19/2/11

Huyết liên

Đệ thập cửu chương: Một nửa cấm kỵ
      
       "Thế nào?" Dáng người cao cao lãnh khốc của Vũ Văn Ngạn đứng thẳng trong thư phòng lầu hai, ánh mắt chăm chú dõi theo thân ảnh nhàn nhã trong hoa viên phía dưới sân.

        "Vẫn chưa tìm được hai ám vệ kia, bọn họ cứ như là đã bốc hơi vậy." Lăng đứng phía sau Vũ Văn Ngạn, không ngừng quan sát thái độ của chủ nhân.

       "Tiếp tục tìm." Thanh âm lạnh lẽo không chút sinh khí của Vũ Văn Ngạn quanh quẩn trong gian phòng vắng lặng.

       "Thuộc hạ hiểu được, nhưng... còn một sự kiện nữa thuộc hạ không biết có nên bẩm báo... "

       "Nói." Vũ Văn Ngạn không thích quanh co lòng vòng.

       "Theo như ám vệ báo cáo lại thì Y Huân - Y thị tam thiếu gia đang tìm kiếm Thiếu chủ. "

       "Y thị?" Trước kia, trong tư liệu về Vũ Văn Tu có từng nhắc đến một tên nhóc là thiếu gia của Y thị vẫn thường đi theo bên cạnh hắn. Vũ Văn Ngạn liếc nhìn qua, “là bạn học của hắn?”

       "Đúng, bất quá bọn họ cũng không biết thân phận của Thiếu chủ, thuộc hạ đã phong tỏa tất cả tin tức, có điều dường như Y thị không định từ bỏ ý định, cho nên, kế tiếp chúng ta... " Lăng chỉ nói đến đó rồi chờ đợi mệnh lệnh từ Vũ Văn Ngạn.

     Khóe miệng Vũ Văn Ngạn khẽ nhích lên, xem ra những kinh hỉ mà con trai y dành cho y vẫn chưa hết, "Tiếp tục giám thị. Còn nữa, chú ý động tĩnh phía Amazon."

        "Rõ."

     Đêm hôm qua đổ một trận mưa, sáng nay từ trong gió mát phảng phất mùi cỏ cây và mùi đất ngai ngái,ánh mặt trời còn đạm nhạt, chỉ lộ ra vài vạt nắng dìu dịu.

     Vũ Văn Tu lười nhác ngồi ở trong hoa viên, cầm trong tay máy chơi game mới tinh, “thi thể” cái PSP cũ của hắn vẫn còn nằm ở đâu đó, bất quá Vũ Văn Ngạn không thiếu tiền nên hiện tại trên tay Vũ Văn Tu là một con PSP đời mới nhất màu bạc.

     Có điều trong lòng hắn vẫn không yên, trong hầm ngầm đó rố cuộc có thứ gì? Vũ Văn Ngạn rõ ràng không có ý định nói cho hắn biết, hắn muốn lừa lừa lại xông đi tìm hiểu một lần, có điều Vũ Văn Ngạn lại đem hắn theo dõi 24/24, hơn nữa nghe Vũ Văn Thần nói phải rời khỏi Pháp, tiểu Yêu lại ở lại đây nhận huấn luyện và cả chương trình giáo dục CEO*, sớm hay muộn tiểu Yêu cũng phải đi đến bước này, có điều hắn không ngờ lại nhanh như vậy, trong lòng có chút không thoải mái. (
Chief Executive Officer - Tổng giám đốc điều hành)

       "Chân của ngươi không sao chứ?" Vũ Văn Nghị nhìn hắn, thấp giọng hỏi.

       "Ân, không sao." Vũ Văn Tu trở mình nhạt nhẽo, Vũ Văn Nghị làm như không thấy, tự ngồi xuống bên cạnh hắn, "Có thật không có gì bất ổn hay không? "

     Vũ Văn Nghị thân thiết vỗ vỗ bờ vai hắn, buông quải trượng, ngẩng đầu nhìn lên không trung trong lành sau cơn mưa, ánh mắt sâu lắng trầm tư, mang theo một chút u oán.

     Vũ Văn Tu không rõ lắm Vũ Văn Nghị tìm hắn có chuyện gì, cũng lười nói chuyện với người này, bắt đầu chắm chú vào chơi PSP.

       "Cùng ta nói chuyện một lúc, được không? " Vũ Văn Nghị ôn hòa nhưng nghiêm túc nhìn hắn.

     Vũ Văn Tu nhướng mi nhìn thấy bộ dáng của Vũ Văn Nghị, bất đắc dĩ lại một lần nữa buông PSP, chờ đợi Vũ Văn Nghị mở miệng.

     Ánh mắt Vũ Văn Nghị ảm đạm lại, trong một thoáng rồi tiêu thất, thoáng nhìn qua Vũ Văn Tu, nói: “Vì sao ngươi lại đi xuống dưới đó?” Cái nhìn thoáng qua của lão nhân rơi xuống vòng cổ của Vũ Văn Tu.

     Vũ Văn Tu nhướng mày: "Nhàm chán thôi, hơn nữa nó mở mà." Tất nhiên Vũ Văn Tu không đời nào khai ra cái khóa là do hắn chém đứt.

       "Đó là cấm địa của Vũ Văn gia." Vũ Văn Nghị lẩm bẩm.

      "Cấm địa? Vì sao?" Thật sự là trời không phụ người có lòng, vừa mới oán giận không ai nói cho hắn biết chuyện, hiện tại còn có người tự đưa tới cửa, xem ra thú vị .

       "Đó là chuyện của 15 năm trước." Thân hình Vũ Văn Kiên cứng lại, "Lúc ấy, mưu gia của họ Vũ Văn là phụ thân của Vũ Văn Ngạn - Vũ Văn Hạo Phi. Khi đó cuộc sống thật sự rất êm ả, Hạo Phi cùng vợ của nó là Âu Dương Mĩ cùng chung vai sát cánh quản lý việc làm ăn của hắc bạch lưỡng đạo, hơn nữa chúng lại có một đứa nhỏ hết sức đáng yêu: Vũ Văn Đoan."

       " Vũ Văn Đoan? Vậy còn Vũ Văn Ngạn đâu?" Vũ Văn Tu cảm thấy khó hiểu, từ đâu lại nhảy ra một cái Vũ Văn Đoan?

     Vũ Văn Nghị hình như không hề để ý đến câu hỏi của Vũ Văn Tu, tiếp tục nói: "Có lẽ là do đời trước của Vũ Văn gia tộc chúng ta tạo nghiệt, thế nên Vũ Văn Đoan đã gặp nạn ngoài ý muốn, ngã xuống vách núi mà qua đời. Cũng vì cái chết của Đoan nhi, Hạo Phi đã mang về nhà nữ nhân ấy... La Tuyết. Bắt đầu từ lúc đó, mọi người mới biết được thì ra Hạo Phi vẫn âm thầm nuôi dưỡng một nữ nhân khác bên ngoài, hơn nữa giữa bọn họ còn có một đứa con. Thế nhưng Âu Dương Mĩ vừa mất đi đứa con của mình, tất nhiên không thể nào chấp nhận được sự thật là trượng phu phản bội mình lại có con tư sinh, nhưng cho dù nó không chấp nhận thì làm được gì, bởi Hạo Phi ra sức áp lực, Âu Dương Mĩ đã chấp nhận La Tuyết. "

       "Sau đó thể nào?" Vũ Văn Tu nhìn lão nhân yếu đuối tái nhợt trước mặt, truy vấn chuyện xưa.

       "Thế rồi, một năm sau, buổi tối hôm ấy, Hạo Phi mang theo Ngạn nhi tham gia buổi tụ hội của tập đoàn, trong nhà chỉ còn lại La Tuyết, Âu Dương Mĩ, ta cùng với thúc thúc của Ngạn nhi. Ngày đó, ta nhớ rõ, buổi tối trời đổ mưa rất lớn, ta ngủ không được, đột nhiên nghe thấy trong phòng La Tuyết có tiếng đổ vỡ gì đó liền ra khỏi phòng để đến xem, ai ngờ, ai ngờ, ta đã thấy, thấy... " Âm thanh của Vũ Văn Nghị ngày càng nhỏ...

       "Thấy cái gì?" Hứng thú của Vũ Văn Tú đang đến đoạn cao trào, nhìn chăm chú Vũ Văn Nghị,  có lẽ chuyện gì qua đã qua, nên qua, Vũ Văn Nghị tĩnh tâm lại, nói tiếp:

       "Thúc thúc của Ngạn nhi cùng La Tuyết ở trên giường... ân ái."

       "Cái gì? Ân ái? Ngươi không nhìn lầm đi, có lẽ là ngươi mắt mờ, nhìn lầm rồi cũng nên." Vũ Văn Tu kinh ngạc nhìn lão nhân. (Cháu với chắt, dám nói cụ thế! =.=”)

        "Tất nhiên là ta không muốn tin, thế nhưng khi ta đi lên, không thể không tin, quả thật là bọn họ. Ta vốn định chờ Hạo Phi trở về , giao cho hắn xử lý, thế nhưng thúc thúc của Ngạn nhi khóc cầu xin tha thứ, cho nên ta... "

       "Cho nên ngươi mềm lòng, phải không." Vũ Văn Tu tự nhiên có thể đoán ra chuyện lão nhân muốn nói.

       "Ân, ta gọi là người đem La Tuyết giam lại, chỉ có ta cùng thúc thúc của Ngạn nhi biết, một lần giam này ai biết đã 5 năm."

       "Chẳng lẽ không ai phát hiện ra? Vũ Văn Hạo Phi cùng Vũ Văn Ngạn không truy vấn sao? Chẳng lẽ La Tuyết không biện bạch gì? Các ngươi làm như vậy, quả thực bằng giết hại Vũ Văn Ngạn, trách không được hiện tại Vũ Văn Ngạn ra cái dạng này." Vũ Văn Tu nghe xong không hiểu sao liền hỏa đại, bọn họ không có quyền làm như vậy.

       "Ta biết, thế nhưng người kia cũng là con ta nha, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt a. Còn nơi giam giữ ấy ta đã bố trí một hệ thống phòng ngự nghiêm mật, hơn nữa chỉ có một cửa ra vào, đó là ở trong phòng của ta."

       "Vậy trong rừng trúc..."

     Vũ Văn Nghị không chờ hắn phải hỏi, “ Ta nói với Hạo Phi cùng Ngạn nhi rằng La Tuyết đã bỏ chạy theo tình nhân, hia người bọn họ cũng chỉ có thể bán tín bán nghi. Cho dù có phải người tìm đuổi cũng không có âm tín. 5 năm sau, Hạo Phi chết vì bệnh tim, Ngạn nhi cũng du học trở về, thế nhưng có lẽ là lão thiên gia trêu cợt, hắn đã vô tình nghe được cuộc đối thoại của ta và thúc thúc hắn...”

       "Chắc chắn hắn sẽ vào mật đạo cứu mẫu thân." Vũ Văn Tu châm chọc.

       "Ân, buổi tối ngày hôm đó, Ngạn nhi đầy người đẫm máu, mang theo La Tuyết thân hình tiều tụy xuất hiện trước mặt ta, còn có cả Âu Dương Mĩ...quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ. Thì ra chuyện xảy ra ngày đó là âm mưu của ả tiện nhân Âu Dương Mĩ, ả chuốc rượu say La Tuyết, cùng thúc thúc của Ngạn nhi liên thủ hãm hại Tuyết nhi, thậm chí việc ta bắt gặp... cũng nằm trong âm mưu của chúng. Hơn nữa, hơn nữa... cái chết của Hạo Phi cũng do một tay bọn chúng dựng lên... "

      " Sau đó thế nào?" Vũ Văn Tu lắc lắc đầu, nhà giàu ân oán nhiều, hết thảy đơn giản là nỗi hận của Âu Dương Mĩ.

       "Không có sau đó." Thân ảnh lãnh khốc cùng âm thanh  nhạt nhẽo từ phía sau Vũ Văn Tu truyền đến, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

       "Chúng ta đi." Vũ Văn Ngạn không nói hai lần, liếc cũng không buồn liếc qua Vũ Văn Nghị lấy một cái, ôm Vũ Văn Tu rời khỏi hoa viên.

       "Ngạn nhi, sao ngươi phải tự làm khổ mình như vậy? " Thanh âm già nua vô lực của Vũ Văn Nghị lọt vào tai họ, Vũ Văn Ngạn không trả lời, Vũ Văn Tu quay đầu lại liếc nhìn lão nhân, chỉ thấy trên khuôn mặt tái nhợt không có biểu tình bi ai mà chỉ có một vẻ cười dữ tợn, chỉ trong một nháy mắt, Vũ Văn Tu định thần lại, tự hỏi do mình nhìn lầm hay sao?

       "Uy, ta thật vất vả mới có thể nghe chuyện xưa, sao ngươi lại đến làm đứt đoạn." Vũ Văn Tu ngồi trong phòng, không thuận theo, không buông tha nhìn Vũ Văn Ngạn truy vấn.

       "Đó không phải là chuyện của ngươi." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý tới bất mãn của Vũ Văn Tu.

       "Ta là con của ngươi, ta có quyền biết." Nỗi bất mãn của Vũ Văn Tu khiến hắn không thể không đưa ra lý do chính đáng rằng hắn xác thực là con của y, có điều Vũ Văn Ngạn vẫn thờ ơ như trước.

       "Con? Ngươi cũng đâu có gọi ta là phụ thân a." Khóe miệng y nhích cao, châm chọc Vũ Văn Tu.

       " Chuyện này..." Quả thật, bắt đầu từ khi biết đến Vũ Văn Ngạn, dường như hắn chưa từng gọi y một tiếng “cha”, không phải là không định gọi, mà là gọi không ra.

        "Quên đi, quên đi, ngươi không nói cũng không sao cả." Vũ Văn Tu ngả người nằm trên sô pha, gác hai chân lên cao, nhàn nhã nghỉ ngơi, dù sao chân hắn cũng đang không tốt.

       "La Tuyết là bác của La Thiến*." (* Bạn này là mẹ của tiểu Tu nha!) Thanh âm trầm thấp của Vũ Văn Ngạn truyền vào thính nhĩ Vũ Văn Tu, " Hết thảy đều dựa theo kịch bản của Vũ Văn Kiên mà tiến hành."

       "Có ý gì?" Vũ Văn Tu giật mình buông hai chân xuống, bật dậy, bất khả tư nghị nhìn Vũ Văn Ngạn, chờ đợi y nói tiếp, thế nhưng thời gian tựa như bị cắt đút mất một đoạn, y cố tình khiêu khích hắn sao? Hay là...

       "Không có gì, xem như ta không nói gì hết." Vũ Văn Ngạn nghiêm túc nhìn lại, không nói gì thêm.

       " Vũ Văn Ngạn, ngươi...! Ngươi không nói lý, nói một câu rồi lại không nói tiếp, ngươi... ngươi thực sự là nhàm chán! " Vũ Văn Tu hiển nhiên là phát hỏa, mới vừa gợi lên hứng thú của hắn, lại mang một chậu nước lạnh hắt vào nhiệt tình chờ mong của hắn. Có điều hồi tưởng lại đoạn chuyện xưa Vũ Văn Kiên đã kể, dường như là có chỗ nào khuyết thiếu... Vũ Văn Tu che lấy trán, trầm tư.

     Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu tức giận không thèm nhìn mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có thể lớn tiếng như vậy nói với y, có thể lung lay tâm tình của y... xem ra cũng chỉ có Vũ Văn Tu.

       "Sau này ta sẽ nói cho ngươi”. Vũ Văn Ngạn đến bên cạnh Vũ Văn Tu, ôm lấy hắn, đặt vào lòng mình, vuốt ve mái tóc dày mượt mà của hắn, "Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả."

     Vũ Văn Tu nhìn vào đôi mắt kiên nghị của Vũ Văn Ngạn, lại nghĩ thấy đúng vậy, đó là cấm kỵ trong tâm hồn y, bản thân hắn không có quyền xâm phạm vào riêng tư của y, huống chi bản thân hắn chỉ là một mảnh linh hồn sống nhờ vào thân thể của con y mà thôi.

       "Ân." Vũ Văn Tu gật gật đầu, "Ta đói bụng."

       "Ân, đợi lát nữa ăn cơm." Vũ Văn Ngạn ôn nhu vuốt ve người nằm trong lòng mình.

       "Ngày mai chúng ta rời khỏi Pháp, đi Amazon." Vũ Văn Ngạn thông báo, giọng nói vẫn nhạt nhẽo như cũ, nhưng trong mắt hắn vẫn cháy lên một đoàn lửa rực.

       " Đến đó làm gì?" Vũ Văn Tu nhảy dựng lên, có điều vì chiều cao khiêm tốn của mình mà cuối cùng lại ngã trở về trong lòng Vũ Văn Ngạn.

       "Tìm người." Vũ Văn Tu có thể cảm giác rất rõ thân thể cứng ngắc của Vũ Văn Ngạn, xung quanh tản mát hàn khí, cánh tay ôm trên người mình siết cứng lại.

       "Ai? Bằng hữu của ngươi a?" Vũ Văn Tu lười nhác ghé vào lòng Vũ Văn Ngạn, cảm nhận hơi thở phập phồng của y.

       " Vũ Văn Ngạo." Âm thanh âm lãnh vang lên, " Vị thúc thúc trong câu chuyện đó, kẻ thù của ta."

       "Là hắn? Vậy ta giúp ngươi." Vũ Văn Tu buột miệng thốt ra, mà những lời này đối với Vũ Văn Ngạn lại giống như là một lời hứa hẹn, một lời hứa hẹn cùng y chia sẻ hết thảy đau khổ cay đắng.

     Thời gian chậm rãi quay trở lại quá khứ, ly biệt đúng là từ chuyện xưa mà bắt đầu...

_________
Chương 18

4 nhận xét:

  1. Chà chào mừng nàng quay trở lại, ta thấy từ chiều à nha. Ta nhớ nàng lắm, không quên đâu nhưng đoán nàng bận nên không hỏi. Nhưng hôm qua sốt ruột quá nên phải hỏi thôi. *ôm ôm*

    Trả lờiXóa
  2. TT^TT Ta iu phudu a!!!>A< TT^TT!!!

    Trả lờiXóa
  3. trời , đọc một loạt tên nv ,rốt cuộc Vũ văn kiên là ai ;;

    Trả lờiXóa
  4. Luc thi vu van nghi luc thi vu van kien...2 ten do la mot hay 2ng vay?Dau oc ta roi loan nha

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment