28/12/12

[NĐK - Đệ nhất thiên] Đệ ngũ chương

Ngọc Phật

__________________________________________________________________________________
Úc Thần nói với anh: “Tô Hân quả thật rất lợi hại, ta thật sự hy vọng hiện tại đứng ở trước mặt ta là cô ấy mà không phải cậu, như vậy sự tình sẽ đơn giản hơn.”
Tô Viễn hừ một tiếng: “Xin lỗi, khiến anh thất vọng.”
“Khá tốt, ít nhất cậu khiến tôi có cảm giác rằng chị cậu đã hao hết tâm tư để bảo vệ cậu có lẽ là đáng giá.”
“Chính tôi đều cảm thấy không đáng, một người ngoài thích xen vào việc của người khác như anh còn phát biểu ý kiến cái gì?”
Úc Thần nhíu mày, đột nhiên cười rộ lên, y tự rót cho mình chén nước, chậm rãi uống, chậm rãi nói: “Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn nói chính sự .”
......
Mỗi lần, mỗi lần Tô Viễn trông thấy Úc Thần cười, nhịp tim anh đều có một nháy mắt trở nên bất thường, bản thân anh cũng không rõ lắm vì sao. Về sau Lý Dật Thanh nửa đùa nửa thật một câu khiến anh rất đỗi đồng tình, đại khái là không có người có thể cười đến bạc tình bạc nghĩa như vậy.
Nói thật, Úc Thần rất bạc tình bạc nghĩa, đối với người khác như vậy, đối với chính bản thân y cũng thế. Y nói với Tô Viễn một câu kia, một nửa là ban chết cho chính y, một nửa là ban chết cho Tô Viễn, kẻ điên mới có cái loại hứa hẹn này, cũng chỉ có kẻ điên mới đi tin cái loại hứa hẹn đó.
Giờ phút này y nhắc đến chuyện đó, cũng giống như đang cùng Tô Viễn đánh một ván cờ, chỉ có điều y đã chiếm hết ưu thế, mà Tô Viễn thì mãi về sau mới chuẩn bị xong tâm thế quyết chiến, lúc đó mới nhìn ra bàn cờ Úc Thần đã dọn sẵn để thao túng mình là như thế nào.
......
Úc Thần nói: Nơi này là một ngục giam phi pháp, những người đã vào trong này đều đồng nghĩa với đã biến mất ngoài kia, nói cách khác, họ không còn tồn tại ở cái thế giới “bình thường” mà họ vốn ở. Họ chỉ có thể tồn tại ở đây, cũng có nghĩa là chỉ thuộc về ta, không có bất cứ liên quan gì với thế giới bên ngoài nữa.
Kỳ thật, quan hệ đơn phương phụ thuộc như vậy vốn rất tốt, nhưng thật không may, ta lại phụ thuộc vào một công ti tên là “Đế”, vì thế, mặc dù nơi này là do ta độc lập quản lý, nhưng cũng gánh vác rất nhiều quan hệ lợi ích. Ví dụ như chuyện của chị cậu và chuyện của cậu.
Nhóm kỹ sư phần mềm máy tính nơi Tô Hân làm việc vốn được “Đế” thuê hợp tác, bọn họ phụ trách khai phá một hạng mục phần mềm máy tính cho “Đế”, có điều là nhóm người này vốn không biết ý nghĩa của hạng mục họ làm, Tô Hân là người đầu tiên phát hiện ra. Sau khi phát hiện ra cô ấy liền hiểu được, một khi hoàn thành hạng mục này chỉ sợ 26 người bọn họ không ai có kết cục tốt.
Một quốc gia phát triển cũng giống như một cây đại thụ, trên mặt đất càng phồn vinh hưng thịnh bao nhiêu, dưới mặt đất sẽ rắc rối phức tạp bấy nhiêu. Quan hệ phức tạp như vậy cần những mối liên hệ mạnh mẽ và dẻo dai, “Đế” chính là nguồn dinh dưỡng cho những mối liên hệ này, nó không phải là một công ti đơn độc, nó là một mạng lưới quan hệ. Mà nhóm kỹ sư trong đó có chị của cậu đang làm mã hóa cho tất cả những gì không thể lộ ra ánh sáng của mạng lưới đó.
Tô Hân đã tiên đoán chuẩn xác, “Đế” đã giao nhiệm vụ cho ta xử lý bọn họ thật gọn gàng. Đừng trừng ta như vậy, ông chủ cho ta tiền lương, ta thay ông chủ giải quyết phiền não, đó chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa? Vô dụng giết, hữu dụng tù, hẳn là cậu không nghĩ rằng ta mở ngục giam này để làm hậu cung đi? Có điều thật đáng tiếc, lần này chưa đến phiên ta ra tay, Tô Hân đã đi trước một bước vô cùng kín kẽ.
Vì bảo vệ tánh mạng, cô ấy đã lấy trước tất cả các tư liệu, ngay cả chiêu bài mà “Đế” dùng để đối phó với ngoại giới cũng bị cô ấy biến thành của mình. Bằng sức một người, chống cự lại cả một mạng lưới, cô ấy là một kẻ điên khiến “Đế” trở tay không kịp. Có điều cô ấy đã bị phát hiện quá sớm, khi cô ấy còn chưa chuẩn bị xong đường lui thì đã bị phát hiện.
Cô ấy đã tồn trữ tất cả dữ liệu vào một hộp đen, tự cài mật mã, xét theo một trình độ nào đó, tư duy của chị cậu đã thuộc cấp bậc của yêu quái. Đó là một phương thức mã hóa vô cùng kỳ quái, bề ngoài như một khối xếp hình lập phương, chỉ có một bậc mật mã, có vẻ rất đơn giản, tuy nhiên càng đơn giản thì càng khó giải. Không có mật mã thì không thể nào tiêu hủy, hơn nữa chr cần sai một bước, hộp đen sẽ tự động chuyển toàn bộ tư liệu công khai trên Internet.
Sau khi “Đế” tìm được hộp đen, Tô Hân vẫn bị chúng ta đuổi bắt. Không thể không nói, cô ấy quá thông minh, cô ấy biết rõ chúng ta sẽ lấy người nhà cô ấy làm con tin, vì thế sớm sắp xếp gửi chuyển phát nhanh cho cậu, hơn nữa đã chuẩn bị để tự sát. Đầu mối duy nhất cô ấy để lại là “Ngọc Phật”, nhưng chúng ta không thể biết “Ngọc Phật” có ý nghĩa gì, cho đến chúng ta tìm được cậu.
Từ sau khi tìm được ngọc Phật trong tay cậu, chúng ta đã thử tất cả các loại giả thiết, kể cả ngày sản xuất, niên đại, thậm chí số liệu thành phần ngọc chất, nhưng vẫn không có đầu mối. Nói thật, hiện tại ta cũng đang hoài nghi chị cậu để lại ngọc Phật căn bản là ngụy trang, mục đích duy nhất của cô ấy chính là bảo mệnh.
******
Nghe xong lời tự thuật của Úc Thần, Tô Viễn đã mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa những tri thức này. Cuối cùng anh mệt mỏi che lấy mắt, hỏi Úc Thần: “Nói như vậy, anh muốn từ tôi moi được ra bí mật của Ngọc Phật? Vậy thì thật có lỗi, tôi so với các người còn vô năng.”
Úc Thần bất đắc dĩ lắc đầu: “Miệng lưỡi cậu thật cay nghiệt, câu nào câu nấy đều mang theo châm chọc.”
“Quá khen.” Tô Viễn mệt chết đi, nhiệt độ trên trán anh sắp có thể dùng để luộc chín trứng gà, ngay khi đang nói chuyện, đầu óc  anh vẫn hỗn loạn, muốn thiếp đi.
Đột nhiên có một vật lạnh buốt đụng đụng vào trán, anh tâm không cam lòng không muốn mở mắt ra, đã nhìn thấy Úc Thần cầm một ly thủy tinh áp lên trán anh, trong tay còn có vài viên thuốc.
Úc Thần nói: “Uống thuốc. Nói chuyện với ta còn có thể ngủ, cậu thật sự muốn chết sao.”
Tô Viễn than nhẹ một tiếng, nhận lấy chén nước và viên thuốc, mơ mơ màng màng uống, sau đó nằm vật trở lại, vẫn không quên ném một câu: “Mắc mớ gì tới anh.”
Úc Thần không chú ý đến ngữ khí của anh, chỉ lặng yên nghe thanh âm hô hấp của anh dần dần ổn định lại, nói tiếp: “Ta thật sự không chờ mong có thể moi ra bí mật gì từ miệng câu, Tô Hân đã đưa Ngọc Phật đến tay cậu, còn quang minh chính đại  dẫn chúng ta tìm đến, chính là vì biết rõ cậu không thể lập tức cho chúng ta đáp án, cô ấy dùng chuyện này để kéo dài thời gian của chúng ta, cũng là kéo dài thời gian sống của cậu....”
Nghe đến đó Tô Viễn không khỏi kinh hãi, anh có cảm giác tựa hồ chị anh và Úc Thần thuộc cùng một loại người, loại người này có thể hiểu rõ lẫn nhau, đùa cợt lẫn nhau, thậm chí liều mạng cho nhau, mà người bên ngoài đứng nhìn sẽ không sao hiểu nổi. Không biết vì sao, Tô Viễn đột nhiên có chút không cam lòng.
“Nếu đã như vậy, anh cần gì phải tới hỏi tôi?” Thanh âm của anh bị gối đầu chặn lại, nghe ồm ồm.
Úc Thần bị loại ồm ồm ấy chọc cười, không thể tưởng được cậu chàng Tô Viễn này có đôi khi thật đáng yêu, lúc trước bị khóa trên trụ còn tỏ rõ tinh thần liệt sĩ cách mạng thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng bây giờ lại bộc lộ ra tính trẻ con trầm trọng như vậy.
“Ta nói , ta vừa tắm rửa xong, tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn đến xem cậu.”
Tô Viễn quay đầu lại trừng mắt y, anh nhướng đuôi lông mày tỏ rõ sự bất mãn của mình: “Anh nói thế mà không thấy kỳ quái sao! Tâm huyết dâng trào anh đến xem tôi làm gì, đi xem đàn bà mới đúng!”
Úc Thần nhìn thấy cái đuôi lông mày hơi nhếch lên kia, không nhịn được, ha ha cười ra tiếng: “Cho nên mới nói, cậu còn quá non.” Khuôn mặt y có vẻ lạnh nhạt, nhưng khi y cười lên, vẻ sắc bén dịu lại, tựa như tuyết tan dưới nắng, sắc mặt trong sáng ấm áp khiến Tô Viễn không khỏi ngây người.
Nhanh chóng hồi hồn, Tô Viễn xoay mặt, ngữ khí vẫn cay nghiệt như cũ: “Ngục trưởng, ngài nói chờ tôi có thể giết ngài, ngài sẽ cho tôi biết sự thật, hiện giờ ngài lại nói rõ như vậy là có ý gì?”
Không biết là vì hờn dỗi hay vì sốt cao, gò má Tô Viễn hơi ửng hồng, Úc Thần đi đến xoay mặt anh lại, làn da kề nhau khiến cho y cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi..... Thân thể bị nửa che nửa hở trong áo ngủ màu đen dựa gần lại, có thể nhìn thấy được vết hõm giữa hai đầu xương quai xanh, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của sữa tắm, có điều Tô Viễn hoàn toàn không có tâm tư đi thưởng thức, sự cường thế của Úc Thần khiến anh cảm thấy khó thở.
Có một giây lát, anh đã cho rằng Úc Thần sắp hôn đuôi mắt của anh, giống như khi ở trong phòng nội thẩm. Nhưng Úc Thần không làm vậy, y từ trên cao nhìn xuống, dùng tư thái đương nhiên đến không thể đương nhiên hơn, trả lời anh: “Bởi vì những điều đó cũng không phải là “sự thật” mà ta muốn cho cậu biết, quan trọng hơn là, ta còn chưa muốn để cậu chết.”
******
Úc Thần đi rồi, đầu óc đang nóng rực vì sốt của Tô Viễn lại lâm vào miên man suy nghĩ, anh bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lúc anh vừa mới tiến vào ngục giam.
Đó là lần đầu tiên anh trông thấy Úc Thần, cái kẻ không chút nào che lấp sự khinh miệt cùng thiếu kiên nhẫn đối với những ‘tân nhân’. Một thân quần áo da màu đen thấp thoáng mang theo mùi vị khắc nghiệt.
Y bắt đầu nói quy củ của ngục giam, đại khái là cảm thấy phiền, tốc độ nói của y rất nhanh:
Bất luận kẻ nào, chỉ cần đã bước chân vào đây, đều phải tuyệt đối phục tùng ngục trưởng.
Không được phép tư tàng vật phẩm, không được phép làm trái lệnh quản giáo.
Không có tự do ngôn luận.
Giữ vệ sinh sạch sẽ cho ngục giam.
Ăn, ngủ, thông khí* theo thời gian biểu. (* Rời khỏi buồng giam để giải trí tập thể trong khuôn khổ quy định)
Không cấm thuốc lá tuyệt đối, có thể dùng thuốc lá để ban thưởng cho những người đáng được khích lệ, có thể dùng thuốc lá để trao đổi.
Không được phép lớn tiếng ồn ào, không được phép tư đấu, không được phép hút thuốc phiện, không được phép có quan hệ đồng tình luyến ái.
Đại khái là vậy, nghĩ tới những thứ này anh lại có chút muốn cười...... Nhiệt độ cơ thể đã hạ, rốt cục chống cự không nổi cơn buồn ngủ, Tô Viễn chìm vào giấc ngủ.
Ở những năm tháng sau này, Tô Viễn chậm rãi hiểu rõ, những thứ gọi là luật lệ ấy, kỳ thật cũng chỉ là dựa theo ý tứ của Úc Thần mà thực hiện, cùng là hành vi phạm tội, y có thể trực tiếp ban chết, cũng có thể không cần truy cứu.
Đây là sự thống trị độc tài của Úc Thần.
Mà bản thân y, hoàn toàn xứng với danh hiệu ‘Tội phạm có quyền thế nhất’ trong ngục giam này: Giết người vô số, đang lẩn trốn, lại vẫn rất ưu nhã, kiêu ngạo.


3 nhận xét:

  1. Mãi mới thấy chương mới của Nhị điệp kỷ. ^^ thank nàng nha.
    Chị của Tô Viễn thật là siêu đó :-ss

    Trả lờiXóa
  2. sao chị của anh viễn giỏi thế mà lại chết sớm a, tiếc quá

    Trả lờiXóa
  3. Khâm phục chị của Tô Viễn ghê cơ. Mà anh Viễn chưa gì đã tim đập loạn nhịp rồi là sao? ="=~

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment