Trần Cận thật sự không ngờ được
là chút ít may mắn trời ban cho hắn đã bị dùng hết sạch sẽ ở mấy lần trước mất
rồi, thế nên hắn mới chỉ lén “đào ngũ” có một chút để thư giãn cũng sẽ bị người
bắt gặp!
Chuyện này cần phải nói từ đầu:
Sau lần gặp gỡ với Jia Max, ngày hôm sau hắn hẹn gặp hai nằm vùng của Hào Môn lấy
hàng, thuận tiện mời Nana Hồ đến bãi biển gặp nhau.
Vấn đề xảy ra ở cách ăn mặc
trang điểm bốc lửa của Nana Hồ, bộ bikini của cô ta thiếu vải đến nỗi ánh lửa bắn
ra bốn phía có thể làm mù mắt quần chúng! Hơn thế nữa, làn da màu mật ong trơn
bóng loang loáng của cô ta càng khiến người ta mơ màng.
Ở bãi biển, người ta thường được
ngắm no mắt “cảnh đẹp”, những mỹ nhân mặc đồ bơi mát mẻ, cặp vú đầy đặn, thân hình
gợi cảm tràn ngập, sinh hoạt về đêm cũng không chút rụt rè, nếu như có người
đàn ông nào dừng chân ở thành phố biển của Brazil lâu hơn dự kiến cũng là điều
vô cùng dễ hiểu.
Vẻ đẹp của Nana Hồ là vẻ đẹp
tràn đầy sức sống và khoái lạc, vẻ nhiệt tình nồng nàn không che giấu, rất khó
để người ta không hướng tới.
Giống như khi cô ta ngồi xuống
bên cạnh hắn, duỗi ra tứ chi thon dài, sau đó lắc lắc mái tóc, ngửa cổ, hít sâu
một hơi, chiếc cổ và bộ ngực cong thành một đường cong tuyệt mĩ nữ tính đến mức
tột cùng!
Trần Cận tất nhiên không mù,
hắn là động vật giống đực, tự nhiên liền bị hấp dẫn, nhưng loại hấp dẫn này đa
phần là sự thưởng thức có chừng có mực, nếu là trước đây, hắn sẽ chỉ quan tâm đến
sự thành thực của phản ứng sinh lý, nhưng hiện tại hắn lại phản xạ vô điều kiện
đặt cảm xúc tâm linh lên trên xúc động bản năng, sự chuyển biến này cũng không
phải là sự thay đổi mà hắn muốn.
Hắn nhìn cô gái, tạm thời
không chút ý xấu, nhưng Nana Hồ đột nhiên chủ động xoay sang nhìn hắn, nói: “Tôi
giúp anh thoa kem chống nắng.”
Trần Cận cười có chút trêu
chọc: “Nói thẳng là cô định nhân cơ hội sờ soạng tôi cũng được!”
Trần Cận không phải là quân
tử gì, hắn lập tức nằm sấp trên bãi cát, nhắm mắt lại: “Thoa đi, dày một chút.”
Nana đã quen với lối tư duy
tự kỷ của hắn, vì thế chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu. Khi bàn tay cô áp lên tấm
lưng trần của hắn, tim cô không hiểu sao bỗng đập thình thịch. Nana nhận ra dường
như mình đã động tâm với hắn, nhưng có vẻ như cô cũng không được người đàn ông
này đáp lại.
Tuy rằng cô từng được vô số
đàn ông theo đuổi, nhưng cảm giác xôn xao động tâm như bây giờ vẫn còn khá mới
lạ với cô. Này xinh đẹp cơ bắp, này cánh tay đường cong, này hố lõm khêu gợi của
xương sống, còn cả cặp mông tròn lẳn săn chắc vun cao ngay cả phụ nữ cũng phải
ghen tị...
“Hey hey...!” Trần Cận nắm
chặt lấy quần bơi lật mình lại, giật mình nhìn cô gái, “Đàn ông rất là mẫn cảm
đấy nhé, cô đừng tùy tiện sờ lung tung được không?”
“Tôi sờ anh, anh liền có phản ứng?” Nana cười nói rồi khóa ngồi
lên bụng Trần Cận, sau đó thản nhiên xoa đều kem chống nắng ra khắp ngực hắn,
cúi người xuống sát bên tai hắn, cô hỏi: “Điều này có chứng minh được rằng
chúng ta vẫn có thể ...?”
“Đại tỷ, cô nghĩ nhiều!”
Nana không tức giận, tiếp tục
ngồi trên người Trần Cận, nhẫn nại dùng cả bàn tay xoa rộng lớp kem trắng lên
da hắn: “Liệu đã có người nào nói với anh rằng dáng người của anh đẹp như một
tác phẩm điêu khắc hay chưa?”
“Đây chẳng phải là sự thật đấy
thôi, cần gì người nào nói cho tôi biết? A, cô đang tán tỉnh tôi đấy à? Trong
lúc thực thi công tác mà còn tranh thủ tán tỉnh là không tốt đâu!”
Nana cười ra tiếng, người
đàn ông này khiến tâm tình của cô rất vui vẻ sảng khoái, hắn có thể dễ dàng khiến
cô tháo xuống chiếc mặt nạ “đại tỷ”, trở về nguyên vẹn hình hài của một người
phụ nữ bình thường. Kỳ thật, lúc này cô chỉ muốn trêu chọc hắn một chút, nhìn bộ
dáng thất kinh của hắn rất thú vị.
Đúng lúc này, chuông điện
thoại cầm tay của Trần Cận vang lên, Nana cười nói: “Tôi lấy cho!” Sau đó cô ta
nhích người về phía trước một chút, quỳ rạp người xuống, vươn tay về phía quần
của hắn để lấy điện thoại. Tư thế này khiến hai người thoạt nhìn có quan hệ hết
sức mập mờ, bộ ngực của Nana gần như chạm vào chóp mũi Trần Cận, hắn thậm chí
có thể ngửi được mùi nước hoa thoảng thoảng trên người cô.
“Lấy được!” Nana hiếu kỳ
nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ở đó đang hiện lên một ký tự thần bí,
không có tên người gọi đến.
Thế nhưng khi Khả Trần Cận
nhìn thấy ký tự này lập lòe trên màn hình, hắn rõ ràng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng lập
tức khẽ cười đón cuộc gọi. Nana chưa từng nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu nơi lỏng này
của Trần Cận trước đó, lồng ngực cô thoáng co thắt lại.
“Nghĩ thế nào lại gọi cho
tôi vào lúc này?” Tuy dáng vẻ vẫn rất tự kỷ, nhưng rõ ràng giọng nói đã đè thấp.
Đầu bên kia chỉ có trầm mặc,
nhưng khi hắn nghe trong tiếng hít thở của đối phương có cả tiếng sóng biển ồn
ào hắn liền “oanh” ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn bốn phía. Cuối cùng, phía bên
trái khoảng mấy chục mét, hắn nhìn thấy thân ảnh của người kia, còn có cả mấy bảo
tiêu bị người kia bắt buộc lùi lại phía xa xa âm thầm bảo hộ.
Ngay cả khi khoảng cách quá
xa khiến hắn không nhìn rõ vẻ mặt của người nọ, hắn cũng vẫn có thể cảm nhận được
ánh mắt của người đó lạnh như băng nhìn về phía hắn.
“A Cận, làm sao vậy?” (Tiêu rồi,
chị này lại còn gọi “A Cận” nè... *Che mặt*)
A~, vị đại tỷ này căn bản là
đổ thêm dầu vào lửa ......
Nếu lúc này hắn chạy về phía
người kia, người kia lại không làm ra bất cứ một động tác ngăn cản nào, liệu
viên đạn của tay súng bắn tỉa có thể xuyên thấu qua lồng ngực của hắn hay không
đây? Hay là, người kia vẫn giống như lúc này, lạnh lùng nhìn hắn......
Trần Cận yếu ớt nói: “Sao
anh lại tới đây......”
Trả lời hắn là tiếng điện
thoại bị cắt đứt.
A...... Không phải đâu!
“Người kia là ai ?” Mẫn cảm
như Nana Hồ tất nhiên cũng đã phát hiện người đàn ông đứng ở xa xa, hơn nữa, một
người chưa bao giờ biết sợ hãi như Trần Cận cũng chịu sự ảnh hưởng rất lớn từ
anh ta.
Lúc này Trần Cận mới bất
thình lình đẩy bật Nana ra như một phản xạ có điều kiện, khiến cô ngã lên mặt
cát, nhưng người đàn ông đứng ở phía xa đã quay người rời đi.
Vài giây qua đi, hắn mới nhảy
dựng lên, vừa vò đầu bứt tai vừa nhấn số máy của Michael.
Điện thoại vừa thông, Trần Cận
không chờ người bên kia lên tiếng liền lập tức hỏi: “Tại sao Fiennes lại ở St.
Paul?”
“Andre phải đáp máy bay đi Italia,
anh ta nói mình chỉ có thể ở lại St. Paul hai tiếng đồng hồ, hai người hẳn là
đã gặp nhau?”
Đúng vậy, đã gặp, lại còn gặp
gỡ một cách vô cùng độc đáo! “Là anh nói cho anh ta biết tôi đang ở bãi biển Copacabana?”
Michael không hề có chút xíu
áy náy: “Tôi cũng không phải là người duy nhất biết cậu ở bãi biển nhàn hạ. Chuyên
cơ của anh ta đặc biệt dừng ở St. Paul hai giờ, hẳn là có chuyện rất trọng yếu
muốn tìm cậu.”
“Cảm ơn anh a Cá Gỗ, anh biết
rõ anh ta đến liền báo trước cho tôi biết một tiếng sẽ chết sao? Lần này tôi thật
sự bị anh hại chết ......”
Đối phương không vui hỏi: “Cậu
lại làm gì chọc tức Andre rồi?”
Trần Cận đã lười nói chuyện,
ngắt điện thoại, sau đó hai lần gọi cho Fiennes, đối phương đều không tiếp.
Gã ta sẽ không...... thật sự
tức giận đấy chứ! Cũng không phải bắt kẻ thông dâm tại giường, có cần thiết phải
làm nghiêm trọng đến thế không? Có điều hình như........ Mỗi lần bị gã ta “đánh
úp”, hắn đều đang cùng đàn bà “lêu lổng”, mặc dù có vài lần sự thật cũng không
phải như những gì bề ngoài cho thấy, nhưng nhìn gã ta ra vẻ chắc chắn “Cậu là đồ
bắt cá hai tay!” hắn vẫn cảm thấy ấm ức thế nào! Nếu hôm nay “màn trình diễn”
này đổi lại cho hắn đứng ở vị trí của người bắt gặp, hắn cũng sẽ tức đến nổ phổi!
Không ai có thể tin một nam một nữ ở trong trạng thái đó lại đang đơn thuần nói
chuyện thời tiết!
Quả nhiên, là đàn ông, một khi tiếng tăm không tốt thì
cho dù có cố gắng chuyển biến thành “trai ngoan”, dù có thực sự “băng thanh ngọc
khiết” đến thế nào đi nữa cũng sẽ không có người tin. Trần Cận, mày xong đời rồi!
Nhất định là hôm nay ra cửa lại quên xem hoàng lịch, bị
báo ứng.
“A Cận, anh không sao chứ ?”
“Tôi còn có chút việc, đi
trước một bước.” Thái độ của hắn không tự giác liền đạm mạc xa cách hẳn, điều này
khiến Nana ngây người.
“Anh quên quần áo.”
“A.” Hắn máy móc xoay người
lại lấy đồ, không yên lòng nói một câu, “Chúng ta gặp ở Rio nhé.” Kỳ thật trong
lòng Trần Cận cũng không hề trách cứ Nana, đối với “tình cảm hữu nghị giai cấp”
mới thành lập ngắn ngủn mấy ngày này, hắn cũng sẽ không vì chút vô ý sai lầm của đối
phương mà vô cớ giận chó đánh mèo. Kiểu phụ nữ hào sảng như Nana, nghĩ muốn cái
gì liền dũng cảm đi tranh thủ, kỳ thật cũng không có gì không đúng.
Nhìn anh chàng trước nay
luôn luôn lạc quan ương ngạnh, lần đầu tiên ước hội cô ta, lại bởi vì một ngoại
nhân xuất hiện mà rời đi trong chán nản, bóng dáng cao lớn lạc mịch khiến Nana tràn
ngập chua xót không cam lòng. Thì ra cũng có một số người mà ta sẽ không chiếm
được, bất kể ta tự tin cỡ nào.
Chỉ là khi đó Nana cũng
không biết, người mà lúc này cô ta cho là “ngoại nhân” đối với Trần Cận mà nói,
lại là một trong số vô cùng ít ỏi những người có thể khiến Trần Cận vui buồn
không thể tự khống chế.
Fiennes trở lại trong xe, trợ
lý Norman đưa điện thoại di động đến trước mặt thủ trưởng: “Anh ta ...... gọi điện.”
Fiennes do dự một chút, vừa đưa tay đi tiếp, Norman lại trước một bước nhắc nhở,
“Vừa rồi Ngài Bộ trưởng Pozzo có điện khẩn, cho biết Hội nghị Rome khai mạc sớm
hơn dự định 3 tiếng đồng hồ, nếu hiện tại chúng ta lập tức bay thì vẫn còn kịp,
thật sự không thể chậm trễ hơn nữa .”
Động tác của Fiennes cứng đờ,
ngay sau đó anh lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có việc gì rụt
tay lại, sau đó gật đầu ý bảo: “Quay lại sân bay đi.”
Norman nhìn Fiennes chậm rãi
tựa đầu vào cửa kính xe bên kia, anh tuấn sườn mặt bị một chút khuất bóng thương
cảm bao trùm, anh ta không khỏi nhẹ giọng thở dài: Sớm biết sẽ như vậy dù thế
nào anh ta cũng sẽ không đồng ý để phi cơ bay vòng về St. Paul.
Buổi tối ngày hôm đó, Trần Cận
uống không ít rượu Rum, hắn nghĩ mình có thể say đến ngã trái ngã phải, nhưng
khi hắn rời khỏi quán bar, gió oi bức đập vào mặt, đột nhiên hắn lại tỉnh táo.
Thì ra hắn cũng có lúc cảm
thấy sợ hãi, cái loại này phiền muộn mơ hồ này rất không chân thật. Tuy hắn rất
để ý địa vị của mình ở Hào Môn - điều này có thể coi là bản năng cạnh tranh
trong sự nghiệp của đàn ông - nhưng hắn nghĩ tới, nếu một ngày kia hắn cũng giống
Thôi Minh Long bị đi lưu đày như vậy, có thể nào hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn
không?
Quan hệ của hai người luôn
như gần như xa đạm đạm khó đoán, thật đúng là khiến lòng người phiền não, vì người
đó mà đau buồn, vì người đó mà kích động, vì người đó tìm say, nhưng kì thật, hắn
và Fiennes rốt cuộc được tính là cái gì đâu?
Hiện tại Trần Cận cũng sẽ
không còn cảm thấy chính mình là vì dục vọng mới cam tâm bị một người đàn ông ngủ,
nhưng dư thừa khát vọng cũng là chướng ngại, là cấm kỵ đối với bọn họ. Tạm thời,
song phương cũng không thể yêu cầu càng nhiều.
Ngay khi hắn còn trầm
mặc suy nghĩ, một cú đánh mạnh ập đến từ phía sau. Vì không lập tức phản kháng
kịp thời, hắn bị người đè lên vách tường trong ngõ nhỏ, một thứ giống như họng
súng đè lên lưng hắn.
***
***
Trời còn ngại hắn không đủ
xui xẻo hay sao? Ở St. Paul gặp cướp cũng không phải là chuyện lạ, bọn khốn kiếp
này thường xuyên nhằm vào những con ma men say bét nhè, phụ nữ hoặc khách nước
ngoài, có điều hôm nay tên này không gặp may, hắn còn chưa say đến mức không thể
đánh một trận.
Lão tử vừa lúc có đầy một bụng hỏa không có chỗ phát
tiết đây, bây giờ có một bao cát tự mình lăn đến, chẳng phải là trời cũng đứng
về phía lão tử? (Trời mà đứng
về phía anh thì bây giờ anh đã chẳng phải mượn rượu giải sầu! =.,=)
Tên hôi hám kia móc sạch tiền
mặt còn lại trong túi áo hắn, sau đó lùi bước một về phía sau, nói: “Cút đi!”
“Những lời này chẳng phải nên
để cho tao nói?” Trần Cận dùng thứ ngôn ngữ Tây Ban Nha chưa sõi đáp lại.
Tên cướp hơi kinh hãi, ánh mắt
cho thấy vẻ hung hãn hoảng hốt, nhưng tay cầm súng của gã ta thì không chút run
rẩy, rõ ràng là một tay già dặn kinh nghiệm. Người như vậy nếu hắn nương tay
không chừng người bị xử lý sẽ chính là hắn.
Thoắt cái, nòng súng của đối
phương đã nằm trong tay Trần Cận, trong lúc hai người tranh đoạt, tên cướp theo
bản năng bóp cò, tiếng nổ vang vọng khắp con ngõ nhỏ, trong không khí cũng phảng
phất có mùi gas cháy gay mũi. Vì tiếng động quá lớn, những người ở quanh đó bắt
đầu vội vã rời khỏi.
Đên lượt Trần Cận đem tên
kia áp lên trên tường, đè mạnh tay cầm súng của gã, hướng họng súng vào ngay cằm
gã ta, vẻ hoảng hốt trong mắt tên cướp càng lộ rõ.
Trần Cận dùng sức bẻ cánh
tay còn lại của gã ra phía sau lưng, sau đó cười lạnh hỏi: “Còn chơi không?”
Nghe thấy tiếng người kích động
càng ngay càng ồn ào bên ngoài ngõ nhỏ, biết là có người báo cảnh sát, tên cướp
đổ mồ hôi lạnh. “Nghề” này gã ta làm cũng đã nửa năm trời, vẫn chưa từng gặp được
“nạn nhân” nào liều lĩnh không muốn sống như thế này.
Thấy tình thế càng ngày càng
tệ, gã ta nhúc nhích một chút, cầu xin: “Thả tao đi!”
“Thả mày? Để mày đi cướp người
khác?”
“Súng... súng sẽ cướp cò!”
Trần Cận dùng tiếng Anh nói:
“Cũng phải, hai ngày trước tao bị một khẩu súng cướp cò suýt nữa bắn trúng. Tiếng
đạn xuyên qua cằm, phốc xích -- nhất
định mày chưa từng nghe qua, đúng không?”
Tuy rằng không thật sự nghe
hiểu lời uy hiếp này của Trần Cận nhưng tên cướp đã cảm giác được hôm nay mình
đã gặp phải một thằng điên, vì thế ý thức phản kháng càng bức thiết, nhưng ngại
nòng súng đang thẳng tắp nhằm vào mình, gã ta cũng không dám hành động thiếu
suy nghĩ.
Trần Cận đột nhiên nhớ tới
câu nói của Nana Hồ: “... Anh có thể giúp
được bao nhiêu người?”
Đúng vậy, từ trong mắt người
này, hắn có thể nhận ra gã ta là loại người nào -- ban ngày làm cu li, lại ham
cờ bạc, muốn có tiền nhanh chỉ có một con đường để đi. Gã ta sẽ không thây đổi,
cho dù hôm nay bị cảnh sát bắt, đến khi thả ra, gã ta sẽ vẫn là một tên lưu
manh lang thang.
Nhưng chính hắn cũng có khác
gì đâu? Hắng chưa từng muốn thay đổi bản thân mình, cho nên cũng vĩnh viễn
không thoát khỏi mê cung của “Diệm”.
Hắn quả thực không muốn mình
lâm vào hoàn cảnh uất ức như vậy. Hắn cần gì phải tự mâu thuẫn khó chịu như thế
này? Rõ ràng hắn chẳng có gì sai, vì sao phải mang theo cảm giác như thể hắn mắc
nợ tên đó? Chẳng lẽ hắn nhất định phải hứa hẹn điều gì với Fiennes mới được? Ở
trong mắt tên kia hắn quả thực là một kẻ lạm tình như vậy hay sao? Được rồi, dù
sao tranh luận cũng không phải sở trường của hắn, vậy hắn liền câm miệng là được
chứ gì? Có gan thì hôm nay không tiếp điện thoại của hắn, cả đời cũng đừng tiếp
điện thoại của hắn! (Ý anh là người ta không tiếp anh vẫn gọi? =.,=)
“Đưa khẩu súng cho tao.” Trần
Cận nói, “Tao cho mày chọn, muốn súng hay muốn mạng?”
Câu này đối phương nghe hiểu,
im lặng vài giây sau, tên cướp buông lỏng ngón tay, Trần Cận cũng liền buông lỏng
cánh tay, chộp lấy khẩu súng lùi ra sau.
Tên cướp căm giận nhổ một
bãi nước bọt, xoay người hậm hực bỏ đi.
“Hey -- còn tiền của tao!”
Tên cướp không dừng bước,
móc tiền ra quẳng trên mặt đất, bỗng nhiên chạy như điên mà đi.
Hay lắm, một ngày xui xẻo,
chỉ kiếm được một khẩu súng rẻ tiền và một cõi lòng tan nát. Oa, mẹ nó, hắn thật
đúng là có tài năng của một thi nhân. (Bệnh tự kỷ tái phát)
Đột nhiên sau lưng có người
không tiếng động tới gần hắn, chờ hắn trấn định, lại phát hiện chính mình đã
đem họng súng chuẩn xác nhắm ngay mi tâm người nọ.
“Xem ra đúng là cậu say
không nhẹ.”
“Cá Gỗ, anh theo dõi tôi ?”
“Cậu nghĩ rằng tôi muốn?”
“A, đúng, anh được cử đến để
bảo vệ tôi, tôi mẹ nó cần được bảo vệ sao?” Hắn tiến lên túm lấy cổ áo Michael,
“Vừa nãy tên điên kia dùng súng chỉ vào tôi, hẳn là anh cũng thấy?”
“Thấy.” Michael vẫn giữ vẻ mặt
bình tĩnh.
“Anh đến xem tôi xấu mặt
sao?”
“Tôi cũng không rảnh rỗi đến
thế.”
“Nếu tên kia thật sự nổ
súng, anh sẽ trước một bước băng đầu
gã ta?”
“Phải.”
“Thật thú vị!” Trần Cận bĩ
cười, vỗ vỗ vai Michael, buông lỏng bàn tay nắm cổ áo anh ta, thanh âm nhẹ đi,
“Fiennes...... Sau khi rời khỏi...... có liên lạc với anh không?”
“Không, chẳng phải tôi đã
nói trước với cậu rồi, không có việc gì đừng chọc tới anh ta!”
“Anh nghĩ rằng tôi điên
thích đi chọc giận anh ta hay sao? Tự anh ta không nói một tiếng đã từ thật xa
chạy tới hiến ân cần, anh cho rằng tôi cần cái trò đó của anh ta?”
“Cậu nói ngược? Đường đường
một người như Andre cần gì phải chạy tới tìm cậu lấy lòng?”
Trần Cận cười nhạo một cách
khoa trương: “A phải rồi! Anh ta còn là Thiếu tướng cơ đấy! Thật là -- một cái
đại quân hàm! Thật là một vị quan lớn! Có phải người giống anh ta, muốn thế nào
người khác liền phải chiều theo thế ấy?”
“Cậu say.”
“Cá Gỗ, tôi thật sự rất để ý
đến suy nghĩ của người kia, anh cũng thực để ý đúng không? Nhưng sự “để ý” của
anh không giống tôi. Anh vốn không thể hiểu, không ai có thể hiểu......” Hắn tựa
vào tường, chậm rãi trượt xuống đất, “Nếu A Địch và Tiểu Lệ ở thì tốt rồi.” (Cho anh
chà đạp chứ gì?)
Michael lắc đầu: “Cậu chẳng
những say, còn say khướt.”
Tuy rằng anh ta không biết
lão đại Andre lại cùng Trần Cận tranh chấp chuyện gì, nhưng chất phác không để
ý tới thế sự như Michael, cũng biết Fiennes coi trọng tên xấu tính này đến mức
nào. Anh ta nghĩ rằng: Còn tưởng cậu có
bao nhiêu thông minh! Nếu lão đại thực sự chỉ xem cậu là lâu la, sao có thể bay
từ xa xôi đến tìm cậu nghị sự, tôi lại có thể nào bị ép ở lại nơi này nửa đêm
nhìn cậu điên rượu!
Kỳ thật hai người kia rốt cuộc
đang làm cái quỷ gì, bằng trí tưởng tượng của Michael cũng như lọt vào trong
sương mù, dù sao anh ta chưa bao giờ là một kẻ quen ngồi lề đôi mách buôn chuyện
vỉa hè. Chỉ là hai người họ cứ như vậy....... dây dưa dây dưa, khiến cho một
người đứng ngoài xem toàn bộ sự biến chuyển trong mối quan hệ giữa hai người họ
như Michael cũng không khỏi có chút ngờ vực khó lường..... Vì sao lúc này những
lời Trần Cận nói lại khiến anh ta liên tưởng đến tên nhóc xấu tính này và Andre
Fiennes có ....... quan hệ “ấy”?
Nếu không phải Fiennes và Trần
Cận trong mắt Michael hoàn toàn là đàn ông trong số đàn ông, anh ta cũng sẽ
không cần phải rối rắm về mối quan hệ dây dưa như thể nhi nữ tình trường giữa họ
như thế, hay là Trần Cận là thân nhân thất lạc nhiều năm của Andre?...... Bằng
không tại sao lão đại lại chăm chút từng bữa ăn giấc ngủ đường đi nước bước cho
hắn ta như vậy? Hôm nay hai người lại diễn xuất tiết mục vừa gặp liền xung đột,
khiến anh ta càng xem càng chẳng hiểu thế nào.
Đêm đó, Michael đột phát thiện
tâm, không muốn nhìn tên điên này lại bị người ta đến cướp bóc. Trận đấu vừa rồi
rõ ràng đã khiến hắn hao hết tinh thần, hiện tại hắn như một bãi nước rỉ ra nằm
nhũn trên mặt đất, chỉ sợ bất cứ tên ăn mày nào đến đẩy nhẹ một cái cũng có thể
đánh bại hắn.
Michael vốn định cho hắn bài
học nho nhỏ để nhớ đời, nhưng rốt cuộc không dám để lại hắn một mình ở trong
ngõ nhỏ, nếu Xích bộ lão đại ở St. Paul phơi thây đầu đường, là người phụ trách
an toàn của hắn trong toàn bộ hành trình anh ta cũng không thoát được liên can,
hơn nữa theo như trình độ coi trọng của Andre đối với tên xấu tính này mà nói,
lỡ như hắn có việc gì, chỉ sợ anh ta cũng không gánh vách nổi trừng phạt.
Vì thế Michael tự nhận mình
số khổ, nâng Trần Cận lên vẫy xe taxi, tẫn trách đem tôn ôn thần này đưa về
khách sạn.
***
Hôm sau, Trần Cận tỉnh dậy,
đầu vẫn nặng trịch, hắn nhớ tới tối hôm qua mình bị cướp, sau đó hắn đoạt được
súng, sau đó nữa, Cá Gỗ xuất hiện, toàn bộ quá trình hắn vẫn nhớ như in, xem ra
hắn cũng không say bét nhè như mình tưởng, ngủ qua một giấc lại có cảm giác tái
thế làm người.
Đúng rồi! Hẳn là hắn không lảm
nhảm gì đó mất mặt bị Cá Gỗ nghe được đi? Mà nếu hắn không nói gì, vì sao tên
nhỏ mọn kia lại hảo tâm đưa hắn về khách sạn như vậy? Cá Gỗ là ai? Gã ta là một
kẻ bắn tỉa cuồng, máu lạnh, không có lòng thương xót a! Nếu chẳng phải gã ta
cho rằng hắn bị bệnh nguy kịch thân trí không sáng suốt, cứ theo lẽ thường mà
nói thì gã ta tuyệt đối sẽ không vươn tay trợ giúp.
Thôi quên đi, không nghĩ nữa,
hắn đã muốn có đủ phiền muộn. Hắn không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, vì thế hắn
quyết định trốn vào phòng tắm, ngồi trên bồn cầu mà suy xét về nhân sinh, gần
mười phút trôi qua, hắn cuối cùng thở dài một hơi, đứng lên. Một ý tưởng lập tức
nảy sinh: Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế là xong!
Anh muốn đến tận mắt nhìn xem tôi có nghe lời anh hay
không? Được a, nhìn rồi thấy khó chịu, liền không chịu gặp tôi. Mẹ, anh nghĩ rằng
tôi là cái giống Labrador* nuôi trong sân nhà anh a, thích thì vuốt vuốt vài
cái thuận mao, vừa nhìn thấy nó chạy vào sân nhà người khác dạo chơi một vòng,
liền không cần biết nó có ăn thức ăn của nhà kia cho hay không, lập tức đuổi thẳng
ra khỏi nhà, rốt cuộc có nhân tính hay không? (* Một giống chó)
Phi phi phi ! Lão tử mới không phải là chó là mèo!
Dưới tình thế cấp bách, hắn
lại có thể đem chính mình so sánh với vật nuôi, Trần Cận thật ảo não. Ngày hôm
qua thống khổ cùng mất mát, lúc này liền hóa thành một đoàn lệ khí*, bành trướng
nghi ngút trong lồng ngực, cuối cùng, oanh một tiếng vỡ tan, sau đó hòa vào
trong không khí, không để lại một chút tăm hơi. (* hung hãn)
Đó mới đúng là đàn ông!
Kỳ thật còn một người nữa
cũng vì chuyện này mà đau đầu không kém, đó là Nana Hồ. Đây là lần đầu tiên cô
cảm thấy mờ mịt như thế, trước đây, cô chưa từng vì bất cứ một đối tác nào mà
nóng lòng như vậy. Không chịu nổi ở yên trong phòng đi qua đi lại, Nana quyết định
đi trước trở về Rio, liên lạc với tổng bộ để xác nhận điều lệnh.
Ngày hôm sau, Trần Cận mới
biết được tin tức này, bởi vì Herman đã tìm đến hắn!
“Người hợp tác xinh đẹp của
anh đã đi làm chuyện đứng đắn, anh thì ở lại St. Paul vui đến quên cả trời đất,
thế là sao?” Giọng nói của anh ta nghe có chút nghiêm khắc.
Thực ra, Trần Cận đã quen với
chuyện bị người dội nước lã vào mặt, hơn nữa với phong cách thần kinh hết sức thô
ráp của mình, hắn cũng là cao thủ trong kỹ năng dội nước đó. Vì thế, tận lực
phòng thủ, toàn lực phản kích là độc quyền của Trần lão đại!
“A~, tôi nói thật nhé, anh
nói chuyện rất là khó nghe! Thứ anh cần tôi đã nhờ người chuyển phát nhanh cho
anh, chẳng lẽ bưu kiện bị thất lạc? Tôi nói trước, tôi không muốn lại đi tìm
Jia Max để chụp lấy giấy chứng minh* đâu!” (* Chụp ảnh trực diện cự ly gần,
ý nói đến việc tiếp cận Jia Max để lấy mẫu võng mạc.)
“Dừng chuyến bay hôm nay,
ngày mai anh cần về trước Rio một chuyến. Ba ngày sau Fiennes sẽ trở về, trước
đó anh cần phải phối hợp với mỹ nữ của anh trà trộn vào Heaven Club làm việc.
Đây là cơ hội duy nhất và cũng là nhanh nhất để chúng ta tiếp xúc được với Sartori.”
“Anh ra lệnh rất thông thạo
a, không hổ là chuyên gia. Nếu người thông minh luôn thờ phụng các bậc chuyên
gia, vậy nhờ anh có thời gian rảnh đến giúp tôi gột rửa não.” Trần Cận cười hì
hì, “Đúng rồi, cái đầu lông vàng của anh có nhuộm không? Đề nghị của tôi nhất định
sẽ không sai .....”
Trả lời hắn là âm thanh cắt
đứt trò chuyện bén nhọn chọc vào tai. Trần Cận vội vã bứt tai nghe ra. Vẻ mặt hắn
cũng đã trở nên bình tĩnh, hắn đi đến bên cửa sổ, kéo mành ra, hắn nghĩ: Cái
tên ghen bậy ghen bạ kia quả thực không gọi điện lại, có cần phải tuyệt tình
như vậy không?
Sáng sớm hôm sau hắn khải hoàn
trở lại Rio, nhưng không đợi hắn trở về căn cứ mới kiến tạo trong kho hàng, hắn
đã bị Herman đánh đông chỉ tây, ai cho gã ta là lâm thời kỹ thuật viên chỉ huy,
đường đi đều phải chiếu theo mệnh lệnh của gã ta.
“Nơi dừng chân của anh là
khách sạn Molly, phòng 702, thẻ mở cửa được để ở góc phía nam bồn hoa lầu 3” Herman
chỉ đường qua điện thoại, “Heaven Club có một nửa diện tích buôn bán dành cho
công chúng, một nửa này có thiết bị theo dõi, nhưng không có hồng ngoại tuyến,
thiết bị dò sóng hay nghe lén, anh có thể dùng tai nghe mini để giữ liên lạc.
Nhưng một nửa còn lại ở dưới mặt đất, chỉ có VIP hoặc khách đặc biệt mới có thể
tiến vào, vì thân phận của những người này đều cần được bảo mật nên bên trong bố
trí thiết bị giám sát nghiêm ngặt, trong khi tham dự Cuồng hoan dạ khách sẽ bị cấm dùng điện thoại, ngăn cách hết thảy mọi
liên hệ với bên ngoài. Anh chỉ có thời gian một tuần để quen thuộc hết thảy
trong Club, sau đó tìm cơ hội đi vào tầng ngầm, sau đó tìm xem có cơ hội gặp mặt
Sartori hay không.”
“Nếu tôi không thể mang thấu
kính và khuôn đúc găng tay tiến vào khu vực bị phong tỏa, vậy cứ cho tôi có thể
gặp Sartori, tôi phải làm thế nào lấy được vân tay và mẫu võng mạc?”
“Vì thế tôi mới yêu cầu anh hành động tùy theo hoàn cảnh.”
“A, quan chỉ huy như anh thật
không chuyên nghiệp, cái gì gọi là “hành động tùy theo hoàn cảnh”?” Cách giải
quyết tình huống của tên lông vàng này hoàn toàn không coi trọng vận may, vận may sẽ rất
nhanh bị cạn kiệt cho xem! Mà Trần Cận hắn cũng thường xuyên gặp phải xui xẻo,
rơi vào loại trường hợp nguy hiểm này, một khi bị lộ, chắc chắn hắn sẽ bị tha
xuống tầng hầm diệt khẩu!
“Đừng quá nhát gan, chúng ta vẫn có phương án B.”
Nói vậy Trần Cận càng thiếu
sự tin tưởng vào khả năng thành công của phương án A, nhưng bản năng nghề nghiệp
vẫn khiến hắn tạm thời phối hợp một lần.
“Xem ra tôi lại có một giấy
chứng nhận nghề nghiệp mới lạ nào đó, nhân viên phục vụ?”
“Bartender, có biết làm
không ?”
“Mười năm trước tôi biết, có
tính không ?”
Đối phương trầm mặc một lát,
sau đó bất đắc dĩ nói: “Tôi nghĩ là người như các anh, tam lạm tay nghề gì đều
biết!”
Trần Cận phật lòng: “Cái gì gọi
là người như chúng tôi ? Chức nghiệp
của tôi rất ngầu, rất cao thượng, anh không thấy trong phim ảnh người đóng mấy vai
này toàn là đàn ông đích thực hay sao?”
“Chiều nay sẽ có một chuyên
gia pha rượu đến phụ đạo cho anh, anh có thời gian một ngày để luyện tập.” Herman
tiếp tục chủ đề dang dở, “Hẳn là anh đã nghe nói tầng ngầm của Heaven thực hiện
hoạt động gì rồi chứ?”
“Nếu anh chỉ việc đem người
làm đồ vật bán qua bán lại, vậy quả thực là tôi có nghe nói. Trần Cận không để
ý, “Loại đàn ông trưởng thành như tôi khả năng sẽ không bán được giá tốt, anh sẽ
không buộc tôi đi xuống dưới đó để đóng vai trai non, ra vẻ đáng yêu đấy chứ?”
“Người châu Á là món hàng rất
được ưa chuộng ở đó, Sartori sẽ tự mình lựa chọn những món hàng được đem ra đấu giá.”
“Được được, việc tôi rất được
ưa chuộng tôi đã sớm biết, không cần một lũ phát rồ giúp tôi chứng minh, ok? Cụ
thể bọn họ ra giá mua cái gì?”
“Nữ trinh nam tân và khoảng 3 tháng chủ quyền với
các nô lệ, nói một cách thông tục thì là chơi SM, những gã đàn ông có loại ham
mê này thường có tính cách......”
“Mẹ kiếp!” Trần Cận đình chỉ
sự giải thích, “Nam tân? Lão tử từ năm 14 tuổi đã mất tân.”
“Anh cho là mua trai chỉ có
khách hàng nữ hay sao?” Giọng nói của Herman âm trầm lại mang theo vài phần
sung sướng khi người gặp họa, “Tháng trước kiểm sát trưởng thành phố bị vạch trần
việc nuôi dưỡng trai bao, ồn ào rất lớn.”
Trần Cận rốt cục biết ý tứ của
đối phương, cảm thấy buồn cười nói: “Con mắt nào của anh nhìn tôi giống trai
bao của đàn ông?”
“Không thử một lần làm sao biết
không thích hợp?”
“Fuck.” Trần Cận không biết
nên khóc hay cười, cuối cùng cười mắng một tiếng, sau đó thuê xe đi đến khách sạn
Molly.
Sợ chồng như sợ cọp "~"
Trả lờiXóaSố Cận Cận là số con rệp, toàn bị bắt gian tại trận, Fi ca đã hay ghen rồi còn lúc nào cũng tập kích vào trúng tình huống nhạy cảm kekekeke
Một phút mặc niệm cho em Cận "vô cùng oan ức" ^^
Nana... chị hại đời em ấy rồi ;)))
Có cảm giác như A Cận là một con mèo rừng, bình thườn nhe nanh múa vuốt xù lông, đến khi con hổ (A Fi) trừng mắt gầm nhẹ một tiếng, liền yếu thế kêu meo meo! ^^ Mà lần này A Cận là oan thật mà! ^^
Xóatội anh cận , vì buồn anh Fi nên bị tập kích rồi
Trả lờiXóako biết ảnh có sao ko
Hồi sau sẽ rõ, hì hì... ^^
XóaNàng cắt đoạn này là hơi bị... đó nha.
Trả lờiXóaA Cận đúng là số đen tận mạng, cứ lần nào có hành động hơi mờ ám một tí là bị Fi ca bắt gặp. Số em là cái số ko lăng nhăng đc rùi.
Hok bit sau vụ này 2 anh có tiến triển gì hok đây ;))
Hờ hờ, thì cũng phải "sờ" chuẩn để mà cắt chứ, ^^ sau vụ này 2 anh không những có biến chuyển mà còn biến chuyển lớn nữa cơ! ^^
Xóa:"> ta thích A Cận thế này. Con báo bất trị nay đã thành con mèo hoang ngoan ngoãn :-"
Trả lờiXóaKa ka ka, ta là ta khoái xem ghen tuông, có ghen tuông mù trời mới có kịch tính, ka ka ka~
Xóaoa a Fi đến thật đúng lúc
Trả lờiXóakiểu này khi gặp lại nhau a Cận sẽ một tháng ko xuống nổi giường *đầu óc mềnh chỉ nghĩ đến nhg thứ đen tối* hehe
anh cận đúng là tinh thần lạc quan a, mới buồn đó lại vui rồi
Trả lờiXóazời ơi, cặp này như chơi trò đuổi bắt í nhỉ =)))
Trả lờiXóahùi trc anh gọi điện thì em chảnh, ko thèm bắt máy, anh gọi năm lần bảy lượt em mới chịu nghe máy cho. Giờ thì đến lượt anh nổi cơn kiêu...tội cho em A Cận, ẻm bị oan mà rối rít gọi cho anh :(( mà anh ko thèm nghe
mà em Cận giở quá, lúc đó ẻm ko hôn em Nana Hồ 1 cái, đảm bảo anh Fi ko đứng đó đâu, mà ảnh sẽ chạy luôn........ tới kéo em Cận ra và sẽ làm vài động tác chứng minh cho bàn dân thiên hạ biết em là của riêng ảnh =)))))))))
mà cũng may có cảnh này ko nhìu bạn lại tưởng chỉ có mỗi anh Fi iu em Cận, đây là chứng cứ hùng hồn biểu thị rằng em Cận ẻm đa sa vào lưới của anh Fi ko cách nào thoát đc :)))
đọc mấy tập gần đây mới thấy rõ chân lí rằng "theo tình tình chạy, chạy tình tình theo" :x
-Sulovesu-
"Mà em Cận giở quá, lúc đó ẻm ko hôn em Nana Hồ 1 cái, đảm bảo anh Fi ko đứng đó đâu..." => Há há, chiêu này hay nhá ~ ^0^
Xóaách ... tỷ tỷ ác thiệt ... A Cận mà làm thiệt e đảm bảo a khỏi xuong giường lun :)) :))
XóaSkull
hài chết ta. nhưng lần này quả thật Cận Cận "tình ngay lý gian" mà.
Trả lờiXóachuẩn bị đến hồi thú vị rồi a
Ha ha cang luc cang hap dan. Ma k bik anh Fi het gian anh Can chua nhi? Dung gian lau wa toi nghiep anh Can lam. Skull
Trả lờiXóa*vẫy vẫy*, nàng đã trở về rùi, *hú hét* ta đang mong màn nóng hầm hập của a Cận
Trả lờiXóa*Lườm* Cô xem xem tui trở về bao lâu ròi mừ giờ cô mới "mọc" lên? Cô chìm trong đám coca cola rồi chứ gì???
XóaCận ko muốn cũng phải chấp nhận mình thật sự yêu Fi rồi, chỉ là vẫn mạnh miệng mà thôi, chứ ko sao giữ mình cẩn thận thế, mà giờ thấy Fi nhìn cảnh dễ hiểu lầm rồi bỏ đi thì hết hồn chạy theo, gọi điện rồi rủa xả người ta quá chừng vì Fi ko nghe điện thoại chứ.
Trả lờiXóaFi cũng khổ, lần nào cũng khổ công dành thời gian ít ỏi đi tìm Cận, xong thì toàn thấy Cận đang day dưa với cô này cô kia, dù là chẳng phải làm tới gì cả, chỉ là khó mà ko hiểu lầm. Lần này ko phải anh giận nên ko tiếp điện thoại, mà có công chuyện, nhưng mai mốt gặp gỡ hẳn phải dụ dỗ lại Cận rồi nha, làm người ta say khướt luôn kìa.
Trình độ tự sướng của Cận đúng là số một, tự khen mình lên trời luôn, nhưng đúng là lần này Nana động tâm rồi, lại nhầm phải hoa có chủ, thật mệnh khổ mà.