25/2/11

Hào Môn Diễm - Chương 18


      Nhìn đối phương càng lúc càng tới gần, dần dần dán lên người hắn, Trần Cận không khỏi đặt câu hỏi: "Anh thật sự biết mình đang làm gì sao?" 

       "Nếu cậu không biết, tôi có thể kể ra vài mục cho cậu nghe."

       "Ách, miễn miễn." Trần Cận cảm thấy không biết nên đặt hai con mắt  vào chỗ nào, sao tự nhiên hắn phải hỏi lại làm gì cơ chứ, mà người này cũng đủ âm hiểm.

       "Tôi biết cậu có tình cảm với tôi."

       "Dựa vào cái gì anh nói được như thế! Tôi... Ô ──" Oanh một tiếng, đối phương lại châm ngòi lửa, trong lòng hắn thầm kêu không tốt, tên khốn này sao lại chơi lại chiêu này!

       Không giống với sự ôn nhu của phụ nữ,  đôi môi kia bá đạo, cánh tay mạnh mẽ, lồng ngực nóng bỏng, như thể chạm được đến miền sâu kín nhất của nội tâm hắn, ngay cả trong dĩ vãng cũng chưa từng có ai cho hắn cảm thụ được nỗi kinh hoàng lại tràn ngập kích thích như vậy khi hôn môi. Chính hắn tựa như thật sự... không ghét nụ hôn của tên này, hơn nữa kỹ thuật thật đáng học hỏi, quả thật khó nói ai cao ai thấp đâu, uy uy, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, ở thời điểm mấu chốt này rồi sao có thể làm lính đảo ngũ! Hiện tại không phải là lúc tự bội phục mình đi...

       Màn dạo đầu chưa qua, đầu lưỡi Fiennes đã xâm nhập vào khoang miệng của hắn, điên cuồng đảo lộn ý chí chống cự của hắn. Khoảng khắc khi y phục trên cơ thể đã sắp phất cờ trắng đầu hàng, hai tay Trần Cận đã đúng lúc tìm được khe hở, chạm được thân thể nóng cháy đốt người của Fiennes, trước tiên hắn siết chặt hai tay, tức giận đều phát tiết lên cái hôn, đối phương cũng tạm dừng chủ động tiến công, mặc cho hắn làm chủ muốn làm gì thì làm, khi cả hai người sắp đến cực hạn, Fiennes nhất thời bất ngờ không kịp đề phòng đã bị Trần Cận chống cự, đẩy ra xa đến hơn nửa mét, tiếng hô hấp hổn hến cuồng nhiệt của cả hai bên thi nhau vang lên, lại giống như hai con mãnh thú vừa mới chấm dứt một hồi kịch chiến.

       Trần Cận trở tay, lấy mu bàn tay lau khóe môi, hai hàng lông mày chau lại, biểu hiện thập phần lãnh khốc quật cường, túm lấy cái gối tựa lưng ở trên giường quăng vèo ra ban công, xoay người lại một quyền đấm lên vách tường, hô hấp còn chưa ổn định, tim lại đập náo loạn trong hoảng hốt.

       Hắn không ngừng tự hỏi: Mẹ nó, ta bị làm sao vậy, bị làm sao vậy? Chuyện này cứ tiếp tục quả thực không ổn, ta lại cùng người đàn ông này chơi trò hôn hôn như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt,  trước kia khi điên cuồng thật sự cũng sẽ không như thế này... kích hôn không biết chán, quả nhiên là bị tên khốn này ảnh hưởng...

       Sau này vẫn là ít tiếp cận hắn thi hơn, may là chỉ có ba tuần, hiện tại tính tính cũng chỉ còn khoảng hai tuần, miễn cưỡng có thể ở chung... Chỉ mong đầu của mình còn bảo trì thanh tỉnh, đừng có chệch khỏi đường ray.

       Đối với kẻ chỉ tích cực phản ứng về mặt thân thể như Trần Cận, có thể sinh ra bậc này giác ngộ xem như đạt được một bước tiến hóa dài. Trước khi Fiennes xuất hiện không ai có thể trắng trợn thách thức sức chịu đựng của hắn như thế, đoạn thời gian chịu đựng sự phá lệ đó tất nhiên là đặc biệt dày vò, nhất là với một người như Trần Cận, mặc dù có đôi khi ngẫu hứng đi chệch đường ray song về cơ bản vẫn chịu sự ước thúc của nguyên tắc hoạt động... nguyên tắc tự mình đặt ra cho một kẻ đứng trên cương vị lãnh đạo.

       Thanh âm của Fiennes một lần nữa chậm rãi vang lên bên tai: "Khi cậu bắt tay vào hành động, tôi sẽ phải rời khỏi đây năm ngày."

       A, vậy là ba tuần rút ngắn lại một tuần, tốt lắm, nháy mắt mấy cái thì xong rồi, lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn hừ mũi một câu: "Ai bảo vệ anh?"

       "Nam Á tổ đã điều động lực lượng an ninh lại đây."

       "Ha, anh thật đúng là đại nhân vật." Trần Cận cởi chiếc áo bị xé rách ném lên ghế sa lon, trong lòng có chút buồn bực, bản thân dường như đi diễn vai một thằng đần, chiêu chi tắc đến huy chi tắc đi*, so với những tay lính bảo an liều mạng hộ chủ, bản thân mình ở lại bên lão đại hoàn toàn trở thành đống đất vô dụng, "Tôi sẽ không đảm đương vai trò đến phút cuối, đa tạ lão đại mấy ngày qua đã chỉ giáo." Bản thân hắn cũng không phát hiện ra khẩu khí của mình lúc này có bao nhiêu chua. (*gọi đến lập tức đến, đuổi đi lập tức đi)

       Người nào đó lại quên kinh nghiệm giáo huấn, không sợ chết mà đi đến ôm lấy cánh tay săn chắc nhẵn nhụi của Trần Cận, giống như có ý đồ sàm sỡ: "Tôi bị làm sao vậy lại đi coi trọng cậu?"

       "Biết mình có vấn đề là tốt rồi." Hắn vừa dứt lời đã bị đối phương hai tay đón lấy, ôm chặt trong lòng, đường đường Trần lão đại chưa từng bị người như thế "Sủng ái" quá, tế bào toàn thân cao thấp đều muốn dựng đứng cả lên.

       "Ở loại sự tình này miễn cưỡng người khác cũng không phải là tác phong của tôi, có lẽ tôi quả thật cần bình tĩnh." Fiennes như giật mình tỉnh táo lại.

       "Hiện tại nhận sai cũng không xem là quá muộn." Trần Cận thấm thía nói, vỗ vỗ sau lưng anh, an ủi, "Hễ là nam nhân đều có lúc đầu óc thác loạn, anh cũng không cần tự trách bản thân quá nhiều, ai bảo tôi mị lực quá lớn, anh không vượt qua được khảo nghiệm cũng là bình thường thôi, tôi tha thứ cho ngươi là được rồi."

       Đột nhiên hắn phát hiện trên vai một trận tê dại, thì ra là có người buồn cười khiến trên vai tê đi một trận nho nhỏ: "Cậu thật đúng là thú vị."

       "Hắc, những lời này anh đã nói rất nhiều lần rồi."

       "Thật sự không theo tôi quay về Âu Châu?"

       "Anh đang diễn bi kịch a? Tôi thừa nhận anh là lão Đại, nhưng tôi sẽ không theo ý anh, nếu anh giơ cao đánh khẽ, tôi miễn cưỡng có thể quay về Xích bộ tiếp tục mang huynh đệ đi lêu lổng."

       "Được rồi." Fiennes thở dài một tiếng như chịu bại vào tay hắn, lại giống như đại xá thiên hạ.

       Một phút ngẫu nhiên ánh mắt hai người vô tình khóa lại với nhau, họ gần gũi quan sát nhau như thế vẫn là lần đầu, cả hai đều có chút kinh hãi, cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy vài phần hồi hộp dội lên trong lòng. Trong chốc lát họ quá mức gần gũi, trong chốc lát họ lại quá phận bất hòa, việc này thực sự không có ích cho cả thân thể lẫn tinh thần của cả hai.

       Fiennes hơi cúi đầu lại tìm đúng môi hắn ra tay, chẳng lẽ hôn a hôn, cũng sẽ thành thói quen?!

       "Tốt lắm tốt lắm..." Lúc đầu Trần Cận muốn trốn, nhưng bất tri bất giác biến thành ôm lấy đầu của Fiennes hảo hảo khuyên bảo, "Không thể làm tình nhân vẫn có thể làm bằng hữu, anh cũng đừng quá thương cảm." 

       "Cậu đang nói hồ đồ gì đó a..." Fiennes bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.

       "Uy, tôi khó được diễn nhập tâm đến như vậy, không thích cũng cố gắng phối hợp một chút thôi, bầu không khí đều bị anh phá hủy."

       Lần đầu tiên Fiennes phải thừa nhận mình đau đầu, khá là đau đầu, mà nếu đối tượng là Trần Cận, hết thảy cũng sẽ không quá khó có thể giải thích, này có thể là thất bại đầu tiên trên con đường ái tình của anh. Cảm thấy có chút bất đắc dĩ, anh nói: "Nếu sau này tôi cần cậu xuất hiện, hy vọng cậu hợp tác."

       Một người thường xuyên bị âm mưu quấn thân, khó tránh khỏi có lòng cảnh giác cao hơn người bình thường một chút, lúc này hắn đã nhướng mày thụt lùi: "Chỉ liên quan đến công việc, đúng không?"

       "Đúng, công việc."

       "Vậy không thành vấn đề." Trần Cận thô bạo vỗ vai Fiennes, thân thiết như thể đã có hàng vạn năm giao tình thâm hậu, "Chúng ta đây là quan hệ gì a, đúng không? Sau này nhất định hữu cầu tất ứng*." Trong lời nói rất có ý tứ nhanh một chút rồi mỗi người đi một ngả. (* có nhờ đến tất sẽ có đáp ứng)

       "Chúng ta có quan hệ gì?" Ngôn ngữ vô ý, lập tức bị người bắt lấy nhược điểm .

       "A?" Giống như lại rơi xuống bẫy rập, tự làm bậy không thể sống, "Chúng ta... Là quan hệ đối tác, anh là thủ trưởng của tôi, anh lên tiếng, tôi tất nhiên hưởng ứng, đương nhiên, những việc quan trọng đều có Trung Đông tổ thay anh xử lý, tôi giúp anh gìn giữ bên ngoài vẫn là tốt nhất." Hẳn sẽ không ai sẽ truy hỏi một cái thành ý như vậy chứ?

       "Cậu làm vệ sĩ cho tôi là có chút lãng phí nhân tài."

       Lời này xuôi tai a, cùng Fei lão Đại một chỗ lâu như thế, câu này là câu dễ chịu nhất Trần Cận nghe được, để hắn làm vệ sĩ, quả thực liền giống như giết gà phải dùng đến dao mổ trâu, thật sự không ra thể thống gì.

       Tiếp theo đối phương lại thêm một câu: "Cho nên nhiệm vụ của cậu cũng sẽ không giống người khác."

       "Hiểu được, trò hay còn ở phía sau, trong khoảng thời gian này, gân cốt cũng nghỉ ngơi đủ rồi, tôi sẽ xuất lực , dù nói thế nào cũng phải có chút thành quả đem về tổng bộ lĩnh công, nói không chừng còn có thể nhìn thấy..." Thời khắc mấu chốt hắn đúng lúc thu miệng lại, không định những lời nói trẻ con ấu trĩ như vậy, ra vẻ mình chưa từng được nhìn qua thế giới bao giờ.

      May mắn Fiennes chưa cảm thấy được có gì khác thường, bắt đầu nói về trọng điểm nhiệm vụ của hắn: "Trang bị Michael sẽ thay cậu chuẩn bị, nếu thấy cần thiết, có thể cho Thanh bộ cùng Lam bộ hiệp trợ, nếu cần trực tiếp liên hệ thượng cấp, tổ chức có thể cho Michael ra sức. Mọi sự cậu đều phải cẩn thận, nếu tình huống có biến đổi thì lập tức lui lại, không cần theo bọn chúng đến cùng, bởi vì thời gian của chúng ta không nhiều lắm."

       "Được, tôi sẽ nắm chắc cơ hội."

      Đột nhiên ngữ khí của Fiennes thay đổi: "Cuối cùng tôi muốn cậu đồng ý với tôi một chuyện."

       "??" Hắn có dự cảm cũng không tốt lắm ...

       "Sau này khi tôi hôn cậu, cậu không được cự tuyệt tôi."

       Ngoài nghề chính là ngoài nghề, loại sự tình này cũng so đo như thế, cả ngày hôn đến hôn đi còn chưa đủ, còn muốn hắn đường đường người Trung Quốc chịu được loại này không có lễ tiết, thật sự là một chút tôn trọng cũng đều không hiểu, bất quá xét ở cái chính là những nụ hôn của gã ta trước đây cũng không quá khó chịu, yêu cầu này... cũng không sao cả , trước mắt mà nói, làm tốt khâu đoàn kết là tối quan trọng, đắc tội tên này mình thật sự gánh không nổi, mà gã đối với mình cho tới bây giờ coi như là quá nghĩa khí, dù sao cũng sẽ không còn mấy ngày hảo ở chung , đến lúc đó nói không chừng còn muốn phiền toái Fei lão Đại ra tay tương trợ. Sau khi làm một bài toán cân nhắc lợi hại như vậy trong lòng,  Trần Cận quyết định ── tạm thời thành toàn " Ý nguyện tốt đẹp " của Fiennes, người ta cũng là bị ngã quỵ trước mị lực của mình thôi, không cần làm quá tuyệt tình, cấp cho đối phương lưu chút mặt mũi. Đại trượng phu hôn một cái cũng là hôn, hôn hai cái cũng là hôn, cùng gã ta tính ra tính vào có vẻ thiếu hào sảng.

       "Lúc có người ở quanh anh chú ý một chút." Khó có thể tưởng tượng mình và Fiennes hôn đến chết đi sống lại  rồi bị bọn huynh đệ đại Lý nhìn thấy, kia không thể nghi ngờ là tận thế đi... Bản thân mình luôn giữ gìn rất khá hình tượng của một đại nam tử, liền bị cái thói quen này của Fiennes làm hỏng, sau này khi gặp gỡ vẫn nên giữ chút khoảng cách an toàn.

       Bỗng nhiên hắn lại muốn hỏi đến chính đề: "Tôi biết có chuyện tôi không có quyền hỏi đến, nhưng tôi vẫn muốn biết, anh rời đi năm ngày có nhiều nguy hiểm hay không?"

       " Đây là đang lo lắng tôi?"

       Người này thật đúng là dễ dàng tự mình đa tình ."Quan tâm thủ trưởng hẳn là nên làm, nếu anh gặp nguy hiểm, trong lúc hành sự tôi sẽ bị phân tâm, đối với tất cả mọi người đều không tốt."

       "Kia vẫn nói lên rằng cậu lo lắng cho tôi."

       "Được rồi, sợ anh . Tôi lo lắng cho mình được không? Anh gặp chuyện không may bằng tôigặp chuyện không may, OK?" (Óe, mật từ đâu chảy ra...)

       Fiennes khẽ cười một tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ không để một mình cậu đi mạo hiểm."

       "Nghe xong lời này, có phải tôi nên cảm thấy vui mừng?"

       "Đêm nay tôi có thể ngủ ở đây hay không?" 

       "Có thể." Cơ bản đã quen lối suy nghĩ kỳ quặc của Fiennes, hắn đã có thể tùy lúc đưa ra một nụ cười mỉm thực thân mật, "Tôi ngủ ở phòng của anh."

       "Buổi tối tôi sẽ có hội đàm cùng nhân viên cấp cao của tổng bộ, cậu có muốn tham dự hay không?"

       "Tôi?" Thanh âm thốt ra, ánh mắt trừng lớn, Trần Cận biết lúc này đích bộ dáng có điểm ngốc, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm, "Tôi ── không nghĩ vượt quyền."

       "Xem ra cậu không quen nhìn tiết mục nội bộ lục đục với nhau."

       "Mặc dù bản thân tôi cũng không phải là phần tử trong sáng gì, nhưng cũng không cần phải ... đi giao du với kẻ xấu."

       "Nhưng cậu cũng không phải là một người không có dã tâm. "

       Điểm ấy để người ta nhìn ra được cũng không phải là có lợi, tuy rằng gã ta nói rất đúng sự thật. "Nhưng tôi khinh thường cùng mấy gã cáo già này làm bạn, thật có lỗi, tôi rất thẳng thắn ." Không biết tại sao, ở trước mặt người này nói xấu lãnh đạo cao tầng  vốn không phải là hành động sáng suốt, nhưng Trần Cận lại tin rằng đối phương không phải là loại người sẽ vì thế mà phiền toái hắn, mỗi một phương diện trong quá trình hợp tác, bọn họ vẫn vô cùng ăn ý, ví dụ như đều có chút... tự cao tự đại, khinh thường chuyện tính kế hãm hại đồng nghiệp.

       "Nếu cậu không có hứng thú thì thôi."

       Nghe xong câu này, Trần Cận lại lập tức thay đổi chủ ý, đùa sao, cơ hội như thế không thăm dò chính là đứa ngốc."A, từ từ." Có điểm khó có thể mở miệng, nhưng vẫn là nhịn không được, "Cái kia, hắn ── có thể sẽ tham dự hội đàm sao?"

       "Hắn?"

       "Diệm." Cuối cùng nói ra .

       "Cậu cảm thấy hứng thú đối với người đó?" Cặp mắt Fiennes nheo lại, dáng vẻ ngoài ý muốn.

       "Là người ai cũng có hiếu kỳ đi? Tôi chỉ muốn mở rộng hiểu biết một chút xem nhân vật thống lĩnh của Hào Môn là thần thánh phương nào thôi." Hắn có điểm chột dạ, cố che giấu tâm tình của mình.

       Trần Cận có cảm giác Fiennes tựa hồ rất quen thuộc với người đó, Fiennes lại một chút hưng trí nghị luận đều không có, thậm chí còn thốt ra một câu: "Cậu thấy hắn, ngược lại có khi sẽ cảm thấy thất vọng cũng không chừng."

       Không biết vì sao Trần Cận có chút tức giận, hắn không nghĩ Diệm bị phê bình một cách tùy ý như vậy, đủ loại phỏng đoán nổi lên, ngoài miệng lạnh lùng bác bỏ: "Tôi không phải kẻ thích đem thất vọng cất giấu trong lòng, tôi chỉ tin tưởng kẻ mạnh sinh tồn, Diệm chính là kẻ mạnh."

       "Nếu Diệm mở miệng muốn cậu đi tổng bộ phục vụ, liệu cậu có còn từ chối giống như đã từ chối tôi hay không?"

       "Cái này khó mà nói, tôi cùng hắn lại không quen." Xem như một câu trả lời thực tùy tính cũng là thực giảo hoạt.

       "Muốn đi gặp hắn không?"

       "Ai? Diệm?!"

       "Theo tôi quay về tổng bộ, cậu có thể nhìn thấy hắn." Trần Cận cảm thấy khả năng đi vòng vèo của người này thật sự là không giống bình thường.

       "Anh đem thủ trưởng làm động vật quý hiếm, dùng để trao đổi điều kiện với người khác hay là đem trưng bày cho người ta xem?"

       "Không, tôi chỉ muốn giúp người nào đó thực hiện tâm nguyện. Cậu vốn là có ý tiến vào tổng bộ đi?"

       "Không, hiện tại không muốn."

       "Diệm mời cậu, cậu cũng không muốn?"

       "Đừng đưa ra loại giả thiết nhàm chán này, thật không có ý nghĩa." Trần Cận đứng lên, nghĩ muốn đi ra ngoài, "Anh cũng là lão đại, nói chuyện đừng qua loa như thế." (Điểm cho câu nói của A Cận: 10/10 TT^TT!)

Chương 17

7 nhận xét:

  1. Của Cesar phải trả cho Cesar. Tem Hào Môn phải trả cho ta nha ^.^

    Trả lờiXóa
  2. Anh ghen tức với chính bản thân mình kìa. Ta là ta đoán thế. Chả biết có đúng không nữa. Lâu lâu quay lại làm thầy bói tí. Hi hi

    Trả lờiXóa
  3. tieuquyen
    hi...hi...
    truyện càng lúc càng hay !
    "tội nghiệp anh cận quá!"

    Trả lờiXóa
  4. @ Phudu: Óe, ò-ó, của "Cesar..."câu nì của nàng nghe quen tai hé????? Chúc mừng nàng giựt tem! ^-^

    @ Nguyen Dieu: dòng "tieuquyen" phía trên là nick của nàng à????

    Trả lờiXóa
  5. trời ạ trình độ tự kỉ của a Cận ở 1 đẳng cấp mà e ko bao h với tới dc
    2 a e sinh đôi jong dc mỗi cái mặt,a Thạc thì chỉ chảnh thuj hihih
    a Fi nhá vòng vòng vèo vèo cũng mún a Cận đi theo mình,ko bik nói a Cận seo nhìu khi ảnh wa ngốc đồi lúc lại khôn gê

    Trả lờiXóa
  6. Phải nói là trình độ tự kỉ của A Cận đã đến một tầm cao mà nhân loại không thể với tới được! Chỉ có trí tưởng tượng bay bổng, tâm hồn lãng mạn không biên giới của thiếu nữ (cụ thể là hủ nữ,fan BL) mới có thể nghĩ ra thôi!^-^

    Trả lờiXóa
  7. anh đứng ngay trc mặt rồi em còn đòi gặp chi nữa. Ko biết sau này biết đc thân phận thật của anh thì sao nhỉ
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment