15/2/11

Huyết liên

Đệ thập bát chương: Bá đạo nhu tình
        
            Gió nhẹ, mây bồng bềnh trôi, lá xanh lay động, tòa lâu đài cổ kính đẹp mà tĩnh mịch, gió mát đu đưa chuông gió, mưa bụi lất phất bay, cảnh vật trống vắng, cô độc.

            "Chủ nhân, vết thương của Thiếu chủ đã cầm máu, không có thương tổn đến gân cốt, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuống giường ." Bác sĩ tư nhân đứng bên giường, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Vũ Văn Ngạn báo cáo tình huống.

            "Cút." Thanh âm lạnh như băng không có một tia độ ấm, hỗn loạn lửa giận, Vũ Văn Ngạn không buồn liếc mắt nhìn người vội vã rời khỏi phòng, chỉ cúi đầu nhìn thấy người bình thản nằm trên giường, gian phòng rộng rãi chỉ còn lại phụ tử hai người.  

            "Ta đã ổn rồi, ngươi còn ở đây làm cái gì?" mặc dù cảm nhận được bầu không khí trầm trọng xung quanh nhưng Vũ Văn Tu vẫn thản nhiên nhìn thẳng cặp mắt tràn đầy lửa giận của Vũ Văn Ngạn.

            Nhìn thấy hai bàn tay Vũ Văn Ngạn khóa thành hai nắm đấm siết chặt đến trắng dã các khớp ngón tay, tuy rằng không có tiếng động nhưng lại làm cho người nhìn cảm nhận sâu sắc cơn phẫn nộ của Vũ Văn Ngạn. Sát khí đã không thể khống chế mà bùng phát ra ngoài.

            "Bị thương chính là ta, cũng không phải ngươi, ngươi làm cái gì phát hỏa lớn như vậy?" Vũ Văn Tu khó hiểu nhìn về phía nam nhân lúc này như ngọn lửa rừng rực ngồi trên sô pha.

            "Lại đây." Một tiếng rít lạnh như băng, lạnh như thể người đi trên sa mạc đang khát cầu ốc đảo bỗng phát hiện ra mình đã ở trên đất Nam cực, xem cực quang, cái lạnh đột ngột và mãnh liệt khiến người ta khó có thể chịu nổi, chỉ muốn phát điên.

            "Ta là người bệnh." Vũ Văn Tu mới là vô tội, hắn chọc gì tới Vũ Văn đại đương gia đâu, hiện tại hắn bị thương, khẳng định hắn mới là lão đại.

            "Lại đây, đừng để ta nói đến lần thứ ba." Thanh âm âm lãnh xốc thẳng vào tai Vũ Văn Tu, ánh mắt sáng quắc sắc bén tỏa ra từng trận hàn khí. Khí phách của Vũ Văn Ngạn áp bách xuống bầu không khí trong phòng, không thể không khiến cho Vũ Văn Tu phải thỏa hiệp, lê lết cái chân bị thương của mình, thong thả đi về phía bộ sô pha màu đỏ tươi như máu.

            Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu chậm rãi đi tới, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, trực tiếp đứng lên, nắm cứng lấy cánh tay của Vũ Văn Tu, lôi thẳng về phía mình, cánh tay kia vung lên, một cái tát bay thẳng đến làn da trắng nõn trên mặt Vũ Văn Tu.

            " Vũ - Văn - Ngạn." Vũ Văn Tu nhìn thấy bàn tay bất thình lình bay đến trước mắt, muốn dùng tay ngăn lại, nhưng hai tay hắn đã sớm bị tay phải của Vũ Văn Ngạn túm chặt, chỉ có thể tức giận phun ra tên y.

            "Ngươi đang phát cái bệnh thần kinh gì! Ta bây giờ nào có trêu chọc gì đến người đâu?" Vũ Văn Tu thực không hiểu trong đầu Vũ Văn Ngạn nghĩ cái gì, làm gì muốn lấy mình tiết giận.

            Vũ Văn Ngạn đỏ mắt phẫn nộ, phẫn nộ đến mức như muốn tìm thứ gì đó mà phá hủy, thế nhưng, nhìn đến đôi mắt vốn không thuộc về  một đứa trẻ 11 tuổi, ánh mắt y chợt lóe, lực đạo trên tay bất giác nhu hòa đi chín phần, buông lỏng bàn tay nắm chặt, túm lấy bả vai Vũ Văn Tu, cúi đầu hướng về phía cổ hắn áp xuống.  

            " Vũ Văn Ngạn, ngươi điên rồi sao." Nhìn thấy Vũ Văn Ngạn điên cuồng, một luồng đau đớn kịch liệt trong cơ thể Vũ Văn Tu trong nháy mắt lan tràn, Vũ Văn Tu bất an giãy giụa phía dưới Vũ Văn Ngạn.

            "Ta đúng là điên rồi." Khóe miệng lưu lại máu của Vũ Văn Tu, Vũ Văn Ngạn ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn đứa trẻ bị mình vây kín trong tay. " Bắt đầu từ giây phút đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã sớm điên rồi. Nhìn thấy ngươi khuỵu trên mặt đất bị thương, ta cũng sắp điên mất rồi."

            Nhìn ánh mắt của y, nghe lời y nói, Vũ Văn Tu hoàn toàn ngây ngẩn, không biết này là cái gì...với cái gì.

            " Vũ Văn Tu, ta nói cho ngươi, từ khi ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, ta liền hoàn toàn điên rồi." Ánh mắt của Vũ Văn Ngạn ẩn chứa một loại tình cảm mà hắn không biết phải gọi tên thế nào, chẳng lẽ đó là tình phụ tử hay sao?

            " Vũ Văn Ngạn, ngươi buông tay ra, khó chịu." Bị Vũ Văn Ngạn áp bách, Vũ Văn Tu cơ hồ không thể hô hấp, " đừng có giận, lần này xem như ta sai lầm rồi còn không được sao, ngươi mau buông tay."

            Nhìn thấy Vũ Văn Tu giãy giụa muốn thoát khỏi tay mình, Vũ Văn Ngạn không hề buông tay, ngược lại càng nắm càng chặt. Vũ Văn Tu không muốn cũng phải nhịn, ai kêu chính mình hiện tại phạm sai lầm chọc y tức giận làm chi.

            Yên lặng, yên lặng dày đặc lan tràn giữa hai người, trong tay Vũ Văn Ngạn, cổ hắn đã muốn chết lặng không có cảm giác, rồi thân mình cứng ngắc của Vũ Văn Ngạn dần dần thả lỏng, một bàn tay hắn đã được buông ra.

            Vì thế, Vũ Văn tu thở dài một hơi, bàn tay được tự do ôm lấy khuôn mặt lãnh khốc của Vũ Văn Ngạn, cười cười, " Ngươi không cần tức giận, ta biết ngươi hẳn là vì ta mà tức giận đi, ta biết sai lầm rồi, không có lần sau. Hơn nữa cắn cũng bị ngươi cắn qua, ngươi cũng coi như trừng phạt ta rồi, cho nên, buông tay ra đi." Thân thể Vũ Văn Ngạn run lên, nhìn chăm chăm nụ cười mỉm say lòng người trong lòng mình.

            Vũ Văn Tu buông tay, nhìn thẳng Vũ Văn Ngạn vẫn đang im lặng, " Vũ Văn Ngạn, ta biết ngươi quan tâm ta, ta biết ta không nên bị thương, chính là, bị thương đều đã bị thương, ta biết phải làm sao được nữa, cho nên, không cần bực bội, được không?" (Dụ thụ! =.=) Thanh âm ôn nhu truyền vào tai Vũ Văn Ngạn, hương vị máu của Vũ Văn Tu còn vương trong miệng, hương vị cỏ xanh trên cơ thể Vũ Văn Tu, tất cả, Vũ Văn Ngạn đều cảm nhận được không thể rõ ràng hơn, một nỗi phập phồng, một loại cảm giác nói không rõ, nói không rõ... khiến cơn phẫn nộ của Vũ Văn Ngạn bình tĩnh trở lại.

            Nhẹ tay vuốt ve miệng vết thương bị chính mình cắn ra, sau đó y cúi đầu khẽ hôn. Trong mắt Vũ Văn Tu, đó không phải là sự cắn xé điên cuồng như mới rồi, mà là ôn nhu an ủi, đầu lưỡi nóng ấm của Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng đảo qua miệng vết thương, không có đau đớn mà chỉ có cảm giác thoải mái, thực thoải mái, khiến hắn chậm rãi mà “rơi vào tay giặc”.

            Vũ Văn Ngạn ngẩng đầu, nhìn thấy người đang chìm trong say mê ở phía dưới mình, nâng hắn dậy, đối mặt với mình. Duy nhất chỉ có hơi thở, hơi thở của Vũ Văn Ngạn, phả lên môi Vũ Văn Tu, không giống như sự bá đạo trước đó, nụ hôn lần này thực bình tĩnh, thực yêu thương, lại có cả vẻ bi thương phảng phất.

            "Thực xin lỗi." Vũ Văn Ngạn thổ lộ bên tai Vũ Văn Tu.

            "Sao phải giải thích?" Vũ Văn Tu hỏi lại trong cơn mơ màng.  

            "Ta không khống chế được chính mình." Y nhìn vết thương trên cổ Vũ Văn Tu, ánh mắt sâu lắng lại.

            Vũ Văn Tu sờ lên vết thương của mình, lắc lắc đầu bất đắc dĩ, "Không cần giải thích, ta không trách ngươi, nhưng không có lần sau."

            "Ân, không có lần sau ." Vũ Văn Ngạn thì thào, "Lần sau đừng để chính mình bị thương, bằng không ta thật sự hội điên mất."

            " Ta biết." Vũ Văn Tu chủ động ôm lấy thắt lưng Vũ Văn Ngạn, tựa đầu vào ngực y, hít thở mùi vị đặc trưng của y, khép lại hai mắt, một loại cảm xúc không tên chậm rãi nhen lên trong lòng Vũ Văn Tu, chỉ là lúc này hắn còn không biết...

            "Tiểu Yêu không sao chứ?" Vũ Văn Tu vẫn khép hờ hai mắt, bình thản hỏi.

            "Ân." Vũ Văn Ngạn gắt gao ôm lấy Vũ Văn Tu, trả lời ngắn gọn.

            "Ta muốn để cho cô bé sớm tham dự khóa huấn luyện của Vũ Văn gia tộc, lúc ở trong hầm ngầm, ta chợt phát hiện ta không thể mãi mãi bảo vệ cô bé, cho nên, cho nên... " Thanh âm Vũ Văn Tu càng ngày càng nhỏ.

            "Ta biết, Thần sẽ sắp xếp ổn thỏa." Cảm giác đứa nhỏ trong lòng mình đang ngủ, Vũ Văn Ngạn cũng nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai Vũ Văn Tu, xem ra hắn đã thực sự thấm mệt.

            ---
            "Đi thôi, Thiếu chủ đã không sao cả." Ảnh nhìn Lăng, nhẹ nhàng nói, " Chúng ta còn có việc phải làm."

             "Ân, đi thôi."
            ---

            Ban đêm chậm rãi buông xuống, mưa vẫn lất phất bay, thì thầm câu chuyện nhân sinh...

            "Tỉnh?" Thah âm bình tĩnh của Vũ Văn Thần truyền vào trong tai Duẫn Yêu.

            "Ân." Duẫn Yêu gian nan vịn xuống mép giường, định đứng lên, nhưng cánh tay vô lực, lúc cô bé không trụ nổi nữa, một đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy cô.

            Cô bé biết là ai, cười cười đáp lại, “Đại thúc, tiểu Tu không sao chứ?."

            "Ân, ca ca ta sẽ chăm sóc hắn." Nói thật, Vũ Văn Thần căn bản không dám phỏng đoán, ai cũng đoán không ra ý tưởng trong đầu Vũ Văn Ngạn.

            "Nga, đúng rồi, đại thúc, ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể đáp ứng."

            "Ta biết ngươi muốn nói gì." Vũ Văn Thần đứng bên cửa sổ. " Ta đáp ứng ngươi, mau chóng cho ngươi nhận huấn luyện. Có điều..."

            "Bất kể điều gì, đại thúc, ngươi nói mau, ta thật sự, thật sự rất muốn, rất muốn... " Duẫn Yêu hốt hoảng nhìn Vũ Văn Thần, sợ hắn đổi ý không đáp ứng thỉnh cầu của mình.

            "...Thực khổ, ngươi không sợ? Có lẽ còn mất mạng." Vũ Văn Thần nghiêm túc nhìn Duẫn Yêu.

            "Ta không sợ, chỉ cần có thể trở nên mạnh hơn, chỉ cần có thể bảo vệ tiểu Tu, cho dù là chết ta cũng không sợ."

            "Nguyệt, xuất hiện đi." Vũ Văn Thần ra lệnh.

            "Tiên sinh." Một nữ tử mặc áo da màu đen xuất hiện trước mặt Duẫn Yêu, vẻ mặt nghiêm cẩn, chờ đợi mệnh lệnh của Vũ Văn Thần.

            "Từ giờ trở đi, ngươi phụ trách chăm sóc tiểu thư, bảo vệ cô bé." Vũ Văn Thần xoay người, nhìn Duẫn Yêu ngồi trên giường, " tiểu Yêu, cô ấy là Nguyệt, về sau cô ấy sẽ đi theo ngươi ."

            "Rõ, tiên sinh." Nguyệt cung kính nhìn Duẫn Yêu, Duẫn Yêu cũng nhìn lại nữ tử, không có trang sức trang điểm rườm rà, khí chất tự nhiên cũng đủ hấp dẫn mọi người.

            "Tỷ tỷ, xin chào." Duẫn Yêu cười ngọt ngào.

            "Đi xuống đi." Vũ Văn Thần cắt ngang màn tiếp đón của Duẫn Yêu, ra lệnh cho Nguyệt.

            " Rõ." Nguyệt nhanh chóng rời khỏi phòng.

            "Tiểu Yêu, ngày mốt, ca ca sẽ mang theo tiểu Tu rời khỏi đây, mà ngươi sẽ ở lại nơi này nhận huấn luyện, sẽ có một thời gian dài ngươi không gặp tiểu Tu. Ta cũng phải theo bọn họ rời khỏi đây, vì thế Nguyệt sẽ bảo vệ ngươi. Ở lại đây, ngươi phải biết để tâm một chút, chuyện gì cần tránh phải tránh, không thể chạy loạn, cũng không thể nổi lòng hiếu kỳ, tập trung nhận huấn luyện." Vũ Văn Thần nghiêm túc nhìn Duẫn Yêu.

            Trên khuôn mặt non nớt của cô bé đã không còn vẻ tươi cười khờ khạo, ẩn ẩn mang theo một tia bi ai," Ân, ta biết."

            Tất cả đều yên tĩnh trở lại, ban đêm yên tĩnh như nước...
_________

7 nhận xét:

  1. A lê hấp, chào buổi sáng :D *vọt lẹ*

    Trả lờiXóa
  2. hoho.vua sang nam moi daa son sua lai nha cua ah.dep *dep* dep* nha.chapo ne ta duoc phong bi nha.(ngo qua ngo lai)la that.chep chep

    Trả lờiXóa
  3. chỉ tóm lại một câu với bạn Ngạn * ghen quên trời đất * =))=)) cơ mà ôn nhu không kém
    0_0 ô bạn Thần và bé Duẫn Yêu ta ngửi thấy mùi * yêu đương nhá * đại thúc công và bé thụ =))=))

    Trả lờiXóa
  4. Ngày nay ta đọc Huyết liên và Lộ nhân. Cả hai đều có những bước chuyển biến thần tốc
    À ta nói chưa nhỉ, ta thích Duẫn Yêu ^^

    Mà dạo này hình như nàng cũng bận ha? Bận thì cứ thư thư thôi, ta chỉ giục người rảnh thôi. Nhưng mừ đừng drop cái nào đó

    Trả lờiXóa
  5. Chào cả nhà iu quý TT^TT! Tình hình là mí hôm ni ta có chuyện đột xuất đi xa nên không up được chap mới, mà cũng không kịp nói gì với các nàng, thật sự xin lỗi a! TT^TT *Cúi cúi* Vầy nên bắt đầu từ hum nay ta lại up bù nè, sẽ up bù 4 chap mới lun nha! Ta không drop đâu mừ! ^-^
    P/s: Duẫn Yêu là nữ a, nữ a, nên không có vụ công thụ ở đây a, *nói nhỏ* dù ta ước gì tác giả cho Duẫn Yêu là nam a TT^TT!
    Mãi mới có người khen nhà ta TT^TT! Iu ningca ghê cơ!*Hun hun*
    Mà cũng mãi mới có người thăm hỏi sự...biến mất kỳ bí của ta TT^TT! Kỉu nì chắc ta có biến mất lun chắc cũng không ai bít quá! TT^TT ! A a, ta buồn, hảo buồn, hảo thương tâm a TT^TT!

    Trả lờiXóa
  6. " Bắt đầu từ giây phút đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã sớm điên rồi. Nhìn thấy ngươi khuỵu trên mặt đất bị thương, ta cũng sắp điên mất rồi." =>Đây có thể xem là một lời tỏ tình hem :"> một lời tỏ tình sặc mùi bá đạo nha kaka

    Trả lờiXóa
  7. Tieu Yeu manh me len nhu vay moi xung voi Than chu nah...

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment