2.2.
Hắn nổi giận rống to. Lúc trước cho dù hắn bất hạnh thế
nào, ít nhất cô và dượng cũng chưa từng muốn hắn phải đi bán mình cho nam nhân,
ở chung với mấy đứa nhỏ này vài ngày, hắn thấy địa bộ phận đều có cảnh ngộ giống
nhau, cha mẹ không muốn dưỡng, cha mẹ nuôi không yêu thương, cuối cùng vì mấy
văn tiền mà bị bán vào kĩ viện.
Có người bị bán với giá so với gạo còn rẻ mạt, ngay cả
hắn còn phải kêu lên vì không đáng,
Tiếng rống của hắn vang dội, cổ họng cũng muốn khàn.
Thiết Dĩ Hình vậy mà lại là con rùa rút đầu, hắn tức giận đến lại vớ lấy gương
đồng, giống như đó là một khẩu súng, hướng về phía bọn lính gầm rú liên tục.
“Gọi Thiết Dĩ Hình ra cho ta!”
“ Đào Hồng tạm thời bớt giận, Thiết Dĩ Hình không đến,
là ta đến đây.”
Người đi ra mặc một bộ đồ trắng viền đen, tay cầm một
thanh tuyết hoa bạch phiến, “bá” một tiếng mở ra, bạch sắc mặt quạt có tranh
thuỷ mặc thanh lịch, nhìn qua chỉ thấy ngọn núi cao viễn, lưu thủy róc rách, u
cảnh tại họa, nhưng nhân so với họa càng nhã, nụ cười mỉm quý khí, bàn tay khẽ
vung lên ra hiệu, thủ thế ấy đẹp mắt ngây người, hẳn là thường xuyên sai khiến
hạ nhân mới có thể làm ra động tác lưu loát như vậy.
“Ngô phó tướng, lui quân!”
“Dạ, công tử!”
Một trung niên nam tử phát ra một tiếng còi hiệu, một
mảng lớn binh lính đều tăm tắp lui ra ngoài, ngay cả những binh lính vừa rồi đập
phá cũng phải rời đi dù không tình nguyện. Vu Linh Phi trừng mắt nhìn người áo
trắng. Chẳng lẽ đây lại là một khách quen của Đào Hồng? Thoạt nhìn rất giống
như phú nhị đại.
“Vì nghe được lời đồn rất thú vị nên Ngô phó tướng mới
mang ta lại đây.”
Thì ra những quan binh này là do tay này mang đến. Ánh
mắt Phong Niệu ảm đạm, hắn nghĩ quan binh đến chính là đại tướng quân đến, người
có thể điều động quan binh không nhiều lắm, lần trước lúc đại tướng quân đến,
có vài quan binh nghiêm mặt đứng ở một bên, dường như hộ vệ cho hắn.
Khóe miệng Vu Linh Phi giật giật, bỗng nhiên hiểu ra hết
thảy.
Nam nhân này nên nói là đa mưu túc trí hay là cá tính
vặn vẹo? Rõ ràng gã ta biết binh lính của mình sẽ giở trò ngang ngược với những
người trong kỹ viện lại cố ý không ngăn cản, dường như đang cố ý để xem chủ
nhân kỹ viện sẽ xử lý như thế nào.
Hoặc là tên khốn kia thực sự là hoàng thân quốc thích,
hậu trường cứng rắn, cho nên cho dù chỉ là một tiểu binh, đầu lĩnh cũng không
dám quát bảo hắn ta, nhưng đầu lĩnh vẫn không thể thoát khỏi trách nhiệm.
“Ngươi quản lính của ngươi như vậy đấy ư? Để cho binh
lính nhũng nhiễu lương dân, cường bạo con gái nhà lành*? Đây không phải là lính
của triều đình, đây căn bản là ven đường cường đạo!” Vu Linh Phi đầy mình hỏa đều
bộc phát. (* Nguyên văn: 良家妇女lương
gia phụ nữ)
Phong Niệu kéo kéo tay áo hắn, mắt tràn đầy kinh sợ, mấy
đứa nhỏ bị hắn che chở ở sau lưng cũng nhè nhẹ kéo áo hắn.
Cái gì gọi là dân không đấu với quan? Lại vì sao thà bị
oan khuất cũng không báo quan?
Bởi vì quan lại bao che lẫn nhau, dân tiện như cỏ rác,
chét thì chết đi, huống chi là những sồ nhi trong kỹ viện như bọn họ, ai cũng
có thể khinh thường, ngay cả gả vào nhà giàu làm thiếp thì cũng phải nhường ba
bước trước những tì thiếp khác, không được đứng ngang hàng, không được nhìn đối
diện.
Nếu có cái gì đáng hận, liền hận chính mình “ kiếp trước”
bất lương, bằng không sao có thể đầu thai thành sồ nhi ở kiếp này, thân thế
đáng buồn, ngay cả cha mẹ cũng không muốn tự tay nuôi nấng, đa số cha mẹ của sồ
nhi cũng không phải nghèo đến không nuôi nổi con, mà là sợ điềm xấu, hơn nữa cảm
thấy sinh ra sồ nhi thật là mất mặt, vì thế mới đưa hài tử cho những gia đình
ti tiện nuôi dưỡng, trên gia phả cũng sẽ không ghi tên những sồ nhi, càng đừng
nói thân sinh cha mẹ sẽ đến nhận con, tống xuất đi thì nghĩa là chặt đứt mọi
quan hệ.
Vu Linh Phi trừng mắt nhìn bạch phiến quý công tử, bàn
tay nắm gương đồng không ngừng phát run. hắn sắp tức đến hôn mê, người hiện đại
coi trọng nhân quyền, không có thứ quan niệm tôn ti cổ hủ tám đời như vậy.
Nếu nhìn tổng thống thấy khó chịu, hoàn toàn có thể ở
trên đường cái chửi ầm lên, nhìn chế độ khó chịu, có thể lung lạc quần chúng,
dùng lực lượng dư luận buộc chính phủ phải tiến hành cải chế, nói cho tất cả thế
giới vì sao mà mình tức giận.
Nếu thế gian không có công lý chính nghĩa, kia có cái
gì phải lưu luyến ?
Nếu thế gian chỉ toàn hạng người lừa đời lấy tiếng, vậy
cũng phải xóa bỏ hết thảy những thứ dơ bẩn đó, biến thành một thế giới sạch sẽ,
khắp nơi sung sướng, vô câu vô thúc.
“Ngươi không giống như những gì người ta đồn, ta nghĩ
ngươi càng sẽ biết tận dụng lợi thế của bản thân, càng thông minh.....” Bạch
phiến quý công tử nói thật sự chậm, “Cũng lại càng không hồ đồ như vậy.......”
Khóe môi gã ta vẫn đeo một nụ cười mỉm thanh tao lịch sự
như cũ, nhưng bên cạnh thủ vệ đã nắm lấy chuôi kiếm, hiển nhiên chỉ cần một câu
của gã ta, bọn họ sẽ đại khai sát giới, mà đứng mũi chịu sào đương nhiên là kẻ
mạo phạm quý công tử - Đào Hồng.
“Vậy ngươi định nghĩa giúp ta một chút, cái gì gọi là
thông minh, cái gì gọi là hồ đồ.”
Ánh mắt Vu Linh Phi quả thực muốn phun ra lửa. Vừa rồi
tên tiểu binh kia sắp cường bạo đứa nhỏ trong lâu của hắn trước mặt mọi người, tất
cả những người này đều mù sao mà không có ai đứng ra ngăn cản? Trong thời thái
bình thịnh thế mà những người này còn có mắt không tròng như vậy thì chẳng phải
là bị tướng lãnh làm hư hay sao?
Bạch phiến quý công tử cũng không giận, cười nhẹ,
trong lúc nói lại khẽ phe phẩy quạt, thái độ nhàn nhã. “Bởi vì bản thân lời nói
của ngươi có vấn đề, các ngươi vốn không phải là cái gì đàng hoàng phụ nữ, chẳng
qua là những sồ nhi đã quen việc đưa hướng nghênh đón, sinh trương thục ngụy mà
thôi.”
Hắn phản bác, ngữ khí vẫn tao nhã tựa như xuân phong
nhẹ phẩy, một chút hỏa khí đều không có, tựa như tại nhàn thoại việc nhà, nhưng
càng là vậy, càng cho thấy hắn là một kẻ ngạo mạn lãnh huyết, đặc biệt là cặp mắt
mang theo tiếu ý ấm áp kia, dường như âm thầm cháy một ngọn lửa địa ngục, tuy rằng
sáng mà lại lạnh lẽo.
“Chúng ta chính là ‘Đàng hoàng phụ nữ’!”
Vu Linh Phi nhấn giọng cường điệu. Tất cả những đứa nhỏ
này đều là người đơn thuần lương thiện, bị người bắt nạt đến tình trạng này,
không dám oán thân thế mình, không dám trách người khác sỉ nhục mình, càng
không biết ôm hận thế nhân, có oán chỉ biết oán mình sinh ra là ai không là, lại
là sồ nhi. Hắn chưa từng thấy ngốc đến như vậy đứa nhỏ, tất cả đều không có thời
kỳ phản nghịch*, dường như không còn có lòng tự tin, tuyệt vọng với cuộc đời của
mình, cho dù có bị thế nhân lăng trì bằng đủ mọi hình thức cũng chỉ có cam tâm
chịu đựng cho đến lúc chết. (* ý nói đến thời kỳ dậy thì, nam nữ thiếu niên có xu hướng
bướng bỉnh, phản đối một cách quá khích, lại tất cả những gì mình không thích,
không cho là đúng.)
Bọn họ có thể để mặc cho thế nhân dẫm đạp đến chết,
nhưng Vu Linh Phi hắn không thể, cũng không đứng nhìn được !
“Những kẻ bán xuân cũng không phải cái gì đàng hoàng
phụ nữ!”
Khóe miệng Vu Linh Phi cong lên. Thật là đúng lúc, hắn
cái gì đều bán, chỉ có không bán xuân !
“Ai nói chúng ta bán xuân, ngươi đã nhìn thấy có ai tiếp
khách sao? Ngươi đã thấy có người làm mua bán thân xác sao? Chúng ta đã sớm đổi
nghề!” Hai ngày nay thanh lâu đóng cửa, không mua không bán, đương nhiên không
thể nói bọn họ đang bán thân.
Mặc dù không hiểu lắm lời hắn nói, quý công tử cũng
không để ý, giật nhẹ môi cười hỏi: “Đổi thành cái gì nha?”
Vu Linh Phi rất muốn đem nụ cười của gã ta giật xuống
đến, cười đủ giả tạo, dối trá hệt như giống răng giả trong miệng ông già, càng nham
hiểm đáng ghê tởm như tiếu hổ mai phục bắn tên lén*. (* một biểu tượng nào đó nổi tiếng
ở TQ chăng?)
“Cà phê điếm a !”
“Đó là cái gì?” Bạch phiến quý công tử chớp mắt một
cái, bây giờ thì gã ta hoàn toàn không hiểu, vừa rồi còn có thể bập bõm đoán
đoán.
Thì ra thời đại này không có cà phê, nhưng hắn quan
tâm quái gì chuyện đó, biến thành cửa hàng đồ uống cũng được thôi.
“Một loại trà quán, hoan nghênh công tử nửa tháng sau quay
lại, chúng ta sẽ khai trương cửa hàng lần 2.”
Mấy ngày nay hắn đã điều tra, trong ngăn tủ của Đào Hồng
giấu rất nhiều ngân lượng, cũng đủ làm một số chuyện hắn muốn làm.
“Vì thế chúng ta là ‘Đàng hoàng phụ nữ’.” Hắn ưỡn ngực,
nhắc lại.
Phong Niệu cũng là đứa nhỏ mình nuôi, hắn tuyệt đối
không khoanh tay ngồi xem những đứa nhỏ này tiếp tục bị người khác khinh khi bạc
đãi, còn bị cho rằng hẳn là phải chịu, ngay cả bọn nhỏ cũng ngốc đến nỗi tự cho
là như vậy.
“Ai nha! Thật
là thú vị.” Bạch phiến quý công tử dường như quả thật thấy thú vị, cười rộng miệng,
“Đã lâu không gặp chuyện thú vị như vậy, ta nghĩ trên đời này tất cả sồ nhi đều
giống nhau.”
“Ta cũng nghĩ nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, chuyện
xấu xảy ra trước mắt cũng không nghe không hỏi, nhìn thấy tiểu hài tử rơi xuống
nước cũng sẽ không muốn cứu, dẫn theo như vậy một đoàn quan binh, xông vào nhà
người khác, động tay động chân với nhân gia tiểu hài tử, sao a, những nam nhân
biết nói chính nghĩa cùng công lý đều chết sạch sao?” (Chua ngoa dễ sợ! ^^)
Vu Linh Phi châm chọc nói một chuỗi dài, không sợ đối
thủ nghe không hiểu, chỉ sợ gã ta giả chết mà thôi.
Bạch phiến quý công tử ngẩn người một thoáng, sau đó không
cho là đúng cười ha ha. “Thú vị, thật thú vị, so với những gì hắn nói, trong hiện
thực ngươi hoàn toàn toàn tương phản, này thật sự rất thú vị .”
“Tương phản?” Hắn ngờ vực nhăn mi. “Hắn” Là ai vậy?
“Một bằng hữu của ta nói, trên thế gian này nữ nhân và
sồ nhi đều là một giuộc, nhìn thấy nam nhân liền muốn bám dính lấy, gặp được
nam nhân có quyền có thế thì trăm phương nghìn kế tiến vào gia môn người ta,
nhìn thấy nam nhân cao lớn anh tuấn thì lập tức mất hồn mất phách, thế gian
không có nữ nhân hoặc sồ nhi bình thường.” (Cái kiểu nói kiêu ngạo này còn
của ai vào đây được nữa!)
Tự đại cuồng, Vu Linh Phi nghe xong, một loạt hắc tuyến
từ trên trán vùn vụt rơi xuống. Nam nhân nào vô sỉ như vậy, dám nói ra những lời
có thể làm nữ nhân khắp thiên hạ chạy theo hắn đuổi giết, xem ra ngạo mạn lãnh
huyết sẽ kết bạn với tự đại cuồng, bên tám lạng bên nửa cân.
“Vậy ta sẽ chờ đợi ngươi khai trương cửa hàng, đến lúc
đó ta sẽ có hạ lễ.”
Trước khi đi, gã ta còn tiến lên lau nước mắt cho đứa
nhỏ vừa bị khi dễ. “Khuôn mặt đẹp như vậy không thích hợp với nước mắt a.”
Gã ta lấy ra một chiếc khăn gấm màu trắng thả lên tay
thiếu niên, nam hài ngốc ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn lên khuôn mặt anh tuấn quý
khí lại ôn nhu mười phần.
Vu Linh Phi cũng không tin cái bộ dáng dỗ dành ma quỷ
kia, cái này giống như nam nhân ‘làm’ xong sẽ ân cần thăm hỏi, không có tác dụng
gì chân thật, chỉ là mã hậu pháo mà thôi.
“Nếu cảm thấy không thích hợp, lúc ấy ngươi nên ngăn cản
chuyện sẽ làm hắn rơi lệ.”
“Cũng phải, ngươi nói rất có đạo lý, là ta không ra mặt,
ta nghe nói Đào Hồng trước nay sẽ không cự tuyệt ngân lượng, nghĩ rằng......”
Gã ta chưa nói xong, nhưng Vu Linh Phi nghe hiểu, gã
ta nghĩ rằng Đào Hồng sẽ rất cao hứng để quan binh đối xử với nam hài làm như vậy,
sau đó hắn càng thu được thêm nhiều ngân lượng.
“Từ nay về sau, tuyệt đối không có chuyện như vậy.” Hắn
nghiêm túc thanh minh.
Phía trước Đào Hồng là loại người nào, hắn không muốn
biết, cũng không biết, tóm lại nghe đứng lên danh tiếng rất kém cỏi, hơn nữa
khi hắn vừa mới bắt đầu tỉnh lại, người trong lâu vừa thấy đến hắn liền sợ hãi
rụt rè, có thể biết Đào Hồng đối xử người của mình có bao nhiêu hà khắc, cho
nên có lẽ nam nhân này cũng không đoán sai về Đào Hồng.
Có điều hiện tại đứng ở trước mặt gã ta là Vu Linh Phi
mà không phải Đào Hồng, hắn tuyệt không làm cái loại chuyện ác tâm thất đức này!
“Ngươi không giống như lời đồn!”
Bạch phiến quý công tử lãng cười rộ lên, khi xoay người
đi ra, gã ta gọi Ngô phó tướng đứng ở ngoài cửa đến gần, môi gã ta khẽ mấp máy,
giống như đang dặn dò cái gì, Ngô phó tướng gật đầu.
“Coi như đây là lễ gặp mặt của ta, đến lúc đó nên chuẩn
bị vị trí ngồi tốt nhất cho ta, nhưng nếu là lừa gạt ta, không khai trương cửa
hàng mới, ngươi cũng đừng trách ta không khách khí, ngay cả ngươi dối trá về
chuyện của Hoàng Thượng cũng nhất tịnh xử phạt.” (Bà con đã đoán ra anh này là ai
chưa nào? =_,=)
Gã ta vừa dứt lời, tên lính vừa mới khi dễ nam hài bị
kéo ra, chịu đòn một trận thảm thiết, lúc đầu còn hô mình là hoàng thân quốc
thích, kế tiếp kêu rên kêu thê thảm, đánh xong đã muốn nói không ra lời, nửa
người dưới ướt đẫm máu.
Ngô phó tướng thanh chấn vân tiêu, hiển nhiên là nói
cho người trong lâu nghe, thay mặt cho bạch phiến quý công tử tặng lễ. “Công tử
nói, loại bỏ chức vị của hắn trong quân, đuổi về nhà, cái gì hoàng thân quốc
thích cũng dám đeo trên miệng nói lung tung, công tử nói ngài ở trên triều chưa
từng nhìn thấy người này, cũng không phải thân thích gì của ngài, làm ô danh
hoàng gia lần sau liền lấy đến làm bia luyện bắn.”
Quan binh nối đuôi nhau đi ra, khắp gian đại sảnh tĩnh
đến một chiếc kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy, Vu Linh Phi chớp mắt, miệng
trương thành hình chữ O.
“Ách......, đây là khách quen của Đào Hồng sao?”
Hoàng gia? Thân thích của gã ta? Cũng chính là người nhà
của Hoàng đế, người này rốt cuộc là ai vậy?
Phong Niệu ở một bên liều mạng lắc đầu, “Ta ở đây hai
năm, từ trước đến nay cũng chưa gặp qua.”
“Ta ở ba năm, cũng từ trước đến nay chưa từng thấy.”
Một phó dịch chuyên làm việc nặng cũng lắc đầu, hắn ở
đây lâu nhất, đã có năm năm, từ trước lúc Đào Hồng mua lại nơi này liền đã ở
đây làm việc.“Chưa thấy qua, thật sự chưa thấy qua !”
Hai chân Vu Linh Phi như nhũn ra, khuỵu xuống. Hắn sẽ
không gặp phải đại nhân vật vốn không nên dây vào đi?! Hắn còn khoe khoang rằng
chính mình không làm kỹ viện, muốn mở quán cà phê, nhìn những người trong lâu, ít
nhất có 20, 30 người, có quán cà phê nào cần đông nhân viên như thế? Mỗi người
trong số đó lại đang giương tròn mắt nhìn hắn.
“Lão bản, quán cà phê là cái gì?” Lá gan lớn nhất, thoạt
nhìn cũng trấn định nhất - A Phủng - hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
* Editor lảm nhảm: Vậy là 3 bạn thụ đã xuất hiện nhé, một bạn công của cp phụ cũng đã xuất hiện, sắp tới 2 bạn công nữa cũng sẽ xuất hiện. ^^
Ack ack, người mặc áo trắng kia không phải là hoàng thượng chứ :-ss
Trả lờiXóaHờ hờ, hắn chứ còn ai! ^^
Xóasac,hoang thuong hu?chac hok fai dau,ma co toi 3cp lan ha
Trả lờiXóa1cp chính và 3cp phụ tổng cộng 4cp, nhưng 1 cp phụ nữa đến quyển sau mới xuất hiện. Cả 4 câu chuyện tình đều dễ thương và ấn tượng, trong đó cp của A Phi (Đào Hồng) và cp A Phủng được người đọc yêu mến nhất. ^^
XóaNói nhỏ tí * "hạ nửa người tất cả đều là huyết." cái này là nửa thân dưới hoặc hạ thân toàn là huyết theo ta thì nghe dễ hiểu hơn nàng ạ. =.=*
Trả lờiXóaBạn Phi chua ngoa thế, nhưng mờ thế mới hợp vs tên tự đại cuồng nào đó =))
Bị đánh mông mừ! Uh, ta sẽ sửa lại, nhiều câu/cụm từ vì ta đọc CCP nhiều nên quen mất, đôi khi bỏ sót. Cảm ơn Tử Mộc nhiều! ^^
XóaCám ơn thì phải có quà bù chứ, nàng cứ cho ra đều đều là t iu rồi. T thick truyện nhà nàng lắm. Toàn mấy bộ hợp gu à :D
XóaCó mà, sẽ thông báo khi "phát quà", ^^
Xóacông nhận anh phi chửi quá hay , coi mà thấy sướng
Trả lờiXóa3 bạn thụ có phải là anh phi, a phủng và cậu thiếu niên tuyệt sắc đẹp bị lính bắt nạt phải ko nàng?
XóaỪa, đúng rồi! ^^
XóaEm cũng nghĩ như phudunglukhach chả có nhẽ lại là bạn hoàng thượng đỉnh đỉnh đại danh ??? Mong đợi chương mới của ss a~ :x
Trả lờiXóa