21/10/12

Hào Môn Tục - Chương 20



Tuần sau ta bận nên hôm nay post luôn phần của tuần sau nhé! ^^

Chuyện phải nói lại từ khi bữa tiệc sinh nhật Fusa diễn ra được một nửa thời gian. Tên nhóc Giang Uy* từ Nam Âu trở về hớn ha hớn hở đến giúp vui, người phơi nắng đến ngăm đen. Tên này tóm ngay lấy Trần Cận, cường lôi cường kéo đến bên cửa sổ sát đát mé tây của dãy bàn tiệc đứng, thám thính hư thực. (*Gọi thân mật, thực ra Giang Uy còn lớn hơn A Cận 1-2 tuổi gì đó.)

“Cậu nhìn thấy người kia không?”

“Ai a ?”

“Còn giả vờ!” Uy ca giậm chân, “Người đứng bên cạnh lão Will kia kìa, cậu mù sao? Đừng nói với tôi rằng cậu cũng không biết gã ta sẽ tới.”

Trung tướng William là khách quý của Hào Môn cao tầng, hôm nay ông ta đến cùng con gái yêu, có thể nói là thực nể trọng Fusa. William và Trần Cận từng có một lần gặp mặt, ngay sau khi cuộc thi ‘Tìm kiếm và giải cứu con tin’ kết thúc, nhưng Trần Cận không dám khẳng định ông ta có còn nhớ rõ ‘kẻ hợp tác kỳ dị của Andre’ này hay không.

Hôm nay Fusa có khuôn mặt hồng hào hòa ái dễ gần, hoàn toàn không có dáng vẻ bệ vệ cao ngạo bằng chết như trong mỗi cuộc họp của Hào Môn, ông ta đã hóa thân thành từ phụ lương sư, lại hoàn hảo tới mức khiến Trần Cận trố mắt, lòng thầm cảm khái mấy tay chính trị gia là những kẻ hóa trang cao thủ như thế nào.

“Anh ta đến thì tôi không thể đến? Tôi lại chẳng chột dạ chuyện gì.” Trần Cận tỏ vẻ thực đúng lý hợp tình, thản nhiên tự đắc.

“Hôm nay tôi mới biết được, gã ta là Chủ tịch của Hautefort. Người này rất ít khi xuất hiện trước mặt truyền thông, ngoại giới hầu như không biết gì về gã ta.” Cho dù là ở Hào Môn, số người biết về anh ta cũng rất ít, mà cũng chỉ biết rằng anh ta là một trong số những lãnh đạo thần bí của Hào Môn.

Trần Cận ra vẻ thoải mái: “ Uy ca, tin tức của anh đã quá lạc hậu, từ ngày đầu tiên nhìn thấy gã ta tôi đã biết điều đó... Mà này, chúng ta cũng không phải là hai cô nàng đang yêu tìm nhau tâm sự, vô duyên vô cớ anh lôi tôi đến chỗ này thì thầm cái gì?”

“Có chuyện, nhưng tôi nói cậu đừng buồn bực, được không?” Giang Uy trợn mắt, nhưng rồi lại nhắm lại, tỏ vẻ quyết tâm nói thẳng, “Vừa rồi tôi nghe thấy có người nói cái tay Andre Fiennes kia được lão Will ưng ý chọn làm rể cưng, hôm nay lão ta đưa con gái đến để hai người tâm tình.”

“Rể cưng?” Trần Cận cười nhạt, “Loại người như bọn họ thích nhất là diễn trò, anh đi tin những gì họ diễn cho anh xem là anh đã sập bẫy.”

“Tôi chỉ muốn nói với cậu một lời: đừng sa vào mối quan hệ này! Gã ta không phải là đối tượng lý tưởng của cậu. Đến lúc nào đó gã ta liên hôn với một đại gia tộc, danh khí lên cao, sợ rằng cậu ngay cả muốn sống yên ổn ở Hào Môn cũng không có cơ hội.”

“Cùng lắm thì rời khỏi Hào Môn.” Trần Cận uống một ngụm rượu, bỗng nhiên không phân biệt được là cay hay là đắng.

“Rời đi? Nói thật nhẹ nhàng. Lỡ như người ta cũng không rộng lượng như vậy thì sao?”

“Tôi không có gì uy hiếp được anh ta, anh ta cũng sẽ không đối phó tôi, anh ta không nhàm chán đến như vậy.”

“Cậu hiểu gã ta thế sao? Cậu chắc chắn?”

“Uy ca,” Giọng nói của Trần Cận rất nghiêm túc, “Tôi dám chắc.”

Giang Uy thở dài, “Cậu hiểu rõ là được. Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cậu.”

“Nói thật ra, anh ta không khiến tôi vướng bận, đến lúc muốn đi, tôi tự nhiên sẽ quyết đoán.”

“Được, cậu đã nói như vậy thì tôi tin, đến!” Giang Uy lấy trên khay của bồi bàn một ly Champagne, “Uống!”

Sau đó đến màn dàn nhạc diễn tấu một bản nhạc trữ tình, quả nhiên, Fiennes đưa tiểu thư của trung tướng William ra sàn nhảy khiêu vũ.  Hai người đó phong thái quý tộc, dáng vẻ tao nhã, bất kể là bề ngoài hay thân phận đều rất xứng đôi, lão tướng quân cười đến rạng rỡ.

Giang Uy liếc nhìn đôi trai tài gái sắc, khi anh ta xoay người đi mới phát hiện Trần Cận không còn ở đó nữa.

Trần Cận cảm thấy không khí của phòng tiệc có chút khó thở, vì thế hắn đi ra hành lang hít thở khí trời. Chống tay lên lan can hành lang, nhìn về phía bồn phun nước phía trước mặt, nơi đó có ngọn đèn nhiều màu biến ảo đa dạng, có vẻ rất được các đôi tình nhân đi qua yêu thích.

Có điều Trần Cận luôn không dư thừa tế bào lãng mạn, cho nên hắn cảm thấy ngọn đèn này vô cùng nhàm chán buồn tẻ. Lúc ấy hắn muốn tìm điếu thuốc, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn cố nhịn xuống cơn thèm.

Chính hắn đã nói sẽ không để ý đến người đó đi cùng cô gái nào, kết quả là hắn vẫn không thể cảm thấy thoải mái. Tuy rằng không chỉ một lần, hắn muốn xác nhận xem hai người đàn ông yêu nhau rốt cuộc có thể đi đến bước nào, hoặc là nếu can thiệp vào đời tư của nhau thì can thiệp tới mức độ nào là giới hạn, càng muốn biết cân nặng của mình ở trong lòng đối phương, nhưng hắn không thể hỏi, không thể nói, bởi vì...... Bọn họ thân ở Hào Môn, bởi vì người đó là Hào Môn - “Diệm”.

Cũng không biết đã đứng bao lâu, nhưng khi xoay người lại hắn bỗng khựng bước. Người kia đang đứng ở phía sau hắn, không biết là từ lúc nào, mà sự cảnh giác vốn luôn sắc bén của hắn hôm nay đã thoái hóa đến mức độ này.

“Sao anh lại ra đây?” Trần Cận bình tĩnh lại, tỏ vẻ như không có chuyện gì, cười cười một cách lưu manh, “Ít nhất phải khiêu vũ đủ 3 bài rồi mới được rời đi.” (Dấm chua đầy trời!)

Fiennes không bị hắn làm cho nao núng, “Lúc trước tôi đã nói, tôi có chuyện cần cho cậu biết.”

Đến đây! Nhanh như vậy đã đến rồi?!

“Tôi biết, chia tay phải không?” Trần Cận tự mình tiếp lời, ánh mắt lộ ra vẻ cự tuyệt lắng nghe đối phương giải thích, “Không cần phiền phức như vậy, kỳ thật cho người truyền lời là được, không cần thân hành đến giải thích. Tôi biết, chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, với tôi thì không sao cả.”

“Không sao cả?” Biết rõ Trần Cận rất có thể là bực mình nói mát, nhưng Fiennes vẫn cau mày, anh đi vài bước đến gần hắn, “Tôi hạn hò với người khác hoặc là đính hôn, với cậu đều không sao cả? Cậu cũng thật là rộng lượng a Trần Cận!”

Trần Cận thoáng run lên, sau đó theo bản năng, hắn giơ tay nắm lấy vạt áo trước ngực của Fiennes, còn giơ nắm tay lên, nhưng khi đối mặt với cặp mắt thâm thúy đến hầu như có thể nhìn xuyên qua linh hồn mình, hắn lại nhụt chí.

Chậm rãi buông tay xuống, hắn cảm thấy chân tay thừa thãi không biết nên làm gì, sau đó xoay người đi, nói: “Sorry, tôi có chút mất khống chế.”

“Có một số việc không cần thiết phải khống chế được. Nếu nó muốn đến, hãy cứ để nó đến đi.” Fiennes vươn cánh tay cường tráng ôm trọn lấy hắn, sau đó dán sát sau tai hắn, nói khẽ, “Trần Cận, cậu có biết hay không, tôi thực sự thích nhìn thấy cậu vì tôi mà không thể tự điều khiển được bản thân, có đôi khi tôi sẵn sàng làm tất cả chỉ để biết được...... rốt cuộc cậu có quan tâm đến tôi hay không? ”

“Rốt cuộc anh mẹ nó muốn nói chuyện gì?” Trần Cận không nhẫn nại nổi nữa, hắn buồn bực gầm nhẹ, nhưng lại không vùng ra khỏi vòng tay của anh.

Ngay ở giây tiếp theo, Trần Cận cảm thấy đầu ngón tay hắn run lên, một vật cứng có chút đâm tay được lặng lẽ nhét vào trong lòng bàn tay hắn, hắn sửng sốt, cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy vật kia. Hình tròn, chất liệu bạch kim, đơn giản mà tinh xảo dành cho nam tính, cũng không lạnh lẽo như nó vốn phải vậy, có lẽ đã bị nhiệt độ cơ thể của người kia ủ ấm.

“Đây là ý gì?” Trần Cận cảm thấy dây thần kinh của hắn đã căng thẳng đến muốn đứt.

“Thật ra chúng ta cũng có thể kết hôn, hiện tại rất nhiều nơi đều tán thành chuyện này.”

“Đây không phải trọng điểm được không?!” Trần Cận xoay người đẩy Fiennes ra, sau đó dần dần bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, giờ phút này hắn chỉ có thể dùng ánh mắt hầu như bất lực trừng người kia, giống như đang nhìn đến một đứa trẻ bốc đồng, “Nước xông vào não anh à? Kết hôn? Hai chúng ta?”

“Cậu sẽ không thích tôi cùng người khác kết hôn, hiện tại tôi cũng có thể nói rõ ràng cho cậu biết, tương lai tôi cũng sẽ không đồng ý để cậu cùng người khác kết hôn. Cho nên, vì sao chúng ta không trực tiếp đối mặt vấn đề này?” Ánh mắt của người kia đầy chân thành tha thiết, chân thành tha thiết đến nỗi khiến Trần Cận cảm thấy sợ hãi, lúc này người kia muốn tung đòn sát thủ a, là nhất định muốn một chiêu lấy mạng hắn a!

Chiêu này cũng thật hại người hại mình, kết cái gì hôn? A ...a... Người này có bệnh? Chính anh đang tự tìm tội để chịu đấy đại ca! Rốt cuộc anh nghĩ thế nào mà.....

Trần Cận nỗ lực đấu tranh: “Kết luận này của anh có phải rất ngớ ngẩn hay không? Dường như anh đã làm vấn đề trở nên phức tạp......”

“Là cậu suy nghĩ nó rất phức tạp! Tôi đã xác định rất rõ vị trí mối quan hệ của chúng ta trong cuộc sống của tôi, tôi cũng đã đưa ra quyết định! Trần Cận, vì sao cậu không dám thừa nhận tôi?”

“Thừa nhận anh? Một lời hứa hẹn của tôi quan trọng đến vậy sao? Một câu hứa hẹn chẳng đáng một xu của tôi cũng sẽ hủy hoại tương lai của anh! Anh có hiểu hay không?!!!” Hắn không cố ý gây khó dễ cho đối phương, hắn cũng không muốn ở chỗ này mà rít gào, nhưng hắn thật sự không biết phải phản ứng thế nào mới đúng trong trường hợp này.

Fiennes biết chỉ với một lòng nhiệt tình của mình cũng sẽ không thuyết phục được thói quen lảng tránh tình cảm của Trần Cận: “Chẳng lẽ so với việc chia tay, cậu cảm thấy chúng ta kết hôn càng khó khăn hơn sao?”

“Chuyện này..... Vốn không thể nào đánh đồng.”

Trần Cận oán thầm: Không nghĩ tới tay này ăn nói giỏi như vậy ....... A! A! Còn bày ra bộ mặt bị thương tâm nữa, vừa rồi dũng mãnh phi thường là anh, không phải tôi nha! Đời này tôi chưa từng nghĩ đến sẽ bị đàn ông cầu hôn, nhưng anh lại đã làm chuyện đó! Hơn nữa tôi cũng có làm gì anh đâu nào! Anh liền tỏ ra tôi nhất định sẽ bị cái bộ dạng này của anh khuất phục! Chẳng phải tôi nói tôi còn cần suy nghĩ kỹ hay sao! Ngay cả phụ nữ trước khi nhận lời cầu hôn cũng còn cần thời gian giảm xóc a, tốt xấu gì anh cũng phải tiến hành tuần tự từng bước chứ, anh bức hôn tôi như vậy, tôi rất khó giải quyết! Trần Cận tôi đang ở thời kỳ hào hoa phong nhã thanh xuân phơi phới, chưa định sớm như vậy đã nhảy vào phần mộ của tình yêu được không? (Có ý kiến cho rằng hôn nhân là phần mộ của tình yêu)

“Rốt cuộc thì tôi có gì tốt khiến anh nhất định muốn cùng tôi tiến vào giáo đường? Kết hôn với tôi, nhìn thế nào cũng đều thấy anh đang chịu thiệt, anh không thấy sao? Tôi cũng không phải là loại người biết lập hợp đồng hôn nhân. Anh cũng biết, tôi tham tiền, háo sắc, có ‘bệnh’ ưa sạch sẽ, còn..... thích những công tác có tính khiêu chiến, gây kích thích, cả ngày chỉ nghĩ mang thương tích về nhà, phụ nữ còn nói tôi không tim không phổi không biết tốt xấu, sao anh có thể mù quáng muốn dẫn tôi đi đến trước mặt Cha đạo?” Từ lúc quen nhau cho tới bây giờ, Fiennes lần đầu tiên mới nghe thấy hắn khách quan khiêm tốn tổng kết bộ mặt thật của chính mình.  (Không đâu, em dám cá là ảnh muốn ‘đào hôn’ nên nghĩ phải ‘bôi nhọ’ mình đi, không phải ‘khách quan đánh giá’, A Fi đã nghĩ quá tốt đẹp về vợ rồi.)

Nếu không phải Trần Cận, chỉ sợ suốt kiếp này Fiennes cũng sẽ không có cơ hội nghe đối tượng mà mình cầu hôn đưa ra loại câu hỏi theo phép loại suy khiến anh nhức đầu như thế này, khiến anh cảm thấy một lòng nhiệt tình của mình hoàn toàn rót vào sai mục tiêu.

Fiennes chỉ có thể chọn cách trả lời đơn giản nhất: “Tôi thích cậu, người khác không thay thế được.”

“Tôi không muốn hại anh, Ngài Fiennes!”

Trần Cận rất kinh ngạc, từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng gặp một nhân vật khó chơi như thế này, cũng chưa từng gặp một sự kiện hung hiểm khó giải quyết như thế trong chuyện cá nhân. Ông trời muốn hắn đi từ đầu cực đoan này đến đầu cực đoan kia, hai bên đều là vực sâu a!

“Tôi chỉ muốn cậu hiểu rõ quyết định của tôi, vì thế tôi nói cho cậu biết suy nghĩ của mình. Cậu có thể cự tuyệt, tôi sẽ không trách cậu.”

Đương nhiên tôi muốn cự tuyệt, làm gì có chuyện đánh úp tôi như vậy! Trần Cận uể oải nói: “Đây là lần đầu tiên anh làm loại chuyện này phải không?”

Cầu hôn? “Đúng vậy, lần đầu tiên.”

Trần Cận đột nhiên từng chữ mang theo huyết lệ lên án: “Tôi cũng là lần đầu tiên a.” Tốt xấu thông cảm một chút cho năng lực thừa nhận của người ta a, anh đã nghĩ kỹ, nhưng tôi thì chưa a~~ TT^TT

Ít nhất phải để cho đương sự có thời gian bình tĩnh suy ngẫm, tuy rằng đối với một người như Trần Cận, kết quả cũng chẳng khác trước khi suy nghĩ là bao nhiêu!

“Tôi nghĩ làm vậy sẽ cho cậu một sự ngạc nhiên vui mừng!”

“Lão từ không phải đàn bà, lão tử không thích ngạc nhiên!” Trần Cận lắc mạnh đầu, bắt đầu sắp xếp lại tư duy, “Fiennes, tôi sẽ tìm thời gian rảnh rỗi suy nghĩ về đề nghị hôm nay của anh, nhưng trước đó tôi phải biết chắc mấy lão già đang uống rượu ở trong kia sẽ không tìm đến anh gây phiền phức. Còn nữa, đây là chuyện riêng giữa anh và tôi, tôi không muốn làm to chuyện, anh cũng không được thúc giục tôi, có thể tôi sẽ suy nghĩ rất lâu, có lẽ ...... ba năm, năm năm? Tôi cũng không dám nói trước. Anh cứ việc theo đuổi tôi thêm vài năm đi, tôi không ngại.”

Fiennes bật cười, Trần Cận chưa từng nhìn thấy anh cười vui vẻ đến như vậy, cười không thể dừng lại nổi, sau đó vì che giấu, còn cố ý đem tầm mắt di chuyển đến chỗ bồn phun nước.

Trần Cận thở phào, chính hắn cũng thấy mình có chút tra tấn người khác, chỉ 5’ đồng hồ trò chuyện vừa rồi cũng đủ khiến tim hắn tăng nhanh tốc độ gấp 2 lần, khiến hắn suýt chút nữa mắc bệnh tim, đồ xấu xa!

Hắn lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay: “Thứ này hẳn là không quá đắt tiền đấy chứ? Tạm thời tôi sẽ bảo quản nó. Nếu anh đổi ý, lúc nào cũng có thể đến lấy về.”

“Cậu sẽ không nói được một câu nào dễ nghe?”

“Muốn nghe lời ngọt ngào lúc trước anh cũng đừng đến trêu chọc tôi.” Trần Cận vò đầu, “Tháng sau tôi muốn đi Hongkong một chuyến, anh biết đấy.”

“Định đi bao lâu? Tôi có thể đi cùng cậu.”

 “Anh không thấy là tôi đang ám chỉ cho anh sao?” Trần Cận vỗ vỗ trán, “Tôi cảm thấy chúng ta đang ở vào tình huống thật xấu hổ, anh không thấy cách  tốt nhất là tách ra mấy tuần bình tĩnh lại sẽ tốt hơn cho cả hai?”

“Không cảm thấy.” Fiennes đáp vô cùng nghiêm túc.

Được, anh thắng.

“Được rồi, tôi muốn trở vào uống một ly.” Trần Cận khóe miệng mang cười, quay đầu liền một lần nữa đi vào phòng tiệc, đi được vài bước hắn lại xoay người lại, nói, “Nếu lão Will biết rượu mà ông ta tặng anh, anh đều đưa cho tôi, ông ta có thể đau lòng hay không a?”

“Vậy nên đừng để lộ chuyện này.” Fiennes mang theo vẻ mặt nhận mệnh giang rộng hai tay tỏ vẻ mất đắc dĩ, sau đó anh nháy mắt với hắn.

“Bây giờ tôi sẽ đi nói nhỏ với ông ta.” Trần Cận cười xấu xa tiếp tục đi vào, xuyên qua cổng vòm, xuyên qua đám đông, xuyên qua hỗn loạn, sau đó lặng lẽ nắm chặt bàn tay, lúc này đây, hắn siết rất chặt, tín vật đâm vào lòng bàn tay hắn, cứng rắn, phát đau, nhưng cũng đồng thời khiến hắn cảm nhận được sự chân thật chưa từng có.

- Chính văn hoàn -

Editor lảm nhảm:
Vậy là sau khi A Fi cầu hôn và nhận được lời đồng ý "e thẹn" của A Cận, cuộc sống của họ tiếp theo sẽ như thế nào?...
Liệu A Cận có quyết tâm "ăn chay" vì "gia đình" hay không?...
Liệu A Fi có còn tiếp tục chơi trò "đánh úp" với vợ nữa hay không?...
Hãy đoán xem điều gì sẽ xảy ra khi một ngày đẹp trời, A Fi báo tin cho "vợ" là sẽ đến vào chiều tối, nhưng rồi lại có mặt vào buổi trưa?...
Hãy đoán xem điều gì sẽ xảy ra nếu A Fi nhìn thấy A Cận quần áo xộc xệch với một người phụ nữ nóng bỏng được giấu trong phòng ngủ?...
Và chuyện gì sẽ xảy ra nữa khi 2 cặp đôi vàng: Trần Thạc vs Trịnh Diệu Dương, Trần Cận vs Fiennes ngồi trên cùng một bàn ăn?...
Hãy đón chờ... 

23 nhận xét:

  1. haha ko ngờ a Fi đánh úp, mà xét theo tính cách của A Cận thì cuộc đánh úp này coi như thành công rồi đó, haha.
    mong phần đặc điển 1 của bạn ^^

    Trả lờiXóa
  2. AAAAAAAAAAAAAAA
    Yu a, nàng spoil nhiều quá làm ta sốt ruột hu hu, ta ko muốn A Cận vượt rào đâu, vụ Trần Thạc hồi trước đã ko thích rùi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ta lại rất thích nhìn mấy cảnh đó a,ta chờ xem a Cận bị đánh úp,ta chờ xem Fi ca ghen a.

      Xóa
  3. CHẸP... EM CẬN GIỜ NÀY ĐỐI MẶT VỚI CHỊ NANA CÒN CHẢ ĐẢ ĐỘNG GÌ THÌ LÀM SAO CÓ HỨNG CHÍ ĐI ĂN NEM NỮA, EM Ý BỊ CHỒNG RÈN QUEN NẰM DƯỚI RỒI =]]. NHƯNG NÀNG SPOIL THẾ TA SAO CHỊU ĐC ĐÂY... TUẦN SAU KO CÓ RÙI MỜ =[[

    Trả lờiXóa
  4. Cầu hôn kiểu này chắc em xỉu luôn quá, xem A Cẩn dễ thương thế không. thank ss

    Cái vụ đánh úp của anh Fi đã đọc qua nhưng vẫn sẽ đợi bản edit của ss, còn vụ hai cặp cùng ngồi chung một bàn thì thật hấp dẫn nha :D à có thêm cô con gái của Trần Thạc nữa thì hay phải biết =)))))

    Trả lờiXóa
  5. Huh? TRAN THAC co con gai sao?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ Thiên,nàng đừng có tung tin thất thiệt chứ

      Xóa
    2. Hình như là Trịnh Diệu Dương có con gái chứ nhỉ? Đọc Xung động lâu quá rồi chỉ nhớ mang máng, hình như có một hồi hai anh "ly thân", rùi Dương Dương có con gái, sau đó (hình như khoảng 5n sau), hai anh lại quay về với nhau.

      Xóa
    3. :D Chính xác là Trần Thạc có con gái (nhưng cái này là do lịch sử để lại, không liên quan đến khoảng thời gian hai anh gặp nhau). Bé dễ thương lắm, tương lai sẽ là hủ nữ. Tên bé là "Trần Dương" mọi người gọi là Dương Dương ^^

      Xóa
    4. co a? the thj ta dy tjm bo Xung Dong

      Xóa
  6. aaaaaaaaa,chết mất thôi. Fi ca cừ quá.
    ta chờ nàng a,chờ nàng a

    Trả lờiXóa
  7. sao mà truyện ngắn thế mong dài dài chút, tiếc quá.hic.hic.......
    thế là anh Fi cầu hôn rồi vui quá, đời này của anh Cận phải dính với anh Fi rồi

    Trả lờiXóa
  8. Mấy bữa nay hok vô được blog của nàng, chẳng hiểu tại sao hixx ... :(((
    Chap này ngọt như mía lùi ấy ~~~~ chẹp chẹp chẹp
    A Cận iu nhìu mà cũng ghen nhìu quá nên bị thoái hóa mất rồi, chuyên gia bị A Fi rút khoảng cách mà vẫn ngơ ngơ ^^
    Thẹn thùng không biết phải nói sao lại đi chửi người ta có bênh, em cũng thích dối lòng quá nha A Cận ;)
    Mong chờ hội nghị bàn tròn của 4 "anh" hí hí hí
    Mà ngồi tưởng tượng lão hồ ly Fusa "từ phụ lương sư" ta thấy nổi hết cả da gà nàng ơi , không bằng đi nói là A Cận "hiền lành, thục đức" nga~~~~~ =)))

    Trả lờiXóa
  9. aizzzz Trần Thạc có con gái tên là dương dương a, ta nhớ rất rõ vì ta thích xung động lắm ta còn nhớ trong nhà Trần Thạc lúc đó có một cô bảo mẫu nha mà cô ta là một hủ nữ cáo đội lớp cừu a, hehehheheh ôi mong là Cận Cận nhà ta sẽ bị đánh up một cách oanh liệt a, ta tưởng tuong5 cái cảnh a Fi đổ giấm chua chác ngập nguyện cái nhà nha mà người nằm cùng giường của Cận chắc là cái cô gái mà Cận nhà ta chạy đến trường theo đuổi quá hihihihiihiihi

    Trả lờiXóa
  10. nàg ơj nàg k làm huyết liên nửa sao T.T

    Trả lờiXóa
  11. muốn xem đám cưới của hai anh cơ T_T

    hức nàng còn chưa ra phiên ngoại nữa à?

    Trả lờiXóa
  12. Trần Cận vò đầu, “Tháng sau tôi muốn đi Hongkong một chuyến, anh biết đấy.”

    muốn thấy cái tướng anh Cận bối rối khi đánh tiếng cho người yêu Fi về ra mắt gia đình là ..bạn Thạc.
    Chúc đôi bạn trăm năm hạnh phúc

    Liệu A Cận có quyết tâm "ăn chay" vì "gia đình" hay không?...cấu trả lời là anh Cận thực hiện tốt, từ lúc iu bạn Fi, bạn Cận đã ko thể ăn mặn nữa rùi, bạn đã quen ăn chay, giờ cho bản ăn mặn, chắc bạn í cũng ko có hứng thú =)))))))))))

    -sulovesu-

    Trả lờiXóa
  13. ố ồ sao mà kết thúc sớm vậy a*lăn lăn lăn*
    Cận ca xấu hổ =))

    Trả lờiXóa
  14. Cmn mấy câu quảng cáo của cô em làm ta cứ sốt xình xịch. *tát* dám xì poi nè.

    Trả lờiXóa
  15. Lần đầu tiên mình thấy có một màn cầu hôn buồn cười đến thế này. Fi ca thì bỏ nhẫn vào bàn tay của Cận, Cận thì tự mình nói đúng về mình (bản thân chắc chắn đang nghĩ cái này ko đúng, mình đang chạy trốn nên nói thế thôi)với hi vọng khiến Fi ca lùi bước, nhưng Fi là ai chứ, lão luyện thế nào bây giờ đã định được lòng mình sao lại dễ dàng lùi bước vì mấy lời nói của Cận chứ.

    Nhưng Cận cũng thiệt là..., đầu gỗ mới chịu chấp nhận mình yêu thôi lại bị bức hôn liền, cũng khó chấp nhận nha :). Dù vậy, với trình độ đeo bám ko sợ mất mặt của Fi ca, Cận cũng sẽ ko có thời gian tạm xa để bình tĩnh lại đâu.

    Hi vọng xem tiếp phần cuộc sống sau màn cầu hôn này sẽ thú vị đến thế nào.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment