

[NĐK - Đệ nhất thiên] Đệ thất chương

Nhập mạc chi tân* 

(*Khách quý vào màn = Bạn tình mới)
Nói tóm lại, tân tù phạm vẫn không hiểu rõ thể chế của ngục giam. Trước mắt, nhiệm vụ mỗi ngày của họ là tiếp nhận quản giáo, đem những lệ khí và tâm lý không cam lòng mài cho bằng phẳng, nhận thức được đó mới chính là cách sống đúng đắn của mình từ nay về sau, nhưng không ai biết đây mới chỉ là bắt đầu.
Như thế nào quét dọn vệ sinh, như thế nào thu dọn giường chiếu, như thế nào phục tùng quản lý...... Những thứ rườm rà này được diễn luyện đi diễn luyện lại, thời gian giải lao ngoài trời của tân tù phạm cơ hồ đều tiêu hao hết ở hạng mục quét dọn vệ sinh ngục giam, nhìn thấy quản giáo phải nhường đường, nhìn thấy ngục trưởng...... Tốt nhất không nhìn thấy là hơn, nếu thấy thì tránh được xa bao nhiêu liền tránh xa bấy nhiêu.
Ngày hôm ấy, đúng lúc Tô Viễn đang bị tân quản giáo làm như phản diện điển hình mà giáo huấn: “Suốt nửa tiếng đồng hồ mới quét dọn sạch sẽ nhà cầu, cứt đái bên trong chẳng lẽ đã cao thành núi hay sao! Ta thấy ngươi cố tình lười biếng mới đúng!”
Lại là mấy cây gậy gõ lên bụng Tô Viễn, anh đau đến sắc mặt trắng bệch, trán rịn ra mồ hôi, nhưng vẫn không nói một câu. Không phải anh có nhiều cốt khí, anh biết rõ, chỉ bằng cái miệng của mình nói ra câu nào tất nhiên đưa tới càng nhiều đánh chửi câu đó.
Ở trong khu vệ sinh kia cứt đái không xếp thành núi, chỉ có chừng năm mươi bồn tiểu tiện, hai mươi phòng đại tiện, nửa giờ có thể cọ quét sạch sẽ đã là kỳ tích , như vậy còn bị đánh, ngay cả Vương Quyết vốn thích đối đầu với anh đều có chút cảm thông.
Kỳ thật Tô Viễn đã quen làm bao cát, từ khi anh vinh dự trèo lên đầu bảng “khách quen” của phòng thẩm vấn đến giờ, các quản giáo hở chút lại yêu cho anh ăn gậy.
Cũng không phải anh thật sự phạm cái gì sai, chỉ là đánh loại “Nguy hiểm phần tử” như anh là thói quen, không cần giải thích, đỡ phải phiền toái. Hơn nữa, bọn họ rất yêu mến lăn qua lăn lại tay thanh niên đánh thế nào cũng không lên tiếng này, anh càng ẩn nhẫn càng cắn răng, bọn họ lại càng thấy có cảm giác thành tựu.
Quản giáo rốt cục đánh đến thư sướng, ném anh trở lại đội ngũ tân tù phạm, cây gậy nhịp nhịp trong lòng bàn tay nói: “Giải tán.”
Tô Viễn một tay ôm bụng, một tay lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở trấn tĩnh lại, vừa bước ra một bước đã bị ngăn lại. Ngẩng đầu nhìn, là Tam Bạch Nhãn.
Tam Bạch Nhãn cao thấp đánh giá anh trong chốc lát mới nói:“Đi theo tao, ngục trưởng gọi chú mày đi thấy ngài.” Sau đó mập mờ  cười,“Chỉ triệu một mình chú mày lên tầng cao nhất, tiểu tử thật đúng là gặp may mắn a.”
Tô Viễn không hiểu ra sao, nhíu nhíu mày, đi theo hắn ra khỏi phòng quản giáo tân tù, lưu lại mọi người phía sau lưng nhao nhao bàn luận.
“Tầng cao nhất? Chỗ đó không phải là địa bàn tư nhân của ngục trưởng sao? Thuộc về ngoài ngục giam a!”
“Tao đã nói rồi mà, hắn tằng tịu với ngục trưởng. Ngày thường ra vẻ tử tế thanh cao, kỳ thật sớm đem cái mông vểnh lên cho người ta dùng.”
“Ha, lại có người hạ tiện như vậy.”
******
Đồn đãi không sai, nữ tù bên kia có một số người từng đi lên tầng chót.
Trong ngục giam này giam giữ phần lớn không phải là tội phạm, mà là những người cùng “Đế” có quan hệ lợi ích nhưng không thể công khai sẽ bị giam giữ ở trong này. Trong số họ, có không ít người có học vị cao, được nhận giáo dục thượng lưu, thậm chí còn có những tù phạm có tố chất cực cao.
Úc Thần không phải loại người ai đưa đến miệng cũng không cự tuyệt, y rất kiêng ăn .
Những nữ tù có thể đến tầng chót cùng y “đàm phán”, tất nhiên thân gia hiển hách dung mạo xuất chúng, các nàng phần lớn là phụ nữ có chồng, có khi là con tin, có thể moi được những thứ có ích từ gia tộc của mình hoặc của chồng dâng cho “Đế” mới có thể đi lên tầng cao nhất để đàm phán với ngục trưởng, về phần hiến thân hay không, đó là chuyện của các nàng, không ai ép buộc. Còn về phía y, y là nam nhân, đối phương cố ý muốn lăn lên giường y, lại đúng lúc y có hứng thú, cớ sao mà không “làm”?
Bất quá phía bên nam tính tù phạm tình huống sẽ không giống vậy, tuy đã từng có người chủ động yêu cầu “Đàm phán”, nhưng hiển nhiên Úc Thần hứng thú không lớn. Nói y tôn trọng nữ tính cũng tốt, thương hương tiếc ngọc cũng được, tóm lại đối đãi nam nhân hắn cũng không ưu tiên lo lắng loại này “Đàm phán”.
Trường hợp đặc biệt không phải là không có, trước khi Tô Viễn đến, chỉ có một nam tù thường xuyên bị gọi đi tầng chót, người nọ là K khu Lý Dật Thanh.
Úc Thần đối đãi Lý Dật Thanh vô cùng tốt, đây là chuyện mọi người đều biết, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu để Lý Dật Thanh bị bỏ tù ba năm không ai dám tùy tiện tìm anh ta gây phiền toái. Tất nhiên có không ít người nói Lý Dật Thanh là giường bạn của Úc Thần, những lời này rơi vào trong tai Lý Dật Thanh, anh ta chỉ cười nhẹ, về phần Úc Thần, y làm việc khi nào cần giải thích?
Các quản giáo trong ngục giam gọi những tù phạm thường xuyên xuất nhập tầng chót là “Nhập mạc chi tân*” của ngục trưởng, hôm nay xem ra, danh sách “nhập mạc chi tân” vừa phải nhiều thêm một cái tên -- Tô Viễn. (* Câu này thường được dùng chỉ những khách làng chơi “vào trong màn” để cùng ân ái với kỹ nữ; hiểu đơn giản là “bạn tình”)
Tô Viễn theo sau Tam Bạch Nhãn vào thang máy, bên ngoài vách thủy tinh, từng tầng lao ngục xẹt qua dưới chân, không biết vì sao, anh có chút hồi hộp.
“Xin hỏi...... Ngục trưởng tìm tôi có chuyện gì?” Anh dùng ngữ khí hiền lành nhất mà anh có thể để hỏi thăm Tam Bạch Nhãn, anh biết rõ, Tam Bạch Nhãn đã bị giảm tiền lương vì sự cố lần trước, món nợ này coi như bị tính đến trên đầu anh.
Tam Bạch Nhãn hừ một tiếng, không trả lời, đợi thang máy “đinh” một tiếng dừng lại, hắn đè nút khép cửa, nói: “Đầu tiên nói trước , nơi này thuộc về ngục giam ngoại bộ, nhưng chú mày đừng muốn chạy trốn. Thiết bị truy tìm trong thân thể chú mày không phải đùa giỡn , cho dù chú mày có thể chạy thoát khỏi ngục giam, cũng chạy không thoát cái chết.”
Tô Viễn phốc một tiếng bật cười:“Ngài quá lo lắng, tôi không định trốn. Mở cửa a.”
Thang máy khép lại, lại xuống dưới lầu. Ngoài tưởng tượng của Tô Viễn, Tam Bạch Nhãn không đi theo anh ra khỏi thang máy, xem ra ngay cả nhân viên công tác cũng không thể tự tiện bước vào nơi này, khó trách Tam Bạch Nhãn lo lắng anh muốn chạy trốn.
Đi lên phía trước vài bước là một cửa gỗ, phong cách rất đơn giản rất tùy ý, không phù hợp với phong cách của tòa ngục giam. Tô Viễn chuẩn bị gõ cửa, lại chưa chạm đến cánh cửa cũng đã ngừng lại. Tâm tình hồi hộp khi nghe đến thanh âm phía trong cánh cửa vọng ra đột nhiên chuyển biến thành một loại không biết làm sao.
Tô Viễn nheo mắt, ngưng thần.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn mà có tiết tấu xâm nhập tai anh, thanh âm mềm mại của phụ nữ nhẹ nhàng nỉ non xuyên qua không khí mập mờ, lại xuyên qua cánh cửa gỗ, sau đó chạy vào trong sự hổ thẹn của Tô Viễn.
“Ân...... A...... Ngục trưởng...... Nhẹ một chút...... Ô...... A a...... Nhẹ...... Ân......”
Thanh âm càng rên càng cao.
Tiếng phụ nữ thoát lực thở dốc một hồi cuối cùng...... Tô Viễn trong nháy mắt đỏ thẫm mặt.
Làm, làm cái gì? Úc Thần muốn anh đi lên không phải muốn thẩm vấn chuyện về Ngọc Phật sao? Bây giờ lại là tình trạng gì? Khiến anh nghe xuân cung* tại hiện trường! Mà lại nói, rõ ràng biết anh sắp đến còn làm loại chuyện này, người này túng dục đến cỡ nào a! Mà chuyện này sao càng nghĩ càng thấy... kỳ quái?! (*chỉ tình huống xxoo)
Tô Viễn thừa nhận, chính mình từng là một sinh viên “hư”, cũng từng được “sư phụ Aoi”, “sư phụ Mutō”, “sư phụ Tiểu Trạch” ân cần dạy bảo*, nhưng “hư” là “hư”, nội tâm của anh vẫn rất chính trực, không hề xem qua “hiện trường bản” “giáo dục”, càng chưa từng thực hành. Đột nhiên cho anh đến nghe một hồi giáo dục giới tính tại hiện trường, anh làm sao chịu nổi...... (* đoán cũng ra mấy “thầy” này “dạy” gì rồi... TT^TT)
Đợi cho tiếng vang trong phòng chìm xuống, Tô Viễn ho khan hai tiếng để bày tỏ “thiện ý” nhắc nhở, sau đó mới cố lấy dũng khí gõ cửa.
Trong phòng truyền đến một tiếng cười khẽ, thanh âm trầm thấp lộ ra vẻ lười biếng sau khi kích tình, người nọ nói:“Cửa không khóa, vào đi.”
Tô Viễn xoay mở nắm cửa đi vào, trông thấy một gian khách phòng rộng rãi sáng ngời, chỉ nhìn thấy trên sàn phòng rơi rụng lả tả vài món y phục của phụ nữ. Anh cực nhanh quét một vòng, khá tốt, hiện trường không phải trong này.
Úc Thần từ nội thất đi ra, mặc một bộ y phục mềm mại, cổ áo sơ mi đen hơi có vẻ mất trật tự, Tô Viễn chú ý tới cổ y có một vết cào đỏ tươi ...... Chuyển mắt, anh cúi đầu soi gương với sàn nhà. 
Úc Thần bưng cái cốc trong tay nhấp một ngụm, lập tức ngồi vào ghế sa lon, buông cái cốc, y mang theo giọng trêu tức nói:“Tại cửa ra vào đứng đã nửa ngày không chê mệt mỏi sao, ngồi đi.”
Tô Viễn quýnh, mặt hơi xấu hổ. Anh ngồi vào ghế sa lon đối diện, lại đụng đến vết bầm tím trên bụng, đau đến nhếch môi. Ánh mắt vô tình nhìn đến cái cốc Úc Thần vừa uống, chất lỏng đậm đặc màu trắng lưu lại một tầng dấu vết -- sữa.
...... Sữa? Xong việc rồi uống sữa tươi? Người này có ham mê cổ quái gì vậy! (Uống gì bổ ấy! *Cười té ghế*)
Tô Viễn bắt buộc chính mình dời đi chú ý, hít sâu một hơi hỏi:“Úc Thần, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì.”
Úc Thần nhíu mày:“Luận tôn ti, chẳng phải cậu nên gọi ta một tiếng Ngục trưởng sao?”
Tô Viễn nói:“Đều họ Yu*, không khác mấy.” (* bản raw ghi hai chữ cái la tinh Yu, ta đoán là âm gần “Ngục” và “Úc”)
Úc Thần cười rộ lên, tựa hồ rất thư thái, phần khắc nghiệt làm cho người ta không thoải mái dường như phai nhạt rất nhiều:“Ta tìm cậu tới là muốn hỏi cậu, đến tân tù thất, cậu muốn chịu hình như thế nào? Làm thủ công? Hay là lao động nặng?”
“...... A?”

2 nhận xét:

  1. làcười => là cười

    ứu thương trên bụng, đâu đến nhếch môi => vết thương trên bụng, đau đến nhếch môi (?)
    -----------------
    <<..... Sữa? Xong việc rồi uống sữa tươi? Người này có ham mê cổ quái gì vậy! (Uống gì bổ ấy! *Cười té ghế*)>>
    ==> Ôi trời, may mà ta không đang ăn uống gì, suýt sặc (nước bọt) vì bình loạn của nàng

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. *Nhe răng cười* Không phải sao? Chứ nàng giải thích xem ts ảnh thích uống sữa *tươi* sau khi ... xong việc?

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment