Cảm nhận được sự tồn tại của Hawkins, Sean đã không còn cảm giác buồn ngủ, anh thao thức cho tận đến khi chiếc đồng hồ điện tử trên đầu giường hiện lên con số 4:20a.m
Trong lòng anh, lông mày của Hawkins chau chặt lại, hô hấp càng ngày càng dồn dập, sau đó thân thể bật ra khỏi vòng tay của Sean, hô to: "White —— trở về! Đừng sang bên đó! Trở về! Nó sẽ phát nổ!"
Sean nhìn Hawkins, cặp mắt của y nhắm chặt, tựa hồ không thể tự mình thoát ra khỏi cơn ác mộng.
"White! White!"
Sean không thể không đè lấy vai y, "Hawkins! Tỉnh, tỉnh! Anh đang nằm mơ!"
Toàn thân Hawkins đã săn cứng lại, Sean nâng mặt y giữa hai bàn tay mình, "Tỉnh lại! Hawkins!"
Lông mi y khẽ run rẩy, y hổn hển thở và mở mắt, mồ hôi ròng ròng chảy xuống từ thái dương, ngực phập phồng mãnh liệt, tựa hồ có thứ gì ở trong đó phải phá chui ra.
"Hawkins.......... Thế nào ?" Sean nhìn y.
"White?" Hawkins có chút ngây ngẩn.
".......... Không, là Sean."
Trong một giây, trái tim Sean tựa như từ trên một độ cao không tưởng vụt rơi xuống, ầm ầm rơi vào trong một màn nước lạnh như băng, sự giá buốt đó khiến anh ngạt thở, cho dù vậy, anh vẫn cố gắng không để cho âm thanh của mình biến đổi.
Hawkins nắm chặt lấy ga giường, một tay luồn vào trong tóc túm chặt lại: "Xin lỗi, tôi nằm mơ ."
"Tôi biết anh đang nằm mơ." Một giấc mộng đã vô cùng xa xôi mà quen thuộc, có lẽ cũng là một giấc mông vĩnh viễn cũng sẽ không trôi qua.
Sean nhìn đồng hồ, "4:30, 9:00 chúng ta mới phải tiếp nhận công việc, còn có thể ngủ tiếp ba giờ nữa."
"Ân, tôi về phòng mình." Hawkins đứng dậy, "Cậu cũng nghỉ ngơi đi."
Nhìn y rời đi, Sean không nói thêm gì nữa, anh ngồi dựa vào đầu giường, giơ tay lấy bao thuốc trên bàn.
Cố gắng hít thở sâu, anh sờ mãi nhưng không thấy cái bật lửa.
"Shit!"
Cứ như vậy, Sean lẳng lặng ngồi yên đến lúc 8:00, sau đó đứng dậy đi làm vệ sinh, rồi đến nhà ăn. Miếng Sandwich kẹp trứng vô vị trong miệng anh, khi anh vặn mở chai nước uống vào miệng, Jill bỗng nhiên lên tiếng: "Sean, tôi nhớ rõ là cậu không uống nước cam.........."
Khi Sean ý thức được mình cầm trong tay là thứ chất lỏng màu da cam, dạ dày tự động cuồn cuộn lên, anh lao ra thùng rác, nôn ọe.
Jill đem sandwich của mình cho anh, lúc này anh ta mới phát hiện: "Sean, tay bị thương?"
"Đúng vậy, bị thủy tinh cắt qua, yên tâm, chỉ cầm súng bóp cò là không có vấn đề." Sean cười cười.
Jill cầm lấy bàn tay anh nhìn nhìn, "Sớm biết vậy ngày hôm qua đã không chơi cái trò chơi chó má kia."
"Quên đi, ít nhất trong khi chơi còn rất vui vẻ." Sean ôm lấy vai Jill, "Hôm nay anh lái xe, cẩn thận đừng nghiền lên bom!"
Bọn họ đi vào ga ra, Hawkins cũng đã đến. Y vẫn như trước, khuôn mặt nhìn không ra hỉ giận, rõ ràng buổi tối ngủ không ngon giấc nhưng lại không có vẻ mỏi mệt.
Khi Sean mở cửa xe, Hawkins lên tiếng: "Bàn tay khi nào thì bị thương?"
"Đêm qua lúc cùng Andrew sửa sang lại đống thủy tinh không cẩn thận trượt ngã, có điều chỉ dùng một bàn tay trái mà cứu được cả cái mạng!" Sean cười cười, nhưng khi Hawkins hỏi anh, anh mới bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua khi y tìm đến anh, từ lúc vào cửa cho đến lúc rời đi thế nhưng không hề phát hiện trên tay anh quấn đầy băng gạc.
Hawkins đi đến bên cạnh anh, kéo lấy tay anh về phía mình: "Đau không?"
"Không sao, mấy vết rạch nhỏ, lại ở tay trái, sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ bóp cò." Sean cười vỗ vỗ sau lưng Hawkins, sau đó mở cửa xe ngồi xuống. (Sean giận nà....... =.=)
Hôm nay bọn họ không mấy may mắn, đầu tiên là dỡ bỏ một quả địa lôi, sau đó chưa nghỉ ngơi được 2 giờ đồng hồ liền gặp phải một cuộc tự sát tập kích.
Mà ở trên ngã tư đường, kẻ tập kích kia lại lôi theo hai đứa trẻ.
Khi Sean cùng đội của mình tới hiện trường, sĩ quan phiên dịch Eric Kul cũng đã tới.
Jill cùng Hawkins nghe hiểu tiếng Đức nhưng Sean thì mọt chữ cũng không, anh đi về phía Eric, "Hi, Eric, tên kia rốt cuộc muốn làm gì?"
"Hắn nói, nếu quân Mỹ không rút lui khỏi Iraq, hắn sẽ lôi hai đứa con của hắn cùng chết!" Eric có vẻ thực đau đầu, nhưng loại điều kiện này bọn họ căn bản không thể đáp ứng. Nếu vấn đề quân Mỹ đi hay ở có thể làm cho binh lính ở đây bỏ phiếu, trên 90% sẽ lựa chọn rút khỏi, còn gần 10% là một bọn bị bệnh thần kinh, bọn họ cần Tiến sĩ Grey.
Quân trị an địa phương đã rút lui toàn bộ dân chúng, tất cả đứng ở một nơi an toàn xa xa nhìn lại, mà trong các nhà dân hai bên đường cũng có người nhô đầu ra khỏi ban công theo dõi, trong số đó có rất nhiều là trẻ nhỏ.
Đây thật là một màn giáo dục trực quan sinh động, ở trong cái loại hoàn cảnh này lớn lên, vài năm sau Baghdad có thể xuất hiện thêm bao nhiêu tên sát thủ bom cuồng?
Hai người con trai quỳ trên mặt đất, khóc và cuối cùng là lẩm bẩm.
"Hai đứa nhỏ kia đang nói gì?" Sean hỏi.
Eric còn chưa kịp trả lời, Hawkins không biết khi nào đã đi tới phía sau Sean, "Bọn họ đang khẩn cầu Thánh A La phù hộ."
Sean bĩu môi, đưa tay lôi cây Thánh giá luôn nằm trong cổ áo của y ra: "Có lẽ bọn họ làm đúng, nơi này là Iraq. Hẳn là phải thỉnh cầu Thánh A La phù hộ mà không phải Thượng đế."
Hawkins thu cây Thánh giá về, ánh mắt trở lại phía hai đứa trẻ, "Tôi không tín giáo."
Sean nhướng nhướng mi, cây Thánh giá kia là bạc ròng, thuộc loại đặc thù định chế của Giáo hội, nếu không tín giáo, làm gì phải mang một cây Thánh giá quý trọng như vậy.
"Có cách nào không? Người kia ấn cái nút liền đã xong." Sean thở dài.
"Có bắn tỉa." Hawkins trả lời, những lời này càng như an ủi Sean.
"Cho nên.......... Chúng ta tới nơi này làm gì?" Sean nhún vai, "Chỉ cần trước khi gã điên kia ấn cái nút, bắn vỡ đầu hắn là được. Chúng ta không có khả năng tiếp cận hắn, lấy bom ra tháo dỡ. Có cần phải nghĩ cách khiến hắn rời khỏi cái điều khiển từ xa?"
"Không tồi." Eric trả lời, "Ngoài ra giữa trưa sắp tới, trong vòng 10’ chúng ta chưa quyết định thỏa mãn hắn, hắn sẽ ấn nút!"
"10’ .........." Jill lắc đầu, "Trong vòng 10’ nếu nghĩ cách khiến tên ngốc kia buông điều khiển.........."
"Bọn họ rất cố chấp, điều đó không thể nào." Hawkins bình tĩnh nói, "Chỉ có thể để bắn tỉa mạo hiểm thử xem."
Eric nhìn đồng hồ: "Còn bảy phút."
"Không cần suy nghĩ, tôi dám cá tên kia cho dù bị đánh bạo đầu ngã xuống đất trong tay vẫn sẽ nắm chắc thứ đồ chơi kia." Jill ôm cánh tay nhìn gã đàn ông kia còn đang xì xầm nói gì.
Ngay sau đó, "Phốc ——" một tiếng, đầu hắn ta bị xuyên thủng, ngã xuống.
Là súng hãm thanh.
Sean nhìn quanh, trên một tòa nhà bốn tầng, có một binh lính mang theo súng đứng lên.
Trừ bỏ thanh âm người kia ngã xuống đất, thế giới này bỗng nhiên trở nên an bình.
Trái tim bị bóp nghẹt của mọi người rốt cục nhảy lên.
Eric hướng về phía hai đứa trẻ dại ra nhìn thi thể kêu lên, sau đó bọn họ phản ứng lại, bật dậy lảo đảo chạy về phía Eric.
Jill nói không sai, gã đàn ông trợn tròn mắt nằm ở trong vũng máu, trên tay không hề buông điều khiển từ xa.
"Xử lý như thế nào?" Jill nhìn về phía Hawkins.
Không đợi Hawkins trả lời, Sean liền nói: "Trực tiếp kíp nổ, chúng ta không thể đoán trước ở trong đám người có còn người khác nắm điều khiển của quả bom đó hay không, nguy hiểm quá lớn, không bằng trực tiếp kíp nổ."
Jill nhìn về phía Hawkins, tựa hồ muốn nói kẻ điên này sẽ không buông tha một cơ hội nổi điên tốt như vậy đi?
Nhưng hắn không nghĩ tới Hawkins lại thực sự gật đầu đồng ý : "Phái người đi xác định trong vòng một trăm mét không còn người ở lại."
Eric còn đang an ủi hai đứa trẻ. Sean phát hiện tính tình hắn thực tốt lắm, hai đứa bé hiện tại ôm lấy hắn không buông tay. Mà có người vỗ vai Sean, Sean lại cố ý không quay đầu lại.
"Biết rồi, Andrew. Binh lính bình thường cũng không được trang bị súng ngắm hãm thanh hồng ngoại tuyến."
"Thánh A La hẳn là cám ơn tôi đã cứu mạng hai đứa nhỏ kia." Andrew nửa đùa nửa thật, "Tiểu đội của tôi còn có hai tay súng bắn tỉa mai phục tại phụ cận, có muốn họ hỗ trợ các cậu bắn nổ quả bom kia?"
"Không cần, chúng tôi tự mình làm." Thanh âm lạnh như băng của Hawkins khiến mọi người đều chú ý đến y.
"Không sao, bọn họ vẫn còn ở vị trí cũ chưa tìm được cơ hội nổ súng đâu." Andrew không để ý thái độ lãnh đạm của đối phương, nhìn thẳng về phía Hawkins.
Trong không khí bỗng có loại lửa nóng. (Long tranh hổ đấu hay “hai mắt nhìn nhau tóe lửa tình”??? =.=+)
Một binh lính chạy tới, cất tiếng vô tình phá vỡ loại không khí muốn làm người ta toát mồ hôi lạnh này: "Báo cáo, đã thanh tràng xong, có thể kích nổ!"
Hawkins nâng súng, Andrew thì ôm cánh tay dùng ánh mắt chăm chú nhìn y: "Đây là khoảng cách trên 100m."
Tiếng viên đạn bắn ra khỏi nòng là câu trả lời của Hawkins đối Andrew, nhanh tới mức làm cho người ta còn chưa kịp thưởng thức tư thế bắn của y.
Ngã tư truyền tới tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, khói đặc cuồn cuộn, từ các ngôi nhà quanh đó vang lên tiếng thủy tinh bị chấn vỡ loảng xoảng rơi, các thứ đồ bị nổ tung bay về bốn phía.
Cảm giác được một trận khi nóng rực ập về phía bọn họ, Sean nghiêng mặt lấy tay che trước mắt.
"Nice shot!" Andrew vỗ tay.
Khi khói đặc tan đi, bọn họ bắt đầu xem xét cùng rửa sạch hiện trường vụ nổ.
Lúc sau, Sean cùng các thành viên trong đội đã có thể trở về quân doanh.
Lúc xuống xe, Hawkins nắm lại Sean: "Hôm nay muốn đến tìm Lewis không?"
"Không cần, tự mình tháo băng gạc là được. Miệng vết thương rất nhỏ, đã kết vảy, ngay cả khâu còn không cần khâu, đến chỗ anh ta làm gì." Sean đưa tay đến trước mặt Hawkins quơ quơ, "Chúng ta đi ăn đi, chết đói!"
Ba người đi vào nhà ăn, lúc này người đến ăn này khá đông, có điều tất cả là quân nhân, biết giữ quy củ.
"Sean, ngồi yên ở đây, muốn ăn cái gì?" Jill chống tay lên bàn hỏi.
Hình như mk đk tem chương này >O<, chút quay lại:")
Trả lờiXóahehe, sean thuong hok vay ma ko bit, ghen rui. cam on ban nhe!
Trả lờiXóaMình thik cá tính của Sean.
Trả lờiXóaLăn lộn cả chiều mà com ko đk T.T r tối lại đi học nữa nên h ms trồi lên:D
Trả lờiXóaRất thích cá tính của Sean=)) Mong sao đoạn sóng gió quá khứ này mau qua để 2 anh lại mặn nồng vs nhau=)) khổ thân Hopkins đã gặp ác mộng còn bị vợ giận=))
ta ủng hộ anh Se bỏ đi , để cho anh Ho hối hận a
Trả lờiXóaĐúng là bực mình rồi nha, Hopkins thật sự là đáng ghét mà. Mặc dù người đã chết luôn là tốt nhất, khó mà tranh được với người đã chết, nhưng cứ nhớ mãi về quá khứ, lại còn uống say rồi đến chỗ Sean ôm Sean mà nhớ về White, bảo rằng rất nhớ, muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, rõ là muốn cùng một chỗ, rõ là nhớ White chứ chẳng phải Sean rồi. Sean lại còn thương yêu vuốt ve, an ủi nữa chứ, thiệt là Sean miệng cứng lòng mềm mà.
Trả lờiXóaĐến khi Hopkins gặp ác mộng, mở mắt ra lại gọi tên White mới khiến Sean phật ý. Đã vậy toàn bộ tâm tư chỉ nghĩ tới White, nên vào phòng cả đêm, đến khi rời đi cũng ko hề hay biết Sean bị thương nữa chứ, thế là sao kia? Coi đến đoạn này mình bắt đầu cảm thấy nghi ngờ tình yêu của Hopkins rồi đó, ko phải mình đòi hỏi hoàn hảo, nhưng sự quan tâm là điều cần phải có, phải biết quý trọng người trước mắt, chứ sao lại cứ ôm khư khư quá khứ, còn người mình luôn miệng bảo yêu bị thương còn ko biết.
bạn nói đúng ý mình ghê. T/yêu khó đòi hỏi hoàn hảo nhưng có cái gì tệ hơn chạy đến chỗ ng` yêu gọi tên ng`(yêu)đã chết đâu chứ, còn ghét hơn trực tiếp bắt gian tại trận. Haish!
Xóa