28/2/12

Huyết liên - Quyển 3

44. Ngươi không có cơ hội! (Thượng)

Vũ Văn Tu nghe Vũ Văn Ngạn nói vậy, cơn phẫn nộ trong lòng giảm bớt chút chút, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt Matsumoto nhìn Vũ Văn Ngạn, hắn vẫn không thoải mái, "Phải tìm lý do cũng nên tìm cái nào thuyết phục một chút. Ta cũng từng là ân nhân cứu mạng ngươi đấy thôi, bây giờ còn không phải là tình nhân của ngươi? ......"

Nghe trong lòng vọng ra âm thanh tràn ngập dấm chua, Vũ Văn Ngạn khẽ cong khóe môi, nhưng ngẫm lại y cũng hiểu được là trò đùa của mình có quá phận. Vũ Văn Ngạn giơ tay nhè nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mại của người yêu, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, y khẽ nói: "Ta từng bước chân vào cửa tử một lần, khi đó nếu Matsumoto không cứu ta, ta đã không còn tồn tại trên đời, cũng không thể gặp được ngươi..."

Vũ Văn Tu không khỏi nâng mặt lên nhìn y, hắn cảm giác được sự xao động trong cảm xúc của Vũ Văn Ngạn.

Vũ Văn Ngạn nhắm mắt lại,"Lúc trước khi đối đầu với Âu Dương gia, cũng chính là sau khi ta giết Âu Dương Mĩ, trong một lần đuổi giết Vũ Văn Ngạo, ta bị Âu Dương gia cài bẫy, thiếu chút nữa đáp mệnh. Khi đó ta mới nhận thức Matsumoto, hắn đã cứu ta, cho nên ta đã khiếm hắn một cái mệnh."

" Quỷ mới tin." Vũ Văn Tu cúi đầu, miệng nói cứng nhưng dáng vẻ và giọng điệu thì thấy rõ hắn đã mềm nhũn.

Vũ Văn Ngạn sủng nịch cười nhẹ một tiếng, sau đó tựa cằm lên đỉnh đầu Vũ Văn Tu, ánh mắt suy tư nhìn về phía hòn non bộ: "Ngươi còn nhớ rõ năm năm trước, khi chúng ta chạy đến Amazon truy bắt Vũ Văn Ngạo, nhưng chúng ta không những không thấy được bóng dáng của hắn, còn bị thiệt hại thảm trọng. Lúc đó ta quyết định chấm dứt truy tìm, quay trở về là vì sau kkhi điều tra biết được tình báo hoàn toàn sai lầm. Đây cũng là một cái bẫy, muốn nhân cơ hội diệt trừ chúng ta. Nếu chúng ta không lập tức quay về, càng ở lại sẽ chỉ càng nguy hiểm. Tệ hơn là cùng lúc đó, ta nhận được tin sản nghiệp của chúng ta tại Nhật đã gặp công kích. Có vẻ như có ai đó đã tin chắc rằng chúng ta sẽ táng thân tại Amazon và đợi không kịp........"

"Cho nên, lúc đó, một lần nữa lại là Matsumoto  ra tay giúp ngươi." Vũ Văn Tu đẩy Vũ Văn Ngạn ra, liếc nhìn y, " Matsumoto  rốt cuộc là gì của ngươi, vì cái gì hết lần này đến lần khác mạo hiểm giúp ngươi như vậy?"

Vũ Văn Ngạn cúi đầu nhìn tiểu sư tử trong lòng mình, không khỏi cười đáp:"Ta đã nói chỉ là ân nhân mà thôi!"

" Ta thấy không đơn giản như vậy." Vũ Văn Tu bĩu môi.

"Cũng không phải ta yêu cầu hắn làm vậy." Vũ Văn Ngạn lại kéo hắn về phía mình, khiến hai lần da ấm nóng thiếp hợp, cánh tay trói chặt lấy vòng eo mảnh mai của thiếu niên.

Vũ Văn Tu nhìn y một bộ mạn bất kinh tâm, không cam lòng ngọ nguậy muốn đào thoát khỏi cánh tay y.

"Đừng động." Ánh mắt Vũ Văn Ngạn càng ngày càng thâm, nhưng bây giờ còn cóviệc phải giải quyết, y không thể ngay lập tức tại chỗ “tử hình” thiếu niên.

"Ân." Vũ Văn Tu nhận ra được sự biến hóa của “bộ phận nào đó” trên thân thể Vũ Văn Ngạn, đỏ mặt ngồi yên.

" Matsumoto là kẻ lãnh đạo thế giới ngầm Nhật Bản, hắn là con lai Anh - Nhật. Ta vẫn biết........ Matsumoto  đối xử với ta đặc biệt, nhưng ta hoàn toàn không có ý đáp lại. Sự xuất hiện của hắn hôm nay ở ngoài dự kiến của ta, chẳng qua, ta chỉ muốn nhìn một chút thái độ của ngươi........"

" Cho nên ngươi mới để cho hắn tùy ý đụng chạm ngươi." Vốn Vũ Văn Tu đã dịu đi, nhưng nghe Vũ Văn Ngạn “thành thật khai báo”, cơn tức giận so với tam muội chân hỏa còn mãnh liệt lập tức xông lên đầu.

Vũ Văn Tu mới mặc kệ Vũ Văn Ngạn đang ôm chặt lấy hắn, dùng sức nắm lấy cánh tay rắn chắc của y, há miệng ........ cắn! Vũ Văn Ngạn ngẩn người, ngay sau đó lại bị Vũ Văn Ngạn hung hăng đạp một cái bật ra, lại giẫm một cái, Vũ Văn Ngạn ngã vào trong nước.

Vũ Văn Tu nhảy lên bờ, hung hăng trừng mắt Vũ Văn Ngạn đang chật vật trong hồ nước nóng,"Vũ Văn Ngạn, ngươi được lắm!" Nói xong, liếc cũng không liếc, đi thẳng.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy thiếu niên bày ra bộ dáng đáng yêu như thế, vừa mừng vừa lo, không khỏi thở dài, sớm biết vậy y sẽ không nói thật, cũng không để cho Matsumoto tự tung tự tác như vậy, thật sự là tự mình tạo nghiệt không thể sống!

"Xem diễn cũng xem xong rồi, ngươi cũng nên đi ra a." Vũ Văn Ngạn chậm rãi đứng lên, rời khỏi hồ.

Matsumoto bước ra khỏi hòn giả sơn, ánh mắt say mê nhìn y chăm chú, Bất kể là lần đầu tiên nhìn thấy y, hay là nhìn thấy y bao nhiêu lần, trong mắt hắn cũng chỉ có y.

"Nói đi." Vũ Văn Ngạn lạnh nhạt.

Matsumoto chậm rãi đến gần Vũ Văn Ngạn, giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, nhưng lúc này đây, y né tránh.

"Đừng chạm vào ta." Vũ Văn Ngạn tỏa ra hàn ý.

Matsumoto không khỏi cười khổ: “Ta vừa nghe nói ngươi đến liền lập tức bỏ lại công tác đến nhìn ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể hòa nhã với ta hơn được sao?”

Vũ Văn Ngạn đi vòng qua bên cạnh Matsumoto, lấy hành động trả lời.

" Vũ Văn Ngạn, chẳng lẽ ngươi không thấy ngươi đối với ta thực nhẫn tâm sao? Ta không cầu ngươi có thể ôn nhu với ta như với hắn, nhưng dù sao giữa chúng ta cũng có không ít ân tình. Ta không hiểu, tất cả những gì ta đã làm chẳng lẽ không lung lay được ngươi mảy may? Ta có điểm nào không bằng hắn? Hắn tùy tính, vô lí...... Ta không biết ngươi rốt cuộc thích hắn điểm nào. Ta ở Nhật Bản nghe được lời đồn bên cạnh ngươi có một nam sủng, vốn cho rằng ngươi chỉ ngộ biến tòng quyền, hôm nay xem ra, ngươi là thật sự......"

" Đủ rồi." Vũ Văn Ngạn đưa lưng về phía Matsumoto, lạnh nhạt: "Nếu không phải vì chúng ta có giao tình, chỉ bằng những lời vừa rồi ngươi đã chết không chỉ một lần! Nếu có lần sau, ta sẽ không dễ dãi với ngươi như vậy."
Vũ Văn Ngạn đi ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị thay quần áo đi tìm bảo bối của mình để giải thích.

Matsumoto hồi tưởng lại hình bóng Vũ Văn Ngạn, nghiêng người tựa vào hòn giả sơn, khẽ ngửa đầu, hầu kết cao thấp trượt, dưới làn khói mờ ảo của ôn tuyền, toát ra vẻ gợi cảm. Cho dù Vũ Văn Ngạn nói gì, hắn biết mình vẫn không thôi si mê y, cho dù người y yêu không phải là mình, hắn cũng không thể quay đầu lại.

Hơi nóng của ôn tuyền so với hơi nóng trong cơ thể hắn lúc này là một trời một vực. Matsumoto nhắm mắt lại, lồng ngực và yết hầu vẫn dồn dập, thì ra chỉ cần thấy cơ thể y, hắn cũng có thể “phản ứng”.

Bên kia, Vũ Văn Ngạn nhìn bãi đỗ xe trống rỗng, bất đắc dĩ mỉm cười, đứa nhỏ kia thực là...... Lấy di động, y gọi cho Vũ Văn Thần, yêu cầu hắn đến đón.

" Cái gì?" Vũ Văn Thần vừa đưa Duẫn Yêu trở về biệt thự lí, ngồi còn chưa ấm chỗ.

" Xe bị Tu lấy đi rồi,10 phút nữa ta muốn nhìn thấy ngươi." Nói xong tắt máy.

Gần như ngay sau đó, máy điện thoại trên tay của Vũ Văn THần lại reo. " Uy." Vũ Văn Thần lại tiếp nghe, tư tưởng của hắn vẫn còn chưa thoát khỏi cơn choáng váng trước mệnh lệnh “bất khả thi” của lão ca.

" Thúc thúc, là ta." Vũ Văn Tu lái xe thong dong đi trên đường lớn, mặc cho gió vuốt ve qua mặt, nhàn nhạt nói vào điện thoại: " Nếu nhận được điện thoại của cái gã Vũ Văn Ngạn hỗn đản nào đó, muốn các ngươi lái xe đi đón hắn, không cần quản."

" A?" Vũ Văn Thần kinh ngạc," Các ngươi cãi nhau?"

"Không cần ngươi quản, dù sao trong số các ngươi ai đi đón hắn, chính là muốn đối đầu với Vũ Văn Tu ta, hắc hắc, như vậy các ngươi về sau .........."

Nghe thanh âm o o vang lên trong điện thoại, Vũ Văn Thần lần thứ hai ngẩn người, hắn hiện tại mình đang lâm vào một vấn đề thực nghiêm trọng, đón hay là không đón, một bên là cháu yêu, một bên kia là lão ca, quả thực là tả hữu khó xử, nhưng là nếu thất ý lão ca a, nhiều nhất chỉ bị thổi chút lãnh khí, nhưng nếu thất ý Vũ Văn Tu, về sau hắn sống khẳng định không xong, như vậy, hắc hắc......

Vũ Văn Thần rốt cục làm ra quyết định, lấy di động, gọi cho Vũ Văn Ngạn:" Ca, không phải ta không muốn đến đón ngươi, mà là tiểu Tu nhi không cho, cho nên hai người các ngươi tranh cãi các ngươi tự giải quyết, nếu ngươi quả thực không có xe để về, như vậy ngươi tạm đi bộ hoặc là nghĩ cách khác. Còn nữa, ngươi không cần yêu cầu những người khác, bọn họ phỏng chừng cũng đã bị Vũ Văn Tu ra lệnh, tóm lại một câu, ngươi tự cầu nhiều phúc." Vũ Văn Thần một hơi nói xong, không đợi Vũ Văn Ngạn mở miệng nói chuyện, liền đóng điện thoại, sau đó nhìn điện thoại ngây ngô cười, có kịch hay xem, lão ca nhà mình cũng có ngày hôm nay......... (Thần Thần, anh “xong” rồi! =.=+)

Vũ Văn Ngạn nhìn điện thoại, cả người nhè nhẹ tản ra lãnh khí, Vũ Văn Thần ngươi giỏi lắm, xem ta trở về như thế nào thu thập ngươi! Chẳng qua trước mắt là Vũ Văn Tu, ai........, Y mở máy gọi đến số điện thoại quen thuộc, đợi đối phương đáp lại, thế nhưng hồi lâu không ai đón nghe. Y lại gọi, lại gọi,...... rốt cục, nghe thấy được tiếng rống giận dữ của người yêu: " Nói!!!"

Vũ Văn Ngạn nghe thấy âm thanh tràn đầy năng lượng của Vũ Văn Tu thì cười nói:"Ta không về được Tokyo."

" Mặc kệ! Không phải chuyện của ta." Vũ Văn Tu biết, tiền của Vũ Văn Ngạn đều bị hắn lấy đi rồi, xe cũng bị hắn lái đi rồi, hiện tại y chỉ có thể đi bộ trở về, hừ hừ.

" Mặc kệ ta? Thôi được, ta đành phải đi nhờ xe của Matsumoto." Nói dứt lời, y liền tắt máy.

Lúc này Vũ Văn Tu gắt gao nắm chặt di động, ánh mắt sát khí, "Ngươi giỏi, Vũ Văn Ngạn! Ngươi chờ!!!"

Xe chuyển hướng, hướng tới tốc độ của tên lửa mà bay trở về........

45. Ngươi không có cơ hội (Hạ)

" Chuyện gì có thể khiến Vũ Văn đại đương gia cao hứng thành như vậy?" Một mái tóc vàng óng còn dính bọt nước, Matsumoto đã thay đổi một bộ y phục khác, chẳng biết khi nào thì đến bên cạnh Vũ Văn Ngạn, ôn nhu nhìn chăm chú khuôn mặt y, ánh mắt tràn ngập nhu tình. 
Lúc này Vũ Văn Ngạn đưa ánh mắt rời khỏi chiếc điện thoại, nhưng cũng không nhìn lại Matsumoto, y đi về phía trước, coi như không biết đến sự tồn tại của hắn. 
Matsumoto biết, qua nhiều năm như vậy, dù mình đã làm được nhiều điều cho y đến như vậy, nhưng trái tim của y vẫn không hề bị trói buộc bởi thời gian và ân huệ. Chỉ trách hắn si tâm quá nặng, vẫn nguyện tình chờ đợi........ 
" Uy, Vũ Văn Ngạn, nể mặt ta một chút được không, coi như chuyện gì cũng không xảy ra, được không?" 
Vũ Văn Ngạn dừng chân, thở dài,"Có thể, nhưng Matsumoto, ngươi phải hiểu rõ, bằng hữu sẽ chỉ có thể là bằng hữu, ngươi sẽ không bao giờ trở thành người ta yêu."
Lại một lần nữa bị cự tuyệt, Matsumoto chỉ có thể than nhẹ một câu:"Tình cảm của ta ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được." Sau đó hắn nở nụ cười, tiến lên, nói: " Ngươi thực tuyệt tình....... Hay là ta đưa ngươi về đi, xe của ngươi có vẻ như đã bị thiếu niên kia lái đi rồi."
Vũ Văn Ngạn lặng thinh.
"Ngạn, chẳng lẽ ngay cả đưa ngươi về cũng nằm ngoài phạm vi bằng hữu cho phép?" 
Vũ Văn Ngạn không muốn nói gì, trực tiếp lấy trầm mặc trả lời sự quấn quýt không tha của Matsumoto.
" Kettt~~" Đúng lúc Matsumoto muốn nói gì, một bóng xe hơi lao vọt lại, kèm theo tiếng phanh gấp rợn người vang khắp không gian. Vũ Văn Ngạn nhìn thấy chiếc xe, khóe miệng cong lên, chậm rãi đi đến, chuẩn bị ôm lấy người.
Vũ Văn Tu nhìn thấy hai người đang “thân mật cận kề”, siết chặt nắm tay, đi xuống xe, tựa vào cửa xe, lạnh lùng nhìn, ánh mắt tràn ngập dấm chua.  
Vũ Văn Tu thấy Vũ Văn Ngạn muốn ôm hắn, bèn nhẹ nhàng tránh thoát, không thèm nhìn đến y, đi thẳng đến trước mặt Matsumoto, cao thấp dò xét.
"Ta là Vũ Văn Tu, ngươi tên Matsumoto,  đúng không?" Vũ Văn Tu hoàn toàn không có vẻ gì e sợ, nhưng trong mắt Matsumoto, trước mặt y chỉ là một con tiểu sư tử chuẩn bị phát uy, một gã thiếu niên “thị sủng mà kiêu” không hơn không kém.
" Ân, đúng vậy, xin hỏi ngươi có gì chỉ giáo?" Matsumoto không nhìn hắn mà ngước mắt nhìn Vũ Văn Ngạn, muốn thăm dò ý tứ của y, xem y có thể bao che dung túng tiểu tình nhân này được đến mấy phần.
"Chỉ giáo thì không dám, có điều......" Chưa nói hết, Vũ Văn Tu trực tiếp nâng chân lên, một cước này ước chừng sử dụng đến sáu phần lực.
Tuy nhiên Matsumoto không nghĩ hắn sẽ làm như vậy, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, bật người lùi lại, giơ tay lên chắn. 
Vũ Văn Tu gặp chiêu đầu bất thành, lợi dụng sự mềm dẻo tuyệt luân của phần eo, xoay người, đổi tấn công trực diện thành một cú đá luân chuyển tuyệt đẹp.
Matsumoto lập tức hiểu rõ, thiếu niên tuyệt sắc có vẻ nhu nhược này trên thực tế tuyệt đối không nhu nhược như vẻ bề ngoài. Lập tức chuyên tâm đón đỡ và phản công. Vũ Văn Tu lùi lại phía sau, đứng vững, biết rằng người này khả năng ngang tay cũng không cố chấp tấn công nữa.
" Ngạn, tiểu tình nhân của ngươi cũng không đơn giản a!" Matsumoto  than thở một câu, lại nhìn thấy Vũ Văn Ngạn dựa vào cửa xe, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như đang xem trình diễn, hoàn toàn không định ra tay," Ngươi yên tâm như vậy?"
"Ngươi không làm gì được hắn." Ánh mắt Vũ Văn Ngạn không rời khỏi Vũ Văn Tu.
Matsumoto cau mày, hắn thực muốn biết thiếu niên kia dựa vào đâu để vừa có được sự tin tưởng sâu sắc vừa độc chiếm tình yêu của Vũ Văn Ngạn? Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp kia, dựa vào tuổi trẻ bồng bột và chút võ nghệ phòng thân, hay là dựa vào kỹ thuật trên giường? 
" Uy" Vũ Văn Tu thấy ánh mắt của Matsumoto vừa dính chặt vào Vũ Văn Ngạn, trong lòng lửa giận lại ngút trời, hắn hướng về phía Matsumoto rống lớn," Vũ Văn Ngạn là nam nhân của ta!"
Vũ Văn Ngạn nghe Vũ Văn Tu hiếm khi thẳng thắn tình cảm và độc chiếm mãnh liệt như vậy, cảm xúc đương nhiên tốt không để đâu cho hết!
"Vậy thì thế nào?" Matsumoto  nhướng mày," Cho dù các ngươi kết hôn cũng vẫn không thể ngăn cấm có người thứ ba xuất hiện, theo đuổi hắn." Ý vị khiêu khích mười phần mười!
Vũ Văn Tu nghe vậy lại không tức giận, ngược lại hắn mỉm cười.
"Thực xin lỗi a." Vũ Văn Tu ôn nhu nói:" Ta muốn cho ngươi biết, ước nguyện làm “kẻ thứ ba” của ngươi tuyệt đối không có khả năng thực hiện được."
"A?" 
" Bởi vì......" Vũ Văn Tu xoay người, đi về phía Vũ Văn Ngạn, vịn lấy cổ y, đưa lên cặp môi non mềm ngọt ngào của mình. Vũ Văn Ngạn cầu còn không được, lập tức buông tay ôm lấy hắn, làm sâu sắc nụ hôn bất ngờ này. 
Matsumoto  ngoài mặt bình tĩnh quan sát hành động của họ, nhưng trong lòng sớm đã dao động mãnh liệt. Hắn chưa bao giờ thấy Vũ Văn Ngạn tỏ ra hưởng thụ một nụ hôn như vậy, hơn nữa hắn có thể cảm giác được sự hòa hợp giữa họ.
Vũ Văn Tu rời khỏi môi y, nói tiếp:" Bởi vì ngươi không có cơ hội, ta cùng hắn đời này không thể tách rời, chúng ta vừa là tình nhân...... Vừa là phụ tử."
Matsumoto sửng sốt, phụ tử? 
"Matsumoto , ta khuyên ngươi không cần uổng phí tâm tư, bởi vì đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, ngươi cả đời này đều không thể đoạt lấy hắn khỏi tay ta!" Vũ Văn Tu lạnh nhạt nói, sau đó lôi Vũ Văn Ngạn lên xe.
Matsumoto  lại một lần nữa nhìn về phía bóng dáng người mà hắn yêu dần đi xa, ánh mắt ảm đạm, cúi đầu.
Sau một lúc, Matsumoto trở lại xe của mình, hắn cần phải điều tra xem Vũ Văn Ngạn đến Nhật để làm gì, và còn tất cả tư liệu về người thiếu niên là “nhi tử” của Vũ Văn Ngạn.......
Chiếc xe thể thao lại thong thả chạy trên đường, nhưng lúc này Vũ Văn Ngạn cầm lái, Vũ Văn Tu ngồi bên cạnh, nhàn nhạt nói:" Lần này ta tha thứ ngươi, nhưng nếu có lần sau, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ ‘đá’ ngươi."
Nghe vậy, Vũ Văn Ngạn cũng không quan tâm đến việc mình đang lái xe, nhoài người qua dùng một cái hôn nồng nàn để nói với Vũ Văn Tu rằng hiện tại tâm tình của y tốt lắm tốt lắm.
Vũ Văn Tu cảm giác được nhiệt độ nóng cháy trong nụ hôn của Vũ Văn Ngạn, nhẹ nhàng cắn trả một chút, sau đó đẩy Vũ Văn Ngạn ra, cúi đầu nói:" Ngươi trước hết tập trung lái xe, trở về nói sau."
Vũ Văn Tu một câu nhỏ nhẹ, đổi lấy Vũ Văn Ngạn dùng tốc độ siêu hỏa tiễn trở về biệt thự, tuy y rất muốn tùy tiện tìm cái khách sạn lập tức ăn tươi nuốt sống thiếu niên, nhưng nếu vậy, Vũ Văn Tu hẳn vài ngày không xuống giường được, loại chuyện này tốt nhất chỉ có thể diễn ra tại địa bàn của mình, hơn nữa cuộc đua cùng Zero cũng sắp bắt đầu, không thể sơ suất xảy ra sai lầm.........
Hoa anh đào phấn hồng nhàn nhạt tung bay, thực mê người........


8 nhận xét:

  1. =))))))))))) haha Tu nhi ghen thật mãnh liệt quá a . Ngạn ca đú ác thật =))

    Trả lờiXóa
  2. tội anh Tu làm cách nào cũng thua anh Ngạn a

    Trả lờiXóa
  3. hehe tớ muốn nhìn anh ngạn ăn dấm chua nữa cơ ^O^

    Trả lờiXóa
  4. E hèm!
    Mặt dù em biết em mặt dày nhưng em thấy thích anh Matsumoto đó nha!
    Đẹp nha!
    Cũng ko phải tay vừa đâu.
    Tỉ có cái truyện nào về em này thì gửi em với nha.
    Thanks tỉ nhiều!!!!

    Trả lờiXóa
  5. Tu nhi ăn giấm thật sự rợn người nha, liên lụy mấy người còn lại trong Vũ Văn gia ko biết nên đắc tội ai mới tốt.

    Thế mà Ngạn ca vẫn có cách làm dịu Tu nhi, khiến Tu nhi tuy vẫn hùng hổ nhưng vẫn phải lái xe trở về đón Ngạn ca, ko thì Ngạn ca lên xe của Matsumoto thì sao :)

    Ko có ai có thể giật được Ngạn trong tay Tu nhi cả, Tu nhi rất tự tin, mà Matsu cũng quá thờ ơ, ko điều tra kỹ, lại dám gọi Tu nhi là nam sủng. Giờ thì biết rồi, Tu nhi với Ngạn chẳng thể nào tách rời đâu.

    Thật ra, Matsu cũng tội, si tình bao nhiêu năm, ko tiếc công sức, tâm tư bỏ vào Ngạn, cũng chẳng thể đổi lấy một chút ôn nhu nào. Bề ngoài giống như Ngạn rất nhẫn tâm, vô tình, nhưng thật ra làm vậy mới là cách làm đúng nhất, đã biết người có tình, thì dứt khoát mới là cách làm đúng, nếu ko, cứ ôn nhu, vui vẻ lại chỉ khiến Matsu ko cách nào dứt ra được thôi.

    Mà đã lạnh lùng thế, Matsu vẫn còn ko thể buông xuống tình cảm này mà, nếu ôn nhu thì chắc còn khó mà dứt ra hơn nữa.

    P/S: bạn chủ nhà ko chịu nói chuyện với mình nha, buồn quá, *lủi thủi chui vô góc*.

    Trả lờiXóa
  6. @ cả nhà: Thấy hông thấy hông *hớn hở* Bạn là bạn thích nhất mí cái màn ghen tuông, ghen tuông mà cẩu huyết nữa bạn lại càng thích, sau đó gương vỡ lại lành là đúng gu của bạn...!!! Nha, xa đề quá!!!
    KaNna_Dy: Truyện riêng về anh này thì không có, để ss mần trong cái đám PN có cái nào về ảnh không thì làm tặng mụi thui! (Không bít có không nữa! ^^)
    ixora: Nàng thông cảm cho bạn, gần đây bạn bấn quá, bạn định thông báo tạm dừng một thời gian luôn cho hết bấn, cơ mà lại thấy... không nỡ, thế nên cứ rảnh là lao đầu vào làm chụp giựt lấy một vài chap, trả lời chụp giựt lấy vài cái comt khẩn... TT^TT Am so ri diu mừ! TT^TT, chui ra đi, đừng chui vô góc có muỗi chích mừ...

    Trả lờiXóa
  7. hờ hờ, ghen tuông quá đỉnh ha nàng... lâu lâu 1 màn dấm chua hay thật á, cảm tạ nàng nha ^^

    Trả lờiXóa
  8. chua....... ác liệt

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment