30/10/12

Hào Môn Tục - Đặc điển 1


Chẳng mấy khi có được một kỳ nghỉ dài hạn sau khi kết thúc nhiệm vụ, vừa lúc lại đang ở Los Angeles, vì vậy hắn đã nói chuyện với một người bạn tại Hollywood để thuận đường mượn một biệt thự trên núi tại Beverly nghỉ ngơi thứ giãn ít ngày.

Khi hắn vừa lượn qua lượn lại được hai vòng trong bể bơi, vừa chống tay lên thành bể thì đã có một đôi giày cao gót màu xanh lam bóng loáng hiện ra ngay trước mũi hắn. Trần lão đại cau mày, nghiêng đầu, nhìn về phía mấy tay bảo tiêu đứng như cọc gỗ ở cách đó không xa, đại Lý nhìn hắn cười một cách vô tội, nhún vai, ý tứ là: Anh biết đấy, sếp, không ai có thể ngăn được tiểu thư Sherry.

Trần Cận nhếch môi tạo thành một nụ cười không mấy hảo ý, vẻ mặt lại vô cùng ôn hòa, hắn lùi lại, một lần nữa trầm mình vào trong nước, không để ý đến thanh âm kêu la bất mãn trên bờ, tiếp tục lượn qua lượn lại cho đến khi mệt mỏi mới chịu bò lên bờ. Giày cao gót lập tức ‘táp táp’ theo hắn.

“Hey, em đã trở về để xin lỗi, anh còn muốn như thế nào nữa?” Trước đây cô ta luôn bướng bỉnh kiêu ngạo, đó cũng là tính tình chung của mọi cô gái sinh ra lớn lên trong nhung lụa, nhưng rồi sau đó khi cô ta bày ra bộ dáng u oán đáng thương, có người đàn ông nào là không vội vã lấy lòng cô ta đến khi nào cô ta vừa lòng mới thôi?

Trước đây, Trần Cận cũng chẳng để tâm lắm, nói một hai câu an ủi kiểu như: Tốt lắm tốt lắm, có cái gì phải ồn ào, theo ý em là được. Hoặc là rõ ràng “ba” một cái vỗ mông cô ta, sau đó nói: Chúng ta đi dạo đi, chẳng phải em đã nói em muốn mua túi xách sao? (Đúng phong cách thừa hành động thiếu tư duy của A Cận)

Cô ta thích sự tự do, phong lưu và hào phóng của hắn, chỉ là, từ vài tháng trước khi cô ta lại ra vẻ kiêu ngạo lên mặt với hắn, sau đó hắn lại không hề gửi điện dỗ dành, thậm chí khi cô ta nhắn tin nói muốn chia tay với hắn, hắn cũng không có bất cứ hành động gì tỏ vẻ thì Sherry hoảng.

Nói thế nào thì Leslie Chan vẫn người tình phương Đông anh tuấn nhất của cô ta, rất ít có người đàn ông nào hài hước lại nam tính như hắn, cô ta cảm thấy hắn không giống với bất cứ ai trong số những người đàn ông mà cô ta từng gặp.

Leslie Chan không bao giờ so đo với phụ nữ, không có khuynh hướng bạo lực, công việc của anh ta lại rất bí ẩn, thoạt nhìn thuộc về dạng đàn ông sẵn sàng chiều chuộng mọi yêu cầu của bạn gái. Đối ngoại tốt đối nội càng tiêu chuẩn, mặc dù có đôi khi hắn cũng lỡ hẹn hoặc hoàn toàn đã quên hẹn, nhưng những chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc hắn trở thành một tình nhân lý tưởng trong mắt phụ nữ.

“Anh còn tức giận vì em đi chơi du thuyền cùng lão già người Anh kia sao? Em tìm đến lão ta lúc đó chỉ để chọc giận anh mà thôi.”

Lúc này Trần Cận đi đến bên cạnh ghế nằm cạnh bể bơi, lấy một chiếc khăn tắm, xoa xoa tóc, sau đó liếc nhìn thoáng qua phía sau lưng, dáng vẻ thở phì phì của Sherry khiến hắn cảm thấy phụ nữ đúng là giống loài khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

“Chẳng phải anh đã nói em đừng đến đây sao?”

Sherry mạnh miệng: “Em ở gần đây thử kính*, đến đây chỉ là vì thuận đường mà thôi.” (* từ thường dùng khi diễn viên thử vai diễn hoặc chụp ảnh, quay video...)

“Anh đã nói em đừng tới.”

Thấy Trần Cận bỗng nhiên lạnh lùng, cô ta nổi nóng: “Anh cho em là cái gì?”

Lúc này Trần Cận mới xoay người nhìn thẳng vào cô ta, thản nhiên nói: “Em biết rõ anh không thích có phụ nữ tìm tới cửa ồn ào. Nếu em có yêu cầu gì, em có thể nêu ra, anh đang nghe đây.”

“Anh không thích em nữa? Anh có người phụ nữ khác, đúng không? Cô ta xinh đẹp hơn em hay đối xử với anh tốt hơn em?” Sherry nghiêm túc hỏi tới.

Trần Cận thừa nhận, hắn đã từng rất thích mẫu phụ nữ như Sherry, biết trang điểm xinh đẹp, tóc dài, thân hình mê người, bộ ngực đầy đặn, môi dày, đuôi mày khóe mắt gợi tình nóng bỏng, đi giày cao gót trong đám đông có thể khiến mọi người đàn ông đều ngoái nhìn.

Trần Cận tự nhận hắn cũng không phải là loại người dễ dàng trầm mê trong tình ái, nhưng cũng không phải loại người cấm dục gì, hắn cũng đã tung hoành trong khắp vườn hoa, trải qua đủ loại kiểu dáng phụ nữ, nhưng gu chung của hắn là có vẻ ngoài gợi cảm, bất kể tính tình nóng nảy như Sherry hay dịu dàng nghe lời như Steffani.

Đúng vậy, đã rất lâu rồi hắn không hẹn hò với những người phụ nữ của hắn. Nguyên nhân..... Chỉ có chính hắn mới hiểu được, kỳ thật ngay cả hắn cũng không dám chắc hắn bị làm sao. Có thể là công việc quá bận rộn, có thể là cảm giác mới mẻ đối với Sherry cũng đã qua, hắn cũng lười ứng phó với phụ nữ, cho nên ...... Được rồi, cứ cho là hắn lấy cớ.

“Em đang hỏi anh, anh có nghe hay không? Cô ta có xinh đẹp bằng em không?” Sherry vừa thử kính thành công, đang tràn ngập tự tin với chính mình, “Em không tin anh sẽ để ý tới ai khác ngoài em, để cô ta đến gặp em đi!”

Vốn ra phụ nữ hay ghen tuông vô cớ, hắn cũng không mấy để tâm, dỗ dành một chút là được, nhưng hiện tại hắn cảm thấy Sherry quả thật cố tình gây sự.

Trần Cận cười cho có: “Được rồi, anh sẽ nói tiểu Kiến đưa em trở về.”

“Trở về? Đã tối thế này rồi anh còn muốn để thủ hạ đưa em về?! Chúng ta đã không gặp nhau mấy tháng rồi!”

“Em muốn ở lại cũng được, ở đây có rất nhiều phòng, em cứ chọn lấy một gian phòng nào em thích.”

“Tại sao?!”

Lúc này đại Lý cầm một chiếc di động có vẻ vội vàng đi tới.

“Sếp, tìm được anh rồi.”

Nếu không phải là người đặc biệt quan trọng, đại Lý cũng sẽ không tìm hắn tiếp máy, cho nên hắn có chút dự cảm, khẽ lắc đầu. Sherry nhìn thấy đại Lý cẩn thận liếc nhìn mình, lòng nghi ngờ nảy lên, hai tròng mắt như đèn pha nhìn chằm chằm Trần Cận.

“Hello?”

“......”

Đối phương nói gì đó, hắn lập tức hé ra một nụ cười khẽ bí ẩn, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Đang ở đâu?”

Đầu dây bên kia nói vài câu, Trần Cận vì ngại có người ngoài nên không tiện đáp lời, chỉ đành ừ ừ a a, đến cuối cùng mới nói: “Đến đây không phiền gì thật chứ? ...... Được rồi, tôi biết, vậy gặp lại sau.”

Nói xong hắn vẫn còn treo nụ cười trên môi, nghiêng đầu nhìn thấy Sherry đang nhìn hắn đầy ngờ vực, và đại Lý thì đầy nghiêm trang, hắn mới sực tỉnh, “Mẹ! Nhìn tôi như vậy làm gì, trên mặt tôi lại không thể nở hoa. Tốt lắm, dùng bữa đi, tôi thấy đói, đầu bếp ở đây mời từ nơi nào đến? Món beefsteak làm không tồi chút nào.”

Sherry dậm chân sau lưng hắn: “Leslie! Anh đừng có quá đáng!”

Đêm đó, Sherry mặc đồ lót thật khêu gợi, bên ngoài chỉ khoác áo khoắc tắm liền tìm vào phòng Trần Cận. Đợi đến khi hắn tắm xong đi ra, liền thấy trến giường có ngọc thể vắt ngang, vô cùng khiến người sôi sục.

Trần Cận tựa tiếu phi tiếu đi về phía trước, ngồi xuống bên cạnh cô gái, vén tóc cô ta ra sau tai, nhìn vào đôi mắt kiều mị của cô ta, sinh lý có phản ứng, nhưng tâm lý không chút xúc động.

“Sherry, em muốn lên giường với anh?”

“Sau khi rời khỏi anh, em không có một giây phút nào vui vẻ, em phát hiện, em thật sự yêu anh.” Sherry nhìn thẳng vào hắn, “Em muốn làm người yêu của anh.”

Trần Cận nở nụ cười, “Công việc của anh là gì, hẳn là em cũng đoán được ít nhiều. Một đại minh tinh tương lai đi theo một người như anh không có kết quả gì tốt đẹp.”

“Em vẫn muốn đi theo anh.”

Ánh mắt hắn chớp sáng, hắn sờ nhẹ má Sherry, “Được rồi, không cần nói gì nữa, người như anh không thích hợp với em.”

Vốn luôn được mọi đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ có cô ta mới có quyền cự tuyệt, lúc này tự mình đưa lên giường người ta cũng không muốn, Sherry liền phẫn nộ: “Anh bị sao vậy! Anh thật sự thích cô ta? Rốt cuộc cô ta là ai?!”

Trần Cận cũng không nhẫn nại nữa: “Hẳn là em biết anh không thích phụ nữ hỏi anh loại câu hỏi này.”

“Hôm nay em sẽ ngủ lại đây, em không đi đâu hết!”

“Tùy em thôi, dù sao giường rất rộng.”

“Anh!”

Trần Cận bình thản nằm xuống, nhắm mắt lại.

Một đêm thuần khiết như thế, ở trong mắt người ngoài chưa hẳn đã là thuần khiết. Các huynh đệ Xích bộ thấy Sherry rời khỏi phòng sếp vào lúc sáng sớm liền không khỏi hâm mộ sếp diễm phúc, người đẹp tự dâng đến cửa, có đuổi cũng không chịu đi.

Bất quá Trần Cận bỗng nhận được lời mời của một lão đại người Quảng Đông, mời hắn đến dùng điểm tâm tại một nhà hàng Trung Hoa, vì thế buổi sáng, trước khi đi, hắn dặn địa Lý: “Để tiểu Kiến đưa Sherry về chỗ ở của cô ấy, không có chỗ ở thì đưa cô ấy về khách sạn.”

Đại Lý hiểu ý sếp, bởi vì hôm qua ‘Quý ngài thần bí’ Fiennes đã gọi điện, 5h chiều hôm nay vị ấy sẽ đến đây để gặp mặt sếp.

Đi theo sếp đã lâu ngày, cho dù đầu toàn bã đậu cũng phải nhận ra sếp cùng Quý ngài đại gia kiêm nhân vật quan trọng của Hào Môn kia có quan hệ không phải là nông cạn, chỉ cần sếp vừa có thời gian rảnh, người kia ắt sẽ có mấy ngày tìm đến. Còn về phần bọn họ “mật thiết” đến mức độ nào, thủ hạ cũng không thể võ đoán, tuy rằng một vài lần bọn họ “hành động thân mật” các huynh đệ đều chứng kiến, nhưng mắt thấy sếp vẫn đào hoa phấp phới, mở quạt cũng thổi không bay, tất cả các huynh đệ cũng thấy như lạc vào sương mù.

Bất quá lỡ như Sherry tiểu thư không chịu đi, mà Quý ngài Fiennes kia lại luôn thích chơi trò đột kích, thì việc bọn họ có thể chạm mặt nhau cũng không phải là hoàn toàn không thể. (đại Lý hiểu rất rõ mánh lới của Fi ca! ^^)

Một nơi khác, Fiennes phong trần mệt mỏi hạ phi cơ, được bảo tiêu vậy quanh hộ tống lên một chiếc xe Jeep.

Vừa nhận được tin, Trần Cận không thể không trở về vào giữa trưa.

“Tên khốn này thật âm hiểm, thêm một lần nữa lại đến sớm!” Trần Cận oán hận.

Đại Lý thì nghĩ rằng: Sếp ạ, anh đang có vẻ rất chột dạ.....

Cơ hồ Trần Cận chân trước vừa tiến vào trong sân, thủ hạ liền chạy tới thông báo Fiennes sẽ có mặt trong năm phút đồng hồ nữa.

Trần Cận chợt nhớ tới Sherry.

“Sherry còn chưa đi ?”
“Đúng vậy. Dường như cô ta còn đang cáu kỉnh, ở lì trong phòng trang điểm không chịu đi ra.”

“Tùy cô ta. Đừng làm cho cô ta đi ra quấy rối là được.”

Đại Lý lại nghĩ: Sếp ạ, anh đang có thái độ hồi hộp căng thẳng như thể tân hoan cũ yêu sắp chạm trán.......

Trần Cận vọt vào phòng ngủ trên tầng hai, chuẩn bị đổi quần áo, trên người hắn ta có dính một chút nước canh vì sự vụng về của bồi bàn.

Mở tủ, lấy một chiếc sơ mi đỏ mặc vào, kết quả vừa đem tay xỏ vào tay áo, hắn liền cảm thấy cả người run lên, bản năng hướng về phía trong góc nhìn lại.

Vài giây sau, Trần Cận lắc đầu, thở dài: “Đi ra đi!”

Sherry cắn môi đi ra, “Anh đừng có mơ đuổi được em, em còn muốn ở đây vài ngày.”

“Rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Tất nhiên là gặp mặt tình địch của em.” Sherry châm chọc, “Anh vui vẻ như vậy, nhìn là biết có chuyện tốt, từ hôm qua đến giờ đều thần bí, có phải cô ta sắp đến không? Anh vội vã đuổi em đi, sợ em ở đây phá rối đúng không?”

“Này, em đùa giỡn đủ rồi đi.” Trần Cận nắm lấy cổ tay cô ta, hắn cũng không muốn bạo lực với phụ nữ, nhưng đối phương quá ngạo mạn, hắn cũng nhức đầu, “Hiện tại trở về phòng đi, buổi chiều tôi sẽ cho người đưa em đi, nghe lời, nếu không tôi cam đoan về sau em sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa.”

Sherry chưa từng nhìn thấy Trần Cận dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy nói chuyện với mình, trong lòng cũng không khỏi lạnh lẽo.

“Tôi không muốn nói lần thứ hai.”

Sherry hít sâu một hơi, ưỡn ngực, đi theo Trần Cận ra ngoài cửa, kết quả chưa đi được mấy bước, người đi phía trước cô ta đột nhiên xoay người lại, ôm lấy hai vai cô ta đẩy trở lại trong phòng, ấn cô ta trở về vị trí mà cô ta vừa nấp.

Ngón tay hắn bóp vai cô ta đến phát đau. Sherry giật mình nhìn hắn đề phòng, đồng thời cũng bị hắn làm cho sợ hãi lên theo. Ngay sau đó, cô ta nghe thấy Trần Cận dùng một laoij ngũ khí nôn nóng mà trịnh trọng ra lệnh: “Trốn ở trong này, tuyệt đối.... tuyệt đối không được lên tiếng, bất kể có chuyện gì xảy ra bên ngoài cũng đừng đi ra.”

Nói xong, hắn bèn đi ra khỏi phòng. Sherry đang buồn bực phát điên thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, sau đó có người đi vào phòng.

Lúc ấy Trần Cận đang thầm kêu khổ không ngừng: Mẹ! Rõ ràng mình đã tính chuẩn hôm nay là ngày lành, sao vẫn còn bị giũ ra cái chuyện ngớ ngẩn này! mắt thấy Fiennes đi nhanh kéo hắn rảo bước vào phòng ngủ, hoàn toàn không có cơ hội thương lượng, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ hạ canh bên ngoài phòng tẫn trách đóng cửa lại.

Vấn đề là, hiện tại trong phòng, ngoại trừ hai người bọn họ còn có một người phụ nữ ghen ghét lồng lộn. Ai đến nói cho hắn, tình huống này gọi là gì? (Chọn một đáp án đúng: A.Bắt gian tại trận; B. Bị ép diễn GV sống; C. Cùng tân hoan dằn mặt cũ yêu; D. Chính thất dương oai với hồ ly tinh. )

Fiennes ghé sát vào tai hắn, khẽ giọng tán tỉnh: “Em ăn mặc gợi cảm như vậy là muốn mời chào tôi sao?”

Lúc này Trần Cận mới giật mình nhận ra, vừa rồi trong lúc rối loạn hắn đã phạm sai lầm lớn: áo sơ mi chưa cài cúc. Và thế là cái khó ló cái khôn, hắn vừa cài vội cúc áo vừa ôm lấy cổ Fiennes nói to: “A ha ha, tôi hơi đói bụng, chúng ta đi ăn gì đó đi! Liệu tôi đã nói với anh rằng đầu bếp ở đây nấu nướng không tồi..... Ô ô...”

Kế điệu hổ ly sơn của hắn chưa thành công, Fiennes đã bịt kín cái miệng thao thao bất tuyệt của hắn, sau đó cả thân hình cũng đè lên, Trần lão đại từng bước lùi về phía sau, cuối cùng bị đối phương thành công đẩy ngã lên mặt giường lớn.

Trời ạ ! Còn có Sherry !

Trần Cận vừa đấu tranh tư tưởng, vừa cố gắng ngăn cản loại hành vi vừa gặp liền phát tình của Fiennes , nhưng lại bị đối phương xem là cố ý tăng thêm tình thú, hai người dây dưa một lát liền đều hào hển thở gấp.

Hai tròng mắt thâm thúy của Fiennes dùng một loại sắc thái gần như ti bỉ chăm chú nhìn người tình không ngoan ngoãn vẫn đang có ý định chống cự của mình, cuối cùng anh còn nói: “Nhất định em không đoán được tôi nhớ em biết bao nhiêu......”

Trần Cận bị Fiennes nhìn chăm chú đến ngây ngẩn, đầu óc nhất thời hỗn loạn, mơ mơ màng màng tự hỏi: Vừa rồi mình đang muốn làm gì nhỉ?

Ngay sau đó, Fiennes vươn ngón tay luồn vào trong mái tóc hắn, nhẹ nhàng siết lại, sau đó cúi xuống hôn hắn đắm đuối.

Không ổn! Lần này sắp bị ăn nữa rồi......

Áo sơ mi căn bản chưa được mặc tử tế đã bị Fiennes thô bạo vạch mở. Tiếp theo đối phương vừa hối hả tháo thắt lưng quần của hắn, vừa tự cởi áo của mình, vội vội vàng vàng kéo khóa quần, xem ra là muốn tiến thẳng vào chủ đề.

Trần Cận cuống đến phát sốt: “Mẹ! Tay chân anh hiện giờ sao thành thạo đến mức này, hey hey...”

Ánh mắt Fiennes lập tức lóe sáng, dường như đúng lúc được bổ sung năng lượng tình yêu luôn thiếu thốn dạo gần đây. “Chẳng phải vừa ăn điểm tâm? Lại đói bụng? A, tôi sẽ đút cho em ăn no.....”

“Anh....” Trần Cận bị kích động triệt để ngốc người, bình thường thì cũng thôi, nhưng phía sau tủ còn có cô nàng kia, loại ngôn ngữ toàn cầu không lưu hành này sao có thể trắng trợn nói ra như vậy, thật sự là......

Xem tình huống đến nước này, tên cầm thú này sẽ không dừng lại giữa đường, mà chính hắn cũng.....

“Nói em muốn tôi.”

“Đừng làm tôi thấy buồn nôn! Loại này ai sẽ nói......A!” Đối phương mút vào trên ngực hắn, thành công cắt ngang lời lảm nhảm của hắn.

Được rồi, dù sao cũng đã bị lộ, hắn bật xoay người lại, Fiennes không kịp đề phòng, vì thế bị hắn áp xuống phía dưới.

Trần Cận cười xấu xa nhìn anh, “Hôm nay đến lượt tôi.”

“Em muốn cố tình ra vẻ không thua kém trước mặt người lạ sao?”

“A?!”

“Rốt cuộc em muốn để người ta nhìn xem đến bao giờ, muốn cạnh tranh ngôi vị nam diễn viên xuất sắc nhất sao?” Nụ cười của Fiennes trở lên lãnh khốc, sau đó anh ta đẩy hắn ra, lỏa nửa thân trên, không chút chần chờ đi về phía tủ áo.

Trần Cận ôm đầu ngồi trên mép giường, biết chạy tời không khỏi nắng, chỉ phải nhếch môi cười khổ, lần này lão tử có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi, có đàn bà trốn ở trong tủ áo, bản thân còn ăn mặc xộc xệch, thật đúng là dáng vẻ điển hình của kẻ bị người bắt gian tại giường, còn giải thích cái rắm a!

“Không định nói vài lời?” Fiennes lần lượt liếc nhìn từ khuôn mặt hoảng sợ của người phụ nữ sang vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi nóng của Trần Cận, hỏi.

“Anh mẹ nó đừng có dùng cái giọng thẩm vấn phạm nhân để nói với tôi, bây giờ tôi có nói cái gì cũng vô ích.”

“Vậy em chỉ cần nói cho tôi biết, vị tiểu thư ưa rình xem này là ai? Có lẽ tôi vẫn có thể thông cảm.”

“Thông cảm cái rắm!” Trần Cận cũng nóng nảy: “Tôi đã không có gì với cô ta từ lâu rồi.”

“Vậy tôi hỏi em, có phải tối qua hai người đã ngủ với nhau?” (Óe, A Fi có “gián điệp”!)

“Anh! Đúng thì thế nào? Tôi cũng không phạm pháp!”

Fiennes quay lại nhìn Sherry, từ anh tỏa ra một loại khí thế cường đại bao trùm lên cô ta: “Hiện tại cô đã biết, cậu ta thuộc về tôi, cô có thể đi. Còn nữa, bảo quản cho tốt cái miệng của cô, tôi ghét việc phải uy hiếp một người đàn bà.”

So với thấy Trần Cận cùng đàn ông làm tình, khí thế khiếp người và sự anh tuấn của người đàn ông trước mắt này càng khiến Sherry bị dọa triệt để. Cô ta có cảm giác mình đã bị ánh mắt của đối phương bắn chết! Cô ta hầu như run lên vì sợ hãi.

Đối với sự ghen tuông ghê gớm của Fiennes Trần Cận tỏ vẻ vô cùng bất lực, chính hắn cũng nhìn không đành lòng: “Hey, anh dọa cô ta vậy làm gì, thật không đạo đức!”

“Em đau lòng?” Fiennes nhìn về phía Trần Cận, vẻ mặt anh khiến hắn không nhận ra anh có tức giận hay không, nhưng hai cánh tay anh lại vẫn chống trên tường, giam cầm Sherry vào giữa.

“Tôi đã nói giữa tôi và cô ta không có gì.”

“Không có gì nên em giấu cô ta ở phòng ngủ? Chảng phải vì sợ tôi bắt gặp sao? Có phải hôm nay tôi đến không đúng lúc?” (A Fi thân mến, thực ra thì anh luôn đến không đúng lúc, và đó là ý đồ của anh)

Trần Cận không chịu nổi quanh co lòng vòng như vậy, đứng lên đi về phía họ: “Để cô ta đi đi, không liên quan đến cô ta, anh có bực bội thì trút lên tôi đây này.” Mẹ, giống như càng sửa càng xấu, lão tử cũng không định chơi cái gì anh hùng cứu mỹ nhân nha !

“Được.” Fiennes lại tỏ ra hợp tác ngoài ý muốn, điều này rất khác thường.

“Tiểu thư xinh đẹp, cô có thể đi rồi.” Anh tránh ra, ra hiệu cho cô ta.

Không biết Sherry bị cảnh tượng Trần Cận cùng đàn ông lăn lên giường làm cho kinh hoảng, hay bị khí thế cường đại lạnh lùng của người đàn ông này khiến cho đông cứng, cô ta cứ thế cứng ngắc thẫn thờ đi ra khỏi phòng.

Trong nháy mắt cửa phòng ngủ bị khép lại lần nữa, Fiennes túm lấy tay Trần Cận, kéo hai tay hắn lên cao quá đầu, thô bạo đè hắn lên tủ quần áo.

Lồng ngực lộ ra giữa hai vạt áo của Trần Cận phập phồng kịch liệt, “Có chuyện gì từ từ nói.....”

“Em thích cô ta?”

“Không!” Hắn nhìn vào mắt anh ta, “Tôi thích ai, anh không biết?” Ánh mắt Fiennes thoáng dịu lại, hơi thở của anh phả lên má Trần Cận: “Hứa với tôi, đừng để cho những người phụ nữ đó ở lại trong phòng em.”

“Anh thật ngang ngược.”

“Đúng vậy, và không phải hôm nay em mới biết!”

“Không thể chia ra một - ba - năm; hai - tư -sáu sao? Anh không thể ngăn cản tôi có bạn bè!”
Fiennes nhìn kỹ hắn, khẽ nhíu mày :  “Tôi chỉ không thích mấy người bạn có bộ ngực cỡ G* của em !” (Ngực siêu lớn, ý nói nhân tình.)

“A......” Trần Cận không biết nên khóc hay cười, “Đuổi mấy người rảnh rỗi đó đi thì anh sẽ vừa lòng ?”

Chóp mũi hai người chậm rãi chạm vào nhau, Fiennes vạch trần hắn: “Vừa rồi nếu không phải bị tôi phát hiện, cô ta lại vẫn không bước ra, có phải em muốn mời vị tình nhân cũ này miễn phí xem chúng ta làm nguyên bộ ?”

“Đúng vậy, còn chuẩn bị một máy quay V8 ghi ra đĩa hình, sau đó phát hành trên toàn thế giới.” Trần Cận khiêu khích nói tiếp, kết quả tiếp theo không mấy giây, Fiennes buông lỏng tay hắn ra, ôm chặt lấy hắn, hai người hôn nhau cuồng nhiệt như muốn bốc cháy.

Ngay tại Trần Cận sắp bị hôn đến ngạt thở, Fiennes bỗng nhiên dừng lại, phả ra một hơi thở năng nề nóng rực, sau đó môi lưỡi lướt dọc theo cằm, yết hầu, xương quai xanh của hắn, cứ thế đi xuống.

Trần Cận cúi đầu, vừa hổn hển thở vừa hưng phấn nhìn Fiennes khiêu khích hôn cắn ở những vùng mẫn cảm của hắn, cảm thấy cả người bừng bừng nóng đến phát điên !

“A......” Hắn rên rỉ, khoái cảm như sóng triều cuồn cuộn xô bờ khiến hắn không sao chống cự được.

Đúng lúc này, hắn nghe Fiennes thấp giọng nói:“Tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào chia sẻ em, em chỉ là của tôi.”

“Ai nói tôi là của anh...... A !” Hạ thể bị Fiennes khống chế, Trần Cận chịu không nổi kích thích, kêu ra tiếng.

Dưới lầu, đại Lý nhìn Sherry sắc mặt xám trắng từ trên lầu đi xuống, cũng đoán được cô ta đã chấm dứt với sếp, hơn nữa nghe huynh đệ canh gác trên lầu nói, cô ta đi ra từ phòng ngủ của sếp, mà càng quỷ dị là, chuyện này xảy ra sau khi Quý ngài Fiennes thần bí kia bước vào.

Tiểu Kiến bước nhanh đến trước mặt cô ta, nói :“Tiểu thư Sherry, chúng tôi đều đang tìm cô, không biết là cô đang ở trong phòng của sếp, anh ấy có chuyện cần bàn với khách, tôi đưa cô về khách sạn.” (Bàn xem làm thế nào khiến đút hắn ăn no sao, ka ka ka~)

“Khách?” Sherry ngơ ngác nói: “Người đàn ông kia......” Nói xong lại giống như nhớ tới cái gì, miệng cô ta ngậm chặt lại, cuối cùng ngoan ngoãn phối hợp ngoài ý muốn, đi ra khỏi biệt thự.

Một bọn huynh đệ đứng một bên xem chuyện vui bắt đầu đến buôn chuyện với đại Lý: “ Đại Lý ca, Quý ngài Fiennes kia...... mỗi lần sếp vừa được nghỉ là anh ta lại có mặt, lúc trước còn ở bể bơi đùa giỡn sếp a, quả thực chán sống ! Nhưng anh ta lại không bị sếp đuổi đi a, anh nói xem, có thể nào ...... sếp nam nữ thông ăn hay không ? Oa, mẹ nó, này cũng quá khủng đi ! Không hổ là sếp nha !”

Đại Lý tát một phát vào đầu hắn: “Có rảnh suy nghĩ mấy chuyện đó không bằng chăm chỉ làm việc đi.”

Tay huynh đệ kia ai oán sờ đầu : “A~”

Một phút đồng hồ sau, đi một mình trở lại trong sân, đại Lý lẩm bẩm: “Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, thấy thế nào thì cái người tên Fiennes kia cũng là nhân vật nguy hiểm......”

16 nhận xét:

  1. HÁ.. HÁ.. FI ĐẠI GIA MÀ ĂN GIẤM CHUA LÀ PHẢI BIẾT, CÒN DẰN MẶT ĐỐI PHƯƠNG NỮA CHỨ. KHỔ THÂN E CẬN, TOÀN TÌNH NGAY LÝ GIAN, DÙ ĐÃ CHẢ CÒN HỨNG THÚ VỚI EM NÀO NỮA MÀ VẪN BỊ GHEN DỮ DỘI A...

    Trả lờiXóa
  2. pé Cận nhà ta dạo này ngoan ngoãn không thèm ăn tạp nữa híc đàng thương quá vì một cây cổ thụ bỏ nguyên một rừng hoa hehehehhehehe.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. nhung ma cay co thu nay con dang gia hon ca mot canh rung hoa :))
      Skull

      Xóa
  3. anh Fi ghen rồi vui quá, đáng đời anh cận bị phạt là đúng ai biểu dám giấu phụ nữ trong nhà chứ.......hihi....................

    Trả lờiXóa
  4. ^^ Anh Fi mất hết hình tượng, dùng khí thế lão đại Hào Môn mà trấn áp cô nàng kia chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà =))
    A Cận sợ chồng quá thể không có "tật" mà vẫn cứ phải giật mình thon thót
    p/s: giọng edit (mà thực ra là mấy comments trong ngoặc) của nàng ta cảm thấy thay đổi rồi nghen, có vẻ mạnh bạo hơn trước :">

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ô hô hô, nghiền đến 2 bộ có H của Hiểu Xuân tỷ tỷ rồi nên có lẽ da mặt ta nó cũng dày lên, he he~~

      Xóa
  5. Em là em thấy A Cận bị tập kích thành quen luôn rồi :D mà lần nào cũng không tránh được =))
    edit càng ngày càng lên tay rôi đó chị a, tiếp tục phát uy đi nha ^_^ ôm ôm cái :D

    Trả lờiXóa
  6. ai mấy hôm nay .blogspot bị chặn ko vào dc dù bik là có chap mới!
    "~"
    Fei ca cứ ghen bậy vậy thế nào cũng có ngày em nó cho ngủ sofa a!
    (tức nước vỡ bờ mà :D)
    mong chap mới của au nhìu

    Trả lờiXóa
  7. oaaaaaaaaaa. quá.. quá hot đy. Fei lão đại chua ác liệt a.
    cuối cùng nàng cũng trở lại rồi.yêu nàng quá * nhào tới ôm hun*

    Trả lờiXóa
  8. Chậc chậc, chua lè chua lét Fi ca ơi ~~~~ =)))
    A Fi nhà chúng ta mà học môn "Đánh du kích" chắc toàn nhận được điểm ưu, chưa có lần nào tập kích mà không quơ được 1 mẻ cá lớn ^^
    A Cận đúng là chạy trời không khỏi nắng, bất luận đúng hay sai thì cũng bị đè ra ăn sạch sành sanh đến mảnh xương cũng ko còn ... tội ngịp em nó *cười sảng khoái, vỗ vai A Cận bồm bộp*
    Mong chờ cảnh "gia đình hội họp" hí hí hí

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Email của ta là Yukinari21@gmail.com, nàng hãy gửi một thư vào hòm mail đó giúp ta, sau khi gửi xong, để chắc ăn, nàng lên đây comt giúp ta một comt để thông báo. Gần đây ta bận quá, hầu như không vào email, mail mới cứ ùn ùn lên mà chưa đọc được cái nào. TT^TT

      Xóa
  9. a Fi chơi du kích xog ăn dấm a =))))))
    Cận ca bị ăn gắt gao

    Trả lờiXóa
  10. Fi ca nên làm mấy màn xuất hiện đột ngột thế này đi, để còn bắt quả tang Cận chứ :), mà ko hiểu làm sao nha, Cận cũng ngoan ngoãn giữ mình lắm chứ, thế mà ma xui quỷ khiến thế nào cứ mỗi lần Fi đột kích thì y như rằng Cận lại ở trong tình thế "tình ngay lí gian" ko thôi, mấy lần rồi chứ đâu phải ít. Mặc dù đối với Cận thì rõ là xui xẻo, nhưng thật ra lại giúp Cận biết được Fi ca dù có ghen tới tận trời, nhưng chỉ hung hăng với "người thứ ba" mà thôi, còn lại thì Cận giải thích vẫn tin tưởng mà.

    Cô nàng này gặp Fi xong làm gì còn dám léng phéng lại gần Cận chứ, sợ chết điếng rồi còn đâu.

    Trả lờiXóa
  11. cho mik bản QT của nó đc ko?

    Trả lờiXóa
  12. Bạn tìm ở VNS, nhà Kin (Kinzie3012.wordpress.com) hoặc wattpad nhé. Tớ không còn giữ QT bộ này.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment