8/11/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ nhị thập ngũ chương: Nơi ký ức và linh hồn trở lại. (2)

      "Địa ngục? Ta nghĩ địa ngục cũng không tồi tệ bằng nơi chúng ta sắp đến." Vũ Văn Tu nhìn về phía trước ánh mắt sâu thăm thẳm.

     Vũ Văn Ngạn khẽ siết lại vòng tay đặt trên thắt lưng Vũ Văn Tu, “Vậy thì đã sao?"

     Đúng vậy, Vũ Văn Ngạn là kẻ trải qua mưa gió mà đi tới, tử vong, y đã chạm đến nó không biết bao nhiêu lần, trên đời này, những thứ tồi tệ mà y chưa gặp thực sự không còn lại bao nhiêu, mà bây giờ, thứ khiến y để tâm chỉ có người thiếu niên trước mặt, đó là ánh sáng của cuộc đời y.

    "Nếu ngươi đã quyết, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt." Vũ Văn Tu xem như thỏa hiệp, hắn biết, Vũ Văn Ngạn là một nam nhân bá đạo mà ôn nhu, những chuyện mà y đã quyết, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nếu hai người đã cùng nhau đi vào nơi này, như vậy chuyện kế tiếp hai người sẽ cùng nhau gánh vác.

     Khóe môi Vũ Văn Ngạn khẽ cong lên, ánh mắt tự tin như vậy mới đúng là ánh mắt mà Vũ Văn Tu nên có. “Vậy thì đừng bao giờ mưu toan bỏ ta lại!”

    "Ta e rằng ta không có loại năng lực này." Vũ Văn Tu cọ cọ đầu vào ngực y, cười nói.

     ........
Vũ Văn Đoan ngồi phi cơ, đáp xuống sân bay quốc tế tại Washington, chiếc mặt nạ màu bạc loé sáng quang mang chói mắt dưới ánh mặt trời. Dạ Ức đứng phía sau gã, mặc một bộ vest đen, mang kính mắt gọng đen, toàn thân toát ra một vẻ khí phái mà bản lĩnh.

     Vũ Văn Đoan duỗi người, "Không khí thực không trong lành."

    "Chủ nhân, đi thôi." Dạ Ức tự động coi như không nghe thấy.

     Vũ Văn Đoan quay đầu lại, liếc Dạ Ức một cái rồi mới gật đầu.

    "Đúng rồi, Duẫn Phong của Zero đang chờ ngài ở khách sạn." Dạ Ức khẽ đẩy mắt kính, thản nhiên nói.

    "Ân." Vũ Văn Đoan lập tức trở nên lạnh lùng, "Hắn nói cái gì?"

    "Tiến hành theo kế hoạch." Dạ Ức đáp.

     Hoa Kỳ, quốc gia của những “ông vua”, nhưng trong những góc tối của nó, mùi vị của máu tanh đang chậm rãi ăn mòn quốc gia này......

    "Cái gì?" Vũ Văn Thần kinh ngạc nhìn Đường Phong, "Ngươi lặp lại lần nữa, ca đi chỗ nào?"

     Đường Phong day day thái dương, nghiêm túc lặp lại: "Zero đại bản doanh."

    "Ba!" Một âm thanh chát chúa vang lên, Vũ Văn Thần nổi giận.

    "Ca ca, hắn điên rồi!" Vũ Văn Thần gầm lên, “Chuyện như vậy mà hắn cũng giấu chúng ta được!”.

    "Thần.... thúc." Duẫn Yêu nhẹ giọng, "Hẳn là Ngạn thúc có lý do..."

    "Được rồi, Thần, ngươi nóng nảy như vậy Ngạn cũng không dám nói cho ngươi biết. Hơn nữa, nếu thực sự không cần có chúng ta, hắn cũng sẽ không yêu cầu chúng ta cùng đi, ngươi gấp cái gì." Đường Phong bình tĩnh phân tích, tuy rằng hắn cũng tức giận khi biết chuyện, nhưng lúc này bọn họ cần giữ được bình tĩnh.

     Vũ Văn Thần chậm rãi thả lỏng, nhìn thoáng qua Đường Phong, sau đó khẽ nắm lấy bàn tay Duẫn Yêu, "Tốt nhất bọn họ không nên gặp chuyện bất trắc, bằng không, ta nhất định sẽ không buông tha cho Zero."

    "Ta cũng vậy." Đường Phong thở dài, vỗ vỗ vai hắn.

     Dưới lòng đất tăm tối, trong không khí phảng phất mùi máu tươi và mùi thi thể, lưu động không tan, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ xa vọng lại. Trong căn cứ huấn luyện này chưa từng có nhiều thiết bị theo dõi, bởi vì chưa từng có kẻ nào xâm nhập vào đây mà còn sống trở ra. Có lẽ, khó có ai xâm nhập vào ổ của sát thủ mà có thể toàn mạng trở ra!

     Vũ Văn Tu dẫn dắt Vũ Văn Ngạn đi trong những hành lang tối ám và ngoằn nghoèo, nơi này có thể là mê hồn trận với bất cứ kẻ lạ mặt nào, nhưng với một kẻ đã sống ở nơi này 10 năm, dù có nhắm mắt lại hắn vẫn có thể nắm rõ đường đi như trong lòng bàn tay.

    "Ngươi đang phấn khích." Vũ Văn Ngạn lên tiếng, tựa hồ như chỉ trần thuật.

    " Đúng vậy." Vũ Văn Tu dừng lại, lấy ra một thanh tiểu đao, "Ta nói cho ngươi biết một chuyện, máy móc phòng ngự của nơi này không tốt một chút nào, nếu như ngươi vô tình phá hỏng nó, vậy nơi này sẽ thế nào?"

    "Mặc người càn quét." Vũ Văn Ngạn vươn tay vuốt ve gò má lạnh buốt của Vũ Văn Tu. Tuy không nhìn rõ biểu tình trên mặt của hắn lúc này, nhưng từ trong giọng nói, y cảm nhận được ở hắn một nỗi tang thương.

     Vũ Văn Tu nâng bàn tay lạnh như băng cầm lấy bàn tay Vũ Văn Ngạn, cười cười, "Ngươi biết ta muốn làm cái gì."

     Vũ Văn Ngạn nắm tay lại, những ngón dày rộng bao quanh bàn tay hắn, "Tay ngươi lạnh."

    "Nơi này rất lạnh lẽo......" Vũ Văn Tu đạm cười, sau đó rút tay lại, "Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này."

    Vũ Văn Ngạn nhìn hắn nắm chặt ngọn tiểu đao, đi về phía trước, y nói, "Cẩn thận."

     Vũ Văn Tu gật gật đầu, sau đó thân hình nhỏ nhắn chậm rãi chuyển động theo một quy luật nhất định. Ở phía sau, Vũ Văn Ngạn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng hắn, thâm trầm mà đầy cảnh giác.

    "Khi ta đi đến bước cuối cùng, trên vách tường sẽ tự động mở ra một khung cửa, trong đó chính là nơi thiết lập hệ thống phòng ngự của toàn căn cứ. Ta phải đứng ở chỗ này bất động, nếu không hệ thống báo động sẽ vang lên ngay khi cánh cửa khép lại. Ngươi chỉ có thể một mình đi vào trong đó." Vũ Văn Tu nhắm mắt lại, nói.

    "Ân." Vũ Văn Ngạn trả lời một tiếng.

    "Bên trong có 5 thủ vệ, bọn họ... bọn họ là tử sĩ do Zero bồi dưỡng, lệ thuộc trực tiếp vào chủ nhân, hơn nữa, hơn nữa......"

     Vũ Văn Ngạn nhận ra được tâm trạng tràn ngập lo âu của Vũ Văn Tu: "Ta sẽ không có việc gì." Đó cũng là lời hứa trịnh trọng của y.

     Vũ Văn Tu lại chậm rãi nói tiếp, "Thực lực của bọn họ ta cũng không nắm rõ, chỉ biết là thân thủ của mỗi người trong số họ không ai  dưới Lý Lăng, ngoài ra bọn họ còn được Zero tiêm vào một loại thuốc mới phát minh, cho nên...... cho nên...... ta chờ ngươi!"

     Vũ Văn Ngạn vẫn thản nhiên, thanh âm không có một chút ba động."Đi tiếp đi."

     Vũ Văn Tu biết Vũ Văn Ngạn sẽ không quay đầu lại vì bất cứ lý do gì, cũng biết vì mình, y có thể xông pha mọi nguy hiểm, răng nanh sớm đã cắn rách môi, Vũ Văn Tu xiết chặt nắm tay, do dự.

    "Không ai có thể giết ta, trừ ngươi." Vũ Văn Ngạn nhận ra bờ vai run rẩy của Vũ Văn Tu, y trầm giọng.

     Vũ Văn Tu nghe thấy, trong lòng bi ai tràn ngập, sau đó cắn răng, nặng nề bước những bước cuối cùng. Khi hoàn thành bước cuối cùng, Vũ Văn Tu lập tức quay đầu, nhìn thấy vẻ ôn nhu thoáng hiện trên khuôn mặt Vũ Văn Ngạn. Hắn không biết hiện tại nên nói gì, chỉ có thể thốt lên: "Ta chờ ngươi."

     Vũ Văn Ngạn gật đầu, sau đó bước vào cánh cửa đá đang chậm rãi mở ra.

     Vũ Văn Tu nhìn chăm chú theo bóng lưng Vũ Văn Ngạn, trong lòng cầu nguyện y bình an, bởi vì bên trong có cái gì, ngay cả hắn cũng không biết, hắn chỉ biết cách mở ra, nhưng chưa từng bước vào trong nếm thử.

     Trước mắt Vũ Văn Ngạn là một căn phòng được chiếu sáng bởi ánh sáng hồng ảm đạm, không khí nồng nặc mùi máu khiến y không khỏi cau mày lại một chút. Phía sau lưng y, cánh cửa đã đóng lại, nhìn không ra vết tích.

    "Phanh......" Vũ Văn Ngạn vừa bước lên bước đầu tiên, một tiếng súng chói tai vang lên, hai thanh tiểu đao bay sượt qua ngay bên má y, thẳng tắp cắm ở trên vách tường.

    "Đi ra!" Vũ Văn Ngạn lạnh lùng lên tiếng, ngón tay thon dài nhẹ phất đi vết máu trên mặt, ánh mắt như băng nhọn hướng về phía bóng đen.

     Màu đỏ của máu, màu đen của tử thần, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu...... Chờ đợi...... người ngoài cửa chờ đợi người bên trong cánh cửa trở về bên mình từ địa ngục......

6 nhận xét:

  1. ta giật tem nga
    ka ka ka
    tí comt sau

    Trả lờiXóa
  2. ta chờ ngươi
    ôi ôi cảm động gần chết
    ngọt như mía lùi
    chậc chậc

    Trả lờiXóa
  3. @ ha nguyen & Tiểu Quyên: Hai anh nì nổi tiếng là ông chủ nhà máy kẹo đường mừ! =.=

    Trả lờiXóa
  4. ngọt qá
    ko khéo e vì ăn qá nhìu ngọt nhà chị mà bệnh mất ^^

    Trả lờiXóa
  5. chờ a,tiểu Tu chờ Ngạn ka a,ta chờ 2 người a....

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment