Ngày là một khối đá thô chưa được gọt giũa điêu khắc, ta lấy thanh tiểu đao trong tay điêu khắc lên đó muôn hình vạn trạng; ngày là một tờ giấy trắng tinh, ta dùng cây bút trong tay miêu tả tất thảy mọi thứ trên đời. Quay đầu lại đã thấy ngày theo gió bay đi, mới nhận ra có lẽ ngày là một chuỗi dài những câu chuyện cũ trong trí nhớ của mình đi...
_______
"Yêu, tiểu Tu nhi đang nghĩ gì thế?" Vũ Văn Thần vác khuôn mặt sáng láng tràn ngập tươi cười tiến đến trước mặt Vũ Văn Tu, từ lúc lên phi cơ đến giờ vẻ mặt hắn vẫn luôn trầm mặc. "Mặt nhăn nhó, không đáng yêu ." Vừa đi khỏi đất Pháp, Vũ Văn Thần lại khôi phục bộ mặt bỡn cợt.
"Tiểu Yêu về sau sẽ biến thành một người như thế nào?" Vũ Văn Tu không nhìn Vũ Văn Thần, chỉ chống tay lên cằm nhìn mây lững thững trôi bên ngoài cửa sổ. "Buổi sáng, tiểu Yêu cười cùng ta nói lời từ biệt, ta xem ra trong lòng cô bé không nỡ, chỉ là ngoài mặt không tỏ vẻ thôi. Nhưng ta có thể làm gì bây giờ, ta không thể đưa cô bé đi theo, để cô bé lại một mình ta lại lo lắng."
"Đó là ý nguyện của cô bé, không thể trách cứ ai." Vũ Văn Thần thu hồi nụ cười bỡn cợt, gác hai chân lên nhau, ngồi ở phía đối diện Vũ Văn Tu, ánh mắt thâm thúy dừng lại ở khoảng không ngoài cửa sổ, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, có lẽ chỉ có chính hắn mới biết được.
"Nhà giàu sâu như biển*, nếu có thể cho chúng ta chọn lựa lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không tiến vào nhà giàu có." Vũ Văn Tu nhìn nhìn người ngồi bên cạnh nhắm mắt lại không nói lời nào từ lúc lên máy bay, lắc lắc đầu, "Chỉ mong lão nhân Vũ Văn Kiên kia có thể chăm sóc tốt cho cô bé." (* Ý nói cuộc sống trong chốn danh gia vọng tộc thâm hiểm khó lường)
"Vậy sao? Tiểu Tu nhi nghĩ nhiều quá rồi, có Nguyệt ở bên cạnh cô bé, hơn nữa ta cũng sẽ thường xuyên để ý tình hình của tiểu Yêu. " Vũ Văn Thần gượng cười.
"Ân."
Vũ Văn Ngạn mở mắt, quét qua mấy người quanh mình một cái, đột nhiên vươn tay sang bên Vũ Văn Tu, đem hắn đặt vào lòng mình, bàn tay phủ lên đầu hắn, níu vào ngực mình, ngón tay cử động nhè nhẹ như ve vuốt lại như không.
Vũ Văn Tu không khỏi nhướng mi nhìn thoáng qua Vũ Văn Ngạn, làm cái gì không biết? Trong đầu Vũ Văn Ngạn nghĩ gì, hôm nay có gì đó không đúng, hắn cảm giác được lửa giận của Vũ Văn Ngạn. Nghĩ nghĩ, không hiểu, Vũ Văn Tu quyết định tốt hơn hết vẫn là ngủ đi một chút, bản thân mình cũng đang mệt chết đi, vết thương trên chân còn chưa bình phục, sáng sớm cùng tiểu Yêu từ biệt, lại là lao tâm lao lực quá độ, hơn nữa sáng dậy sớm ngủ chưa đủ, dù sao hiện giờ cũng có cái đệm dựa thật thoải mái lãng phí thì thật đáng tiếc, vì thế Vũ Văn Tu liền quang minh chính đại lấy thân thể Vũ Văn đại đương gia làm giường.
Lăng, Ảnh, Vũ Văn Thần ngồi phía đối diện chỉ có thể lấy mắt liếc mắt, đồng cảm đầy khó tin cùng kinh hãi. Bất quá đối với Lăng và Ảnh, kinh ngạc có chút ít hơn Vũ Văn Thần, bởi vì những cảnh càng đáng kinh ngạc hơn bọn họ đều đã gặp qua, nhưng Vũ Văn Thần thì không có cái “may mắn” ấy, hắn không bao giờ nghĩ rằng cô độc băng lãnh đường huynh của mình có thể để cho một đứa trẻ nằm trên người mình mà ngủ, hiện tại thế đạo thật sự là thay đổi, thay đổi a!
Vũ Văn Thần chỉ có bất đắc dĩ cùng buồn bực ngóng xem mây bay ngoài cửa sổ, a, nếu tiểu Tu nhi cũng muốn đem hắn làm giường để ngủ thì hắn thật sự không ngại a. (Cứ ở đó mà mơ, đại thúc!=.=)
"Yêu, rốt cục tới rồi!" Vũ Văn Thần uể oải vặn vặn thắt lưng,"Ngồi mãi trên phi cơ, người cũng sắp gẫy, huống chi còn phải ngồi trên ô tô một chặng dài nữa." Vũ Văn Thần hướng về phía Vũ Văn Ngạn oán giận.
Bất quá, Vũ Văn Ngạn đời nào cần để tâm đến những oán giận của Vũ Văn Thần, liếc mắt sang phía Ảnh, ra hiệu cho anh lấy hành lý.
"Tiểu Tu nhi, đừng chạy loạn nga, nơi này không thể so với nước Pháp, nơi này thuộc về phạm vi thế lực của người khác, không phải địa bàn của chúng ta." Vũ Văn Thần nhéo nhéo mũi Vũ Văn Tu, xấu xa cười.
"Úc." Vũ Văn Tu biểu lộ một cách đơn giản rằng hắn hiểu, mắt vẫn nhìn ra phía hồ nước, yên ả, rộng lớn, ngẫu nhiên có vài cánh chim bói cá xẹt qua mặt hồ, một làn nước tung lên theo vòng cánh lượn của những con chom, tấu lên giai điệu của mùa hè.
Hiện giờ ở Nam bán cầu đang là mùa hè, cho nên đối với một kẻ sợ lãnh như Vũ Văn Tu nơi này so với Pháp còn tốt hơn nhiều, không lạnh.
"Ngạn! Rốt cuộc ngươi đã đến! Hoan nghênh!" Một nam nhân khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi tràn ngập ý cười đứng trước mặt Vũ Văn Ngạn, nhiệt tình cùng Vũ Văn Ngạn bắt tay chào hỏi.
"Hắc, ngọn gió nào có thể mang cả Phong thần cũng thổi tới đây!...Đã lâu không gặp, Đường Phong!" Vũ Văn Thần cười, cùng nam nhân tên Đường Phong thân thiết ôm chặt, rất có vẻ là hảo bằng hữu.
Vũ Văn Tu nhìn thấy liền thầm suy nghĩ về thân phận của Đường Phong, có lẽ hắn là chủ nhân của nơi này, hoặc là địa vị thấp hơn chút, là người giúp Vũ Văn Ngạn xử lý công việc ở Brazin đi. Vũ Văn Tu đi đến bên cạnh Vũ Văn Ngạn, thầm đánh giá Đường Phong, cao cao mảnh dẻ, mắt xanh lam, thoạt nhìn rất trẻ trung, làn da không có lấy một nếp nhăn, cười lên lại càng khiến hắn trở nên hoàn hảo.
"Hắc, nơi này còn có một tiểu hài tử xinh đẹp, hảo đáng yêu úc." Đường Phong ngồi xổm xuống, nâng mặt Vũ Văn Tu lên nhìn, "Lăng, các ngươi xem, mặt hắn thực dễ chịu, sờ đến thấy nộn nộn." Vũ Văn Tu không kiên nhẫn , hất tay hắn ra, căm tức nghĩ thầm người nam nhân trước mặt đúng là thiếu giáo dục. Chỉ một mình Vũ Văn Thần thôi cũng đã đủ làm cho mình đủ phiền, hiện tại lại còn thêm một cái Đường Phong, mình tạo nghiệt gì chứ, gặp được người toàn là những kẻ không bình thường! Nếu không phải đối với Đường Phong trở mình xem thường thì cũng là không thèm nhìn đến sự tồn tại của hắn.
Mà bên kia, từ khi Đường Phong xuất hiện đến giờ, Vũ Văn Ngạn chưa từng bày ra một bộ mặt hòa nhã, y mặc kệ Đường Phong đang rất ngạc nhiên, với tay lôi Vũ Văn Tu về phía mình, trừng mắt Đường Phong.
"Cái gì thôi, Ngạn, hắn rốt cuộc là ai a, ngươi làm gì giữ gìn hắn như vậy, ta lại không có làm gì khi dễ hắn." Đường Phong nhìn thấy động tác của Vũ Văn Ngạn, bất đắc dĩ khoanh tay, bày ra một bộ cam chịu bị người ta khi dễ.
"Ai, cũng không phải ngày đầu tiên ngươi biết ca ca ta." Vũ Văn Thần vỗ vỗ vai Đường Phong, nhún vai, ý nói hắn tự giải quyết cho tốt, " tiểu Tu nhi là ca ca ta ..."
"Nam sủng." Vũ Văn Thần còn chưa nói xong, một thanh âm lạnh lùng trực tiếp cắt ngang.
"Cái gì?" Vũ Văn Thần cùng Đường Phong đồng thời kinh ngạc kêu lên, giật mình nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn, mà Vũ Văn Tu ở bên cạnh khẽ nhích khóe miệng, hắn thật không ngờ Vũ Văn Ngạn sẽ nói như vậy, xem ra việc ở sòng bạc vẫn còn làm y chưa nguôi giận đi.
"Đi thôi." Vũ Văn Ngạn không để ý đến hai người kia đang giật mình đến ngẩn người, ôm lấy Vũ Văn Tu đi vào nhà.
"Ngươi nói như vậy không sợ người khác hiểu lầm ngươi hảo nam sắc hay sao?" Vũ Văn Tu nheo nheo mắt, tà mị cười nhìn Vũ Văn Ngạn.
"Không ngại." Vũ Văn Ngạn nhìn chằm chằm vẻ mặt phong tình của Vũ Văn Tu, "Ngươi để tâm?"
"Không, chẳng qua, nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của hai người bọn họ cũng thấy có chút cảm thông, bọn họ tạo nghiệt gì lại quen biết ngươi đâu?" Vũ Văn Tu cười càng vui vẻ .
"Bọn họ đáng."
Phía sau, hai người trong trạng thái hóa thạch nhìn chằm chằm vào bọn họ dần dần rã đông, kết quả Đường Phong là người phản ứng đầu tiên, lấy tay huých Vũ Văn Thần, " Từ lúc nào thì Ngạn bắt đầu hảo nam sắc?"
"Thế quái nào ta biết được." Vũ Văn Thần rã đông, " Uy, Vũ Văn Ngạn ngươi nói rõ cho ta, từ khi nào thì tiểu Tu nhi trở thành nam sủng của ngươi , sao ta không biết? " Vũ Văn Thần bất mãn hướng về phía hai người đã đi xa kêu to, thanh âm ấy đủ sức chấn động cả mặt nước thành từng vòng sóng.
"Tiểu Tu nhi? Nam hài kia ấy à?" Đường Phong khó hiểu nhìn Vũ Văn Thần đang bạo khiếu.
"Ân?" Ánh mắt Vũ Văn Thần chuyển hướng sang Lăng, hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của Đường Phong, " Lăng, sao ngươi không có phản ứng gì với thừa nhận của Vũ Văn Ngạn, chẳng lẽ người đã biết gì đó?" Vũ Văn Thần nhướng mi.
"Này, này... Ta phải nói như thế nào." Lăng sờ sờ đầu, bất đắc dĩ muốn thoát đi, nhưng lại bị Vũ Văn Thần tóm lại, trực tiếp túm lấy cổ anh.
"Nói, là chuyện gì xảy ra?" Vũ Văn Thần cảm thấy như lạc vào mê cung, chắc chắn Vũ Văn Ngạn có gì đó giấu diếm hắn.
"Từ từ, Thần, rốt cuộc làm sao vậy, nam hài kia rốt cuộc là ai?" Đường Phong hoàn toàn không hiểu nổi mấy người này đang nghĩ gì, lại tò mò không biết vì sao Vũ Văn Thần lại phản ứng mạnh như vậy? Chẳng lẽ là Thần cũng ... nam hài đó? Không phải chứ?
" Là con thân sinh của Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Tu." Hắn vừa dứt lời, Đường Phong lại rơi vào trạng thái hóa thạch lần thứ hai, con? Nam sủng? Chẳng lẽ Vũ Văn Ngạn ...bọn họ loạn luân?
"Lăng, ngươi khai thật ra cho ta, bằng không ta đem ngươi giao cho Ảnh giáo huấn ." Vũ Văn Thần xấu xa nhìn thấy Lăng vừa nghe đã nhất thời thất thần.
"Hảo, hảo, hảo, ta nói, ta nói, sự tình là như vậy... " Lăng đành phải kiên trì đem chuyện xảy ra tại sòng bạc nói cho Vũ Văn Thần.
"Chính là như vậy."
"Ha ha ha ha ha ha..." Vũ Văn Thần sau khi nghe xong, cười đến gập cả lưng, "Thật sự? Tiểu Tu nhi nhà ta thật sự là hảo đáng yêu a!” Vũ Văn thần cười đến nước mắt cũng nhòe cả ra, "Ca, ca thật sự là... hắn thật sự là... thật sự là nhặt được bảo bối mà." Vũ Văn thần cười đến ngay cả nói đều nói không rõ ràng lắm .
"Thì ra là như vậy, ta còn nghĩ..." Đường Phong nghe xong cũng nhịn cười phát run, mệt hắn nghĩ đến Vũ Văn Ngạn nói thật, hù chết hắn , " Bất quá, Thần, xem ra nam hài đó năng lực rất cao, trách không được Ngạn đối với hắn như vậy."
"Ân, ta là xem nhẹ năng lực của tiểu Tu nhi, có điều, có lẽ ai cũng không dự đoán được, đường đường một Duẫn Phong lại bại trong tay một đứa nhỏ, bội phục, bội phục." Vũ Văn Thần ý cười càng đậm , " Thế nhưng... nam sủng? Làm khó tiểu Tu nhi nghĩ ra được!" Vũ Văn Thần sung sướng cười, hoàn toàn không nhìn đến buồn bực của Lăng, Lăng căn bản không nghĩ Vũ Văn Thần có thể cười sảng khoái như thế, lúc anh nghe Vũ Văn Tu nói như vậy anh đã không cười nổi, hơn nữa bản thân cũng áy náy đã lâu.
" Vũ Văn Thần đã biết chuyện ở sòng bạc." Vũ Văn Tu đứng cạnh cửa sổ lẳng lặng nhìn thấy Vũ Văn Thần dưới lầu cười đến thực vui vẻ.
"Ân." Vũ Văn Ngạn ngồi trên ghế, trong tay bưng cà phê xem báo.
"Đường Phong là ai?" Vũ Văn Tu chuyển ánh mắt sang phía người đàn ông bên cạnh Vũ Văn Thần, xem ra hắn tuyệt đối không đơn giản.
"Hắn là một tay buôn vũ khí ở Nam Mĩ, khống chế toàn bộ mạng lưới buôn bán vũ khí đạn dược ở đây." Vũ Văn Ngạn buông tách cà phê trong tay, nhìn về phía Vũ Văn Tu.
"Nga? Vậy sao? Thú vị." Vũ Văn Tu nhướng mi, cười nhìn Vũ Văn Ngạn, "Xem ra lần này không phải đến vô ích."
"Ân." Vũ Văn Ngạn nhìn xuyên qua Vũ Văn Tu đến khoảng không ngoài cửa sổ, ánh mắt hoài niệm, không biết y đang nghĩ gì.
Vũ Văn Tu nhìn thấy liền thầm suy nghĩ về thân phận của Đường Phong, có lẽ hắn là chủ nhân của nơi này, hoặc là địa vị thấp hơn chút, là người giúp Vũ Văn Ngạn xử lý công việc ở Brazin đi. Vũ Văn Tu đi đến bên cạnh Vũ Văn Ngạn, thầm đánh giá Đường Phong, cao cao mảnh dẻ, mắt xanh lam, thoạt nhìn rất trẻ trung, làn da không có lấy một nếp nhăn, cười lên lại càng khiến hắn trở nên hoàn hảo.
"Hắc, nơi này còn có một tiểu hài tử xinh đẹp, hảo đáng yêu úc." Đường Phong ngồi xổm xuống, nâng mặt Vũ Văn Tu lên nhìn, "Lăng, các ngươi xem, mặt hắn thực dễ chịu, sờ đến thấy nộn nộn." Vũ Văn Tu không kiên nhẫn , hất tay hắn ra, căm tức nghĩ thầm người nam nhân trước mặt đúng là thiếu giáo dục. Chỉ một mình Vũ Văn Thần thôi cũng đã đủ làm cho mình đủ phiền, hiện tại lại còn thêm một cái Đường Phong, mình tạo nghiệt gì chứ, gặp được người toàn là những kẻ không bình thường! Nếu không phải đối với Đường Phong trở mình xem thường thì cũng là không thèm nhìn đến sự tồn tại của hắn.
Mà bên kia, từ khi Đường Phong xuất hiện đến giờ, Vũ Văn Ngạn chưa từng bày ra một bộ mặt hòa nhã, y mặc kệ Đường Phong đang rất ngạc nhiên, với tay lôi Vũ Văn Tu về phía mình, trừng mắt Đường Phong.
"Cái gì thôi, Ngạn, hắn rốt cuộc là ai a, ngươi làm gì giữ gìn hắn như vậy, ta lại không có làm gì khi dễ hắn." Đường Phong nhìn thấy động tác của Vũ Văn Ngạn, bất đắc dĩ khoanh tay, bày ra một bộ cam chịu bị người ta khi dễ.
"Ai, cũng không phải ngày đầu tiên ngươi biết ca ca ta." Vũ Văn Thần vỗ vỗ vai Đường Phong, nhún vai, ý nói hắn tự giải quyết cho tốt, " tiểu Tu nhi là ca ca ta ..."
"Nam sủng." Vũ Văn Thần còn chưa nói xong, một thanh âm lạnh lùng trực tiếp cắt ngang.
"Cái gì?" Vũ Văn Thần cùng Đường Phong đồng thời kinh ngạc kêu lên, giật mình nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn, mà Vũ Văn Tu ở bên cạnh khẽ nhích khóe miệng, hắn thật không ngờ Vũ Văn Ngạn sẽ nói như vậy, xem ra việc ở sòng bạc vẫn còn làm y chưa nguôi giận đi.
"Đi thôi." Vũ Văn Ngạn không để ý đến hai người kia đang giật mình đến ngẩn người, ôm lấy Vũ Văn Tu đi vào nhà.
"Ngươi nói như vậy không sợ người khác hiểu lầm ngươi hảo nam sắc hay sao?" Vũ Văn Tu nheo nheo mắt, tà mị cười nhìn Vũ Văn Ngạn.
"Không ngại." Vũ Văn Ngạn nhìn chằm chằm vẻ mặt phong tình của Vũ Văn Tu, "Ngươi để tâm?"
"Không, chẳng qua, nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của hai người bọn họ cũng thấy có chút cảm thông, bọn họ tạo nghiệt gì lại quen biết ngươi đâu?" Vũ Văn Tu cười càng vui vẻ .
"Bọn họ đáng."
Phía sau, hai người trong trạng thái hóa thạch nhìn chằm chằm vào bọn họ dần dần rã đông, kết quả Đường Phong là người phản ứng đầu tiên, lấy tay huých Vũ Văn Thần, " Từ lúc nào thì Ngạn bắt đầu hảo nam sắc?"
"Thế quái nào ta biết được." Vũ Văn Thần rã đông, " Uy, Vũ Văn Ngạn ngươi nói rõ cho ta, từ khi nào thì tiểu Tu nhi trở thành nam sủng của ngươi , sao ta không biết? " Vũ Văn Thần bất mãn hướng về phía hai người đã đi xa kêu to, thanh âm ấy đủ sức chấn động cả mặt nước thành từng vòng sóng.
"Tiểu Tu nhi? Nam hài kia ấy à?" Đường Phong khó hiểu nhìn Vũ Văn Thần đang bạo khiếu.
"Ân?" Ánh mắt Vũ Văn Thần chuyển hướng sang Lăng, hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của Đường Phong, " Lăng, sao ngươi không có phản ứng gì với thừa nhận của Vũ Văn Ngạn, chẳng lẽ người đã biết gì đó?" Vũ Văn Thần nhướng mi.
"Này, này... Ta phải nói như thế nào." Lăng sờ sờ đầu, bất đắc dĩ muốn thoát đi, nhưng lại bị Vũ Văn Thần tóm lại, trực tiếp túm lấy cổ anh.
"Nói, là chuyện gì xảy ra?" Vũ Văn Thần cảm thấy như lạc vào mê cung, chắc chắn Vũ Văn Ngạn có gì đó giấu diếm hắn.
"Từ từ, Thần, rốt cuộc làm sao vậy, nam hài kia rốt cuộc là ai?" Đường Phong hoàn toàn không hiểu nổi mấy người này đang nghĩ gì, lại tò mò không biết vì sao Vũ Văn Thần lại phản ứng mạnh như vậy? Chẳng lẽ là Thần cũng ... nam hài đó? Không phải chứ?
" Là con thân sinh của Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Tu." Hắn vừa dứt lời, Đường Phong lại rơi vào trạng thái hóa thạch lần thứ hai, con? Nam sủng? Chẳng lẽ Vũ Văn Ngạn ...bọn họ loạn luân?
"Lăng, ngươi khai thật ra cho ta, bằng không ta đem ngươi giao cho Ảnh giáo huấn ." Vũ Văn Thần xấu xa nhìn thấy Lăng vừa nghe đã nhất thời thất thần.
"Hảo, hảo, hảo, ta nói, ta nói, sự tình là như vậy... " Lăng đành phải kiên trì đem chuyện xảy ra tại sòng bạc nói cho Vũ Văn Thần.
"Chính là như vậy."
"Ha ha ha ha ha ha..." Vũ Văn Thần sau khi nghe xong, cười đến gập cả lưng, "Thật sự? Tiểu Tu nhi nhà ta thật sự là hảo đáng yêu a!” Vũ Văn thần cười đến nước mắt cũng nhòe cả ra, "Ca, ca thật sự là... hắn thật sự là... thật sự là nhặt được bảo bối mà." Vũ Văn thần cười đến ngay cả nói đều nói không rõ ràng lắm .
"Thì ra là như vậy, ta còn nghĩ..." Đường Phong nghe xong cũng nhịn cười phát run, mệt hắn nghĩ đến Vũ Văn Ngạn nói thật, hù chết hắn , " Bất quá, Thần, xem ra nam hài đó năng lực rất cao, trách không được Ngạn đối với hắn như vậy."
"Ân, ta là xem nhẹ năng lực của tiểu Tu nhi, có điều, có lẽ ai cũng không dự đoán được, đường đường một Duẫn Phong lại bại trong tay một đứa nhỏ, bội phục, bội phục." Vũ Văn Thần ý cười càng đậm , " Thế nhưng... nam sủng? Làm khó tiểu Tu nhi nghĩ ra được!" Vũ Văn Thần sung sướng cười, hoàn toàn không nhìn đến buồn bực của Lăng, Lăng căn bản không nghĩ Vũ Văn Thần có thể cười sảng khoái như thế, lúc anh nghe Vũ Văn Tu nói như vậy anh đã không cười nổi, hơn nữa bản thân cũng áy náy đã lâu.
" Vũ Văn Thần đã biết chuyện ở sòng bạc." Vũ Văn Tu đứng cạnh cửa sổ lẳng lặng nhìn thấy Vũ Văn Thần dưới lầu cười đến thực vui vẻ.
"Ân." Vũ Văn Ngạn ngồi trên ghế, trong tay bưng cà phê xem báo.
"Đường Phong là ai?" Vũ Văn Tu chuyển ánh mắt sang phía người đàn ông bên cạnh Vũ Văn Thần, xem ra hắn tuyệt đối không đơn giản.
"Hắn là một tay buôn vũ khí ở Nam Mĩ, khống chế toàn bộ mạng lưới buôn bán vũ khí đạn dược ở đây." Vũ Văn Ngạn buông tách cà phê trong tay, nhìn về phía Vũ Văn Tu.
"Nga? Vậy sao? Thú vị." Vũ Văn Tu nhướng mi, cười nhìn Vũ Văn Ngạn, "Xem ra lần này không phải đến vô ích."
"Ân." Vũ Văn Ngạn nhìn xuyên qua Vũ Văn Tu đến khoảng không ngoài cửa sổ, ánh mắt hoài niệm, không biết y đang nghĩ gì.
___________
Ai a???? TT^TT??? Ai giựt tem của nhà ta lại không com cho ta a TTATT!!! Jing? Phudu?...Ai a TTATT!!!
Trả lờiXóaths nàng đã có chương mới a~~, 2 cha kon nhà này, càng lúc càng "ba trấm" quớ đi nàng :" >~
Trả lờiXóa@ http: Ta sẽ điền hai chữ "tình củm" vào chỗ "ba trấm" của nàng a! ^-^ Có thanhks thiệt lòng thì chịu khó com đêêêê... TT^TT
Trả lờiXóaHôm qua ta đọc khuya, ta cũng muốn com ngay mờ muộn quá nên chỉ like được thôi. Cơ mà ta sốt ruột, ẻm lớn chậm quá, há há há
Trả lờiXóaTa có thể spoil lun cho nàng khỏi sốt ruột: rất nhanh thôi anh nhận ra anh iu em, em nhận ra em cũng yêu anh, hai người nhận ra chúng ta iu nhau...balah balah... iu nhau đến nỗi sẵn sàng hy sinh mạng sống cho nhau... rồi thế là em mất tích (sau vụ đến Amazon nè nè...) rồi vèo một phát 5 năm, em trở về 16 tuổi, anh đè em ra làm thịt luôn. Xong! (Ý, là xong khoản "khi nào thì anh ăn em", chứ truyện thì còn dài dài a, mà càng về sau em càng thiệt pờ rồ lun! *Chảy nước miếng*)
Trả lờiXóaSpoil kiểu này... càng sốt ruột... oa oa oa. Ứ chịu đâu!
Trả lờiXóaNàng không chịu thì ta...chịu! Có câu trời không chịu đất thì đất chịu trời mà! Ô hô hô hô...^0^
Trả lờiXóaTa thich luc a noi pe la nam sung nha...2ng kia hoa thach that dac sac ak
Trả lờiXóa