11/9/12

Hào Môn (Tục) - Chương 15 (Đủ)



Hai người một trước một sau bình tĩnh theo thủ hạ của Jia Max rời khỏi căn cứ của gã. Lúc đi qua sân cát vừa nãy, Trần Cận đột nhiên nhìn thấy một thằng nhóc con bị mấy thanh niên lưng đeo súng đánh ngã lăn, trên người đầy cát đá, khóe miệng và cánh tay còn dính máu và bị bầm tím.

Cuối cùng thằng bé bị hai trong số những thanh niên cường tráng đeo súng lôi dậy, cưỡng ép ném ra khỏi cửa sắt. Thằng bé kia cũng không khóc, chỉ dùng vẻ mặt quật cường nhìn chằm chằm hai cánh cửa sắt không nhúc nhích.

Khi cánh cửa sắt đóng sầm lại phía sau lưng nó, Trần Cận và Nana cũng  vừa bước chân ra khỏi, họ ăn ý liếc nhìn nhau cùng đi xuống con dốc. Khi đi được khoảng 40 - 50m gì đó, Trần Cận bỗng dừng bước, quay trở lại.

“Hey, đừng xen vào việc của người khác.” Nana gọi hắn.

Nhưng Trần Cận không dừng lại mà giơ tay lên tỏ vẻ trấn an cô, sau đó tiếp tục trở về theo đường cũ. Khi hắn đi về bên cạnh tên nhóc con kia, thằng bé vẫn đang nhìn chằm chằm vào cửa sắt, không nhúc nhích. Trần Cận cảm thấy rất hứng thú nhìn khuôn mặt nhọ nhem của thằng bé, trên mặt không giấu vẻ chế giễu.

“Nhìn cái gì?!” Thằng bé cũng chú ý đến hắn, dùng phương ngữ mắng.

Trần Cận dùng thứ ngôn ngữ nửa Anh nửa Tây Ban Nha hỏi: “Trông cậu có vẻ tệ! Bị bọn họ đuổi ra?” Không đợi trả lời, hắn vòng tay ôm lấy ngang mặt thằng bé, lôi nó xuống dốc, hắn cũng không muốn làm cho người của Jia Max ngờ vực.

Thằng nhóc con vừa vùng vẫy kháng cự vừa kháng cự không được mà bị lôi xuống dốc, nó buồn bực vô cùng, đột nhiên dùng tiếng Anh lớn tiếng chất vấn: “Anh là ai?!”

“Không tồi, còn biết nói tiếng Anh!”

Thằng nhóc có vẻ hậm hực vì đọ sức không thắng được người đàn ông phương Đông khỏe kỳ dị này, liền há miệng cắn. Trần Cận đã sớm lường trước được thằng bé sẽ dùng chiêu độc, liền rụt tay lại, thằng bé liền chới với lao xuống dốc, nghiêng nghiêng ngửa ngửa đụng nọ chàng kia lui về phía sau thêm vài bước mới dùng lại được.

“Quật cường!” Trần Cận ngắm nhìn bộ đồ bị xé rách tung tóe của thằng bé, “Tôi hỏi lại lần nữa, vì sao bọn họ đuổi cậu ra?”

“Tự khẩu súng bỗng nhiên cướp cò!”

“A! Thì ra chú mày chính là kẻ thiếu chút nữa ngộ thương kẻ vô tội? Chơi súng phải quản lý cái cò súng cho kỹ càng, sao chú mày có thể ngu ngốc đến vậy? Mấy tuổi rồi?”

Thằng bé hung hăng trừng mắt với hắn: “Sao phải nói cho anh?”

“Nói cho tôi biết, tôi mời cậu xuống núi ăn đồ ăn Bahia.”

“Anh cho rằng tôi dễ bị lừa như vậy sao? Tôi không tin anh!”

“Tên tôi là Kane. Tên cậu là gì?”

“Liên quan gì đến anh!”

“Cậu chưa đến tuổi thành niên, đúng không? Về nhà đi, đừng giao du với những người đó, cậu sẽ không được lợi gì cả.”

“Đi theo Jia Max sẽ có cái ăn.”

“Vậy hiện giờ cậu đã bị đói, làm sao đây?” Nhìn tên nhóc con vẫn đang nhìn hắn một cách căm hận như thể chính hắn hại nó mất bát cơm, hắn thở dài, lấy hết số tiền có trong túi đưa cho nó: “Này, cho cậu.”

Thằng bé cũng không khách sáo, lập tức giật lấy tiền, vẻ thù địch phai nhạt bớt một chút, nghi ngờ hỏi: “Sao lại cho tôi tiền? Các người cũng chẳng phải là người tốt lành gì?”

“A, hiện tại lại biết nói năng lịch sự, chẳng phải cậu đã mất bát cơm sao? Số tiền này đủ để cậu ăn một thời gian, sau đó xuống núi tìm một ông chủ mới đi.” Trần Cận vỗ vỗ đầu nó, sau đó đi xuống dốc, vừa đi vừa cao giọng nói: “Đừng sớm vác súng như vậy, cậu sẽ bị đánh chết!”

“Gurian! Tên tôi là Gurian!”

Nghe thằng bé đáp lời, Trần Cận cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay phất phất, sau đó tiếp tục đi về phía Nana.

Trên đường trở về, Nana lắc đầu nói: “Thật không chịu nổi anh. Trên đời này có cả trăm ngàn bần dân, anh giúp được mấy người?”

Trần Cận nhớ lại chuyện cũ, cũng biết chút xấu hổ mà không phun ra rằng trước đó không lâu, trên địa bàn của Fabino, hắn vì cứu một đứa bé ngay cả tên là gì cũng không biết mà ngồi tù.

“Dù sao sự việc cũng diễn ra ngay trước mắt tôi, giúp được mấy người liền giúp mấy người. Cô là phụ nữ nhưng cũng quá cứng rắn.” Trần Cận không phải người đối với ai cũng sẵn lòng triển lãm lòng tốt, nhưng hắn là một người rất thực tế, hắn không thể nhắm mắt làm ngơ với một đứa trẻ quật cường bị hành hạ trước mặt hắn, những đứa bé đó đều có bóng dáng của hắn và Trần Thạc khi còn trẻ.

 “Mềm lòng sẽ được đàn ông cung phụng hay sao? Không ngờ anh còn rất giàu lòng thương người.” Nana khẽ nhếch miệng cười, trong ánh mắt cô toát ra một vẻ nữ tính mềm mại.

Trần Cận không cảm thấy lời khen tặng đó dành cho hắn là đúng đối tượng: “Quá khen, tôi chỉ là một người biết tôn lão yêu ấu mà thôi. Tên nhóc kia hẳn còn không quá 15 tuổi.”

“Thằng bé đó là người mà thủ hạ của Jia Max vừa thu nạp, tôi khuyên cậu về sau đừng tham dự vào, miễn cho khiến họ ngờ vực.” Nói rồi Nana lại hạ giọng truy vấn, “Đã lấy được thứ cần lấy chưa? Chắc không phải đợi đúng 3 ngày nữa lại đến đấy chứ?”

“Tôi đã làm việc thì cô có thể yên tâm. Có điều bàn tay phải không quá thoải mái, cái thứ mô phỏng này thật khó chịu, kéo xuống chắc phải lột da. Còn cả cái thứ trong mắt này, nếu đeo lâu thêm chút nữa, hẳn tôi sẽ ngất. Công nghệ cao đúng là hại người!” Trần Cận xoay người lại, đi giật lùi mấy bước, rõ ràng không đem lời khuyên của Nana nghe vào tai, “A? Không phái người đi theo theo dõi chúng ta? Sự tình không bình thường! Xem ra thật sự không muốn làm ăn. Có phải lão ta nghe thấy phong thanh gì?”

Nana thoáng thả lỏng tâm tình: “Chẳng lẽ anh còn mong lão ta đến tìm anh gây rối?”

“Venezuela hẳn chỉ là nước cờ ảo, tôi nghĩ lão ta sẽ đi tìm lão đại Rio.”

“Sau ba ngày nữa tôi sẽ rút người của mình về. Gần đây toàn thành đều ở vào trạng thái đề phòng, phía cảnh sát ra vẻ rất nghiêm túc, rất kỳ quái. Nếu Jia Max đã bị quấn lấy chúng ta cũng có lợi.”

Trần Cận trở nên cảnh giác: “Sao, còn có thể thu lợi gì từ chuyện này?”

“Sắp tới chúng ta cần trà trộn vào Heaven Club, chẳng phải anh còn phải tìm Sartori sao? Tôi cũng không hi vọng sẽ chạm mặt Jia Max ở địa bàn cao cấp của Doni.”

Nana Hồ nói “chúng ta”, xem ra hắn vẫn còn cần hợp tác với cô ta. Trần Cận cảm thấy người phụ nữ này là một người hợp tác không tồi, nói thật, hắn có chút thích người hợp tác này, nhanh nhẹn đáng tin cậy lại rất thú vị.

“Nghe nói Sartori cũng không phải là kẻ dễ tìm.”

“Bình thường hắn cũng không hay ra mặt, mỗi tháng chỉ xuất hiện tối đa một lần ở Club để kiểm tra hoạt động, hành tung bất định.”

“Nghĩa là chúng ta phải canh chừng đúng lúc?”

“10 ngày sau, ngày 23, là ngày mà Sartori xuất hiện, mỗi quý Heaven Club đều có một cuộc bán đấu giá chợ đen, mang tên “Đêm thiên đường cuồng hoan”, nhằm giúp cho một số đại gia bí ẩn mua gái nhảy hoặc trai nhảy nóng bỏng qua đêm để giải trí. ”

“Mẹ nó, thật biến thái! Xem người là hàng hóa đem mua bán?” Trần Cận hoài nghi nhìn Nana Hồ: “Đúng rồi, sao cô biết rõ thế? Những chuyện này khách thường hẳn không thể biết?”

“Tôi từng nằm vùng 2 tháng ở Heaven, điều tra thành viên tham gia một giáo hội tẩy tiền, người đó là khách quen của Heaven. Nếu anh muốn tiếp cận Sartori, nhất định phải trở thành thương phẩm đắc ý của một thủ hạ trung thành dưới tay hắn.”

“Cô muốn tôi tiến vào Heaven quyến rũ mấy phu nhân, lão già lắm tiền? Thật không hiểu óc cô cấu tạo kiểu gì mà nghĩ ra được cái chiêu này!”

“Những kẻ có tiền ở đây đều rất ưa chuộng gương mặt châu Á, anh không biết sao?” Nhìn vẻ mặt Trần Cận tràn đầy vẻ ghê tởm, Nana cảm thấy rất vui vẻ, “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh. Ở đó tốt xấu tôi cũng có người quen, nhất định anh sẽ có cơ hội xâm nhập vào hàng ngũ hoa khôi đầu bảng. Nếu anh có thể gặp Sartori, lấy được thứ cần lấy phải lập tức nghĩ cách rời khỏi. Hẳn là anh cũng đoán được bọn họ sẽ làm gì với những “món hàng” đấu giá được, tôi không muốn anh rơi vào bẫy. Tôi sẽ bố trí sẵn đường lui cho anh.”

“Nghe ra không hề đáng lạc quan.”

Nana cười cười, chuyển hướng đề tài: “Trước lúc đó, chúng ta không nên bứt dây động rừng, chúng ta dừng chân ở St. Paul ba ngày rồi lại đi tiếp, tôi sợ Jia Max cho người điều tra chúng ta.”

“Cũng phải, lão ta có thể ngồi vững trên ngai vàng ở thời buổi náo loạn này cũng không phải là người dễ lừa gạt.”

“Thủ hạ càng ngày càng trẻ tuổi có tài, người nào cũng muốn soán quyền đoạt vị, vừa phải canh chừng thủ hạ, vừa phải đối phó cảnh sát, lão ta cũng thực có kiên nhẫn.”

Trần Cận cười: “Có vẻ như cô rất đồng tình với lão? Vừa rồi, tôi hành động không tồi chứ?”

Nana có vẻ hứng thú, nhướng mày: “Coi như đạt tiêu chuẩn.”

“Cô có chú ý đến ánh mắt lão ta nhìn cô không?”

Tuy Trần Cận nói nửa đùa nửa thật, nhưng Nana vẫn hiểu ý hắn, không tức giận cũng không phản bác: “Đây là lối thoát cuối cùng của chúng ta.”

Trần Cận thôi không cợt nhả nữa, tận sâu trong lòng bỗng cảm thấy người phụ nữ này đáng kính trọng. Cô ta can đảm, thật sự so với phần lớn đàn ông đều can đảm hơn, vì thế hắn tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng cô không cần phải vì bất cứ tình huống nào mà hi sinh đến cùng.”

Nana dường như đã nhận ra điều gì, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Cảm ơn anh, A Cận.”

A? Hình như hắn còn chưa đồng ý cho người phụ nữ này gọi hắn như thế? Nhưng hiện giờ mà đi so đo chuyện này, hắn lại thấy mình có chút nhỏ nhen. Hắn tự nói cho mình quên đi, phụ nữ ấy mà, dù sao cũng không thể nói lý với họ được. (Nói xấu phụ nữ!)

Trần Cận từng nói với người đàn ông kia rằng trên đời này, ngoại trừ gã ta, chỉ có Trần Thạc và Giang Uy gọi hắn bằng cái tên thân mật ấy, mà hiện tại thì........ Cần phải báo cáo tình huống này với “cấp trên” sao? Ô... Thôi, quên đi.

“Cảm ơn tôi chuyện gì?”

“Người khác chỉ xem tôi là một người đàn bà phóng đãng, là công cụ để thực hiện lợi ích của họ, đã rất lâu rồi tôi chưa từng gặp người nào thương tiếc tôi.” Nana thản nhiên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, hắn ta dã tính, hồn nhiên vô tư, giống như một thằng nhóc lớn đầu, chưa bao giờ thật sự muốn hãm hại ai vì lợi ích của bản thân, thậm chí hắn sẵn sàng đem hết tiền trong túi cho một người xa lạ.

“Khi tất cả đàn ông đều mê đắm nhìn tôi chằm chằm thì anh lại nhìn bộ y phục của tôi với vẻ mặt rất không ca ngợi, hay là --” Để che giấu tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực, cô cố ý cười quyến rũ, “Hay là anh thích đàn ông?”

Nhìn thấy đối phương sửng sốt, ngay cả bước chân đều khựng lại, Nana tự biết mình đùa quá đà, vì thế cô ôm lấy cánh tay hắn, giống như đôi tình nhân, thân mật tiếp tục đi về phía trước, “Anh tràn ngập nam tính như vậy nên tôi mới để ý. Nhưng khi anh nhìn thấy đàn ông điển trai tôi cũng không thấy anh tỏ vẻ hứng thú, tôi không hiểu cuối cùng nguyên nhân do đâu?”

Rốt cuộc, Trần Cận cũng tìm lại được thanh âm của mình: “Tôi thấy cô mới có vấn đề!”

“Nhưng mà tôi lại có hảo cảm với anh, làm sao bây giờ?” Nana chưa bao giờ che giấu tình cảm thật của mình, đây là ưu điểm của cô, vì thế ít có người đàn ông nào có thể chống đỡ nổi sự tấn công của cô khi cô muốn.

Trần Cận tiếp tục phát huy bản tính tùy tiện của hắn: “Nếu tôi không nhận, cô sẽ cảm thấy rất bất ngờ? Chỉ là tôi không có phản ứng trước sự quyến rũ của cô nên cô mới càng muốn chinh phục tôi, cô chỉ vì thấy mới lạ mà thôi. Cô đâu phải thực lòng thích tôi.”

“Ý anh là muốn tôi phải thực sự mê mẩn anh? Tôi biết, kỳ thực anh vẫn có chút thích tôi...... Hay là anh có bạn gái? Anh thực sự nghiêm túc với cô ta?”

 Vào lúc này, Trần Cận lại trầm mặc. Anh chàng luôn luôn thô cứng về dây thần kinh cảm xúc lúc này lại bị sự sắc bén của Nana đả kích đến tim đập loạn nhịp. Nhìn bộ dáng của hắn, Nana chợt thấy uể oải, anh chàng này ở trước mặt người quen thì ngay cả nói dối cũng không biết. Xem ra, quả thật có người đã nhanh chân khai quật được bảo bối!

“Không thể tin được anh lại thuộc giống loài si tình chung thủy hiếm hoi. Điều này chỉ càng làm tôi muốn theo đuổi anh.”

Trần Cận khôi phục tâm tình, nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường: “Tôi đã từng cảnh cáo cô rồi đấy, đừng có để ý tôi, càng đừng tùy tiện si mê tôi, sẽ rất bất lợi cho cô đấy.”

Nana tất nhiên biết “luật”, chạm đến thì dừng: “Tôi sắp xếp hành trình, chúng ta có cần dừng lại Rio không?”

“Kỳ thật người móc nối cho tôi có giới thiệu tôi đi bờ biển phơi nắng, đi công tác thuận tiện nghie phép mới có động lực làm việc, cô có muốn đi cùng tôi không?”

“Anh mời tôi?” Nana thẳng lưng lên, có chút vui sướng.

 “Mời cô cùng đi phơi nắng cũng không được? Chẳng lẽ bạn trai chính quy của cô là một anh chàng lưng hùm vai gấu?”

Hai người đã đi đến ngã ba đường, Trần Cận lười biếng duỗi eo, nói: “Chúng ta chia tay ở đây đi, đến lúc tôi sẽ gọi cho cô.”

“Ok, giữ liên lạc nhé.”

Ánh mắt Trần Cận đầy vẻ trêu chọc: “Nếu trên đường cô gặp gã say nào đến dây dưa, cô cũng có thể gọi điện cho tôi.”

***

Đến buổi chiều hôm đó, Trần Cận liên lạc với một người cung cấp thông tin đáng tin cậy, nắm được một số tin tức nội bộ tại Brazil. Vừa liên lạc xong, hắn liền nhận được điện thoại của Giang Uy.

“Cậu ở St. Paul có vẻ thật thoải mái đấy nhỉ?” Uy ca vừa mở miệng liền tiết lộ hành tung của hắn.

Trần Cận cũng không khách khí: “Anh ở Bolivia cũng rất vui vẻ hào hứng đấy thôi!”

Hai người trêu chọc lẫn nhau, bởi họ ngồi chung trên một con thuyền, tự có nguồn cung cấp thông tin ngầm, đại khái nắm được hướng đi của các phân bộ. Mọi người chỉ là biết trong lòng không nói ra thôi.

“Nghe nói Hỏa bộ cũng đến đó? Nana Hồ thế nào?” Giang Uy bắt đầu nổi tính tò mò bát quái, “Cô ta nóng bỏng hơn nhiều so với trong đồn đãi, đúng không?”

“Đúng vậy, ngực là ngực, mông là mông. Tôi bị cô ta mê đến không rời được nửa bước.”

Uy ca chậc chậc lưỡi hâm mộ: “Mấy cô bé non nớt bản xứ sẽ không xứng nổi với loại đàn ông như cậu!”

“Cấp bậc Đại tỷ liền xứng đôi? Tôi không tiêu thụ nổi, được không?”

“Thái độ của cô ta đối với cậu thế nào?”

“Ôm tay tôi dạo phố a, có đủ thân thiện hay không?”

“Oa, xem ra người đàn bà sắt cũng mang trong lồng ngực một trái tim phụ nữ!”

Trần Cận có vẻ rất không đồng tình với loại quan niệm này của Uy ca: “Buồn nôn! Anh làm như anh hiểu rất rõ đàn bà ấy!”

“Tôi chỉ hậm mộ cậu lại gặp diễm phúc.”

“Có phải diễm phúc hay không chính anh thử xem sẽ biết!”

“Nghe ra cũng khá khổ hạnh.”

Trần Cận đối mặt với hảo huynh đệ mới thoải mái đùa giỡn, nói xấu: “Loại đàn bà này không thể đắc tội được, chỉ có đi đến đâu ứng đối đến đó. Lỡ như người ta chê tôi quá anh tuấn, đột nhiên nhìn không vừa mắt liền mời tôi xơi đạn, tôi cũng biết làm thế nào được?”

“Nói thật, cậu không động tâm chút nào? Nếu ngay cả loại đàn bà này cậu còn chướng mặt vậy cậu đúng là có vấn đề.”

Mẹ, hôm nay sao lại có nhiều người nói hắn có vấn đề như vậy! Thế đạo này đã đủ rối loạn rồi, chẳng lẽ không ai biết hắn là kẻ xui xẻo nhất thế kỷ? Tiện tay ôm về một em, không phải là tình nhân của đại gia thì cũng là đại tỷ xã hội đen. Chẳng lẽ đầu năm nay những cô nàng thanh thuần nóng bỏng đều ở nhà học thêu hoa hay sao? Hắn chỉ biết có một số việc rơi đến trên đầu mình liền trở nên chẳng có gì hay ho.

Trần Cận thực tự nhiên chế nhạo hảo hữu: “Cua gái luôn là sở trường của Uy ca, anh ở chốn tình trường uy phong tám phía, tôi so thế nào được!”

“A, nói không được nói linh tinh ai, hiện giờ tôi là một người đàn ông kiểu mẫu! Cậu cứ thừa nhận là khả năng thưởng thức phụ nữ của cậu kém đi thì đã sao nào!”

Thưởng thức! Sự thưởng thức kỳ lạ nhất của hắn chính là tốt đẹp gì không chọn, lại chọn đúng một người đàn ông, còn bị người ta biến thành thần canh giữ không rời tay. Tuy rằng hắn vĩnh viễn sẽ không thừa nhận trước mặt người khac sự thật này.

Uy ca lại chuyển cuộc nói chuyện về chính sự: “Chỗ cậu cần người không?”

“Trước mắt không cần.”

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, kiên nhẫn một chút.”

“Biết.”

“Thứ cậu gửi cho tôi đã được chuyển đi.”

“Có vay có trả, lần sau vay còn có người giúp.”

“Fuck, còn giở cái giọng đó ra với tôi!”

Trần Cận cười sang sảng: “Bảo trọng.”

19 nhận xét:

  1. ô! nhìu like thế mà sao hông thấy ai nói năng gì hết ta?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. không biết a Fi sẽ phản ứng thế nào khi biết Cận Cận nhà mình làm zai nhảy nhỉ *cười nham hiểm*

      Xóa
    2. duong nhien la tuc gian roi.... hac hac ... va hanh ha A Tran k xuong giuong noi
      Skull

      Xóa
  2. Thú thực là ta hơi ớn anh Fi, nhưng... ta vẫn muốn xem A Cận vào đó thế nào :P

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hình như chap 17, 18 gì đó A Cận mới "vào sàn" và bị "điều giáo", ka ka ka~

      Xóa
  3. chương sau đc coi anh cận trình diễn rồi .hihi.............ko biết anh Fi có xuất hiện ko

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. eo .... anh Fi ma xuat hien thi mat vui
      Skull

      Xóa
  4. Fi Ca ... em nó chuẩn bị "bán mình" a~~~
    Thỉnh ngài về gấp ;)

    Trả lờiXóa
  5. Trần Cận nhà chúng ta 'có vấn đề' hắc hắc "~"
    Ai biểu ruột thẳng như ruột ngựa làm gì, lại còn thêm bệnh sợ chồng vô đối nữa ^^
    Số em nó "khổ" ;)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. nana mà biết a Cận "mê zai" thật sự thì thế nào nhỉ?? mong quá mong quá.hahahahha

      Xóa
    2. Đến chap 19, 20 gì đó Nana biết thật đấy ^^ Phản ứng thế nào ư?... Đến lúc đó bà con sẽ biết chứ sao! Ka ka ka~

      Xóa
  6. "
    Trần Cận từng nói với người đàn ông kia rằng trên đời này, ngoại trừ gã ta, chỉ có Trần Thạc và Giang Uy gọi hắn bằng cái tên thân mật ấy, mà hiện tại thì........ Cần phải báo cáo tình huống này với “cấp trên” sao? Ô... Thôi, quên đi."

    đọc cái này mình cười muốn sái quai hàm với bạn A Cận

    em Nana Hồ ẻm gọi ảnh là "A Cận", chỉ có thế thôi, mà ảnh lại muốn đi báo cáo với cấp trên A Fi của anh ấy là có ngoài ảnh ra còn có người dám gọi ẻm như thế

    em này sợ chồng và cuồng chồng thật rồi =))))))))))))
    -Sulovesu-

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Mật báo" rồi, chap 16 A Cận bị người "bán đứng" òi, ai bán? Còn ai vào đây ngoài kẻ địch truyền kiếp của anh - Cá Gỗ kaka!!!

      Xóa
  7. hố hố a Cận làm giai nhảy a Fi mà biết a sẽ sang bên đấy mua a Cận về rồi cho a 3 ngày ko xuống được giường hehe *nụ cười khả ố*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. há há, ta đoán nếu không có ai ngăn cản, a Fi dù có phá sản cũng phải mua "vợ" về cho bằng được à

      Xóa
    2. ty ty ... noi that la ... chinh xac ak nha
      skull

      Xóa
    3. Tập đoàn hủ nữ hoang tưởng, ka ka ka~ ...Cho bợn xin một chân!!!

      Xóa
  8. Ty, dạo này ít thấy ty trồi lên vậy, bận việc gì sao? Thực là mong nhớ ty (thực ra là mong nhớ A Phi và A Cận) =)))))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. TT^TT Ta thực sự xin lỗi đã để nàng và bà con chờ lâu zậy, thực ra cũng không phải bận đến mức không có thời gian, nhưng lúc có thời gian thì thèm ngủ mún chít TT^TT, mí lị hiện đang bị một bộ dài lướt thướt của Vạn Diệt Chi Thương nó "dụ dỗ" *đỏ mặt* vì thế nên chậm trễ, hôm nay đấu tranh với cơn thèm ngủ và thèm truyện để edit, mai ta sẽ làm tiếp phần còn lại... *Cúi đầu tạ tội*
      P.s: Cứ nói là nhớ người ta đi, để cho người ta sướng âm ỉ một lúc sẽ chết sao, thực đáng ghét~ TT^TT

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment