12/12/12

Ngụy nương trà lâu - Đệ nhất chương (2)


1.2 
Hắn bỗng nhiên phát hiện chuyện càng quái dị hơn là nam đồng hẳn phải thuộc lứa tuổi học quốc trung*, nam sinh tuổi này chẳng phải đều mặc áo phông kèm quần đùi, lại thêm một đôi giày thể thao hay sao? Sau đó nói chuyện 3 câu thì có 1 câu bắt chước theo một Thiên vương thần tượng nào đó? (*Bậc THCS)

Nhưng là trước mắt người này mặc quần áo rất kỳ quái, vật liệu may mặc không tốt lắm, bất quá màu sắc khá rực rỡ, vạt áo dài không có cúc áo, không có khóa kéo, chỉ có một sợi dây thắt ngang lưng, tóm lại giống như quần áo trong phim cổ trang.

Hắn vừa hỏi quần áo, nam đồng càng thêm kinh hãi, vội vàng dập đầu càng mạnh, cái trán đập xuống sàn tạo thành tiếng vang bồm bộp.

Cậu ta không đau, Vu Linh Phi cũng thấy đau thay cậu ta, vội vã tiến đến định nâng cậu ta đứng lên kẻo cậu ta đập ra vết thương, nhưng hắn vừa duỗi tay ra, nam đồng càng sợ hãi rụt lui bả vai, rốt cuộc nghĩ ra mình đã quên cái gì.

“Thực xin lỗi, Đào Hồng tỷ tỷ, ta là thằng ngốc vừa nát lại xuẩn, đã quên ngài cần khoác xiêm y, đúng, ngài cần khoác xiêm y.”

Nam đồng đứng lên, vọt tới cây treo quần áo, run rẩy lấy ra một bộ y phục mỏng như lông chim màu phấn hồng, trên mặt thêu mãn điểu cầm diễm tục, thẩm mĩ quả thực không xông đến tột cùng, ngay cả quán ven đường 50 nguyên đều tìm không ra loại y phục thẩm mĩ đặc thù như vậy.

Nam đồng hầu hạ hắn mặc vào, sau đó lại quỳ gối trước mặt hắn, thanh âm phát run lặp lại một lần nữa chuyện trọng yếu. Việc này trước đó Đào Hồng đã thận trọng dặn dò quá, nếu không làm đúng lời dặn dò hắn nhất định sẽ bị Đào Hồng đánh chết.

“Vương thiếu gia thỉnh ngài đến, còn có, còn có ngài nói nếu Lạc Hợp công tử đến đây, liền nhất định phải thông báo ngài......”

“Vương thiếu gia là cái gì quỷ? Lạc Hợp công tử là ai?” Vu Linh Phi vững vàng hỏi.

Phòng bên cạnh có người mở cửa đi ra, nam nhân đứng ở cửa nhan sắc kiều diễm quần áo không chỉnh, nhìn thấy hắn liền lập tức sợ hãi gục đầu xuống, không dám chạm vào ánh mắt của hắn, mà nam nhân vừa đi ra ngoài nhìn vào hắn cũng là vẻ mặt mê đắm, nhưng chợt kiêng kị điều gì chỉ gật đầu rồi tránh ra, phảng phất biết thân phận của hắn không phải người bình thường của thể đùa giỡn.

Nam đồng bẩm báo xong, thấy vẻ mặt hắn quái dị, thân thể lại rụt lui như càng thêm sợ hãi. Trong lâu ai cũng biết Đào Hồng luôn âm tình bất định, thủ đoạn càng âm ngoan cay độc, lúc trước Thanh Phong hầu hạ hắn nói mấy câu không hợp y hắn, ngày hôm sau đã bị treo cổ ở trên cây tại hậu viện.

Xác chết kia đung đưa phất phơ trong gió sớm, tất cả mọi người đều sợ tới mức không dám ló đầu ra, mấy  người từng trò chuyện vài câu với Thanh Phong không đành lòng nhìn hắn như vậy, không đành lòng đem xác chết xuống mai táng, từ đó mọi người sợ hãi Đào Hồng càng sâu. Đào Hồng không chỉ là Đệ nhất hoa khôi kinh thành thanh danh vang dội, thân là lão bản, hắn càng là chúa tể của mọi người trong lâu, hơn nữa khách của hắn đều là quan to quý nhân, nếu hắn muốn người nào đó trong lâu phải chết, cũng không ai dám nói ra nửa câu không được.

Nam đồng lắp ba lắp bắp, tuy rằng không rõ vì sao Đào Hồng hỏi ra những lời kỳ quái này, nhưng nghĩ rằng tóm lại đừng làm hắn giận dữ lôi đình là tốt nhất, vì thế thật cẩn thận trả lời.

“Vương thiếu gia là cũ, cũ khách của ngài, Lạc Hợp công tử bị Vương thiếu gia cố nài ép mời đến, là ngài bảo Vương thiếu gia mang Lạc Hợp công tử đến, nếu không sẽ không bao giờ gặp Vương thiếu gia nữa...”

“Vậy Lạc Hợp công tử là ai?”

Nghe xong nửa ngày hắn mới nghe hiểu một sự việc, đó là người gọi ‘Lạc Hợp công tử’ không muốn đến, Đào Hồng đòi Vương thiếu gia phải mang hắn đến.

“Lạc Hợp công tử là tân bằng hữu của Vương thiếu gia, lần trước đến lâu ngài cảm thấy rất thích hắn, nhưng sau lần đó, Lạc Hợp công tử không hề quay lại, ngài vì chuyện này mà tức giận một hồi, nói Lạc Hợp công tử...” Dừng một chút, giọng nói của nam đồng càng nhỏ, sợ chọc giận Đào Hồng, “... không biết điều, lại đi thích A Phủng, muốn thay A Phủng chuộc thân.”

Vu Linh Phi càng nghe càng đau đầu, này là cái gì chó má tam giác quan hệ, may mà khả năng tư duy logic của hắn không tồi, hẳn là có thể lập tức lý giải.

“Vậy A Phủng là ai?”

Nam đồng tỏ vẻ hoài nghi ‘người này điên rồi hay sao’, nhưng rồi lập tức gục đầu xuống, không dám nói thừa lời, chỉ ngoan ngoãn trả lời, “Chính là người thay ngài rửa chậu A Phủng, A Phủng vốn là người tiếp khách, nhưng ngài chê hắn bộ dạng khó coi, cho nên điều hắn đi làm việc nặng, không ngờ được Lạc Hợp công tử coi trọng hắn, cho nên ngài liền...”

 Nhìn cậu ta muốn nói lại thôi, Vu Linh Phi hoàn toàn hiểu được - hẳn là Đào Hồng vừa ý Lạc Hợp công tử, kết quả Lạc Hợp công tử lại vừa ý A Phủng, Đào Hồng phát hỏa, liền thuyên chuyển công tác cho A phủng đi rửa chậu cho hắn, Đào Hồng này cũng quá hẹp hòi đi!

Hắn còn chưa sửa sang lại thông tin trong đầu cho mạch lạc, đã thấy có người đi lên lầu, bộ dạng coi như anh tuấn, nhưng có chút dáng vẻ lưu manh, ghê tởm nhất là luôn kéo dài âm cuối khi nói.

“Ai nha, Đào Hồng, ta ở dưới lầu chờ đợi tâm đều nhanh héo rũ, ngươi cố ý khiến ta chờ đi? Ngươi xem, ngươi xem, ta đưa Lạc Hợp đến rồi đây, ngươi cũng đừng giận dỗi nữa.”

Người này kéo theo một nam nhân, nam nhân kia thoáng nhìn “Đào Hồng” liền xoay mặt đi, hiển nhiên cực kỳ khinh thường hắn.

“A--”

Đây là khách quen của Đào Hồng, nhưng đối với Vu Linh Phi hắn vừa đến từ thế kỉ 21, bất quá cũng chỉ là người xa lạ, cho dù hắn có thông minh đến mấy, tư duy logic có mạnh đến mấy, trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, nhưng hắn coi như giữ được bình tĩnh, khẽ gật đầu, phân phó nam đồng, “Gọi A Phủng đến.”

Không đến hia phút, nam đồng liền dẫn một thiếu niên lớn hơn hắn một chút lại đây, bộ dáng thiếu niên thanh lệ, không thể nói là khó coi, có điều tuổi -- thật sự là quá nhỏ, chẳng lẽ mấy nam nhân này chuyên đi tàn phá cây non của quốc gia hay sao?

Hắn vừa nghe đoạn ái tình cố sự kia, còn tưởng tuổi tác của A Phủng cũng không hơn kém Đào Hồng là mấy, là một nam nhân, hắn không thể tưởng được A Phủng lại có bộ dáng học sinh trung học suy dinh dưỡng như thế này
.
A, đúng rồi, người cổ đại đều kết hôn rất sớm, 13, 14 tuổi kết hôn không coi là nhỏ, hai mươi tuổi còn không gả chính là gái lỡ thì, nếu 13, 14 tuổi có thể kết hôn, cũng khó trách này tuổi đã biết yêu đương.

Hắc, đừng nói hắn gặp nguy không loạn, vừa chạy tới cổ đại, không thét chói tai, không phát điên phát rồ, cũng không té xỉu, đối với việc mình thay đổi một khuôn mặt cũng không có nhiều khiếp sợ, bị gã lợn rừng đặt ở trên giường, liếm ướt thân thể, không đương trường hôn mê, chẳng phải chuyện này nên quy công cho từ nhỏ đến lớn hắn đã “từng trải” không ít sao?

Hắn, Vu Linh Phi, khi lên khoảng mười tuổi, cha mẹ mất vì tai nạn xe cộ, sau đó cô cô thu dưỡng hắn, nhưng cô cô sớm đã có gia đình riêng, hơn nữa cũng không phải thật dư dả, có thể thấy cuộc sống của hắn cũng trải qua không ít vất vả gian nan.

Lúc học quốc trung*, hắn bắt đầu bán sức cho chợ đen, ở trường thì thay bạn học chép bài, nghỉ đông và nghỉ hè đi nhà xưởng làm nhân viên lâm thời. (* Bậc THCS)

Đến khi học trung học*, hắn đã có thể quang minh chính đại đi làm công, liền chuyển ra ở riêng, ở nơi tối long xà hỗn tạp, vì tiền thuê nhà một tháng chỉ có hai ngàn nguyên, còn được cung cấp điện nước, hàng xóm suốt ngày mang nữ nhân về nhà, thanh âm kia làm cho người ta chịu không nổi cũng chưa từng lay chuyển được tâm trí của hắn. (* Bậc PTTH)

Dựa vào nghị lực cùng chí khí đánh không chết nghiền không nát, vừa học vừa làm hắn thi được một trường đại học khá danh tiếng, còn được vào khoa mình muốn, thậm chí còn xin được học bổng của quốc gia, xuất ngoại du học.

Năm nay, cuối cùng hắn đã tiến vào được một công ti kiến trúc không tồi, hơn nữa hoàn thành một hợp đồng lớn nhất trong năm, cứ như vậy, nhân sinh của hắn vừa mới khởi bước, hắn lại ngã vào cái giếng trong nhà ma, linh hồn xuất khiếu đi đến nơi này, biến thành một người khác.

Hắn không kinh hoàng thất thố, là vì hắn vốn là một người rất thực tế, nói thật ra, hắn không chán ghét cô cô, cũng không hận dượng, càng không cho là mình đáng thowng, hắn chỉ có thể nắm lấy hiện tại, hảo hảo cố gắng.

Bởi vậy có người nói hắn thực tế, cũng có người nói hắn bình tĩnh, nhưng từ trước đến nay hắn chính là từ trong gian khổ cầu sinh tồn, không có thời gian hối tiếc tự ti.

Bụng đã no cơm, không cần nghĩ đến cái gì khác.

Nói hắn thực dụng cũng tốt, nói hắn không có lý tưởng cũng tốt, hắn biết rõ khi một gia đình vì củi gạo mỡ muối tương dấm chua trà mà vợ chồng cãi nhau, mọi việc không thuận, đó là một chuyện thê thảm, cho nên làm thế nào để cuộc sống đủ đầy thoải mái mới là trọng yếu.

“ A Phủng !” Thiết Lạc Hợp nhìn đến người trong lòng, ánh mắt sáng lên.

A Phủng cũng do dự một chút, nhưng cuối cùng ánh mắt không nhìn về phía đó, lập tức rợp mắt, cung kính đứng ở trước mặt lão bản. “Đào Hồng tỷ tỷ.”

“ A Phủng, ngươi tiến vào.”

Vu Linh Phi động đậy ngón tay, muốn A Phủng cùng hắn vào phòng, Thiết Lạc Hợp vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, A Phủng có chút kinh sợ, nhưng vẫn đang cất bước tiến vào, so với vừa rồi chưa ai làm gì đã sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin nam đồng, này A Phủng thật đúng là có một phen ngạo khí. Vu Linh Phi thầm khen.

Trách không được Đào Hồng chuyên khó dễ hắn, A phủng có khí chất cao ngạo, tư sắc thanh lệ, Đào Hồng lại ngại hắn xấu, cố ý điều hắn đi rửa thùng phân, dùng loại công việc thấp kém dơ bẩn này làm nhục hắn, cũng trách không được Lạc Hợp công tử đối hắn mê đắm như vậy.

“Lạc Hợp công tử nói phải giúp ngươi chuộc thân.”

Xem hoàn cảnh này, ở đây hắn là cổ đại kỹ viện, cho nên được chuộc thân hẳn là xem như chuyện tốt.

“Tạ ơn Đào Hồng tỷ tỷ, nhưng ta không muốn, ta đã nói qua vài lần, nếu ngài không tin, ta có thể thề độc, ta không có tình cảm gì với Lạc Hợp công tử.”

Hắn nói xong sẽ quỳ xuống thề, Vu Linh Phi ngăn cản hắn, hỏi ra đáy lòng nghi vấn, “Chẳng lẽ thời đại này chuộc thân không phải chuyện tốt sao?”

“Lạc Hợp công tử đã có hôn ước, ca ca hắn - Đại tướng quân Thiết Dĩ Hình - lại là người giống như thiên ma sát tinh, làm sao có thể chấp nhận được một kẻ đã tại hồng trần yên hoa như ta, ta hai chân đi vào hắn gia môn, chỉ sợ cũng phải nằm ngang mà ra*, Lạc Hợp công tử ... ta trèo cao không nổi.” (* Ý nói bị người nâng ra, bởi thương bệnh nặng, hoặc quan tài.)

A Phủng nói chuyện đâu vào đấy, hiển nhiên đã suy nghĩ rõ ràng, vẻ mặt không giống hơn mười tuổi hài tử, ngược lại giống như nam tử trưởng thành, a~, lại là một hài tử bị vận mệnh khiến cho không thể không lớn lên trước tuổi.

Hắn nói là vấn đề thực tế, nhưng..... Vu Linh Phi suy nghĩ một chút. Huynh đệ nha, cứ cho là tương thân tương ái, nhưng sau khi thành niên cũng phải ở riêng, muốn kết hôn ai vào cửa, hẳn là không thành chuyện lớn như vậy mới đúng, A Phủng cũng đâu cần cùng Lạc Hợp công tử ca ca sống cả đời, làm gì phải lo lắng Lạc Hợp công tử ca ca đối hắn bất lợi?

Nói sau, Lạc Hợp công tử vì hắn, ngay cả diễm như đào lý Đào Hồng cũng không để vào mắt, đối hắn chuyên nhất như thế, hình như là một thanh niên không tồi, dịch đắc vô giá bảo, khó được hữu tình lang*, kỹ viện cũng không phải nơi gì tốt đẹp, có thể đi ra ngoài, có người thương yêu, có người chiếu cố, hẳn là xem như hảo đường ra nha. (* Bảo vật vô giá dễ tìm, khó có thể tìm được là người đàn ông có tình có nghĩa)

“ Lạc Hợp công tử thoạt nhìn cũng thành niên , hắn ca hẳn là quản không được nhiều như vậy đi!”

Hắn an ủi khuyên giải A Phủng, không thể tưởng được A Phủng lại kỳ quái nhìn hắn một cái, như là không thể tin được hắn sẽ như vậy thiên chân, tiếp đó nói ra lời nói càng khiến hắn chấn động, bởi vì A Phủng còn nhắc tới Đào Hồng - cũng chính là hiện tại Vu Linh Phi.

“Chẳng lẽ ngài đã quên Thiết Dĩ Hình là dạng người gì, hắn là Đại tướng quân, trên được Hoàng Thượng sủng ái, dưới được kinh thành nữ quyến hoan nghênh, lại vì võ công cao cường, thủ hạ tướng sĩ người người đem hắn làm thần mà sùng bái, lúc trước ngài muốn hiến thân cho hắn, hắn cá tính dữ dằn như lửa còn ác mắng ngài một phen, nói nếu ngài để quân doanh chơi hết một lượt, luyện chút kỹ xảo, nói không chừng hắn còn có chút hưng trí, còn bây giờ dương vật trong quần hắn đối ngài không có hứng thú.”

Oa oa oa, gã nam nhân kia nói chuyện cũng thật trắng trợn, lại siêu hạ cấp, siêu khó nghe, thậm chí cuồng vọng, không khó có thể thấy là kẻ nan trị.

Trách không được Đào Hồng nổi điên, ca ca không khuất phục, lui mà cầu muốn lấy đệ đệ thay thế, ai ngờ đệ đệ lại thích một kẻ nhan sắc kém hơn mình, cũng chẳng trách A Phủng không chịu tiến Thiết gia môn, có loại đại bá* như vậy cuộc sống nhất định sẽ không dễ chịu. (* Anh chồng)

“Cho nên ngươi kiên quyết không chịu?”

“Ân, ta không vào được Thiết gia môn, cho dù có vào được, Hình tướng quân cũng sẽ không để ta sống yên, ta cần gì phải đi chịu cái loại này khổ, huống chi Lạc Hợp công tử đã có hôn ước, ta vô phúc làm thiếp của hắn.”

Vu Linh Phi nghe xong một hồi, lại quan sát vẻ mặt A Phủng. Hắn chỉ nói Lạc Hợp công tử đại ca là thiên ma sát tinh, lại đề cập Lạc Hợp công tử có hôn ước, nhưng không có một câu nói rằng hắn không thích Lạc Hợp công tử.

“Vậy ngươi thích Lạc Hợp công tử sao?”

A Phủng hạ thấp đầu xuống, đầu ngón tay lạnh đi, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.

“Khi ta bị bán vào nơi này, ta đã biết mình không thể yêu ai, chúng ta này đó sồ nhi chỉ là đồ chơi cho nam nhân phát tiết mà thôi, chỉ có khách nhân có thích hay không, nơi nào đến phiên ta nói có thích hay không.”

Hắn nói xong ngay cả thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, thanh lãnh tựa như họa trung chi tiên, không có một chút nhân khí.

5 nhận xét:

  1. Oa .. oa... có chương mới. Hờ hờ.. Mong chap mới xem em xử lý vụ này thế nào ghê.

    Trả lờiXóa
  2. Ngày 12 tháng 12 năm 2012 có chương mới thích ghê cơ thanks ss ạ ;))

    Trả lờiXóa
  3. ^^ bỏ sót ngày đẹp hah.
    Cơ mà hôm nay đọc cũng không sao.
    Tks nàng nhiều

    Trả lờiXóa
  4. có chap mới rồi!!!!!(do mấy hôm này bận quá ko com dc!)
    thanks nàng nhìu nhak :D
    p/s: có phải từ chap này em í mới có chính sách cải cách hem???

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Um, em bắt đầu "cải cách giáo dục" rồi đây! ^^

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment