6/1/12

Huyết liên - Quyển 3

36. Tuyên chiến. 

     Vũ Văn Tu chậm rãi ngồi lên mép giường, ngón tay chạm lên làn da nhợt nhạt của Vũ Văn Ngạn. Lúc này, Vũ Văn Ngạn đang phải thở ô-xi nhưng dường như vẻ tuấn lãng của y chẳng hề suy giảm.
    "Thực xin lỗi, nếu không phải ta phạm sai lầm, ngày hôm nay ngươi sẽ vẫn khỏe mạnh hoạt bát như trước." Vũ Văn Tu nói nhỏ, hắn cúi xuống, khẽ hôn lên bên ngoài lồng dưỡng khí.

    "Tất cả những vết thương của ngươi đều vì ta tùy hứng, nếu ta không bướng bỉnh, có lẽ ngươi sẽ không bao giờ dấn thân vào chốn nguy hiểm đó... Nhưng Vũ Văn Ngạn, nếu giờ đây ngươi không kiên trì, nếu ngươi dễ dàng từ bỏ ta như thế này, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi."

     Vũ Văn Tu đứng lên, rời khỏi phòng, nhìn thấy Dương Vân hắn nói: "Dương Vân, mọi chuyện nhờ vào ngươi."

    "Nếu......" Dương Vân thở dài, muốn nói lại thôi.

     Vũ Văn Tu diện không đổi sắc, đáp: "Cho dù hắn có chết, người bị trách cứ cũng không phải là ngươi. Hãy yên tâm tìm cách cứu hắn!"

    "Đi đi thôi." Vũ Văn Thần nhìn theo bóng dáng Vũ Văn Tu, vỗ vai Dương Vân. Hắn biết, nếu đường ca của hắn không qua khỏi, Vũ Văn Tu cũng sẽ không trách cứ bất cứ ai trong số họ, bởi lẽ trong cảm nhận của Vũ Văn Tu, chính bản thân hắn mới là kẻ vô dụng nhất!

     Đường Phong hôn khẽ Dương Vân rồi cũng đi theo Vũ Văn Tu.  

     Vào lúc này, toàn bộ tòa nhà đã bị phong tỏa, nội bất xuất, ngoại bất nhập, trước khi Vũ Văn Ngạn tỉnh lại, hoặc là chính thức tắt thở, bọn họ cần đảm bảo sẽ không có bất cứ vấn đề ngoài ý muốn nào phát sinh thêm nữa.

    Vũ Văn Tu liên lạc với Ảnh, lúc này, hắn bình tĩnh một cách thần kỳ.

    "Hiện tại người ở nơi nào?"

    "Trên máy bay bay đến Mỹ. Lăng đang tiếp tục giám thị, Thiếu chủ."

     Vũ Văn Tu gõ nhẹ lên mặt bàn, im lặng một thoáng.

    "Ta biết hắn vẫn có thể giữ liên lạc với đất liền. Nối kênh cho ta gặp hắn... nói rõ Vũ Văn Tu tìm hắn."

     Bầu trời xanh thẳm, Lý Lăng lẳng lặng tựa vào ghế, ly rượu nằm im trên mặt bàn, y trầm ngâm nhìn về phía những tảng mây khổng lồ ngoài cửa sổ.

    "Chủ nhân, Vũ Văn Tu muốn đối thoại."

     Lý Lăng chậm rãi quay đầu lại, "Ân, tiếp sóng."

     Vũ Văn Tu dựa lưng vào ghế, nếu có thể, hắn không bao giờ muốn nhìn lại khuôn mặt khiến hắn chán ghét này.

    "Khó được Vũ Văn thiếu chủ chủ động liên hệ ta. Có phải... Vũ Văn Ngạn hiện giờ thực không xong, cho nên ngươi nghĩ muốn ta?"

    "Khó được Lý Lăng ngươi nói mê sảng giữa ban ngày." Vũ Văn Tu thản nhiên đáp.

     Lý Lăng nhướng mày, cười không nói.

     Vũ Văn Tu chậm rãi đứng dậy, ghé vào gần màn hình, lại chậm rãi nói.

    "Ta tìm đến ngươi là để nói cho ngươi biết, ta chính thức hướng Zero tuyên chiến."

     Nụ cười trên khuôn mặt Lý Lăng thoáng cương lại, sau đó lại nhanh chóng khôi phục, "Tuyên chiến?" Lý Lăng nhấc ly rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm, "Không có Vũ Văn Ngạn, cho dù là Vũ Văn Tu ngươi cũng không thể lãnh đạo Vũ Văn gia tộc khiêu chiến Zero."

     Vũ Văn Tu cười lạnh một tiếng, "Ai nói không có Vũ Văn Ngạn?"

    Lý Lăng cười nhạt, "Cho dù ngươi thuyết phục được Vũ Văn Đoan tên ngốc kia lấy được công thức chết tạo thì đã sao, ngay cả Zero còn chưa nghiên cứu thành công thuốc giải độc, huống chi các ngươi."

    "Việc này không cần ngươi quan tâm, chiến trường sẽ là Nhật Bản, đến lúc đó, hy vọng các ngươi đừng làm rùa đen rút cổ."

     Lý Lăng khẽ mím môi, sau đó thốt lên một tiếng dứt khoát, "Hảo."

     Nhận được câu trả lời vừa ý, Vũ Văn Tu lập tức ngừng liên lạc. Hắn yêu cầu Vũ Văn Thần cùng Đường Phong thông tri cho mọi người cùng biết, chuẩn bị sẵn tinh thần chuẩn bị tấn công.

     Vũ Văn Thần gật đầu, Đường Phong cũng gật đầu, tuy rằng Vũ Văn Tu chưa hề nói trước với bọn họ về kế hoạch của hắn, nhưng họ đều biết chuyện này ắt phải xảy ra không sớm thì muộn, ngay tại một khắc khi Dương Vân thông báo Vũ Văn Ngạn trúng độc của Zero.

    "Thiếu chủ, không tốt , chủ nhân...... chủ nhân......"

    "Nói." Vừa nghe thấy tin tức có liên quan đến Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Tu hoàn toàn không có sự trấn tĩnh vừa rồi.

     Người nọ khẩn trương đáp, "Chủ nhân, ..... hiện tại co giật rất dữ dội, hơn nữa, ..... tín hiệu tế bào não yếu dần, Dương thiếu gia nói, chủ nhân còn lại nhiều nhất  hơn một giờ đồng hồ......"

    Không nghe người nọ nói dứt lời, Vũ Văn Tu đẩy mạnh hắn ra, lao ra khỏi phòng.

     Vũ Văn Thần cùng Đường Phong tự nhiên cũng không chậm trễ, vội vã chạy theo Vũ Văn Tu đi về phía phòng bệnh.


 
37. Thức tỉnh. 

     Vũ Văn Tu lao vào phòng bệnh, đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống của Vũ Văn Ngạn, cùng với Dương Vân đang gồng mình đè lại thân hình co giật dữ dội của y.

     Vũ Văn Tu tiến đến, nắm chặt lấy tay y, run run nói không nên lời. Một lúc sau, khi cơn co giật lắng dịu lại, mới nghe giọng hắn khàn khàn vang lên: “Hắn làm sao vậy?”

     Dương Vân thở dài, “Có lẽ độc tố ở trong cơ thể hắn đang tiếp tục biến dị. Tất cả mọi loại kháng độc đối với hắn đều vô dụng, trước mắt chúng ta cũng chỉ có thể nhìn hắn chịu khổ.”

     Vũ Văn Tu nghiêng mình, hai tay đè lấy thân thể còn đang run nhè nhẹ của Vũ Văn Ngạn, cúi đầu hôn lên mặt y.

     Trong cơn mê, Vũ Văn Ngạn chỉ cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ dài. Có lúc, y mơ về thời thơ ấu còn ở bên mẫu thân, khi đó y vốn rất hạnh phúc, rồi một ngày kia, có một người nam nhân cao lớn đến tìm họ, người đó nói mình là phụ thân của y, sau đó y được đưa vào trong một ngôi nhà tráng lệ. Khi đó, y những tưởng mình vẫn sẽ tiếp tục chuỗi ngày hạnh phúc, thế nhưng sự thất thì đó là nơi cơn ác mộng bắt đầu.

     Y cứ trôi nổi qua những giấc mơ không biết bao lâu, lại không ngừng cố gắng phong bế chúng, muốn cho mình quên đi hết thảy, trở nên lãnh tình, trở nên cường đại, không bị hạnh phúc hay đau khổ chi phối, cho đến khi... một bóng người lọt vào trong không gian tâm tối lạnh lẽo của y.

     Vũ Văn Ngạn muốn nhớ xem người đó là ai, nhưng y không sao nhớ ra được, y khó thở, y đau, phổi như nứt ra, tim cũng như nứt ra, đầu cũng như nứt ra, có một tiếng nói từ trong sâu thẳm không ngừng thúc giục y nhớ lại, không cho phép y quên.....

     Trong bóng tối, y loạng choạng đi trên một con đường bất tận vắng vẻ, và rồi một luồng hơi ấm lướt đến gần y, y muốn chạm vào nó. Bên tai y văng vẳng tiếng khóc u buồn, tiếng khóc khiến lòng y quặn thắt......

     Vũ Văn Tu cũng nhận ra thân thể của Vũ Văn Ngạn dần dần yên tĩnh lại, lồng ngực phập phồng yếu ớt nhưng ổn định, hắn sửng sốt quay lại nhìn Dương Vân, ánh mắt lộ ra kinh hỉ và chờ mong.

     Trong bóng tối, Vũ Văn Ngạn đi theo hơi ấm và tiếng khóc nỉ non, dần dần nhìn thấy phía trước có ánh sáng. Y muốn mở lớn mắt nhìn cho rõ nguồn sáng đó, nhưng mi mắt lại nặng trịch, không cách nào nhướng lên được. Tiếng khóc vẫn nỉ non khiến tim y chua xót lại tràn ngập thương tiếc, y không muốn nghe thấy tiếng khóc đó, y muốn ôm lấy người đang khóc, nhẹ nhàng an ủi, vỗ về......

    "Đừng..... Đừng khóc..... Không muốn..... thấy ngươi khóc....." Vũ Văn Ngạn mấp máy môi, hình dáng mơ hồ kia dần trở nên rõ ràng trước mắt y, y đã nhớ ra người đó là ai, đó là nhi tử của y..... không..... là người yêu của y, là người đã nguyện cùng y gắn bó suốt đời, là người y đã thề sẽ không bao giờ rời bỏ..... Y cảm nhận được ánh sáng, hơi ấm, âm thanh, y muốn giơ tay lên ôm lấy hắn vào lòng, nhưng thân thể y dường như không chịu nghe theo sự điều khiển của y.

     Trong lúc đó Vũ Văn Tu đã vui sướng đến hỏng rồi, hắn nắm chặt lấy bàn tay của y, không ngừng kêu gọi, không ngừng hôn, Dương Vân cũng cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, treo trên mấy sợi lông mi run rẩy của người bệnh.

    "..... Cuối cùng ngươi cũng tỉnh." Vũ Văn Tu bật khóc, nửa quỳ ở bên giường, một bàn tay nắm chặt tay Vũ Văn Ngạn, bàn tay kia run rẩy vuốt ve khuôn mặt y như thể đang vuốt ve một món đồ quý giá mỏng manh, khẽ huých sẽ tê toái.

     Vũ Văn Ngạn chớp chớp mắt, cố gắng nhìn về phía người trước mặt, tiêu cự dần trở lại với y.

    "Ngươi khóc." Vũ Văn Ngạn lên tiếng, giọng khô khốc và nhợt nhạt.

     Vũ Văn Tu quệt nước mắt, mỉm cười, "Ta không khóc, ngươi tỉnh, ta không khóc."

     Vũ Văn Ngạn lặng lẽ nhìn hắn như thể muốn đem hình bóng thiếu niên khắc sâu vào trong tâm khảm.

    "Ngươi thấy thế nào......"

    "A......" Không đợi Vũ Văn Tu nói xong, Vũ Văn Ngạn đột nhiên bóp chặt lấy bàn tay hắn, cả thân thể banh cứng ra, lại bắt đầu co giật. Dường như có hàng vạn con kiến đang chui rúc trong cơ thể y, nhay cắn xương tủy y.

    "Dương Vân!” Vũ Văn Tu hét to. Bên cạnh có ai đó nhắc cho hắn biết ngay khi Vũ Văn Ngạn tỉnh lại, Dương Vân đã vội vã đi chuẩn bị thuốc giải độc. “Vũ Văn Ngạn, ngươi phải cố lên, ngươi phải cố gắng lên, ngươi không thể cứ như vậy liền vứt bỏ ta, ngươi không thể......" Vũ Văn Tu ôm chặt lấy y, khóc nói.

    "Thượng cùng...... thượng cùng...... bầu trời...... hạ...... hạ...... hoàng tuyền" Vũ Văn Ngạn gian nan nói.

    "Thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền..... Được, được, Ngạn, thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền, ngươi đi đến đâu ta sẽ theo ngươi đến đó, nhưng không phải bây giờ..... Ngạn, chúng ta còn có rất nhiều việc, rất nhiều việc, ngươi không được đi trước, nếu ngươi ra đi bây giờ, ngươi sẽ chỉ có thể đi một mình, ngươi nghe không Vũ Văn Ngạn! Ngươi phải chờ ta! Ngươi phải chờ ta!" Vũ Văn Tu ôm y, nức nở.

    Dương Vân quay trở lại, mang theo một ống chất lỏng. Hắn nói với Vũ Văn Tu: “Giữ chặt lấy hắn, ta sẽ tiêm thuốc giải độc cho hắn, nhưng ngươi phải biết, Vũ Văn Tu, chúng ta không nắm chắc gì cả, một liều thuốc này có thể cứu hắn, cũng có thể cướp đi những phút cuối cùng của hắn, ngươi hãy chuẩn bị sẵn tinh thần!”

    "Ta tin ngươi, ta tin các ngươi! Các ngươi là những nghiên cứu viên ưu tú nhất của Vũ Văn gia, tiêm cho hắn đi! Mọi trách nhiệm ta sẽ đến chịu!" Vũ Văn Tu gồng mình đè lại Vũ Văn Ngạn, cắn răng nói.

    Mọi người im phăng phắc nhìn chắt lỏng trong ống tiêm từ từ rót vào trong mạch máu của Vũ Văn Ngạn, đến thở mạnh cũng không dám. "Vân, thế nào?" Vũ Văn Thần hồi hộp hỏi lúc Dương Vân rút kim tiêm ra.

    Dương Vân lắc đầu, "Ta không biết, chúng ta chỉ có thể chờ."

3 nhận xét:

  1. Bạn thành người đứng sau sân khấu mà ko thấy được kết quả chuyện mình làm à, khổ thiệt, hi vọng tình trạng này nhanh nhanh biến mất.

    Tu nhi khóc ko biết bao nhiêu là nước mắt rồi, lần đầu tiên Tu nhi biết cảm giác bị bỏ lại là như thế nào cơ mà, bất lực và đau đớn, mà giờ vẫn còn phải chờ đợi phản ứng của Ngạn, xem có đáp ứng với thuốc giải ko nữa, chứ ko thì ...

    Tu nhi tuyên chiến với Zero rồi, cũng phải thôi, dám đụng vô Ngạn của Tu nhi mà.

    Trả lờiXóa
  2. ài, Ngạn ka cố lên, Tu nhi khóc rồi kà...

    Trả lờiXóa
  3. tuyên chiến rồi...a....hi vọng Ngạn ca sớm ngày khỏe lại, tác chiến cùng với tiểu Tu nhi....
    ách nhưng mà...sao ko để thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền, ta nhớ ta đọc bộ nào cũng ghi thế mà...

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment