2/2/11

Huyết liên

Đệ thập ngũ chương: Phút tĩnh lặng trước giờ bão nổi. 


           Năm mới, Yu xin chúc bà con cùng bạn bè, người thân Vạn Sự Như Ý, Sức Khoẻ Dồi Dào, Tiền Vào Như Nước, chúc tập thể Fan chúng ta ngày càng lớn mạnh cả về chất và lượng, chúc các tác giả năm mới nhiều ý tưởng mới, nhiều tác phẩm mới, chúc những bộ nào chưa hoàn thì hoàn hết đi, và những bộ nào bị VIP thì gỡ VIP ^o^ Ô hô hô hô hô...!^o^
.:*!Cung Chúc Tân Xuân!*:. *Cúi cúi* 
____________
   
            Một chiếc phi cơ tư nhân đáp xuống sân bay quốc tế tại Paris, không hề có một sự ngăn cản nào đối với sự hạ cạnh của nó. Cửa chậm rãi mở ra. Lăng đi xuống, kiểm tra an ninh xung quanh khu vực bãi đáp, tiếp sau đó Vũ Văn Thần ôm Duẫn Yêu đi xuống, cuối cùng là Vũ Văn Ngạn và Vũ Văn Tu.

            "Thần, ngươi đưa Duẫn Yêu đến khách sạn Paris trước, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai quay về bổn gia." Vũ Văn Ngạn liếc mắt nhìn Duẫn Yêu đang ngủ trong lòng Vũ Văn Thần, nói.

            Vũ Văn Tu đi đến trước mặt hai người, nhìn Duẫn Yêu vừa lên máy bay đã say, đến giờ còn ngủ mệt chưa tỉnh, lắc lắc đầu: " Thúc thúc, hảo hảo chăm sóc cô bé."

            "Ân, chúng ta đi trước." Vũ Văn Thần bất đắc dĩ nghe lời, nếu không mang theo Duẫn Yêu, hiện tại hắn rất muốn cùng tiểu Tu đáng yêu của mình dạo chơi khắp Paris, không quên nhìn nhìn sắc mặt của Vũ Văn Ngạn, hắn nói với tiểu Tu: " Tiểu Tu nhi, hảo hảo xem chừng cha ngươi a. "

            Vũ Văn Tu ngạc nhiên và khó hiểu nhìn Vũ Văn Thần, không biết nên đáp lời như thế nào. Cái gì thôi, Vũ Văn Ngạn lớn như vậy rồi, bản thân không tự biết chăm sóc cho mình hay sao còn muốn hắn tới xem chừng?

            Vũ Văn Ngạn đứng nhìn lơ đãng vào khoảng không, không để ý đến cuộc đối thoại giữa họ, chỉ lẳng lặng dõi mắt về phía da trời xanh ngắt.

            "Ta đi trước." Vũ Văn Thần nói rồi bước đi, mang Duẫn Yêu rời khỏi sân bay.

            Nhìn theo bóng dáng xa dần của Vũ Văn Thần, Vũ Văn Ngạn nói với vệ sĩ: "Lăng, các ngươi cũng về khách sạn trước đi, Ảnh cũng vậy."

            "Còn chủ nhân, ngài..." Lăng cố gắng tranh thủ cơ hội để theo bên Vũ Văn Ngạn, mà Vũ Văn Ngạn dường như hiểu rõ băn khoăn của Lăng, cắt ngang lời anh: " Lẽ nào ta không đủ khả năng tự bảo vệ lấy mình hay sao? Cứ như vậy đi, các ngươi không cần đi theo ta." Nói xong, Vũ Văn Ngạn cũng kéo theo Vũ Văn Tu rời khỏi sân bay, tự mình lái xe đi.

            "Lăng, đừng nhìn theo nữa, chúng ta đi thôi." Ảnh vỗ vỗ vai Lăng, nở nụ cười tươi tắn.

            "Lẽ nào ngươi không lo lắng cho chủ nhân? Hay là chúng ta lén đi theo? " Lăng lẩm bẩm.

            "Lăng, ta thấy ngươi đừng cố chấp nữa, chúng ta không thể cãi lại mệnh lệnh, hơn nữa, ở chỗ này không có ai dám động chạm đến ngài ấy. " Ảnh nhìn theo bóng dáng Vũ Văn phụ tử, cười càng tươi, huống chi chủ nhân vốn không muốn bọn họ đi theo quấy rầy. Nhưng tất nhiên Ảnh không nói ra với Lăng lời đó.

            "Thế nhưng..." Không đợi Lăng nói hết câu, Ảnh liền lôi kéo anh lên xe, sập cửa lại, cho xe chạy. Suốt quãng đường, Lăng không hề cho Ảnh một vẻ mặt hòa nhã, dựa vào cái gì hắn lôi mình cùng về khách sạn?

            ...
            Vũ Văn Tu nhận ra, từ lúc đặt chân lên đất Pháp, sắc mặt Vũ Văn Ngạn liền không tốt, cho nên hắn không nói gì thêm, để mặc cho Vũ Văn Ngạn lôi kéo mình lên xe, rời sân bay, đi đến nơi Vũ Văn Ngạn muốn cho mình đến. Có điều nhìn thấy bàn tay băng bó của Vũ Văn Ngạn, trên lớp vải băng còn nhìn thấy vết máu loáng thoáng, hắn nhíu mày: " Tay ngươi không sao chứ?" Ngày hôm qua ồn ào như vậy, lại còn làm cho bản thân bị thương, hắn không biết Vũ Văn Ngạn đang nghĩ cái gì trong đầu.

            Vũ Văn Ngạn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Vũ Văn Tu đang lơ đãng ngắm phong cảnh bên ngoài, thản nhiên: " Không sao."

            "Ân, về sau đừng quậy lớn tiếng như vậy, ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon của người khác." Vũ Văn Tu nói đến đó bỗng nhiên nhỏ giọng, lẩm bẩm: " Cũng đừng làm mình bị thương chứ." Có lẽ chính Vũ Văn Tu cũng không để ý là mình đang nói cái gì, thanh âm rất nhỏ, có điều lại vừa vặn rơi vào trong tai Vũ Văn Ngạn. Trầm mặc, trầm mặc, trong xe lại khôi phục trầm mặc, thế nhưng vẻ căng thẳng vốn có trên khuôn mặt Vũ Văn Ngạn đã tan ra phân nửa, khóe miệng nhích cao, y chăm chú nhìn Vũ Văn Tu.

            "Đúng rồi, ngươi không cần Lăng đi theo, chúng ta sẽ đi đâu?" Vũ Văn Tu ngắm nghía cảnh sắc khác biệt trôi nhẹ ngoài cửa xe, hỏi.

            "Tới đó sẽ biết." Vũ Văn Ngạn không trực tiếp trả lời, chuyên tâm lái xe.

            Quảng trường cổ kính, tiếng đàn hát phiêu lãng trong không trung, thị trấn này mang một vẻ đẹp hài hòa của chiều sâu thời gian và bề dày văn hóa, trên sông, sương mù bồng bềnh trôi, níu bước chân người thong thả lại, cảnh đẹp làm say lòng người.

            Vũ Văn Tu dựa vào cửa xe, lẳng lặng thưởng thức bức tranh hạnh phúc của cuộc sống, Vũ Văn Ngạn cũng đứng bên cạnh hắn, lặng thinh không nói câu gì.

            "Ngươi muốn ta tới chỗ này để làm gì?"Vũ Văn Tu quay đầu lại nhìn Vũ Văn Ngạn, " Đây là nơi nào?"

            Vũ Văn Ngạn vẫn lặng thinh, chỉ khác là y nắm lấy tay Vũ Văn Tu.

            Họ đi xuyên qua thành cổ, đi về phía ngoại ô, xung quanh yên tĩnh, có lẽ trong mắt người đời, sự êm ả này thật đẹp, có điều dừng lại trong mắt Vũ Văn Tu, nó cũng không có gì đáng để người ta hân hoan.

            Xa xa, một bia mộ dựa vào cạnh một thân cây, giống như đang lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh. Vũ Văn Ngạn buông tay khỏi Vũ Văn Tu, xuống xe. Y vẫn im lặng kể từ lúc đến đây, cho dù là Vũ Văn Tu có hỏi.

            Vũ Văn Tu đuổi kịp bước chân nặng trịch tâm sự của Vũ Văn Ngạn, đứng lại trước bia mộ.

            Bàn tay Vũ Văn Nganjnhej chạm lên tấm bia đá cổ kính, mắt cũng nâng lên, giống như nghe được âm thanh gì đó từ tấm bia đá. “...là mẫu thân của ta”. Vũ Văn Ngạn khẽ giọng, giọng nói mang theo một chút bi thương  khó nhận ra.

            "Úc." Vũ Văn Tu không biết nói gì, chỉ có thể ngước nhìn Vũ Văn Ngạn đứng trước mặt, bởi vì Vũ Văn Ngạn có rất nhiều bí mật, nhiều đến nỗi khiến người khác nhịn không nổi muốn theo đuổi bằng được.

            "Nơi này là nơi bà đã ở khi còn sống." Vũ Văn Ngạn ngẩng đầu, nhìn ra khoảng sân thưa thớt phía xa xa, trong mắt có bi thương, có bất đắc dĩ, càng có phẫn nộ.

            Ở trong mắt Vũ Văn Tu, một người như Vũ Văn Ngạn không nên có biểu tình phức tạp như vậy, nó không thuộc về một kẻ vương giả. Xem ra, đối với Vũ Văn Ngạn, người nằm lại nơi đây vô cùng đặc biệt.

            Vũ Văn Tu không nói gì, chỉ nhìn chăm chú phiến mộ bia đầy bụi, mặt trên không khắc chữ, xem ra khong muốn cho người khác biết được người nằm dưới mộ là ai. Vũ Văn Tu thở dài thật sâu.

            Đột nhiên, Vũ Văn Tu rơi vào một vòng ôm ấp ấm áp, là Vũ Văn Ngạn, tay y ôm chặt lấy thắt lưng Vũ Văn Tu, rất chặt, siết cứng, dường như không có dấu hiệu muốn buông ra.

            "Để ta dựa vào một chút." Thaanh âm bi ai truyền vào trong tai Vũ Văn Tu, là thỉnh cầu mà không phải là mệnh lệnh vốn luôn nằm trên cửa miệng Vũ Văn Ngạn. Lúc này, trong mắt Vũ Văn Tu, Vũ Văn Ngạn không còn là Vũ Văn Ngạn mà hắn từng quen biết.

            " Ân." Vũ Văn Tu đưa tay ôm Vũ Văn Ngạn, đầu vùi vào trong ngực y, âm thầm hít thở hơi ấm cùng hương vị quen thuộc từ thân thể y tỏa ra.

            " Đừng rời khỏi ta." Vũ Văn Ngạn nhắm mắt, hưởng thụ hương vị cỏ xanh của đứa trẻ trong lòng mình, thấp giọng nói cho mình nghe, cánh tay lại siết chặt thêm chút nữa, dường như muốn Vũ Văn Tu dưng nhập thật sâu vào cơ thể mình, y không muốn lại buông tay thêm lần nữa, y không muốn, y không thể.

            "Ân." Vũ Văn Tu chưa từng nhìn thấy Vũ Văn Ngạn yếu ớt như thế, cũng không nghĩ đến Vũ Văn Ngạn sẽ nói như vậy, có điều, có lẽ là do quan hệ huyết thống hoặc thói quen đã dần dần hình thành qua mấy ngày ở chung, cũng có lẽ là hắn biết câu nói đó không phải dành cho hắn mà là dành cho người nằm dưới mộ... Vũ Văn Tu lẳng lặng áp sát thân mình vào trong lòng Vũ Văn Ngạn, mơ màng thốt ra lời ưng thuận.

            Thế nhưng đối với Vũ Văn Ngạn mà nói, một tiếng này là sự hứa hẹn cả đời, là thứ duy nhất y muốn có được trong lúc này. Hai người không nói, lẳng lặng ôm nhau, mặc cho gió thổi tóc họ bay lất phất, mặc cho sự yên lặng xua đi hết thảy ồn ào náo động...
            ...

            Duẫn Yêu tỉnh lại từ cơn say máy bay, biết mình đã đến Paris, nhưng không thấy Vũ Văn Tu ở bên, chỉ đành lôi kéo Vũ Văn Thần ủ rũ, thoát khỏi đám vệ sĩ, thoải mái rong chơi trong chợ bán đồ cũ của Paris.

            "Đại thúc, ta muốn thứ này." Duẫn Yêu nhìn Vũ Văn Thần, giơ lên trước mắt hắn một chiếc vòng cổ tinh xảo." Ân." Vũ Văn Thần không nghĩ tiểu Tu nhi không đi cùng mình liền thôi, cư nhiên lại bị Duẫn Yêu kéo ra ngoài, chạy mấy con phố, làm rớt cả đám vệ sĩ. (bé này có tài “cắt đuôi” =.=)

             "Cho ngươi." Duẫn Yêu gỡ xuống một bộ phận của chiếc vòng cổ, đặt vào tay Vũ Văn Thần. Hắn cúi nhìn viên ngọc trai trong tay mình, khóe miệng run run, "Sao lại cho ta? Ngươi không để cho tiểu Tu nhi hay sao?"

            " Ân, vấn đề này ta nghĩ đã lâu, bất quá, nếu hiện tại chúng ta đi ra ngoài, nếu lạc nhau cũng cần có dấu hiệu để nhận biết." Cô gái nhỏ khờ dại nói xong một câu " ngu ngốc".

            Lúc này, Vũ VănThần càng thêm có cảm giác thất bại , nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười hướng về phía mình, như thể cố gắng xuyên thấy khuôn mặt sáng láng kia để xem trong cái đầu đó chứa thứ gì, " Rốt cuộc ngươi 9 tuổi là thật hay không? "

            "Cái gì?" Duẫn Yêu căn bản không chú ý  đến Vũ Văn Thần đích bất đắc dĩ, chỉ lo đi và tò mò nhìn xung quanh, "Đại thúc, nhanh lên!"

            "Ân." Vũ Văn Ngạn chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu, đem thứ gì đó trong tay đeo lên cổ.

            ...

            Thời gian chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh, từ trời chiều đã đến hoàng hôn, gió mát thổi đến, vân đạm phong tình*, nước lững lờ trôi, tất cả làm người ta mơ màng. (* mây nhẹ trôi, gió mơn trớn)

            "Ngày mai, cẩn thận một chút." Vũ Văn Ngạn tựa vào lan can, nhìn ra hoàng hôn phía chân trời, nói với Vũ Văn Tu đang ngồi trên sô pha chơi PSP.

            "Ân, đã biết." Vũ Văn Tu theo Vũ Văn Ngạn đến nơi ở cũ của mẫu thân y, có điều Vũ Văn Ngạn cũng không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cũng không tán gẫu, tự mình lấy máy chơi game ra giết thời gian.

            "Lại đây."

            Vũ Văn Tu thở dài, xem ra Vũ Văn Ngạn đã trở lại bình thường, nếu cứ yếu ớt mãi như lúc nãy, đối với Vũ Văn Tu mà nói, thực sự không quen.

            " Làm gì?" Vũ Văn Tu bất mãn nhìn Vũ Văn Ngạn.

            Vũ Văn Ngạn không trả lời, từ trên cổ gỡ xuống một sợi dây đeo, trên mặt loáng thoáng thấy có khắc chữ. Y kéo Vũ Văn Tu đến trước mặt, hắn muốn đẩy ra, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến hắn không hiểu gì cả. Chỉ thấy Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng đeo lên cổ y sợi dây, hơi thở ấm áp của y nhẹ phất qua tai hắn, hắn cảm thấy nhột nhạt, nhưng cũng cảm thấy thoải mái.

            " Không được tháo xuống." Vũ Văn Ngạn ra lệnh cho người đang nghĩ ngợi đến ngẩn mặt.

             "Cái gì?" Vũ Văn Tu không rõ Vũ Văn Ngạn nghĩ gì, " Đây là cái gì?" Vũ Văn Tu cầm lấy vòng cổ, tinh tế đánh giá, mặt trên có khắc tên Vũ Văn Ngạn.

            "Cùng một bộ với di động của ta." Vũ Văn Ngạn đã đi ra đến cửa.

            "Cái gì?" Vũ Văn Tu không nghe rõ.

            "Trở về." Vũ Văn Ngạn xoay người chuẩn bị rời đi.

            "Úc." Vũ Văn Tu buông vòng cổ, bỏ nó vào trong cổ áo, làn da có cảm giác lành lạnh, rất thoải mái, hắn đô đô miệng mình, đuổi theo Vũ Văn Ngạn, rời khỏi nơi duy nhất có thể khiến Vũ Văn Ngạn thả lỏng này.

            Sương trôi lãng đãng, mờ ảo cô liêu, phiền muộn buông xuống, thành phố nhuốm một bầu không gian trầm lặng, trong lúc khắp trời đất rạng ngời ánh đèn, bùn đất từ trong bóng tối cũng lẳng lặng trồi lên...
_______________

12 nhận xét:

  1. Chương này cứ buồn buồn thế nào ấy, lãng đãng như mây trôi. Có điều tình cảm hai người đã từ từ phát triển rồi.

    Giao thừa vui vẻ nha Yu!

    Trả lờiXóa
  2. Giao thừa vui vẻ, phudulukhach!^-^ *Ôm ôm*

    Trả lờiXóa
  3. năm mới chúc nàng zui zẻ phát tài phát tướng kaka
    *ôm hun*

    Trả lờiXóa
  4. Cung chúc tất niên
    - Sức khoẻ vô biên
    - Thành công liên miên
    - Hạnh phúc triền miên
    - Túi luôn đầy tiền
    - Sung sướng như tiên
    Chúc nàng , ta chúc nàng ^_^

    Trả lờiXóa
  5. @ alex: phát tài ta nhận, phát tướng ta đi tặng lại bọn trẻ con nhà hàng xóm nha! Kaka.. ^o^
    Chúc nàng năm mới vui vẻ, gặp nhiều may mắn nha! ^^

    Trả lờiXóa
  6. @ longphivan: Ta nhận, ta nhận hết a... ^o^ *buộc chặt miệng túi, vác về* Mong rằng chúng ta cùng mạnh khoẻ, thành công, hạnh phúc, phát tài (dù ta chưa biết bằng cách nào ^^)và sung sướng nha ( Cứ có Danmei là ta sướng đủ rồi! ^^)!

    Trả lờiXóa
  7. CUNG CHUC TAN XUA! NAM MOI VUI VE! GUI BAN LOI CHUC AN LANH!

    Trả lờiXóa
  8. Nàng ơi *toe toét* CHÚC MỪNG NĂM MỚI NHÓE!! :X~ *nhào vào ôm hôn aka sàm sỡ* Ê hê hê hê Hi vọng nàng có một năm mới an lành và gặp nhiều may mắn :X~

    Và tình hình post lời chúc vào đêy vì không thấy có chỗ nào khác để post cả ~"~ *nhăn mặt* Hay là nàng lập thêm 1 mục để các bạn tán nhảm đi :)) (ý kiến cá nhân ^ ^~)

    ..

    Ờ.. Và thêm nữa là trong mấy tháng này ta không đọc danmei nên khi nào đó sẽ comt cho nàng sau nhóe *nháy mắt*

    Hê hê~

    Trả lờiXóa
  9. @ ningca: Chúc nàng năm mới vui vẻ, may mắn, bình an, vạn sự như ý! ^^

    Trả lờiXóa
  10. @ Dufeng1412: CHÚC MỪNG NĂM MỚI NÀNG A! *Hun hun* Chúc nàng năm nay may mắn nhìu hơn năm qua, hạnh phúc nhìu hơn năm qua, tài lộc nhìu hơn năm qua, đọc Danmei nhìu hơn năm qua... E he he he...

    Nàng cứ việc com vào phần nào cũng được, com không cứ là phải về truyện, ta khoái buôn, buôn tá lả, buôn mọi chỗ mọi nơi... Ô hô hô hô!!!

    Sớm trở lại với ta nàng nhé, rùi kể cho ta nghe vì sao lại thế... nàng không đọc Danmei trong suốt mấy tháng?!

    Trả lờiXóa
  11. A~ vòng cổ có thể xem là vật đính ước ko hoho :">

    Trả lờiXóa
  12. Chuong nay thay buon buon nhung cung xen lan su ngot ngao trong do

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment