18/12/12

Ngụy nương trà lâu - Đệ nhị chương (1)

Lão tử không bán xuân

2.1.
“Cho nên...?”

“Sau đó phía dưới sẽ dùng sức kẹp chặt nam nhân nhiệt vật, lắc mông mị kêu, càng khiến nam nhân mau chóng tiết ra, lại càng ít mệt.”

Vu Linh Phi càng nghe lông mày càng nhíu chặt. Thì ra kỹ viện này có thi hành huấn luyện dạy dỗ, hơn nữa giáo sư giảng bài chính là Đào Hồng, cứ đến thời gian, này đó sồ nhi sẽ tụ tập tại Đào Hồng phòng nghe giảng bài.

“Ta còn dạy những thứ khác sao?” Đào Hồng có dạy gì đứng đắn một chút không đây, hắn nghe mấy thứ này đều sắp chạy ra ngoài nôn ọe!

Tên còn lại rụt rè sợ hãi nhấc tay, “Nếu có thể sử dụng tay và miệng hầu hạ dương vật, khiến khách nhân mau chóng tiết ra, cũng chính là một phương pháp nhanh chóng kiếm ngân lượng, cũng sẽ không mệt vì phải xoay eo, phía dưới cũng sẽ có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi.”

Ô, đủ, quá đủ rồi!

Nghe đến đó, hắn đuổi mọi người, chỉ để lại nam đồng hầu hạ hắn nói chuyện phiếm, nam đồng tên là Phong Niệu, 12, 13 tuổi, hắn thế mới biết thời đại này nam phong phi thường thịnh hành, đại khái từng cái có tiền nam nhân đều dưỡng nam thiếp.

Mà A Phủng nói “ sồ nhi”, chính là chỉ những người có bề ngoài và có khí quan nam tính, nhưng không thể nối dõi tông đường, bởi vậy không thể cùng nữ tử thành thân, bọn họ có cấu tạo sinh lý không âm không dương, bình thường bộ dạng so nữ tính cao lớn hơn một chút, nhưng lại thấp bé hơn so với nam tính, ở thời đại này địa vị thấp.

Nơi này tỉ lệ nhân khẩu đại khái phân chia là nam chiếm năm phần, nữ chiếm hai phần, sồ nhi ba phần, cho nên tất cả những sồ nhi thân thể có chỗ thiếu hụt đều sẽ trở thanh nam thiếp hầu hạ nam nhân, bởi vì nữ nhân thật sự quá ít.

“Vậy sồ nhi rốt cuộc là gì?”

Phong Niệu trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, luôn có cảm giác gần đây Đào Hồng có điểm quái, hắn thường thường hỏi chút vấn đề mạc danh kỳ diệu, lần trước nói hai ba câu với Lạc Hợp công tử cùng Vương thiếu gia liền tiễn khách, còn gọi nhân đem trong phòng lợn rừng nam...... A, là Lý lão gia nâng đi ra ngoài, bất quá này ‘Lợn rừng nam’ danh hào thật sự phù hợp với diện mạo bề ngoài của Lý lão gia, hắn vừa nghe Đào Hồng gọi như vậy còn kém điểm bật cười.

“Sồ nhi chính là sồ nhi nha, bất quá nếu có nhà sinh sồ nhi đều sẽ cho người khác nuôi, bằng không trong nhà sẽ không gặp may mắn.”

Vu Linh Phi cái hiểu cái không. Tóm lại, thời đại này giống chế độ đẳng cấp ở Ấn Độ, sồ nhi là đẳng cấp thấp nhất, đều là lưu lạc tại kỹ viện, có tư sắc liền làm nam thiếp cho kẻ có tiền, nghe nói ngay cả Hoàng đế cũng mê sồ nhi, chỉ là không chính thức đưa vào hậu cung.

Hắn hỏi một đống vấn đề không hiểu rõ, sau đó dần dần hiểu biết được địa vị của Đào Hồng.

Kỹ viện này là do Đào Hồng mở, người cũng là hắn tuyển, hiện tại hắn đã là danh kỹ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, chỉ là danh tiếng không tốt, có ngân lượng gì cũng đều chịu làm, nghe nói nếu có bảng xếp hạng dâm đãng, hắn nhất định bài danh đệ nhất, hơn nữa bỏ xa vị trí thứ hai.

Hắn Vu Linh Phi tại hiện đại dự thi hoặc đấu thể thao còn chưa từng lấy quá đệ nhất danh, không thể tưởng được nhân sinh lần đầu tiên lấy đệ nhất, cũng là tại loại xếp hạng này, thực khiến hắn không biết nên khóc hay cười, nhận mà thấy sợ.

Đào Hồng yêu mị diêm dúa, cơ hồ thích người nào đều có thể câu dẫn đắc thủ, có thể nói là kinh kĩ đệ nhất nhân, ngày nào đó khi hắn tựa tại lan can trên lầu hóng mát, nhìn thấy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang Thiết Dĩ Hình kỵ mã trải qua, kia anh tuấn hùng vĩ phong tư mê hoặc hắn, trái tim lập tức hướng đối phương bay đi, hận không thể lập tức nhượng Thiết Dĩ Hình trở thành nhập mạc chi tân*. (* Bạn tình mới)

Nhưng Thiết Dĩ Hình là đại tướng quân mà nữ nhân toàn kinh thành đều muốn gả, cũng là nam nhân mà nữ nhân toàn thế gian đều muốn vì hắn ấm giường, cùng đêm xuân mãnh nam - Phong Niệu kể - vừa kể còn vừa thở dài, phảng phất bị Thiết Dĩ Hình ôm một lần sẽ hạnh phúc tràn đầy.

Thiết Dĩ Hình không cần vào kỹ viện, a hoàn trong nhà người sau tiếp bước người trước chen lấn làm cho y thông phòng, nữ nhân bên ngoài liền tính dạ tập cũng muốn trèo lên giường gỗ đàn hương của y, cho nên Đào Hồng không có cơ hội được đến hắn âu yếm, vì thế thiên nhờ vạn nhờ, tìm vài khách quen nhận thức Thiết Dĩ Hình, ép họ mời y đến kỹ viện khoái hoạt.

Không thể tưởng được Thiết Dĩ Hình ngay cả xem cũng chưa liếc mắt một cái, còn nói lời nói phi thường khó nghe nhục nhã Đào Hồng, khiến Đào Hồng tức giận đến nỗi thiếu chút nữa giết người.

Này cừu hẳn là thâm sâu, cho nên Đào Hồng đem hết tâm cơ, mời đệ đệ Thiết Dĩ Hình là Thiết Lạc Hợp đến, kết quả Thiết Lạc Hợp lại yêu A Phủng !

Thật là một cái tứ giác quan hệ nhàm chán, hơn nữa Thiết Dĩ Hình thực rõ ràng là một gã tự đại cuồng, thật không hiểu Phong Niệu vì sao mê mẩn y như thế, biểu tình giống như mê say thần tượng.

Thôi đi thôi đi, tiểu hài tử cuối cùng sẽ mê luyến kỳ quái thần tượng, đây coi như là giai đoạn tất yếu phải trải qua trước khi trưởng thành.

Bất quá tại cổ đại làm kỹ viện, hơn nữa xem một đống hài tử hơn mười tuổi ở trước mặt hắn trình bày phải làm thế nào để nam nhân được vui sướng thoải mái, hắn thật sự cảm thấy da đầu run lên, có lẽ lúc trước Đào Hồng có thể làm như vậy, nhưng hắn thân là người hiện đại không chịu không nổi loại chuyện suy đồi chó má này, hắn không đến cổ đại để làm trùm công nghiệp tình dục.

Chuyện thứ nhất hắn làm chính là huỷ bỏ “khóa huấn luyện”, có nhiều tri thức về tính dục là tốt, nhưng loại giáo dục tính dục bất công này hắn xin nói câu ‘miễn thứ cho kẻ bất tài’, lại càng không tưởng độc hại thế hệ măng non của Tổ quốc.

Chuyện thứ hai hắn làm chính là tạm hoãn việc làm ăn của kỹ viện, hắn cũng không muốn bản thân sinh hoạt trong ổ dâm dục, dựa vào da thịt của trẻ con để kiếm tiền nuôi thân bạch bạch mập mạp, loại chuyện thất đức thiên lôi đánh xuống này hắn không làm được.

“Lão bản, cái kia, cái kia đến đây......”

Phong Niệu cơ hồ dùng cả tay lẫn chân đi vào phòng, trên mặt vừa mừng vừa sợ, còn kèm theo e thẹn.

Nay, do Linh Phi kiên trì, kỹ viện đã đổi giọng gọi hắn là lão bản, hắn cũng không có cách nào khác, nghe thấy đến ‘Đào Hồng tỷ tỷ’ bốn chữ, hắn liền cả người nhột nhạt, cũng không muốn bọn họ “ngài” nha “ngài” mỗi câu một kính ngữ, nghe không quen.

“Cái gì đến đây?”

Vu Linh Phi thở dài, hắn đang chải đầu, lúc trước Phong Niệu đã giúp hắn trang điểm nhưng thật sự diễm rất đáng sợ, cho nên hắn đi rửa mặt tẩy sạch, Phong Niệu vẫn nói lúc trước hắn yêu cầu trang điểm như vậy, qua đó có thể thấy được Đào Hồng thưởng thức thật sự cực khác với người thường.

“ Dĩ Hình đại nhân tới, hắn mang theo rất nhiều quan binh.”

“ Dĩ Hình đại nhân là ai vậy?”

Không phải trí nhớ của Vu Linh Phi không tốt, mà là vì cái tứ giác quan hệ náo loạn kia bị hắn cho là chuyện xưa, nghe xong quẳng ra sau đầu, huống chi hắn còn chưa nhìn thấy mặt “nhân vật chính” này, đâu cần thiết phải nhớ rõ!

“Chính là Thiết Dĩ Hình đại nhân, ca ca Lạc Hợp công tử.”

Nhắc tới Thiết Lạc Hợp, tốt xấu đã gặp qua, Vu Linh Phi có chút ấn tượng, hắn đứng lên, còn chưa đi ra khỏi phòng, dưới lầu đã truyền đến tiếng phá cửa, một đám quan binh tiến vào.

Phong Niệu sợ tới mức phát run, trong khắp thanh lâu càng là tiếng thét chói tai vang lên không ngớt, xen giữa là một tiếng kêu rất thê lương. Vu Linh Phi chạy vội đi ra ngoài, nhìn thấy người phát ra tiếng kêu là một đứa nhỏ hắn đã từng gặp mặt lúc làm công tác “giáo dục tư tưởng”, lúc ấy hắn còn thầm khen đứa nhỏ này đúng là thiên hương quốc sắc, Đào Hồng tuy đẹp, nhưng so với đứa nhỏ này vẫn còn kém hơn một chút.

Nay đứa nhỏ kia bị một sĩ binh tha đi ra từ trong phòng, hơn nữa bắt đầu cởi y phục của cậu ta, tên lính kia cười dâm đãng liên tục, còn kéo mạnh tóc của đứa nhỏ, đứa nhỏ đau đến bật khóc lên, hai tay không ngừng níu lại quần áo bị lột ra khỏi người, không dám phản kháng quá rõ ràng, chỉ có miệng không ngừng cầu xin “tha ta đi!”

Những người khác trong thanh lâu đứng sát vào nhau ở phía sau, phát run, sợ chính mình sẽ là người tiếp theo bị lôi ra hành hạ, những binh lính đứng ngoài như đang xem diễn kịch, ngay cả lông mi cũng chưa động lấy một cái.

Này rốt cuộc đang làm cái gì? Không có thiên lý cũng không có vương pháp sao?

Vu Linh Phi nhìn xem mà giận dữ, bắt nạt một đứa bé nhỏ như vậy tính cái gì, hắn nắm chặt hung khí - một cái gương đồng hắn vừa mới dùng để chải tóc - nhanh chóng chạy vội đến.

“A, đây không phải là Đào Hồng dâm đãng xinh đẹp trong truyền thuyết sao? Thoạt nhìn giống tiểu muội nhà bên nha, nghe nói ngươi tự tiến cử bản thân lên giường Thiết đại tướng quân còn không muốn ngươi.”

Tên lính kia dường như rất có địa vị, thấy hắn cầm gương đồng hùng hổ chạy đến cũng không sợ. Chẳng qua là một kỹ nữ, sợ cái gì, quan binh đến tra chỉ sợ hắn còn phải làm nũng vài câu, cầu bọn họ hạ thủ lưu tình, đừng làm hỏng những vật quý giá trong thanh lâu.

Mắt thấy một đôi tay không an phận sắp mò đến ngực mình, Vu Linh Phi nắm chặt gương đồng, dùng sức đập vào mặt gã lính, “Bốp” một tiếng vang lên cùng với một tiếng kêu thảm thiết, tên lính kia che mũi liên tục lui về phía sai, không ngờ Đào Hồng dám nặng tay như vậy.

Thừa dịp không ai quản, Vu Linh Phi vội vã lôi đứa nhỏ đang khóc thê thảm kia về phía sau lưng mình, chắn phía trước bảo vệ cậu ta.

Muốn đánh nhau? Hắn từ nhỏ đánh đến lớn, ai sợ?

“Ngươi-- kỹ nữ, ngươi có biết ta là ai không? Ta là cháu ngoại trai của cháu của con trai thứ năm của quốc cữu, chính là hoàng thân quốc thích, ngươi dám đánh ta, chỉ là một sồ nhi, đúng là ăn gan hùm mật gấu!”

Vu Linh Phi giơ gương đồng tiếp tục đập, “Ngay cả Hoàng Thượng cũng đến thăm chỗ của ta, ngươi hoàng thân quốc thích quỷ gì, cái gì cháu ngoại trai của cháu của con trai thứ năm của quốc cữu, loại quan hệ xa tít chân trời này cũng dám lấy đến lòe người, ta thấy ngươi ăn no chán sống, có tin ngày mai ta gọi Hoàng Thượng bắt cả nhà ngươi, cho ngươi này hoàng thân quốc thích biến thành cô hồn dã quỷ?”

Hắn nhắc tới Hoàng Thượng, tất cả mọi người có mặt đương trường đều cấm thanh. Ai chẳng biết đương kim Thánh Thượng phong lưu, không nghe gián ngôn trong cung nuôi dưỡng rất nhiều sồ nhi.

Các lão thần van nài khuyên bảo, Hoàng Thượng tươi cười đầy mặt nói toạc ra bọn họ trong nhà có nào nam thiếp, lại nhất nhất tên gọi là gì, người nào thụ sủng, người nào tranh thủ tình cảm, sợ tới mức tất cả đều câm miệng, nội tâm càng là nhút nhát, hiểu được Hoàng Thượng cũng không phải là quả hồng nhuyễn.

Lấy cá tính mê phong lưu của Hoàng Thượng đến xem, nói không chừng thật sự đã tới nơi này, cũng thật sự cùng Đào Hồng có quan hệ cá nhân.

Đào Hồng nhưng là thiên hạ đệ nhất danh kỹ, diễm xí cao trương, liền tính hoàng cung nghiêm mật, nói không chừng diễm danh cũng từng truyền vào, nếu nói Hoàng Thượng không có nửa điểm động tâm, đó là tuyệt không có khả năng.

Tên lính kia máu mũi giàn dụa chảy qua kẽ tay, cặp mặt hung tàn nghe đến Hoàng Thượng hai chữ, bỗng nhiên chớp vài cái, có chút khôi phục bình tĩnh.

Vu Linh Phi đương nhiên không biết Hoàng đế có từng đến thật hay không, nhưng cứ lôi tạm ra chắn mưa chắn gió trước là được!

Cãi nhau, đánh nhau sợ nhất chính là thiếu khí thế, mặc cho đối phương đánh đá. Hắn nâng cằm, vẻ mặt cáo mượn oai hùm tiểu nhân đắc chí, giống như thật sự được Hoàng Thượng ân sủng quá, mà Hoàng Thượng đối với hắn lại đặc biệt sủng ái.

Dù sao Hoàng đế lão tử ở trong Hoàng cung kê cao gối ngủ, nào biết được người bên ngoài nói cái gì, hơn nữa mượn hắn ta danh hào dùng một chút, hắn ta lại không bị tổn hại gì.

Thấy hắn kiêu ngạo khí thế, lại thấy hắn kia phong lưu dáng người, ngay cả cầm gương đồng đánh người, kia diễm sắc vẫn tự nhiên theo trong cốt tủy tỏa ra, nam hài phía sau lưng hắn tuy rằng có mĩ hơn một chút nhưng nào có được dáng người phong lưu nhuyễn mềm như hắn, tên lính kia hứ một tiếng, hiển nhiên đã tin chuyện hắn bịa, lui hai bước, không dám động thủ lần nữa.

Vu Linh Phi lập tức thoát áo khoác, phi lên người nam hài, nam hài vẫn còn nức nở thút thít, khóc đến đầy bụng ủy khuất, cũng khóc đến khiến hắn lửa giận lại lần nữa đốt cao.

Hắn không muốn tiếp tục kinh doanh kỹ viện, cũng tuyệt đối không thể nào để những đứa nhỏ này tiếp tục làm nam kĩ, nhưng người khác cứ như vậy thiện sấm nhà hắn, bắt nạt người của hắn, hắn nuốt không trôi này khẩu khí, có cái gì ân oán có giỏi cứ hướng về phía hắn.

“ Thiết Dĩ Hình, ngươi đi ra cho ta !”


* Editor lảm nhảm: Ở chap này các sồ nhi lúc bị gọi là "kĩ nữ" (tên lính gọi), lúc lại là kĩ nam (Vu Linh Phi gọi), ta đã xem lại bản Raw, điều này là đúng Raw. Có thể lý giải rằng ở thế giới này sồ nhi = nữ nhân, trong khi theo quan niệm "bình thường" của Vu Linh Phi thì rõ ràng sồ nhi là nam nhân.


6 nhận xét:

  1. Đói a........Đói.....
    Yêu em Linh Phi chết mất rồi, cầm gương táng một phát, em ấy mà chua lên thì có người chết .
    Mờ cái đất nước này nát thật, vì sồ nhi không thể có con nên bị sếp ở thứ 3, trong khi kẻ nào cũng có nam sủng.
    *Với nói nhỏ nghe, ta thấy để kỹ nữ thấy thế nào ấy, dù sao đây cũng đâu phải nữ *

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ^^" Vậy "biểu tử"? Raw là "biểu tử" (ả điếm) đấy! ^^" Ta cũng định để là nam kĩ luôn, nhưng theo Raw thôi.

      Xóa
    2. Uhm, tại ta nghĩ sồ nhi đâu phải nữ mà. Theo raw cho nó tôn trọng bản quyền là đúng oy ^^~

      Xóa
  2. Ầy ầy đã có chương mới *phi thân ra ngoài ngửa mặt lên trời cười sung sướng* hế hế Linh Phi Linh Phi a~ ta hảo thích ngươi a~
    À Ps phát mong chờ chương mới của ss ạ *chắp tay mắt rưng rưng*

    Trả lờiXóa
  3. Chap này đọc thấy đã quá =))
    Thích nhất cái đoạn bạn Linh Phi đanh đá, với cả đoạn tên lính thôi họ hàng xa lắc ra khai báo.
    Oa, ta muốn nữa, nữa...
    tks nàng nghen

    Trả lờiXóa
  4. công nhận anh phi quá giỏi luôn, mong chương sau 2 anh gặp nhau quá

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment