22/1/12

Huyết liên - Quyển 3

 Chương nì có xôi thịt nga! Chúc các nàng một Năm Mới Khoái Hoạt! o(^0^)o
  P/s: Bạn sẽ off đến khoảng mùng 10 Tết nghen! ^^
40. Đêm ngọt ngào. Khởi hành đi Nhật Bản. 
    
     Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của mọi người, Vũ Văn Ngạn chậm rãi bình phục. Có điều, có thể kề cận bên người y “thiếp thân chăm sóc” mà không bị hàn khí của y đông lạnh, hiện giờ trên đời có lẽ chỉ có một người là Vũ Văn Tu.

     Lúc này, tính từ ngày Vũ Văn Đoan đến trước mặt Vũ Văn Ngạn trực tiếp khiêu chiến, một tuần đã qua đi, cách ngày đi Nhật Bản còn 13 ngày. Vũ Văn Tu im lặng nằm trong bồn tắm lớn, khuôn mặt trầm lặng. Lần đi này, hắn không biết lành dữ thế nào, có điều dao sắc chặt đay rối vẫn hơn dây dưa để ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ đến lần bị thương này của Vũ Văn Ngạn, hắn lại rùng mình sợ hãi. Những chuyện như vậy, một lần là đã quá đủ rồi!

     Bên trên, sao trời lấp lánh sáng, ẩn hiện trong màn sương mù của nước ấm lượn lờ. Ánh trăng thanh thanh lạnh lùng, cây cỏ ẩn ẩn xào xạc trong gió, tràn đầy sức sống của buổi đêm.

    Vũ Văn Ngạn khỏa thân bước vào phòng tắm, nhìn vết thương ngang dọc trên cơ thể y, Vũ Văn Tu không khỏi ảm đạm. Hắn muốn vươn tay ra sờ, lại bị Vũ Văn Ngạn nắm chặt lại.

    "Tu nhi, xem ra ngươi không chờ nổi nữa." Vũ Văn Ngạn cười nhìn hắn, vẻ đau thương cùng hối hận trên khuôn mặt hắn khiến y không vui lòng, hắn vốn phải luôn cao ngạo tự tin tỏa sáng, hoặc là tinh nghịch thiên chân vô tà mà không phải đầy ảm đạm thần thương như vậy.

     Bàn tay bị nắm lại trong một bàn tay khác cường thế mà ấm áp, mang theo hơi thở ái muội khiến Vũ Văn Tu đỏ mặt nhớ đến lời của Vũ Văn Ngạn trước đây một tuần. Hắn bối rối muốn rụt tay về, cơ thể cũng co lại, lùi về phía sau, tiêu chuẩn một tiểu bạch thỏ bị kinh hách đến. Vũ Văn Ngạn lòng vốn tràn ngập thương yêu, lại gặp ái nhân bày ra tư thế thẹn thùng “dục cự còn nghênh” như vậy, bao nhiêu bất duyệt cũng quẳng lại sau đầu, ánh mắt nhìn thiếu niên tràn ngập nhu tình cùng lửa nóng. Bắt gặp hàm răng ngà khẽ cắn lên bờ môi bị nước nóng huân ửng đỏ thủy nhuận, tình dục “bá” một cái tràn ngập cơ thể, lập tức nhoài người đến gần hắn, vòng cánh tay khóa lấy tấm lưng mịn màng mềm dẻo, kéo sát về phía mình, không cho hắn chạy trốn.

     Vũ Văn Ngạn lợi dụng ưu thế chiều cao, vây lấy tiểu mỹ nhân vào trong lòng, khẽ hôn lên bờ vai nõn nà hương hương, trầm giọng nói: “Muốn chạy, ân?”



     “Thần thúc, ngươi thở dài chuyện gì?” Duẫn Yêu khó hiểu nhìn Vũ Văn Thần bồn chồn hết đứng lại ngồi, mắt nhìn về phía cửa phòng tầng hai. Vũ Văn Thần đang buồn phiền vì không biết có nên đến gõ cửa phòng lão ca hay không, hắn không muốn gặp phải thứ không nên gặp phải, sau đó bị lão ca đông lạnh chết tại nhà! Duẫn Yêu bỗng phì cười, đưa tay khẽ vuốt hai đầu lông mày chau chặt của hắn. Động tác thân mật ấy khiến Vũ Văn Thần cứng lại rồi, hắn nhìn cô một lúc rồi đưa tay kéo cô vào lòng, thở dài thỏa mãn, quyết định cứ như vậy mà chờ đến lúc cửa phòng tự mở. Hắn cũng vậy, lão ca cũng vậy, gặp được người mình yêu và cũng yêu mình là một chuyện đẹp đến cỡ nào a!

    Dương Vân lúc này đang im lặng nằm trong lòng Đường Phong, hưởng thụ khoảnh khắc an bình sau một loạt sóng gió. "Phong...,”  Hắn khẽ gọi, Đường Phong hé mở mắt nhìn người yêu, ôn nhu: “Ân?” “Ta yêu ngươi!” Đường Phong thoáng khựng lại một chút, sau đó siết chặt cánh tay, khẽ hôn lên môi Dương Vân: “Ta biết! Ta cũng vậy!” Dương Vân vùi đầu vào trong ngực người yêu, nói khẽ: “Nhìn thấy Tiểu Tu nhi cùng Ngạn trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ta mới biết được chúng ta thực hạnh phúc." Đường Phong xót xa lại nhu tình ngàn vạn nhìn người yêu trong lòng, cười nói, " Ngốc." rồi gắt gao ôm .

    Một buổi tối này, hạnh phúc ấm áp tràn ngập trong lòng những người yêu nhau, cho dù ngày mai có thế nào.......

    ***

    " Vũ Văn Tu chủ động khiêu chiến tại Nhật Bản?" Một giọng nam trầm vang lên, uy nghiêm và ẩn ẩn thịnh nộ. “Ngươi chưa hề thông qua ý kiến của ta  đã nhận lời? Lý Lăng, cuối cùng thì ta hay ngươi mới là chủ nhân của Zero?”

     Lý Lăng không nhanh không chậm đáp: “Chủ nhân, lần này là tình thế bắt buộc, thứ cho thuộc hạ tự chủ trương. Nhưng trong trận chiến này, trên thực tế chúng ta cũng không cần xuất lực, người ra sức là Vũ văn Đoan, hắn muốn mượn chúng ta một tay để dành lại Vũ Văn gia, chúng ta coi đó là quà gặp mặt cho hắn cũng không thiệt thòi gì. Chúng ta chỉ cần ngồi trên khan đài xem kịch là được. Hơn nữa, qua trận chiến này chúng ta cũng có thể phán đoán được thực lực của Vũ Văn Ngạn, thật sự trăm lợi mà không có một hại.”

     Nam nhân nghe Lý Lăng nói hùng hồn đầy lý lẽ, cười lạnh một tiếng, "Lần này xem như cho qua, có điều...... Theo ta thấy, lời khiêu chiến này xuất phát từ Vũ Văn Tu nên mới khiến ngươi rạo rực đến như vậy, không nghĩ hai lần liền trực tiếp nhận lời!"

     Lý Lăng trầm mặc.

    "Tuy nhiên ngươi đừng quên, ta đã có thể hủy La Tu thì cũng có thể hủy thêm một Vũ Văn Tu. Ngươi xem việc mà làm!"

     Lý Lăng âm thầm siết chặt nắm tay, sắc mặt âm ngoan......

     Ánh mặt trời lách qua cửa sổ, chiếu đến trên chiếc giường mềm mại......

    "Còn đau không?" Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng hôn hôn lên khuôn mặt còn mơ màng của thiếu niên, bàn tay hữu lực giúp hắn xoa bóp thắt lưng, ánh mắt tràn ngập nhu tình.

     Vũ Văn Tu tựa vào lòng Vũ Văn Ngạn, hít sâu một hơi hương vị tươi mát độc hữu của Vũ Văn Ngạn, lắc đầu, "Ta không yếu ớt đến như vậy."

     Vũ Văn Ngạn ôn nhu cười, cởi bỏ vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, lộ ra chân tâm mềm mại, "Tu, ngươi cứ như vậy, như thế nào có thể khiến người ta không thương tiếc."

     Vũ Văn Tu nở nụ cười, cười thực vui vẻ tỏa sáng.

     Thời khắc hạnh phúc thường ngắn ngủi, Vũ Văn Tu còn chưa kịp tiếp lời, tiếng gõ cửa đã vang lên.

     Vũ Văn Ngạn ôm lấy thân thể Vũ Văn Tu ghé sát vào lòng mình, lạnh lùng thốt: "Tiến vào."

     Vũ Văn Thần tiến vào, nếu không phải thời gian khẩn cấp, hắn cũng không nghĩ quấy rầy lão ca. Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Thần, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì .

    "Ca, khi nào chúng ta mới khởi hành đi Nhật Bản?"

    Vũ Văn Ngạn trầm ngâm một thoáng, sau đó nói: "Không vội, ba ngày sau đi, ngươi chuẩn bị. Dương vân đi theo chúng ta, cho Đường Phong và Lăng trở về tọa trấn Trung Quốc. Ảnh đi trước đến Nhật cho chúng ta khai đạo."

     Vũ Văn Thần gật đầu, " Được, ca." Nói rồi liền rời khỏi phòng.

    "Phải bắt đầu rồi......" Vũ Văn Tu khẽ nói.

    "Ân." Vũ Văn Ngạn gắt gao ôm thiếu niên, ánh mắt lạnh lùng.

41. Trên đường đến Nhật Bản. 

     Vũ Văn Tu im lặng ngồi trên phi cơ, cả thân mình nằm gọn trong vòng tay của Vũ Văn Ngạn, đầu tựa lên cánh tay y, xung quanh khứu giác tràn ngập hương vị thanh lạnh của y.

     Bên cạnh, Dương Vân vẫn đang không ngừng nỉ non cằn nhằn: "Ngạn, tốt xấu ta cũng đã cứu ngươi một mạng, vì sao ngươi lại để Phong về Trung Quốc?"

     Vũ Văn Thần liếc hắn: "Đừng cố tình gây sự, Phong không về đó lấy ai tọa trấn?"

     Dương Vân giận, "Nói thật dễ nghe, vậy vì sao không cho ngươi đi, cho ngươi cùng tiểu ái nhân của ngươi nếm thử cảm giác thiên nhai cách trở?"

    "Ngươi......" Vũ Văn Thần nghẹn lời.

     Vũ Văn Ngạn ném về phía Dương Vân một cái nhìn lạnh như băng, Vũ Văn Tu cười, "Vân thúc, ta nhớ rõ 5 năm trước, lúc ta sinh bệnh, khi đó dường như ngươi đang tránh Phong thúc như tránh tà?" Vũ Văn Tu nháy mắt mấy cái.

     Vũ Văn Thần nghe lời này, rất muốn cười ra tiếng, "Hình như có chuyện như vậy. Xem ra thời gian thật sự thay đổi được rất nhiều điều, hiện tại chỉ mới xa nhau 32 phút 50 giây, liền không nhịn được." Vũ Văn Thần lấy di động xem giờ rồi liếc về phía Dương Vân.

     Dương Vân đỏ mặt, "Lúc đó khác, bây  giờ khác."

    " ha ha ha." Vũ Văn Thần cười ha hả. Dương Vân chỉ có thể làm như câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.

     Vũ Văn Ngạn chỉ liếc nhìn một cái, Vũ Văn Tu khẽ xoa lên mặt y, thở dài, "Ngươi nên cười nhiều một chút."

     Vũ Văn Ngạn nắm lấy tay hắn, cúi xuống hưởng thụ mật ngọt trên cặp môi mềm và chiếc lưỡi đinh hương, sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Nụ cười của ta chỉ dành cho ngươi.”

     Vũ Văn Tu ôn nhu cười, không nói gì thêm, cũng không có để ý tới không khí đông lại ở xung quanh sau màn thân mật ái muội của họ, bởi vì đối với cả hai người bọn họ, yêu là thứ cần phải được nói ra.

    "Thưa ngài, Lý Lăng của Zero muốn nói chuyện." Một người nam nhân mặc âu phục bước đến phía sau lưng ghế Vũ Văn Ngạn, cúi người, lưng nghiêng thẳng tắp thành một đường, thông báo.

     Vũ Văn Ngạn đưa tay ra hiệu tiếp sóng.

     Lý Lăng xuất hiện trên màn hình với tư thế thực thoải mái, ly rượu đung đưa trên tay. Nở nụ cười tà mị, y nói: "Vũ Văn đương gia, xem ra thân thể ngài khôi phục không tồi."

     Vũ Văn Ngạn lãnh đạm: "Cảm ơn đã quan tâm."

    "Cũng không cần, ta chỉ là lo lắng cho Vũ Văn Tu không có người chiếu cố." Ánh mắt y đảo sang phía thiếu niên ngồi trong lòng Vũ Văn Ngạn, không chút e dè.

    "Hắn là người của ta, không dám khiến ngươi nhọc công suy nghĩ."

    "Nga?" Lý Lăng nhướng mày, "Nhưng lần này chính hắn đã chủ động muốn gặp ta, còn hẹn hò ta cùng gặp nhau tại Nhật, chẳng phải vì ngươi đã không đáng cho hắn tin cậy nữa hay sao?"

    "Vậy cũng là chuyện riêng giữa ta và hắn." Vũ Văn Ngạn cười lạnh một tiếng.

    Vũ Văn Tu lạnh lùng nhìn vào màn hình, "Hôm nay ngươi gọi đến là vì chuyện gì?"

    "Không có gì không có gì, chỉ nghĩ muốn đến chào hỏi một tiếng! Ngoài ra cũng thay mặt chủ nhân của ta, tặng cho Vũ Văn đương gia một phần đại lễ." Y nói xong, màn hình liền tắt phụt.

    "Lễ vật?" Vũ Văn Thần cau mày. “Ca, đây là chuyện gì? Chúng ta còn chưa đến Nhật?”

    "Chờ đi." Vũ Văn Ngạn nhắm mắt lại, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên nằm trong lòng.  Mọi người im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng xốp, da trời xanh ngắt, nhưng dường như mọi thứ đều có gì đó không giống với vài phút trước đó......

    "Phanh!" một tiếng thật lớn vang dội, khói đen cuồn cuộn bay về phía sau, phi cơ đột nhiên chấn động dữ dội, mọi người ngả nghiêng, cố gắng bám chặt lấy chỗ ngồi.

     Vũ Văn Ngạn phản ứng rất nhanh, trùm người qua ghế bảo hộ Vũ Văn Tu ở phía dưới. Vũ Văn Thần ôm Duẫn Yêu, hét lớn: “Sao lại thế này?"

    "Lễ vật." Vũ Văn Tu cười lạnh một tiếng.

    Vũ Văn Thần thấp tiếng chửi bậy đầy phẫn nộ. Trong số thuộc hạ của hắn có kẻ phản bội, hoặc là có gián điệp, để chuyện này xảy ra, hắn thực sự quá mất mặt. Vũ Văn Ngạn không có tâm tình truy cứu chuyện đó vào lúc này, y ngắn gọn thốt ra một tiếng: “Nhảy.”

6 nhận xét:

  1. Nếu đk bạn có thể pass từ ngoài như wordpress luôn ko? Pass 1 đoạn vb đt ko mở đk dù biết pass a Ọ___Ọ. Mk muốn đọc hết lắm ýýý
    T~T

    Trả lờiXóa
  2. héhé, 2 chương này thật là hay wá nàng ui, vừa ngọt vừa ấm áp tràn đầy... sướng chết đi được, thật là mong có chương mới nữa, cảm tạ nàng nhiều lắm Yu ơiiiiiiiii ^^
    H vẫn như ngày nào, tràn đầy "nhiệt" và "huyết" ... wá đỉnh... cơ mà lâu lắm rồi ha, mới có H... hi vọng sẽ có nhiều nhiều nữa, cho tim hồng bay phấp phới... hị hị hị...

    Trả lờiXóa
  3. Ngạn mới tỉnh lại mà dồi dào sức sống quá nhỉ, Tu nhi bị ăn sạch sành sanh, mà ở ngoài phòng cũng có nhiều đôi đang hạnh phúc bên nhau kìa.

    Lý Lăng nếu phen này chủ nhân hắn lại muốn giết Tu nhi thì ko biết hắn có nghe theo như lần trước ko nhỉ?

    Nhưng Lý Lăng này cũng tặng quà khủng bố quá đi, lại cho nổ máy bay, giờ cả nhà Vũ Văn phải nhảy dù hết rồi.

    Trả lờiXóa
  4. cái lão Lý lăng này đugns là âm hồn bất tán mà.toàn phá hỏng cảnh đẹp của người ta không

    Trả lờiXóa
  5. sao cha thay ben zero thuong ton ti nao ma ben vu van ngan thi het trung doc den no may bay. wa that vong :(

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment