12/1/13

Ngụy nương trà lâu - Đệ tam chương (2)

3.2

Chọn xong trà, hắn lại dạy mọi người đem bột mì quấy chung với sữa, đem da bánh quay đến giòn xốp, lại thêm nhân đậu đỏ, nhân đậu xanh, nhân khoai sọ, vừa cắn ngập răng, nhân mềm mại nóng hổi liền tan ra trong miệng, ngọt đến lòng người đều nhuyễn, sau đó lại dạy họ cách làm nhân bánh mặn.

Mỗi người đều ăn đến mút tay còn thèm, nói chưa từng ăn thứ gì ngon đến như vậy, Vu Linh Phi cảm thấy muốn bật cười. Kỳ thật những thứ này đều là ven đường đều có, chẳng qua bọn họ chế biến qua mức giản đơn mà thôi.

Mặt khác, các món điểm tâm đi kèm với trà, dùng lá trà ướp lấy hương thơm, lại thêm hương thơm nhân tạo làm ra món mì thơm ngát, hắn nói sơ lược liền giao cho những người biết nấu ăn đi phụ trách. Bọn họ nghe đến sửng sốt, dường như chưa bao giờ biết có cách làm như vậy, lập tức liền chạy vào phòng bếp vùi đầu nghiên cứu.

Quan trọng nhất là thiết kế trang hoàng bên trong trà lâu. Trang phục của phục vụ cũng cần thiết kế đặc biệt. Hắn quyết định trang hoàng theo phong cách Nhật Bản pha trộn phong cách Châu Âu, đệm ngồi và khăn trải bàn đều là thêu tay hoa cỏ rực rỡ sắc màu.

Hắn bàn bạc với những người giỏi về thêu thùa rằng sẽ tìm Lục Trúc vẽ vài loại mẫu thêu đa dạng, hỏi bọn họ xem có thể thêu lên vải không, đại khái là kích cỡ thế nào, nói qua vài đầu việc, mọi người bèn túm tụm cùng một chỗ nghiên cứu.

Đũa, bát đều dùng loại gỗ tốt nhất để chế tạo, còn cắt gọt thành hình động vật khả ái. Trên tường, có cả một mặt tường đều treo tranh do Lục Trúc vẽ.

Hắn muốn Lục Trúc vẽ đào hà cúc mai, kỳ thật là muốn cho đứa nhỏ này vẽ cung nữ đồ, Lục Trúc vẽ bức đầu tiên chính là một mĩ nhân rất giống Đào Hồng, sắc khuynh thiên hạ, ôm gương tự ngắm, biến thành trong gương là một mĩ nhân, bên ngoài lại là một mĩ nhân.

Có điều khi nhìn thấy bức tranh này, Vu Linh Phi tự giễu nói: “Ta nào có văn tĩnh như vậy, ngươi hẳn phải vẽ ta cầm gương đánh người mới đúng.”

Hắn nói câu này khiến mọi người nhớ đến chuyện lúc trước, nhưng dù sao vẫn có chút sợ hãi với Đào Hồng, không dám cười quá lớn tiếng, chỉ dám che miệng cười.

Còn lại 3 bức, cũng đều giống với người trong lâu, bức tranh vẽ mai nhìn qua đều nhận ra là giống A Phủng, bình tĩnh lại lộ ra vẻ đẹp buốt giá độc đáo. A Phủng nhìn không chớp mắt, nói: “Tranh này còn kiều diễm hơn cả người thật!”

Mọi người cười đùa càng thêm thoải mái. Trước khi khai trương hai ngày, Vu Linh Phi vận dụng tư duy tiêu thụ của người hiện đại, để người đi ra khắp phố phường phát truyền đơn, sợ người ta không xem trọng, ném đi, hắn bèn viết truyền đơn lên khăn tay, lúc này vải rất quý, mọi người đều tranh nhau đến lấy, hơn nữa trên truyền đơn có vẽ oa nhi thảo hỉ, rất nhiều người cầm về nhà làm kỉ niệm.

Tuy rằng phát quảng cáo trên đường là diệu chiêu thời hiện đại, nhưng về cổ đại vẫn dùng rất hiệu quả.

Trên khăn viết rõ trong ba ngày đầu khách nhân sẽ được nhận quà tặng tinh mĩ, hơn nữa đồ ăn được giảm giá hai phần mười.

Lừng danh Đào Hồng hoa khôi, không làm kỹ viện, lại mở loại kinh doanh khác, người xấu miệng đã sớm chờ chế giễu, người có chút khẩu đức cũng nhịn không được nói ba đạo bốn.

“Sồ nhi có thể mở cái gì điếm? Hay là một cách chiêu khách mới?”

Vì thế vừa đến giờ mở cửa, bên ngoài đã ngựa xe như nước. Đào Hồng ăn mặc đắc diễm nhược đào lý, tự mình phân phát số thứ tự, tuyên bố nếu được gọi tên ba lượt còn không xuất hiện, vậy đành phải thay người khác, khiến mọi người vì chen vào lâu tìm hiểu đến tột cùng, đành phải bên ngoài khổ đợi, tránh bỏ qua lượt của mình.

Phong Niệu thông minh, đem ghế dài đặt ở ngoài cửa để người chờ có chỗ ngồi, còn dâng lên trà miễn phí để khách giải khát, tiếng oán giận cũng thiếu dần đi.

Mà mọi người vừa thấy quang cảnh đông đúc chen chúc này, ai còn dám rời đi, tất cả đều mở to mắt nhìn về phía cửa, lại xem số thứ tự của mình, e sợ hôm nay không chen được vào sẽ không hãnh diện được với người vào trước.

Xem ! Một cửa hàng vừa khai trương đã náo nhiệt người người tranh cướp vào cửa như vậy, ta đã vào được ngay ngày đầu tiên, còn không để người hâm mộ muốn chết sao?

Tiến vào trong trà lâu, hầu hết đều trợn mắt há hốc miệng, dường như đi lạc vào tiên cảnh, sa trướng thêu  mĩ lệ hoa cỏ, khăn trải bàn, đệm ngồi cũng đều rực rỡ muôn màu, một ấm trà đắt tiền nhất có giá 2 lạng bạc, đắt đỏ đến khiến người líu lưỡi, bất quá trung đẳng trà có giá hai trăm văn tiền, tuy không rẻ nhưng cũng không tính là đắt đến không ai mua nổi, xem ra là đi theo con đường hàng đắt giá.

Mà để những người này cam tâm tình nguyện bỏ tiền là những tiểu nhị dáng người yêu kiều, lúm đồng tiền như hoa như ngọc!

Tất cả những người này trước đây đều là hoa khôi, đến sờ một cái đều cần trả không biết bao nhiêu tiền, thanh lâu của Đào Hồng là nơi chỉ có quyền quý mới vào được, nào đến lượt những tiểu dân như họ đặt chân.

Hiện tại những mĩ nhân kiều diễm này ăn mặc chỉnh tề, trên tóc cài đóa hoa đỏ tươi, cười nói ngọt ngào như oanh như yến, mi mục diễm nhiên, xem liếc mắt một cái, tim liền đập bùm một cái, liếc mắt cái nữa, sợ là tim phải nhảy ra.

Có điều trang phục trên người bọn họ có chút kỳ lạ, vạt áo khép chặt bên trên, lại rộng mở ở phía dưới đùi, khi họ đi lại, cặp chân dài trắng nõn như tuyết khiến người nhìn ngứa hết cả lòng cả dạ lại không có vẻ gì là tục tĩu tình dục, hơn thế nữa phần eo bó sát mảnh mai đến nỗi khiến người ta có cảm giác nam nhân vừa ôm chặt liền gãy.

Chỉ có thể nhìn, không thể sờ, nhưng xem cũng chính là một loại hưởng thụ, mỹ nhân nha, trên đường tìm mỏi mắt, một trăm người bất quá mới thấy một vài mỹ nhân, hiện tại mãn lâu đầy mỹ nhân, miệng ngươi ăn mì, ánh mắt ngươi tùy ý sỗ sàng, khách nhân người người mặt mày hớn hở, tâm hoa nộ phóng.

Trên tường treo bốn bức tranh cung nữ, người nào cũng diễm lệ mỉm cười, lại nhìn người thật, cũng thấy hai mắt mang cười, thanh âm mềm nhũn nghe vào tai toàn thân xương cốt đều mềm nhũn cả theo.

“Xin hỏi khách quan muốn gọi gì? Món ăn nổi danh của chúng ta là mì ô long, vừa có thể chắc bụng lại thơm ngát hấp dẫn, nếu ngài không đói bụng thì gọi một bàn song hợp điểm tâm cũng không sai.”

 “Đều gọi, những món ngươi giới thiệu ta đều gọi.” Khách nhân bị mê choáng, còn chỉ vào tranh trên tường hỏi, “Ngươi là người trong bức tranh thứ hai?”

“Không phải, bất quá, đợi lát nữa ngài sẽ nhìn thấy hắn đi ra đánh đàn ca hát.”

Vu Linh Phi đã sớm tính toán tốt, bọn họ không chỉ bán trà, bán đồ ăn, còn làm xiếc, người biết xướng ca, biết ngâm thơ còn không thiếu, tất cả hắn sẽ đều thỉnh lão sư chỉ đạo, hắn muốn nơi này biến thành đội văn nghệ ca xướng đàn sáo, cùng công nghệ tình dục nói bye bye -- dù sao hắn tuyệt đối không làm trùm công nghiệp tình dục được rồi.

Trà lâu đông như trẩy hội, Vu Linh Phi bận rộn trong bận rộn ngoài, cái miệng đều nhanh cười muốn vỡ, hắn thiết kế trang phục sườn xám cách điệu, gọi những người biết thêu thùa may vá chế tạo gấp, màu đỏ vốn dễ được người ta yêu thích, trên mặt lại thêu thêm hoa đại đóa, mặc lên người người so hoa còn kiều, lúm đồng tiền duyên dáng khiến người xem rung động.

Hơn nữa hắn đuổi người cũng không chút nương tay, hiện đại ăn đến no có hai giờ dùng cơm làm định mức, làm quán ăn uống ăn thua nhau là lượt khách vào bàn, nếu những người này chỉ gọi một ấm trà lại ngồi cả ngày thì hắn sẽ chẳng còn buôn với bán gì được nữa, cũng không thể kiếm cơm nuôi cả một đám người.

Hắn phân phó thủ hạ thông báo rõ từ đầu với khách nhân rằng vì đông người nên một bàn chỉ có thể ngồi tối đa một canh giờ*, hi vọng khách nhân thông cảm, họ cũng sẽ tặng cho khách một phần quà mang về. (* 2 tiếng đồng hồ)

Phần quà mang về kia nói trắng ra chính là bánh vòng, mỗi người một chiếc, còn được nhắc nhở ăn ngay kẻo nguội. Khách ra khỏi cửa liền cắn ngay một ngụm, sau đó trừng lớn mắt, cảm thấy từ trước đến nay chưa từng ăn thứ gì ngon đến vậy, ngọt ngào mật mật, mềm nhũn mềm nhũn, không ít người còn quay lại hỏi: “Trong điếm có bán loại này không?”

Vu Linh Phi vừa cấp thẻ khuyến mãi giảm giá, giảng giải cách sử dụng, hi vọng khách nhân tiếp tục bị hấp dẫn mà quay lại, vừa cười khổ: “Có, ba ngày sau sẽ xếp vào thực đơn, hoan nghênh khách quan lại đến.”

Bận cả ngày, đến khi đã muộn, trừ bỏ trà, đồ ăn toàn bộ bán hết, bất đắc dĩ trà lâu đành phải đóng cửa trước thời gian. Tất cả đều mệt nhoài, mấy người lau sàn xong ngồi phịch trên mặt đất, mệt đến không nhúc nhích nổi.

“Ngày mai buôn bán còn có thể tốt như vậy sao?” Có người nhỏ giọng lo lắng hỏi.

“Hi vọng còn có thể.”

“Ta không muốn lại phải đi đêm tiếp khách .” Có người càng nhỏ giọng nói chuyện.

“Hôm nay Hoàng đại gia cũng có đến, lần đầu tiên không cần bồi hắn, thật tốt !” Người này thanh âm nghẹn lại.

Vu Linh Phi ngồi ở bên trong tính toán sổ sách, nghe được lời bọn họ nói, mũi cay cay, có lẽ những người này lúc trước bán xuân cũng do tình thế bắt buộc, hắn đi ra ngoài, lớn tiếng vỗ vỗ tay, khích lệ bọn họ, muốn cho bọn họ nghĩ về chiều hướng tích cực.

“Đi nghỉ ngơi sớm một chút, dưỡng thần cho tỉnh táo, ba ngày này là mấu chốt, làm tốt thì việc buôn bán sẽ liên tục hảo, làm không tốt, khách nhân về sau liền sẽ không vào cửa.”

Ba ngày đầu, theo Vu Linh Phi ý tưởng, không ít người đều là vì tìm mới mẻ mà đến, đến ngày thứ tư về sau, mới là chân chính quyết thắng bại, may mà sau ba ngày việc buôn bán của trà lâu vẫn là không sai, nhưng người đến ít hơn, cho nên hắn cũng nới rộng thời gian để khách dùng cơm.

Cũng cần nói, hắn thật sự phải khen ngợi Thiết Lạc Hợp, hắn ta mỗi ngày đều đến, ngày đầu tiên A Phủng còn khôn khéo giao thiệp, hắn vẫn quấn quít muốn cùng A Phủng nói chuyện, cũng không quan tâm A Phủng phải tiếp đón bao nhiêu khách, nói bộ dạng dai như đỉa nhìn ngứa mắt, thật sự là nhìn khó chịu, nhưng nói chân tình, cũng là để người mềm lòng.

Ngay ngày đầu tiên hắn ta liền như thế dây dưa, A Phủng lập tức xin được chuyển vào phía nội viện làm đồ ăn, Thiết Lạc Hợp vẻ mặt buồn bực không vui, giống như bồn chồn đến độ đều nhanh bị bệnh.

Qua mười ngày, đúng buổi tối ngày thứ mười, hắn ta lại dám thừa dịp đêm đen, lén lút chuồn vào trong quán, bị một tiếng thét chói tai làm cho sợ, trượt chân ngã xuống đất, Vu Linh Phi chạy ra bắt tặc, khó có thể tin nhìn hắn ta, hắn ta đang cầm bức họa vẽ A Phủng, nguyên lai là đến trộm họa .

“Ngươi...... Ngươi......”

Không ăn trộm ngân lượng, không ăn trộm địa khế, chạy tới trộm họa, Vu Linh Phi không biết nên khóc hay nên cười.

Hắn ta chật vật đứng dậy.

A Phủng nghe tiếng mà đến mặt đều cứng ngắc, hắn đoạt lại bức họa, mắng: “Ngươi rốt cuộc muốn dây dưa đến khi nào? Ta đã nói rồi, ngươi đã có hôn ước, đừng tiếp tục quấn quít lấy ta.”

“Ngươi có thể làm thiếp của ta a.” Thiết Lạc Hợp lớn tiếng nói.

Vẻ mặt A Phủng thay đổi, “Bởi vì ta là sồ nhi? Cho nên để ta làm thiếp của ngươi đã là thực nể mặt ta?”

“Bằng không ngươi muốn thế nào? Ta sẽ thương ngươi, yêu ngươi, sẽ không cho ngươi bị ủy khuất, nữ nhân kia liền tính đã vào cửa, ta cũng vẫn yêu nhất ngươi.” Thiết Lạc Hợp nói được đúng lý hợp tình, nhưng những lời này ích kỷ, ngây thơ đến để người phẫn nộ.

A Phủng cầm lấy ống đũa ném hắn ta, Thiết Lạc Hợp tránh cũng không thể tránh, đang muốn mắng, đã thấy quật cường A Phủng rơi lệ đầy mặt. “Ta không cần ngươi thương, không cần ngươi yêu, ngươi chỉ là đồ ngốc, không đáng, không đáng để ta thích ngươi.”

Vu Linh Phi cho người mang A Phủng đi xuống, Thiết Lạc Hợp lần đầu tiên nhìn đến lạnh lùng A Phủng khóc nấc cơ hồ không thở nổi, liền tỏ vẻ nản lòng.

Vu Linh Phi mắng: “Ngươi hôm nay nói khiến hắn một tia tình ý cũng không có, ngươi nhanh lên về nhà đi.”

Hắn ta cau mày còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Ta nói sai cái gì? Hắn là sồ nhi, có thể gả tiến nhà giàu làm thiếp không phải là nơi nương tựa tốt nhất sao? Người khác còn đều ba vợ bốn nàng hầu, trong nhà dưỡng nha đầu thay phiên ngủ hết một lần, ta chỉ muốn một mình hắn, còn chưa đủ sao?”

Vu Linh Phi chế giễu hắn,“Môn số học của ngươi không tốt lắm, ngươi đã quên ngươi không chỉ muốn một mình hắn, ngươi còn muốn một thê tử cưới hỏi đàng hoàng!”

Thiết Lạc Hợp thất hồn lạc phách trở về, ngày đó ban đêm đổ mưa to, A Phủng thu chăn bông, ách thanh khóc một hồi, Phong Niệu hòa Lục Trúc có chút lo lắng, Vu Linh Phi lắc đầu, từ xưa tình quan nhất khổ sở, huống chi là gặp được cái loại thủ cựu hỗn đản nói được giống như hắn để A Phủng làm thiếp chính là ban cho A Phủng bao nhiêu ân huệ lớn, cái loại người này vô thuốc chữa, may mắn lúc trước không để hắn ta chuộc A Phủng, xem như ông trời có mắt.

“Khiến hắn khóc đi, phát tiết xong hắn sẽ tốt hơn nhiều.”

Ngày hôm sau mưa dầm kéo dài, trà lâu còn chưa mở cửa buôn bán đã có người đến đập mạnh cửa, không bao lâu, cửa quán đã bị đá văng.

Quan binh chen chúc mà vào, một nam nhân bộ dạng đặc biệt cao lớn anh vĩ bước vào, cuối mùa hè, liền tính trời mưa thời tiết cũng vẫn là oi bức , nhưng hàn khí từ trên người y phát ra lại khiến cả gian điếm thoáng chốc lạnh ngắt tựa như rơi vào hầm băng, khiến người run lên cầm cập.

“Tìm ra cho ta !”

Hắn chỉ nói mấy chữ, tiếng quan binh trả lời lại răm rắp sang sảng vang vọng khắp trà lâu, Vu Linh Phi còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, người vẫn mặc áo ngủ đã bị lôi đi ra.

“Chính là ngươi gây sóng gió !”

Vu Linh Phi nhìn người nam nhân đứng quay lưng về phía ánh sáng không thấy rõ mặt, y hẳn phải cao 1m90? Hơn nữa khí thế uy phong lẫm lẫm tựa như thiên tướng hàng lâm.

Nam nhân không phân trần, phất tay ra hiệu, hai binh lính cầm túi chụp thẳng lên người Vu Linh Phi, kín mít đến chân, vác lên vai giống như một bao gạo.

“Đừng làm bẩn ngựa của gia*, trói hắn vào sau xe. Tuấn mã trân quý, không thể để loại người hạ đẳng dựa vào bán rẻ tiếng cười, bàn lộng thị phi mà kiêu căng ngạo mạn cưỡi lên nó.” (* cách tự nhận của người giàu có hoặc quyền thế khi xưng hô với người thấp kém hơn.)

Nam nhân khẩu khí cuồng vọng, thanh âm cuồng bạo, bị ném lên xe Vu Linh Phi cái gì đều không thấy rõ, chỉ nghe thấy Phong Niệu lớn tiếng gọi hắn, những người khác cũng đều chạy đến gọi hắn, thời khắc này, hắn ít nhiều có chút an tâm, những người này chỉ đến bắt một mình hắn, những người khác vẫn còn bình an ở lại trà lâu.

Rốt cuộc lúc trước Đào Hồng trêu chọc bao nhiêu người? Hắn thầm thở dài, coi như mình ngồi xe cáp ngủ đi, hắn nhắm mắt lại, có lẽ mấy ngày nay khai mạc rất mệt nhọc, cuối cùng hắn vẫn thật sự ngủ.
***
Đợi lại bị tha đứng lên, mở túi ra, hắn đã được đưa đến trong nhà.

Nam nhân ngồi ở đại sảnh chủ vị, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Đào Hồng này nên nói là ngu xuẩn, hay là rất có đảm lượng, bị bắt cư nhiên còn có thể ngủ? !

Những người hầu nâng một bồn nước tắm đến, y chỉ vào bồn tắm ra lệnh: “Rửa sạch sẽ cho ta, gia không đụng vào thứ dơ bẩn!”

“Tắm rửa rồi muốn làm gì?”

Hay vị này là khách sộp của Đào Hồng trước đây? “Thứ”? Y không coi hắn là người, nói hắn là ‘thứ dơ bẩn’, người này thực quá cao ngạo!

“Làm chuyện ngươi thường làm!” Y tàn khốc nói, khẩu khí lạnh lùng.

“Chuyện ta thường làm có trăm ngàn dạng, rốt cuộc là chuyện nào?” Vu Linh Phi đáp lại không khách khí.

Nam nhân không vui, đứng lên, thân cao hùng vĩ, thể trạng cường kiện còn rất có cảm giác áp bách, hiển nhiên y không định nói chuyện vô nghĩa với hắn, nhấc hắn lên tựa như túm một con gà con, ném vào trong nước,  lực tay thật khỏe nha!

Nước ấm xộc vào khiến hắn khụ không dứt, nam nhân cũng không quản, đem hắn lột sạch, ấn đầu hắn ngập vào nước vài lần liền túm hắn ra, coi như đã tắm sạch, chẳng lẽ trong mắt người này hắn là rau xanh hay cải trắng? 

4 nhận xét:

  1. Chương này có 2 chỗ sau:
    A Phửng nhìn không chớp mắt => A Phủng
    gia không đựng vào thứ dơ bẩn! => đụng
    ---------
    Mà ta tham quá nàng ạ. Đọc 2 chương lại muốn có nữa :((

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng có them ta mới có động lực làm việc! ^^ Mà nàng không đọc Nhị điệp kỷ sao? Không thấy comt của nàng ở đó.

      Xóa
    2. Tối quá ta bị bắt đi ngủ chưa kịp đọc Nhị điệp kỷ, hôm nay mới đọc được :">

      Xóa
  2. anh đối xử với em phi như vậy , sau này đừng hối hận a.hihi...................

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment