20/4/13

Ngụy nương trà lâu - Đệ lục chương (1)



Đại đả cẩu bảo mẫu

Bộ đồ màu xanh vừa mềm mại phiêu phiêu vừa mỏng manh xuyên thấu, ngay cả áo lót bên trong cũng chẳng dày dặn gì hơn, vì thế chỉ cần Vu Linh Phi thoáng xoay người liền lồ lộ làn da trắng nõn in lên lần vải áo.  



Vải quần bám sát lấy cặp đùi thon dài, càng hiển lộ ra dáng chân thẳng tắp, khiến người ta không khỏi mơ màng đến cảnh tượng cặp đùi kia triền ở trên lưng nam nhân sẽ phóng đãng đến chừng nào, mà đôi bàn chân ngọc kia sau khi thoát hài, tựa như băn tuyết ngưng lại mà thành, trắng nõn thanh thấu, khiến người ta muốn bỏ vào miệng, cắn cắn xem có phải là bàn chân người trần hay là do tuyết trắng đắp nặn nên.



Hắn ôm một tiểu cẩu trên tay, bên cạnh còn có bốn tiểu cẩu vây quanh, ngay cả Minh Châu cũng an tâm ngủ ở phía sau hắn, vẻ tươi cười vô tư lự của hắn khiến ngực y nóng lên, máu nóng lại chạy thẳng xuống hạ thân của y.



Hôm nay Thiết Dĩ Hình ăn bớt thời gian, sớm trở về nhà, liền vừa vặn bắt gặp một màn nóng bỏng máu mũi như vậy. Quái lạ, mấy hôm trước y vừa mới tuyển mĩ mạo nha hoàn vào phòng hầu hạ xong, vì sao lúc này hạ thân lại thấy nóng rực? Y luôn cảm thấy thời gian gần đây khí huyết đặc biệt dễ dâng trào, nhất là vừa nhìn cái bộ dáng kiều diễm mê người lại hồn nhiên bất giác của Đào Hồng, y liền miệng khô lưỡi khô.



Rõ ràng đối phương là một danh kỹ nức tiếng gần xa, không biết từng bị bao nhiêu nam nhân ngủ, lúc trước y vừa thấy liền ghê tởm, hiện tại một ngày không thấy hắn, y liền cảm giác toàn thân .....không ổn.



Đại khái là phát hiện y, tiểu cẩu bèn hí hửng chạy đến. Bọn tiểu cẩu cũng khá là thích y, con nào con nấy rối rít vẫy đuôi, y ngồi xổm xuống, theo lệ xoa đầu mỗi con một chút, bày tỏ sự công bằng.



“Nha, ngươi đã về!”



Y phát hiện cái giọng điệu của hắn tựa như chào hỏi bọn gia nhân vừa đi chợ về, y hẳn là nên phát giận. Nhưng gần đây y cũng chợt phát hiện, dường như y chẳng bao giờ tức giận được với hắn, ánh mắt y lại nhìn chòng chọc hai bàn chân ngọc trần trụi.



Y hẳn là lôi hắn lên giường luôn đi, cùng hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt như vậy, khí huyết phương cương y không chịu nổi, chỉ cần lên giường với hắn một lần, hẳn là những phiền táo vô duyên vô cớ này sẽ tan biến, tựa như y từng nói với Lạc Hợp, nam nhân phát tiết xong, tâm tình sảng khoái, nhìn mọi thứ cũng sẽ sảng khoái.



“Thả con chó xuống, ngươi lại đây.”



“Được rồi, được rồi, tướng quân vĩ đại, ngươi nói cái gì chính là cái gì.”



Ngữ khí vô lễ không trên không dưới của hắn khiến y phật ý, nhưng nghe lâu lại thấy bướng bỉnh khả ái, để người vừa yêu lại vừa hận.



Hắn đứng cách y một tầm tay với, lần nào cũng vậy, chẳng phải nữ nhân và sồ nhi ai cũng đều muốn nằm bên người y hầu hạ y sao? Tại sao Đào Hồng này luôn tỏ ra càng xa y càng tốt, tốt nhất không gặp mặt, không chạm đến?



“Nơi này dính cỏ.”



Thiết Dĩ Hình bước về phía trước một bước. Nếu ngại xa, y liền đem khoảng cách kéo lại gần.



Mắt cũng không chớp, y nhéo cọng cỏ dính trên áo đối phương xuống. Có điều y cố ý chọn vị trí xấu xa, chiếc áo lót mỏng mảnh xuyên thấu, đầu vú hắn loáng thoáng hiện ra, y ấn ngón cái lên phía trên đó, sau đó nhéo cọng cỏ xuống.



Chỉ thấy tên kia đỏ mặt lên, tuy không biểu hiện kích động nhưng lui lại một bước, ánh mắt bắt đầu dao động, khiến y cảm thấy hắn giống như thiếu nữ mới nếm thử tình yêu, khiến y tâm ngứa, trái tim lắc lư như sóng biển xô bờ, thoáng cái đã ầm ầm như nước sôi sùng sục.



Rõ ràng đã bị rất nhiều nam nhân ngủ, vì sao hắn còn có cái loại này hồn nhiên phong tình, khiến huyết khí  trong cơ thể y lại chạy thẳng hạ thân.



Vẫn là không nói nhiều nữa, đè hắn lên giường đi, bằng không suốt ngày y chỉ nghĩ đến đối với hắn như vậy, như vậy, lại như vậy..... chỉ nói mà không làm vốn không phải nam tử hán đại trượng phu tác phong.



“Ngươi này sắc lang, rốt cuộc muốn làm gì?”



Vu Linh Phi âm ngoan nói. Bóp trộm đầu vú hắn, hành động này tại hiện đại xem như quấy nhiễu tình dục, có thể lôi gã này vào cảnh cục, làm cho nhật báo viết bài đặc tả, sau đó khiến y táng gia bại sản chi trả phí tổn thất tinh thần bồi thường hắn, này sắc lang thật không hiểu xấu hổ.



Mà Thiết Dĩ Hình thầm nghĩ lại hoàn toàn bất đồng.



Hắn nói y là sắc lang? Nếu y là một con sắc lang phát tình, y đã sớm không nói hai lời nhào lên ăn sạch hắn, trước ăn no nê rồi nói sau.



“Hừ, giúp ngươi, ngươi không nói cảm tạ, ngược lại mắng ta là sắc lang.”



Y nói thản nhiên mặt không đỏ khí không suyễn, sờ ngực hắn là vinh dự của hắn, Thiết Dĩ Hình không mảy may cảm thấy mình đã làm sai.



“Giúp liền giúp, làm gì phải sờ.... nơi đó?” Vu Linh Phi cố gắng theo lý mà cãi.



Nhưng hắn còn chưa nói xong, một tiểu cẩu nâng hai chân trước ôm chân hắn, Vu Linh Phi ngồi xổm xuống định ôm nó, nó lại chui qua giữa hai chân hắn, Vu Linh Phi vỗ đầu nó một cái, mắng: “Đừng nghịch ngợm.”



Làm tốt lắm ! Thiết Dĩ Hình âm thầm hô. Tuy rằng Đào Hồng không “cảnh xuân tiết lộ”, nhưng lớp vải mỏng xuyên thấu càng trở nên “trong suốt” khi hắn ngồi xuống, hình dáng cặp mông tẫn hiển, hơn nữa úp úp mở mở so với trần trụi càng thêm mê người, Thiết Dĩ Hình cảm giác từ nơi u bí của hắn tỏa ra một làn hương khiến người lạc hồn thất phách, cái mũi không nhịn được động đậy.



“Đi ra ngoài đi, cả người ngươi dính đầy cỏ và mùi nước tiểu.”



“Không cẩn thận dính vào .” Vu Linh Phi ngửi cánh tay. Thật đúng là dính nước tiểu, xem ra là tiểu cẩu .



“Tắm xong rồi hãy trở về, để tránh người khác nói ta tướng quân phủ đem ngươi biến thành ô uế không ai chịu nổi.”



Cũng phải, một thân mùi nước tiểu đi ở trên đường chính hắn cũng thấy không ổn. Vu Linh Phi vừa nghĩ đến chuyện khác liền quên luôn việc chất vấn Thiết Dĩ Hình “quấy rối”. Người hầu nâng dục dũng đến, thêm đầy nước, không biết Thiết Dĩ Hình từ đâu làm ra một bộ y phục, đặt ở phía ngoài cho hắn thay.



Hắn thật sự nên cảm tạ hảo ý của y, nhưng hắn không nói nên lời, nguyên nhân là dục dũng đã được đổ đầy nước ấm, nam nhân kia còn ngồi chình ình ở trên giường, ai vào còn tưởng người sắp tắm rửa là y mà không phải là Vu Linh Phi.



“Tướng quân đại nhân, có thể mời ngài di giá* hay không?” Hắn tức giận chỉ vào cửa. (* rời đi, từ thường được dùng cho vua, ở đây mang ý mỉa mai)



“Đây là phòng của ta, ta làm chi phải di giá, hơn nữa ngươi xấu hổ cái gì, thân thể của ngươi ta cũng không phải chưa từng thấy, giống con gà bị nhổ sạch lông, không có gì đáng hứng thú.”



Nói xong lời nói đáng bị chém ngàn đao này, y còn tiếp tục nói một câu đáng bị ngũ mã phanh thây: “Huống chi nam nhân nhìn qua thân thể ngươi hàng trăm hàng ngàn, bây giờ ngươi giả vờ e lệ, giả vờ thanh thuần cũng đã quá muộn, trong kinh thành, số người còn chưa ngủ qua ngươi đếm đếm hẳn cũng chẳng có mấy.”



Vu Linh Phi nghiến răng nghiến lợi. Con mẹ nó, hắn không tắm nữa có được không?!



Làm chi ngay cả tắm rửa một cái đều phải bị người khác nhục mạ, huống chi hắn cũng không có nghĩa vụ bị y nhục mạ như vậy, hắn tới nơi này là để cố hết sức giúp đỡ y, y lại đương nhiên coi hắn làm người hầu để sai phái sỉ nhục.



Cổ đại tướng quân có bao nhiêu vĩ đại, hắn không biết; Y được hoan nghênh bao nhiêu, hắn cũng không biết; Nhưng là nam nhân này đối với hắn mà nói, trăm phần trăm là một gã đáng ghét.



“Ta đây không tắm, hiện tại ta sẽ trở về.”



“Ngươi thật phiền toái, tắm một cái cũng muốn người ta tam thôi tứ thỉnh , sồ nhi nếu đều giống ngươi như vậy thì làm cách nào hầu hạ được chủ nhân, ngươi này lạt mềm buộc chặt ta đã muốn nhìn chán, nhanh lên gột rửa rồi lăn lên giường đi, ta biết ngươi xuân tâm nhộn nhạo, gia hôm nay liền thưởng ngươi thống khoái.” (thưởng cái đầu anh! =”=)



Y xốc chăn lên, ra vẻ cho hắn thiên đại ban ân, ái muội vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nghĩ rằng hắn sẽ xấu hổ lại hoan hỉ khẩn trương chui lên giường, lỏa thân mình, nằm ở dưới thân y, mặc cho y xx lại oo, hai người sẽ hỏa chiến một đêm.



Đồ điên, đồ tự cao tự đại chết băm chết vằm, đồ điên sex vô liêm sỉ, đồ đáng bị chém ngàn đao khốn kiếp, vì sao hồi còn học đại học hắn lại không tham gia mấy club phi tiêu cung tiễn gì đó?



Một chiếc gương đồng hướng về phía mặt y hoan hỉ bay đến, Thiết Dĩ Hình đã có bài học lúc trước, biết này sồ nhi sắc mặt thay đổi nhanh như lật trang sách, cho nên thụp người né rất mau, kia gương đồng dừng ở trên giường méo đi một góc, có thể thấy được lực ném có bao nhiêu hung mãnh.



Vu Linh Phi tức giận đến mặt đều xanh mét, này nam nhân chuyên nói ra những lời tức chết nhân không đền mạng, mặc dù y điển trai chút, cao lớn chút, có quyền thế chút, nhưng không thể vì thế mà nói hắn như thể trừ việc nằm xuống cho người ta đè sẽ không còn làm được gì khác.



Muốn hắn thừa nhận hắn cũng chỉ có thể thừa nhận rằng Đào Hồng hẳn là đã tiếp rất nhiều khách, nhưng hắn thì không hề! Đã bao lâu rồi không có một khách làng chơi nào vào được phòng của “Đào Hồng” nữa, như vậy còn chưa đủ để chứng minh hắn không quay lại nghề cũ nữa hay sao? Còn không chứng minh được hắn đã muốn sạch sẽ làm người sao?



“Ngươi rốt cuộc có biết cái gì gọi là tôn trọng hay không?” Hắn hướng về phía y, rống.



Thiết Dĩ Hình trừng mắt nhìn hắn, phản ứng cũng khá bình tĩnh, y nói ra điều tâm đắc mà bấy lâu y quan sát được. “Nếu ngươi nói ngươi đối gia không có hứng thú, vậy mỗi ngày đều đến tướng quân phủ, quần áo chuyên chọn đồ mỏng manh khiêu gợi làm gì, đầu vú của ngươi, ta soi chút ánh sáng liền thấy rõ, ngồi ở trên bãi cỏ, hài cũng không xuyên, không phải là muốn trêu chọc gia hứng thú với ngươi sao?” Y chỉ chỉ hạ thân, một bộ đầy mình hữu lý. “Gia hiện tại đã có hứng nha.”



Trêu chọc ngươi có hứng thú? Nói điêu không đỏ mặt!



Ai quản ngươi có hứng hay không hứng, tốt nhất ngươi hãy liệt dương, không ngóc! Sinh tiểu hài tử không có hậu môn!



Hắn ở trong lòng ác độc nguyền rủa nửa ngày, lại thầm tưởng tượng trong tay cầm một hình nhân dán tên Thiết Dĩ Hình, sau đó hắn cầm lấy búa và đinh 5 phân, dùng sức đóng hình nhân lên thân cây, một búa, lại một búa, một búa..... dùng sức đóng, ta đóng....



“Ngươi có bệnh a, y phục này trước đây Đào Hồng làm, mặc dù cửa hàng kiếm được ít tiền, nhưng chi tiêu cũng lớn, buôn bán còn chưa thực sự vào guồng, tất cả y phục của hắn đều là như vậy, ta có cách nào?  Ta ngồi ở trên bãi cỏ, cởi hài để bàn chân được tiếp xúc với không khí, sao lại biến thành ta câu dẫn* ngươi? Hơn nữa mỗi ngày đến tướng quân phủ chẳng phải là bị ngươi gọi tới?” (* quyến rũ, mời gọi)



“Trước đây Đào Hồng làm ? Nói nghe như ngươi không phải Đào Hồng!”



Thiết Dĩ Hình nghe ra vấn đề, cảm thấy đầu óc hắn không bình thường.



Hắn không phải là Đào Hồng, hắn có được thân xác của Đào Hồng, nhưng linh hồn lại là Vu Linh Phi, nhưng những lời này hắn không thể nói! Hắn cũng không muốn Thiết Dĩ Hình thực sự cảm thấy hắn bị điên!



Vu Linh Phi nắm chặt nắm tay. Hắn bị nam nhân này khiến cho tâm phiền ý loạn, mỗi ngày đều buộc hắn đến, tuy rằng y luôn nói những lời đáng ăn đòn, tác phong cũng cứng rắn ngang ngược, nhưng ít ra còn làm người công chính, chân tâm yêu thương tiểu cẩu.



Có đôi khi y cố ý tỏ ra không thèm để ý đến hắn, nhưng dáng vẻ lại giống như thực khát vọng hắn đến, hắn mềm lòng liền đến rồi.


Đương nhiên là vì tiểu cẩu mà mềm lòng, không phải vì này tự đại cuồng, hắn phải đính chính rõ ràng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment