5/10/12

Hào môn Tục - Chương 17

Ngày đó Trần Cận quả thật bị một bartender chuyên nghiệp “bắt cóc” đến một quán bar tư nhân tiến hành đặc huấn bí mật. Herman đưa đến một menu rượu, hắn cần phải điều chế được một số loại cocktail nổi tiếng nhất Brazil trong thời gian nhanh nhất.

Trần Cận cũng lấy được phương pháp liên lạc với Nana Hồ từ chỗ Herman.

“Ngày mai gặp nhau, được không?”

Đầu bên kia có vẻ giật mình: “Tôi còn tưởng anh sẽ không chủ động liên lạc với tôi?”

“Cô nói gì a, sao tôi lại làm thế được.”

“Được rồi được rồi, tôi đùa thôi mà.” Nana thầm thở phào nhẹ nhõm, “Tối nay 8.30, gặp ở Club.”

“Ở đó cô lấy tên là gì?”

“Rose.”

Trần Cận do dự một chút mới nhướng mày, nói: “Dùng cùng một cái tên giả ở những chỗ khác nhau, không phải là rất mạo hiểm?”

“Ở thành phố này có không dưới 3000 phụ nữ tên Rose, cái tên này rất phổ thông.”

“Nhưng cô thì không ‘phổ thông’ chút nào.”

Giọng điệu của Nana mềm mại hẳn đi: “Buổi tối gặp, tôi sẽ giúp anh hiểu biết rõ hơn tình huống trong club, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nghĩ cách xem có thể tiến vào khu vực phong tỏa quan sát trước một chút không.” Nói đến nói đi, cuối cùng Nana vẫn không quên dặn dò kỹ lưỡng, “Chúng ta hiện giờ đang hoạt động theo nhóm, gặp tình huống đột xuất cần hết sức bình tĩnh, khi tất yếu phải đánh tín hiệu cầu viện trợ.”

“Việc này tôi tự biết đắn đo. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có một phụ nữ nói với tôi những lời này.”

“Lạ tai?” Nana cười nói, “Rồi anh sẽ quen.”

Tuy rằng phong cách nhất quán của Trần Cận là phóng khoáng tùy tiện nhưng sẽ không quá liều lĩnh, nhiều năm giao thiệp với lang sói như vậy, cho dù không biết ngay mặt đón đánh cũng phải biết cách tránh né nguy cơ.

Nana thấy thái độ của Trần Cận hôm nay cũng không có gì khác thường, cảm xúc căng thẳng suốt mấy ngày qua của cô cuối cùng cũng thả lỏng, “Một bộ phận huynh đệ Hỏa bộ đã được triệu hồi về Rio, nếu anh cần tôi sẽ điều động cho anh bất cứ lúc nào.”

“A? Khẳng khái quá đi? Tôi cũng không thể mặt dày mà đòi hỏi.”

“Đừng khách khí, tôi không thích anh khách khí với tôi như vậy.”

Nhớ đến chuyện hôm trước trên bãi biển, cô không kìm lòng nổi, “Tôi cứ nghĩ mãi, người đàn ông hôm đó gặp trên bãi biển nhìn rất quen mắt, là người của tổng bộ phải không? Cấp trên có chuyện gì khác tạo áp lực với anh, hay là…... có người uy hiếp anh?”

Không ngờ Nana sẽ nhắc đến quý ngài X thần bí vào lúc này, trái tim Trần Cận khẽ run lên: “Phụ nữ các cô thật giàu sức tưởng tượng cứ cho là có người uy hiếp tôi, nhưng tôi sẽ thuộc loại người sẽ chịu người khác uy hiếp mà ngoan ngoãn nghe lời hay sao?”

Thật ra, Nana muốn nói là: Thái độ của anh ngày hôm đó rất lạ, lạnh lùng lại xa cách, bộc lộ rất rõ rang không che lấp, như thể nói rõ với tôi rằng từ nay không bao giờ gặp lại nhau. Nhưng cuối cùng, cảm thấy nói như vậy rất đường đột nên cô vẫn không nói ra.

“Không có gì thì tốt, tôi còn tưởng tôi đã làm gì đắc tội anh.”

Chẳng lẽ phản ứng của hắn ngày hôm đó rõ rệt đến như vậy sao? Trần Cận thầm cảm than, rồi lại nghĩ mình phải tự chấn chỉnh lại bản thân một chút, không thể cứ luôn bị người-nào-đó nắm mũi dắt đi.

“Cô cho là tôi hẹp hòi đến vậy sao? Tốt lắm, tôi không sao cả, tối nay gặp.”

Trần Cận mỉm cười chấm dứt cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn tầng tầng mây bị ánh chiều tà nhuộm đẫm ngoài cửa sổ, rồi lại quan sát dòng người hối hả phía dưới con đường, tất cả dường như đều nhắc nhở hắn một khi đã sống phải dám nghĩ dám làm, bằng không sẽ bị dòng người đông đúc xung quanh trộn lẫn mà đánh mất chính mình.

Trần Cận mở máy tính xem xét tư liệu phục vụ cho cuộc hành động mà Herman chuyển đến. Doni là một trong những đại ca có thế lực nhất ở Rio, chiếm cứ một khu bình dân có diện tích rất rộng ở phía nam, ngoại trừ địa bàn quản hạt, y còn một số lãnh địa tư nhân. Heaven chỉ là một trong những điểm liên lạc kinh doanh bí mật của gã ta, cũng được người ngoài xưng là “Hell’s heaven”, mà Sartori cũng là trợ thủ đắc của gã ta, lại là cháu ruột.

Sartori cũng tự mình mở một công ty bảo toàn, thuê tư nhân bảo tiêu, cũng làm buôn bán vũ khí quy mô nhỏ và buôn lậu thuốc phiện, tự hình thành một mạng lưới riêng. Người này hành tung bí ẩn, rất khó hiện thân, không thường dung phương tiện thông tin cố định, lại có vài thế thân, vì thế rất khó truy tung. Người không có quan hệ mật thiết với gã ta mà muốn tìm được gã ta quả thật không phải chuyện dễ.

Tối hôm đó, trước 9h, theo như lời hẹn, Trần Cận tiến vào khu vực công cộng của Heaven, vừa mới đến quầy bar đã có người đến tiếp cận hắn.

“Cậu chính là anh chàng người Châu Á đến thay ca cho Renault?”

“Phải, Kane Lý.” Trần Cận tươi cười sáng lạn tự giới thiệu, “Tôi phải gọi anh thế nào, người anh em?”

“Ivan.” Đối phương đánh giá hắn một chút, sau đó lộ ra ái muội tiếu ý, “Khu này do quản lý Antigua Torre phụ trách, bằng khuôn mặt này của cậu hắn là có thể tiến vào khu vực phục vụ đặc biệt, ở đó khách boa tiền rất rộng rãi.”

“Vậy mong được chiếu cố.”

Trần Cận cười xoay người, lập tức trầm sắc mặt lầm bầm lầu bầu: “Mẹ, thằng ranh này tính cái thá gì a? Vẻ mặt đáng khinh, nhìn xem mình thực muốn đập hắn.”

Trong tai nghe mini truyền đến một tiếng cười khẽ: “Ivan là người Ukraine, ở trong này quản lý các cô gái tai thỏ và nhân viên tạp vụ, thỉnh thoảng cũng làm dẫn mối.”

“Cô ở đâu vậy?”

“Một lát nữa anh sẽ nhìn thấy.”

Nửa giờ sau, một đoạn âm nhạc tiết tấu nhanh vang lên, sàn nhảy dường như bị rung chuyển.

“Các quý ông và các quý bà, xin hãy đón chào DJ của chúng ta ngày hôm nay – Rose!” Góc phía nam vốn tối mờ, lúc này lại được chiếu sáng bừng, nguồn sáng bao phủ một cô gái xinh đẹp.

Cô gái giơ cao cánh tay vẫy chào khiến những tiếng hoan nghênh vang dội sôi trào lên.

Trần Cận khẽ nhướng mày, cô gái này quả thực là đa tài, DJ? Hắn không thể ngờ tới.

Đêm đó, Herman thành công xâm nhập vào hệ thống theo dõi của khu vực công cộng trong club, Trần Cận lại để cho anh ta lải nhải bên tai mình đến vài phút.

Gã lông vàng này khi nói qua điện thoại còn lải nhải nhiều hơn cả khi đối diện, tuy cả hai không có mấy thiện cảm dành cho nhau, mà chút toan tính cá nhân nhỏ nhặt của kim mao hắn cũng không phải không hay biết gì, nhưng trong công tác thì kim mao chưa có gì để hắn phải phàn nàn, coi như công tư rất rõ ràng, hiệu suất làm việc cũng khá, hơn nữa lá gan to, trang web, tài khoản IT nào cũng dám hack, cũng khó trách Fiennes muốn dùng người này.

Ngày hôm sau đó là thứ 7, Heaven có một chương trình dance party, những cô gái nhảy mặc trang phục váy samba gợi cảm và bikini nóng bỏng phụ trách ở vũ đài và quầy bar mở màn cho tiết mục dance khêu gợi, nhanh chóng hâm nóng bầu không khí, làm toàn trường hừng hực khí thế.

Nhân viên cũng được điều thêm đến quầy bar, đột nhiên một cô gái mặc bikini đứng trên quầy* nhảy múa nóng bỏng ngồi xổm xuống đưa tay về phía Trần Cận: “Anh đẹp trai, nhảy đi. Lên đây, nhảy với em đi cưng!” (* quầy bar được dựng theo kiểu sàn catwalk, khán giả ngồi uống và xem ở hai bên, nhảy múa ở giữa.)

Gã nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng huýt sáo cổ động, trong tai nghe của Trần Cận vang lên tiếng Nana cười đùa và thúc giục: “Lên đi, Torre vừa đến, ra sức biểu hiện nhé, nhớ phải thoát y!”

Trần Cận cảm thấy đầu bắt đầu nhức lên, lúc trước trong thỏa thuận không có màn này, bọn họ xem hắn là Go-go Boy* hay sao? Mẹ, liều! (*Trai nhảy trong các gay bar, bắt nguồn từ Go-go dancing ở những năm 60 thế kỷ 20.)

Nội tâm rơi lệ, mặt ngoài tươi cười sảng khoái: “Tốt thôi.” Nói rồi, Trần lão đại duỗi cánh tay, vịn mép sàn nhảy lên mặt quầy bar.

Theo tiếng nhạc, hắn cảm thấy độ ấm xung quanh đột nhiên tăng cao, Trần Cận vắt chéo hai tay kéo cao chiếc áo đen bó sát thân mình, sau đó lột hẳn nó ra khỏi mình, bạn nhảy hưng phấn sáp đến cùng hắn nhảy sóng đôi.

Hai phút sau, Trần Cận nhảy xuống khỏi quầy bar, đi theo các cô gái nhảy xông lên vũ đài, có người đưa một chai bia nhỏ cho hắn, Trần Cận ngửa đầu uống cạn, toàn trường đều quay cuồng theo điệu nhạc. Mặc dù Trần Cận không phải là dancer kỹ thuật nhất, chỉ theo tiết tấu mà lắc lư, không cố gắng kích tình hay tỏ ra dụ hoặc, hắn cũng không muốn nổi bật ở đây để gây chuyện thị phi, nhưng cơ thể tràn đầy nhục cảm ướt đẫm mồ hôi của hắn ở dưới ngọn đèn mờ ảo lại trở lên kiều diễm phiến tình dị thường.

Nana Hồ bị tư thái của hắn hấp dẫn, ánh mắt cô tràn ngập nhu hòa và thưởng thức, cô vươn nửa người ra khỏi đài DJ, sau đó nắm lấy cổ hắn kéo về phía mình, đôi môi đỏ mọng cứ thế mà dán lên môi hắn.

Trần Cận thoáng kinh ngạc, nhưng ngay lập tức cũng rất hào phóng tiếp nhận mỹ nhân hôn nồng nhiệt, bởi vì rất nhiều người đều vỗ tay cười lớn cổ vũ, bầu không khí trên sàn bị đẩy đến đỉnh cao.

Nụ hôn chấm dứt, Nana tỏ ra thân mật ghé vào tai hắn nói: “Anh đã thành công, Antigua Torre đang nhìn chúng ta!”

Bản nhạc kết thúc, Trần Cận quay sang ôm Nana một cái hữu hảo rồi trở về quầy bar. Hôm ấy lúc rạng sáng, người đàn ông trung niên cao lớn có làn da sẫm màu đi đến trước mặt hắn, giơ tay gọi một ly rượu Rum.

“Cậu chính là Kane Lý, người Hoa kiều đến làm part-time?”

Thấy đối phương ra vẻ hiểu rõ hắn, Trần Cận cũng rất nể tình phối hợp: “Đúng vậy, quản lý!”

“Cậu biết đấy, club của chúng ta tràn đầy tiềm năng, cố gắng mà làm việc.” Gã ta đưa danh thiếp của mình cho Trần Cận, “Muốn kiếm nhiều tiền có thể tới tìm ta. Bartender? Nhân tài không được trọng dụng!”

Trần Cận tươi cười bình tĩnh: “Cảm ơn quản lý, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”

Antigua Torre vừa đi, Trần Cận liền xoay người cúi đầu lấy bình rượu, tránh camera khẽ nói: “Xem ra tình báo của kim mao nói đúng, ở nơi này khuôn mặt Đông phương thật sự rất được hoan nghênh. Tùy tiện lượng tướng, các vị đại thúc liền “người trước ngã xuống, người sau tiến lên” chạy vội đến bắt quan hệ, như vậy khiến cho tôi rất áp lực đấy nhé.”

“Sau một ngày nữa là có thể triển khai tiếp một bước, tôi đã biết là anh sẽ làm được!” Nana cười không khép miệng, “Biết bản thân yêu mị quyến rũ thế nào rồi chứ? Chắc chắn anh sẽ dùng được! Ở trong này anh chính là anh chàng hấp dẫn có một không hai.”

“Hôm nay tôi mới phát hiện ra, ca ngợi đến mức này quả thực chỉ khiến người bất an, sắc dụ? Loại chuyện như thế này đã lâu lắm rồi tôi không làm!”

“Chờ ký giấy bán mình đi anh chàng đẹp trai! Bảo đảm tiền đồ rạng rỡ!”

“Cô có chắc rằng nếu tôi ký giấy bán mình này, cái mạng nhỏ và trinh tiết của tôi vẫn được đảm bảo?”

Nana trêu chọc hắn: “Chờ xem. Tôi nghĩ rằng anh đã đã quen với loại tình huống này.”

“Đúng rồi, son môi của cô hôm nay....... mùi vị quá kỳ dị!”

“Ngày mai tôi sẽ nhớ đổi sang vị anh đào.”

Trần Cận bật cười, sau đó một lần nữa chuyển hướng quầy bar treo lên một nụ cười nghề nghiệp: “Muốn uống gì không, người đẹp?”

***
Thực tế là, trong khi kế hoạch đang trên đà thực thi chúng ta mới phát hiện nó không thuận lợi như dự đoán, ngày thứ ba buổi tối, chín giờ, ngay khi Trần Cận đang trong ca trực, hắn biến mất.

Nana nhớ rất rõ ràng, ngay trước đó họ còn dùng tai nghe nói chuyện phiếm, hắn nói hắn chuẩn bị đi tìm Antigua Torre, sau đó cô không còn có thể liên lạc với hắn được nữa, trước mắt cũng chỉ còn lại một khả năng -- hắn đã thành công tiến vào khu vực phong tỏa.

Nana vội vã liên lạc với Herman, “Anh ta mất tích! Tôi cần chỉ thị của thượng cấp, bước tiếp theo tôi nên làm thế nào?”

“Ở tại chỗ án binh bất động, sau 24h mới có thể xác định mục tiêu có thực sự mất tích hay không.”

“Anh ta không phải là mục tiêu! Anh ta là người hợp tác của tôi!” Nana rống lên, cắt đứt liên lạc.

Sự thật chứng minh, Trần Cận thật sự mất tích .

Khi Andre Fiennes phong trần mệt mỏi chạy về bộ chỉ huy lâm thời ở Rio, anh liền được đến một tin tức xấu như thế.

“Tìm không thấy là ý gì?” Anh cởi áo khoác, có trợ lý tiếp nhận, sau đó trực tiếp đi tới bên cạnh Herman và dàn máy móc.

Herman thấy sắc mặt anh trầm xuống, môi mím chặt, liền cũng không dám lập lờ.

“Hôm qua tôi đã xâm nhập vào hệ thống theo dõi ở khu vực tầng hầm của Heaven, theo hình ảnh quan sát được, nơi đó không có gì. Có một nửa diện tích là chuyên khu của khách VIP, nhưng cũng chỉ là xa hoa quầy bar và phòng KTV. Điều kỳ quái nhất là trong số các căn phòng bị phong bế, tôi phát hiện có mười căn phòng được trang bị hệ thống giám thị rất mạnh, một khi bị xâm nhập, các hệ thống này sẽ tự động phát ra cảnh báo chỉ trong 30s, kèm thêm phản truy tung, vì thế tạm thời chúng ta chưa thể cứng rắn xâm nhập.”

“Anh có chắc chắn rằng cậu ta đang ở bên trong?”

“Nhìn từ bên ngoài thì không thấy có nhân viên ra vào, cũng có khả năng cậu ta bị chuyển dời đến nơi khác giam lỏng. Nếu tôi không đoán sai thì hiện tại Leslie Chan là con mồi đắt giá nhất của bọn họ.”

Fiennes cảm thấy vô cùng phiền táo khi nghe từ miệng Herman lời kết luận lạnh lùng ấy, vì thế anh hạ lệnh: “Cho tôi xem đoạn băng ghi hình của camera theo dõi mấy ngày nay, tôi muốn nghiên cứu lại chúng một chút.” Sau đó anh xoay người lại nói với sĩ quan trợ lý : “Norman, cho đột kích tổ điều Săn dực đội lại đây, nhớ nói rõ với Zoe phái tinh anh đến.”

“Rõ, thưa ngài.” Suốt mấy tháng trở lại đây, lần đầu tiên Norman thấy Fiennes căng thẳng như vậy, không dám chậm trễ, lập tức nhận lệnh đi khỏi, trong lòng lại thầm ai oán : Anh chàng tên Leslie Chan kia có lực phá hoại thật không giống người thường !

24h sau, Trần Cận vẫn bặt vô âm tín.

Fiennes cả đêm không chợp mắt, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại theo dõi đoạn băng ghi hình cảnh Trần Cận hành động tại club trong mấy ngày qua, cho đến tận lúc anh phát hiện ra một chi tiết không bình thường.

Fiennes bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng đi vào gian phòng làm việc của Herman.

“Buổi tối ngày cuối cùng, sau 10h30’ tối.” Anh dừng lại bên cạnh Herman, cúi nhìn vào màn hình, “Xem lại đoạn đó. ”

Herman nhìn anh một cách ngạc nhiên, sau đó phát lại đoạn ghi hình đó. Đó là lúc Trần Cận và Nana Hồ đang ôm hôn, Herman không nhịn được, trêu tức : “Hai người bọn họ thật biết tận dụng tiện lợi của công tác, không khí rất hòa hợp --” Fiennes lạnh lùng quét mắt sang khiến anh ta im bặt.

Cho đến lúc sau khi đưa danh thiếp cho Trần Cận, Antigua Torre đi đến một góc, Fiennes đột nhiên nói : “Đúng chỗ này ! Hắn ta đang nói chuyện với ai?”

Hình ảnh dừng lại, Herman phóng lớn màn ảnh, “Có thể nhìn rõ bọn họ, nhưng không nghe được bọn họ nói gì.”

“Hắn ta nói tiếng Tây Ban Nha, đi tìm chuyên gia đọc khẩu hình, xem xem hắn ta đang nói chuyện với ai.” Fiennes đứng dậy đi ra ngoài, dáng vẻ âm trầm doạ người. Herman nhìn theo bóng lưng anh, cảm giác có chút khác thường. Người thanh niên tên Trần Cận kia xem ra thực sự khiến vị đại boss này lo lắng !
            ***
Khi Trần Cận tỉnh lại, đập vào mắt hắn là một thứ ánh sáng mù mờ. Hắn bị bắt, hai tay bị trói lại, treo ngược lên đã mỏi rụng rời đến mất cảm giác, dùng đầu ngón chân mà nghĩ hắn cũng biết mình bị ám toán.

Hắn chửi thầm một câu, sau đó lắc mạnh đầu, cố gắng làm cho thị giác trở nên rõ ràng. Hắn phát hiện mình bị đặt trong một gian phòng ngủ trống trải, chỉ có một chiếc giường và các món đồ chơi SM, mà chính hắn thì ngoại trừ một chiếc quần lót cũng chẳng còn gì trên người. Trần Cận thầm tự giễu : Mẹ, lúc này đúng là xui xẻo đến tận nhà, rõ ràng rơi vào dâm oa !

Hắn ngẩng đầu lên, mệt mỏi liếc nhìn thiết bị giám thị phía bên góc phải, sau đó nhổ một bãi nước miếng. Một phút sau liền có người đi vào phòng, một gương mặt mới, có vẻ lại là một tay quản lý khác.

“Nghe nói chú mày đánh không tồi, có hai tay bảo tiêu đều bị chú mày hạ gục, kungfu sao?”

“Tôi đã nói là tôi không bán, rốt cuộc các người muốn làm gì?” Trần Cận hổn hển nói, miệng khô khốc.

“Chẳng lẽ chú mày đã quên chính mình tự ký hiệp ước chủ động yêu cầu tham gia ‘Cuồng hoan dạ’ ? Đây chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, sau hai ngày nữa chú mày sẽ là một món hàng đắt khách nhất!”

 Trần Cận quyết định nhẫn nhịn cơn tức giận khiến hắn muốn chửi văng lên, cố gắng tỏ thái độ hợp tác: “Tôi muốn uống nước.”

Tay quản lý cười khảy, xoay người đi đến bên thiết bị giám thị, nói : “Gọi Garbo đến đây, thằng nhóc này cần nữ vương điều giáo, không thể để hắn ta cắn đứt lỗ tai của khách hàng, anh biết rõ khách khứa lần này thật sự khó tính.” Nói xong, gã ta liền mang vẻ mặt âm hiểm đi ra ngoài.

Nửa giờ sau, khi người phụ nữ mặc áo ngủ gợi cảm cầm roi da tiến vào, Trần Cận nheo mắt lại, trong lòng hiện lên một thứ dự cảm ác liệt chưa từng có : Mẹ nó, lần này chết chắc rồi !...... Lão tử sẽ không bị lão yêu bà này nuốt sống đấy chứ ? ‘Thiên đố lam nhan’. Câu này có vẻ đã ứng nghiệm. Cứ theo chiều hướng này, khi mình thoát thân được chắc cũng đã bị người chơi nát bét rồi ..... Mẹ kiếp bọn trọc phú, chơi ác không thiếu trò.

“Quả thật là cực phẩm.” Molly là một người phụ nữ kiều diễm nói lẫn khẩu ngữ tiếng Nga, “Hẳn là cậu đang suy nghĩ làm thế nào để chạy thoát, nhưng vô dụng thôi. Qua hôm nay, cậu sẽ trở thành một tiêu điểm khiến người người phải mất hồn.” Người phụ nữ này dựa sát vào hắn, tình tứ nói, “Cậu sẽ thích loại cảm giác này…”

Thích cái đầu, mụ phù thủy này thật nghĩ mình là nữ hoàng hay sao ? Phim ‘tình ái hành động*’ xem nhiều quá rồi đi, nơi này cho cảm giác thật ‘xuyên việt’, nếu trên đầu hắn có cái chùy, hắn nhất định sẽ đem đầu đập mạnh, nếu không hắn thật sự nghi ngờ mình đang ở thế kỷ nào! (* AV, GV)

“Tay tôi tê rần, cởi trói cho tôi được không?” Nhìn xem những thứ hiện diện trong căn phòng này hắn cảm thấy buồn nôn, nhưng lại biết mình không thể không theo đến cùng.

“Tôi sẽ cởi trói cho cậu, nhưng cậu phải ngoan đấy nhé!” 

Sau đó lão yêu bà quả thật cởi dây thừng, tất nhiên là sau khi đã tiêm cho hắn đủ liều thuốc.

Trần Cận cảm thấy ngay sau khi tay mình được giải phóng thì từ đầu gối trở xuống đã trở nên mềm nhũn, hắn biết đối phương có đủ phương pháp để đối phó với mãnh thú, trước mắt hắn chỉ có thẻ cố gắng chịu đựng, không biết lúc này hắn có còn ở trong tầng ngầm của clu nữa hay không, nhìn căn phòng này càng giống với một khách sạn xa hoa ở khu du lịch.

Lúc ấy đối phưởng tỏ ý muốn chơi hắn, hắn liền lập tức phản kháng , nhưng đối phương quá đông, hắn lại không thể hiển lộ thân thủ quá chuyên nghiệp khiến người ngờ vực, vì thế sau khi bị bao vây, hắn bèn ngoan ngoãn chịu trói, đối phương không yên tâm, còn cho hắn một liều thuốc mạnh.

Cho dù có cơ hội trốn chạy, nhưng nghĩ đến mình có thể sẽ làm bại lộ kế hoạch, đánh động Sartori, đem công sức từ trước đến giờ đều đổ sông đổ biển, hắn lại bỏ qua. Hắn không muốn để bao nhiêu cố gắng của mình và Fiennes thành kiếm củi 3 năm thiêu một giờ.

Có điều Trần Cận cũng tự cảm thán sự xui xẻo của mình, hắn xui đến mức nào mới có thể bị một đám côn trùng cuồng dâm giam lỏng lại để chơi đùa ? Cái này quả thực là đau đầu, không biết hắn có thể “còn nguyên lành” mà ra khỏi nơi này nữa hay không.

Fiennes, anh hối hận vì đã không gọi điện thoại cho tôi đi? Mấy ngày nay anh con mẹ nó nói chuyện cũng bị táo bón hay sao ? Nhất định anh sẽ hối hận ! Cho anh ghen bậy ghen bạ, cho anh quan báo tư thù, giờ thì anh thấy ngốc chưa ? Tôi bị người giam lại ngược đãi tình dục a ! Lại còn bị một lão yêu bà đùa giỡn đùa giỡn a lão đại -- được rồi, thực ra là tôi đã làm hỏng chuyện, anh -- sẽ không nghĩ tôi tự làm tự chịu đấy chứ ?

Ở căn cứ, Herman đã tìm chuyên gia đọc khẩu hình để tìm ra nội dung đoạn hội thoại của Antigua Torre. Nguyên văn câu nói là: Đã có người thích hợp, ngài Solis nhất định sẽ vừa lòng, có thể thông báo với ông chủ.

Đã có manh mối, nhưng từ khi Trần Cận mất tích, trên khuôn mặt Fiennes ngoại trừ âm trầm vốn không hề có biểu tình gì khác: “Điều tra được người gọi là ‘Solis’ này không ?

Có vẻ khó, nhưng chúng ta có thể thử tra xét danh sách khách hàng của các khách sạn.

Cần phải để ý tất cả các nhân vật quan trọng người Tây Ban Nha vừa đến Rio, cũng có thể là quan chức bản địa hoặc các nhân vật giàu có, mạng lưới tin tức của anh cũng cần phải tỏ ra có hiệu quả một chút, Herman.

Năm phút đồng hồ sau, Herman có kết quả: “Dựa vào kết quả bài trừ của hệ thống, chỉ có người tên là Gordon Solis này có khả năng là người mà chúng ta đang tìm, hắn có một sản nghiệp của gia tộc ở Costarica, hiện đang làm chứng khoán ở Rio, cũng là một thương nhân có tiền có danh, có mối quan hệ rộng rãi, chúng ta cũng điều tra được hắn đã từng quét thẻ 2 lần ở Heaven.

Fiennes phủ thêm áo khoác, trực tiếp đi đến bên cửa sổ bấm một số điện thoại, “Hola, Miss Mello ? Tôi là Andre, khi chúng ta gặp nhau ở Achentina, cô đã mời tôi uống cà phê..... Không không, không phải là chuyện làm ăn của chúng ta, tôi có chút việc riêng muốn nhờ cô giúp.....”

Giữa trưa Fiennes đến thông báo với Herman: “Tôi đã nhờ Ms. Mello giúp tôi giữ chân người tên là Gordon Solis trong đêm “Cuồng hoan dạ”, tôi sẽ tự đi vào trong đó giải quyết trường hợp của Sartori, nếu có bất cứ bất trắc gì xảy ra với Leslie Chan, tôi sẽ khiến cái câu lạc bộ bẩn thỉu kia đóng cửa, những người đó, dù chỉ một, cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!”

Herman cả kinh, hai người hợp tác lâu như vậy, anh ta chưa từng tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn quả quyết của Fiennes, nhưng hôm nay anh ta đã hiểu được người đàn ông này không phải là người lương thiện gì, anh ta cũng không hề nghĩ oan uổng cho người đàn ông này. Nghe nói hai ngày nay, anh ta đã bố trí lực lượng lính đánh thuê tinh nhuệ ở xung quanh Heaven, chẳng lẽ anh ta quả thật định.....

Herman cố ý hỏi: “Chẳng phải hành động lần này của chúng ta phải giữ bí mật, không thể đánh rắn động cỏ?”

“Tôi đã nói với anh, Leslie rất trọng yếu đối với tôi, nếu có người bằng mọi cách phải xúc phạm tới cậu ta, tôi nhất định sẽ xử lý tận gốc!” Nếu những kẻ đó dám làm nhục Trần Cận, anh sẽ không tha cho bất cứ người nào, không ai được quyền chạm đến hắn, không - một - ai!

Herman cau mày, loáng thoáng cảm thấy trong tất cả sự việc lần này có gì đó thật mơ hồ, thì ra so với nhiệm vụ, cái anh chàng châu Á gây phiền không dứt tên Leslie Chan mới là điều khiến Fiennes quan tâm. Tại sao? Tại sao Fiennes phải coi trọng anh chàng đó như vậy, rốt cuộc Leslie Chan là ai? (vợ chứ ai!)

Bên này, Nana Hồ cũng suy nghĩ hết các biện pháp có thể, tram phương ngàn kế tranh thủ cơ hội được xuất hiện trong tầng ngầm, nhưng khu vực này vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt, cô không tìm được bất cứ thông tin gì đáng giá. Khó trách rơi vào trong này, Trần Cận không thể ra tay được.

Lại một ngày một đêm trôi qua, Fiennes đã không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh, anh đi qua đi lại trong phòng.

Quả nhiên sau đó Herman đã thông báo cho anh một tin tức đáng phiền lòng: “Đã biết được cách sử dụng của mười căn phòng kín, các căn phòng này có 3 mặt tường, một mặt kính trong, chỉ mở ra cho một số khách VIP được định trước vào tối “Cuồng hoan dạ”, để bọn họ xem xét lựa chọn ‘hàng’. Các gian phòng này sẽ được trang trí theo sở thích của khách hàng, sau khi đấu giá thành công, khách hàng sẽ được tiến vào trong căn phòng mà mình đã đấu giá, ‘vui đùa’ cùng nô lệ ở trong đó. Một khi giao dịch thành công, khách hàng sẽ phá hủy camera dùng cho quá trình triển lãm nô lệ, nhưng để đề phòng trường hợp ngoài ý muốn có thể xảy ra trong phòng, ngoài ra cũng nhằm phục vụ sở thích đặc thù của một số khách, club vẫn cho các camera nội bộ hoạt động, sau khi “Cuồng hoan dạ” kết thúc, các cuốn băng ghi hình sẽ được chuyển lại cho khách hàng tự xử lý, không có bản sao lưu. ”

“Nếu xâm nhập vào hệ thống, có cách nào để quan sát được diễn biến của tầng ngầm không?”

“Một khi giải mã, hệ thống của club sẽ tự vang lên cảnh báo. Tuy nhiên tôi có thể thử kéo dài thời gian phát hiện đối tượng xâm nhập của hệ thống nội bộ trong club, làm chậm lại thời gian báo động.”

“Có thể kéo dài bao lâu ?”

Nhiều nhất mười giây.”

Được, 10s cũng đủ.

Anh muốn quan sát được toàn cảnh của 10 gian mật thất trong 10s? Đoạn ghi hình này bị tiết lộ, số người bị liên lụy đến sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng!” Những người ở trong các căn phòng đều phi phú tức quý, không phải chính khách cũng là tay có vai vế ở địa phương, nếu đoạn ghi hình này bị công bố ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người gặp tai vạ, truyền thông nhất định sẽ điên lên cắn chặt không nhả, Herman không khỏi rùng mình.

Dám chạm đến người của Fiennes, tất nhiên anh sẽ không biết nương tay, đây chỉ là nước cờ thuận tiện nhằm kéo thêm vài cái đệm lưng, khiến Sartori vô lực đánh trả.

Fiennes gằn từng tiếng nói: “Đây chính là điều tôi muốn. Về vân tay và mẫu võng mạc của Sartori, sau khi lấy được tôi sẽ để cho người của Hỏa bộ mang ra ngoài trước. Sau “Cuồng hoan dạ”, chỉ sợ sẽ có một thời gian dài chúng ta không gặp lại hắn. Trò chơi kết thúc!”

Editor lảm nhảm:
- Chap này dài lướt thướt!!!
-Tưởng tượng đến cảnh Fi ca nói câu "Game Over!" Ui, đẹp trai ngây người!!! 0>x<*0Nhỏ nước miếng*

32 nhận xét:

  1. Đặt cục gạch, tối về đọc :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhanh tay dễ sợ, người ta vừa mí up! ^^

      Xóa
    2. :D Thật mong chờ chap sau. Anh Fi dùng mọi thủ đoạn để cứu người + báo thù >:) ai bảo bọn ruồi nhặng dám đụng đến người "không được phép đụng" cơ chưa >:)

      Xóa
  2. "Anh hối hận vì đã không gọi điện thoại cho tôi đi?"
    "Tôi bị người giam lại ngược đãi tình dục a "
    ~~~> Fi Ca, A Cận của anh đang vừa than vừa dỗi nha, trời ơi dễ thương quá, dễ thương quá...
    Fi Ca xung trận "giải cứu mỹ nam", Đại boss mà đã ra tay thì ...chẹp chẹp *ngây dại chống cằm ngồi ngó*
    Mong chap sau quá nàng ơi woawoawoa "~"
    Phấn khích phấn khích *giãy giãy giãy đập bàn đập ghế đập...giường*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. *Ngước mắt nhìn trời* Bàn ghế và giường nhà nàng bị tàn phá hông liên quan gì đến ta! *Ngước mắt nhìn trời*

      Xóa
  3. A Cận càng ngày càng dễ thương không chịu được. Cũng muốn cho A Fi bị lửa đốt mông một tý, ai bảo chảnh.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu rồi mí thấy tiểu Lãng trồi lên nè ^^

      Xóa
  4. Ôi, anh Fi đẹp trai rạng ngời, chuẩn bị tâm lý coi màn anh hùng cứu "mỹ nhân" nà! Hớ hớ... A lo chưa vợ chưa kìa. Ta tưởng bạn Herman fai thấy chút JQ chớ, sao bạn đó đầu đất dữ vậy, vk ck người ta mờ mãi ko hiểu tình ý mờ cứ thắc mắc anh í là ai .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ha ha, chỉ có các hủ nữ mới thấy rõ "gian tình" giữa các anh, chứ bình thường ai mà ngờ hai anh giai nam tính ngời ngời, "thành tích" tung hoành chốn "quần thoa" không ai không biết lại ... dính thành một cặp đâu. ^^
      CHap sau xôi thịt nhé! ^^

      Xóa
    2. pass khó vừa thôi nhé nàng. Hok ta khóc đó. Ta mò pass dở lắm :'(

      Xóa
    3. Cps pass rồi đấy, pass làn này dễ quá trời lun! ^^

      Xóa
  5. Xôi thịt a~~~ Xôi thịt a~~~ Ngay trong "Cuồng hoan dạ", bên cạnh còn có đồ chơi SM ??? *tự tưởng tượng tự sặc máu* á á á
    Vậy là sắp vật lộn với pass hả nàng "~"
    Ta phấn khích quá... phấn khích quá *sao giống nuốt xuân dược thế nhỉ* ò_ó

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta còn chưa nghĩ ra lần này sẽ "hành hạ" cả nhà với cái pass nào, ke ke ke ke~

      Tất nhiên không có SM, nhưng xuân dược thì có đấy, ^^

      Xóa
    2. ;;) có màn giải dược không nàng? Ta là rất mong chờ mấy màn "giải dược" >:)

      Xóa
    3. Không có "giải dược" thì hạ xuân dược còn ý nghĩa gì cơ chứ *Cười xấu xa*

      Xóa
    4. ha xuan duoc cho nguoi khac nhung hy vong anh Fi la nguoi huong .... ma k bik khi gap lai A Can phan ung the nao nhi? ha ha
      Skull

      Xóa
  6. chương này quá kịch tính a, anh Fi quá oai luôn
    mong chờ đc coi cảnh 2 anh gặp nhau

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Haha, cảnh 2 anh gặp nhau chắc chắn là phải mong chờ, xôi xôi xôi mừ lị!!! ^^

      Xóa
  7. á á á. Fi ca.lẹ lẹ tay chút a, em nó sắp bị "thịt" rồi a.
    haha,chap sau có xôi rồi,nhớ chết đi được

    Trả lờiXóa
  8. Anh Fi đúng là số khổ, iu trúng người luôn gây chuyện như em Cận
    Đếm từ đầu khi 2 người gặp nhau đến giờ, ko biết Fi ca đã bao bận lao đao giải quyết rắc rối mà người tình bướng bỉnh gây ra.........haizzzz. Mình là mình lo cho em Cận ;)) sau vụ này chắc từ giờ em Cận chắc hết ấy ấy đc với đàn bà quá =)))))))

    Nhược điểm lớn nhất của bạn Fi trong công việc đó là lấy việc công giải quyết tình riêng..........nhưng đó là cái mình iu bạn í nhất, rất có tác phong của boss

    @Yukinari: mấy tập trc mình ko dục bạn edit nhanh, nhưng tập sau bạn úp sớm chút chút nha, chẳng qua mình muốn thấy bạn boss thể hiện cái oai của mình trong công và tư.....tình như thế nào í mà ;))chứ ko có í khác ;))


    -Sulovesu-

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tớ cũng từng cắm lều đọc edit và bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn truy liên tái nên hiểu cảm giác háo hức khi đang đọc đến hồi hay mà mãi không thấy chap mới đâu. Tớ sẽ cố gắng hết sức, tuy nhiên không dám hứa trước gì cả, vì như bạn thấy đấy, một chap của Hào Môn tục (như chap này) dài gấp gần 3 lần 1 chap của các truyện thông thường (như Sách đạn chẳng hạn). Nếu làm 1 chap như Sách đạn, tớ chỉ mất gần 2 tiếng, thì làm một chap như thế này, tớ phải mất khoảng 5 tiếng (nếu làm liên tục). Từ ngữ, câu văn của tác giả cũng khá phức tạp, nếu edit "chém gió" thì thôi không nói làm gì, nhưng nếu muốn edit cho chuẩn thì phải mò mẫm tham khảo nhiều, vì thế thời gian edit cũng dài ra. Tớ nói vậy để bà con hiểu được lý do vì sao tớ lại làm chậm như vậy, không phải tớ không muốn làm nhanh mà là lực bất tòng tâm. TT^TT

      Xóa
    2. Hix!!!!!!!!!!! vậy bạn cứ từ từ edit, mình đã đọc bản Qt rùi, chả hỉu bạn Fi bản giải dược như thế nào hết *chớp chớp mắt* ko chút hứng thú :((

      ngoài trời đang mưa bão, lạnh nên muốn đọc cái gì hot hot í mà

      -sulovesu-

      Xóa
    3. Hiện giờ tớ đang bắt tay edit chap mới rồi, hi vọng nếu không quá bận bịu thì có thể up sớm. ^^

      Xóa
    4. Có chap mới rồi nhé, may mà chap này ngắn hơn chap trước! ^^

      Xóa
  9. a a a hay qua .... ma cong nhan Herman ... thiz . co nhieu do cung nhan k ra .. ha ha ... cho chap sau lam lam .
    Skull

    Trả lờiXóa
  10. *lăn lộn* sao lần nào ta cũng vào muộn thế này. Điên mất thôi, hu hu hu.
    *gào khóc* làm thế nào để có chế độ báo nhà cô có chương mới bi h?????

    Trả lờiXóa
  11. Ka ka ka ~ Bên WP làm thế nào tui chưa ngâm cứu, phần báo chương mới của Blogspot thì làm khá đơn giản, vì có sẵn trong thiết kế rùi! ^^

    Trả lờiXóa
  12. *sụt sùi* dưng mà chương nào có H thì cô đăng lên WP là t bít nha......=)) *tự sướng ing*

    Trả lờiXóa
  13. Cận gặp nguy, nhưng Fi thật là ngầu, bữa giờ anh toàn như trung khuyển công chạy theo Cận, ko thấy được nhiều bộ mặt của anh, mặc dù vẫn thấy sự thông minh, nhạy bén, làm việc rất hiệu quả, nhưng bên cạnh Cận, anh luôn giữ sự ôn nhu của mình. Còn bây giờ, đối mặt với mấy kẻ định tổn thương Cận, anh đúng là ra tay ko cần câu nệ luôn, thậm chí cả việc giữ bí mật nhiệm vụ cũng ko thèm nghĩ đến. Cận là người quan trọng thế nào với anh hẳn sau chương này Cận sẽ biết.

    Michael lẫn Herman đầu đất quá đi, vợ người ta mà cứ thắc mắc sao Cận có thể ảnh hưởng đến Fi dữ thế, thiệt là ...

    Trả lờiXóa
  14. thật là kịch tính oa
    khổ thân Cận ca phải chịu điều giáo
    còm mí bác kia hắc hắc hắc chuẩn bị cết đi dám ộng vào vợ của Fi ca hắc hắc hắc

    Trả lờiXóa
  15. Ban oi co the chi Minh lam the nao de doc dc may Chuong co mat ma k ,

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. - Mật khẩu chung cho các truyện từ No.2 đến No.9: Pink.
      * Click vào dòng "Show encrypted text" (hoặc dòng thông báo "Phần văn bản này đã được bảo vệ bằng mật khẩu") để gõ mật khẩu
      - Nếu không thể mở pass bằng ĐTDĐ, hãy click vào dòng >>>DÀNH CHO ĐTDĐ <<<

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment