5/9/12

Hào Môn (Tục) - Chương 14


Vừa lăn lên giường chợp mắt chưa được bao lâu, Trần Cận lại nghe thấy tiếng chuông từ bộ đàm mini chuyên dụng khi tiến hành nhiệm vụ vang lên. Lúc đầu hắn còn lười tiếp, nhưng nghĩ lại, người biết được số điện thoại này đều là nhân viên cấp cao của Hào Môn, nếu hắn không nghe máy, làm chậm trễ công tác vậy sau này cũng khó mà ăn nói với các sếp. Vì thế hắn bèn đấu tranh tư tưởng, đứng dậy đi tìm trong túi quần, cúi đầu nhìn một cái, thấy một số điện thoại lạ.

“Hello?”

“Là tôi.”

Phía bên kia chỉ nói có hai chữ nhưng người Trần Cận liền cứng lại rồi, tái tim hắn cũng như thoáng ngừng một nhịp. Ngay sau đó, hắn cảm thấy loại phản ứng này của mình thực mất mặt nên lập tức khôi phục thái độ bình thường, ra vẻ lơ đãng nói: “Chuyện gì?”

“Mọi chuyện thuận lợi chứ?”

“Vừa mới bắt đầu, chưa có gì để nói.” Hắn ngửa người nằm trên giường, trêu chọc: “Anh làm gì quan tâm nhân viên đến vậy? Tôi còn chưa hành động, anh đã lo tôi chọc ra rắc rối rồi sao?”

Đầu bên kia, Fiennes có vài điều rất muốn nói, nhưng anh nhận ra chỉ cần đối thoại với Trần Cận thì anh sẽ chẳng thể tiến hành cuộc nói chuyện theo ý mình được nữa, “Làm mọi việc đều phải cẩn thận, tôi biết cậu luôn rất bướng bỉnh.”

“Không bướng bỉnh sao được, tôi cũng không phải là dân mới xuất đạo, bướng bỉnh một chút cũng là để ít sơ xảy, còn về chuyện mà anh lo lắng, tôi sẽ làm theo khả năng của mình, sẽ không xằng bậy.”

Khó nghe được Trần Cận nói ra một câu có lý tính như thế, Fiennes cũng cảm thấy yên lòng: “Cậu vẫn ở khách sạn?”

“A.....” Trần Cận không hiểu vì sao mình có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại hắn cũng chẳng làm gì sai trái, vì thế lớn mật thừa nhận, “Đúng vậy, hôm nay -- tôi ở lại chỗ Nana.”

“Vậy sao.”

Nghe đối phương trả lời không mặn không nhạt, Trần Cận không khỏi toát mồ hôi, thoáng có chút căng thẳng, hắn lại tự động bổ sung một câu: “Nhưng không ở chung một phòng.”

“Tôi biết.”

Trần Cận thật muốn tự quăng cho mình một cái tát, tự dưng lại nói rõ ràng như vậy làm gì, người ta không hỏi, hắn giải thích cái rắm!

Ai ngờ bên kia đúng lúc này lại nói: “Cô ta chịu cho cậu ngủ lại, xem ra hai người ở chung rất hòa hợp.”

Vì không đoán được quý ngài Fiennes nói vậy là có ý gì, Trần Cận quyết định trả lời nước đôi: “Cũng khá.”

“Trước khi đi Italia, tôi còn trống hai ngày, tôi sẽ vòng đến St.Paul.”

Trần Cận khẽ cong miệng cười: “Thôi đi anh!”

“Hmm, nói thật, tôi rất nhớ những ngày chúng ta còn ở Hongkong...... Ít nhất khi đó mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy cậu.”

Nghe câu nói gần như tỏ tình như vậy, người ngốc đến mấy cũng không có cách giả vờ như không hiểu, vì thế Trần Cận có chút xấu hổ nói lướt qua: “Haha, tòa nhà cũ nát kia có gì để mà nhớ!”

Cứ cho hắn mang quân đi đánh đi giết gì gì đó hắn rất sở trường, nhưng ứng phó loại đối thoại buồn nôn này hắn lại hoàn toàn không am hiểu, cho dù lúc trước đi cưa gái hắn cũng chỉ bộc tuệch kêu vài tiếng “Babe” liền xong việc, còn trường hợp nghiêm trang một đối một thâm tình như thế này đối với Trần Cận mà nói quả là quá sức.

“Trung tướng William(1) tặng tôi một chai rượu ngon, lần sau gửi cho cậu.”

“Tốt như vậy?”

“Mượn hoa hiến Phật thôi, tôi cũng đâu có biết cậu muốn được tặng thứ gì.”

“Vậy anh thường tặng người khác thứ gì nhiều nhất? Một chuyến du lịch gia đình dài 7 ngày đi Hawaii hay là thẻ bạch kim miễn phí chơi golf cả năm?”

“ Như cậu nói thì là hối lộ trắng trợn.”

“Vậy quà tặng gì mới coi là hợp pháp? Anh muốn tặng gì cho tôi nhất?”

Có vẻ Fiennes ở đầu bên kia rất nghiêm túc suy nghĩ, vài giây sau mới thành thật trả lời: “Chính tôi.”

Trần Cận ngẩng đầu cười haha, có vẻ rất hồn nhiên phóng khoáng.

Lúc này, phía bên kia dường như bị việc gì cắt ngang: “Tôi có việc, vậy..... gặp lại sau!”

“Được, đừng dong dài, bye!”

Fiennes có chút lưu luyến, nhưng lại không muốn để cho phụ tá nhận ra, cho nên anh chỉ có thể âm thầm phẫn nộ nói lời từ biệt: “Tự cậu -- cẩn thận một chút!”

Trần Cận cảm thấy Fiennes như đang dặn dò con nít, rõ ràng là coi thường hắn, thấy buồn cười, chỉ phải trả lời cho có lệ: “Chịu hết nổi anh!”

Cuộc trò chuyện này giống như hai người tăng cường thêm sức phấn chấn cho nhau. Trần Cận đổ người lại giường, gối đầu lên tay ngẩn người. Cho dù hắn là đồ ngốc với chuyện tình cảm, hiện giờ cũng biết mình và Fiennes cứ như vậy liền càng ngày càng giống....... đôi trẻ yêu nhau gọi điện thoại buôn chuyện phiếm cho đỡ nhớ! Cứ như thế này không biết là đúng hay sai, nhưng rõ ràng hắn đã dần dần quen thuộc với phương thức tồn tại của đối phương, nếu bây giờ cứng rắn cắt đứt liên hệ, chính hắn cũng không biết mình sẽ ra sao, vì thế hắn lại lần nữa không thực hiện cái giả thiết đã ngấm ngầm suy nghĩ từ lâu đó.

Kỳ thật bằng vào loại hình thức kết giao chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều này, hắn cũng không xác định chính mình có thực sự hiểu biết Fiennes như hắn vẫn tưởng hay không, đối phương cai quản cả một Đế quốc, ở trong thế giới xa hoa muôn màu muôn vẻ này, có lẽ một lúc nào đó, ở một bữa tiệc sang trọng nào đó,  người kia sẽ lại kết bạn với một người mới vừa mắt. Dựa vào khuôn mặt điển trai(2) và thủ đoạn của mình, Fiennes chỉ cần bỏ ra một phần nhỏ sự khổ công mà gã ta đã dùng để theo đuổi hắn, gã ta đã đủ khiến người khác vui lòng phục tùng mình.

Cứ cho là đối với Fiennes, hắn là đặc biệt, nhưng điều đó cũng không cho thấy cả đời này Fiennes sẽ chỉ có một mình hắn. Mà chính bản thân hắn cũng đâu phải là một kẻ chịu an phận, rõ ràng biết đàn ông đều là một giuộc, thế nhưng hắn lại phát hiện ra rằng bất kể là phụ nữ hay đàn ông, chỉ cần trong lòng đã nhen nhóm lên niềm hi vọng, ai cũng sẽ có lúc không khống chế nổi con tim.

Quả nhiên hắn vẫn không phù hợp đi lo lắng vấn đề nhân sinh đại sự, làm gì phải mua khổ vào thân, hễ cứ đụng đến chuyện liên quan đến người kia liền trở nên lề mề như đàn bà, tốt hơn hết là cái gì cũng không nghĩ nữa. Ngủ!

........

Sáng hôm sau, Nana Hồ gõ cửa phòng hắn, Trần Cận miễn cưỡng mở cửa giương mắt lên, lập tức liền cảm thấy trước mắt sáng ngời!

Hôm nay Nana ăn mặc rất khỏe khoắn gọn gàng, áo không tay hở cổ, quần short màu da bò, đi xăng đan dạo bãi biển, tóc buộc đuôi ngựa, mặt trang điểm nhẹ, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 20 tuổi, hoàn toàn không còn vẻ quyến rũ thành thục như đêm trước.

“Tôi như bây giờ là vì để anh có thể phù hợp với tôi!” Cô ta nháy mắt với hắn.

Nhưng Trần Cận cũng không định cảm ơn: “Cũng là vì giày cao gót không đi được đường núi?”

“Từ giờ trở đi hãy gọi tôi là Rose.”

“Có cần lấy cái tên nghe sến đến như vậy không, ‘Rose’? Vậy cô lấy cái tên Jasmine đi cho xong(3)!” Thấy đối phương nhướng mày, có vẻ không tiêu hóa được truyện cười Trung Quốc, vì thế hắn phất phất tay: “Biết rồi biết rồi, bây giờ tôi là Kane, bạn trai của cô. Hôm trước đại Lý nhặt về một con mèo, cũng đặt tên là Kane.”

Trước lúc xuất phát Nana hỏi hắn: “Bình thường tôi có thể gọi anh là A Cận được không?”

“Không thể. Chúng ta còn chưa quen thuộc đến mức đó đi?”

“Vậy gọi là Trần Cận?”

“Vì sao cô không gọi tên tiếng Trung của tôi không được?” Hắn xỏ giày, ngoái đầu lại hỏi.

“Bởi vì người có thể gọi cái tên này của cậu, thân phận hẳn phải thật đặc biệt.”

“Sao cô lại nghĩ thế?”

“Trực giác của phụ nữ. Nếu không anh nhỏ mọn như vậy làm gì?”

“Được rồi được rồi, tùy cô thích gọi thế nào thì gọi. Nào có nghiêm trọng đến như vậy.” Trần Cận vẫy tay, “Có đi hay không? Người của Hỏa bộ không ở lại đây chứ?”

“Điều đi rồi.” Nana đi theo, “Đúng rồi, anh bạn của anh đâu?”

“Ai?”

“Người ở quán Bar.”

“A, Cá Gỗ à, anh ta ở vòng ngoài, chỉ khi nào thật cần thiết anh ta mới xuất hiện.” Trần Cận giải thích, sau đó bỗng xoay người chỉ Nana, “Có vẻ như cô rất hợp khẩu vị của anh ta.”

Nana cười khẽ, hỏi lại: “Không phải của anh?”

“Chính vì lúc trước ăn phát ngán cho nên bây giờ phải đổi khẩu vị.” Trước khi sắc mặt Nana tối lại, hắn lập tức chêm vào một câu tự cho là tán dương: “Hôm nay cô trang điểm đẹp lắm.”

Nana lắc đầu cười khổ, đối với loại người miệng nhanh hơn đầu vô tâm vô phế dở hơi dở hấp này cũng không biết phải làm sao, hẳn là hắn đã hạ quyết tâm không coi cô ta là phụ nữ đi? Cũng vì sự thẳng thắn vô tư một mình một đường này mà hắn càng có vẻ thuần túy và sôi nổi, có lẽ cũng vì thế mà càng dễ châm lên trong lòng người khác ngọn lửa nhiệt tình. (hoặc là bom! =.=)

Băng đảng mạnh nhất ở St. Paul chiếm cứ khu Nam xóm nghèo, ngoại trừ khu vực quản hạt, Jia Max còn xây dựng hai tòa biệt thự riêng, bao vậy trọn lấy cả căn cứ, trên cao nhìn xuống rõ ràng là duy ngã độc tôn.

Người ngoài không thể đường đột xông vào, muốn vào sẽ có người vác súng ngăn lại ở vòng ngoài, sau khi thỏa mãn nghi vấn và bị soát người mới được người chuyên phụ trách dẫn đường cho đi vào.

Trần Cận và Nana bị ngăn lại ở lối vào, đây là lối duy nhất để tiến vào lãnh địa tư nhân của Jia Max. Sau khi Nana dùng tiếng Tây Ban Nha một hồi với đối phương, có một gã thủ hạ tiến lên lầu chính thông báo, hai thanh niên trẻ tuổi cường tráng khác áp giải bọn họ đến một bãi sân cát trống trải, chờ đợi trả lời.

Trần Cận cau mày nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc Nana: “Hiện tại chúng ta chính là hai cái bia ngắm sống. Ở góc bốn mươi độ nhìn từ chỗ này có ít nhất có năm vị trí bắt tỉa có thể ngắm đến chúng ta, so với bắn rụng một con chim trĩ còn dễ.”

“Yên tâm đi, Jia Max sẽ không ra tay với người có ý đồ hợp tác làm ăn, trước mắt chúng ta thực an toàn.”

Sưu -- phanh! Âm thanh nặng nề mà đầy kích thích vang lên phá vỡ tình thế bình tĩnh, bãi cát bên chân Trần Cận đột nhiên bị một viên đạn xuyên qua, cát đá văng khắp nơi, kinh tâm động phách.

Trần Cận theo bản năng nhảy tránh ra nửa mét, kêu lên: “Mẹ, có lầm hay không a?!” Hắn nghĩ muốn đánh người.

Nhìn thấy có người chạy chậm về phía bên này, hắn cắn rằng liếc nhìn Nana, lúc này sắc mặt cô cũng không tốt lắm: “Đây gọi là rất an toàn?”

Nana thở dài, đi lên cùng bọn họ kháng nghị, hai phút sau cô ta trở lại: “Cướp cò.”

Trần Cận cảm thấy lý do này thực buồn cười đến muốn khóc: “Cướp cò? Mẹ! Người của bọn chúng rốt cục có thể còn bao nhiêu lần cướp cò nữa a?”

“Kiên nhẫn một chút đi, dù cho bọn họ có bắn thủng chân anh, anh cũng chỉ có thể tự lết đi bệnh viện băng bó.”

“Hôm nay vừa ra đường đã gặp khó khăn, chắc chắn còn nhiều tiết mục đặc sắc hơn đang đợi chúng ta.”

Sau đó bọn họ tiếp tục đợi, không biết phơi nắng qua bao lâu, Trần Cận bắt đầu nóng nảy.

“Cái gã Jia Max kia cuối cùng là ra vẻ cái gì? Chẳng phải bên ngoài truyền tụng hắn rất yêu tiền?”

Cuối cùng, có hai kẻ cơ bắp cao lớn đến dẫn bọn họ rời khỏi sân cát, đi khoảng 100m thì lên cầu thang. Tiếp tục đi theo hành lang vào sâu bên trong, rẽ trái, lại có một khoảng trống khác, một ngôi nhà như nằm trong rừng nhiệt đới hiện ra trước mắt họ, trên cây cạnh cửa còn gắn hai con vẹt bằng kim cương, bên trong có hòn non bộ.

Trần Cận thầm líu lưỡi, tên khốn này xem mình là Hoàng đế hay sao, thực biết phô trương! Đem bọn họ quăng ở ngoài cửa phơi nắng đến mất nước, tên khốn này lại ở bên trong hưởng thụ khoái hoạt.

Nana tiến vào bên trong, Trần Cận đuổi theo. Ngoại trừ vài bảo tiêu cầm súng và người hầu, người đàn ông đang thoải mái ngồi trên ghế mây tre chính là Jia Max đại danh đỉnh đỉnh! Nhìn qua gã ta cũng chỉ khoảng ngoài 40 tuổi, làn da ngăm đen, mặt tròn đầy hồn nhiên, thoạt nhìn không giống kẻ ác, thật là lừa gạt!

Thấy họ vào, gã ta cũng không đứng dậy, tùy tay mời họ ngồi, lại còn pha trà đạo, dùng cây kẹp gắp hai cái chén, múc hai chén nước trà có vị lúa mạch thả xuống trước mặt bọn họ.

Jia Max dùng giọng tiếng Anh đông cứng mở miệng nói: “Rose, nghe tiếng cô đã lâu. Không giấu gì các vị, gần đây hoàn cảnh của tôi không tốt, tin tức rất chặt, tôi cũng bị cảnh sát quấy rầy đến phiền lòng, bọn họ để mắt đến địa bàn của tôi không phải một hai ngày, hiện tại càng cắn lấy tôi không nhả, giống như hít thuốc phiện vậy!” Nói tới đây gã ta lại quay lại tiếng Bồ Đào Nha, “Tôi sợ là mấy ngày nay sẽ có người đến quấy rối, tháng này tôi không chuẩn bị mở cửa buôn bán. Các vị vẫn nên trở về đi.”

Nana cố ý hạ giọng hỏi: “Tôi nghe nói chỉ có chỗ ngài mới có SCAR? Mặt hàng ngon lành như vậy hẳn có thể bán được giá hời.”

Đối phương cười ha ha: “Tin tức của cô thật nhanh nhạy.”

SCAR mà Nana nói đến chính là súng trường đột kích SCAR, ngay cả lục quân và quân tiên phong tự do mới được dùng đến, cho nên lưu lạc đến chợ đen thì đã có giá trị xa xỉ.

“Tôi chỉ muốn mấy khẩu.” Trần Cận ra hiệu, một con số không lớn không nhỏ, “Chỉ cần ngài có hàng.”

“Các vị đến không đúng thời điểm. Tôi đã nói gần đây tôi không buôn bán. Nếu anh quả thật cần gấp, tôi có thể giới thiệu anh đi khu Bắc, nghe nói ở đó lão Tonga còn có hàng tồn.”

Nói đến đó, Trần Cận bèn dùng tiếng Anh ngắt lời gã: “Chỗ lão ta chỉ sợ ngay cả M4 cũng không có, nếu tôi có thể tìm được ở chỗ khác, tôi cũng không chạy từ xa tới đây tìm ngài.”

Nana vừa định phiên dịch, Jia Max đã nhấc tay ngăn lại, gã ta nghe hiểu, hơn nữa còn nhìn lại Trần Cận vài lượt để đánh giá rồi mới trả lời: “Cho dù có Rose đảm bảo, tôi cũng sẽ không định đưa hàng hiếm ra ngoài vào lúc này.”

Không ít đầu lĩnh của Brazil chỉ nhận khách hàng do người quen giới thiệu. Nếu không vì Jia Max rất rành xem người, mạng lưới của gã ta cũng vô cùng nghiêm ngặt, đối với gián điệp và nằm vùng cũng rất mẫn cảm, hơn nữa bản thân Trần Cận cũng có đủ khí chất giang hồ, có lẽ hắn đã sớm bị Jia Max vạch trần. Đây cũng là nguyên nhân mà Hào Môn lựa chọn toàn đầu lĩnh xuất quân. Những trường hợp như thế này để cho người khuyết thiếu kinh nghiệm đảm đương chẳng khác gì đưa đầu vào chỗ chết.

Vì thận trọng, Trần Cận cũng không dám kỳ kèo thêm, nhưng nếu tỏ vẻ rất khẳng khái lại rất giả tạo, hắn cũng không tưởng tạo thêm sơ hở sau đó mới cuống quýt tu bổ. Phải biết là ở St. Paul, chỉ cần sơ xẩy một chút thôi, địa đầu xà liền đủ sức khiến cho hắn quay mòng mòng. Jia Max vốn khôn ranh như hồ ly, nếu bị gã ta dẫm lên chân còn muốn chạy cũng không phải là chuyện dễ.

Nana cố ý cân nhắc nói: “Tôi từng muốn mấy khẩu P90, ngài cũng từng nói không có hàng.”

“Súng tự động quả thực trên tay tôi không có, hơn nữa cô cũng biết, loại kia độ chính xác không cao.”

“Bây giờ ngài lại không tin người của tôi, có phải ngài không muốn làm ăn với tôi nữa?”

“Hắn ta là người của cô, tôi tất nhiên tin. Có điều -- tôi cũng không thể chỉ cần tiền không cần mạng, phải không? Mấy món bảo vật này là thứ tôi dùng để giữ mạng.” Jia Max tỏ ra do dự, “Tôi có thể qua tay hàng khác cho cô, nếu cô cần dùng gấp, có điều cũng cần phải tìm người đi Venezuela.”

Trần Cận lập tức nhỏm dậy, bảo tiêu lập tức ngăn cản, lại bị Jia Max nhấc tay ra hiệu lui lại. Trần Cận nhìn gã ta chăm chăm, hạ giọng hỏi: “Vậy Rio có hàng không?”

Ánh mắt Jia Max khẽ lóe lên, lập tức gã ta biết rõ còn cố hỏi: “Ý anh là gì?”

“Nếu ngài không chịu xuất hàng, ít nhất cũng nể mặt mà chỉ đường cho chúng tôi.”

Nana cũng lên tiếng: “Nghe nói ngài cũng làm người trung gian?”

“Là người nước ngoài, các vị quả thật biết không ít. Muốn hàng, cũng không phải là không thể, nhưng để có câu trả lời thuyết phục thì các vị phải nhẫn nại.”

“Khi nào thì chúng tôi mới có câu trả lời thuyết phục?” Biết rõ gã ta cố ý đi vòng vèo, Trần Cận cũng không dám thả lỏng đề phòng, diễn cho đến cùng: “Cuối tuần chúng tôi đã phải rời St. Paul.”

Jia Max nhìn chén trà của bọn họ, chậm rãi vươn 3 ngón tay: “Ba ngày sau, nếu có tin tức tôi sẽ tìm người báo cho các vị.”

“Được, 3 ngày.” Trần Cận lui lại phía sau, ra hiệu cho Nana, ý bảo rời đi.

Khi Trần Cận liếc mắt lại nhìn Jia Max lần cuối, đối phương cũng đang chăm chú nghiền ngẫm hắn, vì thế Trần Cận đành phải bày ra thái độ cao ngạo vốn có của một khách hàng có tiền có quyền, không chút ngại ngần giơ tay bắt tay gã: “Hi vọng có thể đợi được tin tức tốt của ngài.”

* Chú thích:
(1) (3): Đây là tên chém gió. Nguyên văn tiếng Trung là 威第拉 và 家明, bà con nào có nguồn tin cậy dịch được cái tên này xin đóng góp. Editor chân thành cảm ơn!
(2): Nguyên văn là "dựa vào dáng vẻ", ý nói cả khuôn mặt lẫn thân hình.
 Ngoài ra, trong chap này, khi Nana "làm việc" với lính canh thì nói tiếng Tây Ban Nha, nhưng khi Jia Max nói thì lại dùng tiếng Bồ Đào Nha, ta đã xem xét kỹ bản Raw, thấy Raw đúng là nói như vậy.


19 nhận xét:

  1. ^^ hi hi, lại có chap mới đọc rùi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ^^ Hihi, có chap mới là được gặp tiểu phudu rùi

      Xóa
    2. hi hi, tiểu phudu lúc nào chả ở đây :">

      Xóa
  2. zời ơi, anh Cận làm với người ta từ a-z giờ mà vẫn còn xấu hổ là sao hè? theo em biết là mặt anh dày lắm mà
    gọi điện là chuyện thường của cặp đôi yêu nhau mà, có gì mà ngại đâu bạn Cận??
    còn bạn tiểu Fi, nhìn tướng tá + tính cách bạn vậy mà sao bạn sến quá =)) quà tặng cho tiểu Cận là chính bản thân anh, lời này nói ra anh ko thấy ngượng miệng à???????, nhưng em lại thích :x

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. A Cận sau khi chấm dứt giai đoạn làm "đầu đất thụ" thì chuyển sang giai đoạn "biệt nữu thụ" (thiếu thẳng thắn), hơn nữa ảnh đang cố thuyết phục mình rằng "Fiennes chỉ là giường bạn", do đó những hành động của một cp đang iu làm ảnh thấy ngượng, :">

      Còn đa số các anh công đều thích lấy mình ra làm quà tặng cho thụ, vì dù bản thân mình đem "tặng" người, nhưng cuối cùng các anh ấy mới là người được... ăn, mất gì đâu, kakaka~

      Xóa
    2. ặc ặc ...... yukinari .... nàng ..... rành thật .... ha ha ha
      skull

      Xóa
  3. 2 anh nói chuyện thật ko ngọt ngào gì cả, mong chương sau đc gặp anh Fi .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói chuyện với A Cận không quá 3 câu còn chưa nổi điên là tốt lắm rồi, chờ mong gì lãng mạn TT^TT~

      Xóa
    2. aaaaa .... tại Cận Cận ngượng mừk ..... *phải k?*
      skull

      Xóa
  4. Từ khi nào bạn Cận biết khen bạn Fi điển trai vậy ;))
    Trước giờ toàn là dối lòng thôi ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. A Cận mê chồng như điếu đổ, chỉ có điều chẳng bao giờ chịu thừa nhận ^^

      Xóa
    2. thật sao? k giống gì hết ... >.<|||

      Xóa
    3. có nhầm ko vậy bạn???? anh Cận ảnh biểu hiện lồ lộ ra đó =)))
      anh giờ là cuồng anh Fi rùi đó, chứ ko phải dạng iu sơ sơ nữa đâu

      Xóa
  5. Ty, Nana phải chăng là có ý đồ gì với A Cận nhà ta vậy?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không có, nhưng về sau Nana có vẻ đã "phải lòng" A Cận thật, ^^

      Xóa
  6. hê hê, A Cận đã bắt đầu để ý "thời gian biểu" của a Fi rồi đấy. nhanh nhanh xách đồ về nhà a Fi đi thôi

    Trả lờiXóa
  7. Một cú điện thoại ngắn gọn, ko đâu vào đâu, nhưng ngọt như mía lùi nha, làm sao Cận ko thấy tim mình rung rinh cho được, còn tự động thành thật khai báo là mình ngủ riêng phòng nữa kìa. Chỉ là Fi vẫn lo lắng, muốn bay sang giữ người yêu cho chắc ăn kìa.

    Jia này có khi nào là nghi ngờ Cận nhiều hay ko mà chơi màn cướp cò vậy nè, muốn thử xem Cận phản ứng thế nào đúng ko nhỉ, chứ toàn dân chuyên nghiệp, sao dễ dàng cướp cò như thế, rủi bắn chết đại gia mua bán thì có phải mất mối lại chuốc thêm thù hay ko?

    Cận mà giả vờ làm dân mua súng ống thì hợp rồi, cái kiểu cà lơ phất phơ thiệt, nhưng vô công việc cũng oai phong lắm mà, làm sao dễ bị lật tẩy chứ.

    Trả lờiXóa
  8. chữ thứ hai ta thấy là Gia Minh còn chữ kia ta phải tra tí.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chữ thứ 2 tên TQ đúng là Gia Minh, nhưng vì hai người đang nói đến cái tên giống tên của các loài hoa, nên muội nghĩ rằng đây là một cái tên tiếng Anh chứ không phải TQ. Bạn Met bên VnS bảo muội rất có thể là Jasmine (Hoa nhài).

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment