(*Bộ tộc ăn thịt người )
Amazon là vùng rừng nhiệt đới lớn nhất trên thế giới, diện tích của nó thậm chí lớn hơn cả diện tích Châu Âu, khoảng 7000 vạn km2. Nó theo sườn dãy Andes kéo dài đến bên bờ Đại Tây Dương thuộc lãnh thổ Brazil. Nơi đây có thảm thực vật và hệ động vật phong phú, là thiên đường nghiên cứu của các nhà sinh vật học.
"Chủ nhân." Trong khối xanh um của cây cối Amazon, Vũ Văn Ngạn nhìn đội ngũ được trang bị đầy đủ của mình, chỉ vào tấm bản đồ do Đường Phong cung cấp, trầm giọng nói: "Theo tư liệu của Vũ Văn Nghị cho thấy, người chúng ta muốn tìm ở trong này, ta và Lăng chia làm hai đường xuyên qua vạt rừng này, tiến đến..."
Vũ Văn Nghị chỉ đưa ra cho họ một vị trí rất đại khái, vì thế từ vị trí hiện tại của bọn họ mà xét, ô tô không thể đi vào, chỉ có thể đi bộ, lại chỉ có thể áp dụng biện pháp tìm kiếm tối nguyên thủy, lấy tai mà nghe, lấy mắt mà nhìn. Vì tiết kiệm thời gian không thể không phân chia nhân lực.
Lăng tuân theo phân công, chọn lấy vài người tách ra.
Vũ Văn Thần thấy Vũ Văn Ngạn lần này tự thân xuất tướng, hơn nữa Vũ Văn Ngạn không mang theo Vũ Văn Tu, để hắn cùng Đường Phong ở lại biệt thự, Vũ Văn Thần lên tiếng: "Ca, ta đi theo ngươi, khi cần cũng có thể giúp ngươi một tay."
"Ân." Vũ Văn Ngạn nhìn thoáng qua Vũ Văn Thần, gật gật đầu nghiêm túc nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Chuẩn bị tốt ."
"Xuất phát." Hai nhân đội tản ra, tại trong phiến rừng nhiệt đới đã mai táng không biết bao nhiêu người bắt đầu triển khai hành động.
Vũ Văn ngạn đi trước khá xa, theo sau là Vũ Văn Thần, hành động lần này Ảnh không tham dự, hắn nhận được lệnh lưu lại bảo hộ Vũ Văn Tu. Vũ Văn Ngạn nhìn phiến cây cối rậm rạp trước mắt, nhíu nhíu mày, gió rừng rờn rợn thổi động nhánh cây, chim chóc bay lên loạn vũ, nhiễu loạn tầm mắt của y.
"Dừng lại, có động tĩnh, ẩn nấp." Y giơ tay lên, ý bảo mặt sau dừng lại. Đứng nép sau một thân cây, y nhìn chăm chú động tĩnh phía trước, do đeo dạ quang kính nên tình huống trước mắt rừng mưa y đều xem nhất thanh nhị sở.
"Là mãng xà." Một người đi theo phía sau Vũ Văn Thần kêu to lên.
"Im lặng, bình tĩnh." Vũ Văn Ngạn lên tiếng, "Thần, chuẩn bị súng gây tê."
"Ân." Vũ Văn Thần nhìn con đại mãng thong thả di động trước mặt, có chút rùng mình, hạ thấp thắt lưng, bắt đầu lắp ráp súng trường.
"Ống hãm thanh." Vũ Văn ngạn không nhìn phía sau mà nhìn chằm chằm vào con đại mãng di động.
"Ca, của ngươi."
Vũ Văn Ngạn cầm súng, hai tay giơ lên, mắt trái nheo lại, mắt phải ghé vào ống ngắm, vững vàng đưa nòng súng di động theo con trăn, " Phanh". Súng bóp cò, đạn bay ra chuẩn xác, mọi người đều âm thầm thở ra.
Vũ Văn Ngạn đưa khẩu súng ra sau cho vũ Văn Thần, lên tiếng: "Tiếp tục."
"Tiên sinh, thuộc hạ là Lăng, nghe có rõ không?" Vừa mới thu lại khẩu súng, Vũ Văn Thần chợt nghe thấy âm thanh liên lạc từ Lăng.
"Nghe rõ." Vũ Văn Thần đáp lại.
Lăng trực tiếp báo cáo địa điểm cùng tình hình bên mình, trước mắt không phát hiện tình huống gì khác thường.
"Ân, ta đã biết." Vũ Văn Thần hướng về phía Vũ Văn Ngạn thông báo, "Ca, Lăng bên kia bình thường."
Vũ Văn Ngạn gật gật đầu, mang người tiếp tục đi tới. Thời gian lặng lẽ trôi đi, nửa ngày đã sắp trôi qua vẫn không có thu hoạch gì. Vũ Văn Ngạn nhíu mày nhìn hệ thống định vị toàn cầu truyền lại hình ảnh, hẳn là không còn xa nữa, trầm mặc một thoáng, y lên tiếng: " nghỉ ngơi."
Mọi người được lệnh đều dừng chân lại nghỉ ngơi tại chỗ, tuy nhiên cảnh giác không hề lơi lỏng.
"Ca, ăn chút gì đi." Vũ Văn Thần thấy trước mắt yên tĩnh, tự cho mình thả lỏng tâm tình một chút.
"Ngươi ăn đi." Vũ Văn Ngạn liếc nhìn Vũ Văn Thần một cái rồi lại chuyển qua nhìn chăm chú thiết bị định vị và các con số Lăng truyền tới.
Vũ Văn Thần khẽ nhún nhún vai, ý bảo những người theo sau tùy tiện ăn chút gì đó. Hắn còn chưa kịp lấy ra đồ ăn trong ba lô, đột nhiên một bóng đen ở sau tảng đá trước mặt rất nhanh lướt qua, Vũ Văn Thần bật đứng dậy, đội ngũ nhanh chóng vây quanh Vũ Văn Ngạn đề phòng tình huống phát sinh.
Vũ Văn Ngạn cũng đã chú ý tới, ra lệnh cảnh giác.
"Đó là thứ gì? Tốcc độ rất nhanh." Vũ Văn Thần thận trọng nhìn quanh, vừa rồi chỉ liếc mắt một cái, thân ảnh kia giống người cũng không giống người, tốc độ lại nhanh không thể tưởng tượng.
"Ca, ca." Thanh âm của Vũ Văn Thần đột nhiên truyền đến, mang theo nghiêm túc cùng một chút lo lắng.
Vũ Văn Ngạn nhất thời trầm xuống: "Chuyện gì?"
"Nhân thủ phía sau của ta không ngừng biến mất, phải cẩn thận."
"Bình tĩnh, ai thấy đó rốt cuộc là cái gì vậy?"
"Người, là người, so với..." Người nọ còn chưa nói xong, thanh âm liền đứt đoạn, khi Vũ Văn Ngạn nghiêng người lại chỉ thấy trên mặt đất là vết máu cùng thi thể phá thành mảnh nhỏ. Xem ra lai giả bất thiện, không thể ở ngồi chờ chết, xem tình huống, y lạnh lùng thốt: " Nổ súng."
Tiếng súng đạn bỗng chốc vang vọng cả mảnh rừng yên tĩnh, vì đặc thù địa điểm, lần này Vũ Văn Ngạn không chỉ mang theo vũ khí hỏa lực mạnh mà còn có cả vũ khí tùy thân. Chỉ cần thấy bóng đen hướng tới là được phép sử dụng hỏa lực oanh tạc thành từng mảnh nhỏ, vì sự chấn động gây ra thật vang dội nên chim chóc bay tán loạn, tiếng kêu, tiếng đập cánh xôn xao náo động cả không gian.
"Chủ nhân, nơi đó thế nào? Chỉ nhân, nghe rõ trả lời, chủ nhân!" Bên tai, thiết bị liên lạc một lần lại một lần vang lên tiếng gọi của Lăng, khi anh nghe thấy tiếng nổ liền hiểu được nhóm của Vũ Văn Ngnj nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng cố gắng liên lạc thế nào cũng chỉ nghe thấy tiếng súng nổ liên hồi.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy trước mắt đang dần dần khép chặt vòng vây đúng là dân bản xứ, càng tăng mạnh hỏa lực, mạnh mẽ phản kháng, nhưng cũng chỉ còn lại y và Vũ Văn Thần yên ổn, những người khác hoặc là bị thương, hoặc là chết. Cùng lúc đó, thiết bị liên lạc cũng bị phá hủy, liên lạc với Lăng đã bị cắt đứt!
Vũ Văn Ngạn không có thời gian để tâm chuyện đó nữa, y nhìn chăm chú trước mắt, một giây yên tĩnh... Ngay sau đó một bóng đen xuyên qua rừng cây, nhanh như chớp hướng về phía mình đánh tới. Hiện tại chỉ có thể cùng bọn họ so tốc độ. Súng trên tay y chưa từng ngừng nổ, đạn thành từng luồng thẳng tắp xuyên qua thân thể của bóng đen, thế nhưng bọn họ dường như bất tử, ngã xuống rồi lại đứng lên, trực tiếp lấy tay vói vào trong miệng vết thương, móc viên đạn ra, máu vẫn đang chảy.
Vũ Văn Thần thấy cảnh tượng ghê tởm ấy, dạ dày tự nhiên cuộn lên. "Mẹ nó, đạn cũng vô hiệu." Vũ Văn Thần cởi súng vứt xuống đất, rút dao ra nhằm thẳng về phía bóng đen, bên này Vũ Văn Ngạn đã hết đạn, cũng không có thời gian để nạp, chỉ đành phải áp dụng đấu tay đôi.
Có điều đối thủ của họ ai nấy thân thủ cũng đều nhanh nhẹn dị thường, thể lực lại càng không cần phải nói, Vũ Văn Thần quần đả suốt mấy giơ đồng hồ, sức lực cũng cạn mà vết thương lại không ngừng xuất huyết, số lần ngã trên mặt đất cũng đã hơn, mà Vũ Văn Ngạn mặc dù vẫn có thể chiến đấu không suy giảm, thế nhưng một chọi 8 gã quái vật cũng không phải là chuyện dễ giải quyết. Bị một đòn tập kích bất ngờ từ phía sau, Vũ Văn Ngạn nén đau xoay người tung cước, có điều có lẽ do phản ứng quá nhanh, không đủ lực nên gã thổ dân không bị đá văng ra, ngược lại chân y bị gã dùng hai cánh tay thô dã ôm chặt lấy, khiến y nhất thời không thể nhúc nhích. hai đấm nan địch bốn tay, huống chi một mình y lại đương đầu không chỉ có bốn. Những gã thổ dân dùng tay như dao, đâm thẳng vào sườn Vũ Văn Ngạn, chỉ thấy cơn đau xốc lên, không giống bất kỳ cái đau nào do vũ khí gây ra trước đây y từng nếm, sức lực thoáng chốc biến mất.
"Ca!" Vũ Văn Thần chứng kiến hết thảy phát sinh, sợ hãi hét lên. Một gã thổ dân bổ tới ôm chặt lấy người hắn, Vũ Văn Thần không còn đủ sức giẫy ra nổi. Những kẻ khác đem Vũ Văn Ngạn buộc chặt trên một cây gỗ, hai người bị nâng lên, đoàn người hướng về phía sâu trong rừng nhiệt đới âm u đi đến.
"Chủ nhân." Trong khối xanh um của cây cối Amazon, Vũ Văn Ngạn nhìn đội ngũ được trang bị đầy đủ của mình, chỉ vào tấm bản đồ do Đường Phong cung cấp, trầm giọng nói: "Theo tư liệu của Vũ Văn Nghị cho thấy, người chúng ta muốn tìm ở trong này, ta và Lăng chia làm hai đường xuyên qua vạt rừng này, tiến đến..."
Vũ Văn Nghị chỉ đưa ra cho họ một vị trí rất đại khái, vì thế từ vị trí hiện tại của bọn họ mà xét, ô tô không thể đi vào, chỉ có thể đi bộ, lại chỉ có thể áp dụng biện pháp tìm kiếm tối nguyên thủy, lấy tai mà nghe, lấy mắt mà nhìn. Vì tiết kiệm thời gian không thể không phân chia nhân lực.
Lăng tuân theo phân công, chọn lấy vài người tách ra.
Vũ Văn Thần thấy Vũ Văn Ngạn lần này tự thân xuất tướng, hơn nữa Vũ Văn Ngạn không mang theo Vũ Văn Tu, để hắn cùng Đường Phong ở lại biệt thự, Vũ Văn Thần lên tiếng: "Ca, ta đi theo ngươi, khi cần cũng có thể giúp ngươi một tay."
"Ân." Vũ Văn Ngạn nhìn thoáng qua Vũ Văn Thần, gật gật đầu nghiêm túc nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Chuẩn bị tốt ."
"Xuất phát." Hai nhân đội tản ra, tại trong phiến rừng nhiệt đới đã mai táng không biết bao nhiêu người bắt đầu triển khai hành động.
Vũ Văn ngạn đi trước khá xa, theo sau là Vũ Văn Thần, hành động lần này Ảnh không tham dự, hắn nhận được lệnh lưu lại bảo hộ Vũ Văn Tu. Vũ Văn Ngạn nhìn phiến cây cối rậm rạp trước mắt, nhíu nhíu mày, gió rừng rờn rợn thổi động nhánh cây, chim chóc bay lên loạn vũ, nhiễu loạn tầm mắt của y.
"Dừng lại, có động tĩnh, ẩn nấp." Y giơ tay lên, ý bảo mặt sau dừng lại. Đứng nép sau một thân cây, y nhìn chăm chú động tĩnh phía trước, do đeo dạ quang kính nên tình huống trước mắt rừng mưa y đều xem nhất thanh nhị sở.
"Là mãng xà." Một người đi theo phía sau Vũ Văn Thần kêu to lên.
"Im lặng, bình tĩnh." Vũ Văn Ngạn lên tiếng, "Thần, chuẩn bị súng gây tê."
"Ân." Vũ Văn Thần nhìn con đại mãng thong thả di động trước mặt, có chút rùng mình, hạ thấp thắt lưng, bắt đầu lắp ráp súng trường.
"Ống hãm thanh." Vũ Văn ngạn không nhìn phía sau mà nhìn chằm chằm vào con đại mãng di động.
"Ca, của ngươi."
Vũ Văn Ngạn cầm súng, hai tay giơ lên, mắt trái nheo lại, mắt phải ghé vào ống ngắm, vững vàng đưa nòng súng di động theo con trăn, " Phanh". Súng bóp cò, đạn bay ra chuẩn xác, mọi người đều âm thầm thở ra.
Vũ Văn Ngạn đưa khẩu súng ra sau cho vũ Văn Thần, lên tiếng: "Tiếp tục."
"Tiên sinh, thuộc hạ là Lăng, nghe có rõ không?" Vừa mới thu lại khẩu súng, Vũ Văn Thần chợt nghe thấy âm thanh liên lạc từ Lăng.
"Nghe rõ." Vũ Văn Thần đáp lại.
Lăng trực tiếp báo cáo địa điểm cùng tình hình bên mình, trước mắt không phát hiện tình huống gì khác thường.
"Ân, ta đã biết." Vũ Văn Thần hướng về phía Vũ Văn Ngạn thông báo, "Ca, Lăng bên kia bình thường."
Vũ Văn Ngạn gật gật đầu, mang người tiếp tục đi tới. Thời gian lặng lẽ trôi đi, nửa ngày đã sắp trôi qua vẫn không có thu hoạch gì. Vũ Văn Ngạn nhíu mày nhìn hệ thống định vị toàn cầu truyền lại hình ảnh, hẳn là không còn xa nữa, trầm mặc một thoáng, y lên tiếng: " nghỉ ngơi."
Mọi người được lệnh đều dừng chân lại nghỉ ngơi tại chỗ, tuy nhiên cảnh giác không hề lơi lỏng.
"Ca, ăn chút gì đi." Vũ Văn Thần thấy trước mắt yên tĩnh, tự cho mình thả lỏng tâm tình một chút.
"Ngươi ăn đi." Vũ Văn Ngạn liếc nhìn Vũ Văn Thần một cái rồi lại chuyển qua nhìn chăm chú thiết bị định vị và các con số Lăng truyền tới.
Vũ Văn Thần khẽ nhún nhún vai, ý bảo những người theo sau tùy tiện ăn chút gì đó. Hắn còn chưa kịp lấy ra đồ ăn trong ba lô, đột nhiên một bóng đen ở sau tảng đá trước mặt rất nhanh lướt qua, Vũ Văn Thần bật đứng dậy, đội ngũ nhanh chóng vây quanh Vũ Văn Ngạn đề phòng tình huống phát sinh.
Vũ Văn Ngạn cũng đã chú ý tới, ra lệnh cảnh giác.
"Đó là thứ gì? Tốcc độ rất nhanh." Vũ Văn Thần thận trọng nhìn quanh, vừa rồi chỉ liếc mắt một cái, thân ảnh kia giống người cũng không giống người, tốc độ lại nhanh không thể tưởng tượng.
"Ca, ca." Thanh âm của Vũ Văn Thần đột nhiên truyền đến, mang theo nghiêm túc cùng một chút lo lắng.
Vũ Văn Ngạn nhất thời trầm xuống: "Chuyện gì?"
"Nhân thủ phía sau của ta không ngừng biến mất, phải cẩn thận."
"Bình tĩnh, ai thấy đó rốt cuộc là cái gì vậy?"
"Người, là người, so với..." Người nọ còn chưa nói xong, thanh âm liền đứt đoạn, khi Vũ Văn Ngạn nghiêng người lại chỉ thấy trên mặt đất là vết máu cùng thi thể phá thành mảnh nhỏ. Xem ra lai giả bất thiện, không thể ở ngồi chờ chết, xem tình huống, y lạnh lùng thốt: " Nổ súng."
Tiếng súng đạn bỗng chốc vang vọng cả mảnh rừng yên tĩnh, vì đặc thù địa điểm, lần này Vũ Văn Ngạn không chỉ mang theo vũ khí hỏa lực mạnh mà còn có cả vũ khí tùy thân. Chỉ cần thấy bóng đen hướng tới là được phép sử dụng hỏa lực oanh tạc thành từng mảnh nhỏ, vì sự chấn động gây ra thật vang dội nên chim chóc bay tán loạn, tiếng kêu, tiếng đập cánh xôn xao náo động cả không gian.
"Chủ nhân, nơi đó thế nào? Chỉ nhân, nghe rõ trả lời, chủ nhân!" Bên tai, thiết bị liên lạc một lần lại một lần vang lên tiếng gọi của Lăng, khi anh nghe thấy tiếng nổ liền hiểu được nhóm của Vũ Văn Ngnj nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng cố gắng liên lạc thế nào cũng chỉ nghe thấy tiếng súng nổ liên hồi.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy trước mắt đang dần dần khép chặt vòng vây đúng là dân bản xứ, càng tăng mạnh hỏa lực, mạnh mẽ phản kháng, nhưng cũng chỉ còn lại y và Vũ Văn Thần yên ổn, những người khác hoặc là bị thương, hoặc là chết. Cùng lúc đó, thiết bị liên lạc cũng bị phá hủy, liên lạc với Lăng đã bị cắt đứt!
Vũ Văn Ngạn không có thời gian để tâm chuyện đó nữa, y nhìn chăm chú trước mắt, một giây yên tĩnh... Ngay sau đó một bóng đen xuyên qua rừng cây, nhanh như chớp hướng về phía mình đánh tới. Hiện tại chỉ có thể cùng bọn họ so tốc độ. Súng trên tay y chưa từng ngừng nổ, đạn thành từng luồng thẳng tắp xuyên qua thân thể của bóng đen, thế nhưng bọn họ dường như bất tử, ngã xuống rồi lại đứng lên, trực tiếp lấy tay vói vào trong miệng vết thương, móc viên đạn ra, máu vẫn đang chảy.
Vũ Văn Thần thấy cảnh tượng ghê tởm ấy, dạ dày tự nhiên cuộn lên. "Mẹ nó, đạn cũng vô hiệu." Vũ Văn Thần cởi súng vứt xuống đất, rút dao ra nhằm thẳng về phía bóng đen, bên này Vũ Văn Ngạn đã hết đạn, cũng không có thời gian để nạp, chỉ đành phải áp dụng đấu tay đôi.
Có điều đối thủ của họ ai nấy thân thủ cũng đều nhanh nhẹn dị thường, thể lực lại càng không cần phải nói, Vũ Văn Thần quần đả suốt mấy giơ đồng hồ, sức lực cũng cạn mà vết thương lại không ngừng xuất huyết, số lần ngã trên mặt đất cũng đã hơn, mà Vũ Văn Ngạn mặc dù vẫn có thể chiến đấu không suy giảm, thế nhưng một chọi 8 gã quái vật cũng không phải là chuyện dễ giải quyết. Bị một đòn tập kích bất ngờ từ phía sau, Vũ Văn Ngạn nén đau xoay người tung cước, có điều có lẽ do phản ứng quá nhanh, không đủ lực nên gã thổ dân không bị đá văng ra, ngược lại chân y bị gã dùng hai cánh tay thô dã ôm chặt lấy, khiến y nhất thời không thể nhúc nhích. hai đấm nan địch bốn tay, huống chi một mình y lại đương đầu không chỉ có bốn. Những gã thổ dân dùng tay như dao, đâm thẳng vào sườn Vũ Văn Ngạn, chỉ thấy cơn đau xốc lên, không giống bất kỳ cái đau nào do vũ khí gây ra trước đây y từng nếm, sức lực thoáng chốc biến mất.
"Ca!" Vũ Văn Thần chứng kiến hết thảy phát sinh, sợ hãi hét lên. Một gã thổ dân bổ tới ôm chặt lấy người hắn, Vũ Văn Thần không còn đủ sức giẫy ra nổi. Những kẻ khác đem Vũ Văn Ngạn buộc chặt trên một cây gỗ, hai người bị nâng lên, đoàn người hướng về phía sâu trong rừng nhiệt đới âm u đi đến.
____________
Tình hình là ta đã làm sáng tỏ được nghi vấn về tên của ông nội Ngạn ca: là Vũ Văn Nghị (không phải Vũ Văn Kiên), về phần đã up phía trước ta sẽ sửa lại dần.À, chap sau là tiểu Tu "thượng đài" nha, nàng nào còn thương nhớ khôn nguôi vẻ cực ngầu và cực pờ rồ của bé thụ trong Khoáng thế kim sinh (đoạn đuổi giết trong rừng) thì chuẩn bị tinh thần gặp lại một màn không hề thua kém của bé Tu nha! ^-^
Amazon là vùng rừng nhiệt đới trải rộng trên lãnh thổ của 9 quốc gia, sông Amazon là con sống lớn thứ hai trên thế giới, vùng rừng này được xem là kho dự trữ khí quyển của nhân loại. Các nàng có thể search thêm thông tin trên wikipedia. Dưới đây ta chỉ đưa một số hình ảnh trực tiếp về vùng rừng nhiệt đới nổi tiếng này để cả nhà cũng bồi dưỡng, bồi dưỡng thêm...cảm tình.
tem
Trả lờiXóahô hô tranh thủ trước khi ta phắt phải năng zô zật tem
* yêu đời * đè nàng ra hôn
=))=)) Ngạn ca oách thế =))lần này bị tẩn cho tối tăm mặt mũi nhá
Trả lờiXóaTu nhi mau mau tới mà cứu đê =))
@ Jing: Jing ơi, nàng nói thế nghĩa là sao? Nàng sẽ không online nữa à? Trong bao lâu thế? >x<
Trả lờiXóahở , không phải không onl mà thời gian onl đã ngắn nay còn ngắn hơn a nàng ^^!~
Trả lờiXóacó thời gian ta sẽ chạy lên like và comt cho nàng mừ ^^ yên tâm, ta thói quen sờ soạng hôn hít nàng nghiện rồi bỏ sao được hắc hắc
ta còn lên xem chữ Hoàn to đùng cụa LỘ nhân , chuwong xôi thịt của A Fi nhà ta chứ=))=)) bỏ k đc
@ Jing: *Rùng mình, lặng lẽ lùi dần ra cửa...* A aaaaaaaa!!! Cứu a, cứu a...!!!
Trả lờiXóachap này rùng rợn quá,ta ngồi ăn bmì mà tương ớt chảy ra giống máu lun nè *thổ dân đây* kakaka
Trả lờiXóaTruyện này đạo nội dung của "Đạo tình" (Chu Ngọc) nhiều quá...
Trả lờiXóa