Nói nhỏ
________________________________________________________________________
Những người làm vệ sinh bận rộn đi đi lại lại xung quanh, Tam
Bạch Nhãn không ngừng thỉnh tội, Úc Thần giơ tay ra hiệu cho hắn ta đừng nói nữa,
còn mình tiếp tục nói với Tô Viễn: “Không xin lỗi thì vào phòng giam kín, không
có ăn không có uống. Xem bộ dạng này của cậu, ba ngày là đủ rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt của Tô Viễn đột nhiên lóe lên, anh cười: “Tốt,
tôi ước gì.”
Úc Thần nói: “Cậu ở đây ương ngạnh chống cự bao nhiêu ngày,
các tù nhân ở khu M sẽ phải theo cậu chịu đói từng ấy ngày, cậu nói xem, đến
khi cậu đi ra, bọn họ sẽ chào đón cậu như thế nào?”
Tô Viễn không trả lời, anh đã hiểu, Úc Thần không cho anh chết,
anh liền tuyệt đối không chết được, mà cách xử phạt liên đới có thể buộc những
bạn tù khác phẫn hận anh, do đó anh sẽ bị tươi sống tra tấn đến phát điên lên.
Tam Bạch Nhãn xen vào, mắng: “Không biết tốt xấu! Ngục trưởng,
loại người này chính là dạy mãi không sửa, tôi cũng thật sự không có biện pháp
mới dùng roi với hắn, bằng không hắn không nhận giáo huấn a!”
Tô Viễn khinh thường liếc nhìn hắn, cái dáng vẻ nghĩ hết cách
vì chính mình giải vây thật là làm cho người chán ghét.
Úc Thần chú ý thần sắc của Tô Viễn, khóe môi nhếch lên vui vẻ.
Không khuất phục? Có cốt khí. Có điều..... rất vô nghĩa. Không ai rõ ràng hơn
y, loại giãy dụa này là cỡ nào vô giá trị. Đơn phương trốn tránh hiện thực, nhận
mệnh, không hề đấu tranh, giống như toàn bộ thế giới đều là địch, còn sống chỉ
là hướng tử mà sinh*. (* sống để chờ chết)
Cười qua đi, Úc Thần làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người
nghẹn họng nhìn trân trối. Ngay cả loại cơ bắp phát triển vào đến óc như Chung
Thừa Chí cũng sửng sốt, hắn thở hốc vì kinh ngạc khiến Lý Dật Thanh từ trên giường
xoay người ngồi xuống, chứng kiến một màn kia, hắn cũng ngạc nhiên, đồng thời
cau chặt mày.
Úc Thần cúi người đến gần khuôn mặt đầy máu đọng của Tô Viễn,
ấn xuống khóe mắt rướm máu của anh một cái hôn. Một cái hôn rất thân mật, như
là đối với một người bạn tình. Sau đó y nói nhỏ một câu bên tai Tô Viễn lúc ấy
đã toàn thân cứng ngắc.
Một câu nói nhỏ quá nhẹ quá nhẹ, ngoại trừ Tô Viễn, không ai
nghe thấy.
Chỉ một câu nói kia, Tô Viễn đột nhiên nắm chặt nắm tay, kinh
nghi nhìn về phía kẻ nói chuyện, xương gò má đánh thật mạnh lên cằm Úc Thần,
anh không buồn để ý chút đau đớn này, vội vàng nhìn về phía y chờ đợi sự xác nhận.
Úc Thần nhìn anh, cười, chỉ là cười, không có hảo ý.
Tô Viễn chậm rãi nới lỏng nắm tay, anh cúi đầu xuống, cung
cung kính kính thuyết: “Thực xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi...... sẽ xin lỗi Tiết quản
giáo, sau này sẽ không có chuyện tương tự phát sinh.”
Tam Bạch Nhãn choáng váng, bao nhiêu điện giật, bao nhiêu đá
đánh bao nhiêu quất roi đều không khiến người thanh niên này nhả ra, người này
căn bản là một con trai ngậm cứng miệng, một câu nói yếu thế đều nạy không ra
được, tính tình này ở loại địa phương này, không bị quản giáo hành chết thì sớm
muộn gì cũng bị lao hữu hành hạ chết. Mà ngục trưởng chỉ nói với cậu ta một câu
liền giải quyết rồi? Chỉ một câu, cậu ta liền chịu nhận sai, cam lòng chịu
thua?
Không ai biết rõ, ngay cả Lý Dật Thanh đều không đoán được
hành động này của Úc Thần là có ý gì. Người thanh niên kia toàn thân đều là mùi
máu tươi mà y chán ghét, miệng vết thương dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, vì
sao Úc Thần lại không kiêng kị, y lại nói câu gì với hắn?
Mãi về sau Lý Dật Thanh mới hiểu được, thì ra những mâu thuẫn
giữa hai người kia, căn bản từ khi mới bắt đầu liền quang minh chính đại tồn tại
ở đó, khiến người ta không biết nên khóc hay cười, rồi lại không thể làm gì được.
******
Tô Viễn đi đến phòng nghỉ khu Y tế xin lỗi Tiết Luật, rất trịnh
trọng xin lỗi.
Anh nói, thực xin lỗi.
Anh nói, từ nay về sau mặc ngài quản giáo.
Anh nói, tuyệt đối phục tùng.
Hơn 40 tuổi Tiết Luật nhổ nước miếng về phía người thanh
niên, nếp nhăn trên mặt xô ép lại thành nụ cười càn rỡ, hắn nói tao đã biết mày sẽ đến cầu tao, ông nội mày
đây dưới tay điều giáo chó đã nhiều, không có một con nào dám cắn chủ nhân.
Tô Viễn không phản bác hắn, anh đi vào gian phòng bên cạnh, nằm
ở trên giường tiếp nhận trị liệu. Thầy thuốc là một nam nhân trẻ tuổi, tóc nhuộm
thành màu vàng kim, khuôn mặt rất đoan chính, đáng tiếc vẻ mặt rất côn đồ, rất
giống lưu manh vỉa hè, hắn tự xưng Leicester, nói đây là y danh, cũng giống như
hoa danh của kỹ nữ vậy.
Nói thật, Tô Viễn vốn rất không yên tâm về y thuật của
Leicester, có điều sau khi đến đây hai lần, anh phát hiện nếu muốn chết ở trong
tay người này quả thực không mấy dễ dàng.
Rượu được Leicester đổ lung tung lên người anh, lại qua loa
chấm chấm bông gạc trên người anh để tiêu độc, tiếp tục lung tung băng bó vài
cái, hoàn toàn không để ý đến sự kêu rên của anh, nói: “Tôi nói này Tô Viễn,
anh quả thật là lợi hại, người khác đi vào ngục giam này một năm mới có thể khiến
tôi nhớ tên, anh chỉ cần dùng một tháng đã khiến tôi thân quen.”
Tô Viễn thản nhiên nói: “Thật là tam sinh hữu hạnh.”
Leicester dừng một chút, còn nói: “Không những thế, mỗi lần
anh lại càng làm cho kinh thiên động địa, lần trước kéo bè kéo lũ đánh nhau khiến
năm sáu bệnh nhân cùng được chuyển vào đây làm tôi phát mộng, lần này anh trực
tiếp moi ra hình phạt roi của Tam Bạch Nhãn, khiến khắp thân thể đều giăng đầy
miệng vết thương uốn éo, trắng trợn khiêu chiến quan niệm thẩm mĩ của tôi!”
Tô Viễn nhắm mắt lại: “Kỹ thuật băng bó của anh cũng rất
khiêu chiến quan niệm thẩm mĩ của tôi.”
Leicester vỗ mạnh vào phần máu ứ đọng trên bụng anh: “Hừ, cuối
cùng tôi cũng biết vì sao Tam Bạch Nhãn làm thế này với anh, cái miệng lưỡi này
của anh quả thực là vô sỉ! Không nói thì buồn chết người, nói ra lời thì giận
điên người!”
Tô Viễn cuộn mình kêu rên, vẫn không mở mắt, Leicester còn muốn
mắng tiếp, thấy anh đã ngất chỉ phải vỗ tay rời đi. Kỳ thật hắn rất bội phục Tô
Viễn, vừa mới đến liền phá kỷ lục vào thẩm thất, hơn nữa hắn cũng đã nghe nói
chuyện hôm nay còn khiến Úc Thần tự thân xuất mã, không biết nên nói người này
là “Tam sinh hữu hạnh” hay là “Mệnh phạm sát tinh”.
Mùi nước thuốc của khu Y tế gay mũi, Tô Viễn thiển ngủ trong
chốc lát liền tỉnh. Trong phòng rất tối, anh liếc nhìn đồng hồ báo thức dạ
quang: Hơn 11h, đã khuya. Các phòng giam hẳn đã tắt đèn đi ngủ, lúc này cả tòa
ngục giam yên tĩnh đến rợn người.
Cảm giác đau trên người đã giảm bớt nhiều, nhưng đầu óc anh vẫn
có chút choáng váng, anh đưa tay lên sờ trán, thì ra là sốt! Tô Viễn mở to mắt,
trong bóng đêm không biết nhìn về phía nào.
Phòng bên cạnh, tiếng ngáy khò khè của Tiết quản giáo vang
lên rung động, Tô Viễn nghe nghe chợt nhớ đến lời của chị mình từng nói. Chị
anh từng bị một đại gia khoảng 40 tuổi theo đuổi, anh thường đùa hỏi chị rằng
người kia giàu như vậy, vì sao cô không đồng ý? Chị anh nói, cậu xem tay hắn ngắn,
mắt hắn sắc, mặt mũi bóng lưỡng, ngay cả nếp nhăn đều càn rỡ, loại người này bề
ngoài nhìn có vẻ lịch lãm, bên trong cũng là biến thái.
Lúc ấy anh lơ đễnh, cảm thấy kết luận như vật không khỏi võ
đoán, nhưng khi gặp được Tiết Luật, anh đã hiểu ra rằng chị mình nhìn người chuẩn
xác đến vậy. Tiết Luật là kẻ phù hợp tất cả các điều kiện của một kẻ biến thái.
Chị.
Khi cái từ này chạy qua đầu lưỡi anh, lập tức lưu lại một mùi
vị buồn bã thảm thiết. Anh cảm thấy cuối cùng chị vẫn đã nhìn lầm người, chị đã
nhìn lầm anh.
Tô Viễn cuộn mình lại, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Chị muốn anh đi cứu cha mẹ, anh lại chậm một bước; chị muốn
anh trốn, anh lại không chạy thoát; chị muốn anh phải đối mặt, anh lại không thể
nào đối mặt. Cơ hồ mọi kỳ vọng chị đặt vào anh đều thất bại, hiện tại điều duy
nhất anh làm được chỉ là mấy chữ cuối cùng chị trăn trối: Sống Sót.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại không muốn tiếp tục
sống.
******
Lúc Úc Thần đi vào gian phòng này, nhìn thấy chính là bộ dáng
Tô Viễn co rúc ở trên giường.
Y đi đến bên giường, tiếng bước chân làm người trên giường giật
mình, y chú ý tới lưng Tô Viễn cứng ngắc lại.
“Cậu đang khóc?” Y hỏi, thuận tay mở đèn trên đầu giường.
Tô Viễn ngẩng đầu lên, khuôn mặt rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan
khoái, không đỏ mắt, không có vệt nước mắt, chỉ có khóe mắt cùng khóe miệng có
vết thương cùng tím xanh.
“Khóc?” Anh kéo kéo khóe miệng,“Anh dạy tôi?”
Mắt thích ứng ánh sáng, Tô Viễn nhìn lên người trước mắt, nhất
thời có chút không dám tin. Úc Thần mặc phong phanh một chiếc áo ngủ màu đen,
chân mang dép bông, ngồi chình ình ở bên giường anh.
Không biết ma xui quỷ khiến gì, Tô Viễn lại hỏi một câu khiến
anh muốn tự vả miệng mình: “Anh sống ở đây?”
Đây là sự liên tưởng tự nhiên của anh, mọi người chỉ có ở
trong nhà mình mới có thể xuyên bộ quần áo như thế này a. Có điều vấn đề này thật
sự rất nhàm chán, Úc Thần ở đâu liên quan gì anh? Đừng nói Úc Thần không trả lời
anh, cho dù trả lời cũng không cóý nghĩa gì. Ở loại địa phương này, tự hỏi đều
là dư thừa, đừng nói chi là liên tưởng, càng đừng nói gì đến liên tưởng về ngục
trưởng.
Úc Thần tựa hồ cũng bị vấn đề này của anh khiến cho sững sờ,
y nghĩ nghĩ, trả lời: “Có thể nói như vậy. Ta ở tại tầng cao nhất của nơi này,
xem như là phạm nhân có quyền thế nhất. Mặt khác, ta vừa mới tắm rửa, đột nhiên
nghĩ đến xem cậu thế nào.”
Rất khó có khi Tô Viễn bị người nói đến không phản bác được.
Cách nói “Phạm nhân có quyền thế nhất” nghe rất có cảm giác
huyền bí, nhưng anh lại mơ hồ cảm thấy Úc Thần không giống như người đang nói
đùa. Mà cái câu “Mặt khác” kia, nếu như anh bắt đầu dùng công năng tự nhiên
liên tưởng của đại não sẽ nổi da gà.
Cuối cùng Tô Viễn quyết định không băn khoăn cái vấn đề thật
quá ngu xuẩn này, anh hỏi: “Câu hôm nay anh nói có thật không? Anh có thể cho
tôi chứng cớ chứng minh rằng anh không lừa tôi sao?”
“Có thể.” Úc Thần cười cười nói, đồng thời lấy trong ngực áo
ra một vật, đưa đến trước mặt Tô Viễn.
Tô Viễn thoáng nghiêng thân tới, không quan tâm đến miệng vết
thương đau nhức, túm chặt lấy vật kia trong tay. Ánh mắt anh chớp động chói lọi
như tử mà sống lại: “Tốt! Tôi tin anh!”
Anh tin y. Tin câu nói đến nay vẫn còn vang vọng bên tai anh,
tuy mâu thuẫn lại cho anh lý do để sống sót:
Chờ đến ngày cậu có thể giết ta, ta sẽ cho cậu chết trong
chân tướng.
Đây
là lời nói nhỏ của một gã cuồng cùng một gã cuồng.
Khó có thể comment gì trong hoàn cảnh này. Chỉ biết chờ đợi thôi 8->
Trả lờiXóaKhông biết comt gì thì tìm lỗi chính tả giùm cái cô nương, =.=, tui nhớ đã thấy lỗi trong chương này mà sao nhìn lại để sửa lại không thấy nhỉ? ="=
XóaHì,ngại quá, vậy ta đi đọc lại nè:
Xóa"Cơ hồ mọi kỳ vọng chị đặt vào anh đều thật bại" => "thất bại"?
"“Cậu đang khóc?” Y hỏi, thuận tay mở đền trên đầu giường." => "mở đền là mở gì? "đèn" hay là vậy gì đó mà ta không biết?
Đó, tìm được có mỗi hai chỗ đó thôi :">
Lỗi đó mà~ *đỏ mặt*
Xóahuhu,doi nuaaaaaaaaaaaa
Trả lờiXóa^^" Sorry, dạo này phải đi kiếm cơm rồi, không rảnh như hồi còn đi học nữa. Nếu có thêm thời gian rảnh, ta sẽ lại tăng chap.
XóaTa ấn tượng với câu của anh Úc thần "Phạm nhân có quyền nhất" ghê. Càng ngẫm càng thấy câu đó hay. :)) Mờ giờ vẫn chưa thấy ngược nhỉ??? Chẹp Anh tự khiêu khích để vk giết mình. Hồi hộp ghê cơ. :D
Trả lờiXóaThì anh này tính cách hơi biến thái tí mà, lại gặp phải một anh không muốn sống, he he~
XóaKiểu biến thái gặp biến thái. Ai biến thái hơn thì là người thắng hả nàng
Xóatot nhat la bien thai co muc do thui...hix
Xóasao ta tò mò về quá khứ của anh Viễn quá, ko biết tại sao ảnh lại vào tù
Trả lờiXóaTrong ngục toàn là tội phạm kinh tế, mỗi người vào đây đều mang theo một bí mật đáng giá cả núi vàng! Từ từ rồi mọi thứ sẽ hé mở mà! ^^
Xóablog cua ban dammyhiendai la cool nhat ak,sao it dammy hien dai hay wa ahhhhhhhhhhhhhhh...ban co bit bộ Cấm Ngục ko,bo nay hay lam ma bi drop ngay chuog 2,hic,mih doc hán viet ko ra ,doc 1chap mun binh lun ah huuuu >"<
Trả lờiXóaCấm ngục của Bạo Kỳ phải hông? Nổi tiếng mừ! ^^
Xóanoi tieg ha?ma sao dau co ai edit het dau,toan toi chuog2 la drop
Xóa