12/12/12

[NĐK- Đệ nhất thiên] Đệ tứ chương

Cái gọi là đại diệt tuyệt
__________________________________________________________________________________
Kỷ Permi là kỷ cuối cùng của Đại Cổ Sinh, cuối kỷ Permi, trên  cầu đã xảy ra một cuộc diệt chủng quy mô nhất từ trước tới nay với gần 96% giống loài bị diệt chủng, tương đương với một lần thay máu của địa cầu, hết thảy bắt đầu lại từ đầu.
Có đôi khi Tô Viễn nghĩ, như vậy cũng tốt. Tất cả sai lầm đều bị rửa sạch, toàn bộ thế giới sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, khả năng Thượng Đế cũng hiểu được rằng xây dựng mới thứ gì đó thường thường so với uốn nắn sai lầm còn đơn giản hơn nhiều. Bất quá, đem hết thảy những gì đã gắn kết chặt chẽ, xâm nhập vào nhau đến tận xương thịt bóc sống ra, phương thức này thật khiến người ta sống không bằng chết.
Một tháng trước.
Tô Viễn mặc áo thun ba lỗ và quần cộc, xuống dưới lầu để nhận một món hàng giao tận nơi. Gần đây mua hàng trên mạng rất thịnh hành, những sinh viên năm nhất như Tô Viễn thường xuyên đặt hàng mấy thứ vật dụng hàng ngày như quần áo, giày dép, đĩa phim hoạt hình... dùng những thứ linh tinh đủ loại để lấp đầy khoảng trống của cuộc sống đại học, bởi vậy khi được thông báo có hàng được đưa đến, anh xuống lấy hàng không chút băn khoăn gì. Có trách thì trách là Tô Viễn không nhớ ra mình đã đặt mua thứ gì được giao vào ngày hôm ấy.
Nhân viên chuyển phát nhanh đưa ra một cái hộp đã bị đè bẹp dúm cho anh kí tên, Tô Viễn nhìn thoáng qua người gửi, nháy mắt liền choáng váng --
Cửa hàng nội y phụ nữ Hồ Điệp.
Lại nhìn địa chỉ phát, đến từ Quảng Đông.
Anh giật mình, chị của anh - Tô Hân - đang công tác ở Quảng Đông, có thể chị đặt mua nội y rồi chọn sai nơi đến chăng? Lần trước chị vừa mới gửi mua cho anh một cái PSP, có thể lần nay quên chọn lại địa chỉ.
Nhờ vào chỉ số thông minh thiên tài của mình, Tô Hân tìm được một công tác rất khả quan ở Quảng Đông, tuy rằng tính cách của chị có chút ngang ngược nhưng đối xử với người thân không có gì để phàn nàn được cả. Mỗi khi được lĩnh tiền lương chị liền thích mua gì đó cho em trai và ba mẹ, mỗi lần người nhà khuyên chị tiêu tiết kiệm một chút, chị chỉ xua tay bảo: Tiền kiếm được không để tiêu cho người trong nhà thì còn để làm gì.
Tô Viễn mang hộp lên trên lầu, thầm nghĩ lát nữa sẽ liên lạc với chị để thông báo cho chị biết hộp đồ đã bị gửi nhầm chỗ. Mà nhắc mới nhớ, đã hơn nửa tháng rồi chị không liên lạc với anh, có lẽ công tác bề bộn, Tô Viễn cũng không nghĩ nhiều.
Không may, vừa vào cửa hộp đồ liền bị bạn cùng phòng giật đi: “A Viễn, có phải bản Collection lần trước cậu nói muốn mua? Người anh em, cậu đúng là dám đầu tư ..... A? Nội y phụ nữ? A Viễn, không thể tin được!”
Tô Viễn cười, đoạt lại: “Lăn đi, đây là đồ chị tôi đặt mua, hẳn là gửi nhầm chỗ.”
Kết quả không biết dưới sự giật dây của gã vô sỉ nào, chiếc hộp đã bị bóc mở, từ bên trong rơi ra một trang giấy cùng một sợi dây chuyền nho nhỏ, không hề là bộ nội y khêu gợi mà họ dự đoán.
Tô Viễn nhặt dây chuyền lên, nhìn nhìn, rất nghi hoặc.
Ngọc Phật? Cửa hàng nội y một gửi ngọc Phật qua bưu điện? Chuyện gì thế này? Lại nhìn kỹ, anh phát hiện mặt sau ngọc Phật còn một vệt màu đỏ đông cứng, nhìn kỹ tựa như..... máu!
Thầm run lên, anh vội vàng nhặt lấy tờ giấy kia, bên trên có chữ viết của Tô Hân, nội dung rất ngắn, hình thức rất ngoáy, chỉ có 3 câu: Đưa ba mẹ rời đi, đi được càng xa càng tốt. Ngọc Phật cất kỹ, không được đưa cho người khác. Sống sót!
Tô Viễn lập tức luống cuống, điều đầu tiên anh nghĩ đến là gọi điện thoại cho chị để xác nhận thông tin, nhưng đến khi gọi lại không có người bắt máy. Anh có loại dự cảm thật không lành, chị đã xảy ra chuyện, chắc chắn đã có chuyện! Anh nắm chặt ngọc Phật lao ra khỏi cổng trường, vẫy một chiếc xe taxi liền lao về nhà.
Càng gần đến nhà, Tô Viễn lại càng thấy bất an.
Trên đường có hai chiếc xe cứu hỏa, xe cứu thương ô ô oa oa kêu khiến anh phiền lòng kì lạ. Ở đó bị tắc nghẽn giao thông, xe taxi chỉ có thể chạy đến đầu ngõ nhà anh, đoạn đường còn lại anh phải tự mình chạy đi.
Không sao, sẽ không sao, nói không chừng chỉ là cái cây nào đó, phiến cỏ nào đó bị cháy, chưa chắc là nhà mình, chưa chắc! Tô Viễn thầm nhủ, ném tiền cho lái xe, vội vã chạy về phía nhà, nhưng rồi anh không thể không dừng bước lại ở dưới lầu.
Khói đặc tỏa ra từ cửa sổ lầu bốn, chính là cửa sổ nhà anh, bức màn bị cháy sạch, rách rưới, một chút màu vàng nhạt còn sót lại lung lay trong ngọn lửa kích thích ánh mắt anh..... Mắt anh đau nhức......
Vòi nước của xe cứu hỏa điên cuồng phun vào bên trong, dưới lầu đều là người vây xem, mọi người chỉ trỏ thảo luận sự cố.
Hình như là khí gas, tôi nghe thấy tiếng nổ.
Đâu chỉ là nghe thấy, nhà tôi ở ngay bên cạnh, tiếng nổ kia làm tường nhà tôi nứt cả.....
......
Ba mẹ đâu? Ba mẹ ở nơi nào? Họ đã trốn ra? Họ được đưa đi bệnh viện? Họ đâu rồi? Họ đâu!
Tô Viễn đẩy đám người, vọt đến bên một nhân viên phòng cháy, níu lấy anh ta, hỏi:“Người đâu a! Ba mẹ tôi ở đâu? Các người đã cứu bọn họ ra sao?”
Nhân viên phòng cháy trẻ tuổi nhìn người thanh niên hầu như phát điên trước mắt hồi lâu rồi mới nghẹn giọng nói: “Cậu... cậu là con của họ? Chúng tôi rất tiếc, khi chúng tôi đến nơi, họ đã...”
Tô Viễn nhìn vào khuôn miệng mấp máy của nhân viên phòng cháy, nhưng không nghe được một chữ nào nữa. Trong đầu vang lên tiếng sụp đổ ầm ầm, những tiếng vang ông ông chạy qua lại bên tai anh, ngọc Phật trong lòng bàn tay anh bị nắm chặt đến hằn lại dấu trên da thịt.
Nước từ thủy quản ướt đầm trên người anh, nhân viên phòng cháy kia muốn kéo anh ra, đi vài bước chỉ nghe thấy anh lầu bầu: “Không phải nổ gas, không phải..... Có người muốn hại bọn họ, có người muốn hại chị tôi.....”
“Này cậu....” Nhân viên phòng cháy thấy anh thất thường, muốn an ủi anh vài câu lại bị Tô Viễn đẩy ra.
Tô Viễn rất hỗn loạn, nhưng còn chưa đến nỗi mất lí trí, đại não đang khẩn trương vận tác: Chị đã xảy ra chuyện, ba mẹ cũng xảy ra chuyện, đây không hề là chuyện trùng hợp. Hiện tại anh không có lựa chọn nào khác, chị đã muốn anh cầm ngọc Phật đi trốn, anh phải nghe chị. Chỉ cần còn sống, anh sẽ đến tìm chị hỏi cho rõ!
Anh hất tay nhân viên phòng cháy ra, nhanh chân bỏ chạy. Sự cố là có người cố ý tạo nên, bọn họ nhất định còn ở quanh đây, anh không thể ở lại chỗ này.
Nghe nói người nhà gặp chuyện dữ, nhưng không có thời gian bi thương, trong đôi mắt kia tràn đầy sợ hãi cùng khát vọng, ngờ vựa, giãy dụa,chấp nhận hay từ bỏ...... Một đôi mắt đỏ ngầu cảnh giác.
Hừ, cậy mạnh. Trong đám người có một người chú ý đến hướng đi của Tô Viễn, hắn rời khỏi hiện trường, mở điện thoại ngắn gọn báo cáo vài câu, sau đó đuổi theo hướng Tô Viễn vừa đi.......
******
Tô Viễn không thể đào thoát.
Những người kia mặc chế phục của nhân viên nhà ga, quang minh chính đại đưa anh vào một góc.
Không người có thể cứu anh, đông trốn tây tàng lâu như vậy, Tô Viễn minh bạch, những người này căn bản chỗ nào cũng có, bọn họ có thể là bất cứ ai, bất cứ thân phận nào có thể chặn đường anh, vu oan anh. Gần ba ngày, anh liền từ người bị hại thăng cấp thành người bị tình nghi.
Giết người? Những người bị chính phủ thông cáo là đã chết kia, một người anh cũng không nhận ta. Loại người này có lẽ có tội danh, lại cũng có thể bị những người kia phác hoạ thành “Nhân chứng vật chứng đều tại”.
Nhưng anh không muốn từ bỏ, một giây đồng hồ đều không muốn từ bỏ. Anh muốn tìm chị, muốn làm sáng tỏ hết thảy, muốn cho kẻ đã sát hại cha mẹ anh chịu tội trước pháp luật! (Ngây thơ =.=)
Cho nên dù cho bị họng súng chỉ vào đầu, anh cũng vẫn phản kháng, dù chỉ có một tia hi vọng sống, anh cũng phải giàn được.
Thật không gặp qua người bướng bỉnh như vậy. Người muốn giết anh nói như vậy, thanh âm bóp cò gần tại bên tai.
Tống tiên sinh, ngài nhìn cổ của hắn! Bên cạnh có một người kinh ngạc xen vào.
Vị kia Tống tiên sinh nhìn nhìn cổ anh, miếng ngọc Phật kia được xuyên bởi một sợi dây đỏ đeo trên cổ anh. Ánh mắt Tống tiên sinh đột nhiên biến đổi: “Thì ra không phải phạm nhân, là đồng phạm. Nam mang Quan Âm nữ mang Phật, ngọc này là một đôi a.”
 “Đồng phạm”, một câu lạ lùng này đã bảo vệ mạng của Tô Viễn, sau đó lại khiến anh chính thức  tuyệt vọng.
Tô Hân chết. Cô tự sát.
Thi thể bày ở trước mặt Tô Viễn, trên ngực cắm một thanh dao sắc bén, máu chảy ra đọng lại trên thân thể, diễm lệ mà dữ tợn.
Bọn họ ném cho Tô Viễn một bức ảnh khối xếp hình cổ quái, buộc anh nói ra biện pháp phá giải, Tô Viễn cái gì cũng không biết, tự nhiên cái gì cũng nói không ra, ngọc Phật bị cướp đi anh cũng không thể đòi lại. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn chị bị đốt cháy hầu như không còn, còn sót lại bụi đất, không còn gì để tưởng niệm.
Thế giới vốn có của anh đã sụp đổ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, giống như đã trải qua một cuộc đại diệt tuyệt, trong khoảnh khắc trở nên hoang vu.
Tô Viễn cảm giác mình sống còn không bằng chết, làm gì lưu lại chứng kiến sự hủy diệt này, anh không biết nguyên nhân của mọi chuyện, càng không biết như thế nào đối mặt, ở trước loại chênh lệch sức mạnh tuyệt đối không có cơ hội phản kháng này, những giãy dụa của anh căn bản là một con kiến ngu ngốc leo trên cành cụt.
Đối với một tù phạm bị giam cầm, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị xử tử như Tô Viễn mà nói, cái gì phản kháng cái gì ham sống cũng không phải điều anh muốn, anh chỉ muốn chân tướng. Có thể điều đó tại người khác trong mắt là rất ngu ngốc, nhưng đối với anh mà nói, đó là toàn bộ ý nghĩa sinh tồn.
Mà ý nghĩa đó, Úc Thần có thể cho anh.
Trong tay anh, ngọc Phật còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Úc Thần, Tô Viễn bỏ nó vào trong ngực áo, ngẩng đầu nói:“Cảm ơn.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt quật cường của anh hiện ra hào quang ôn nhuận trong mắt Úc Thần.

3 nhận xét:

  1. tội anh viễn a, cả gia đình đều chết cả

    Trả lờiXóa
  2. hức ôi thật là lòng dạ con người quá ác độc, trời không hại người chết chỉ có con người mới hại con người die a. thật bi ai a thật bi ai

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment